Chương 60: Nhà có hai hủ dấm
Lạc Dao Dao
26/06/2018
Hôm nay là lễ tốt nghiệp khoá học của Khiết Tâm, cả đêm qua cô mất ngủ, cứ chập chờn mãi vì lo cho Triệu Bân.
Về đến nhà thì cũng chẳng thấy Cung Phi đâu, cô cũng không dám hỏi tới vì biết rằng hắn chắc chắn đang rất giận.
Buổi tối nay sẽ có tiệc chia tay, Khiết Tâm sẽ phụ trách một tiết mục văn nghệ trong trường. Bởi thế sau khi buổi sáng làm lễ xong, cô ở lại trường không về để tiện cho buổi chiều tập dợt tiết mục.
Cô ngồi trong lớp lấy điện thoại gọi vào số của Triệu Bân cũng chẳng thấy cô ấy bắt máy. Khiết Tâm thạt sự sọ rằng có khi nào tâm trạng quá tồi tệ mà cô ấy bỏ luôn buổi tiệc tối nay.
Sáng làm lễ đã không thấy cô ấy đâu, gọi mãi cũng không trả lời cũng không có lấy một dòng tin nhắn. Thật khiến cô lo nghĩ đến muốn phát sốt.
Đang ngồi thẫn thờ cả người thì chợt một cánh tay vỗ mạnh vào vai cô một cái khiến cô giật điếng cả người.
Vừa quay mặt lại thì phút chốc khiến cô mừng đến suýt khóc, Triệu Bân đứng trước mặt cô, sắc mặt có vẻ khá tốt chứ không tệ như cô đã nghĩ.
-Gọi hoài không chán sao?
Triệu Bân miệng nhoẻn cười rồi ngồi xuống bên cạnh Khiết Tâm.
Nhận thấy cô bạn kế bên cứ nhìn lấy mình bằng nét mặt lo lắng, Triệu Bân liền quay sang vỗ vào lưng Khiết Tâm một cái "Bốp" rõ đau.
-Tớ không sao! Cậu lo xa quá.
Khiết Tâm khẽ cau mày, dáng vẻ này của Triệu Bân càng khiến cô lo hơn. Liệu có phải cô ấy đang gắng gượng hay không? Liệu cô ấy có thật sự ổn như vẻ bề ngoài hay không đây?
-Hôm qua.....
-Không phải cậu có tiết mục tạp dợt sao? Đến giờ rồi kìa còn ngồi đây?
Lời nói của Khiết Tâm bị Triệu Bân xen ngang vào. Quả là cô ấy không thật sự ổn như cô ấy nói. Rõ ràng là cô ấy vẫn còn rất buồn lòng vì chuyện gì đó, lại càng không muốn nhắc đến nó.
Khiết Tâm thở dài, cô nhìn lên đồng hồ truocs mặt, đúng là đến giờ tập dợt thật rồi. Cô nhanh chóng đứng lên bay thẳng khỏi lớp mà chạy đến hội trường.
Triệu Bân nhìn theo bóng lưng của Khiết Tâm, nụ cười gượng gạo trên môi cô vụt tắt ngay khi cô ấy khuất sau cánh cửa.
Cô thật sự đang rất chịu đựng, cô thật sự đang rất gangs gượng từng chút một. Nhưng nếu cô không làm vẻ mặt gượng gạo này, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Cô không muốn Khiết Tâm biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hơn hết chuyện cô không muốn cô ấy biết chính là nỗi lòng của Cung Phi.
Khả Phong sáng nay tranh thủ giải quyết tất cả công việc nhanh nhất có thể, để đến trường của Khiết Tâm vào tối nay lúc sáu giờ, đó là giờ mà tiết mục biểu diễn của cô diễn ra. Anh muốn được trông thấy cô vợ nhỏ của mình sẽ như thế nào khi diễn văn nghệ đây.
-Chết tiệt! Sắp trễ rồi....
Khả Phong tay đưa lên nhìn lấy đồng hồ, chỉ còn hai chục phút nữa là tới giờ, vậy mà anh vẫn chưa ra khỏi công ty.
-Cung Phi, cậu cầm lái đi.
Khả Phong quay sang nói với Cung Phi, hắn đang cầm lấy xấp tài liệu trên tay mà lật tới lật lui.
-Tại sao? Tài xế còn đây mà?
Hắn vô tư hỏi tới khiến Khả Phong muốn nổi cáu, sở dĩ anh muốn Cung Phi cầm lái là vì hắn lái xe rất nhanh, phải nói là tay lái lụa nhất mà anh từng thấy. Bây giờ Khả Phong lại đang rất gấp, nếu trông chờ vào mấy tên tài xế quèn này thì chỉ có nước hỏng bét.
Khả Phong thở hắc một cái rồi cầm lấy chìa khoá xe ném thẳng sang Cung Phi, quay lưng đi thẳng ra xe.
Cung Phi ngớ người, nhưng tự hiểu một khi Lão đại của hắn quyết định điều gì, thì chỉ có tuân lệnh mà làm theo là tốt nhất.
Quả nhiên niềm tin Khả Phong không đặt nhầm chỗ, chỉ mới đó mà Cung Phi lao như tên bay. Xe vừa đến cổng trường Khả Phong lập tức chạy ngay vào trong khiến Cung Phi không kịp hỏi lý do mà co chân chạy theo.
Khả Phong vốn dĩ đã là một Lão đại có máu mặt, bất kỳ ai dù trong lĩnh vục nào cũng phải kính nể anh mấy phần. Bởi thế anh dĩ nhiên được hiệu trưởng xếp hẳn cho một vị trí hoàn mỹ, có thể ngắm nhìn rõ cả sân khấu lẫn màn hình led trên cùng.
Hai nam nhân ngồi đó như thu hút phần lớn ánh nhìn của đám nữ sinh trong trường, phần vì Khả Phong vốn đã là nhân vật nổi danh, lại còn vẻ ngoài hút mắt như vậy. Cung Phi cũng chẳng kém, hỏi sao không khiến người khác phát thèm!
-Cuối cùng cũng kịp....
Khả Phong ngồi xuống thở hộc từng cơn, Cung Phi thật sự vẫn chẳng hiểu, hắn cũng biết hôm nay là lễ tốt nghiệp của Khiết Tâm nhưng như vậy thì liên quan gì đến anh ta? Nhìn vẻ mặt hớn hở kia của Khả Phong càng khiến hắn không ngăn được mà tò mò.
-Lão đại, anh đang làm cái trò gì vậy?
Khả Phong quay sang nhìn hắn, miệng anh cười nhẹ một cái rồi vỗ vai hắn.
-Lát nữa sẽ biết.
Lúc này đèn hội trường vụt tắt, chỉ còn một ánh đèn trắng duy nhất rọi lên phía trung tâm sân khấu.
Màn nhung đỏ từ từ mở ra, bên trong là một cô nữ sinh bận trên người chiếc váy công chúa màu trắng, có đính đá lấp lánh rất đẹp.
Khả Phong thoáng sững người khi trông thấy cô vợ nhỏ của mình đột nhiên trở nên xinh đẹp, đáng yêu đến thế. Nhìn Khiết Tâm lúc này quả thật đúng là một cô công chúa như bước ra từ trong truyện cổ tích.
Khả Phong mải mê dán mặt vào sân khấu trước mặt mà không hề để ý đến Cung Phi bên cạnh anh.
Hắn cũng chẳng khác gì anh, mồm chữ O mắt chữ cũng chữ O nốt. Khiết Tâm bình thường trong mắt hắn đã đáng yêu bội phần, nay lại được chăm chút thế này càng khiến cô tuyệt mỹ hơn bao giờ hết.
Giọng hát của Khiết Tâm cất lên, cả hội trường đều phải xuýt xoa vỗ tay tán thưởng. Thật sự giọng nói cô bình thường thì cũng đã đáng yêu rồi đấy, vậy mà khi hát lên thế này lại trong veo cao vút.
Hai nam nhân kia ngồi đó hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác. Mắt không hề rời khỏi cô công chúa nhỏ trên sân khấu.
Bỗng dưng vẻ mặt hớn hở của họ vụt tắt, khi trên sân khấu ngoài những học sinh múa phụ hoạ thì lúc này lại xuất hiẹn một nam sinh, trông điệu bộ liền không khó nhận ra đó là vai hoàng tử.
Cái gì chứ? Công chúa, hoàng tử ư? Tên nhóc nào dám cả gan làm hoàng tử của cô ấy?
Khả Phong hai mắt như con dao muốn ghim chết thằng nhóc trên sân khấu, nó cũng đang hát say sưa vẫn chưa có dấu hiệu gì đến gần Khiết Tâm.
Bất thình lình hoàng tử phải nắm lấy tay công chúa mà múa, khi bàn tay Khiết Tâm bị tên nhóc kia nắm lấy thì Khả Phong thật chỉ muốn một phát bắn chết nó ngay lập tức. Tiên sư nó dám cả gan nắm tay vợ anh?
Nhưng đâu riêng một mình Khả Phong mới như vậy mà nam nhân bên cạnh anh cũng hậm hực không kém. Cung Phi nuốt nước bọt từng cơn một cố kìm hãm cảm xúc của mình xuống. Người gần gũi với Khiết Tâm là Lão đại của hắn hắn vốn dĩ còn có thể chịu được, vì cô ấy là của anh ta, và anh ta lại là anh của hắn. Còn đằng này, một tên nhóc cỏn con lạ hoắc dám đụng đến cô, quả thật hắn cũng muốn một phát bắn chết tên nhóc này cho xong.
Mọi sự chịu đựng của hai nam nhân này thật sự đạt đến đỉnh điểm khi thằng nhóc kia tay ôm lấy eo nhỏ của Khiết Tâm trông rất thân mật. Hai người họ say sưa, vui vẻ hát hò trên đó mà dưới này Khả Phong với Cung Phi như ngồi trên đống lửa.
-Ôm...ôm eo rồi...tổ cha nó....!
Khả Phong hít một hơi thật sâu, anh gằn giọng nói với Cung Phi nhưng mắt vẫn dán chặt lấy cảnh tượng chướng mắt phía trước.
-Cậu....giết tên nhóc đó cho tôi!
Cung Phi lúc này đầu óc cũng không tỉnh táo, hắn vô ý mà trả lời.
-Anh không nói tôi cũng sẽ giết nó!
Bất chợt Khả Phong có phần ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, ngay lập tức Cung Phi như bình tĩnh lại.
-Ý tôi là tôi tự hiểu ý của anh, không cần nói tôi cũng tự biết!
Thật sự hai nam nhân vì nóng giận mới buộc miệng nói thế thôi. Chứ nào có chém giết ai, thằng nhóc kia đonw giản chỉ là diễn kịch, vốn chẳng có nghĩa lý gì với họ.
Cung Phi ngán ngẫm lẫn bực dọc trách thầm Khả Phong, anh muốn ăn dấm thì cứ tự một mình mà ăn đi, cớ gì lôi luôn hắn vào ăn cùng thế này.
Hai nam nhân đó không thể làm gì khác, đành phải ngồi đó mà ngậm ngùi mỗi người ôm lấy một hủ dấm ăn cho hết buổi. Đúng thật là hai người họ chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình bất lực như bây giờ mà!
Cuối cùng buổi tiệc chết tiệt này cũng kết thúc trên sự "đau khổ" của Khả Phong và Cung Phi.
Hai người họ đã đứng bên ngoài đợi cô, nhưng đợi cũng rất lâu lại không thấy cô đâu. Cung Phi bèn xung phong vào trong tìm cô ấy và "lôi cổ" cô ấy ra ngoài càng nhanh càng tốt.
Lúc này đây Khiết Tâm đang muốn xách cặp ra về với Triệu Bân, liền gặp một người khiến cô khá sững sốt.
-Uyển Uyển?
Môi nhỏ của Khiết Tâm hé mở thốt lên, Triệu Bân thoáng ngạc nhiên, cô nhìn theo hướng mắt của Khiết Tâm liền trông thấy một cô gái rất sang trọng đang tiến đến gần. Mái tóc cô ấy màu vàng nhạt, đồng tử lại màu nâu, da rất trắng. Nhìn sơ qua cũng đủ biết là lai hai dòng máu.
Thoáng chốc cô gái đó đứng trước mặt họ, Khiết Tâm vẫn còn chưa hết kinh ngạc, giọng ấp úng.
-Sao chị...sao chị ở đây?
Uyển Uyển ra vẻ ân cần đưa tay vuốt tóc của Khiết Tâm, nghiêng đầu cười nhẹ.
-Hôm nay em tốt nghiệp, nên chị đến chúc mừng. Nhưng tiếc quá, đến trễ mất.
Triệu Bân lại thêm một chút bất ngờ, cô thân với Khiết Tâm đã bao lâu nay chưa hề thấy hoặc nghe cô ấy nhắc đến người nào tên Uyển Uyển. Nhưng xem điệu bộ của cô gái tên Uyển Uyển kia có vẻ lại khá thân thiết.
-Mà sao chị biết em học ở đây?.....
Uyển Uyển vẻ mặt có phần lúng túng, ánh mắt có chút xao lãng đi khi nghe câu hỏi đó của Khiết Tâm, cô ta nhanh chóng bắt sang chuyện khác.
-Chuyện đó dễ mà! À....mà khoan nói nữa.... đây là....
Uyển Uyển nhìn sang Triệu Bân, ngay lập tức Khiết Tâm chợt hiểu vội quay sang khoác vai cô bạn của mình.
-À em quên giới thiệu, đây là Triệu Bân bạn của em!
Triệu Bân khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn còn bỡ ngỡ.
Cung Phi đang hậm hực vì kiếm mãi chẳng thấy Khiết Tâm đâu, lại thêm đã ăn phải dấm chua đến tận não khiến tâm trạng hắn có phần không tốt.
Bỗng dưng bước chân hắn khựng lại, đồng tử như giãn ra khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Hắn liền vội lui lại, ẩn mình sau bức tường khẽ đưa mắt ra nhìn.
Đợi đến khi Khiết Tâm và Triệu Bân đi khỏi, hắn mới bước ra thong thả đi đến phía trước. Giọng nói trầm mặc của hắn cất lên đầy dò xét.
-Không ngờ Mạn Uyển tiểu thư cũng có nhã hứng làm bạn với học sinh trung học?
Cô gái tóc vàng đang tính bước đi liền ngưng lại, miệng cô ta nhoẻn cười kỳ lạ, cô xoay người hất nhẹ mái tóc chấm eo thon của mình. Thái đô hoàn toàn thay đổi.
-Tôi cũng không ngờ, cậu Phi đây cũng có hứng thú với học sinh trung học?
Bất thình lình Mạn Uyển bước đến hai tay ôm lấy Cung Phi, vỗ nhẹ vào lưng hắn vài cái. Cung Phi không hề né tránh nhưng thái độ hắn vô cùng dửng dưng, hai tay vẫn để yên trong túi quần, nét mặt lãnh đạm.
-Đừng làm ra vẻ chúng ta rất thân thiết. Tôi không quen!
Mạn Uyển khẽ cười, cô nhíu nhẹ mắt nâu một cái.
-Đã bốn năm rồi không gặp, cậu vẫn không thay đổi. Vẫn lạnh lùng nam tính thế này, hửm
Vừa nói ngón tay Mạn Uyển vừa ve vãn tấm lưng rắn chắc của Cung Phi, giọng điệu mật ngọt khiến người khac rùng mình.
-Cô cũng vậy! Vẫn không hề thay đổi chút nào!
Cung Phi giọng điệu rất bình thản nhưng thật sự lại đầy ngụ ý.
Mạn Uyển buông Cung Phi ra rồi lướt ngang hắn, cô ta thì thầm đủ để hắn nghe thấy.
-Sẽ còn gặp lại!
Cung Phi xoay người nhìn theo bóng lưng ỏng ẹo của Mạn Uyển, hai mắt hắn như tối lại, bàn tay vô thức siết chặt đến hằn lên từng đường gân lớn nhỏ.
Ngay lập tức hắn đi thật nhanh ra ngoài đuổi kịp theo Khiết Tâm.
Cô ấy đang mải mê kể lại chuyện hôm đó cô gặp Mạn Uyển cho Triệu Bân nghe.
Vừa trông thấy Khiết Tâm hắn không suy nghĩ liền lao đến kéo lấy tay cô mà lôi đi thật nhanh ra ngoài cổng, khiến cả cô và Triệu Bân bị một phen ngây ngốc cả người. Nhưng rồi Triệu Bân liền không tránh khỏi đau lòng, thật sự lúc nào Cung Phi cũng chỉ để tâm đến một mình Khiết Tâm, cô đối với hắn như không hề tồn tại.
Khiết Tâm bị hắn mạnh bao nắm lấy cổ tay mà kéo đi không nói tiếng nào, cô khẽ cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
-Phi...chuyện... chuyện gì?
Cung Phi vẫn im bặt, hắn lôi cô ra đến xe, Khả Phong trông thấy hai mắt liền nhíu lại, lòng tự hỏi lại xảy ra chuyện gì.
Chỉ khi họ đi đến gần, Khả Phong mới nhận ra nét lo lắng trên mặt Cung Phi. Đã bao nhiêu lâu rồi anh không hề thấy hắn mang vẻ mặt như thế. Linh tính có chuyện không hay, Khả Phong chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Cung Phi đẩy nhẹ Khiết Tâm qua cho anh, hai mắt hắn nhìn Khả Phong rồi cất giọng.
-Mau đi thôi.
Khả Phong dù không hiểu là chuyện gì, nhưng với Cung Phi, hẳn là rất hệ trọng mới khiến hắn như vậy. Anh không hỏi gì thêm, liền cầm lấy tay Khiết Tâm trở vào xe.
Ba người bọn họ lập tức rời khỏi đó nhanh chóng, Cung Phi lúc này chỉ muốn đi khỏi đây càng sớm càng tốt, lòng dạ hắn rối tung, đầu óc thật sự căng thẳng tột độ. Điều hắn lo sợ cuối cùng cũng đã xảy đến.
Về đến nhà thì cũng chẳng thấy Cung Phi đâu, cô cũng không dám hỏi tới vì biết rằng hắn chắc chắn đang rất giận.
Buổi tối nay sẽ có tiệc chia tay, Khiết Tâm sẽ phụ trách một tiết mục văn nghệ trong trường. Bởi thế sau khi buổi sáng làm lễ xong, cô ở lại trường không về để tiện cho buổi chiều tập dợt tiết mục.
Cô ngồi trong lớp lấy điện thoại gọi vào số của Triệu Bân cũng chẳng thấy cô ấy bắt máy. Khiết Tâm thạt sự sọ rằng có khi nào tâm trạng quá tồi tệ mà cô ấy bỏ luôn buổi tiệc tối nay.
Sáng làm lễ đã không thấy cô ấy đâu, gọi mãi cũng không trả lời cũng không có lấy một dòng tin nhắn. Thật khiến cô lo nghĩ đến muốn phát sốt.
Đang ngồi thẫn thờ cả người thì chợt một cánh tay vỗ mạnh vào vai cô một cái khiến cô giật điếng cả người.
Vừa quay mặt lại thì phút chốc khiến cô mừng đến suýt khóc, Triệu Bân đứng trước mặt cô, sắc mặt có vẻ khá tốt chứ không tệ như cô đã nghĩ.
-Gọi hoài không chán sao?
Triệu Bân miệng nhoẻn cười rồi ngồi xuống bên cạnh Khiết Tâm.
Nhận thấy cô bạn kế bên cứ nhìn lấy mình bằng nét mặt lo lắng, Triệu Bân liền quay sang vỗ vào lưng Khiết Tâm một cái "Bốp" rõ đau.
-Tớ không sao! Cậu lo xa quá.
Khiết Tâm khẽ cau mày, dáng vẻ này của Triệu Bân càng khiến cô lo hơn. Liệu có phải cô ấy đang gắng gượng hay không? Liệu cô ấy có thật sự ổn như vẻ bề ngoài hay không đây?
-Hôm qua.....
-Không phải cậu có tiết mục tạp dợt sao? Đến giờ rồi kìa còn ngồi đây?
Lời nói của Khiết Tâm bị Triệu Bân xen ngang vào. Quả là cô ấy không thật sự ổn như cô ấy nói. Rõ ràng là cô ấy vẫn còn rất buồn lòng vì chuyện gì đó, lại càng không muốn nhắc đến nó.
Khiết Tâm thở dài, cô nhìn lên đồng hồ truocs mặt, đúng là đến giờ tập dợt thật rồi. Cô nhanh chóng đứng lên bay thẳng khỏi lớp mà chạy đến hội trường.
Triệu Bân nhìn theo bóng lưng của Khiết Tâm, nụ cười gượng gạo trên môi cô vụt tắt ngay khi cô ấy khuất sau cánh cửa.
Cô thật sự đang rất chịu đựng, cô thật sự đang rất gangs gượng từng chút một. Nhưng nếu cô không làm vẻ mặt gượng gạo này, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Cô không muốn Khiết Tâm biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hơn hết chuyện cô không muốn cô ấy biết chính là nỗi lòng của Cung Phi.
Khả Phong sáng nay tranh thủ giải quyết tất cả công việc nhanh nhất có thể, để đến trường của Khiết Tâm vào tối nay lúc sáu giờ, đó là giờ mà tiết mục biểu diễn của cô diễn ra. Anh muốn được trông thấy cô vợ nhỏ của mình sẽ như thế nào khi diễn văn nghệ đây.
-Chết tiệt! Sắp trễ rồi....
Khả Phong tay đưa lên nhìn lấy đồng hồ, chỉ còn hai chục phút nữa là tới giờ, vậy mà anh vẫn chưa ra khỏi công ty.
-Cung Phi, cậu cầm lái đi.
Khả Phong quay sang nói với Cung Phi, hắn đang cầm lấy xấp tài liệu trên tay mà lật tới lật lui.
-Tại sao? Tài xế còn đây mà?
Hắn vô tư hỏi tới khiến Khả Phong muốn nổi cáu, sở dĩ anh muốn Cung Phi cầm lái là vì hắn lái xe rất nhanh, phải nói là tay lái lụa nhất mà anh từng thấy. Bây giờ Khả Phong lại đang rất gấp, nếu trông chờ vào mấy tên tài xế quèn này thì chỉ có nước hỏng bét.
Khả Phong thở hắc một cái rồi cầm lấy chìa khoá xe ném thẳng sang Cung Phi, quay lưng đi thẳng ra xe.
Cung Phi ngớ người, nhưng tự hiểu một khi Lão đại của hắn quyết định điều gì, thì chỉ có tuân lệnh mà làm theo là tốt nhất.
Quả nhiên niềm tin Khả Phong không đặt nhầm chỗ, chỉ mới đó mà Cung Phi lao như tên bay. Xe vừa đến cổng trường Khả Phong lập tức chạy ngay vào trong khiến Cung Phi không kịp hỏi lý do mà co chân chạy theo.
Khả Phong vốn dĩ đã là một Lão đại có máu mặt, bất kỳ ai dù trong lĩnh vục nào cũng phải kính nể anh mấy phần. Bởi thế anh dĩ nhiên được hiệu trưởng xếp hẳn cho một vị trí hoàn mỹ, có thể ngắm nhìn rõ cả sân khấu lẫn màn hình led trên cùng.
Hai nam nhân ngồi đó như thu hút phần lớn ánh nhìn của đám nữ sinh trong trường, phần vì Khả Phong vốn đã là nhân vật nổi danh, lại còn vẻ ngoài hút mắt như vậy. Cung Phi cũng chẳng kém, hỏi sao không khiến người khác phát thèm!
-Cuối cùng cũng kịp....
Khả Phong ngồi xuống thở hộc từng cơn, Cung Phi thật sự vẫn chẳng hiểu, hắn cũng biết hôm nay là lễ tốt nghiệp của Khiết Tâm nhưng như vậy thì liên quan gì đến anh ta? Nhìn vẻ mặt hớn hở kia của Khả Phong càng khiến hắn không ngăn được mà tò mò.
-Lão đại, anh đang làm cái trò gì vậy?
Khả Phong quay sang nhìn hắn, miệng anh cười nhẹ một cái rồi vỗ vai hắn.
-Lát nữa sẽ biết.
Lúc này đèn hội trường vụt tắt, chỉ còn một ánh đèn trắng duy nhất rọi lên phía trung tâm sân khấu.
Màn nhung đỏ từ từ mở ra, bên trong là một cô nữ sinh bận trên người chiếc váy công chúa màu trắng, có đính đá lấp lánh rất đẹp.
Khả Phong thoáng sững người khi trông thấy cô vợ nhỏ của mình đột nhiên trở nên xinh đẹp, đáng yêu đến thế. Nhìn Khiết Tâm lúc này quả thật đúng là một cô công chúa như bước ra từ trong truyện cổ tích.
Khả Phong mải mê dán mặt vào sân khấu trước mặt mà không hề để ý đến Cung Phi bên cạnh anh.
Hắn cũng chẳng khác gì anh, mồm chữ O mắt chữ cũng chữ O nốt. Khiết Tâm bình thường trong mắt hắn đã đáng yêu bội phần, nay lại được chăm chút thế này càng khiến cô tuyệt mỹ hơn bao giờ hết.
Giọng hát của Khiết Tâm cất lên, cả hội trường đều phải xuýt xoa vỗ tay tán thưởng. Thật sự giọng nói cô bình thường thì cũng đã đáng yêu rồi đấy, vậy mà khi hát lên thế này lại trong veo cao vút.
Hai nam nhân kia ngồi đó hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác. Mắt không hề rời khỏi cô công chúa nhỏ trên sân khấu.
Bỗng dưng vẻ mặt hớn hở của họ vụt tắt, khi trên sân khấu ngoài những học sinh múa phụ hoạ thì lúc này lại xuất hiẹn một nam sinh, trông điệu bộ liền không khó nhận ra đó là vai hoàng tử.
Cái gì chứ? Công chúa, hoàng tử ư? Tên nhóc nào dám cả gan làm hoàng tử của cô ấy?
Khả Phong hai mắt như con dao muốn ghim chết thằng nhóc trên sân khấu, nó cũng đang hát say sưa vẫn chưa có dấu hiệu gì đến gần Khiết Tâm.
Bất thình lình hoàng tử phải nắm lấy tay công chúa mà múa, khi bàn tay Khiết Tâm bị tên nhóc kia nắm lấy thì Khả Phong thật chỉ muốn một phát bắn chết nó ngay lập tức. Tiên sư nó dám cả gan nắm tay vợ anh?
Nhưng đâu riêng một mình Khả Phong mới như vậy mà nam nhân bên cạnh anh cũng hậm hực không kém. Cung Phi nuốt nước bọt từng cơn một cố kìm hãm cảm xúc của mình xuống. Người gần gũi với Khiết Tâm là Lão đại của hắn hắn vốn dĩ còn có thể chịu được, vì cô ấy là của anh ta, và anh ta lại là anh của hắn. Còn đằng này, một tên nhóc cỏn con lạ hoắc dám đụng đến cô, quả thật hắn cũng muốn một phát bắn chết tên nhóc này cho xong.
Mọi sự chịu đựng của hai nam nhân này thật sự đạt đến đỉnh điểm khi thằng nhóc kia tay ôm lấy eo nhỏ của Khiết Tâm trông rất thân mật. Hai người họ say sưa, vui vẻ hát hò trên đó mà dưới này Khả Phong với Cung Phi như ngồi trên đống lửa.
-Ôm...ôm eo rồi...tổ cha nó....!
Khả Phong hít một hơi thật sâu, anh gằn giọng nói với Cung Phi nhưng mắt vẫn dán chặt lấy cảnh tượng chướng mắt phía trước.
-Cậu....giết tên nhóc đó cho tôi!
Cung Phi lúc này đầu óc cũng không tỉnh táo, hắn vô ý mà trả lời.
-Anh không nói tôi cũng sẽ giết nó!
Bất chợt Khả Phong có phần ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, ngay lập tức Cung Phi như bình tĩnh lại.
-Ý tôi là tôi tự hiểu ý của anh, không cần nói tôi cũng tự biết!
Thật sự hai nam nhân vì nóng giận mới buộc miệng nói thế thôi. Chứ nào có chém giết ai, thằng nhóc kia đonw giản chỉ là diễn kịch, vốn chẳng có nghĩa lý gì với họ.
Cung Phi ngán ngẫm lẫn bực dọc trách thầm Khả Phong, anh muốn ăn dấm thì cứ tự một mình mà ăn đi, cớ gì lôi luôn hắn vào ăn cùng thế này.
Hai nam nhân đó không thể làm gì khác, đành phải ngồi đó mà ngậm ngùi mỗi người ôm lấy một hủ dấm ăn cho hết buổi. Đúng thật là hai người họ chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình bất lực như bây giờ mà!
Cuối cùng buổi tiệc chết tiệt này cũng kết thúc trên sự "đau khổ" của Khả Phong và Cung Phi.
Hai người họ đã đứng bên ngoài đợi cô, nhưng đợi cũng rất lâu lại không thấy cô đâu. Cung Phi bèn xung phong vào trong tìm cô ấy và "lôi cổ" cô ấy ra ngoài càng nhanh càng tốt.
Lúc này đây Khiết Tâm đang muốn xách cặp ra về với Triệu Bân, liền gặp một người khiến cô khá sững sốt.
-Uyển Uyển?
Môi nhỏ của Khiết Tâm hé mở thốt lên, Triệu Bân thoáng ngạc nhiên, cô nhìn theo hướng mắt của Khiết Tâm liền trông thấy một cô gái rất sang trọng đang tiến đến gần. Mái tóc cô ấy màu vàng nhạt, đồng tử lại màu nâu, da rất trắng. Nhìn sơ qua cũng đủ biết là lai hai dòng máu.
Thoáng chốc cô gái đó đứng trước mặt họ, Khiết Tâm vẫn còn chưa hết kinh ngạc, giọng ấp úng.
-Sao chị...sao chị ở đây?
Uyển Uyển ra vẻ ân cần đưa tay vuốt tóc của Khiết Tâm, nghiêng đầu cười nhẹ.
-Hôm nay em tốt nghiệp, nên chị đến chúc mừng. Nhưng tiếc quá, đến trễ mất.
Triệu Bân lại thêm một chút bất ngờ, cô thân với Khiết Tâm đã bao lâu nay chưa hề thấy hoặc nghe cô ấy nhắc đến người nào tên Uyển Uyển. Nhưng xem điệu bộ của cô gái tên Uyển Uyển kia có vẻ lại khá thân thiết.
-Mà sao chị biết em học ở đây?.....
Uyển Uyển vẻ mặt có phần lúng túng, ánh mắt có chút xao lãng đi khi nghe câu hỏi đó của Khiết Tâm, cô ta nhanh chóng bắt sang chuyện khác.
-Chuyện đó dễ mà! À....mà khoan nói nữa.... đây là....
Uyển Uyển nhìn sang Triệu Bân, ngay lập tức Khiết Tâm chợt hiểu vội quay sang khoác vai cô bạn của mình.
-À em quên giới thiệu, đây là Triệu Bân bạn của em!
Triệu Bân khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn còn bỡ ngỡ.
Cung Phi đang hậm hực vì kiếm mãi chẳng thấy Khiết Tâm đâu, lại thêm đã ăn phải dấm chua đến tận não khiến tâm trạng hắn có phần không tốt.
Bỗng dưng bước chân hắn khựng lại, đồng tử như giãn ra khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Hắn liền vội lui lại, ẩn mình sau bức tường khẽ đưa mắt ra nhìn.
Đợi đến khi Khiết Tâm và Triệu Bân đi khỏi, hắn mới bước ra thong thả đi đến phía trước. Giọng nói trầm mặc của hắn cất lên đầy dò xét.
-Không ngờ Mạn Uyển tiểu thư cũng có nhã hứng làm bạn với học sinh trung học?
Cô gái tóc vàng đang tính bước đi liền ngưng lại, miệng cô ta nhoẻn cười kỳ lạ, cô xoay người hất nhẹ mái tóc chấm eo thon của mình. Thái đô hoàn toàn thay đổi.
-Tôi cũng không ngờ, cậu Phi đây cũng có hứng thú với học sinh trung học?
Bất thình lình Mạn Uyển bước đến hai tay ôm lấy Cung Phi, vỗ nhẹ vào lưng hắn vài cái. Cung Phi không hề né tránh nhưng thái độ hắn vô cùng dửng dưng, hai tay vẫn để yên trong túi quần, nét mặt lãnh đạm.
-Đừng làm ra vẻ chúng ta rất thân thiết. Tôi không quen!
Mạn Uyển khẽ cười, cô nhíu nhẹ mắt nâu một cái.
-Đã bốn năm rồi không gặp, cậu vẫn không thay đổi. Vẫn lạnh lùng nam tính thế này, hửm
Vừa nói ngón tay Mạn Uyển vừa ve vãn tấm lưng rắn chắc của Cung Phi, giọng điệu mật ngọt khiến người khac rùng mình.
-Cô cũng vậy! Vẫn không hề thay đổi chút nào!
Cung Phi giọng điệu rất bình thản nhưng thật sự lại đầy ngụ ý.
Mạn Uyển buông Cung Phi ra rồi lướt ngang hắn, cô ta thì thầm đủ để hắn nghe thấy.
-Sẽ còn gặp lại!
Cung Phi xoay người nhìn theo bóng lưng ỏng ẹo của Mạn Uyển, hai mắt hắn như tối lại, bàn tay vô thức siết chặt đến hằn lên từng đường gân lớn nhỏ.
Ngay lập tức hắn đi thật nhanh ra ngoài đuổi kịp theo Khiết Tâm.
Cô ấy đang mải mê kể lại chuyện hôm đó cô gặp Mạn Uyển cho Triệu Bân nghe.
Vừa trông thấy Khiết Tâm hắn không suy nghĩ liền lao đến kéo lấy tay cô mà lôi đi thật nhanh ra ngoài cổng, khiến cả cô và Triệu Bân bị một phen ngây ngốc cả người. Nhưng rồi Triệu Bân liền không tránh khỏi đau lòng, thật sự lúc nào Cung Phi cũng chỉ để tâm đến một mình Khiết Tâm, cô đối với hắn như không hề tồn tại.
Khiết Tâm bị hắn mạnh bao nắm lấy cổ tay mà kéo đi không nói tiếng nào, cô khẽ cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
-Phi...chuyện... chuyện gì?
Cung Phi vẫn im bặt, hắn lôi cô ra đến xe, Khả Phong trông thấy hai mắt liền nhíu lại, lòng tự hỏi lại xảy ra chuyện gì.
Chỉ khi họ đi đến gần, Khả Phong mới nhận ra nét lo lắng trên mặt Cung Phi. Đã bao nhiêu lâu rồi anh không hề thấy hắn mang vẻ mặt như thế. Linh tính có chuyện không hay, Khả Phong chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Cung Phi đẩy nhẹ Khiết Tâm qua cho anh, hai mắt hắn nhìn Khả Phong rồi cất giọng.
-Mau đi thôi.
Khả Phong dù không hiểu là chuyện gì, nhưng với Cung Phi, hẳn là rất hệ trọng mới khiến hắn như vậy. Anh không hỏi gì thêm, liền cầm lấy tay Khiết Tâm trở vào xe.
Ba người bọn họ lập tức rời khỏi đó nhanh chóng, Cung Phi lúc này chỉ muốn đi khỏi đây càng sớm càng tốt, lòng dạ hắn rối tung, đầu óc thật sự căng thẳng tột độ. Điều hắn lo sợ cuối cùng cũng đã xảy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.