Quyển 2 - Chương 9: Giữ ở trong lòng
Minh Tiền Vũ Hậu
11/06/2017
Ký ức hai chúng mình em giữ ở trong tim
Giữ đến vô cùng
(Mạnh Đình Vi)
-
“Trưa nay đến sân thể thao nhé, tớ sẽ tặng cậu cú vào rổ đầu tiên.”
Hà Lạc lấy lại cuốn sổ tay tiếng Anh. Bên trong là lời nhắn nhủ được viết bằng mực Thiên Đàn xanh đen, từng con chữ vây bọc quanh hình vẽ chibi chàng trai đang nghiêm túc chuyền bóng rổ. Cô bất giác khẽ cười.
“Cậu cười gì vậy?” Triệu Thừa Kiệt hỏi.
“Làm gì có đâu?”
“Rõ là đang cười mà.”
“Cười kiểu tóc cà phê của cậu.”
“Hả?” Triệu Thừa Kiệt chẳng hiểu ra sao.
“Nestle. Tổ chim đó.” Hà Lạc không nhịn nổi, bật cười khúc khích.
“Dạo này uống nhầm thuốc hay sao mà suốt ngày lên cơn vậy?” Triệu Thừa Kiệt lật chiếc hộp bút lên, dùng mặt sắt soi mái tóc của mình, liên tục xoa đầu, “Rối đến thế cơ à?”
Xin lỗi nhé bạn cùng bàn, tớ thật sự muốn cười, cười thật to ấy. Hà Lạc gục xuống bàn, cười đến độ mắt môi đều cong cong.
Mùa đông dài đằng đẵng đã qua. Tuyết đọng trên mái nhà bắt đầu tan và nhỏ xuống thành giọt tí tách, thế nên trong không khí khô ráo cũng mang theo chút hơi nước, tươi mát mà êm dịu. Những thân cây cao lớn đã rụng lá vẫn trơ trọi, cành nhánh đâm xiên ngang dọc, nhưng sự u ám lắng đọng suốt cả một mùa đông đã được hòa tan bởi bầu không khí ẩm ướt, màu nâu nhạt như loãng ra trong làn gió xuân khẽ khàng, thoáng ánh lên sắc xanh non. Sau khi tuyết tan, cỏ khô lặng lẽ dò hỏi sự biến thiên của mùa. Nhánh cỏ vàng khẽ gật đầu, nhuộm một tia nắng lung linh giữa không gian. Mùa xuân nghỉ chân trên ngọn lá, ban đầu chỉ là một điểm xanh nhỏ bé, rồi dần dần lan rộng xuống phía dưới phủ trùm.
Khai giảng là đám con trai sôi nổi hẳn lên, kiếm mọi lý do hẹn nhau chơi bóng. Để chuẩn bị đón chào giải đấu bóng rổ giữa các trường cấp Ba trong toàn thành phố sau dịp Quốc tế Lao động, thành viên của các đội trong mọi khối lớp thường đấu tập vào buổi trưa. Nghỉ trưa chỉ có 30 phút, buổi sáng sau khi tan học, Chương Viễn cắn mấy miếng chocolate và thịt bò khô rồi cởi áo khoác nhét vào trong cặp sách. Cậu chạy thật nhanh đến cửa lớp, nhảy lên cao rồi làm một tư thế ngửa ra sau như chuẩn bị ném bóng vào rổ.
Người trực nhật mang chiếc hòm sắt đựng hộp cơm về. Hà Lạc cầm lấy hộp của mình định vào cửa, suýt nữa thì va vào ngực Chương Viễn. Cô đỏ mặt, khẽ mắng: “Làm tớ sợ chết khiếp, chạy vội đi đầu thai đấy à?”
“Cậu chậm chạp thế thì sẽ không nhìn thấy cú vào rổ đầu tiên đâu.” Cậu nháy mắt thật nhanh rồi quơ tay ra dấu hiệu OK.
“Quả vào đầu tiên thì có gì hay mà xem?” Lý Vân Vy không hiểu nên bật cười. “Chẳng lẽ cậu có linh cảm trận hôm nay chỉ vào được một quả?”
“Đừng nói là một quả, tớ thấy có người không nỡ bỏ qua dù chỉ một giây của trận đấu ấy.” Điền Hinh đẩy nhẹ Hà Lạc, “Đúng không hả? Hai người các cậu gần đây mờ ám lắm nhé, cùng đến trường cùng tan học. Tưởng bạn Chương Viễn đi xe đạp cơ mà?”
Cô quả thật không muốn bỏ qua dù chỉ một giây đồng hồ hình bóng Chương Viễn trên sân bóng rổ. Chạy thật nhanh, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, nét mặt còn mang theo chút lạnh lùng, nghiêm túc đầy bướng bỉnh – cậu như vậy thoạt nhìn dường như xa xôi không thể tới gần, nhưng lại hút ánh mắt Hà Lạc hệt một thỏi nam châm. Dù trong sân đầu rất ồn ào, cô cũng có thể bắt được hướng có cậu chỉ trong chớp mắt, chuẩn không thua kém chiếc ra-đa.
Hoặc có thể nói, khi cậu xuất hiện dường như luôn có một tia sáng chiếu ra, lấp lánh đến mức cả thế giới đều trở nên âm u mờ nhạt. Cậu là ánh sáng giữa đám đông, không ai có thể lơ là, bỏ sót.
Đối thủ hôm nay là liên đội của khối Mười hai. Lúc Hà Lạc tới sân, trận bóng đã diễn ra được năm phút, Chương Viễn vẫn chưa ghi điểm. Cậu vốn đang cố gắng tập trung phòng thủ, lại chợt thả lỏng, đứng thẳng người, chỉ vào dây giày bị tuột ra của đối thủ rồi vẫy tay với đồng đội khác, ra hiệu cho họ đừng xông đến. Nét mặt cậu hết sức bình tĩnh tự tin, còn thấp thoáng mang theo vẻ uy nghiêm.
Quả thực là một chàng trai khí khái và phong độ. Khi miêu tả Chương Viễn, Hà Lạc chưa bao giờ tiếc dùng những tính từ.
Nhận ra Hà Lạc đã đến, cậu không cười, chỉ nhìn cô thật sâu.
Chương Viễn nhẹ nhàng cướp bóng rồi dẫn đến giữa sân, mở ra một khoảng trống và nhanh chóng chuyền cho đồng đội. Thế rồi cậu tiếp tục chạy, nhảy lên cao, nhận lấy đường chuyền giữa không trung. Chỉ bằng cú vẩy thật nhẹ, quả bóng đã bay vào chiếc vòng, lớp lưới rổ màu trắng chỉ khẽ lung lay. Một đường tiếp sức trên cao tuyệt đẹp. Vậy mà cậu cũng chỉ chạy đến bên cạnh đồng đội rồi nhẹ đập tay.
Cú vào rổ đầu tiên là tặng cho cậu. Nhớ đến câu nói này, Hà Lạc phải hít thở thật sâu mới ngăn được tiếng hét hưng phấn trong cổ họng.
Cầu thủ nào trông cũng nhem nhuốc, mồ hôi ròng ròng. Họ đưa tay áo lên quệt một đường, chẳng khác gì vẽ hoa trên mặt, không có ai toát ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái như trong truyện tranh.
“Bạn cùng bàn của tớ hẳn là khát rồi, trông cậu ấy bĩu môi kìa.” Lý Vân Vy nói, “Hà Lạc, còn không mau đi mua nước?”
“Cậu ấy làm sao đi được?” Điền Hinh cười khúc khích, “Trong mắt như có cái móc câu kia kìa. Để tớ đi.”
Hà Lạc còn chưa kịp giữ, Điền Hinh đã chạy như bay đến quầy bán quà vặt mua được chai nước khoáng mang về, “Hôm nay họ đấu vất quá, lại không được tạm dừng nghỉ ngơi. Xót lắm hả?”
Hà Lạc cười gượng, “Các cậu nói gì vậy?”. Rồi cô nhìn Lý Vân Vy, “Mua sao không mua thêm mấy chai, trên sân còn có bạn cùng lớp chúng ta đấy.”
“Nhìn tớ làm gì? Cũng chẳng có người tớ thích.”
“Gì mà thích với không thích? Cậu là lớp phó đời sống cơ mà.”
“Cứ cứng miệng đi, cậu là đồ con vịt đến chết còn cứng miệng!” Điền Hinh đẩy mạnh Hà Lạc, “Đi đi, mau đi đưa nước. Cậu không thấy có người đang cầm hồng trà lạnh đứng nhìn chằm chằm à?”
“Này, đã nói rồi, chúng tớ không có gì hết.” Cô cố gắng đứng lại. Đầu ngón chân đã sắp chạm vào vạch biên trắng, trọng tài thỉnh thoảng lại liếc mắt qua.
“Thế cũng không được để con bé lớp Mười kia hưởng lợi. Phù sa không chảy ra ruộng ngoài nhé.”
Trận bóng kết thúc, Chương Viễn đi đến bên sân, vén vạt áo phông lên lau mồ hôi. Hà Lạc bị đẩy đến trước mặt cậu, Điền Hinh còn tranh thủ nhét chai nước vào tay cô.
“Chơi hay lắm.” Hà Lạc cười cười, giấu tay sau lưng.
Trịnh Khinh Âm cười hớn hở chạy tới, “Ôi, hôm nay dũng mãnh ghê. Tiếp sức trên cao đẹp tuyệt.”
“Tiếp sức trên cao rồi úp rổ mới là đẹp tuyệt.” Chương Viễn nhướng mày cười rồi quay người chìa tay ra, “Đưa tớ nào.”
“Tranh thủ thời gian rửa mặt rửa tay đi. Tiết đầu tiên buổi chiều là chính trị, có kiểm tra đấy.” Hà Lạc đặt chai vào trong tay cậu, mỉm cười quay đi.
“Ơ, anh thích hồng trà nhất cơ mà?” Trịnh Khinh Âm nhanh tay đoạt lấy chai nước khoáng, “Em có này.”
“Nước khoáng rất tốt.”
“Hồng trà tốt!” Cô bé nhất quyết không trả.
“Vậy em uống đi.” Chương Viễn cười, “Anh mang theo chai nước to lắm.” Cậu khua tay, “Một lít đấy. Nước hoa cúc lười ươi, bổ phổi đẹp da.”
“Trông kìa, sắp phải đi học rồi mà họ còn đứng đó nói mãi không thôi.” Lý Vân Vy tức tối, “Sao cậu có thể bỏ đi chứ?”
“Tớ thấy không sao cả.” Điền Hinh tỏ ra điềm đạm, “Biểu hiện của Hà Lạc quá tuyệt vời, tự tin, rộng rãi, đấy mới là phong thái của vợ chính.”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy?” Hà Lạc xông qua véo mặt cô bạn, vừa cười vừa mắng, “Cẩn thận tớ kéo lưỡi cậu ra.”
Tan học còn có rất nhiều người ở lại lớp làm bài tập. Trên bàn Hà Lạc có một chiếc hộp nhỏ màu xanh.
“Ồ? Kẹo táo.” Lý Vân Vy lấy một viên ăn, “Chua quá.” Cô nàng nhăn đến mức mũi như sắp dính vào lông mi.
“Tớ cũng có.” Chương Viễn đi tới, lấy ra một hộp kẹo màu tím nhạt.
“Hộp của cậu rỗng đúng không?”
“Ai bảo? Tiền cả đấy.” Chương Viễn lắc nhẹ, chiếc hộp phát ra tiếng leng keng. Cậu để hộp lên bàn, mở nắp hé ra tiền xu bên trong rồi nhanh chóng đóng lại, “Thấy chưa? Kho vàng nhỏ đấy nhé.” Biểu cảm của cậu trẻ con như mèo Doraemon lúc tiết kiệm tiền để mua bánh rán.
Bạch Liên gọt một quả táo, bổ nửa đưa cho Hà Lạc, “Nào, xem hộ tớ câu điền từ này.”
“Ê, cậu chen ngang hả?” Chương Viễn cướp táo, cắn một miếng rồi đưa cho Hà Lạc, “Cậu ấy đã hứa sẽ giảng ngữ pháp cho tớ, đến khế ước bán thân cũng ký xong rồi.”
“Thèm đòn à?” Hà Lạc lườm cậu, “Tớ giảng bài cho Bạch Liên còn có táo ăn, cậu thì cho tớ thù lao gì?”
“Cho tiền.” Chương Viễn cười, lấy từ trong hộp bút của Lý Vân Vy ra mấy đồng tiền xu.
“Lấy cái thân cậu ra ấy.” Lý Vân Vy dậm chân.
“Tớ phải giữ cho vợ. Tốn nhiều thời gian sức lực lắm nhé.” Chương Viễn nghiêm mặt.
“Dù sao cũng là cùng một người, đâu ảnh hưởng gì đâu.” Điền Hinh đang cười thì bị búng một cái. Hà Lạc đưa lại miếng táo cho Chương Viễn, “Lợi của cậu chảy máu kìa. Ăn nhiều rau với hoa quả vào.”
“Thật không chịu nổi hai người, cứ chàng chàng thiếp thiếp như thế không thấy chua à?” Lý Vân Vy thở dài, “Về thôi về thôi, về nhà ăn sủi cảo không cần nhúng dấm.”
“Chương Viễn, em ngồi ở lớp anh làm ít bài tập được không?” Trịnh Khinh Âm bước vào hỏi dò, “Phòng học của chúng em ở hướng Bắc nên lạnh quá.”
“Cô bé ơi, chỗ bọn chị ấm là vì có quá nhiều bóng đèn”. Điền Hinh tự chỉ vào mũi mình, “Còn là bóng công suất cực lớn.”
“Sao em không nhìn ra?” Trịnh Khinh Âm nhíu mày.
“Em còn nhỏ. Chuyện vượt tuổi thiếu nhi nên không thấy.” Vừa cười nói xong, Điền Hinh đã bị một viên giấy nhỏ bắn trúng gáy. Chẳng cần nhìn cũng biết mặt Hà Lạc và Chương Viễn đã đỏ tới tận mang tai.
Trịnh Khinh Âm cắn môi, tiếng thở trở nên nặng nề. Cô cẩn thận nhìn những nam nữ sinh ngồi trong phòng học, rồi lại tìm bóng Chương Viễn, “Sao chị không về đi? Ở lại làm bóng đèn à?”
“Vẫn chưa nhìn ra hả? Họ là điện cực đấy.” Điền Hinh miễn cưỡng nói rồi chỉ về phía sau.
Theo hướng tay Điền Hinh, Trịnh Khinh Âm nhìn thấy hai nữ sinh ngồi sóng vai. Cô chạy tới trước mặt Bạch Liên nhìn một lúc, thở hổn hển, “Vì chị ấy xinh hơn em à?”
Bạch Liên suýt nữa bị nghẹn miếng táo trong cổ họng. Cô ho hai tiếng rồi xua tay, “Em nhận nhầm rồi. Mình phải rời khỏi nơi thị phi này mới được.”
“Là chị ấy?” Trịnh Khinh Âm đánh giá Hà Lạc, khẽ hừ rồi nhìn sang Chương Viễn, “Ra ngoài một lát được không? Em muốn nói với anh chút chuyện.”
Chương Viễn mỉm cười không nói, chỉ nhìn Hà Lạc.
“Tớ về trước, ngày mai sẽ giảng ngữ pháp cho cậu.” Cô bắt đầu thu dọn sách vở.
“Chị nghe cũng không sao.” Trịnh Khinh Âm nói, “Tôi chẳng sợ chị nghe thấy.”
“Có phải vì chị ta là người đầu tiên nói với anh nên anh không tiện từ chối?” Trịnh Khinh Âm lên tiếng sau khi ba người đã yên vị trong quán McDonald's.
“Không phải.” Chương Viễn lắc đầu.
“Hay là anh cảm động vì chị ấy thường xuyên giảng tiếng Anh cho anh?” Cô hỏi tiếp.
“Cũng không phải.”
“Chị ta có gì tốt cơ chứ? Chị ta đâu có quan tâm đến anh.” Mắt Trịnh Khinh Âm đỏ hoe, “Anh chơi bóng chảy nhiều mồ hôi đến vậy, chị ấy chẳng đưa nổi chiếc khăn lông cho anh. Anh mặc ít như thế, thi đấu xong chị ta cũng không mang cho anh áo khoác. Buổi trưa anh chắc chắn chưa ăn gì, em thấy hồi chiều anh ra ngoài mua bánh mì, lúc sang đường vừa đi vừa ăn. Chị ta vốn chẳng hề chăm sóc cho anh.” Cô càng nói càng nghẹn ngào, “Nếu là em… Em… Em sẽ… sẽ mang cặp lồng giữ nhiệt từ nhà đi… Em… Em thích anh hơn chị ấy…” Cô khóc nức nở, nhìn chằm chằm Hà Lạc, “Chị… Chị biết không, chị có mà không biết quý trọng, còn cướp đi quyền thích anh ấy của người khác.”
“Em cũng đọc sách của Lưu Dung à?” Hà Lạc nhếch môi, chỉ nghĩ ra được một câu như vậy.
“Không quý trọng? Anh không thấy thế.” Tay Chương Viễn nắm lấy tay cô ở dưới mặt bàn, “Bọn anh chỉ không thích dính lấy nhau ở trường.”
“Anh còn che chở cho chị ta…” Trịnh Khinh Âm khóc tủi thân hơn, “Anh thích chị ấy đến thế thật à?” Cô nghiêng người muốn dựa vào Chương Viễn, lại bị cậu đưa tay chặn bả vai ngăn lại.
“Xin lỗi.” Cậu nói.
“An ủi em một chút thôi cũng không được sao?” Cô khóc nhòa nước mắt, “Vậy anh sẽ ôm chị ấy à?”
“Tất nhiên.”
“Anh sẽ hôn chị ấy sao?”
“Tạm thời chưa có cơ hội, sau này sẽ tranh thủ.” Mu bàn tay cậu bị ai đó cấu một cái.
“Về sau anh sẽ kết hôn với chị ấy?”
“Chuyện này xa xôi quá.” Chương Viễn muốn cười. Cậu suy nghĩ một lát, “Đặt vào trong kế hoạch đi.”
“Nếu anh muốn ở bên chị ấy cả đời, thì có lẽ… là anh thích thật.” Trịnh Khinh Âm xót xa than rồi gục xuống bàn khóc nức nở.
Lại là trích dẫn của tác giả nào đây? Hà Lạc thở dài, đi vòng sang bên cô bé, “Em rất thẳng thắn, rất đáng yêu, cũng rất dũng cảm.” Cô nói, “Chị biết em khó chịu lắm. Nhưng xin lỗi, chuyện này chị chỉ đành ích kỷ một chút.”
“Chị đáng ghét lắm, tôi hận chị.” Trịnh Khinh Âm dụi mạnh đầu vào lồng ngực Hà Lạc, đánh liên tục vào tay cô, “Tôi hận chị hận chị hận chị.”
“Khóc đi. Khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút.” Hà Lạc vỗ lưng cô bé.
“Em được lợi rồi đấy.” Chương Viễn cười, “Anh còn chưa ôm cô ấy đâu.” Bị Hà Lạc lườm, cậu liền vội vàng nói, “Tớ đi mua ít đồ ăn nhé? Chắc đói cả rồi nhỉ?”
Trịnh Khinh Âm khóc mệt xong thì ngồi cặm cụi ăn hai miếng cánh gà rán. Chiếc Mercedes đã đợi trước cửa từ lâu, cô lặng lẽ cúi đầu bước lên xe, rồi bỗng dưng hạ cửa kính xuống, nói với Chương Viễn: “Em thích anh! Bây giờ thích, về sau vẫn thích. Nếu ngày nào đó anh không cần chị ấy nữa, nhất định phải nói cho em biết.”
“Ừ.” Chương Viễn cười, “Nhưng anh nghĩ em không đợi được tới thế kỷ 22.”
“Anh…” Trịnh Khinh Âm hừ mũi.
“Sao trẻ con bây giờ bạo thế nhỉ?” Chương Viễn lắc đầu nhìn bóng xe rời đi.
“Tớ rất đồng cảm với cô bé.” Hà Lạc nói, “Thích một người không có gì sai.”
“Cậu đúng là chuyên gia.” Chương Viễn vờ nghiêm túc gật đầu, “Ừm, có phong cách vợ chính lắm.”
“Ai nói với cậu?” Cô sẽ xé miệng cô nàng đó ra.
“Chết cũng không bán đứng bạn cùng bàn của tớ.” Cậu cười lớn, “Vợ chính, ý là còn có thể có tiểu thiếp, vợ hai vợ ba vợ tám vợ chín.”
“Mơ đẹp quá nhỉ? Vợ chính cũng không có đâu. Quên lúc xem bói rồi à? Cả đời cậu cũng không có vợ.”
“Không có vợ thật?”
“Không có.”
“Thật sự không có?”
“Không có.”
“Thật tủi cho cậu.” Chương Viễn ra vẻ chân thành tình cảm, “Chịu theo tớ mà không cần danh phận như vậy.”
“Cẩn thận tớ đánh rơi răng cậu.” Hà Lạc dứ dứ nắm đấm.
“Cậu nói không công khai việc chúng mình hẹn hò.” Chương Viễn rầu rĩ, “Thực ra mọi người đều nhìn ra tớ với cậu ngày càng gần gũi.”
“Vân Vy với Điền Hinh nhiều chuyện lắm.” Cô cúi đầu, khẽ níu tay áo cậu, “Không phải tớ không muốn quan tâm, chăm sóc cậu. Chỉ là tớ không muốn làm nổi quá, sớm muộn thầy cô với bố mẹ cũng biết.”
“Sợ gì nào? Chúng mình có bỏ bê học hành đâu?” Chương Viễn ngạc nhiên nói, “Hình như đợt thi cuối kỳ trước cả hai đứa đều thi tốt hơn mà?”
Hà Lạc nghĩ thầm, cậu không biết suy nghĩ của bố tớ đâu, bố lúc nào cũng tưởng tớ là nữ trạng nguyên ban Xã hội. Vừa nhớ đến mong muốn thiết tha của bố là cô lại nhức đầu. Ông đã chỉ vào bảng xếp hạng thành tích cả khối mà nói, “Đứng thứ 40. Nếu bỏ số 0 đi thì tốt quá rồi.”
Chương Viễn thấy cô im lặng thì vội nói, “Được được, cậu bảo giữ bí mật thì giữ bí mật. Nhưng sẽ luôn có mấy em gái tới tìm tớ, cậu không được ghen, cũng không được khó chịu.”
“Tưởng bở.”
“Ơ, cậu không nhận ra à?” Chương Viễn vuốt cằm, “Tớ đẹp trai thế này, cậu phải trông chừng cho kỹ.”
“Thế cậu không biết tự giác hả?” Hà Lạc muốn bật cười.
“Thôi thì tự giác một chút vậy. Nể tình cậu mang nước hoa cúc lười ươi cho tớ đấy nhé.” Chương Viễn cũng cười, “Ôi, tớ chưa ăn no, đi ăn tiếp đi. Bánh táo được không? Món tớ thích nhất đấy.”
“Cậu thích hồng trà nhất cơ mà?” Hà Lạc nhướng mày, chớp mắt mỉa mai.
“Còn nói cậu không ghen?” Chương Viễn bật cười, tránh khỏi móng vuốt của Hà Lạc Cậu nghiêng người khom lưng, ghé vào tai cô thì thầm, “Nhưng dáng vẻ ghen tuông của cậu đáng yêu lắm.”
Giữ đến vô cùng
(Mạnh Đình Vi)
-
“Trưa nay đến sân thể thao nhé, tớ sẽ tặng cậu cú vào rổ đầu tiên.”
Hà Lạc lấy lại cuốn sổ tay tiếng Anh. Bên trong là lời nhắn nhủ được viết bằng mực Thiên Đàn xanh đen, từng con chữ vây bọc quanh hình vẽ chibi chàng trai đang nghiêm túc chuyền bóng rổ. Cô bất giác khẽ cười.
“Cậu cười gì vậy?” Triệu Thừa Kiệt hỏi.
“Làm gì có đâu?”
“Rõ là đang cười mà.”
“Cười kiểu tóc cà phê của cậu.”
“Hả?” Triệu Thừa Kiệt chẳng hiểu ra sao.
“Nestle. Tổ chim đó.” Hà Lạc không nhịn nổi, bật cười khúc khích.
“Dạo này uống nhầm thuốc hay sao mà suốt ngày lên cơn vậy?” Triệu Thừa Kiệt lật chiếc hộp bút lên, dùng mặt sắt soi mái tóc của mình, liên tục xoa đầu, “Rối đến thế cơ à?”
Xin lỗi nhé bạn cùng bàn, tớ thật sự muốn cười, cười thật to ấy. Hà Lạc gục xuống bàn, cười đến độ mắt môi đều cong cong.
Mùa đông dài đằng đẵng đã qua. Tuyết đọng trên mái nhà bắt đầu tan và nhỏ xuống thành giọt tí tách, thế nên trong không khí khô ráo cũng mang theo chút hơi nước, tươi mát mà êm dịu. Những thân cây cao lớn đã rụng lá vẫn trơ trọi, cành nhánh đâm xiên ngang dọc, nhưng sự u ám lắng đọng suốt cả một mùa đông đã được hòa tan bởi bầu không khí ẩm ướt, màu nâu nhạt như loãng ra trong làn gió xuân khẽ khàng, thoáng ánh lên sắc xanh non. Sau khi tuyết tan, cỏ khô lặng lẽ dò hỏi sự biến thiên của mùa. Nhánh cỏ vàng khẽ gật đầu, nhuộm một tia nắng lung linh giữa không gian. Mùa xuân nghỉ chân trên ngọn lá, ban đầu chỉ là một điểm xanh nhỏ bé, rồi dần dần lan rộng xuống phía dưới phủ trùm.
Khai giảng là đám con trai sôi nổi hẳn lên, kiếm mọi lý do hẹn nhau chơi bóng. Để chuẩn bị đón chào giải đấu bóng rổ giữa các trường cấp Ba trong toàn thành phố sau dịp Quốc tế Lao động, thành viên của các đội trong mọi khối lớp thường đấu tập vào buổi trưa. Nghỉ trưa chỉ có 30 phút, buổi sáng sau khi tan học, Chương Viễn cắn mấy miếng chocolate và thịt bò khô rồi cởi áo khoác nhét vào trong cặp sách. Cậu chạy thật nhanh đến cửa lớp, nhảy lên cao rồi làm một tư thế ngửa ra sau như chuẩn bị ném bóng vào rổ.
Người trực nhật mang chiếc hòm sắt đựng hộp cơm về. Hà Lạc cầm lấy hộp của mình định vào cửa, suýt nữa thì va vào ngực Chương Viễn. Cô đỏ mặt, khẽ mắng: “Làm tớ sợ chết khiếp, chạy vội đi đầu thai đấy à?”
“Cậu chậm chạp thế thì sẽ không nhìn thấy cú vào rổ đầu tiên đâu.” Cậu nháy mắt thật nhanh rồi quơ tay ra dấu hiệu OK.
“Quả vào đầu tiên thì có gì hay mà xem?” Lý Vân Vy không hiểu nên bật cười. “Chẳng lẽ cậu có linh cảm trận hôm nay chỉ vào được một quả?”
“Đừng nói là một quả, tớ thấy có người không nỡ bỏ qua dù chỉ một giây của trận đấu ấy.” Điền Hinh đẩy nhẹ Hà Lạc, “Đúng không hả? Hai người các cậu gần đây mờ ám lắm nhé, cùng đến trường cùng tan học. Tưởng bạn Chương Viễn đi xe đạp cơ mà?”
Cô quả thật không muốn bỏ qua dù chỉ một giây đồng hồ hình bóng Chương Viễn trên sân bóng rổ. Chạy thật nhanh, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, nét mặt còn mang theo chút lạnh lùng, nghiêm túc đầy bướng bỉnh – cậu như vậy thoạt nhìn dường như xa xôi không thể tới gần, nhưng lại hút ánh mắt Hà Lạc hệt một thỏi nam châm. Dù trong sân đầu rất ồn ào, cô cũng có thể bắt được hướng có cậu chỉ trong chớp mắt, chuẩn không thua kém chiếc ra-đa.
Hoặc có thể nói, khi cậu xuất hiện dường như luôn có một tia sáng chiếu ra, lấp lánh đến mức cả thế giới đều trở nên âm u mờ nhạt. Cậu là ánh sáng giữa đám đông, không ai có thể lơ là, bỏ sót.
Đối thủ hôm nay là liên đội của khối Mười hai. Lúc Hà Lạc tới sân, trận bóng đã diễn ra được năm phút, Chương Viễn vẫn chưa ghi điểm. Cậu vốn đang cố gắng tập trung phòng thủ, lại chợt thả lỏng, đứng thẳng người, chỉ vào dây giày bị tuột ra của đối thủ rồi vẫy tay với đồng đội khác, ra hiệu cho họ đừng xông đến. Nét mặt cậu hết sức bình tĩnh tự tin, còn thấp thoáng mang theo vẻ uy nghiêm.
Quả thực là một chàng trai khí khái và phong độ. Khi miêu tả Chương Viễn, Hà Lạc chưa bao giờ tiếc dùng những tính từ.
Nhận ra Hà Lạc đã đến, cậu không cười, chỉ nhìn cô thật sâu.
Chương Viễn nhẹ nhàng cướp bóng rồi dẫn đến giữa sân, mở ra một khoảng trống và nhanh chóng chuyền cho đồng đội. Thế rồi cậu tiếp tục chạy, nhảy lên cao, nhận lấy đường chuyền giữa không trung. Chỉ bằng cú vẩy thật nhẹ, quả bóng đã bay vào chiếc vòng, lớp lưới rổ màu trắng chỉ khẽ lung lay. Một đường tiếp sức trên cao tuyệt đẹp. Vậy mà cậu cũng chỉ chạy đến bên cạnh đồng đội rồi nhẹ đập tay.
Cú vào rổ đầu tiên là tặng cho cậu. Nhớ đến câu nói này, Hà Lạc phải hít thở thật sâu mới ngăn được tiếng hét hưng phấn trong cổ họng.
Cầu thủ nào trông cũng nhem nhuốc, mồ hôi ròng ròng. Họ đưa tay áo lên quệt một đường, chẳng khác gì vẽ hoa trên mặt, không có ai toát ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái như trong truyện tranh.
“Bạn cùng bàn của tớ hẳn là khát rồi, trông cậu ấy bĩu môi kìa.” Lý Vân Vy nói, “Hà Lạc, còn không mau đi mua nước?”
“Cậu ấy làm sao đi được?” Điền Hinh cười khúc khích, “Trong mắt như có cái móc câu kia kìa. Để tớ đi.”
Hà Lạc còn chưa kịp giữ, Điền Hinh đã chạy như bay đến quầy bán quà vặt mua được chai nước khoáng mang về, “Hôm nay họ đấu vất quá, lại không được tạm dừng nghỉ ngơi. Xót lắm hả?”
Hà Lạc cười gượng, “Các cậu nói gì vậy?”. Rồi cô nhìn Lý Vân Vy, “Mua sao không mua thêm mấy chai, trên sân còn có bạn cùng lớp chúng ta đấy.”
“Nhìn tớ làm gì? Cũng chẳng có người tớ thích.”
“Gì mà thích với không thích? Cậu là lớp phó đời sống cơ mà.”
“Cứ cứng miệng đi, cậu là đồ con vịt đến chết còn cứng miệng!” Điền Hinh đẩy mạnh Hà Lạc, “Đi đi, mau đi đưa nước. Cậu không thấy có người đang cầm hồng trà lạnh đứng nhìn chằm chằm à?”
“Này, đã nói rồi, chúng tớ không có gì hết.” Cô cố gắng đứng lại. Đầu ngón chân đã sắp chạm vào vạch biên trắng, trọng tài thỉnh thoảng lại liếc mắt qua.
“Thế cũng không được để con bé lớp Mười kia hưởng lợi. Phù sa không chảy ra ruộng ngoài nhé.”
Trận bóng kết thúc, Chương Viễn đi đến bên sân, vén vạt áo phông lên lau mồ hôi. Hà Lạc bị đẩy đến trước mặt cậu, Điền Hinh còn tranh thủ nhét chai nước vào tay cô.
“Chơi hay lắm.” Hà Lạc cười cười, giấu tay sau lưng.
Trịnh Khinh Âm cười hớn hở chạy tới, “Ôi, hôm nay dũng mãnh ghê. Tiếp sức trên cao đẹp tuyệt.”
“Tiếp sức trên cao rồi úp rổ mới là đẹp tuyệt.” Chương Viễn nhướng mày cười rồi quay người chìa tay ra, “Đưa tớ nào.”
“Tranh thủ thời gian rửa mặt rửa tay đi. Tiết đầu tiên buổi chiều là chính trị, có kiểm tra đấy.” Hà Lạc đặt chai vào trong tay cậu, mỉm cười quay đi.
“Ơ, anh thích hồng trà nhất cơ mà?” Trịnh Khinh Âm nhanh tay đoạt lấy chai nước khoáng, “Em có này.”
“Nước khoáng rất tốt.”
“Hồng trà tốt!” Cô bé nhất quyết không trả.
“Vậy em uống đi.” Chương Viễn cười, “Anh mang theo chai nước to lắm.” Cậu khua tay, “Một lít đấy. Nước hoa cúc lười ươi, bổ phổi đẹp da.”
“Trông kìa, sắp phải đi học rồi mà họ còn đứng đó nói mãi không thôi.” Lý Vân Vy tức tối, “Sao cậu có thể bỏ đi chứ?”
“Tớ thấy không sao cả.” Điền Hinh tỏ ra điềm đạm, “Biểu hiện của Hà Lạc quá tuyệt vời, tự tin, rộng rãi, đấy mới là phong thái của vợ chính.”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy?” Hà Lạc xông qua véo mặt cô bạn, vừa cười vừa mắng, “Cẩn thận tớ kéo lưỡi cậu ra.”
Tan học còn có rất nhiều người ở lại lớp làm bài tập. Trên bàn Hà Lạc có một chiếc hộp nhỏ màu xanh.
“Ồ? Kẹo táo.” Lý Vân Vy lấy một viên ăn, “Chua quá.” Cô nàng nhăn đến mức mũi như sắp dính vào lông mi.
“Tớ cũng có.” Chương Viễn đi tới, lấy ra một hộp kẹo màu tím nhạt.
“Hộp của cậu rỗng đúng không?”
“Ai bảo? Tiền cả đấy.” Chương Viễn lắc nhẹ, chiếc hộp phát ra tiếng leng keng. Cậu để hộp lên bàn, mở nắp hé ra tiền xu bên trong rồi nhanh chóng đóng lại, “Thấy chưa? Kho vàng nhỏ đấy nhé.” Biểu cảm của cậu trẻ con như mèo Doraemon lúc tiết kiệm tiền để mua bánh rán.
Bạch Liên gọt một quả táo, bổ nửa đưa cho Hà Lạc, “Nào, xem hộ tớ câu điền từ này.”
“Ê, cậu chen ngang hả?” Chương Viễn cướp táo, cắn một miếng rồi đưa cho Hà Lạc, “Cậu ấy đã hứa sẽ giảng ngữ pháp cho tớ, đến khế ước bán thân cũng ký xong rồi.”
“Thèm đòn à?” Hà Lạc lườm cậu, “Tớ giảng bài cho Bạch Liên còn có táo ăn, cậu thì cho tớ thù lao gì?”
“Cho tiền.” Chương Viễn cười, lấy từ trong hộp bút của Lý Vân Vy ra mấy đồng tiền xu.
“Lấy cái thân cậu ra ấy.” Lý Vân Vy dậm chân.
“Tớ phải giữ cho vợ. Tốn nhiều thời gian sức lực lắm nhé.” Chương Viễn nghiêm mặt.
“Dù sao cũng là cùng một người, đâu ảnh hưởng gì đâu.” Điền Hinh đang cười thì bị búng một cái. Hà Lạc đưa lại miếng táo cho Chương Viễn, “Lợi của cậu chảy máu kìa. Ăn nhiều rau với hoa quả vào.”
“Thật không chịu nổi hai người, cứ chàng chàng thiếp thiếp như thế không thấy chua à?” Lý Vân Vy thở dài, “Về thôi về thôi, về nhà ăn sủi cảo không cần nhúng dấm.”
“Chương Viễn, em ngồi ở lớp anh làm ít bài tập được không?” Trịnh Khinh Âm bước vào hỏi dò, “Phòng học của chúng em ở hướng Bắc nên lạnh quá.”
“Cô bé ơi, chỗ bọn chị ấm là vì có quá nhiều bóng đèn”. Điền Hinh tự chỉ vào mũi mình, “Còn là bóng công suất cực lớn.”
“Sao em không nhìn ra?” Trịnh Khinh Âm nhíu mày.
“Em còn nhỏ. Chuyện vượt tuổi thiếu nhi nên không thấy.” Vừa cười nói xong, Điền Hinh đã bị một viên giấy nhỏ bắn trúng gáy. Chẳng cần nhìn cũng biết mặt Hà Lạc và Chương Viễn đã đỏ tới tận mang tai.
Trịnh Khinh Âm cắn môi, tiếng thở trở nên nặng nề. Cô cẩn thận nhìn những nam nữ sinh ngồi trong phòng học, rồi lại tìm bóng Chương Viễn, “Sao chị không về đi? Ở lại làm bóng đèn à?”
“Vẫn chưa nhìn ra hả? Họ là điện cực đấy.” Điền Hinh miễn cưỡng nói rồi chỉ về phía sau.
Theo hướng tay Điền Hinh, Trịnh Khinh Âm nhìn thấy hai nữ sinh ngồi sóng vai. Cô chạy tới trước mặt Bạch Liên nhìn một lúc, thở hổn hển, “Vì chị ấy xinh hơn em à?”
Bạch Liên suýt nữa bị nghẹn miếng táo trong cổ họng. Cô ho hai tiếng rồi xua tay, “Em nhận nhầm rồi. Mình phải rời khỏi nơi thị phi này mới được.”
“Là chị ấy?” Trịnh Khinh Âm đánh giá Hà Lạc, khẽ hừ rồi nhìn sang Chương Viễn, “Ra ngoài một lát được không? Em muốn nói với anh chút chuyện.”
Chương Viễn mỉm cười không nói, chỉ nhìn Hà Lạc.
“Tớ về trước, ngày mai sẽ giảng ngữ pháp cho cậu.” Cô bắt đầu thu dọn sách vở.
“Chị nghe cũng không sao.” Trịnh Khinh Âm nói, “Tôi chẳng sợ chị nghe thấy.”
“Có phải vì chị ta là người đầu tiên nói với anh nên anh không tiện từ chối?” Trịnh Khinh Âm lên tiếng sau khi ba người đã yên vị trong quán McDonald's.
“Không phải.” Chương Viễn lắc đầu.
“Hay là anh cảm động vì chị ấy thường xuyên giảng tiếng Anh cho anh?” Cô hỏi tiếp.
“Cũng không phải.”
“Chị ta có gì tốt cơ chứ? Chị ta đâu có quan tâm đến anh.” Mắt Trịnh Khinh Âm đỏ hoe, “Anh chơi bóng chảy nhiều mồ hôi đến vậy, chị ấy chẳng đưa nổi chiếc khăn lông cho anh. Anh mặc ít như thế, thi đấu xong chị ta cũng không mang cho anh áo khoác. Buổi trưa anh chắc chắn chưa ăn gì, em thấy hồi chiều anh ra ngoài mua bánh mì, lúc sang đường vừa đi vừa ăn. Chị ta vốn chẳng hề chăm sóc cho anh.” Cô càng nói càng nghẹn ngào, “Nếu là em… Em… Em sẽ… sẽ mang cặp lồng giữ nhiệt từ nhà đi… Em… Em thích anh hơn chị ấy…” Cô khóc nức nở, nhìn chằm chằm Hà Lạc, “Chị… Chị biết không, chị có mà không biết quý trọng, còn cướp đi quyền thích anh ấy của người khác.”
“Em cũng đọc sách của Lưu Dung à?” Hà Lạc nhếch môi, chỉ nghĩ ra được một câu như vậy.
“Không quý trọng? Anh không thấy thế.” Tay Chương Viễn nắm lấy tay cô ở dưới mặt bàn, “Bọn anh chỉ không thích dính lấy nhau ở trường.”
“Anh còn che chở cho chị ta…” Trịnh Khinh Âm khóc tủi thân hơn, “Anh thích chị ấy đến thế thật à?” Cô nghiêng người muốn dựa vào Chương Viễn, lại bị cậu đưa tay chặn bả vai ngăn lại.
“Xin lỗi.” Cậu nói.
“An ủi em một chút thôi cũng không được sao?” Cô khóc nhòa nước mắt, “Vậy anh sẽ ôm chị ấy à?”
“Tất nhiên.”
“Anh sẽ hôn chị ấy sao?”
“Tạm thời chưa có cơ hội, sau này sẽ tranh thủ.” Mu bàn tay cậu bị ai đó cấu một cái.
“Về sau anh sẽ kết hôn với chị ấy?”
“Chuyện này xa xôi quá.” Chương Viễn muốn cười. Cậu suy nghĩ một lát, “Đặt vào trong kế hoạch đi.”
“Nếu anh muốn ở bên chị ấy cả đời, thì có lẽ… là anh thích thật.” Trịnh Khinh Âm xót xa than rồi gục xuống bàn khóc nức nở.
Lại là trích dẫn của tác giả nào đây? Hà Lạc thở dài, đi vòng sang bên cô bé, “Em rất thẳng thắn, rất đáng yêu, cũng rất dũng cảm.” Cô nói, “Chị biết em khó chịu lắm. Nhưng xin lỗi, chuyện này chị chỉ đành ích kỷ một chút.”
“Chị đáng ghét lắm, tôi hận chị.” Trịnh Khinh Âm dụi mạnh đầu vào lồng ngực Hà Lạc, đánh liên tục vào tay cô, “Tôi hận chị hận chị hận chị.”
“Khóc đi. Khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút.” Hà Lạc vỗ lưng cô bé.
“Em được lợi rồi đấy.” Chương Viễn cười, “Anh còn chưa ôm cô ấy đâu.” Bị Hà Lạc lườm, cậu liền vội vàng nói, “Tớ đi mua ít đồ ăn nhé? Chắc đói cả rồi nhỉ?”
Trịnh Khinh Âm khóc mệt xong thì ngồi cặm cụi ăn hai miếng cánh gà rán. Chiếc Mercedes đã đợi trước cửa từ lâu, cô lặng lẽ cúi đầu bước lên xe, rồi bỗng dưng hạ cửa kính xuống, nói với Chương Viễn: “Em thích anh! Bây giờ thích, về sau vẫn thích. Nếu ngày nào đó anh không cần chị ấy nữa, nhất định phải nói cho em biết.”
“Ừ.” Chương Viễn cười, “Nhưng anh nghĩ em không đợi được tới thế kỷ 22.”
“Anh…” Trịnh Khinh Âm hừ mũi.
“Sao trẻ con bây giờ bạo thế nhỉ?” Chương Viễn lắc đầu nhìn bóng xe rời đi.
“Tớ rất đồng cảm với cô bé.” Hà Lạc nói, “Thích một người không có gì sai.”
“Cậu đúng là chuyên gia.” Chương Viễn vờ nghiêm túc gật đầu, “Ừm, có phong cách vợ chính lắm.”
“Ai nói với cậu?” Cô sẽ xé miệng cô nàng đó ra.
“Chết cũng không bán đứng bạn cùng bàn của tớ.” Cậu cười lớn, “Vợ chính, ý là còn có thể có tiểu thiếp, vợ hai vợ ba vợ tám vợ chín.”
“Mơ đẹp quá nhỉ? Vợ chính cũng không có đâu. Quên lúc xem bói rồi à? Cả đời cậu cũng không có vợ.”
“Không có vợ thật?”
“Không có.”
“Thật sự không có?”
“Không có.”
“Thật tủi cho cậu.” Chương Viễn ra vẻ chân thành tình cảm, “Chịu theo tớ mà không cần danh phận như vậy.”
“Cẩn thận tớ đánh rơi răng cậu.” Hà Lạc dứ dứ nắm đấm.
“Cậu nói không công khai việc chúng mình hẹn hò.” Chương Viễn rầu rĩ, “Thực ra mọi người đều nhìn ra tớ với cậu ngày càng gần gũi.”
“Vân Vy với Điền Hinh nhiều chuyện lắm.” Cô cúi đầu, khẽ níu tay áo cậu, “Không phải tớ không muốn quan tâm, chăm sóc cậu. Chỉ là tớ không muốn làm nổi quá, sớm muộn thầy cô với bố mẹ cũng biết.”
“Sợ gì nào? Chúng mình có bỏ bê học hành đâu?” Chương Viễn ngạc nhiên nói, “Hình như đợt thi cuối kỳ trước cả hai đứa đều thi tốt hơn mà?”
Hà Lạc nghĩ thầm, cậu không biết suy nghĩ của bố tớ đâu, bố lúc nào cũng tưởng tớ là nữ trạng nguyên ban Xã hội. Vừa nhớ đến mong muốn thiết tha của bố là cô lại nhức đầu. Ông đã chỉ vào bảng xếp hạng thành tích cả khối mà nói, “Đứng thứ 40. Nếu bỏ số 0 đi thì tốt quá rồi.”
Chương Viễn thấy cô im lặng thì vội nói, “Được được, cậu bảo giữ bí mật thì giữ bí mật. Nhưng sẽ luôn có mấy em gái tới tìm tớ, cậu không được ghen, cũng không được khó chịu.”
“Tưởng bở.”
“Ơ, cậu không nhận ra à?” Chương Viễn vuốt cằm, “Tớ đẹp trai thế này, cậu phải trông chừng cho kỹ.”
“Thế cậu không biết tự giác hả?” Hà Lạc muốn bật cười.
“Thôi thì tự giác một chút vậy. Nể tình cậu mang nước hoa cúc lười ươi cho tớ đấy nhé.” Chương Viễn cũng cười, “Ôi, tớ chưa ăn no, đi ăn tiếp đi. Bánh táo được không? Món tớ thích nhất đấy.”
“Cậu thích hồng trà nhất cơ mà?” Hà Lạc nhướng mày, chớp mắt mỉa mai.
“Còn nói cậu không ghen?” Chương Viễn bật cười, tránh khỏi móng vuốt của Hà Lạc Cậu nghiêng người khom lưng, ghé vào tai cô thì thầm, “Nhưng dáng vẻ ghen tuông của cậu đáng yêu lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.