Chương 14:
Thanh Đăng
21/02/2024
Cơ thể cô bé nhỏ nhỏ gầy gầy, sắc mặt vàng như nến, bộ dạng như bị suy dinh dưỡng, cô bé mặc một bộ đồng phục cũ đã bị giặt mòn. Nhưng mà bề ngoài nhìn bộ đồ này không tệ lắm, cô nghĩ là nó không phải là nhà này tự mua mà chắc là do được nơi nào đó quyên tặng.Cô bé trong có vẻ nhút nhát, cứ thẹn thẹn thùng thùng, liếc nhìn cô một cái rồi thẹn thùng mà cúi đầu xuống.
Bây giờ Trần Kiều sống cũng không còn gì để nuối tiếc, côtrừng mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tấm màn, cô gái nhỏ kia lại bưng bát cơm bước vào, đặt ở trên chiếc ghế cạnh mép giường và gọi một tiếng ‘chị’.
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, lại là trứng nấu với đường đỏ, ngọt lợ lợ khiến cô muốn nôn ra, hai ngày này cô vẫn luôn được bọn họ cho ăn cái này. Cô phiền chán mà quay đầu đi, cô gái nhỏ đứng đó nhìn cô, cũng không biết phải làm sao liền định đi ra ngoài thì Trần Kiều bị gọi lại “Tôi không ăn đâu, em đưa nó đi đi”.
Cô đã sớm thấy cô gái nhỏ rất thèm khi nhìn cái bát trống không, ở nông thôn một quả trứng gà họ thường hay tiếc mà không dám ăn.
Cô tình nguyện đưa cho họ số tiền gấp mười lần, chỉ cần họ thả cô đi, nhưng vì điều gì mà họ lại không chịu đáp ứng.
Trần Kiều thở phì phì, cô tính toán lợi dụng cô gái nhỏ này “Vì sao lại chỉ nấu món này cho chị ăn, không chia cho người khác trong nhà cùng ăn sao? Anh của em cũng không ăn sao?”
“Không có, anh trai và mẹ đều không ăn, em cũng vậy. Chị là người bị bệnh nên mẹ nói nấu cho chị ăn thôi.”
“Trong nhà chỉ có em, mẹ với anh trai thôi sao? Những người khác đâu? Cha em đâu?
“Cha đã mất lâu rồi ạ, chị hai thì đã đi lấy chồng vào năm trước rồi.”
“Vậy đây là nơi nào? Chị chưa từng nghe nói qua. Em có biết Bắc Kinh không? Có biết chủ tịch Mao không? Ảnh của ông ấy được treo ở quảng trường Thiên An Môn á, chị ngày nào cũng đi ngang qua đó.”
Cô gái nhỏ cười cười, không nói gì, cũng nghe không hiểu cô đang miêu tả cái gì.
Trần Kiều âm thầm chửi thầm, cô gái nhỏ này sao khó lừa vậy, cô lại hỏi “ Chị tên là Trần Kiều, em tên là gì?”
“Em là Hoa nhi.”
Tên gì khó nghe vậy, Trần Kiều nói “ vậy anh trai em trên gì?”
Bây giờ Trần Kiều sống cũng không còn gì để nuối tiếc, côtrừng mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tấm màn, cô gái nhỏ kia lại bưng bát cơm bước vào, đặt ở trên chiếc ghế cạnh mép giường và gọi một tiếng ‘chị’.
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, lại là trứng nấu với đường đỏ, ngọt lợ lợ khiến cô muốn nôn ra, hai ngày này cô vẫn luôn được bọn họ cho ăn cái này. Cô phiền chán mà quay đầu đi, cô gái nhỏ đứng đó nhìn cô, cũng không biết phải làm sao liền định đi ra ngoài thì Trần Kiều bị gọi lại “Tôi không ăn đâu, em đưa nó đi đi”.
Cô đã sớm thấy cô gái nhỏ rất thèm khi nhìn cái bát trống không, ở nông thôn một quả trứng gà họ thường hay tiếc mà không dám ăn.
Cô tình nguyện đưa cho họ số tiền gấp mười lần, chỉ cần họ thả cô đi, nhưng vì điều gì mà họ lại không chịu đáp ứng.
Trần Kiều thở phì phì, cô tính toán lợi dụng cô gái nhỏ này “Vì sao lại chỉ nấu món này cho chị ăn, không chia cho người khác trong nhà cùng ăn sao? Anh của em cũng không ăn sao?”
“Không có, anh trai và mẹ đều không ăn, em cũng vậy. Chị là người bị bệnh nên mẹ nói nấu cho chị ăn thôi.”
“Trong nhà chỉ có em, mẹ với anh trai thôi sao? Những người khác đâu? Cha em đâu?
“Cha đã mất lâu rồi ạ, chị hai thì đã đi lấy chồng vào năm trước rồi.”
“Vậy đây là nơi nào? Chị chưa từng nghe nói qua. Em có biết Bắc Kinh không? Có biết chủ tịch Mao không? Ảnh của ông ấy được treo ở quảng trường Thiên An Môn á, chị ngày nào cũng đi ngang qua đó.”
Cô gái nhỏ cười cười, không nói gì, cũng nghe không hiểu cô đang miêu tả cái gì.
Trần Kiều âm thầm chửi thầm, cô gái nhỏ này sao khó lừa vậy, cô lại hỏi “ Chị tên là Trần Kiều, em tên là gì?”
“Em là Hoa nhi.”
Tên gì khó nghe vậy, Trần Kiều nói “ vậy anh trai em trên gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.