Chương 24:
Thanh Đăng
25/02/2024
Trần Kiều chỉ nằm khóc, quả thật thì cô cũng biết anh đưa ra cái điều kiện này cũng không dễ dàng gì, nên cô liền đáp ứng, bây giờ cô phải tuỳ cơ ứng biến. Chờ thời điểm bọn họ lơ là mất cảnh giác rồi cô sẽ hành động.
Bây giờ cô cũng chẳng thèm để ý đến anh, một câu cũng không muốn nói, chỉ cần nhìn thấy anh ta là cô chỉ muốn kéo anh ta chết cùng.
Cô yên lặng mà khóc, nước có trong thân thể cô có lẽ toàn bộ đều biến thành nước mắt chảy ra rồi, cô nghĩ tới gia đình, nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô khóc nhiều quá rồi mệt mỏi thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại vẫn còn thấy anh ngồi trước giường, cô thờ ơ quay đầu đi, thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Người này chính là một cục đá, cho dầu muối không ăn, đánh chửi cũng chẳng đau, thật dại dột mà, ngoại trừ biết làm cái chuyện ghê tởm kia với cô thì cũng chỉ biết làm thế nào để giữ cô lại.
Đã lâu không ăn gì, dạ dày cô thiêu đốt rất khó chịu, Trần Kiều cong người rên rỉ. Lý Tồn Căn lập tức đứng lên, chân tay luống cuống, nhưng có vẻ anh rất vui, ra cửa bưng vào một bát cháo, Trần Kiều đã đói lả, không còn sức lực để nháo loại, lần này cô thật sự ngoan ngoãn ăn cháo.
Anh cũng không nói lời nào, ngồi nhìn xem cô ăn cháo, cô ăn xong cũng không chịu đi, Trần Kiều trừng mắt nhìn cũng không rõ anh muốn làm gì. Lý Tồn Căn liền đỏ mặt, cơ thể cao lớn của anh đứng trước giường, lắp bắp nói “Trời tối...”
Lòng Trần Kiều trầm xuống, xoay người sang hướng khác nói “Trong đầu anh toàn nghĩ những chuyện rác rưởi gì vậy, ngoài chuyện đó ra anh không nghĩ được cái gì đứng đắn hơn à?”
Cô cố ý làm tổn thương anh, để anh thất vọng từ bỏ ý niệm đó đi, cho cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng hiển nhiên là anh đã sớm có chuẩn bị, từ khi cô bắt đầu nói chuyện liền im lặng, vội vàng cởi quần áo rồi nằm bên cạnh cô.
Trần Kiều tức giận thở gấp, anh đưa tay bắt lấy bầu ngực cô xoa nhẹ vài cái, rồi chậm rãi sờ xuống phía dưới. Cả người cô càng thêm nản chí, cô cũng chẳng muốn sống nữa cứ coi chính mình là người đã chết rồi mặc anh làm gì thì làm.
Tay anh sờ soạng giữa hai chân cô, lưu luyến da thịt trơn mịn cũng quanh, lúc sau mới sờ đến miệng huyệt.
Anh nhìn cô, chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô. Trần Kiều cảm giác anh đang chậm rãi rút cái thứ nhét ở trong thân dưới cô ra.
Cô không biết đó là cái gì, trên bề mặt của nó có nhiều vết lồi lõm, ẩm ướt và gồ ghề cứ cọ xát vào vách thịt mềm mại trong hoa huyệt cô. Trần Kiều hít một hơi thật sâu, cô tự đập đầu cô lên gối, đập đập mấy cái, như thể cô không chịu nổi. Lý Tồn Căn bò dậy quỳ xuống giữa hai chân cô, hôn nhẹ lên vai cô để trấn an rồi đưa tay ra sau xoa nhẹ đầu cô hai lần. Trần Kiều nghiến răng, lông mày nhíu chặt, khi cái đồ vật kia bị rút ra thì chất lỏng đang nằm trong bụng cô theo đó chảy ra ngoài. Chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ sớm lấy thứ đó ra và cô có thể thoải mái hơn. Cô nghĩ vậy và trong lòng dâng lên sự mong đợi hiếm hoi.
Cuối cùng anh ta cũng lấy cái thứ kia ra khỏi hoa huyệt cô và anh vẫn cứ lưu luyến, mắt nhìn chằm chằm vào huyệt động giữa hai chân cô. Trần Kiều vặn eo, nóng lòng muốn tránh, nhưng thứ đó chưa kịp rút ra toàn bộ thì lại bị anh đẩy vào bên trong, ngay lập tức hoa huyệt lại bị lấp đầy, cô cố gắng nhẫn nhịn khịt mũi hừ lạnh.
Bây giờ cô cũng chẳng thèm để ý đến anh, một câu cũng không muốn nói, chỉ cần nhìn thấy anh ta là cô chỉ muốn kéo anh ta chết cùng.
Cô yên lặng mà khóc, nước có trong thân thể cô có lẽ toàn bộ đều biến thành nước mắt chảy ra rồi, cô nghĩ tới gia đình, nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô khóc nhiều quá rồi mệt mỏi thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại vẫn còn thấy anh ngồi trước giường, cô thờ ơ quay đầu đi, thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Người này chính là một cục đá, cho dầu muối không ăn, đánh chửi cũng chẳng đau, thật dại dột mà, ngoại trừ biết làm cái chuyện ghê tởm kia với cô thì cũng chỉ biết làm thế nào để giữ cô lại.
Đã lâu không ăn gì, dạ dày cô thiêu đốt rất khó chịu, Trần Kiều cong người rên rỉ. Lý Tồn Căn lập tức đứng lên, chân tay luống cuống, nhưng có vẻ anh rất vui, ra cửa bưng vào một bát cháo, Trần Kiều đã đói lả, không còn sức lực để nháo loại, lần này cô thật sự ngoan ngoãn ăn cháo.
Anh cũng không nói lời nào, ngồi nhìn xem cô ăn cháo, cô ăn xong cũng không chịu đi, Trần Kiều trừng mắt nhìn cũng không rõ anh muốn làm gì. Lý Tồn Căn liền đỏ mặt, cơ thể cao lớn của anh đứng trước giường, lắp bắp nói “Trời tối...”
Lòng Trần Kiều trầm xuống, xoay người sang hướng khác nói “Trong đầu anh toàn nghĩ những chuyện rác rưởi gì vậy, ngoài chuyện đó ra anh không nghĩ được cái gì đứng đắn hơn à?”
Cô cố ý làm tổn thương anh, để anh thất vọng từ bỏ ý niệm đó đi, cho cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng hiển nhiên là anh đã sớm có chuẩn bị, từ khi cô bắt đầu nói chuyện liền im lặng, vội vàng cởi quần áo rồi nằm bên cạnh cô.
Trần Kiều tức giận thở gấp, anh đưa tay bắt lấy bầu ngực cô xoa nhẹ vài cái, rồi chậm rãi sờ xuống phía dưới. Cả người cô càng thêm nản chí, cô cũng chẳng muốn sống nữa cứ coi chính mình là người đã chết rồi mặc anh làm gì thì làm.
Tay anh sờ soạng giữa hai chân cô, lưu luyến da thịt trơn mịn cũng quanh, lúc sau mới sờ đến miệng huyệt.
Anh nhìn cô, chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô. Trần Kiều cảm giác anh đang chậm rãi rút cái thứ nhét ở trong thân dưới cô ra.
Cô không biết đó là cái gì, trên bề mặt của nó có nhiều vết lồi lõm, ẩm ướt và gồ ghề cứ cọ xát vào vách thịt mềm mại trong hoa huyệt cô. Trần Kiều hít một hơi thật sâu, cô tự đập đầu cô lên gối, đập đập mấy cái, như thể cô không chịu nổi. Lý Tồn Căn bò dậy quỳ xuống giữa hai chân cô, hôn nhẹ lên vai cô để trấn an rồi đưa tay ra sau xoa nhẹ đầu cô hai lần. Trần Kiều nghiến răng, lông mày nhíu chặt, khi cái đồ vật kia bị rút ra thì chất lỏng đang nằm trong bụng cô theo đó chảy ra ngoài. Chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ sớm lấy thứ đó ra và cô có thể thoải mái hơn. Cô nghĩ vậy và trong lòng dâng lên sự mong đợi hiếm hoi.
Cuối cùng anh ta cũng lấy cái thứ kia ra khỏi hoa huyệt cô và anh vẫn cứ lưu luyến, mắt nhìn chằm chằm vào huyệt động giữa hai chân cô. Trần Kiều vặn eo, nóng lòng muốn tránh, nhưng thứ đó chưa kịp rút ra toàn bộ thì lại bị anh đẩy vào bên trong, ngay lập tức hoa huyệt lại bị lấp đầy, cô cố gắng nhẫn nhịn khịt mũi hừ lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.