Chương 4:
Thanh Đăng
19/02/2024
Trần Kiều cố gắng chống đỡ đi đến cạnh cửa, trên tay cô không có gì sức lực, nhưng cô vẫn nỗ lực dùng hết toàn bộ sức lực đập đập vào cánh cửa dù âm thanh phát ra rất nhỏ.
Vừa rồi rõ ràng cô nghe thấy có âm thanh nói chuyện mà, bây giờ cẩn thận nghe lại, thì quả thực không còn âm thanh nào nữa.Trần Kiều càng thêm dùng sức đập cửa và hét lên “Có ai không? Có ai ở đây không, mở cửa, thả tôi ra đi, tôi phải về nhà, mở cửa!”
Nhưng tất nhiên là không có ai để ý tới, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng cho sủa, còn có tiếng người ở xua đuổi, nhưng lại không ai để ý tới cô. Trần Kiều tức giận lấy chân đá vào cửa, cô làm vậy chỉ khiến mình đau thôi chứ không có tác dụng gì.
Mấy ngày không được ăn cơm, nên người cô rã rồi, mềm yếu theo tường đất trượt xuống ngồi trên mặt đất,.
Cô cúi đầu thấy quần áo cô đang mặc không phải của mình, trong túi cũng không có gì, cô cảm thấy càng thêm uể oải nhụt chí.
Cô tưởng tượng "ở cái nơi xa lạ này, cô sẽ bị một người đàn ông cưỡng hiếp, nghĩ đến đó là một ông nông dân hôi thối, cô nhịn không được mà ghê tởm sợ hãi đến run rẩy cả người.
Trần Kiều tự an ủi chính mình “Không sao đâu, những người đó không phải rất yêu tiền sao? Mình sẽ cho bọn họ tiền, bọn họ nhất định sẽ thả nàng đi, bây giờ mình không được hoảng, không được sợ.”
Chỉ cần có người chịu cùng cô nói chuyện, có thể thương lượng được, điều kiện gì cô cũng đáp ứng hết, bao nhiêu tiền cô cũng đưa.
Cô tự an ủi chính mình một lúc, sau đó cô lại miên man suy nghĩ, nghĩ đến ba mẹ thấy cô, lâu quá không có tin tức của cô sẽ lo lắng thế nào, nghĩ đến thời điểm cô chuẩn bị ra ngoài đã nói vui đùa với Mạnh Dực rằng "khi trở về sẽ đến nhà anh ra mắt cha mẹ"
Càng nghĩ cô càng tuyệt vọng, không nghĩ ra vì sao mà cô lại rơi vào cảnh ngộ này. Cô khóc nước mắt ngắn nước mắt dài rồi mơ mơ màng màng không bao lâu sau lại dựa vào cửa ngủ thiếp đi.
Vừa rồi rõ ràng cô nghe thấy có âm thanh nói chuyện mà, bây giờ cẩn thận nghe lại, thì quả thực không còn âm thanh nào nữa.Trần Kiều càng thêm dùng sức đập cửa và hét lên “Có ai không? Có ai ở đây không, mở cửa, thả tôi ra đi, tôi phải về nhà, mở cửa!”
Nhưng tất nhiên là không có ai để ý tới, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng cho sủa, còn có tiếng người ở xua đuổi, nhưng lại không ai để ý tới cô. Trần Kiều tức giận lấy chân đá vào cửa, cô làm vậy chỉ khiến mình đau thôi chứ không có tác dụng gì.
Mấy ngày không được ăn cơm, nên người cô rã rồi, mềm yếu theo tường đất trượt xuống ngồi trên mặt đất,.
Cô cúi đầu thấy quần áo cô đang mặc không phải của mình, trong túi cũng không có gì, cô cảm thấy càng thêm uể oải nhụt chí.
Cô tưởng tượng "ở cái nơi xa lạ này, cô sẽ bị một người đàn ông cưỡng hiếp, nghĩ đến đó là một ông nông dân hôi thối, cô nhịn không được mà ghê tởm sợ hãi đến run rẩy cả người.
Trần Kiều tự an ủi chính mình “Không sao đâu, những người đó không phải rất yêu tiền sao? Mình sẽ cho bọn họ tiền, bọn họ nhất định sẽ thả nàng đi, bây giờ mình không được hoảng, không được sợ.”
Chỉ cần có người chịu cùng cô nói chuyện, có thể thương lượng được, điều kiện gì cô cũng đáp ứng hết, bao nhiêu tiền cô cũng đưa.
Cô tự an ủi chính mình một lúc, sau đó cô lại miên man suy nghĩ, nghĩ đến ba mẹ thấy cô, lâu quá không có tin tức của cô sẽ lo lắng thế nào, nghĩ đến thời điểm cô chuẩn bị ra ngoài đã nói vui đùa với Mạnh Dực rằng "khi trở về sẽ đến nhà anh ra mắt cha mẹ"
Càng nghĩ cô càng tuyệt vọng, không nghĩ ra vì sao mà cô lại rơi vào cảnh ngộ này. Cô khóc nước mắt ngắn nước mắt dài rồi mơ mơ màng màng không bao lâu sau lại dựa vào cửa ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.