Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Lạc Dao Dao
27/05/2018
Bầu trời xanh thẳm, vài cánh chim lượn lờ trên nền trời trong
vắt không gợn chút mây. Một cô bé dáng người nhỏ nhắn, diện
bộ hồng y đáng yêu, trên đầu đang đội chiếc nón vành khá to so
với cô.
-Tâm nhi, con đừng chạy lung tung nữa.
Người đàn ông ngoài bốn mươi đang khẽ mắng đứa con gái nhỏ của mình. Trông nét mặt có vẻ khắc khoải.
-Chỗ này đẹp lắm cha ơi, Tâm nhi thích, cho Tâm nhi đi chơi một chút.
Cô gái nhỏ cứ thế lại chạy hết chỗ này sang chỗ khác trong khuôn viên to lớn.
Bỗng dưng "Uỵch" một cái, cô va phải ai đó làm cô phải té nhào xuống đất.
-Aaa...đau..đau quá
Cô bé khẽ cau có, cong nhẹ môi nhỏ tỏ vẻ khó chịu.
-Em không sao chứ?
Một thanh âm trầm ấm, lãnh đạm cất lên. Cô bé từ từ nâng mặt, trước mặt cô là một nam nhân độ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Dáng người cao to vạm vỡ. Khuôn mặt sắc lạnh đến kinh người. Nhưng lại đẹp đến khiến người khác phải có chút mê muội. Nam nhân đó đang đưa tay ra trước mặt cô gáí nhỏ đang ngồi bệt dưới đất. Cô gái bé bỏng thoáng chút ngẫn người, làn da trắng mơn mỡn cùng đôi má hồng phấn cứ ửng lên một cách tự nhiên. Mái tóc đen dài, suông mượt đang nhẹ lay động trong cơn gió sớm.
-Tâm nhi..không sao. Cảm ơn chú.
Cô gái nhỏ nắm lấy bàn tay rắn chắc của nam nhân trước mặt. Nhưng đương như cách xưng hô của cô bé làm nam nhân kia khá bất ngờ.
-Chú? Em gọi tôi là chú sao?
Cô gái nhỏ mặt ngây ngô, suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ chỉ mới lên mười, cô toe toét miệng
-Tâm nhi còn nhỏ lắm, còn chú, chú cao to thế kia thì đương nhiên lớn hơn Tâm nhi rất nhiều. Cha có dạy TâM nhi phải lễ phép. Bởi vậy Tâm nhi kêu chú là đúng mà.
Nam nhân kia nghe đến đây thì bật cười, nụ cười đó nếu là một cô gái đã tuổi xuân thì trông thấy chắc có lẽ sẽ phải tự đổ gục. Tiếc thay hiện giờ chỉ là một cô bé vẫn còn ngây ngô, trong sáng và hồn nhiên thì nào lấy đâu một xúc cảm rung động.
-Nhìn tôi già lắm sao cô nhóc?
Nam nhân cươì mỉm, tay xoa đầu cô gái nhỏ nhưng khiến cô bé có vẻ không thích. Cô bé né sang một bên
-Em là Tâm nhi, không phải cô nhóc. Chú phải gọi là Tâm nhi.
Nghe đến đây nam nhân kia lại không nhịn được mà phá lên cười một tràng to.
-Em xưng hô với tôi là em, nhưng lại gọi tôi bằng chú. Thế lại không cho tôi gọi là cô nhóc. Vậy là lý lẽ gì đây?
Cô gái nhỏ hai má phúng phính, ra vẻ nũng nịu. Bỗng dưng có tiếng nói cất lên làm cô bé giật mình
-Tâm nhi, con làm gì vậy hả? Người đàn ông trung niên chạy đến, giọng điệu hối hả, ông kéo đứa con gái nhỏ sát lại mình rồi lúi cúi chào lấy nam nhân trước mặt, vẻ mặt có phần lo sợ
-Xin..xin lỗi Tô Mặc thiếu gia, con gái tôi còn nhỏ nên không phải phép đã quấy rầy ngài. Xin..xin lỗi.
Nam nhân kia vẫn giọng điệu trầm mặc, anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ
-Đây là con gái ông?
Người đàn ông nghe thấy liền gật đầu, ông kéo đứa con gái nhỏ lên rồi gằn giọng
-Còn đứng trơ ra đó, mau cúi chào thiếu gia đi.
Cô gái nhỏ vẫn như không hiểu cho lắm, cô đứng đó nhìn chăm chăm vào nam nhân trước mặt. Cô im lặng đôi phút rồi lễ phép cúi đầu
-Chào chú.
Câu chào kia của cô bé khiến cha cô dường như muốn bật ngửa. Ông luống cuống bịt miệng cô bé lại
-Con bé này, tại sao lại là chú gì chứ. Phải nói là Tô Mặc thiếu gia nghe chưa.
Lúc này nam nhân kia cất giọng, vẻ mặt thích thú
-Không sao. Cô nhóc muốn gọi thế nào cũng được. Muốn tôi làm chú thì tôi làm chú vậy. Được không cô nhóc.
Dứt lời nam nhân lại đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ khiến mặt mũi cô phúng phính vì khó chịu.
-Mà em tên là gì?
Nam nhân giọng nói dịu dàng, ánh mắt luôn nhìn cô gái nhỏ.
-Em tên Tử Khiết Tâm. Ai cũng gọi em là Tâm nhi.
Cô gái nhỏ vừa nói tay vừa vê nhẹ gấu áo.
-Em bao nhiêu tuổi?
Cô gái nhỏ ngước mặt lên, nhìn nam nhân một hồi lâu rồi tươi cươì
-Tâm nhi mười tuổi rồi. Hiiii
Dứt lời cô bé đi đến gần nam nhân, tay níu nhẹ lấy vạt áo vest của anh ta, vẻ mặt phúng phính nũng nịu đáng yêu.
-Chú, chú dẫn Tâm nhi đi chơi đi. Cha Tâm Nhi không chịu dẫn Tâm nhi đi chơi.
Hành động và lời nói của cô bé khiến cha cô phải hoảng hốt. Ông vội tiến đến muốn kéo cô bé lại thì nam nhân kia ra hiệu không cần.
-Được rồi. Cô nhóc đợi tôi bàn chuyện xong sẽ dẫn cô nhóc đi chơi.
Cô gái nhỏ nhảy lên ra vẻ vui mừng, tay cứ nắm chặt lấy áo của nam nhân bên cạnh. Mặc cho cha của cô lúc này có vẻ đang toát hết mồ hôi hột.
-Tâm nhi, con đừng chạy lung tung nữa.
Người đàn ông ngoài bốn mươi đang khẽ mắng đứa con gái nhỏ của mình. Trông nét mặt có vẻ khắc khoải.
-Chỗ này đẹp lắm cha ơi, Tâm nhi thích, cho Tâm nhi đi chơi một chút.
Cô gái nhỏ cứ thế lại chạy hết chỗ này sang chỗ khác trong khuôn viên to lớn.
Bỗng dưng "Uỵch" một cái, cô va phải ai đó làm cô phải té nhào xuống đất.
-Aaa...đau..đau quá
Cô bé khẽ cau có, cong nhẹ môi nhỏ tỏ vẻ khó chịu.
-Em không sao chứ?
Một thanh âm trầm ấm, lãnh đạm cất lên. Cô bé từ từ nâng mặt, trước mặt cô là một nam nhân độ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Dáng người cao to vạm vỡ. Khuôn mặt sắc lạnh đến kinh người. Nhưng lại đẹp đến khiến người khác phải có chút mê muội. Nam nhân đó đang đưa tay ra trước mặt cô gáí nhỏ đang ngồi bệt dưới đất. Cô gái bé bỏng thoáng chút ngẫn người, làn da trắng mơn mỡn cùng đôi má hồng phấn cứ ửng lên một cách tự nhiên. Mái tóc đen dài, suông mượt đang nhẹ lay động trong cơn gió sớm.
-Tâm nhi..không sao. Cảm ơn chú.
Cô gái nhỏ nắm lấy bàn tay rắn chắc của nam nhân trước mặt. Nhưng đương như cách xưng hô của cô bé làm nam nhân kia khá bất ngờ.
-Chú? Em gọi tôi là chú sao?
Cô gái nhỏ mặt ngây ngô, suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ chỉ mới lên mười, cô toe toét miệng
-Tâm nhi còn nhỏ lắm, còn chú, chú cao to thế kia thì đương nhiên lớn hơn Tâm nhi rất nhiều. Cha có dạy TâM nhi phải lễ phép. Bởi vậy Tâm nhi kêu chú là đúng mà.
Nam nhân kia nghe đến đây thì bật cười, nụ cười đó nếu là một cô gái đã tuổi xuân thì trông thấy chắc có lẽ sẽ phải tự đổ gục. Tiếc thay hiện giờ chỉ là một cô bé vẫn còn ngây ngô, trong sáng và hồn nhiên thì nào lấy đâu một xúc cảm rung động.
-Nhìn tôi già lắm sao cô nhóc?
Nam nhân cươì mỉm, tay xoa đầu cô gái nhỏ nhưng khiến cô bé có vẻ không thích. Cô bé né sang một bên
-Em là Tâm nhi, không phải cô nhóc. Chú phải gọi là Tâm nhi.
Nghe đến đây nam nhân kia lại không nhịn được mà phá lên cười một tràng to.
-Em xưng hô với tôi là em, nhưng lại gọi tôi bằng chú. Thế lại không cho tôi gọi là cô nhóc. Vậy là lý lẽ gì đây?
Cô gái nhỏ hai má phúng phính, ra vẻ nũng nịu. Bỗng dưng có tiếng nói cất lên làm cô bé giật mình
-Tâm nhi, con làm gì vậy hả? Người đàn ông trung niên chạy đến, giọng điệu hối hả, ông kéo đứa con gái nhỏ sát lại mình rồi lúi cúi chào lấy nam nhân trước mặt, vẻ mặt có phần lo sợ
-Xin..xin lỗi Tô Mặc thiếu gia, con gái tôi còn nhỏ nên không phải phép đã quấy rầy ngài. Xin..xin lỗi.
Nam nhân kia vẫn giọng điệu trầm mặc, anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ
-Đây là con gái ông?
Người đàn ông nghe thấy liền gật đầu, ông kéo đứa con gái nhỏ lên rồi gằn giọng
-Còn đứng trơ ra đó, mau cúi chào thiếu gia đi.
Cô gái nhỏ vẫn như không hiểu cho lắm, cô đứng đó nhìn chăm chăm vào nam nhân trước mặt. Cô im lặng đôi phút rồi lễ phép cúi đầu
-Chào chú.
Câu chào kia của cô bé khiến cha cô dường như muốn bật ngửa. Ông luống cuống bịt miệng cô bé lại
-Con bé này, tại sao lại là chú gì chứ. Phải nói là Tô Mặc thiếu gia nghe chưa.
Lúc này nam nhân kia cất giọng, vẻ mặt thích thú
-Không sao. Cô nhóc muốn gọi thế nào cũng được. Muốn tôi làm chú thì tôi làm chú vậy. Được không cô nhóc.
Dứt lời nam nhân lại đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ khiến mặt mũi cô phúng phính vì khó chịu.
-Mà em tên là gì?
Nam nhân giọng nói dịu dàng, ánh mắt luôn nhìn cô gái nhỏ.
-Em tên Tử Khiết Tâm. Ai cũng gọi em là Tâm nhi.
Cô gái nhỏ vừa nói tay vừa vê nhẹ gấu áo.
-Em bao nhiêu tuổi?
Cô gái nhỏ ngước mặt lên, nhìn nam nhân một hồi lâu rồi tươi cươì
-Tâm nhi mười tuổi rồi. Hiiii
Dứt lời cô bé đi đến gần nam nhân, tay níu nhẹ lấy vạt áo vest của anh ta, vẻ mặt phúng phính nũng nịu đáng yêu.
-Chú, chú dẫn Tâm nhi đi chơi đi. Cha Tâm Nhi không chịu dẫn Tâm nhi đi chơi.
Hành động và lời nói của cô bé khiến cha cô phải hoảng hốt. Ông vội tiến đến muốn kéo cô bé lại thì nam nhân kia ra hiệu không cần.
-Được rồi. Cô nhóc đợi tôi bàn chuyện xong sẽ dẫn cô nhóc đi chơi.
Cô gái nhỏ nhảy lên ra vẻ vui mừng, tay cứ nắm chặt lấy áo của nam nhân bên cạnh. Mặc cho cha của cô lúc này có vẻ đang toát hết mồ hôi hột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.