Chương 41: Không thể chạm tới
Lạc Dao Dao
09/06/2018
Hôm nay Khả Phong đã bình phục khá ổn, nhưng lại không đưa Khiết Tâm đến trường được vì hôm nay anh có một đối tác rất quan trọng.
Mấy ngày nay cuộc sống của Khiết Tâm trở nên "bình yên" hơn, khi nam nhân kia vì bị thương nên chẳng thể nào "giở trò" gì được. Quá lắm anh chỉ ôm cô, hôn cô mà thôi. Đêm đến cô đều nằm gọn trong vòng tay Khả Phong mà ngủ. Cõi lòng cô mỗi lúc một kỳ lạ hơn, cứ mãi thấy bồn chồn, rồi lại thấy hồi hộp.
Xe đến trường, Cung Phi vẫn như mọi khi, hắn bước xuống mở cửa xe cho cô.
Nhưng hôm nay hắn rất lạ, mọi khi hắn luôn cười tươi rói, lại còn không ít lần buông lời trêu chọc cô. Bây giờ thì không, ánh mắt hắn không hề nhìn vào cô, vẻ mặt như chất đầy tâm niệm.
Dạo gần đây, hắn cũng lãng mặt cô. Cứ vừa thấy cô là hắn lập tức quay đi nơi khác.
Khiết Tâm vốn dĩ muốn mở lời giúp cô bạn Triệu Bân, muốn làm gì đó cho cô ấy. Nhưng cứ cái kiểu thế này lấy gì mà cô dám mở miệng. Cái nét điển trai kia của Cung Phi nhưng lại lạnh như băng đá, đầy màu u ám thì bố ai dám động đến.
Thấy vậy Khiết Tâm cũng im lặng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đi nhanh vào lớp.
Chiều tan học, chuông chưa reo đã kịp thấy Cung Phi đứng ngoài cổng đợi Khiết Tâm.
Cô chậm rãi đi đến, vẫn thái độ âm lãnh với cô, hắn mở cửa cho cô rồi cũng nhanh chóng lên hàng ghế trước.
Bỗng dưng hắn lên tiếng, nhưng vẫn không hề quay đầu lại
-Tôi sẽ đến công ty để đưa giấy tờ quan trọng cho Lão Đại, nên phiền chị ngồi đợi vài phút. Tôi sẽ ra ngay.
Khiết Tâm chỉ gật gù,
lúc này xe chạy ngang một bến tàu, Khiết TâM một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên cô trông thấy dáng dấp một người đàn ông, khiến cô sửng sốt, hai mắt mở to, đồng tử như co lại.
-Cha....
Cung Phi nghe thấy gì đó liền quay mặt lại, chỉ kịp nghe Khiết Tâm hét lên
-Dừng...dừng xe...dừng xe lại...
Cung Phi kinh ngạc, hắn chưa bao giờ trông thấy điệu bộ này của cô.
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Khiết Tâm đã mở tung cửa mà chạy ra ngoài, lao thẳng đến phía khu vực tàu thuyền đang neo đậu.
-Đại tỷ, Chị làm gì?
Cung Phi hoảng hốt lao theo, nhanh chóng đuổi kịp lấy Khiết Tâm. Hắn níu chặt tay cô, giọng điệu lo lắng
-Có chuyện gì?
Khiết Tâm như không nghe thấy, mắt cô đảo khắp xung quanh, hai mắt đã ngấn lệ tự lúc nào, đôi môi mấp mấy run run không tròn chữ
-Cha....cha....cha đâu rồi....
Khiết Tâm thở hồng hộc, từng cơn nấc nghẹn bắt đầu hình thành trong cổ họng.
Cung Phi chợt thấy đôi vai nhỏ của cô đang run lên từng hồi, hai dòng lệ nóng lại lăn dài trên má.
Khiết Tâm tinh thần hoảng loạn, cô níu lấy cánh tay Cung Phi, ra sức lay mạnh, đôi mắt tròn đen láy trở nên bi thương tột cùng.
-Cung Phi, anh....anh thấy ông ấy đâu không...cha tôi...tôi...rõ ràng là...tôi đã thấy ông ấy mà.... rõ ràng là ở đây....
Khuôn mặt của cô, giọng nói của cô, cử điệu của cô thật khiến người khác đau lòng thay.
Khiết Tâm nhìn lần lượt xung quanh, rồi lại chạy đi tìm kiếm.
Cung Phi không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau bước chân của cô.
Khiết Tâm mệt mỏi, một lúc nào đó cô đứng lại, đôi mắt đỏ hoe vẫn đảo khắp tứ phía.
Rồi cô bật khóc càng to hơn, cô ngồi thụp xuống đất, cúi gầm mặt mà khóc lên đầy chua xót.
Cung Phi đứng đó, chỉ cách cô một bước chân, nhưng hắn lại thấy xa vời vợi.
Cô gái nhỏ trước mặt hắn đang khóc như mua trút, cả thân người cô ấy run lên bần bật. Từng tiếng nấc nghẹn của cô ấy như từng hồi thắt nát tâm can hắn.
Hắn muốn đưa tay ra, muốn đặt nhẹ lên vai cô gái đó mà vỗ về. Muốn được bảo rằng "đừng khóc", lại muốn tham lam hơn là ôm cô vào lòng, cho cô một điểm tựa.
Nhưng hắn không thể, cô gái đó không thuộc về hắn. Một chút cũng không.
Đột nhiên hắn thấy ganh tị, ganh tị với chính người anh thân cận nhất của mình.
Chính bản thân hắn cũng không thể hiểu tự lúc nào hắn lại có cái cảm giác chết tiệt này.
Anh ta được chạm vào cô ấy, được quyền ôm ấp cô ấy trong lòng, được nói với cô ấy những lời mật ngọt, dù là khi cô ấy không đồng ý, nhưng anh ta vẫn được quyền làm vậy.
Còn hắn thì không, hắn chưa bao giờ cảm thấy ganh tị với một người đến như vậy. Cõi lòng khó chịu tột cùng, hai tay hắn siết chặt, đôi mắt nhíu lại cực độ.
Ánh mắt thương xót, tiếc nuối nhìn lấy Khiết Tâm. Rồi cố giữ bình tĩnh, hắn ngửa mặt lên hít một hơi thật sâu
-Chị... về thôi...
Miệng phát ra từ "Chị" như bóp chặt tim hắn, thật sự Khiết Tâm nhỏ hơn hắn rất nhiều.
Hắn chỉ kém Khả Phong có hai tuổi mà thôi. Vậy mà, hắn vẫn phải gọi cô bằng chị, thật trớ trêu. Bây giờ, hắn cảm thấy chán ghét hai từ "Đại tỷ" và từ "Chị" hơn bao giờ hết. Cảm giác mỗi lần thốt ra từ đó đều khiến cổ họng hắn mặn đắng.
Khiết Tâm vẫn ngồi đó, ôm mặt khóc nức nở. Gió về đêm ngoài cảng thổi vào mỗi lúc một mạnh, nhìn thân thể mảnh khảnh của cô ngồi đó, hắn ta không cầm được, lặng lẽ cởi áo vest khoác lên người cô.
-Đi thôi.
Cung Phi khẽ đỡ lấy vai cô, ghì cô đứng lên. Khiết Tâm gương mặt lấm lem, giọng nói vẫn còn ngắt quãng.
-Nhưng...tôi...rõ ràng....tôi thấy....
-Tôi đã bảo em là đi về mà. Có nghe thấy không?
Cung Phi hét lên, ánh mắt sắc lạnh đang cau có lại đầy chua xót, hai tay hắn siết chặt lấy vai Khiết Tâm khiến cô ngây ngốc, hai mắt mở to, miệng không thể nói thêm lời gì.
-Xin..xin lỗi... chị. Chúng ta đi thôi, Lão Đại đang đợi.
Cung Phi chợt trấn tĩnh, hắn buông cô ra, lãng ánh mắt sang nơi khác rồi đi thẳng về trước.
Khiết Tâm phút chốc đứng thẫn thờ, nước mắt trên má cô vẫn còn chưa khô. Cô thút thít một hồi rồi mới rón rén theo sau. Cô thật không hiểu, chẳng lẽ cô làm gì cho Cung Phi bực dọc, nên mấy ngày nay thái độ của hắn thay đổi chóng mặt.
Chợt cô nghĩ đến có lẽ là do cô nên mới làm Lão Đại của hắn bị thương tích, nên vì thế hắn đâm ra khó chịu với cô chăng?
Nghĩ đến đây Khiết Tâm khẽ nhăn mặt, thế là công cuộc muốn bắt mối cho Triệu Bân chắc có lẽ cũng tiêu tùng mất rồi. Giờ hắn lại hét luôn vào mặt cô, xem ra hắn thật sự không ưa gì cô nữa.
Mấy ngày nay cuộc sống của Khiết Tâm trở nên "bình yên" hơn, khi nam nhân kia vì bị thương nên chẳng thể nào "giở trò" gì được. Quá lắm anh chỉ ôm cô, hôn cô mà thôi. Đêm đến cô đều nằm gọn trong vòng tay Khả Phong mà ngủ. Cõi lòng cô mỗi lúc một kỳ lạ hơn, cứ mãi thấy bồn chồn, rồi lại thấy hồi hộp.
Xe đến trường, Cung Phi vẫn như mọi khi, hắn bước xuống mở cửa xe cho cô.
Nhưng hôm nay hắn rất lạ, mọi khi hắn luôn cười tươi rói, lại còn không ít lần buông lời trêu chọc cô. Bây giờ thì không, ánh mắt hắn không hề nhìn vào cô, vẻ mặt như chất đầy tâm niệm.
Dạo gần đây, hắn cũng lãng mặt cô. Cứ vừa thấy cô là hắn lập tức quay đi nơi khác.
Khiết Tâm vốn dĩ muốn mở lời giúp cô bạn Triệu Bân, muốn làm gì đó cho cô ấy. Nhưng cứ cái kiểu thế này lấy gì mà cô dám mở miệng. Cái nét điển trai kia của Cung Phi nhưng lại lạnh như băng đá, đầy màu u ám thì bố ai dám động đến.
Thấy vậy Khiết Tâm cũng im lặng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đi nhanh vào lớp.
Chiều tan học, chuông chưa reo đã kịp thấy Cung Phi đứng ngoài cổng đợi Khiết Tâm.
Cô chậm rãi đi đến, vẫn thái độ âm lãnh với cô, hắn mở cửa cho cô rồi cũng nhanh chóng lên hàng ghế trước.
Bỗng dưng hắn lên tiếng, nhưng vẫn không hề quay đầu lại
-Tôi sẽ đến công ty để đưa giấy tờ quan trọng cho Lão Đại, nên phiền chị ngồi đợi vài phút. Tôi sẽ ra ngay.
Khiết Tâm chỉ gật gù,
lúc này xe chạy ngang một bến tàu, Khiết TâM một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên cô trông thấy dáng dấp một người đàn ông, khiến cô sửng sốt, hai mắt mở to, đồng tử như co lại.
-Cha....
Cung Phi nghe thấy gì đó liền quay mặt lại, chỉ kịp nghe Khiết Tâm hét lên
-Dừng...dừng xe...dừng xe lại...
Cung Phi kinh ngạc, hắn chưa bao giờ trông thấy điệu bộ này của cô.
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Khiết Tâm đã mở tung cửa mà chạy ra ngoài, lao thẳng đến phía khu vực tàu thuyền đang neo đậu.
-Đại tỷ, Chị làm gì?
Cung Phi hoảng hốt lao theo, nhanh chóng đuổi kịp lấy Khiết Tâm. Hắn níu chặt tay cô, giọng điệu lo lắng
-Có chuyện gì?
Khiết Tâm như không nghe thấy, mắt cô đảo khắp xung quanh, hai mắt đã ngấn lệ tự lúc nào, đôi môi mấp mấy run run không tròn chữ
-Cha....cha....cha đâu rồi....
Khiết Tâm thở hồng hộc, từng cơn nấc nghẹn bắt đầu hình thành trong cổ họng.
Cung Phi chợt thấy đôi vai nhỏ của cô đang run lên từng hồi, hai dòng lệ nóng lại lăn dài trên má.
Khiết Tâm tinh thần hoảng loạn, cô níu lấy cánh tay Cung Phi, ra sức lay mạnh, đôi mắt tròn đen láy trở nên bi thương tột cùng.
-Cung Phi, anh....anh thấy ông ấy đâu không...cha tôi...tôi...rõ ràng là...tôi đã thấy ông ấy mà.... rõ ràng là ở đây....
Khuôn mặt của cô, giọng nói của cô, cử điệu của cô thật khiến người khác đau lòng thay.
Khiết Tâm nhìn lần lượt xung quanh, rồi lại chạy đi tìm kiếm.
Cung Phi không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau bước chân của cô.
Khiết Tâm mệt mỏi, một lúc nào đó cô đứng lại, đôi mắt đỏ hoe vẫn đảo khắp tứ phía.
Rồi cô bật khóc càng to hơn, cô ngồi thụp xuống đất, cúi gầm mặt mà khóc lên đầy chua xót.
Cung Phi đứng đó, chỉ cách cô một bước chân, nhưng hắn lại thấy xa vời vợi.
Cô gái nhỏ trước mặt hắn đang khóc như mua trút, cả thân người cô ấy run lên bần bật. Từng tiếng nấc nghẹn của cô ấy như từng hồi thắt nát tâm can hắn.
Hắn muốn đưa tay ra, muốn đặt nhẹ lên vai cô gái đó mà vỗ về. Muốn được bảo rằng "đừng khóc", lại muốn tham lam hơn là ôm cô vào lòng, cho cô một điểm tựa.
Nhưng hắn không thể, cô gái đó không thuộc về hắn. Một chút cũng không.
Đột nhiên hắn thấy ganh tị, ganh tị với chính người anh thân cận nhất của mình.
Chính bản thân hắn cũng không thể hiểu tự lúc nào hắn lại có cái cảm giác chết tiệt này.
Anh ta được chạm vào cô ấy, được quyền ôm ấp cô ấy trong lòng, được nói với cô ấy những lời mật ngọt, dù là khi cô ấy không đồng ý, nhưng anh ta vẫn được quyền làm vậy.
Còn hắn thì không, hắn chưa bao giờ cảm thấy ganh tị với một người đến như vậy. Cõi lòng khó chịu tột cùng, hai tay hắn siết chặt, đôi mắt nhíu lại cực độ.
Ánh mắt thương xót, tiếc nuối nhìn lấy Khiết Tâm. Rồi cố giữ bình tĩnh, hắn ngửa mặt lên hít một hơi thật sâu
-Chị... về thôi...
Miệng phát ra từ "Chị" như bóp chặt tim hắn, thật sự Khiết Tâm nhỏ hơn hắn rất nhiều.
Hắn chỉ kém Khả Phong có hai tuổi mà thôi. Vậy mà, hắn vẫn phải gọi cô bằng chị, thật trớ trêu. Bây giờ, hắn cảm thấy chán ghét hai từ "Đại tỷ" và từ "Chị" hơn bao giờ hết. Cảm giác mỗi lần thốt ra từ đó đều khiến cổ họng hắn mặn đắng.
Khiết Tâm vẫn ngồi đó, ôm mặt khóc nức nở. Gió về đêm ngoài cảng thổi vào mỗi lúc một mạnh, nhìn thân thể mảnh khảnh của cô ngồi đó, hắn ta không cầm được, lặng lẽ cởi áo vest khoác lên người cô.
-Đi thôi.
Cung Phi khẽ đỡ lấy vai cô, ghì cô đứng lên. Khiết Tâm gương mặt lấm lem, giọng nói vẫn còn ngắt quãng.
-Nhưng...tôi...rõ ràng....tôi thấy....
-Tôi đã bảo em là đi về mà. Có nghe thấy không?
Cung Phi hét lên, ánh mắt sắc lạnh đang cau có lại đầy chua xót, hai tay hắn siết chặt lấy vai Khiết Tâm khiến cô ngây ngốc, hai mắt mở to, miệng không thể nói thêm lời gì.
-Xin..xin lỗi... chị. Chúng ta đi thôi, Lão Đại đang đợi.
Cung Phi chợt trấn tĩnh, hắn buông cô ra, lãng ánh mắt sang nơi khác rồi đi thẳng về trước.
Khiết Tâm phút chốc đứng thẫn thờ, nước mắt trên má cô vẫn còn chưa khô. Cô thút thít một hồi rồi mới rón rén theo sau. Cô thật không hiểu, chẳng lẽ cô làm gì cho Cung Phi bực dọc, nên mấy ngày nay thái độ của hắn thay đổi chóng mặt.
Chợt cô nghĩ đến có lẽ là do cô nên mới làm Lão Đại của hắn bị thương tích, nên vì thế hắn đâm ra khó chịu với cô chăng?
Nghĩ đến đây Khiết Tâm khẽ nhăn mặt, thế là công cuộc muốn bắt mối cho Triệu Bân chắc có lẽ cũng tiêu tùng mất rồi. Giờ hắn lại hét luôn vào mặt cô, xem ra hắn thật sự không ưa gì cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.