Chương 20: Nắm chặt tay nhau ( Chương kết )
Đường Mộc Anh
02/10/2016
Năm đó chúng ta gặp được tình yêu nhưng chưa biết cách yêu, bây giờ may mắn được gặp lại tình yêu ta phải nắm chặt tình yêu"
Trước đây tôi thường tin tưởng vào một câu nói về tình yêu " cái gì của mình thì sẽ mãi là của mình ". Sau một thời gian dài trải qua yêu thương bao nhiêu nụ cười lẫn nước mắt, tôi chẳng tin vào câu nói ấy nữa. Tình yêu cần nhiều sự cố gắng, hi sinh và cảm thông. Cố gắng lắng nghe và tha thứ. Cố gắng gìn giữ và trân trọng. Cố gắng làm cho ai đó chẳng thể yêu ai khác ngoài bạn. Lúc đó bạn mới nhận ra rằng " Cái gì của mình thì tuyệt đối đừng để trở thành của người khác".
Cơ hội chẳng bao giờ đến với những người hờ hững, nó chỉ đến bằng trái tim chân thành. Khi đã có được cơ hội rồi thì hãy cố mà nắm lấy thật chặt, giữ cho thật lâu đừng để nó chạy đi mất. Nắm được cơ hội tức là bạn đã làm chủ được hạnh phúc của mình.
Sáng sớm, Thành Thành đã dậy, mở cửa sổ ra, nắng vẫn chưa cả đến. Anh hồi hộp, tim nhảy ra ngoài, lấy tay cố ấn vào lồng ngực để tim ngoan hơn. Anh đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười e ấp. Má anh đỏ ửng trên làn da trắng muốt trông đáng yêu kinh khủng.Với anh, hôm nay chính là một ngày đặc biệt nhất trong đời. Anh muốn cho nó một bất ngờ nhỏ. Đi qua đi lại cũng được nửa tiếng, mặt trời lười biếng tỉnh giấc cho vài tia nắng nhè nhẹ. Hôm nay trời sẽ mưa( dự báo thời tiết ) nên nắng thật êm ả. Anh gọi điện cho nó, đầu dây bên kia trả lời:
- Anh hả, anh gọi gì em sớm vậy, anh ám em quá !
- Cô nương ơi mặt trời lên qua đầu rồi , nắng cháy cỏ rồi đây !
- Hả, sao hôm qua người ta báo hôm nay sẽ có mưa mà !
Anh cười tủm :
- Thôi, nắng mưa là việc của trời. Công chúa của anh dậy đi chơi với anh đi !
Nó làm lũng anh, trêu cho anh tức :
- Vậy công chúa còn phải xem như nào đã !
- Thưa công chúa, tôi sẽ nghe theo lệnh của nàng 2 tuần, chỉ cần công chúa đi với tôi hôm nay thôi
- Hứa nhé, anh hứa rồi đấy !
Nó cúp máy vội vàng chuẩn bị. Hôm nay trời sẽ có mưa nên nó muốn mặc một bộ thật gọn gàng phù hợp với thời tiết. Một chiếc áo váy chấm bi màu hồng dễ thương, thỏa mái ngắn qua đùi, cùng chiếc hài búp bê cùng màu luôn. Mái tóc dài nó uốn xoăn nhẹ nhàng thật tự nhiên. Thêm vào khuôn mặt mộc dễ thương kia là màu đỏ hoa hồng cho đôi môi xinh xắn. Nó cầm theo chiếc ô và dắt theo chú mèo Min cùng đi ra cổng chờ anh đón đi chơi.
Còn anh trong thời gian ấy đã ở trường cũ chuẩn bị tất cả. Đêm qua anh đứng trước gương tập đến mấy trăm lần rồi mà không biết hôm nay như nào nữa. Anh nhờ Minh Ngọc đến đón Hân, con bạn nhiệt tình hết thuốc chữa. Ở điểm này Ngọc là tuyệt vời nhất.
Chiếc xe đạp màu xanh lá gắn đầy hoa hồng đang bon bon tiến đến nhà nó. Nhìn thấy Minh Ngọc, nó vừa mừng vừa thấy lạ nên hỏi ngay :
- Sao mày đi xe Thành Thành.
Ngọc lườm yêu nó:
- Gặp bạn không hỏi mà lại đi hỏi người yêu. Bạn phũ với tôi quá !
Nó cười cười cù lét cái Ngọc :
- Thôi mà, Thành Thành đâu hả bạn yêu ?
-Cậu ấy đang chờ mày ở trường học, đau chân nên không đi đón được, nhờ tao đón mày. Cái đứa có xe ngon mà không chịu đi, lớn rồi còn bày đặt xe đạp. ọe !
Hai đứa nó cười phá lên, Nó trèo lên xe ngồi. Hai đứa con gái kèm nhau trên chiếc xe đầy hoa hồng khiến ai đi qua cũng phải ngước nhìn( tưởng chúng nó bê đê, hai pha ). Mấy cái ánh mắt ấy vừa làm cho nó và Ngọc khó chịu lại vừa làm chúng nó phải phì cười. Cuối cùng cũng đến cổng trường cấp 3, đựơc gặp lại trường cũ thường xuyên là sở thích của nó. Nhìn xung quanh không khí có hơi chút khác lạ, nó quay ra định hỏi Ngọc nhưng thoắt cái con bé đã biến đâu mất. Nó bước vào trường, gió cũng muốn đi theo, cả năng nữa. Dọc sân trường phủ đầy cánh hoa phượng đỏ rực thật thích mắt. Mấy giọt mưa đã lất phất rơi trên mái tóc mềm của nó. Sân trường vắng lặng không có một ai. Nó đi tiếp, vừa đi vừa lẩm bẩm :
- Thành Thành anh trốn ở đâu thế, không ra đây ngay cho em. Em mà tóm được anh thì...!
Nó bước gần về phía sân sau dãy lớp học đầu tiên thì một bầu trời cánh hoa hồng ở trên cao bay xuống. Những cánh hồng thơm dịu, nồng cháy và quá đỗi ngọt ngào. Nó dang bàn tay ra nâng niu đón nhận. Nụ cười trên môi vẫn tỏa sáng rạng rỡ vô cùng. Lúc đó tiếng nhạc bỗng cất lên, kèm theo là những chùm bóng bay xanh đỏ tím vàng đủ màu bay lên trời, hòa quyện với những cánh hoa đang rơi xuống.
Anh lúc này mới xuất hiện, cùng với những người bạn học cũ, họ xếp thành một hình trái tim rộng lớn mặc chiếc áo phông hồng , lan tỏa khắp sân trường. Anh nổi bật hơn cả, vẫn chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch mà quyến rũ, đầu vuốt keo undercut tuyệt vời, jean đen và dầy lười vẫn là phong cách của anh từ xưa đến nay. Đặc biệt nụ cười của anh có sức phá kinh khủng, anh nhìn thẳng vào mắt nó, cười hiền hòa làm nó muốn ngất ra. Những ngón tay dài và chắc của anh mềm mại linh hoạt trên chiếc đàn ghi ta, anh cất tiếng hát như gọi gió gọi mưa gọi nắng, gọi cả trái tim đang đập bất chấp nhịp điệu của nó. Mưa bắt đầu rơi xuống.Mọi người đã chuẩn bị sẵn ô ngay cạnh. Những chiếc ô màu hồng lại nổi lên, thật xinh xắn, đặc biệt là vẫn xếp thành hình trái chim. Những giọt mưa mát lịm rơi trong ánh nắng. Chắc chắn sẽ có cầu vòng, ngay cả thời tiết cũng ủng hộ anh, anh say đắm hát :
- Này người anh yêu hỡi, ghé sát môi em lại đây, anh sẽ trao lên đôi môi kia bao yêu thương nhé....anh yêu em !
Anh hát xong, nó bỏ ô ra chạy đến bên anh, cả anh cũng vậy. họ ôm chặt nhau, mặc kệ mưa, kệ nắng, kệ mọi người xung quanh. Cảnh tượng ấy ngọt đến mức mji người cứ đơ ra ngắm nhìn, Chú mèo Min ướt sũng mà vẫn ngoan ngoãn nhìn theo họ.
Anh thì thầm vào tai nó :
- Làm người yêu anh nhé em !
Nó lắc đầu, nũng nịu :
- Không, em không muốn làm người yêu anh !
Anh hiểu ý nó, ghé sát vào tai nó hơn, tiện cắn yêu cho nó một cái, làm mặt nó đỏ ửng như quả cà chua :
- Vậy làm vợ anh nhé em !
Nó mỉm cười rồi thẹn thùng gật đầu, nói khẽ :
- Vâng !
Anh vui sướng nhất bổng nó lên, hét to :
- Từ nay về sau Hân Hân là của Thành Thành, là vợ của tôi ( say oh yea)
Tất cả reo hồ vỗ tay ầm ầm chúc mừng cho đôi trẻ.
Tạnh mưa, cầu vồng xuất hiện, mấy tia nắng lung linh trên giọt mưa trên chiếc lá tạo ta màu sắc như ánh đèn pha lê. Dù quần áo của anh và nó đã ướt sũng nhưng anh vẫn quỳ xuống nền sân trường, mở hộp lấy chiếc nhẫn có mặt hoa bồ công anh ra, dồn tất cả sự chân thành về phía nó :
- Em chỉ việc lấy anh thôi, cả thế giới cứ để anh lo
Nó đưa bàn tay mềm mỏng manh cho anh đeo chiếc nhẫn ấy vào tay nó. Khi nó quyết định điều đó tức là nó đã cho anh tất cả niềm tin của nó, cho anh cả cuộc đời. Anh hôn lên bờ môi mềm thắm ướt của nó nồng nhiệt, say đắm.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm nước mắt, những giận hờn vu vơ ngờ nghệch, những khó khăn thử thách. Sau tất cả mọi chuyện, bằng tình yêu, bằng trái tim chân thành cuối cùng họ cũng đã về được với nhau, ở bên nhau.
Mỗi người có một thế giới riêng và hình như tất cả mọi chuyện đều đi theo hướng tốt đẹp bởi tất cả mọi người đều biết yêu thương. Minh Ngọc và Hoàn Anh yêu nhau say đắm nhưng nhận ra không hợp nhau cuối cùng cũng chia tay. Nhưng chia tay đâu phải là kết thúc, họ trở thành bạn thân của nhau, hiểu nhau và chia sẻ cho nhau những điều trong cuộc sống. Rồi một ngày nào đó họ cũng sẽ tìm được cho mình một nử thật sự còn lại.
Kì Nam cậu ấy đang ở Pháp, học tập bên nước Pháp phục vụ ước mơ làm kiến trúc sư to lớn của cậu. Người như cậu ấy chắc sẽ luôn được hạnh phúc thôi. Cậu ấy đã gửi tin nhắn chúc mừng cho nó và anh được hạnh phúc. Biết nó như vậy cậu ta cũng cảm thấy hạnh phúc hơn. Cậu vẫn chưa quên nó, nhưng mãi mãi cậu cũng chẳng muốn quên. Chắc chắn, với trái tim ấm áp ấy, sẽ nở ra một bông hồng của đời cậu.
Bây giờ nó va anh là hạnh phúc nhất thế giới, nó nói với anh như thế. Anh và nó sắp tổ chức lễ đính hôn nên bận bịu tấp nập. Tuy vậy chúng nó toàn để bố mẹ lo liệu còn chúng nó thì....đưa nhau đi trốn. Đi đến nơi có rừng xanh biển bạc, sóng chào. Không biết là sẽ đi đến đâu nhưng chỉ cần chỗ nào được ở bên nhau thì ở đó chính là hạnh phúc.
Trước đây tôi thường tin tưởng vào một câu nói về tình yêu " cái gì của mình thì sẽ mãi là của mình ". Sau một thời gian dài trải qua yêu thương bao nhiêu nụ cười lẫn nước mắt, tôi chẳng tin vào câu nói ấy nữa. Tình yêu cần nhiều sự cố gắng, hi sinh và cảm thông. Cố gắng lắng nghe và tha thứ. Cố gắng gìn giữ và trân trọng. Cố gắng làm cho ai đó chẳng thể yêu ai khác ngoài bạn. Lúc đó bạn mới nhận ra rằng " Cái gì của mình thì tuyệt đối đừng để trở thành của người khác".
Cơ hội chẳng bao giờ đến với những người hờ hững, nó chỉ đến bằng trái tim chân thành. Khi đã có được cơ hội rồi thì hãy cố mà nắm lấy thật chặt, giữ cho thật lâu đừng để nó chạy đi mất. Nắm được cơ hội tức là bạn đã làm chủ được hạnh phúc của mình.
Sáng sớm, Thành Thành đã dậy, mở cửa sổ ra, nắng vẫn chưa cả đến. Anh hồi hộp, tim nhảy ra ngoài, lấy tay cố ấn vào lồng ngực để tim ngoan hơn. Anh đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười e ấp. Má anh đỏ ửng trên làn da trắng muốt trông đáng yêu kinh khủng.Với anh, hôm nay chính là một ngày đặc biệt nhất trong đời. Anh muốn cho nó một bất ngờ nhỏ. Đi qua đi lại cũng được nửa tiếng, mặt trời lười biếng tỉnh giấc cho vài tia nắng nhè nhẹ. Hôm nay trời sẽ mưa( dự báo thời tiết ) nên nắng thật êm ả. Anh gọi điện cho nó, đầu dây bên kia trả lời:
- Anh hả, anh gọi gì em sớm vậy, anh ám em quá !
- Cô nương ơi mặt trời lên qua đầu rồi , nắng cháy cỏ rồi đây !
- Hả, sao hôm qua người ta báo hôm nay sẽ có mưa mà !
Anh cười tủm :
- Thôi, nắng mưa là việc của trời. Công chúa của anh dậy đi chơi với anh đi !
Nó làm lũng anh, trêu cho anh tức :
- Vậy công chúa còn phải xem như nào đã !
- Thưa công chúa, tôi sẽ nghe theo lệnh của nàng 2 tuần, chỉ cần công chúa đi với tôi hôm nay thôi
- Hứa nhé, anh hứa rồi đấy !
Nó cúp máy vội vàng chuẩn bị. Hôm nay trời sẽ có mưa nên nó muốn mặc một bộ thật gọn gàng phù hợp với thời tiết. Một chiếc áo váy chấm bi màu hồng dễ thương, thỏa mái ngắn qua đùi, cùng chiếc hài búp bê cùng màu luôn. Mái tóc dài nó uốn xoăn nhẹ nhàng thật tự nhiên. Thêm vào khuôn mặt mộc dễ thương kia là màu đỏ hoa hồng cho đôi môi xinh xắn. Nó cầm theo chiếc ô và dắt theo chú mèo Min cùng đi ra cổng chờ anh đón đi chơi.
Còn anh trong thời gian ấy đã ở trường cũ chuẩn bị tất cả. Đêm qua anh đứng trước gương tập đến mấy trăm lần rồi mà không biết hôm nay như nào nữa. Anh nhờ Minh Ngọc đến đón Hân, con bạn nhiệt tình hết thuốc chữa. Ở điểm này Ngọc là tuyệt vời nhất.
Chiếc xe đạp màu xanh lá gắn đầy hoa hồng đang bon bon tiến đến nhà nó. Nhìn thấy Minh Ngọc, nó vừa mừng vừa thấy lạ nên hỏi ngay :
- Sao mày đi xe Thành Thành.
Ngọc lườm yêu nó:
- Gặp bạn không hỏi mà lại đi hỏi người yêu. Bạn phũ với tôi quá !
Nó cười cười cù lét cái Ngọc :
- Thôi mà, Thành Thành đâu hả bạn yêu ?
-Cậu ấy đang chờ mày ở trường học, đau chân nên không đi đón được, nhờ tao đón mày. Cái đứa có xe ngon mà không chịu đi, lớn rồi còn bày đặt xe đạp. ọe !
Hai đứa nó cười phá lên, Nó trèo lên xe ngồi. Hai đứa con gái kèm nhau trên chiếc xe đầy hoa hồng khiến ai đi qua cũng phải ngước nhìn( tưởng chúng nó bê đê, hai pha ). Mấy cái ánh mắt ấy vừa làm cho nó và Ngọc khó chịu lại vừa làm chúng nó phải phì cười. Cuối cùng cũng đến cổng trường cấp 3, đựơc gặp lại trường cũ thường xuyên là sở thích của nó. Nhìn xung quanh không khí có hơi chút khác lạ, nó quay ra định hỏi Ngọc nhưng thoắt cái con bé đã biến đâu mất. Nó bước vào trường, gió cũng muốn đi theo, cả năng nữa. Dọc sân trường phủ đầy cánh hoa phượng đỏ rực thật thích mắt. Mấy giọt mưa đã lất phất rơi trên mái tóc mềm của nó. Sân trường vắng lặng không có một ai. Nó đi tiếp, vừa đi vừa lẩm bẩm :
- Thành Thành anh trốn ở đâu thế, không ra đây ngay cho em. Em mà tóm được anh thì...!
Nó bước gần về phía sân sau dãy lớp học đầu tiên thì một bầu trời cánh hoa hồng ở trên cao bay xuống. Những cánh hồng thơm dịu, nồng cháy và quá đỗi ngọt ngào. Nó dang bàn tay ra nâng niu đón nhận. Nụ cười trên môi vẫn tỏa sáng rạng rỡ vô cùng. Lúc đó tiếng nhạc bỗng cất lên, kèm theo là những chùm bóng bay xanh đỏ tím vàng đủ màu bay lên trời, hòa quyện với những cánh hoa đang rơi xuống.
Anh lúc này mới xuất hiện, cùng với những người bạn học cũ, họ xếp thành một hình trái tim rộng lớn mặc chiếc áo phông hồng , lan tỏa khắp sân trường. Anh nổi bật hơn cả, vẫn chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch mà quyến rũ, đầu vuốt keo undercut tuyệt vời, jean đen và dầy lười vẫn là phong cách của anh từ xưa đến nay. Đặc biệt nụ cười của anh có sức phá kinh khủng, anh nhìn thẳng vào mắt nó, cười hiền hòa làm nó muốn ngất ra. Những ngón tay dài và chắc của anh mềm mại linh hoạt trên chiếc đàn ghi ta, anh cất tiếng hát như gọi gió gọi mưa gọi nắng, gọi cả trái tim đang đập bất chấp nhịp điệu của nó. Mưa bắt đầu rơi xuống.Mọi người đã chuẩn bị sẵn ô ngay cạnh. Những chiếc ô màu hồng lại nổi lên, thật xinh xắn, đặc biệt là vẫn xếp thành hình trái chim. Những giọt mưa mát lịm rơi trong ánh nắng. Chắc chắn sẽ có cầu vòng, ngay cả thời tiết cũng ủng hộ anh, anh say đắm hát :
- Này người anh yêu hỡi, ghé sát môi em lại đây, anh sẽ trao lên đôi môi kia bao yêu thương nhé....anh yêu em !
Anh hát xong, nó bỏ ô ra chạy đến bên anh, cả anh cũng vậy. họ ôm chặt nhau, mặc kệ mưa, kệ nắng, kệ mọi người xung quanh. Cảnh tượng ấy ngọt đến mức mji người cứ đơ ra ngắm nhìn, Chú mèo Min ướt sũng mà vẫn ngoan ngoãn nhìn theo họ.
Anh thì thầm vào tai nó :
- Làm người yêu anh nhé em !
Nó lắc đầu, nũng nịu :
- Không, em không muốn làm người yêu anh !
Anh hiểu ý nó, ghé sát vào tai nó hơn, tiện cắn yêu cho nó một cái, làm mặt nó đỏ ửng như quả cà chua :
- Vậy làm vợ anh nhé em !
Nó mỉm cười rồi thẹn thùng gật đầu, nói khẽ :
- Vâng !
Anh vui sướng nhất bổng nó lên, hét to :
- Từ nay về sau Hân Hân là của Thành Thành, là vợ của tôi ( say oh yea)
Tất cả reo hồ vỗ tay ầm ầm chúc mừng cho đôi trẻ.
Tạnh mưa, cầu vồng xuất hiện, mấy tia nắng lung linh trên giọt mưa trên chiếc lá tạo ta màu sắc như ánh đèn pha lê. Dù quần áo của anh và nó đã ướt sũng nhưng anh vẫn quỳ xuống nền sân trường, mở hộp lấy chiếc nhẫn có mặt hoa bồ công anh ra, dồn tất cả sự chân thành về phía nó :
- Em chỉ việc lấy anh thôi, cả thế giới cứ để anh lo
Nó đưa bàn tay mềm mỏng manh cho anh đeo chiếc nhẫn ấy vào tay nó. Khi nó quyết định điều đó tức là nó đã cho anh tất cả niềm tin của nó, cho anh cả cuộc đời. Anh hôn lên bờ môi mềm thắm ướt của nó nồng nhiệt, say đắm.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm nước mắt, những giận hờn vu vơ ngờ nghệch, những khó khăn thử thách. Sau tất cả mọi chuyện, bằng tình yêu, bằng trái tim chân thành cuối cùng họ cũng đã về được với nhau, ở bên nhau.
Mỗi người có một thế giới riêng và hình như tất cả mọi chuyện đều đi theo hướng tốt đẹp bởi tất cả mọi người đều biết yêu thương. Minh Ngọc và Hoàn Anh yêu nhau say đắm nhưng nhận ra không hợp nhau cuối cùng cũng chia tay. Nhưng chia tay đâu phải là kết thúc, họ trở thành bạn thân của nhau, hiểu nhau và chia sẻ cho nhau những điều trong cuộc sống. Rồi một ngày nào đó họ cũng sẽ tìm được cho mình một nử thật sự còn lại.
Kì Nam cậu ấy đang ở Pháp, học tập bên nước Pháp phục vụ ước mơ làm kiến trúc sư to lớn của cậu. Người như cậu ấy chắc sẽ luôn được hạnh phúc thôi. Cậu ấy đã gửi tin nhắn chúc mừng cho nó và anh được hạnh phúc. Biết nó như vậy cậu ta cũng cảm thấy hạnh phúc hơn. Cậu vẫn chưa quên nó, nhưng mãi mãi cậu cũng chẳng muốn quên. Chắc chắn, với trái tim ấm áp ấy, sẽ nở ra một bông hồng của đời cậu.
Bây giờ nó va anh là hạnh phúc nhất thế giới, nó nói với anh như thế. Anh và nó sắp tổ chức lễ đính hôn nên bận bịu tấp nập. Tuy vậy chúng nó toàn để bố mẹ lo liệu còn chúng nó thì....đưa nhau đi trốn. Đi đến nơi có rừng xanh biển bạc, sóng chào. Không biết là sẽ đi đến đâu nhưng chỉ cần chỗ nào được ở bên nhau thì ở đó chính là hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.