Chương 3
Tiểu Ngư Đại Tâm
09/09/2013
Dịch: Sahara
Phòng bếp sửa đi sửa lại một tuần liền, sau đó còn phải niêm phong nửa tháng không động tới để nó bay hết mùi đi.
Nhan Hạ chẳng mấy để tâm, dù sao thì bình thường cô cũng ít dùng tới bếp, nhưng anh bạn Tô Việt thì đương nhiên không thể thích ứng, cả ngày trên mặt viết rõ mấy chữ “không được nấu cơm tôi rất buồn chán”. Nhan Hạ an ủi bạn cùng nhà núi xanh không lo thiếu củi đốt, Tô Việt: nói không thì có ích lợi gì!
Nhan Hạ liếc nhìn đám đồ dùng, thiết bị phòng bếp cao cấp đã được chiết khấu kia, vô cùng hứng khởi mời Tô Việt đi ăn.
Người biết nấu ăn khẩu vị thường khá kén chọn, quán ăn sáng mà Tô Việt chọn cách xa nhà những hai mươi phút lái xe. Bấy giờ Nhan Hạ mới biết anh ta có xe, lại còn là chiếc Volvo cao cấp sang trọng.
Người lái Volvo còn cần thuê nhà trọ???
Thấy chủ nhà trọ hoài nghi, Tô Việt lên tiếng giải thích: “Xe công ty, chỉ lúc đi gặp khách hàng tôi mới dùng.”
Nhan Hạ tức thời tỉnh ngộ: “Anh làm nhân viên tiêu thụ à? Thảo nào… Tiêu thụ kiếm nhiều tiền lắm đấy.”
“… Ừ, kiếm nhiều tiêu cũng nhiều.”
“Anh tiêu tiền như nước thế, đương nhiên không thể tiết kiệm được rồi.” Về vấn đề này Nhan Hạ vẫn rất đắc ý. Cô hồi học đại học có đi làm thêm, hơn nữa còn được cả học bổng. Người nhà cô xuất ngoại, bán lại căn hộ hai phòng ngủ này cho cô với giá một nửa giá thị trường, tiền tiết kiệm của cô cộng với trợ cấp của cha mẹ cũng gần đủ, cô chỉ phải vay thêm năm mươi vạn.
Khi ấy, Khưu Dụ Khai đã đi Bắc Kinh thực tập, rất nhiệt tình cho cô vay tiền nhưng sau khi bị cô từ chối thì vô cùng bất mãn. Nhan Hạ thuyết phục mãi anh ta mới miễn cưỡng đồng ý để cô tìm một người tới cho thuê một phòng. Khưu Dụ Khai còn đề cử mấy nữ đồng nghiệp làm ở công ty con tại địa phương tới ở cùng Nhan Hạ, tiện thể làm mật thám để coi chừng cô luôn. Kết quả… Mật thám trở thành cái gai trong mắt, bọn họ tuy rằng hòa thuận nhưng cuối cùng cũng không còn tốt như lúc đầu nữa.
Tô Việt thấy Nhan Hạ trầm mặc, cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng bóc quả trứng luộc ra ăn. Lúc ra về, đi qua quầy tính tiền, anh gói lại một phần bánh tiêu đưa cho cô: “Cầm lấy lát đói thì ăn.”
Thấy Nhan Hạ từ chối, Tô Việt cười: “Sao thế? Giảm béo à? Không phải chứ, cô đâu có thịt.” Lúc nói, anh còn cố ý lướt mắt xuống ngực Nhan Hạ khiến cô lập tức nhớ tới buổi sáng đó. Mặt cô nóng bừng, vội vàng đoạt lấy túi bánh, đứng tại chỗ nuốt nước bọt khan hai ngụm, chuyện buồn vừa nhớ ban nãy lập tức tiêu tan.
Dưới sự giám sát của bạn Tô Việt, thiết bị vạn năng trong bếp nhanh chóng được lắp đặt xong xuôi trong buổi chiều thứ bảy. Nhan Hạ lò dò đi vào thăm quan một chút, ôm ý nghĩ “tất cả đều là của mình”, cô nhiệt tình ca ngợi bọn chúng được lắp đặt khoa học, sử dụng thuận tiện… Tô Việt lúc đầu còn vì những lời khen ấy mà tỏ ra đắc ý, nhưng dần dần khuôn mặt tuấn tú ủ rũ. Lúc Nhan Hạ khua môi múa mép nói “vô cùng khéo léo”, rốt cuộc Tô Việt cũng không chịu nổi nữa, đành lên tiếng: “Cô muốn ăn gì cứ việc nói thẳng.”
Nhan Hạ sờ sờ mặt, cười ha ha mấy tiếng: “Bánh bông lan được không? Có lò nướng rồi!”
Tô Việt khinh bỉ nhìn cô một cái, trong mắt hiện rõ: tôi còn tưởng cô muốn ăn cả một bữa tiệc thịnh soạn, chỉ vì một cái bánh bông lan mà cũng phải khen như thế?
“Ra ngoài chơi đi, lúc nào tôi gọi thì vào mà ăn bánh.” Tô Việt ngang ngược xua đuổi cô rồi một mình bắt đầu chơi đùa với chiếc máy nướng điện nhập khẩu từ Đức mới tinh kia. Lúc anh ngẩng đầu lên, thấy Nhan Hạ vẫn còn đứng như trời chồng một chỗ, bèn hỏi: “Còn yêu cầu gì nữa?”
“Bánh… có kẹp nhân pudding được chứ? Bánh bông lan nhân pudding hiệu Nguyên Tổ (một thương hiệu bánh bông lan của hãng Ganso, Trung Quốc) ăn rất ngon!”
Sau vụ “cà phê Sturbuck” lại tới “bánh Nguyên Tổ”, Tô Việt sa sầm mặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng thương xen lẫn thành tâm của Nhan Hạ, cũng chỉ biết “ừ” một tiếng.
“Bơ tươi nhé! tôi thích bơ tươi.”
“Được.”
“Pho-mát nữa!” Nhan Hạ vẩn vơ suy nghĩ, “Vị dâu tây! Phải có hai quả dâu tây thật to! Còn thêm sô-cô-la nữa, anh có thể quết sô-cô-la bên ngoài dâu tay…”
“ĐI – RA!” Tô Việt rốt cuộc không nhịn được mà rít lên.
Anh nhân viên tiêu thụ họ Tô có tri thức, có nội hàm, có tiền đồ kia cố gắng kiềm chế cơn tức giận, không hạ độc vào bánh bông lan. Hơn nữa, bữa tối anh còn làm thêm cả một nồi cay thập cẩm để chúc mừng phòng bếp mới, có đầy đủ những thứ Nhan Hạ thích, thịt ba chỉ này, cánh gà này, rong biển này, nấm hương này, ngó sen này… Nhìn một nồi đồ cay tươi ngon nóng hổi, kết hợp với nước mơ ướp lạnh anh tiêu thụ Tô tự làm, hai mắt bạn Nhan Hạ híp thành một đường thẳng, trong đầu thầm nghĩ nhất định phải ăn cho no căng bụng mới được.
Cô nằm ở sô pha lăn qua lăn lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, đến nỗi vô tình thốt ra câu hỏi mà bấy lâu cô đã hoài nghi: “Tô Việt này, có phải anh là… “gay” không?”
Thừa nhận đi! Tôi sẽ không khinh thường anh đâu! = = (Chị chết chắc rồi Nhan Hạ!!!)
Ai đó đang đứng rửa bát chợt khựng người, chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô gái ăn no nói xằng nói bậy kia, hận không thể bóp chết cô ta ngay tức khắc.
Lúc này toàn bộ máu trong người Nhan Hạ đều đang tập trung ở dạ dày để tiêu hóa thức ăn, não cô căn bản rỗng tuếch. Cô hài lòng xoa bụng tiếp tục ca ngợi những ưu điểm và đức hạnh của người đàn ông bình thường căn bản không có khả năng làm gì mình kia.
Tô Việt đóng vòi nước, thản nhiên rút chiếc khăn, vừa lau tay vừa đi về phía cô.
Nhan Hạ vốn đang an nhàn thoải mái ngồi trên sô pha, đột nhiên sau lưng như bị thứ gì đèn xuống nặng trĩu. Cô giật mình, lỗ tai bị ai đó thổi một luồng khí vào, giọng nói trầm thấp quen thuộc mang theo một cảm giác xa lạ vang lên bên tai: “Tôi lúc nào cũng cho rằng tri thức xuất phát từ thực hành. Nếu cô nghi ngờ giới tính tôi có vấn đề vậy thì để tôi thử một lần cho cô xem.”
Nhan Hạ hét lên một tiếng, đẩy Tô Việt ra rồi lảo đảo chạy về phòng ngủ, bỏ lại tiếng cười đầy nam tính kia ngoài đằng sau cánh cửa.
Đêm đó Nhan Hạ nằm mơ lan man, sáng sớm đã tự nhiên tỉnh dậy không cần báo thức. Cô trở dậy rón rén ra ngoài đánh răng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đã vội vã ra khỏi nhà.
Cả buổi sáng bận đến tối tăm mặt mũi, đến chiều cô bớt chút thời gian gọi điện cho Khưu Dụ Khai.
Hình như có người bên cạnh, Khưu Dụ Khai không tiện nghe điện, nhỏ giọng nói tối sẽ gọi lại cho cô rồi cúp máy.
Nhan Hạ cả ngày bận bịu, buổi tối về nhà mệt chẳng muốn làm gì, khoanh chân ngồi thu lu trên giường đợi điện của Khưu Dụ Khai. Mai là cuối tuần không phải đi làm, cô có thể nói chuyện cùng anh tới đêm khuya.
Mãi tới hơn mười một giờ Khưu Dụ Khai mới gọi cho cô, giọng nói có chút uể oải: “Đúng rồi, sắp tới sinh nhận em rồi, đoán xem anh mua tặng em cái gì?”
Nhan Hạ vui mừng đoán: “Vé xe về đây?”
“…Đoán lại đi!”
“Oh… bánh ngọt? Sô-cô-la? Bánh doughnut?”
“Đồ tham ăn!” Khưu Dụ Khai cười ha hả, “Là son môi Channel, thích không?”
(haizzz… chị Hạ chỉ thích đồ ăn thôi, anh Việt nhỉ ^^)
Nhan Hạ thất vọng một chút, nhưng cũng chỉ âm thầm trách mình quá nhạy cảm, cô cười: “Thích chứ, em vẫn muốn mua mà.”
Thấy cô ngoan ngoãn hiếm có như thế, Khưu Dụ Khai thăm dò: “Ông xã tốt quá đúng không?”
Nhan Hạ cũng vui vẻ đùa: “Ông xã tốt, nhưng mà anh sẽ nấu cơm chứ? Sẽ quét dọn nhà cửa chứ? Sẽ giặt quần áo cho em chứ?”
Khưu Dụ Khai kêu lên: “Đó rõ ràng là những việc mà một bà xã tốt nên làm mà!”
“Không!” Nhan Hạ nghiêm giọng, “Bà xã chỉ cần làm ấm giường là được.”
Lâu lắm rồi không có được cơ hội trêu chọc nhau như vậy, Khưu Dụ Khai rõ ràng rất hăng hái, bật cười thành tiếng. Nhan Hạ rất vui.
Bỗng nhiên, cửa căn phòng sát vách bị ai đó đóng sầm, “bịch” một tiếng vang lên. Có lẽ Tô Việt không thích cô nói chuyện làm phiền.
=========
Bài học xương máu: Đừng bao giờ hỏi thẳng trước mặt đàn ông xem có phải anh ta bị gay không! =))
Phòng bếp sửa đi sửa lại một tuần liền, sau đó còn phải niêm phong nửa tháng không động tới để nó bay hết mùi đi.
Nhan Hạ chẳng mấy để tâm, dù sao thì bình thường cô cũng ít dùng tới bếp, nhưng anh bạn Tô Việt thì đương nhiên không thể thích ứng, cả ngày trên mặt viết rõ mấy chữ “không được nấu cơm tôi rất buồn chán”. Nhan Hạ an ủi bạn cùng nhà núi xanh không lo thiếu củi đốt, Tô Việt: nói không thì có ích lợi gì!
Nhan Hạ liếc nhìn đám đồ dùng, thiết bị phòng bếp cao cấp đã được chiết khấu kia, vô cùng hứng khởi mời Tô Việt đi ăn.
Người biết nấu ăn khẩu vị thường khá kén chọn, quán ăn sáng mà Tô Việt chọn cách xa nhà những hai mươi phút lái xe. Bấy giờ Nhan Hạ mới biết anh ta có xe, lại còn là chiếc Volvo cao cấp sang trọng.
Người lái Volvo còn cần thuê nhà trọ???
Thấy chủ nhà trọ hoài nghi, Tô Việt lên tiếng giải thích: “Xe công ty, chỉ lúc đi gặp khách hàng tôi mới dùng.”
Nhan Hạ tức thời tỉnh ngộ: “Anh làm nhân viên tiêu thụ à? Thảo nào… Tiêu thụ kiếm nhiều tiền lắm đấy.”
“… Ừ, kiếm nhiều tiêu cũng nhiều.”
“Anh tiêu tiền như nước thế, đương nhiên không thể tiết kiệm được rồi.” Về vấn đề này Nhan Hạ vẫn rất đắc ý. Cô hồi học đại học có đi làm thêm, hơn nữa còn được cả học bổng. Người nhà cô xuất ngoại, bán lại căn hộ hai phòng ngủ này cho cô với giá một nửa giá thị trường, tiền tiết kiệm của cô cộng với trợ cấp của cha mẹ cũng gần đủ, cô chỉ phải vay thêm năm mươi vạn.
Khi ấy, Khưu Dụ Khai đã đi Bắc Kinh thực tập, rất nhiệt tình cho cô vay tiền nhưng sau khi bị cô từ chối thì vô cùng bất mãn. Nhan Hạ thuyết phục mãi anh ta mới miễn cưỡng đồng ý để cô tìm một người tới cho thuê một phòng. Khưu Dụ Khai còn đề cử mấy nữ đồng nghiệp làm ở công ty con tại địa phương tới ở cùng Nhan Hạ, tiện thể làm mật thám để coi chừng cô luôn. Kết quả… Mật thám trở thành cái gai trong mắt, bọn họ tuy rằng hòa thuận nhưng cuối cùng cũng không còn tốt như lúc đầu nữa.
Tô Việt thấy Nhan Hạ trầm mặc, cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng bóc quả trứng luộc ra ăn. Lúc ra về, đi qua quầy tính tiền, anh gói lại một phần bánh tiêu đưa cho cô: “Cầm lấy lát đói thì ăn.”
Thấy Nhan Hạ từ chối, Tô Việt cười: “Sao thế? Giảm béo à? Không phải chứ, cô đâu có thịt.” Lúc nói, anh còn cố ý lướt mắt xuống ngực Nhan Hạ khiến cô lập tức nhớ tới buổi sáng đó. Mặt cô nóng bừng, vội vàng đoạt lấy túi bánh, đứng tại chỗ nuốt nước bọt khan hai ngụm, chuyện buồn vừa nhớ ban nãy lập tức tiêu tan.
Dưới sự giám sát của bạn Tô Việt, thiết bị vạn năng trong bếp nhanh chóng được lắp đặt xong xuôi trong buổi chiều thứ bảy. Nhan Hạ lò dò đi vào thăm quan một chút, ôm ý nghĩ “tất cả đều là của mình”, cô nhiệt tình ca ngợi bọn chúng được lắp đặt khoa học, sử dụng thuận tiện… Tô Việt lúc đầu còn vì những lời khen ấy mà tỏ ra đắc ý, nhưng dần dần khuôn mặt tuấn tú ủ rũ. Lúc Nhan Hạ khua môi múa mép nói “vô cùng khéo léo”, rốt cuộc Tô Việt cũng không chịu nổi nữa, đành lên tiếng: “Cô muốn ăn gì cứ việc nói thẳng.”
Nhan Hạ sờ sờ mặt, cười ha ha mấy tiếng: “Bánh bông lan được không? Có lò nướng rồi!”
Tô Việt khinh bỉ nhìn cô một cái, trong mắt hiện rõ: tôi còn tưởng cô muốn ăn cả một bữa tiệc thịnh soạn, chỉ vì một cái bánh bông lan mà cũng phải khen như thế?
“Ra ngoài chơi đi, lúc nào tôi gọi thì vào mà ăn bánh.” Tô Việt ngang ngược xua đuổi cô rồi một mình bắt đầu chơi đùa với chiếc máy nướng điện nhập khẩu từ Đức mới tinh kia. Lúc anh ngẩng đầu lên, thấy Nhan Hạ vẫn còn đứng như trời chồng một chỗ, bèn hỏi: “Còn yêu cầu gì nữa?”
“Bánh… có kẹp nhân pudding được chứ? Bánh bông lan nhân pudding hiệu Nguyên Tổ (một thương hiệu bánh bông lan của hãng Ganso, Trung Quốc) ăn rất ngon!”
Sau vụ “cà phê Sturbuck” lại tới “bánh Nguyên Tổ”, Tô Việt sa sầm mặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng thương xen lẫn thành tâm của Nhan Hạ, cũng chỉ biết “ừ” một tiếng.
“Bơ tươi nhé! tôi thích bơ tươi.”
“Được.”
“Pho-mát nữa!” Nhan Hạ vẩn vơ suy nghĩ, “Vị dâu tây! Phải có hai quả dâu tây thật to! Còn thêm sô-cô-la nữa, anh có thể quết sô-cô-la bên ngoài dâu tay…”
“ĐI – RA!” Tô Việt rốt cuộc không nhịn được mà rít lên.
Anh nhân viên tiêu thụ họ Tô có tri thức, có nội hàm, có tiền đồ kia cố gắng kiềm chế cơn tức giận, không hạ độc vào bánh bông lan. Hơn nữa, bữa tối anh còn làm thêm cả một nồi cay thập cẩm để chúc mừng phòng bếp mới, có đầy đủ những thứ Nhan Hạ thích, thịt ba chỉ này, cánh gà này, rong biển này, nấm hương này, ngó sen này… Nhìn một nồi đồ cay tươi ngon nóng hổi, kết hợp với nước mơ ướp lạnh anh tiêu thụ Tô tự làm, hai mắt bạn Nhan Hạ híp thành một đường thẳng, trong đầu thầm nghĩ nhất định phải ăn cho no căng bụng mới được.
Cô nằm ở sô pha lăn qua lăn lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, đến nỗi vô tình thốt ra câu hỏi mà bấy lâu cô đã hoài nghi: “Tô Việt này, có phải anh là… “gay” không?”
Thừa nhận đi! Tôi sẽ không khinh thường anh đâu! = = (Chị chết chắc rồi Nhan Hạ!!!)
Ai đó đang đứng rửa bát chợt khựng người, chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô gái ăn no nói xằng nói bậy kia, hận không thể bóp chết cô ta ngay tức khắc.
Lúc này toàn bộ máu trong người Nhan Hạ đều đang tập trung ở dạ dày để tiêu hóa thức ăn, não cô căn bản rỗng tuếch. Cô hài lòng xoa bụng tiếp tục ca ngợi những ưu điểm và đức hạnh của người đàn ông bình thường căn bản không có khả năng làm gì mình kia.
Tô Việt đóng vòi nước, thản nhiên rút chiếc khăn, vừa lau tay vừa đi về phía cô.
Nhan Hạ vốn đang an nhàn thoải mái ngồi trên sô pha, đột nhiên sau lưng như bị thứ gì đèn xuống nặng trĩu. Cô giật mình, lỗ tai bị ai đó thổi một luồng khí vào, giọng nói trầm thấp quen thuộc mang theo một cảm giác xa lạ vang lên bên tai: “Tôi lúc nào cũng cho rằng tri thức xuất phát từ thực hành. Nếu cô nghi ngờ giới tính tôi có vấn đề vậy thì để tôi thử một lần cho cô xem.”
Nhan Hạ hét lên một tiếng, đẩy Tô Việt ra rồi lảo đảo chạy về phòng ngủ, bỏ lại tiếng cười đầy nam tính kia ngoài đằng sau cánh cửa.
Đêm đó Nhan Hạ nằm mơ lan man, sáng sớm đã tự nhiên tỉnh dậy không cần báo thức. Cô trở dậy rón rén ra ngoài đánh răng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đã vội vã ra khỏi nhà.
Cả buổi sáng bận đến tối tăm mặt mũi, đến chiều cô bớt chút thời gian gọi điện cho Khưu Dụ Khai.
Hình như có người bên cạnh, Khưu Dụ Khai không tiện nghe điện, nhỏ giọng nói tối sẽ gọi lại cho cô rồi cúp máy.
Nhan Hạ cả ngày bận bịu, buổi tối về nhà mệt chẳng muốn làm gì, khoanh chân ngồi thu lu trên giường đợi điện của Khưu Dụ Khai. Mai là cuối tuần không phải đi làm, cô có thể nói chuyện cùng anh tới đêm khuya.
Mãi tới hơn mười một giờ Khưu Dụ Khai mới gọi cho cô, giọng nói có chút uể oải: “Đúng rồi, sắp tới sinh nhận em rồi, đoán xem anh mua tặng em cái gì?”
Nhan Hạ vui mừng đoán: “Vé xe về đây?”
“…Đoán lại đi!”
“Oh… bánh ngọt? Sô-cô-la? Bánh doughnut?”
“Đồ tham ăn!” Khưu Dụ Khai cười ha hả, “Là son môi Channel, thích không?”
(haizzz… chị Hạ chỉ thích đồ ăn thôi, anh Việt nhỉ ^^)
Nhan Hạ thất vọng một chút, nhưng cũng chỉ âm thầm trách mình quá nhạy cảm, cô cười: “Thích chứ, em vẫn muốn mua mà.”
Thấy cô ngoan ngoãn hiếm có như thế, Khưu Dụ Khai thăm dò: “Ông xã tốt quá đúng không?”
Nhan Hạ cũng vui vẻ đùa: “Ông xã tốt, nhưng mà anh sẽ nấu cơm chứ? Sẽ quét dọn nhà cửa chứ? Sẽ giặt quần áo cho em chứ?”
Khưu Dụ Khai kêu lên: “Đó rõ ràng là những việc mà một bà xã tốt nên làm mà!”
“Không!” Nhan Hạ nghiêm giọng, “Bà xã chỉ cần làm ấm giường là được.”
Lâu lắm rồi không có được cơ hội trêu chọc nhau như vậy, Khưu Dụ Khai rõ ràng rất hăng hái, bật cười thành tiếng. Nhan Hạ rất vui.
Bỗng nhiên, cửa căn phòng sát vách bị ai đó đóng sầm, “bịch” một tiếng vang lên. Có lẽ Tô Việt không thích cô nói chuyện làm phiền.
=========
Bài học xương máu: Đừng bao giờ hỏi thẳng trước mặt đàn ông xem có phải anh ta bị gay không! =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.