Chương 7: Tìm ra tung tích
Lạc Dao Dao
28/05/2018
Ngày hôm nay là sanh thần của cô bạn Triệu Bân, nên cả hai cô gái đều đã xin nghỉ phép để buổi tối nay có thể tận hưởng một chút thời gian quý
báo ít ỏi đuoc rảnh rỗi này mà bung xoã một chút.
-Ê, tối nay thử một chút cảm giác mới đi. Mình tới quán rượu King gần nhà tớ đi. Nghe bảo quán đó ok lắm!
Triệu Bân khoác vai Khiết Tâm mà thỏ thẻ, vẻ mặt coi bộ đầy vẻ khẩn cầu
-Cậu muốn ăn sanh thần ở nơi như vậy à? Phức tạp lắm đấy.
Khiết Tâm tay vừa dọn dẹp tập vở vừa nói với cô bạn cạnh mình. Triệu Bân biết rõ tính cách và con người của Khiết Tâm, từ xưa đến giờ cô chưa một lần đặt chân vào những nơi ăn chơi như thế. Nhưng đời mà, dại gì lại không thử một lần. Bởi thế Triệu Bân cố gắng dùng cái vẻ mặt đáng thương trưng ra mà dụ dỗ Khiết Tâm
-Cậu...sanh thần của tớ đó Tâm nhi...làm ơn làm ơn đi. Chỉ vào chơi một chút thôi....một chút một chút xíu cũng được.
Triệu Bân tay nắm chặt lấy tay áo của Khiết Tâm mà lay nhẹ, Khiết Tâm quay sang trông thấy dáng vẻ kia thật là không nỡ nhẫn tâm
-Ok ok! Được rồi. Nhưng chỉ một chút thôi là đi ngay nhé.
Triệu Bân nghe thấy thế liền nhảy cẫng lên có vẻ sung sướng, cô ôm chằm lấy Khiết Tâm mà cười ha hả như mới trúng giải đặc biệt.
Lúc này đây tại một căn nhà nhỏ ở phố đông, có một nhóm người vận toàn vest đen đang đứng trước đó không xa. Bên trong là một nam nhân khí chất ngút trời, đang ngồi dựa người trên chiếc ghế sofa có phần cũ kĩ
-Ông trốn cũng kỹ lắm ông Tử, trốn tôi được tận 5 năm rồi. Nam nhân kia không ai khác chính là Tô Mặc Khả Phong, anh ta đang đến để đòi số nợ mà ông Tử Phan đã nợ anh vào bảy năm trước. Chỉ mới trả được hai năm thì ông ta biến mất tăm. Mãi đến tận bây giờ mới truy ra được tung tích.
-Sao..sao thiếu gia lại biết tôi ở đây?
Người đàn ông trạc ngoài năm mươi giọng run run, đang bị một đám ba bốn người lực lưỡng vây quanh. Khả Phong nhìn xung quanh căn nhà, rồi mắt dừng lại nơi tấm ảnh cách mình không xa, đó là ảnh của Khiết Tâm chụp lúc cô vừa đoạt giải nhì võ thuật toàn quốc.
-Là nhờ con gái của ông!
Người đàn ông kia nghe đến đây liền cảm thấy sửng sốt lẫn khó hiểu, ánh mắt ông ta nhíu lại
-Con gái tôi...Tâm nhi? Sao lại vậy?
Khả Phong cầm tấm ảnh trên tay mải mê ngắm nhìn cô gái trong đó, miện mỉm cười đầy ẩn ý
-Tôi gặp con gái ông tại chỗ cô ấy làm việc, thế là tôi dễ dàng hỏi được quản lý nhà hàng về hồ sơ lý lịch của cô ta.
Người đàn ông kia cả người toát hết mồ hôi, tay chân không tự chủ mà bắt đầu run lẩy bẩy
-Ê, tối nay thử một chút cảm giác mới đi. Mình tới quán rượu King gần nhà tớ đi. Nghe bảo quán đó ok lắm!
Triệu Bân khoác vai Khiết Tâm mà thỏ thẻ, vẻ mặt coi bộ đầy vẻ khẩn cầu
-Cậu muốn ăn sanh thần ở nơi như vậy à? Phức tạp lắm đấy.
Khiết Tâm tay vừa dọn dẹp tập vở vừa nói với cô bạn cạnh mình. Triệu Bân biết rõ tính cách và con người của Khiết Tâm, từ xưa đến giờ cô chưa một lần đặt chân vào những nơi ăn chơi như thế. Nhưng đời mà, dại gì lại không thử một lần. Bởi thế Triệu Bân cố gắng dùng cái vẻ mặt đáng thương trưng ra mà dụ dỗ Khiết Tâm
-Cậu...sanh thần của tớ đó Tâm nhi...làm ơn làm ơn đi. Chỉ vào chơi một chút thôi....một chút một chút xíu cũng được.
Triệu Bân tay nắm chặt lấy tay áo của Khiết Tâm mà lay nhẹ, Khiết Tâm quay sang trông thấy dáng vẻ kia thật là không nỡ nhẫn tâm
-Ok ok! Được rồi. Nhưng chỉ một chút thôi là đi ngay nhé.
Triệu Bân nghe thấy thế liền nhảy cẫng lên có vẻ sung sướng, cô ôm chằm lấy Khiết Tâm mà cười ha hả như mới trúng giải đặc biệt.
Lúc này đây tại một căn nhà nhỏ ở phố đông, có một nhóm người vận toàn vest đen đang đứng trước đó không xa. Bên trong là một nam nhân khí chất ngút trời, đang ngồi dựa người trên chiếc ghế sofa có phần cũ kĩ
-Ông trốn cũng kỹ lắm ông Tử, trốn tôi được tận 5 năm rồi. Nam nhân kia không ai khác chính là Tô Mặc Khả Phong, anh ta đang đến để đòi số nợ mà ông Tử Phan đã nợ anh vào bảy năm trước. Chỉ mới trả được hai năm thì ông ta biến mất tăm. Mãi đến tận bây giờ mới truy ra được tung tích.
-Sao..sao thiếu gia lại biết tôi ở đây?
Người đàn ông trạc ngoài năm mươi giọng run run, đang bị một đám ba bốn người lực lưỡng vây quanh. Khả Phong nhìn xung quanh căn nhà, rồi mắt dừng lại nơi tấm ảnh cách mình không xa, đó là ảnh của Khiết Tâm chụp lúc cô vừa đoạt giải nhì võ thuật toàn quốc.
-Là nhờ con gái của ông!
Người đàn ông kia nghe đến đây liền cảm thấy sửng sốt lẫn khó hiểu, ánh mắt ông ta nhíu lại
-Con gái tôi...Tâm nhi? Sao lại vậy?
Khả Phong cầm tấm ảnh trên tay mải mê ngắm nhìn cô gái trong đó, miện mỉm cười đầy ẩn ý
-Tôi gặp con gái ông tại chỗ cô ấy làm việc, thế là tôi dễ dàng hỏi được quản lý nhà hàng về hồ sơ lý lịch của cô ta.
Người đàn ông kia cả người toát hết mồ hôi, tay chân không tự chủ mà bắt đầu run lẩy bẩy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.