Chương 41:
Thanh Đăng
25/02/2024
Cơ thể Hoa nhi nhỏ nhắn. Cô bé đã 12 tuổi mà vẫn chưa phát triển, da mặt cô bé vàng vàng như là màu của bùn đất nơi đây vậy. “Lúc trước ở trường em có một cô giáo xinh đẹp từ Bắc Kinh tới.”
Cô bé nhìn Trần Kiều rồi nói nhỏ "Nhưng cô ấy không đẹp bằng chị. Cô ấy đã dạy chúng em ca hát, đưa chúng em lên núi sau để vẽ tranh, nói là vẽ về cảnh vật thực tế, và cô ấy kể với chúng em rằng những ngôi nhà ở Bắc Kinh đều là nhà cao tầng và lớn như những ngọn núi của chúng ta, ở Bắc Kinh không bao giờ bị chìm trong bóng tối. Về đêm, đèn màu và đèn neon trên đường phố đều sáng lên, giống như những vì sao trên bầu trời. Trong tương lai mong rằng em sẽ có cơ hội đến được thành phố lớn.. Cuộc sống ở thành phố so với nơi này của chúng ta như hai thế giới, chị, em thực sự muốn đi xem xem.”
Trần Kiều không quan tâm lắm "Hãy đi nếu em muốn. Khi em lớn lên, em sẽ biết đất nước ta rộng lớn như thế nào.”
Vẻ mặt của Hoa An tối sầm lại, "Cha em và chú em lúc trước ra ngoài làm ăn buôn bán nhưng bị người ta lừa lấy hết tiền, sau trở về thì bị bệnh nặng không thuốc nào có thể chữa khỏi.”
“Mẹ và anh trai không thích thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài quá phức tạp."
Hành động lột vỏ đậu của Trần Kiều dừng lại một lúc “Nơi nào trên thế giới này cũng phức tạp cả, cứ cẩn thận chú ý đến mọi chuyện là được"
Sau đó cô nghĩ đến chuyện không may của mình, thầm thở dài “Cô giáo dạy em á, là người Bắc Kinh sao?"
"Em không biết, cô giáo Đỗ chỉ dạy hai tháng rồi đi rồi. Các giáo viên trong trường của chúng em thay đổi nhanh lắm. Em biết tất cả bọn họ đều nghĩ nơi này không thích hợp để lại. Em nghĩ gia đình em còn khá tốt. Mẹ và anh trai đều rất siêng năng. Một người bạn trong lớp của em chưa bao giờ ăn cơm ở trường, vì nhà bạn ấy nghèo, không có đồ ăn để mang theo. Khi chúng em ăn, bạn ấy sẽ ra bờ sông uống nước lạnh, chúng em thường nhường bạn ấy một ít đồ ăn. Đôi khi em còn mang cho bạn ấy thêm một củ khoai tây.”
Trần Kiều nhíu nhíu mày, nơi này thật sự lạc hậu và nghèo hơn cô tưởng tượng, tư duy người dân địa phương còn thiển cận (hạn hẹp), thà chết nghèo trên núi còn hơn bước ra ngoài làm ăn, càng nghèo càng khép kín, càng khép kín lại càng nghèo.
Lý Tồn Căn đẩy cửa vào, thấy Trần Kiều và Hoa nhi đang xúm xít vào nhau thì thầm to nhỏ, anh đặt cuốc xuống và gọi A Kiều đi ra ngoài. Hoa nhi cũng đi theo phía sau, Trần Kiều không rõ tại sao hỏi “Tại sao lại kéo tôi?” Cô còn chưa bóc vỏ đậu xong, bà mẹ đã rất chán ghét cô rồi. Cô là người thành phố mà bị người nhà quê xem thường thì cũng rất tức nghẹn. Vì vậy, cô phải cố gắng học mà làm, nhất định phải vươn lên chứ không chịu thua kém.
Lý Tồn Căn nắm chặt tay không cho cô rút ra, lắc lắc, xấu hổ nhìn cô "Đi ra xem nhanh lên."
Trần Kiều đứng dưới gốc cây, khum tay lại để che mắt, kinh ngạc nhìn Lý Tồn Căn ở trên cây. Một thân cây to thẳng tắp, anh vững vàng trèo lên rất nhanh, cô nhìn lên gần như không thấy rõ anh đâu nữa. Sau đó, cô thấy anh dùng một tay hái cái gì đó trên cây.
Hoa nhi và một vài đứa trẻ đang nhặt hoa trên mặt đất, Trần Kiều nhìn thứ màu đen có hình thù kỳ dị trên tay cô “Cái này có thể ăn được không?"
Cô bé nhìn Trần Kiều rồi nói nhỏ "Nhưng cô ấy không đẹp bằng chị. Cô ấy đã dạy chúng em ca hát, đưa chúng em lên núi sau để vẽ tranh, nói là vẽ về cảnh vật thực tế, và cô ấy kể với chúng em rằng những ngôi nhà ở Bắc Kinh đều là nhà cao tầng và lớn như những ngọn núi của chúng ta, ở Bắc Kinh không bao giờ bị chìm trong bóng tối. Về đêm, đèn màu và đèn neon trên đường phố đều sáng lên, giống như những vì sao trên bầu trời. Trong tương lai mong rằng em sẽ có cơ hội đến được thành phố lớn.. Cuộc sống ở thành phố so với nơi này của chúng ta như hai thế giới, chị, em thực sự muốn đi xem xem.”
Trần Kiều không quan tâm lắm "Hãy đi nếu em muốn. Khi em lớn lên, em sẽ biết đất nước ta rộng lớn như thế nào.”
Vẻ mặt của Hoa An tối sầm lại, "Cha em và chú em lúc trước ra ngoài làm ăn buôn bán nhưng bị người ta lừa lấy hết tiền, sau trở về thì bị bệnh nặng không thuốc nào có thể chữa khỏi.”
“Mẹ và anh trai không thích thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài quá phức tạp."
Hành động lột vỏ đậu của Trần Kiều dừng lại một lúc “Nơi nào trên thế giới này cũng phức tạp cả, cứ cẩn thận chú ý đến mọi chuyện là được"
Sau đó cô nghĩ đến chuyện không may của mình, thầm thở dài “Cô giáo dạy em á, là người Bắc Kinh sao?"
"Em không biết, cô giáo Đỗ chỉ dạy hai tháng rồi đi rồi. Các giáo viên trong trường của chúng em thay đổi nhanh lắm. Em biết tất cả bọn họ đều nghĩ nơi này không thích hợp để lại. Em nghĩ gia đình em còn khá tốt. Mẹ và anh trai đều rất siêng năng. Một người bạn trong lớp của em chưa bao giờ ăn cơm ở trường, vì nhà bạn ấy nghèo, không có đồ ăn để mang theo. Khi chúng em ăn, bạn ấy sẽ ra bờ sông uống nước lạnh, chúng em thường nhường bạn ấy một ít đồ ăn. Đôi khi em còn mang cho bạn ấy thêm một củ khoai tây.”
Trần Kiều nhíu nhíu mày, nơi này thật sự lạc hậu và nghèo hơn cô tưởng tượng, tư duy người dân địa phương còn thiển cận (hạn hẹp), thà chết nghèo trên núi còn hơn bước ra ngoài làm ăn, càng nghèo càng khép kín, càng khép kín lại càng nghèo.
Lý Tồn Căn đẩy cửa vào, thấy Trần Kiều và Hoa nhi đang xúm xít vào nhau thì thầm to nhỏ, anh đặt cuốc xuống và gọi A Kiều đi ra ngoài. Hoa nhi cũng đi theo phía sau, Trần Kiều không rõ tại sao hỏi “Tại sao lại kéo tôi?” Cô còn chưa bóc vỏ đậu xong, bà mẹ đã rất chán ghét cô rồi. Cô là người thành phố mà bị người nhà quê xem thường thì cũng rất tức nghẹn. Vì vậy, cô phải cố gắng học mà làm, nhất định phải vươn lên chứ không chịu thua kém.
Lý Tồn Căn nắm chặt tay không cho cô rút ra, lắc lắc, xấu hổ nhìn cô "Đi ra xem nhanh lên."
Trần Kiều đứng dưới gốc cây, khum tay lại để che mắt, kinh ngạc nhìn Lý Tồn Căn ở trên cây. Một thân cây to thẳng tắp, anh vững vàng trèo lên rất nhanh, cô nhìn lên gần như không thấy rõ anh đâu nữa. Sau đó, cô thấy anh dùng một tay hái cái gì đó trên cây.
Hoa nhi và một vài đứa trẻ đang nhặt hoa trên mặt đất, Trần Kiều nhìn thứ màu đen có hình thù kỳ dị trên tay cô “Cái này có thể ăn được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.