Chương 18: Tẩu thoát
Lạc Dao Dao
28/05/2018
Khả Phong lúc này đang trên đường đi đến công ty để bàn gấp một cuộc họp với đối tác lớn. Khi đi ngang một cửa hàng trang sức, trong đầu anh
chợt nảy ra một ý định gì đấy
-Dừng xe!
Khả Phong lên tiếng, xe lập tức ngừng ngay trước cửa hàng. Khả Phong một mình đi vào trong.
-Lấy cho tôi một cặp nhẫn cưới.
Cô nhân viên mang trong từ trong tủ ra một cặp nhẫn bằng vàng, mẫu mã đơn giản, trên mỗi chiếc nhẫn còn có khắc chữ "LOVE"
Khả Phong nhanh chóng thanh toán rồi đi khỏi cửa hàng, trên tay cầm lấy chiếc hộp đỏ miệng cười nhẹ một cái trong rất mãn nguyện.
Lúc này đây ngay tại dinh thự, trong một căn phòng to lớn có một cô gái nhỏ vẫn còn ngồi co ro một góc trên giường
-Gì chứ? Vợ chồng gì với hạn người như vậy. Biến thái..quả là biến thái...
Khiết Tâm lẩm bẩm một mình, cô nhìn xung quanh thì trông thấy một cái cửa sổ. Trong đầu loé lên ý định tẩu thoát, cô nhanh chóng đứng dậy đi đến nhìn ra bên ngoài cẩn thận quan sát
-Từ trên đây leo xuống cũng không phải khó, mặc kệ, trốn đã rồi tính.
Nghĩ rồi Khiết Tâm leo lên khung cửa sổ, đưa một chân ra ngoài rồi từ từ leo xuống bên dưới. -Cũng may là vắng vẻ.
Chân đã chạm đất, Khiết Tâm thầm mừng rỡ vì xung quanh không có một bóng người.
Cô rón rén tìm cách đi khỏi cái nơi quái quỉ này, nhưng cổng chính thì có quá nhiều người canh giữ, còn cửa sau thì lại càng đông người làm. Cô đành phải đánh liều mà đi thẳng vào rừng cây rậm rạp trước mặt mình
Nhưng đi đã tận hơn nửa tiếng Khiết Tâm vẫn chỉ mãi quanh quẩn trong cái mớ cây cối cao to chết tiệt. Không thể tìm được ra, cô ngồi thụp xuống một góc cây thở hổn hển
-Cái..cái gì...sao cái nơi này...đi mãi không thấy đường lớn vậy?
Mặt trời đã lặn hẳn, màn đêm lúc này đã buông xuống. Không gian xung quanh lại càng thêm ghê rợn khi không một ánh đèn, chỉ toàn cây cối um tùm.
-Giờ phải làm sao? Làm sao đây? Tôi sợ...sợ...tối lắm...ai đó...cứu...với...hức hức
Khiết Tâm từ nhỏ đã mắc chứng sợ bóng đêm, chỉ cần ngủ mà tắt đèn thôi là cô đã không tài nào chợp mắt được. Bây giờ một mình cô lại phải đối mặt với màn đêm dày đặc bao trùm bởi vô số cây cối xung quanh.
Khiết Tâm lúc này thật sự đã hoảng loạn, cô ôm lấy đầu mình ngồi nép vào một góc cây mà khóc to từng tiếng.
-Dừng xe!
Khả Phong lên tiếng, xe lập tức ngừng ngay trước cửa hàng. Khả Phong một mình đi vào trong.
-Lấy cho tôi một cặp nhẫn cưới.
Cô nhân viên mang trong từ trong tủ ra một cặp nhẫn bằng vàng, mẫu mã đơn giản, trên mỗi chiếc nhẫn còn có khắc chữ "LOVE"
Khả Phong nhanh chóng thanh toán rồi đi khỏi cửa hàng, trên tay cầm lấy chiếc hộp đỏ miệng cười nhẹ một cái trong rất mãn nguyện.
Lúc này đây ngay tại dinh thự, trong một căn phòng to lớn có một cô gái nhỏ vẫn còn ngồi co ro một góc trên giường
-Gì chứ? Vợ chồng gì với hạn người như vậy. Biến thái..quả là biến thái...
Khiết Tâm lẩm bẩm một mình, cô nhìn xung quanh thì trông thấy một cái cửa sổ. Trong đầu loé lên ý định tẩu thoát, cô nhanh chóng đứng dậy đi đến nhìn ra bên ngoài cẩn thận quan sát
-Từ trên đây leo xuống cũng không phải khó, mặc kệ, trốn đã rồi tính.
Nghĩ rồi Khiết Tâm leo lên khung cửa sổ, đưa một chân ra ngoài rồi từ từ leo xuống bên dưới. -Cũng may là vắng vẻ.
Chân đã chạm đất, Khiết Tâm thầm mừng rỡ vì xung quanh không có một bóng người.
Cô rón rén tìm cách đi khỏi cái nơi quái quỉ này, nhưng cổng chính thì có quá nhiều người canh giữ, còn cửa sau thì lại càng đông người làm. Cô đành phải đánh liều mà đi thẳng vào rừng cây rậm rạp trước mặt mình
Nhưng đi đã tận hơn nửa tiếng Khiết Tâm vẫn chỉ mãi quanh quẩn trong cái mớ cây cối cao to chết tiệt. Không thể tìm được ra, cô ngồi thụp xuống một góc cây thở hổn hển
-Cái..cái gì...sao cái nơi này...đi mãi không thấy đường lớn vậy?
Mặt trời đã lặn hẳn, màn đêm lúc này đã buông xuống. Không gian xung quanh lại càng thêm ghê rợn khi không một ánh đèn, chỉ toàn cây cối um tùm.
-Giờ phải làm sao? Làm sao đây? Tôi sợ...sợ...tối lắm...ai đó...cứu...với...hức hức
Khiết Tâm từ nhỏ đã mắc chứng sợ bóng đêm, chỉ cần ngủ mà tắt đèn thôi là cô đã không tài nào chợp mắt được. Bây giờ một mình cô lại phải đối mặt với màn đêm dày đặc bao trùm bởi vô số cây cối xung quanh.
Khiết Tâm lúc này thật sự đã hoảng loạn, cô ôm lấy đầu mình ngồi nép vào một góc cây mà khóc to từng tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.