Mưa, Em Yêu Anh

Chương 18: Em phải buông tay ư ?

Đường Mộc Anh

17/07/2016

" Bàn tay dù có to như thế nào cũng chẳng giữ nổi một bàn tay, vòng tay dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm chặt mãi một người. Mãi đến bây giờ, sẽ có lúc bạn nhận ra quên cũng là một cách sống và buông tay là một cách yêu thương !!! Biết rất rõ là còn yêu, yêu sâu đậm nhưng cũng phải ra đi thôi, để cả hai có được hạnh phúc."

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, bao nhiêu nỗi nhớ đầy vui, bao nhiêu nước mắt và niềm vui. Sau tất cả, họ lại trở về với nhau, buông tay nhau hơn một năm, nhưng họ nhận ra rằng cuộc sống sẽ không hạnh phúc nếu họ rời xa nhau nên họ đã chọn cách yêu lại từ đầu. Tất cả mọi thứ quay về tựa như lúc bắt đầu, tựa như họ chỉ vừa mới quen, mới gặp gỡ. Sau tất cả, lòng chẳng hề đổi thay. Vẫn yêu, yêu mãi, yêu nữa. Nhưng khó khăn và thử thách của họ đâu dừng lại ở đấy !!!

Hân Hân và Thành Thành bắt đầu hẹn hò. Thời gian như quay ngược trở lại về những ngày hạnh phúc, nhiều lúc nó không tin đây là hiện thực, nó cứ ngỡ đây là một giấc mơ thôi. Nếu là mơ thì nó nguyện chìm đắm mãi trong thế giới này chẳng cần quay trở lại.

Còn với anh, gặp được nó chính là món quà mà thượng đế ban cho anh, anh càng muốn trân trọng.

Hôm nay là buổi hẹn hò thứ một trăm linh ba của anh và nó từ ngày anh quay trở lại. Nó đưa anh đi khắp nơi, đi đến những nơi mà ngày trước anh với nó hay đi. Chỗ nào cũng thấy dấu chân của anh với nó. Nào là biển xanh, ngọn đồi gió hú, quán kem...nhà vệ sinh( nhầm). Anh và nó tay trong tay hạnh phúc, tình yêu cứ vậy mà thêm đong đầy và đối với họ như vậy là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống.

Vẫn trên chiếc xe đạp màu xanh lá của anh, mà ngày xưa anh hay trở nó trên con đường ấy. Có hai con người lớn tồng ngồng đang bóc lột sức lao động của con ngựa sắt đáng thương. Anh quay ề phía nó, bắt nó vòng tay ôm lấy anh, nó lại nhõng nhẽo, nhưng vẫn ôm chặt lấy anh mặc dù trời không nóng mấy( Mới gần 39*c thôi ). Anh mỉm cười đạp xe khắp con phố đầy nắng gió và hương vị mùa hè, thật khiến cho ta cảm thấy bình yên dễ chịu. Anh hỏi nó :

- Hân Hân, anh thấy ở bên em rất ấm áp.

Nó nhăn mặt lại, cười cười :

- Vâng anh, trời này anh còn muốn ấm nữa hả ? Em thấy ở gần chăn bông là ấm nhất.

Anh với tay lại véo má nó:

- Em chỉ giỏi cãi thôi !

Nó cù nhẹ vào lưng anh:

- Là anh dậy em như thế

- Anh dậy em lúc nào, là em học lỏm của anh

Họ cười đùa thỏai mái, yêu một người là như vậy, là khi ở bên nhau không cảm thấy gò bó, ghẹt thở, là khi bên nhau có thể chút hết mọi gánh nặng ra một xó chỉ còn lại những khoảnh khắc thư thản, an nhàn.

Anh lại hỏi nó tiếp :

- Lúc trước, khi anh vẫn chưa tỉnh ở trong bệnh viện, em là người hằng đêm thức ở đó khóc phải không ?

Nó nhẹ nhàng xoa lưng anh, nghịch ngợm như on mèo nhỏ, rồi lại vòng tay từ phía lưng anh:

- Vâng, em luôn chờ anh tỉnh lại, em có lỗi với anh rất nhiều.

Từ lúc anh với nó hẹn hò trở lại, anh chưa bao giờ hỏi nó vì sao anh lại nằm ở bệnh viện, anh cũng không hỏi trước đây nó là ai vì anh sợ nó buồn, sợ nó tỏn thương, và phần lớn cũng là vì sợ sẽ mất đi những giây phút bình yên khi ở bên nó. Hôm nay anh hỏi, nên nó cũng nói luôn. Để tránh hiểu lầm và để cho anh nhớ lại phần nào kí ức.

Giọng nó lạc đi, ồm ồm, như muốn khóc:

- Hôm ấy, anh và em cãi nhau, là ah đuổi theo em nên anh mới gặp tai nạn, do em cố chấp, d em ngang bướng ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân, em xin lỗi !

Thấy nó như vậy, anh dừng xe ở góc phố có ghế đá và hoa xung quanh. Anh nhìn vào đôi mắt long lanh, sắp khóc của nó. rồi vuốt ve âu yếm :

- Không, em không sai! Em đừng tự trách bản thân mình. Ông trời đã sắp đặt như vậy rồi thì ta phải chấp nhận và vượt qua. Chẳng phải là chúng ta vẫn được ở bên nhau đó sao ?

- Anh không giận em đúng không ?

- Làm sao anh giận thiên thần bé nhỏ như con nhợn của mình được.

Nó đánh nhẹ và lưng anh, cái đánh chất chứa bao yêu dấu ( Nếu vậy thì chắc mẹ yêu mình nhất hehe) :

- Thành Thành, những ngày ở Mĩ anh sống tốt không ?

- Làm sao sống tốt nếu không có em bên cạnh. Dù anh không biết em là ai, nhưng trong lòng vẫn mang lỗi nhớ em vô tận, kì diệu không ?

- Anh sến kinh khủng long.



Anh nói tiếp :

- Mẹ anh nói những điều không tốt về em, nhưng anh không tin đó là sự thật, khi đợc ở cạnh em như này thì anh lại hoàn toàn không tin những lời đó. Anh chắc bà có lỗi khổ riêng. Em tha thứ cho mẹ anh nhé !

Nó lắc đầu làm anh ngạc nghiên, nó nói:

- Em không trách mẹ anh đâu, em hiểu lỗi lo của mẹ anh mà!

Anh vuốt tóc nó, rồi vén những lọn tóc đang xõa xuống dưới vai, nhẹ nhàng :

- Em luôn nghĩ cho người khác, em không thánh thiện như thiên thần nhưng cũng đầy chất nghiện đủ làm anh chết đứng rồi.

Nó mỉm cười ngại ngùng rồi làm điệu:

- Chả thế, anh nghiện em rồi chứ gì ?

Nó phồng má, rồi chu cái môi xinh ra làm anh không kiềm chế nổi. Anh đặt môi anh lên môi nó, nó nhắm nghiền đôi mi lại. Vị ngọt đầu lưỡi quá đỗi ngọt ngào như muốn giết chết mọi tế bào cảm xúc, khiến cả hai chỉ muốn thời gian có thể dừng lại mãi chỗ này.

Nó thở dốc như muốn nghẹt thở, anh thấy nó bối rối liền cười ;

- Em mà cũng ngại kìa, nhìn má em đỏ ủng, cứ như vậy đừng trách anh hôn tiếp nhớ.

Nhìn cái điệu bộ đắc thắng, đắc chí của anh, nó tức điên lên không thể chịu nổi. Nhìn xung quanh góc phố cũng vắng người. Nó lè lưỡi ra liếm môi tỏ vẻ nguy hiểm :

- Anh một thân một mình mà dám đi cùng em đến chỗ vắng như này ư? Anh chết chắc rồi !

Anh cứ tưởng nó sẽ bổ nhào đến chỗ anh, đấm cho anh thật đau. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, nó lao vào anh, đè anh ra bãi cỏ, giữ chặt tay anh và hôn ngấu nghiến. Đến khi anh cầu xin nó nó mới tha :

- Hân Hân. Anh biết sai rồi !

- Tại anh hôn em trước

- Anh biết lỗi rồi huhu, em muốn anh chết à. Lúc đấy em hóa chồng đấy !

Nó buông anh ra và cười lắc lư, chắc anh chưa biết tài năng của nó là áp bức bóc lột người khác. Dây vào nó là đi xuống đầm lầy rồi. Anh với nó đang cười đùa vui vẻ thì có tiếng điện thoại rung. Là của Thành Thành, ánh mắt anh có vẻ lo lắng khi nhìn vào điện thoại :

- Alo.Có chuyện gì vậy ?

- Thành Thành, anh đi mà không nói tiếng nào với em, chắc anh không còn nhớ Bảo Linh này là ai nữa hả ?

- Anh xin lỗi, nhưng anh phri đi tìm lại hạnh phúc của mình, tìm lại kí ức mà anh ngủ quên.

- Sao ngày xưa anh hứa với em những gì ?

Bảo Linh nói tới đây, như chạm vào thứ gì đó mỏng manh nhất của anh. Anh tức giận nhưng vẫn cố kìm nén :

- Em và mẹ không phải lừa dối anh nữa. Anh dù chưa nhớ ra nhưng cũng biết sự thật rồi. Anh tin và cũng mãi yêu cô ấy. Đối với anh em chỉ là em gái thôi!

- Em không muốn, dù thế nào anh cũng là của em. Dù như nào em và anh cũng đính hôn rồi, mẹ anh cũng chỉ chấp nhận mỗi em thôi. Anh về với em đi !

- Em đừng cố chấp và ích kỉ như vậy.

- Mai em về Việt Nam rồi, cả mẹ anh nữa. Anh ra sân bay Nội Bài đón mẹ và em nhé.

Anh thật sự tức giận, nét mặt âu lo hiện lên khuôn mặt người đàn ông trưởng thành. anh không còn là một cậu nhóc học sinh năm xưa nữa, giờ anh đã lớn rồi. Anh sẽ thực hiện theo suy nghĩ của mình, không ai có thể ngăn cản.

Thấy anh như vậy, nó cũng biết được gần hết câu chuyện, nó vỗ vai anh :

- Anh đừng lo lắng, xấu lắm lêu lêu.

Đúng là chỉ có nó mới làm anh cười được. Anh nói :



- Cảm ơn em. Mà Hân này, anh muốn em hứa với anh một chuyện.

- Anh nói đi !

- Từ nay về sau dù có xảy ra chuyện gì em cũng đừng buông tay anh nhé. Anh sợ lắm !

Nó đặt tay anh vào tim nó, mắt nó nhìn thẳng về phía anh:

- Em không muốn hứa, vì chẳng mấy ai nói mà làm được đâu. Em muốn anh tin vào trái tim em! Có phải anh thấy nó đang rất rộn ràng vì anh phải không ?

Anh gật đầu vừa mỉm cười vừa ôm nó vào lòng.

Hôm sau, cái điều mà anh lo sợ và không muốn nhất cuối cùng cũng đã đến. Bảo Linh và mẹ anh về Việt Nam. Anh đưa cả Hân Hân ra sân bay để đón họ. Thấy nó nụ cười của mẹ anh và cô gái kia đang nở như hoa bỗng tắt ngấm. Suốt đường trở về nhà, mẹ anh lạnh lùng và hắt hủi nó. Nó cũng biết nhưng vì anh nó có thể dũng cảm nhẫn nhịn được. Lúc nó về, mẹ anh lôi anh lại :

- Thành Thành, mẹ muốn nói chuyện với con.

Anh bước nặng nề vào nhà, biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Mẹ anh tức tối :

- Con. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, con phải tránh xa con hồ li đó ra.

- Mẹ đừng lừa dối con nữa, con biết hết sự thật rồi. Con xin mẹ hãy con được hạnh phúc.

Mẹ anh nước mắt lệ nhòa, lặng lặng rời đi trong đau khổ. Anh cũng biết mình có lỗi với mẹ nhưng anh cần đấu tranh để có được hạnh phúc. Anh cũng phải nghĩ cho bản thân một chút, anh không muốn đến sau này phải hối hận.

Cứ tưởng mẹ anh sẽ để yên cho con trai mình, nhưng không mẹ anh lại chọn cách truyền thống đó là tìm nó để năn nỉ ỉ ôi. Đến nhà nó, chỉ có mình nó ở nhà. Thấy bà nó cũng bất an :

- Cháu chào bác. Chào cậu! Mời bác và bạn vào nhà chơi !

Bà ta và Bảo Linh rõ ràng là khách mà còn tỏ thái độ. Đi vào nhà nó dửng dưng. Bà ta ngồi xuống ghế, lạnh nhạt:

- Hình như trước đây ta có nói với cô là tránh xa con trai tôi ra rồi phải không ?

- Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể làm được. Cháu và Thành Thành thực sự muốn ở bên nhau, xin bác hãy cho chúng cháu cơ hội !

- Cơ hội ư, không có cơ hội nào cho một đứa như cô đâu. Hãy tránh xa con trai tôi.

Rồi bà lấy con dao lam trong túi sách ra, kề vào tay mình:

- Cô hãy hứa với tôi là sẽ không gặp lại thằng Thành nữa đi !

Thấy vậy nó hoảng lắm, nó nức nở khóc. Sao bà ta lúc nào cũng phải chia rẽ nó và anh như vậy, bà sinh ra là để hành hạ và rày vò nó ư. Nó gục xuống, cứ khóc thôi, chẳng biết phải làm gì. Đến lượt Bảo Linh, cô ta dành lấy con dao nhỏ sắc bén từ tay bà ta, cứa mạnh vào tay mình. Từng vệt máu đỏ chảy ra trên cổ tay trắng gần, loang rộng ra thật kinh khủng. Cô ta ngất đi, rồi được đưa vào bệnh viện.

Tối hôm ấy, nó nghĩ rất nhiều. Giữa lí trí và trái tim xảy ra mâu thuẫn to lớn. Mẹ anh đã quỳ suống cầu xin nó, còn Bảo Linh thì phải cứa tay vào bệnh viện. Nhưng còn nó, tim nó đau gấp vạn như vậy, có ai nghĩ cho nó không. Mắt nó khóc xưng hết lên. Nó ngồi một mfnh trong bóng đen hiu quạnh, cuộn vào vỏ ốc nhỏ bé mang tên niềm đau rồi tự hành hạ bản thân để nỗi đau thể xác che đi nỗi đau tinh thần. Chắc nó phải buông tay thôi. Những ngày tháng bên anh thật hạnh phúc. Nhưng hình như hạnh phúc nào cũng có cái giá của nó. Càng hạnh phúc, kết thúc lại càng đau.

Nó lê mình nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, đôi môi thâm tái run bần bật, xung quanh chỉ có màu đen lạnh ngắt nao lòng. Nó ấn vào số quen thuộc, Bên kia một giọng nó trầm ấm vang lên :

- alo. Hân Hân em lại nhớ anh à !

- Thành Thành, em xin lỗi. Nhưng mình dừng lại ở đây đi. Em không thấy bình yên và hạnh phúc khi ở cạnh anh. Nói thẳng ra là anh không có gì cả. Thôi, chào anh. Anh đừng làm phiền em nữa. Những lời mẹ anh nói là đúng đấy !

- Em làm sao vậy. Anh tin em....tút tút....

Nó không đủ dũng cảm để nghe anh nói gì nữa. Nó đau khổ quá rồi. Nó lại khóc, vì nó phải buông tay một người với nó là tất cả :

- Xin lỗi anh, tại em vô dụng, em không thể cho anh hạnh phúc.

Những lời nói ấy của nó như sát muối vào lòng anh. Anh không trách nó cũng không hiểu lầm nó. Anh tin vào đôi mắt trong sáng và cảm giác bên nó. Những lời nói kia chắc chắn là có nguyên do. Anh sẽ tìm hiểu. Anh đã quyết rồi, anh không muốn mất thêm thứ gì quan trọng nữa. Bởi vì mất đi còn đáng sợ hơn cả xuống địa ngục. Anh không sợ địa ngục chỉ sợ địa ngục không có nó. Anh sẽ rất cô đơn.

- Đâu phải nói buông là buông ! Anh sẽ cố nắm lấy tay em, chờ anh nhé Hân Hân !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa, Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook