Mùa Hè Định Mệnh

Chương 17

Karen Robards

17/08/2020

Hắn đang quỳ, và đột nhiên cô thấy mình ngồi giạng chân bên trên hắn, hai tay đặt trên ngực hắn, chân cô gấp lại ở đầu gối và giạng ra đến tận háng khi hắn kéo cô áp chặt vào mình. Váy cô, một thứ vải mỏng vô dụng màu xanh in hình những quả dâu lớn ngốc nghếch bị đẩy lên đến gần eo. Chỉ có một lớp quần lót nylon lụa mỏng manh bảo vệ cô khỏi chất vải quần bò thô cứng của hắn cùng chiếc khóa làm bằng kim loại cứng và cả cái khối đang phồng lên bên dưới.

“Nói với em là không đi, cô giáo”, hắn nói khi mắt cô nhìn vào mắt hắn. Tay hắn rắn lại vì căng thẳng, túm chặt hông cô. Đùi hắn cứng lên dưới mông cô. Bàn tay cô có thể cảm thấy những cơ bắp như thép trên ngực hắn – và cả cái khối cứng mang sức mạnh giày vò, thôi miên mà cô đang ngồi lên nữa.

Cô không thể nói thế. Cô không thể. Cô muốn hắn mãnh liệt. Dường như cô đã khao khát hắn cả đời rồi.

Một suy nghĩ thật xấu xa, đáng xấu hổ. Nhưng cả cơ thể cô đang rừng rực.

“Johnny” cô thì thào yếu ớt. Mắt cô cụp xuống vì không thể chịu nổi tia nhìn của hắn.

Nhưng khi nhìn xuống, cô lại thấy miệng hắn, và đó là một sai lầm. Bờ môi đầy đặn và nhạy cảm, rất nam tính, rất đẹp, những đường cong tuyệt mỹ mà chỉ cần nhìn thôi đã khiến cô ngưng thở.

“Rachel”, hắn thì thầm đáp lại. Ngay khi cô nhìn vào đó, ngay khi hắn tiến đến sát hơn và cánh tay cô đặt trên ngực hắn không hề có ý định đẩy hắn ra, khuôn miệng đầy nam tính và đẹp đẽ đó tiến gần hơn, mờ đi – sau đó dừng lại, cách môi cô vài milimet.

“Ôi, Chúa ơi.” Cô không thể cưỡng lại được. Không thể chịu được làn sóng khao khát mãnh liệt đang cuốn mình đi. Môi cô, khô và nóng bỏng, hé mở, hít lấy hít để lớp không khí thiêu đốt như trên chảo lửa. Bên dưới chiếc quần lót mỏng, cơ thể cô run rẩy, chảy nước.

“Cơ hội cuối cùng”. Giọng hắn trầm và ấm, cất lên như thể khó khăn lắm hắn mới thốt ra được. Hắn vẫn ở rất gần, gần đến mức cô có thể cảm thấy hơi thở hắn vờn trên miệng mình. Nhưng hắn không hôn cô. Mí mắt Rachel mở ra, và tự nhiên cô tìm mắt hắn. Mắt hắn nóng bỏng, tối sẫm và hoang dại, sáng lên với lời hứa hẹn của những hành vi, những thỏa mãn không nói nên lời. Rachel không thể nhìn đi chỗ khác khi tay hắn trượt trên người cô từ hông xuống phần lưng dưới, dọc hai bên xương sống xuống chỗ trũng bên dưới mép quần lót mềm mại, gần đến mông.

Mỗi tay hắn ôm chặt một bên mông, lòng bàn tay để phẳng, những ngón tay mở rộng, nhẹ nhàng vuốt ve phần cơ thể mềm mại tròn trịa trong tay. Rachel nghĩ cô chưa bao giờ cảm thấy thứ gì gợi tình hơn cảm giác những ngón tay của hắn đặt trên cặp mông trần của mình.

Tay hắn siết lại, và hắn xoa mông cô, cố đẩy trượt lên trượt xuống nơi phình ra trong quần hắn để hơi nóng và sự chà sát đang bị lớp quần nylon mỏng ngăn cách với phần cơ thể đang run rẩy làm cô như phát điên. Rachel thở hổn hển, những ngón tay cô bấu chặt lấy áo phông của hắn, lưng cô cong xuống.

“Cô là của em, cô giáo ạ”, hắn thì thầm với giọng đắc thắng, nhưng Rachel đang đê mê đến mức chẳng buồn quan tâm. Nếu bây giờ hắn có cố đẩy cô ra khỏi hắn thì cô cũng bám chặt lấy hắn, rên rỉ đòi bằng được.

Giữ chặt lấy cô, hắn đổi vị trí một chút để khi đưa cô về phía sau, lưng cô dựa vào chiếc ghế đằng sau. Hắn bóp chặt mông cô, sau đó đưa một tay lên, tỏa hơi nóng bỏng trên phần bụng mềm mại đang run rẩy của cô, rồi lần xuống nơi tối tăm nóng bỏng ẩm ướt giữa hai chân cô.

Khi những ngón tay hắn vuốt ve, một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi cổ họng cô. Rachel nghe như thể âm thanh đó phát ra từ ai khác, người mà cô không biết, chưa bao giờ biết. Cứ như cô đã tách làm hai người và đang chứng kiến những chuyện đang xảy đến với mình, như thể đầu cô đông đặc ham muốn và cơ thể cô đầu hàng trước nhu cầu mạnh mẽ, tham lam ấy.

Đôi mắt trong tâm tưởng của cô như đang từ một điểm nhìn trung lập, đang xem hai người họ như thế nào: cô ngồi trên lòng hắn, đầu gối trần mở rộng sang hai bên, mảnh mai và xinh xắn, người cô mặc một chiếc áo phông màu hồng có hình quả mâm xôi, một chiếc váy ngắn chơi golf màu xanh lục bị đẩy lên quá eo. Chiếc váy bị kéo lên và tư thế hơi tựa vào hắn để lộ ra lỗ rốn, cả phần bụng với làn da mềm, trắng như kem vani của cô – và một chiếc quần lót xinh xắn có buộc dây bị kéo xuống đủ sâu để lộ ra đường cao nhất trong một tam giác màu nâu đen.

Bên trong chiếc quần lót, bàn tay với những ngón tay dài, ngăm đen của hắn, bị che khuất tầm nhìn bởi lớp vải nylon màu hồng, đang vuốt ve và khám phá.

Một cảnh tượng khó coi. Nhất là khi cô bổ sung thêm màu ửng đỏ trên khuôn mặt, sự thèm muốn khiến đôi mắt nâu nhạt bình thường của cô cháy sáng lên như mắt mèo, nỗi khao khát tách môi cô làm hai và làm lưng cô cong xuống, khiến cô run lên quằn quại khi hắn chạm vào những điểm mà cô muốn được chạm, những điểm mà cô phải được chạm, nếu không cô sẽ chết mất.



Cô cũng thấy hắn, mắt hắn dữ dội và chăm chú nhìn vào cô, miệng hé mở đầy đam mê khi hắn tập trung vào sự thõa mãn của cô, vào nhu cầu của cô. Hơi nóng tỏa ra giữa họ, lan ra không khí quanh họ, làm cho mái tóc đen của hắn xoăn hơn, làm cho những giọt mồ hôi nổi lên trên trán hắn, bổ sung một thứ mùi quyến rũ khác vào hương nước hoa nhẹ nhàng mà cô luôn dùng.

Hắn không cạo râu, không được giáo dục, không được văn minh. Cô lại ăn mặc chải chuốt cho đến móng chân màu hồng sáng bóng, được bảo vệ bằng đôi xăng đan da màu nâu. Mọi thứ về cô – từ mái tóc cắt vuông đơn giản dài đến cằm cho đến chì kẻ mắt màu nâu và son môi màu đỏ, cho đến sự duyên dáng tinh khôi của chiếc quần lót đắt tiền màu hồng - đều gọi tên tiền bạc, dòng giống và cả việc duy trì vị trí của mình trong xã hội một cách cẩn thận. Mọi thứ về hắn – mái tóc quá dài, những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên bên dưới chiếc áo phông trắng không khác nào áo lót của Fruit of the Loom [1], chiếc quần jean bó quá chặt, sự thù hằn ánh lên trong đôi mắt mà hắn mang như một tấm khiên - hét lên rằng hắn là một kẻ nghèo túng, từng vào tù và nguy hiểm.

[1] Một công ty chuyên sản xuất quần áo lót ở Mỹ.

Hắn là Johnny Harris và tay hắn đang để trong quần lót của cô. Rachel sẽ không đánh đổi điều này lấy bất cứ thứ gì trên đời.

Tay hắn đột nhiên rời bỏ cái quần lót màu hồng để lôi chiếc áo phông ra khỏi cạp váy và kéo nó qua đầu cô. Bị bất ngờ, theo bản năng Rachel đưa hai tay lên che hai bầu ngực trong chiếc áo lót bằng vải ren của mình. Không phải vì e lệ mà vì xấu hổ, cô sợ hắn thấy bộ ngực nhỏ của mình. Hình ảnh cơ thể căng tròn của Glenda Wackins vụt qua đầu cô, và một cơn ghen bừng bừng xuất hiện khiến cô lắc đầu với hắn khi hắn thò tay ra đằng sau để tháo móc áo.

“Được rồi”, hắn đột nhiên nghe lời. Trong lúc Rachel vẫn còn thắc mắc về điều đó, tay hắn ôm quanh eo cô, và hắn nhẹ nhàng nhấc cô lên rồi đặt xuống để cô vụng về dựa vào cạnh ghế. Cô ngã về phía sau khi hắn đẩy nhẹ, tay cô rời khỏi ngực chống để mình không bị ngã, mặc dù chỉ là cú ngã lên những cái gối dày đặt trên chiếc ghế cũ. Trước khi cô kịp ngồi lại, hắn đã cầm lấy cái quần lót đang quấn quanh đùi trên của cô, tụt nó xuống dưới chân cô, rồi ném sang một bên.

“Em....?” Cô hỏi, cố dựng khuỷu tay lên để ngồi dậy.Nhưng cô không kịp nói hết câu, vì điều cô muốn hỏi hắn đã hiển hiện rõ ràng. Hắn quỳ phía trước cô, ngay trước hai đầu gối mà cô đã khép lại theo bản năng khi ngã về phía sau, mắt hắn sáng lên nhìn cô trước khi chuyển xuống đùi, và hắn bắt đầu mơn trớn.

“Em thường ngồi trong lớp”, hắn nói bằng giọng lào khào khiến cô phải căng tai ra nghe. Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên trên đùi cô, luồn vào dưới cái váy ít ra lúc này cũng che được phần cơ thể bên dưới quan trọng nhất của cô. “Và băn khoăn không biết cô có mặc quần nịt hay tất bên trong váy không. Em luôn luôn thích được tưởng tượng cô đứng dạy trên đó, chỉ đeo tất và đai móc tất, không mặc quần lót.”

“Không phải thế chứ,” cô nói, sốc trước ý nghĩ đó.

“Đúng thế đấy,” hắn đáp, nhìn vào mắt cô - đôi mắt cháy âm ỉ, tròng mắt màu xanh khói gần như đã bị màu đen của đồng tử át đi. Rachel run rẩy nhận ra rằng hắn đang nói thật.

Chỉ cần nghĩ đến những giấc mơ ướt át của Johnny Harris hồi trung học khi cô còn dạy hắn đã đủ khiến cô run rẩy. Chắc chắn đã cảm nhận được phản ứng của cô, bởi vì ánh mắt hắn lại chuyển xuống chân cô và hai tay hắn đột nhiên trượt lại gần nhau, chuyển từ đùi trong xuống đầu gối. Ở đó, hắn túm lấy hai đầu gối của cô, rồi kéo cô xuống để cô ngồi lên mép ghế và cùng lúc đó tách hai chân cô ra.

“Johnny...” Hơi khó thở, xấu hổ trước việc phơi bày cơ thể mình ra trước mặt hắn, Rachel thì thầm tên hắn. Nhưng ngay cả đối với cô, âm thanh đó cũng không giống như một lời phản đối. Sao cô có thể phản đối khi cả cuộc đời cô đã phụ thuộc vào thời điểm này. Cô đã trở thành nô lệ của một niềm đam mê rộn ràng đang dâng lên.

“Em thường tưởng tượng ra mình làm như thế này với cô. Em thường hình dung xem trông cô thế nào và có vị ra sao, cô sẽ rên rỉ những gì.”

“Ôi, làm ơn...” Rachel không biết mình đang cầu xin điều gì. Lời thú nhận của hắn và những hình ảnh nó gợi lên khiến các cơ của cô rủn ra. Mắt đờ đẫn vì ham muốn, cô chỉ biết nhìn và run rẩy khi hắn kéo váy cô lên trên, làm cô trần truồng từ eo trở xuống. Đôi tay khỏe mạnh với những ngón tay dài, làn da màu hồng trên mu bàn tay với những sợi lông đen tạo ra một hình ảnh cực kỳ gợi dục khi chúng trượt từ bụng cô xuống và nóng bỏng đặt lên phía trong đùi cô. Ham muốn chúng gợi ra, và cả sự mong chờ đến không chịu nổi khiến Rachel hít một hơi thật sâu và run rẩy. Johnny cúi đầu xuống và làm điều mà cô biết hắn định làm, điều cô muốn hắn làm và khao khát hắn làm, cũng là điều mà cô thấy xấu hổ thay cho hắn vì đã thực hiện.

Khi miệng hắn chạm vào mình, cô cứng người lại, thở hắt ra, rồi lún người trên đống gối, hai mắt cô nhắm nghiền, những ngón tay bám chặt vào bề mặt vải. Hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng một cách trang nhã, cái lưỡi nóng rẫy của hắn lần tìm đến cánh hoa mỏng manh và làm quen với nó khiến cả cơ thể cô run lên bần bật. Khi hắn đã khiến cô thích thú đến mức không để ý đến gì nữa, những ngón chân cô cong lên trên đế xăng đan da và mông cô ưỡn lên khỏi ghế, hắn liền đưa lưỡi vào trong cô và đó là hành động khó tin nhất.

Tay cô vùi trong tóc hắn, cố gắng kéo miệng hắn ra trước khi cô đâm đầu vào cái hố đen trước mặt, nhưng hắn không dừng lại. Khẽ rên lên một tiếng, cô mất đi sự kiểm soát cuối cùng và rơi vào đó.

Khi quay trở lại với thực tại, cô thấy miệng hắn vẫn đang ở giữa hai chân mình, lưỡi hắn vẫn đang thực hành những màn trình diễn gợi dục trên cơ thể cô. Giờ đây khi đã thỏa mãn, niềm đê mê hung bạo và nóng bỏng đã túm được cô và bùng nổ trong cô, làm cô co thắt, Rachel có thể tiếp nhận nhiều hơn những gì hắn đang làm cho cô. Não cô hình dung một cách sống động hình ảnh của họ lúc này, mặt cô đỏ lựng và cố ngồi dậy để đẩy hắn ra xa và khép chân lại. Chiếc cằm nhám của hắn cọ vào lớp da mỏng ở phần đùi trong của cô khi hắn không chịu buông cô ra.



“Ồ, không,” hắn thì thào, liếc nhìn cô và túm lấy hông cô để đưa về vị trí thuận tiện cho hắn.

“Nhưng cô đã...” Rachel nói, rồi ngưng bặt, mặt càng lúc càng ửng đỏ cho đến khi có cảm giác như thể nó lan ra toàn bộ cơ thể, cùng lúc đó cô cứ cân nhắc rồi lại gạt bỏ hàng loạt cách khác nhau để bảo với hắn điều đó, rằng không cần phải tiếp tục nữa.

“Lên đỉnh? Em biết,” hắn nói nốt, giọng lè nhè và hơi hụt hơi. Cuối cùng hắn cũng nhấc đầu ra khỏi cô. Rachel nghe thấy tiếng khàn khàn trong giọng nói của hắn, thấy ánh sáng rực cháy trong mắt hắn, thấy sự ẩm ướt trên miệng hắn, thấy đôi vai rộng của hắn, và khuôn ngực lớn của hắn chèn giữa hai chân cô, tách chúng ra, và cô lại cảm thấy bị kích thích. “Cô nghĩ là em không hiểu à? Em muốn cô lên đỉnh, lên đỉnh, lên đỉnh mãi, vì em.”

Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng và xoay cô lại để cô nằm lên tấm thảm màu be, hai tay bám chặt vào vai hắn, hai chân duỗi ra khi hắn quỳ vào giữa hai đùi cô. Trước sự ngạc nhiên, cô quên mất bộ ngực, và trước khi cô kịp nhớ ra, hắn đã luồn một tay xuống dưới lưng cô, tháo móc áo và bỏ cái áo lót ra.

“Ôi, đừng!” Theo bản năng, Rachel đưa tay lên che mình và giãy giụa để trốn khỏi hắn, nhưng hắn không để cô đi. Hắn giữ eo cô cho đến khi cô thôi uốn éo, rồi chuyển chú ý sang cái váy đang lùng bùng trên eo cô. Trừ chỗ đó ra, với đôi xăng đan và hai tay che ngực, Rachel nhận ra mình trần truồng như nhộng, trong khi hắn vẫn mặc quần áo chỉnh tề. Nỗi xấu hổ đột ngột làm mặt cô đỏ bừng không khác nào những quả mâm xôi trên váy.

“Làm thế nào để cởi cái váy chết tiệt này ra được nhỉ?” Hắn bối rối nhìn cái váy của cô, tay dò dẫm bên hông cô để tìm cách mở.

“Có một cái cúc... ở phía trước”. Thực ra là có hai cái, khá to, hình quả dâu trên cạp váy mà cô không hiểu sao hắn không thấy.

“Chỉ cho em đi.”

Nghe lời, Rachel với tay xuống... và nhận ra mình đã rơi vào bẫy của hắn. Cô vừa bỏ tay ra, hắn liền lần lên ngực cô.

“Không!” Tay cô vung lên để túm lấy cổ tay hắn, cố đẩy ra xa. Ngực cô nhỏ quá, chỉ to hơn cái chén một chút, nên tay hắn gần như bằng phẳng khi phủ lên ngực cô.

Hắn để cô lôi tay hắn ra, nhưng sau đó lại đảo ngược tình thế bằng cách luồn những ngón tay vào tay cô rồi đè xuống thảm. Mắt hắn dán vào cô, đánh giá hai bầu ngực với những núm vú nhỏ màu hồng. Rachel gần như co rúm người lại, cô quá hoảng sợ đến mức hắn phát hiện ra điều cô đang nghĩ.

“Xấu hổ à, Rachel?” Hắn hỏi, và đường cong trên miệng hắn làm trái tim cô loạn nhịp. Gần như ngừng thở, cô nằm bất động khi hắn quỳ xuống hôn một núm vú cương cứng rồi đến núm còn lại. Hơi nóng và sự ẩm ướt từ miệng hắn làm cô run bắn, và mắt cô nhắm lại khi hắn từ từ ngậm một núm vú vào miệng. Cơ thể cô rùng mình phản ứng. Dù nhỏ bé, hai bầu ngực của cô cũng sỡ hữu đủ những nút cảm giác. Thở hổn hển, lưng cong lên vì thỏa mãn, một lần nữa cô lại phó mặc cơ thể mình cho hắn.

Hắn quỳ bên trên cô, chỉ dùng miệng chạm vào ngực cô và các ngón tay đan vào tay cô, thế mà cô hoàn toàn để mặc hắn làm mọi chuyện, như thể hắn đã trói cô vào vậy. Cô nằm duỗi thẳng hai chân bên dưới hắn, không còn gì che giấu khỏi mắt hắn, miệng hắn hay tay hắn, một lần nữa lại run rẩy khát khao hắn đến mức không thể từ chối hắn điều gì. Lưỡi hắn quét vào núm vú của cô, khẽ nút, nhẹ nhàng cắn cho đến khi cô run rẩy toàn thân, cho đến khi cô trơ trẽn và ham muốn được giải phóng đến mức ưỡn cả người lên chạm vào đôi chân cứng như đá của hắn.

“À, Rachel,” cô nghe thấy hắn nói, và sau đó, lần đầu tiên cô thấy hắn nằm trên người mình. Cô cảm thấy trọng lượng của hắn nhấn mình vào tấm thảm nhung, quần áo hắn cọ sát lên cơ thể trần truồng của cô, râu ria lởm chởm của hắn cọ vào cái cằm trơn mịn của cô khi hắn tìm miệng cô, và một lần nữa cô lại tan ra trong niềm khoái cảm vô bờ và vòng tay quanh cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn một cách cuồng nhiệt.

Lần này cô chỉ có vài giây tỉnh táo để phân tích cảm giác của mình. Hắn nặng, to hơn cô rất nhiều, và khỏe khủng khiếp. Chỗ phình lên cứng như thép trong quần hắn đủ làm cô đau khi hắn ấn nó lên người cô. Vị rượu whiskey, bình thường cô rất ghê tởm, lại cực kỳ gợi tình trên môi và lưỡi hắn. Hắn hôn cô bằng cơn đói ngấu nghiến, lưỡi hắn ấn vào miệng cô, chiếm đoạt và khuyến khích cô làm như thế với hắn. Cô làm theo, bỏ qua mọi quy tắc lễ giáo cả đời, đu lấy cổ hắn và quấn chân quanh lưng hắn, rên rỉ sốt ruột khi hắn cởi khóa quần bò, giải thoát cho mình và tiến thẳng vào cô. Trước cảm giác về hắn, to, cứng và nóng bỏng, choáng trọn vẹn lấy cô, những móng tay của Rachel cắm vào lưng hắn, và cô thở hổn hển. Rồi cô không nghĩ được gì nữa, không thể làm gì được nữa, chỉ biết cảm nhận khi hắn làm cô mê dại, uốn cong người, quắp chặt và rên rỉ như một con thú đang bị kích thích.

Cuối cùng cô là người hét lên, và hắn chỉ cắn răng giải thoát trong lặng lẽ.

Hắn sụp xuống trên người cô, trọng lượng của hắn làm cô bẹp xuống. Mới chỉ vừa vòng tay quanh vai hắn và luồn những ngón tay vào mái tóc đen mượt như tơ của hắn, Rachel đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hè Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook