Chương 7:
Thanh Đăng
20/02/2024
Phía dưới đuôi giường có một cái bình gốm, bên trong có rải tro, cô nhìn cái bình đánh giá “thôi đành tạm chấp nhận dùng vậy”. Nàng ác ý nghĩ ‘quan tâm bọn họ làm cái gì, dơ thì dơ, ai bảo bọn họ nhốt cô ở đây’.Tường của căn phòng này, mặt ngoài trét một lớp phấn trắng, thời gian qua đã lâu nên đã bắt đầu tróc ra. Mặt đất rắn chắc, nhưng không lát gạch, vừa phát hiện ra điều này cô liền cực kỳ mừng rỡ, có thể cô sẽ đào được một cái lỗ nơi chân tường để chui ra, mà đúng lúc trên tường còn treo một số dụng cụ đục đẽo và một cái cưa.
Nhưng mà hai ngày qua cô che che giấu giấu nhưng chỉ mới sức đào được một cái lỗ to bằng nắm tay nhỏ. Trần Kiều liền cảm thấy uể oải, cô phải đào đến bao giờ mới được một cái lỗ lớn đủ để cô chui ra đây. Cô bây giờ rất siêng ăn cơm, cơm nước xong là cô bắt tay vào đào tiếp, cô còn phải chú ý động tĩnh ở cửa nữa, chỉ cần nghe được âm thanh ở cửa, cô lập tức đem dụng cụ nhét giấu vào gầm giường, rồi chạy lên nằm, động tác cực kỳ thành thạo.
Hôm nay, cơm nước xong cô đang tiếp tục đào tường, đột nhiên cô nghe được tiếng bước chân, lập tức chạy lên trên giường trốn.
Bóng dáng cao lớn quen thuộc tiến vào, Trần Kiều chột dạ, đột nhiên thấy anh ta cúi xuống gầm giường lôi dụng cụ đào đất của cô ra, thuận tiện đem các đồ vật sắc nhọn có trong phòng cầm đi.
Trần Kiều hoảng hốt, sao bọn họ biết...biết cô đang đào tường, khẳng định là đã thấy rồi, nếu không làm sao vừa phòng phòng đã đi thẳng đến phía giường chứ. Cô nhảy xuống giường, hét lên “Thả tôi ra đi! Mua bán người là vi phạm pháp luật, một khi bị bắt là sẽ phải ngồi tù! Đừng nhốt tôi ở đây, tôi sẽ cho các người nhiều tiền, các người thả tôi đi, thả tôi ra!”
Bây giờ, trước cửa đang có người canh giữ, chờ người đàn ông kia thu dọn toàn bộ đồ vật lại đẩy cô vào phòng sau đó khoá cửa lại. Trần Kiều dường như sắp phát điên rồi, cô đạp vào cánh cửa, lại khóc lại náo loạn giống như mấy ngày trước đó nhưng vẫn chẳng có ai để hs tới cô, thậm chí một ngày rồi vẫn chưa có ai đưa cơm đến cho cô.
Buổi tối, cô đói đến mức không có chút sức lực nào, cô lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào. Cô đến chỗ cửa sổ quan sát, nhà này có 2 nữ 1 nam, một người phụ nữ khoảng gần 50 tuổi, người này trước giờ chưa từng đi đến phòng cô, nhưng cô biết lúc trước khi cô ném bát cơm thì chính người phụ nữ này đã mắng cô. Một người là một cô gái trẻ tuổi đã từng đưa cơm cho cô một lần, còn có một cô gái nhỏ, có một lần cô thấy cô gái nhỏ mang cặp sách. Còn người đàn ông kia, cô mơ hồ biết, cô biết mình đã bị bán làm vợ cho anh ta, cho nên mỗi lần thấy anh ta cô lại cảm thấy sợ hãi.
Họ đang nói chuyện gì vậy, bọn họ đang làm gì, đang tính toán bàn bạc cách xử ký cô sao? Cô ở trong phòng đi xung quanh, một lúc lại chạy đến cửa sổ, nghĩ là có thể mở cử sở để chạy trốn, nhưng bên ngoài khung cửa sổ đã bị đóng thanh gỗ che lại, bên ngoài cũng bị kín gần hết, cô có cố đẩy ra thế nào nó cũng không nhúc nhích tý nào. Cô lại đi đến chỗ cái lỗ cô đã đào, nhưng cũng vô ích, nhìn lại bàn tay bị cắt sạch sẽ móng tay của cô cũng chẳng làm được gì.
Nhưng mà hai ngày qua cô che che giấu giấu nhưng chỉ mới sức đào được một cái lỗ to bằng nắm tay nhỏ. Trần Kiều liền cảm thấy uể oải, cô phải đào đến bao giờ mới được một cái lỗ lớn đủ để cô chui ra đây. Cô bây giờ rất siêng ăn cơm, cơm nước xong là cô bắt tay vào đào tiếp, cô còn phải chú ý động tĩnh ở cửa nữa, chỉ cần nghe được âm thanh ở cửa, cô lập tức đem dụng cụ nhét giấu vào gầm giường, rồi chạy lên nằm, động tác cực kỳ thành thạo.
Hôm nay, cơm nước xong cô đang tiếp tục đào tường, đột nhiên cô nghe được tiếng bước chân, lập tức chạy lên trên giường trốn.
Bóng dáng cao lớn quen thuộc tiến vào, Trần Kiều chột dạ, đột nhiên thấy anh ta cúi xuống gầm giường lôi dụng cụ đào đất của cô ra, thuận tiện đem các đồ vật sắc nhọn có trong phòng cầm đi.
Trần Kiều hoảng hốt, sao bọn họ biết...biết cô đang đào tường, khẳng định là đã thấy rồi, nếu không làm sao vừa phòng phòng đã đi thẳng đến phía giường chứ. Cô nhảy xuống giường, hét lên “Thả tôi ra đi! Mua bán người là vi phạm pháp luật, một khi bị bắt là sẽ phải ngồi tù! Đừng nhốt tôi ở đây, tôi sẽ cho các người nhiều tiền, các người thả tôi đi, thả tôi ra!”
Bây giờ, trước cửa đang có người canh giữ, chờ người đàn ông kia thu dọn toàn bộ đồ vật lại đẩy cô vào phòng sau đó khoá cửa lại. Trần Kiều dường như sắp phát điên rồi, cô đạp vào cánh cửa, lại khóc lại náo loạn giống như mấy ngày trước đó nhưng vẫn chẳng có ai để hs tới cô, thậm chí một ngày rồi vẫn chưa có ai đưa cơm đến cho cô.
Buổi tối, cô đói đến mức không có chút sức lực nào, cô lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào. Cô đến chỗ cửa sổ quan sát, nhà này có 2 nữ 1 nam, một người phụ nữ khoảng gần 50 tuổi, người này trước giờ chưa từng đi đến phòng cô, nhưng cô biết lúc trước khi cô ném bát cơm thì chính người phụ nữ này đã mắng cô. Một người là một cô gái trẻ tuổi đã từng đưa cơm cho cô một lần, còn có một cô gái nhỏ, có một lần cô thấy cô gái nhỏ mang cặp sách. Còn người đàn ông kia, cô mơ hồ biết, cô biết mình đã bị bán làm vợ cho anh ta, cho nên mỗi lần thấy anh ta cô lại cảm thấy sợ hãi.
Họ đang nói chuyện gì vậy, bọn họ đang làm gì, đang tính toán bàn bạc cách xử ký cô sao? Cô ở trong phòng đi xung quanh, một lúc lại chạy đến cửa sổ, nghĩ là có thể mở cử sở để chạy trốn, nhưng bên ngoài khung cửa sổ đã bị đóng thanh gỗ che lại, bên ngoài cũng bị kín gần hết, cô có cố đẩy ra thế nào nó cũng không nhúc nhích tý nào. Cô lại đi đến chỗ cái lỗ cô đã đào, nhưng cũng vô ích, nhìn lại bàn tay bị cắt sạch sẽ móng tay của cô cũng chẳng làm được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.