Chương 33:
Thanh Đăng
25/02/2024
Ngày hôm sau tỉnh lại anh liền gọi cô dậy luôn, Trần Kiều không biết anh định đi làm gì với mấy hạt bù kia nhưng vì có thể ra khỏi nhà nên cô vội vàng rời giường và nhanh chóng thay quần áo.
Sau khi thu dọn đồ đạc và ăn uống xong, Lý Tồn Căn vác cuốc kéo Trần Kiều cùng đi xuống núi. Ánh mắt Trần Kiều thờ ơ, lạnh lùng quan sát xem rốt cuộc anh đang muốn làm gì rồi im lặng đi theo, hai người đi ra ngoài khi trời vừa hửng sáng, đi bộ hơn nửa tiếng mới đến nơi.
Dọc đường đi, Trần Kiều vẫn luôn quan sát cảnh vật xung quanh. Cô cảm giác như chính mình đã lạc vào trong núi sâu và rừng già, những ngọn cây to như đang chọc thẳng tới chín tầng mây, ánh nắng dày đặc chiếu lốm đốm trên những chiếc lá úa ẩm ướt nằm trên mặt đất, con đường núi quanh co và gồ ghề như thể cô có đi mãi thì nó vẫn không bao giờ có điểm dừng.
Trần Kiều đã kiệt sức, mồ hôi nhễ nhại khiến vai cô bị ướt nhẹp. Mặc dù anh đem cô theo cùng nhưng anh không có ý định để cô cùng làm việc, anh thở hồng hộc bắt đầu xới đất, Trần Kiều ngồi bên vệ đường nghỉ ngơi rồi trong lúc anh không để ý cô liền lén trượt sang một bên để ngắm nghía.
Mảnh đất này nằm ở trên sườn đồi, leo lên một đoạn nữa là có một con đường ra khỏi rừng cây đến bên mép của một vách núi. Trần Kiều đứng trên tảng đá lớn và bàng hoàng nhìn về phía xa. Những ngọn núi vô tận mà cô có thể nhìn thấy đang tựa vào nhau. Màn sương sớm vẫn chưa kịp tan hết, đám sương trắng bao phủ sườn núi như một bức màn mỏng và phía dưới là một dòng sông xanh chảy dài vô tận. Nhìn xuống xa xa là những ngôi nhà nằm rải rác, có rất nhiều con đường mòn nhỏ, khi nhìn xuống thì thấy nó kéo dài ra nhiều hướng và cô cũng không biết nó sẽ dẫn đến nơi nào.
Đầu óc Trần Kiều choáng váng, cô chán nản vô cùng, nhìn quanh quẩn cũng không tìm được lối thoát. Lúc trước, cô nói chuyện phiếm với Hoa nhi, Lý Tồn Hoa nói với cô rằng em ấy phải đi bộ một tiếng đường núi mỗi ngày để đến trường và phải trèo đèo lội suối, lúc đó cô không tin, chỉ nghĩ rằng Hoa nhi sợ cô trốn đi nên lừa cô. Bây giờ, xem ra những lời nói đó chính là sự thật. Mất một tiếng để đi qua ngọn núi này là còn khá ít đấy.
Trần Kiều ngẩn ra ngồi ở một bên, Lý Tồn Căn thật sự sợ cô trốn thoát hay là anh cho rằng cô hoàn toàn không thể trốn thoát? Phải nói rằng Trần Kiều thực sự đã bị ảnh hưởng nặng nề khi cô nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này, với năng lực ít ỏi của mình, khả năng trốn thoát của cô khá là mỏng manh.
Không phải lúc đào đất anh không thực sự để ý đến cô, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn lên xem cô còn ngồi ở đó hay không. Trần Kiều bí mật đảo mắt, đứng dậy đi tới sau gốc cây, Lí Tồn Căn như có hai mắt mọc phía sau gáy, anh ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt sáng quắc “A Kiều, em đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh không được sao?"
Anh đặt cuốc xuống và bước tới “Anh sẽ đi cùng em.”
“Anh thật không biết xấu hổ, con gái đi vệ sinh cũng xem.”
“Trên người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy, chưa chạm qua chứ.” Anh nhỏ giọng nói thầm, vẻ tự hào của anh khiến Trần Kiều tức giận trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh lại hạ giọng, như muốn dỗ dành cô “Anh cũng đi, trên núi nhiều côn trùng và rắn rết, em bị cắn sẽ không tốt.”
Trần Kiều hầm hừ đi vệ sinh, quay đầu thấy Lý Tồn Căn nghiêng thân mình định đi qua bên này, cô hơi hoảng hốt “ Anh không cần lại đây, tôi muốn đi đại tiện.”
Anh ‘ừ’ một tiếng tỏ vẻ đã biết, Trần Kiều lại ồn ào kêu không có giấy, ở nơi này bọn họ đều lấy tạm lá ngô phơi khô hoặc lá cây để dùng. Nhưng Trần Kiều không muốn dùng mấy thứ đó, anh không còn cách nào khác phải chạy đến lấy túi để xem có thứ gì dùng được không.
Sau khi thu dọn đồ đạc và ăn uống xong, Lý Tồn Căn vác cuốc kéo Trần Kiều cùng đi xuống núi. Ánh mắt Trần Kiều thờ ơ, lạnh lùng quan sát xem rốt cuộc anh đang muốn làm gì rồi im lặng đi theo, hai người đi ra ngoài khi trời vừa hửng sáng, đi bộ hơn nửa tiếng mới đến nơi.
Dọc đường đi, Trần Kiều vẫn luôn quan sát cảnh vật xung quanh. Cô cảm giác như chính mình đã lạc vào trong núi sâu và rừng già, những ngọn cây to như đang chọc thẳng tới chín tầng mây, ánh nắng dày đặc chiếu lốm đốm trên những chiếc lá úa ẩm ướt nằm trên mặt đất, con đường núi quanh co và gồ ghề như thể cô có đi mãi thì nó vẫn không bao giờ có điểm dừng.
Trần Kiều đã kiệt sức, mồ hôi nhễ nhại khiến vai cô bị ướt nhẹp. Mặc dù anh đem cô theo cùng nhưng anh không có ý định để cô cùng làm việc, anh thở hồng hộc bắt đầu xới đất, Trần Kiều ngồi bên vệ đường nghỉ ngơi rồi trong lúc anh không để ý cô liền lén trượt sang một bên để ngắm nghía.
Mảnh đất này nằm ở trên sườn đồi, leo lên một đoạn nữa là có một con đường ra khỏi rừng cây đến bên mép của một vách núi. Trần Kiều đứng trên tảng đá lớn và bàng hoàng nhìn về phía xa. Những ngọn núi vô tận mà cô có thể nhìn thấy đang tựa vào nhau. Màn sương sớm vẫn chưa kịp tan hết, đám sương trắng bao phủ sườn núi như một bức màn mỏng và phía dưới là một dòng sông xanh chảy dài vô tận. Nhìn xuống xa xa là những ngôi nhà nằm rải rác, có rất nhiều con đường mòn nhỏ, khi nhìn xuống thì thấy nó kéo dài ra nhiều hướng và cô cũng không biết nó sẽ dẫn đến nơi nào.
Đầu óc Trần Kiều choáng váng, cô chán nản vô cùng, nhìn quanh quẩn cũng không tìm được lối thoát. Lúc trước, cô nói chuyện phiếm với Hoa nhi, Lý Tồn Hoa nói với cô rằng em ấy phải đi bộ một tiếng đường núi mỗi ngày để đến trường và phải trèo đèo lội suối, lúc đó cô không tin, chỉ nghĩ rằng Hoa nhi sợ cô trốn đi nên lừa cô. Bây giờ, xem ra những lời nói đó chính là sự thật. Mất một tiếng để đi qua ngọn núi này là còn khá ít đấy.
Trần Kiều ngẩn ra ngồi ở một bên, Lý Tồn Căn thật sự sợ cô trốn thoát hay là anh cho rằng cô hoàn toàn không thể trốn thoát? Phải nói rằng Trần Kiều thực sự đã bị ảnh hưởng nặng nề khi cô nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này, với năng lực ít ỏi của mình, khả năng trốn thoát của cô khá là mỏng manh.
Không phải lúc đào đất anh không thực sự để ý đến cô, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn lên xem cô còn ngồi ở đó hay không. Trần Kiều bí mật đảo mắt, đứng dậy đi tới sau gốc cây, Lí Tồn Căn như có hai mắt mọc phía sau gáy, anh ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt sáng quắc “A Kiều, em đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh không được sao?"
Anh đặt cuốc xuống và bước tới “Anh sẽ đi cùng em.”
“Anh thật không biết xấu hổ, con gái đi vệ sinh cũng xem.”
“Trên người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy, chưa chạm qua chứ.” Anh nhỏ giọng nói thầm, vẻ tự hào của anh khiến Trần Kiều tức giận trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh lại hạ giọng, như muốn dỗ dành cô “Anh cũng đi, trên núi nhiều côn trùng và rắn rết, em bị cắn sẽ không tốt.”
Trần Kiều hầm hừ đi vệ sinh, quay đầu thấy Lý Tồn Căn nghiêng thân mình định đi qua bên này, cô hơi hoảng hốt “ Anh không cần lại đây, tôi muốn đi đại tiện.”
Anh ‘ừ’ một tiếng tỏ vẻ đã biết, Trần Kiều lại ồn ào kêu không có giấy, ở nơi này bọn họ đều lấy tạm lá ngô phơi khô hoặc lá cây để dùng. Nhưng Trần Kiều không muốn dùng mấy thứ đó, anh không còn cách nào khác phải chạy đến lấy túi để xem có thứ gì dùng được không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.