Chương 44:
Thanh Đăng
25/02/2024
Lý Tồn Căn cúi đầu, nghịch cái kẹp gắp than trước bếp lò, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt kiên nghị của anh khiến bóng dáng của một cậu thiếu niên như biến mất "Gia đình chúng ta ít người, nhưng trong tương lai sẽ có nhiều mà, Cơ thể của A Kiều không tốt làm sao mà sinh đẻ được? Con đã suy nghĩ tính toán về những vấn đề này rồi này, mẹ đừng lo lắng.”
“Ta cũng không muốn lo lắng về chuyện đó. Ba anh mất sớm. Ta không nhọc lòng lo lắng thì không có các cô các cậu như bây giờ đâu?"
Bà mẹ ậm ừ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận “Anh quả thật đã bị cô ta mê hoặc không biết gì nữa rồi, con gái thành phố thì tốt hơn sao? Ta ước rằng anh quay về như lúc trước thật chết chứ không chịu mua vợ. Bây giờ thì tốt rồi, vì cô ta mà tiền bạc trong nhà càng ngày càng ít đi.”
Lý Tồn Căn đang định phản bác, khi ngẩng đầu nhìn thấy mái tóc bạc trắng như tuyết của mẹ, anh không phải là không hiếu thuận, sự ương ngạnh cố chấp của bà là do đã sống khổ quá lâu rồi.
Anh nắm tóc, giận dỗi nói “Một con dê thì sao, không đến mức không có cơm ăn. A Kiều dù được mua về nhưng cô ấy là vợ con và sẽ sống với con cả đời, không phải một con vật. Con thậm chí không thể bảo đảm được một cuộc sống cơ bản nhất, thì làm sao giữ được cô ấy ở lại?"
“Lý do hay quá nhỉ, nhìn xung quanh đây, có người nào cung phụng cô vợ mua về như nhà ta không”
“Đó là lý do tại sao họ muốn chạy trốn ..." Vốn dĩ anh muốn thuyết phục mẹ đừng chì chiết A Kiều như vậy, nghĩ đến thành kiến của mẹ đối với người thành phố, anh lại không nói gì nữa.
Trần Kiều vẫn luôn nghe, câu nói cuối cùng của Lý Tồn Căn thực sự khiến cô có chút cảm động, một người miền núi, học thức ít nhưng lại có suy nghĩ không tồi, nhưng đã nghĩ như vậy thì tại sao không cưới một cô con dâu môn đăng hộ đối đi.
Cô khịt mũi, quay đầu lại và thấy Hoa nhi đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Trần Kiều sờ sờ mặt, không thể giải thích được hỏi “Em nhìn chị làm cái gì vậy?”
Hoa nhi nhỏ giọng nói “Chị ơi, anh trai em rất thích chị.”
Nhưng tình yêu của anh đã nhốt cô vào địa ngục, đột nhiên trong lòng cô đang lên sự cáu kỉnh bực bội. Trần Kiều mỉa mai nói “Phải thích chứ. Chị cũng có cho không đâu, với cả nhà em cũng mất hơn một nghìn tệ mà”.
“Không đâu, đã từng có người đến trước đây, nhưng anh trai em lại không muốn. Từng có một cuộc cãi vã trong nhà về vấn đề này, và chú đã đến thuyết phục anh trai em đi mua chị” Hoa nhi thì thầm "Chị ơi, chị thích anh em một chút đi, anh em rất tốt đó. Hồi nhỏ, mẹ hay bận việc, anh ấy thường cõng em đi xem trâu cày ruộng, chạy lên núi chơi nữa. Anh ấy học cũng được nhưng nhà quá nghèo nên anh ấy không tiếp tục đi học nữa, lúc đó thầy giáo có đến thuyết phục, anh ấy không nói gì, nhưng em thấy anh ấy lặng lẽ khóc sau nhà rất lâu, sách của anh dùng khi còn bé vẫn cất gọn ở trên gác xép.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa nhi tràn đầy yêu thương, thật ra là hai năm trước, trong nhà không có tiền cho cô đi học. Chính anh trai đã nhất quyết không cho cô nghỉ học “Nhà em bây giờ cũng không khá giả nhưng em sẽ chăm chỉ học hành, rồi học đại học để kiếm tiền lo cho gia đình. Anh ấy thường nói với em: Nhà chúng ta sẽ trở nên tốt hơn, có thể xây được nhà 2 tầng, mỗi năm đều mua quần áo mới cho chị, mua thêm một con trâu rồi cùng nhau đi chợ phiên.”
Hoa nhi tuổi còn nhỏ, sống trong cuộc sống khổ cực đã rèn giũa một tâm hồn mẫn cảm. Từ khi đưa Trần Kiều về nhà, anh trai cô bé đã cười nhiều hơn, đồng thời anh ấy đảm đương hết tất cả công việc từ trong nhà đến việc bên ngoài. Dù anh không hay nói nhiều, dù có mệt đến đâu, cũng có thể thấy rằng anh ấy rất vui vẻ, anh ấy ngày càng chăm chỉ và có động lực, hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hoa nhi cũng rất thương anh trai, cô bé luôn muốn anh được vui vẻ. Cô cũng mơ hồ hiểu rằng những thay đổi tích cực của anh đều là do chị ấy mang đến.
“Ta cũng không muốn lo lắng về chuyện đó. Ba anh mất sớm. Ta không nhọc lòng lo lắng thì không có các cô các cậu như bây giờ đâu?"
Bà mẹ ậm ừ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận “Anh quả thật đã bị cô ta mê hoặc không biết gì nữa rồi, con gái thành phố thì tốt hơn sao? Ta ước rằng anh quay về như lúc trước thật chết chứ không chịu mua vợ. Bây giờ thì tốt rồi, vì cô ta mà tiền bạc trong nhà càng ngày càng ít đi.”
Lý Tồn Căn đang định phản bác, khi ngẩng đầu nhìn thấy mái tóc bạc trắng như tuyết của mẹ, anh không phải là không hiếu thuận, sự ương ngạnh cố chấp của bà là do đã sống khổ quá lâu rồi.
Anh nắm tóc, giận dỗi nói “Một con dê thì sao, không đến mức không có cơm ăn. A Kiều dù được mua về nhưng cô ấy là vợ con và sẽ sống với con cả đời, không phải một con vật. Con thậm chí không thể bảo đảm được một cuộc sống cơ bản nhất, thì làm sao giữ được cô ấy ở lại?"
“Lý do hay quá nhỉ, nhìn xung quanh đây, có người nào cung phụng cô vợ mua về như nhà ta không”
“Đó là lý do tại sao họ muốn chạy trốn ..." Vốn dĩ anh muốn thuyết phục mẹ đừng chì chiết A Kiều như vậy, nghĩ đến thành kiến của mẹ đối với người thành phố, anh lại không nói gì nữa.
Trần Kiều vẫn luôn nghe, câu nói cuối cùng của Lý Tồn Căn thực sự khiến cô có chút cảm động, một người miền núi, học thức ít nhưng lại có suy nghĩ không tồi, nhưng đã nghĩ như vậy thì tại sao không cưới một cô con dâu môn đăng hộ đối đi.
Cô khịt mũi, quay đầu lại và thấy Hoa nhi đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Trần Kiều sờ sờ mặt, không thể giải thích được hỏi “Em nhìn chị làm cái gì vậy?”
Hoa nhi nhỏ giọng nói “Chị ơi, anh trai em rất thích chị.”
Nhưng tình yêu của anh đã nhốt cô vào địa ngục, đột nhiên trong lòng cô đang lên sự cáu kỉnh bực bội. Trần Kiều mỉa mai nói “Phải thích chứ. Chị cũng có cho không đâu, với cả nhà em cũng mất hơn một nghìn tệ mà”.
“Không đâu, đã từng có người đến trước đây, nhưng anh trai em lại không muốn. Từng có một cuộc cãi vã trong nhà về vấn đề này, và chú đã đến thuyết phục anh trai em đi mua chị” Hoa nhi thì thầm "Chị ơi, chị thích anh em một chút đi, anh em rất tốt đó. Hồi nhỏ, mẹ hay bận việc, anh ấy thường cõng em đi xem trâu cày ruộng, chạy lên núi chơi nữa. Anh ấy học cũng được nhưng nhà quá nghèo nên anh ấy không tiếp tục đi học nữa, lúc đó thầy giáo có đến thuyết phục, anh ấy không nói gì, nhưng em thấy anh ấy lặng lẽ khóc sau nhà rất lâu, sách của anh dùng khi còn bé vẫn cất gọn ở trên gác xép.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa nhi tràn đầy yêu thương, thật ra là hai năm trước, trong nhà không có tiền cho cô đi học. Chính anh trai đã nhất quyết không cho cô nghỉ học “Nhà em bây giờ cũng không khá giả nhưng em sẽ chăm chỉ học hành, rồi học đại học để kiếm tiền lo cho gia đình. Anh ấy thường nói với em: Nhà chúng ta sẽ trở nên tốt hơn, có thể xây được nhà 2 tầng, mỗi năm đều mua quần áo mới cho chị, mua thêm một con trâu rồi cùng nhau đi chợ phiên.”
Hoa nhi tuổi còn nhỏ, sống trong cuộc sống khổ cực đã rèn giũa một tâm hồn mẫn cảm. Từ khi đưa Trần Kiều về nhà, anh trai cô bé đã cười nhiều hơn, đồng thời anh ấy đảm đương hết tất cả công việc từ trong nhà đến việc bên ngoài. Dù anh không hay nói nhiều, dù có mệt đến đâu, cũng có thể thấy rằng anh ấy rất vui vẻ, anh ấy ngày càng chăm chỉ và có động lực, hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hoa nhi cũng rất thương anh trai, cô bé luôn muốn anh được vui vẻ. Cô cũng mơ hồ hiểu rằng những thay đổi tích cực của anh đều là do chị ấy mang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.