Chương 17:
Thanh Đăng
25/02/2024
Trần Kiều tìm kiếm một lúc mà không có cái gì dùng để rửa mặt nên cô đành tạm dùng xà phòng thơm để tắm sạch cơ thể và gội đầu. Cửa đóng lại, chắc hẳn là không có ai ở bên ngoài, cô tắm xong rồi lặng lẽ đi ra, thấy trên tường treo một chiếc áo bông bộ đội màu xanh lục, rách tung toé, lúc này cô cũng không quan tâm được gì nhiều, lập tức lấy xuống rồi mặc ngay.Cô để chân trần đi đến bên cửa sổ, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy bên ngoài trời tối đen, Trần Kiều có chút sợ hãi, nhưng ngay lập tức cô hạ quyết tâm ‘đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng này rồi thì có cái gì mà cô không chịu được’.
Cô cẩn thận đóng cửa sổ lại, trong lòng đang lên cảm giác vừa khẩn trương vừa vui sướng. Cô sốt ruột đi dọc theo chân tường, phải mau chóng đi thôi không thì họ không nghe thấy động tĩnh gì ở đây sẽ chạy đến xem.Trần Kiều sờ soạng mặt tường, chỉ cần chạy đến phía bên kia căn phòng, nhất định sẽ tìm được đường ra.
Thật không may, cô vừa mới ló đầu ra thăm dò thì suýt chút nữa đã hét lên, cô thấy một chú chó to đang ngồi trên sân, đầu ngẩng lên, thè lưỡi ra nhìn cô... Giống như nó đang mong chờ cô lại đó chơi đùa với nó.
Trần Kiều hơi đơ người, trong người cô không có đồ vật gì để dụ nó, cô đang tính mặc kệ nó đi thì nghe thấy tiếng Hoa nhi hô lên ở trong nhà.
Bọn họ phát hiện rồi, dù không nhìn rõ phía trước nhưng cô vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy về phía con đường nhỏ, nhưng chạy được hai bước thì chú chó to ấy liền đuổi theo, phía sau là tiếng Lý Tồn Căn hô lớn “Hoàng kim!”
Trần Kiều bị chú chó lớn cắn lấy quần áo mà kéo, cô vừa tức vừa khẩn trương, vốn dĩ cái áo này đã tàn tại rồi, cô mặc nó lên người trông cực kỳ buồn cười, bây giờ lại bị Hoàng kim cắn kéo suýt nữa thì rách toạc ra. Lý Tồn Căn trầm mặc đi đến, dùng tay ôm lấy cô, sức lực của anh lớn đến nỗi mặt Trần Kiều trắng bệnh vì đau đớn.
Không còn đường chạy nữa, sự thật đã bày ra trước mắt, cô cũng chẳng muốn giải thích gì thêm, cô chính là muốn bỏ trốn, muốn tìm mọi cách để về nhà.
Cô bị anh túm đi thất tha thất thểu, khi về tới nhà cô cũng không có chút phản ứng nào. Cô lại bị đưa về căn phòng đã giam lỏng cô mấy ngày nay.
Cô cẩn thận đóng cửa sổ lại, trong lòng đang lên cảm giác vừa khẩn trương vừa vui sướng. Cô sốt ruột đi dọc theo chân tường, phải mau chóng đi thôi không thì họ không nghe thấy động tĩnh gì ở đây sẽ chạy đến xem.Trần Kiều sờ soạng mặt tường, chỉ cần chạy đến phía bên kia căn phòng, nhất định sẽ tìm được đường ra.
Thật không may, cô vừa mới ló đầu ra thăm dò thì suýt chút nữa đã hét lên, cô thấy một chú chó to đang ngồi trên sân, đầu ngẩng lên, thè lưỡi ra nhìn cô... Giống như nó đang mong chờ cô lại đó chơi đùa với nó.
Trần Kiều hơi đơ người, trong người cô không có đồ vật gì để dụ nó, cô đang tính mặc kệ nó đi thì nghe thấy tiếng Hoa nhi hô lên ở trong nhà.
Bọn họ phát hiện rồi, dù không nhìn rõ phía trước nhưng cô vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy về phía con đường nhỏ, nhưng chạy được hai bước thì chú chó to ấy liền đuổi theo, phía sau là tiếng Lý Tồn Căn hô lớn “Hoàng kim!”
Trần Kiều bị chú chó lớn cắn lấy quần áo mà kéo, cô vừa tức vừa khẩn trương, vốn dĩ cái áo này đã tàn tại rồi, cô mặc nó lên người trông cực kỳ buồn cười, bây giờ lại bị Hoàng kim cắn kéo suýt nữa thì rách toạc ra. Lý Tồn Căn trầm mặc đi đến, dùng tay ôm lấy cô, sức lực của anh lớn đến nỗi mặt Trần Kiều trắng bệnh vì đau đớn.
Không còn đường chạy nữa, sự thật đã bày ra trước mắt, cô cũng chẳng muốn giải thích gì thêm, cô chính là muốn bỏ trốn, muốn tìm mọi cách để về nhà.
Cô bị anh túm đi thất tha thất thểu, khi về tới nhà cô cũng không có chút phản ứng nào. Cô lại bị đưa về căn phòng đã giam lỏng cô mấy ngày nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.