Chương 53
Karen Robards
17/08/2020
Lúc đó là hơn năm giờ, và Johnny có thể thấy trời đang sẫm dần khi ngồi trong văn phòng của Wheatley. Hắn nhìn bầu trời và mỗi lúc một thấy bồn chồn. Hắn không muốn để Rachel ngoài tầm mắt khi màn đêm ập xuống.
“Tôi cần gọi điện,” cuối cùng hắn nói với cảnh sát trưởng.
Wheatley càu nhàu. Ông đã gọi điện đến giám đốc sở bưu điện ở Louisville để tìm ra ai là người sở hữu hòm thư đó. Ông đã hỏi Johnny rất kỹ về tất cả những ký ức mà hắn có thể nhớ được về những phong thư đó - khoảng năm trăm cái - từ “người mãi mãi thuộc về anh”. Cho đến lúc này, ông vẫn chưa có được những câu trả lời mình muốn.
“Cậu chắc chắn là đã vứt đi tất cả những lá thư đó chứ?” Wheatley có vẻ bực bội khi liếc mắt nhìn Johnny dưới hàng lông mày nhíu lại.
Johnny gật đầu. “Tôi chắc. Giữ chúng chẳng có tác dụng gì. Ông có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi cần gọi điện.”
Cảnh sát trưởng mím môi, và mắt ông ta nheo lại. “Gọi ai?”
“Rachel. Trời đang tối dần. Tôi muốn bảo cô ấy ở nguyên đó cho đến khi tôi đến. Tôi có cần ông ký giấy cho phép trước khi dùng điện thoại không?”
Nghe thấy thế, cảnh sát trưởng mỉm cười chua chát và đẩy chiếc điện thoại qua bàn. “Gọi đi.”
“Cảm ơn.” Johnny cầm ống nghe lên và gọi đến bệnh viện. Hồi chuông thứ ba vang lên thì Elisabeth nhấc máy.
“Chào bác Grant. Cháu là Johnny đây ạ. Cháu có thể nói chuyện với Rachel một phút không?”
Hắn lắng nghe một lát và lạnh toát người. Mắt hắn nhướng lên nhìn cảnh sát trưởng, và một bàn tay đột nhiên ướt đẫm mồ hôi che lên ống nói.
“Cô ấy không ở đó,” giọng hắn khàn đi, “Tôi đã thả cô ấy ở bệnh viện cách đây hơn một tiếng, và cô ấy không ở đó. Cô ấy còn chưa lên đến phòng bệnh.”
“Cô nghĩ Johnny là kiếp đầu thai của Cha xứ Baumgardner á?” Điều đó có vẻ vô cùng lố lăng nếu tình hình không nguy kịch đến thế.
“Tôi không nghĩ thế. Tôi biết thế. Linh hồn của anh ấy ở trong đôi mắt đó. Cũng như linh hồn cô. Tôi không hiểu tại sao mình lại không nhận ra cô sớm hơn.”
Chiếc xe dừng khựng lại đằng sau nhà thờ. Họ đã đi qua mấy chục mét trên lớp cỏ dày và lúc này đỗ lại ở cạnh hàng rào sắt bao quanh khu nghĩa trang nhỏ của nhà thờ. Gần như tất cả những ngôi mộ ở đó đều có từ những năm giữa thế kỷ mười chín, và ba hầm mộ cạnh nhau ở phía sau còn cũ hơn thế. Nghĩa trang đã được hội Bảo tồn duy trì cẩn thận.
Rachel cố kìm lại tiếng cười gần như là kích động khi nhớ lại rằng Kay đã tốn công đến thế nào để phục hồi lại vườn hoa mà người vợ sát nhân của vị cha xứ từng trồng. Chẳng lẽ cô ta thật sự tưởng tượng mình là người vợ đã chết của cha sứ hồi nảo hồi nào đó ư?
“Hai người kia là sai lầm.” Kay trừng trừng nhìn Rachel sau khi đã không phải chú ý đến đường đi nữa. Rachel đột nhiên thấy Kay to lớn hơn mình rất nhiều. Cô ta cao ít nhất là một mét bảy, với những đường nét như một bà hoàng. Nếu phải đấu tay đôi thì Rachel nhận ra mình sẽ không kịp cầu nguyện. Sau đó lời nói của Kay và ẩn ý đằng sau đó xâm chiếm bộ não đang bị phân tán của cô. Ngay lập tức, với cảm giác như một cú thụi vào bụng, cô nhận ra một cách chính xác người mà mình đang phải đối mặt.
“Cô... cô đã giết Marybeth Edwards và Glenda Watkins phải không?” Rachel lùi lại gần cửa xe hết sức có thể để chờ cho nó mở ra. Lúc ấy, cô sẽ thoát ra khỏi cánh cửa đó và chạy thục mạng. Walnut Grove, nơi gần nhất, chỉ cách đó khoảng một cây rưỡi. Cô sẽ phải chạy qua cánh đồng và khu rừng, rồi cô sẽ được an toàn.
“Như tôi đã nói, bọn chúng là sai lầm.” Kay nhún vai. “Thỉnh thoảng rất khó để nhìn cho chính xác. Nhưng giờ tôi đã tìm được cô, và tôi biết rõ. Hai người kia chỉ là đồ giả. Cô mới là người thật. Khi cô ra đi, anh ấy sẽ là của tôi.”
Rachel cảm thấy suýt ngất xỉu vì kinh hoàng. “Nhưng Kay này, cô và Johnny... cô chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến anh ấy, hoặc anh ấy quan tâm đến cô. Điều gì khiến cô nghĩ là giết tôi rồi thì anh ấy sẽ quay lại với cô?” Cô không thực sự mong là Kay tỉnh táo. Rõ ràng cô ta đã đi quá xa rồi. Nhưng cô sẵn lòng thử bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để tăng cơ hội sống sót cho mình. Bởi vì cô vừa mới hiểu ra rằng Kay đưa cô đến nghĩa địa hoang vắng này để giết.
“Khi cô đi, anh ấy sẽ không còn lý do nào để chiến đấu với số phận của mình nữa. Chúng ta là một tam giác vĩnh cửu, anh ấy, tôi và cô. Đôi khi tôi và cô là đàn ông, và anh ấy là phụ nữ. Nhưng cô luôn là bạn tôi, kẻ phản bội tôi. Cô phải bị hủy hoại thì chúng tôi mới hạnh phúc bên nhau được, luôn luôn là vậy. Anh ấy đã về bên tôi trước lúc này nếu không phải vì cô. Tôi biết điều đó. Anh ấy đã cảm thấy sự có mặt của cô nhiều năm rồi. Cũng như tôi. Chỉ có điều cô và anh ấy không biết hai người đang tìm gì, và tôi thì không biết là ai.”
“Kay, chuyện này thật điên rồ.” Ngay khi nói ra điều đó, Rachel biết mình đã phạm sai lầm.
Nụ cười Kay dành cho cô thật đáng sợ.
“Ra khỏi xe đi,” cô ta nói và sờ soạng giữa ghế ngồi của mình với cửa xe để tìm thứ gì đó.
Rachel định tận dụng lợi thế ngay khi cửa mở, rồi run bắn người khi thấy Kay đột ngột cầm một khẩu súng. Khẩu súng to, đen, có vẻ hoạt động tốt, và chĩa thẳng vào ngực Rachel.
“Kay…” Đó là lời thì thầm cầu khẩn đối với người bạn từ thời thơ ấu của mình, vì Rachel đang thực sự đối mặt với thực tế là cô sắp chết. Lời cầu xin của cô không có tác dụng. Mắt Kay tối đi vì thỏa mãn trước sự yếu đuối của kẻ thù.
“Cẩn thận đấy,” Kay cảnh báo cô, giọng đầy thù địch. “Tôi không muốn bắn cô. Nhưng tôi sẽ làm thế nếu buộc phải làm. Giờ thì ra khỏi xe.”
“Cô ta đang đến đấy.”
Những lời đó làm Jeremy tỉnh lại.
Ai cơ mẹ? Nhưng rồi nó biết. Không phải là “nó” mà là “cô ta.” Vậy cái thứ đó là một người phụ nữ. Nó run lên vì sợ.
“Con dậy đi. Đứng nấp sau cánh cửa.”
Jeremy thút thít. Cái thứ đó đang đến, đến để giết nó. Giá mà nó được chết bây giờ, ngay bây giờ, và vượt qua chuyện đó. Nó sợ lắm. Nó muốn chết. Mẹ, mẹ ơi! Đưa con đến chỗ mẹ đi!
“Nấp sau cánh cửa đi! Nhanh lên!”
Khi nói bằng giọng đó nghĩa là mẹ nó muốn được phục tùng. Thở hổn hển và run rẩy, Jeremy cố gắng chống tay và đầu gối. Nó choáng váng, mệt mỏi và choáng váng, đầu nó nặng như chì, nó nghĩ đầu mình sắp nổ mất. Nhưng mẹ nó rất nghiêm khắc. Nó phải đứng lên. Nó đẩy chân vào tường, vai ghé sát vào đá lạnh. Khi đứng thẳng lên, người nó vã mồ hôi. Nhưng nó cắn chặt răng và di chuyển về gần cánh cửa.
“Cô ta sẽ mở cửa. Khi cô ta mở thì chạy! Chạy càng nhanh càng tốt! Có nhớ là con luôn luôn thắng trong cuộc chạy cự ly một trăm mét ở trường không? Hãy chạy như thế. Con có thể làm được, Jeremy.”
Con mệt lắm, mẹ ạ. Con sợ nữa.
“Mẹ sẽ ở bên con, con yêu. Con chỉ cần chạy thôi.”
“Chờ một chút.”
Rachel ra khỏi xe như Kay yêu cầu. Lúc này trời đang mưa tầm tã. Rachel hầu như không cảm thấy mưa đang quất vào mình. Mắt cô dán chặt vào Kay. Khẩu súng không hề dao động khi Kay vòng ra sau cốp xe - vẫn chĩa thẳng vào giữa ngực cô.
Kay nhét chìa khóa vào cốp, mở ra một chút để không chắn tầm nhìn Rachel, rồi sờ soạng xung quanh. Cô ta lôi ra một bọc vải màu đen trông cũ kỹ. Rachel bất lực nhìn cô ta, tim đập như trống, cảm thấy muốn bệnh khi Kay mở tấm vải bằng một tay, xòe nó ra, rồi tung lên vai.
Đó là một cái áo choàng, một cái áo choàng có mũ trùm đầu màu đen trông như có từ thế kỷ mười chín. Mặc nó vào, trông Kay như thể đã bước từ hiện tại vào một thời điểm khác.
Nhìn cô ta từ đầu đến chân đầy kinh ngạc, Rachel cuống cuồng nghĩ đến cách nào đó để trốn thoát. Nhưng cô không nghĩ được gì.
“Những bông hoa là dành cho cô, cô biết đấy. Để... lát nữa. Hoa cẩm chướng hồng. Hồng là màu cô yêu thích, đúng vậy không?” Câu hỏi bình thản, lạnh lùng nghe thật đáng sợ. Rachel á khẩu.
Kay lại sờ soạng trong cốp xe một lần nữa rồi rút ra một con dao. Đó là một con dao cắt thịt, loại thường thấy trong bếp, kể cả bếp ở Walnut Grove. Nhưng trong tay Kay, nó thực sự là mối đe dọa gớm ghiếc. Rachel biết rằng mình đang nhìn thấy hung khí đã giết Glenda, có thể là cả Marybeth nữa, và cô thấy buồn nôn.
Cô sẽ là người thứ ba ư? Khả năng đó thật phi lý, phi lý đến mức khi nghĩ đến nó, Rachel gần như không còn sợ hãi. Chắc chắn là cô sẽ không chết theo cách đó. Cuộc đời cô đang rất ngọt ngào! Cô vẫn chưa sẵn sàng. Cô không thể bỏ Johnny lại, hay mẹ cô, hay Becky, hay...
Nhưng những suy nghĩ đó dẫn đến cảm giác hoảng loạn, và hoảng loạn là cảm giác Rachel không thể chịu được. Cô phải sáng suốt vì đó là điều duy nhất mà Kay không có lúc này.
Kay không thể cùng lúc vừa đâm vừa chĩa súng vào cô. Đó là điểm có lợi với Rachel, và cô túm lấy nó như người chết đuối vớ được cọc.
Nhưng rồi một giọng nói nhỏ đáng ghét vang lên trong đầu cô, bổ sung thêm một lời cảnh báo. Có lẽ lần này, Kay định dùng súng, và con dao là để đâm cái xác của cô.
Kay đang mất trí. Những tiếng nức nở cuồng loạn dâng lên trong cổ họng Rachel khi cô đối diện với sự thật. Rachel nuốt tất cả xuống. Nếu muốn có cơ hội, cô phải bình tĩnh.
Kay đóng cốp xe lại, sau đó vẫy khẩu súng vào Rachel.
“Được rồi. Đi.”
“Đi đâu?”
Rachel nghĩ đến việc chạy, chạy ngay lúc đó, càng nhanh càng tốt và đánh liều với khả năng Kay sẽ không bắn hoặc bắn trượt.
“Về phía sau nghĩa trang! Nhanh!”
Vào lúc đó, Rachel thấy mình không thể mạo hiểm bỏ chạy được. Nghĩ đến việc bị bắn vào lưng, đầu gối cô muốn khuỵu xuống. Cô quay người và bước đi. Liếc nhìn quanh, cô tuyệt vọng tìm thứ gì đó có thể giúp mình. Giá mà có ai đó, bất kỳ ai, đến đây! Nhưng giờ đây nhà thờ chỉ là một di tích, người ta chỉ đến đây vào ngày Tưởng niệm [1] và khi hội Bảo tồn đến để trồng hoa, nhổ cỏ hay làm bất kỳ công việc nào của họ. Bản thân tòa nhà cũng che nghĩa trang khuất tầm nhìn từ đường vào. Cách đó nửa cây về phía tay phải, dọc theo một vùng cỏ cao màu vàng là mé rừng mà Rachel phải chạy qua để về nhà. Bên tay trái cô là một đám cây dẫn đến một mỏ đá bỏ hoang. Không có sự giúp đỡ nào ở đó. Trước mặt cô là nghĩa trang, xa hơn nữa là những cánh đồng.
[1] Ngày tưởng niệm những người đã hy sinh trong cuộc nội chiến ở Hoa Kỳ, thường rơi vào ngày thứ Hai cuối cùng của tháng Năm.
Nếu định làm điều gì đó để cứu mình, cô phải thực hiện trong vài phút nữa. Kay đang đi sau cô khoảng sáu bước. Rachel có thể cảm nhận được sự căng thẳng mỗi lúc một tăng ở cô ta, và cô sợ là nó sẽ bùng nổ thành cơn giận dữ giết người vào bất cứ lúc nào. Đến lúc chuyện đó xảy ra, cuộc đời cô sẽ chấm dứt, trừ khi có một phép màu.
“Đi vào mấy cái hầm mộ ở đằng kia. Đúng rồi, cái cuối cùng ấy.”
Khi chậm chạp làm theo mệnh lệnh của Kay, cô nhìn thấy một cành cây to trên mặt đất cạnh hầm mộ đã bị vùi lấp một phần - điểm dừng của cô. Nếu dùng nó làm vũ khí chắc chắn nó sẽ thua thảm bại trước khẩu súng và con dao, nhưng đó là tất cả những gì cô có, biết đâu đấy, nếu cô túm lấy nó vào phút cuối và xoay người lại, tung nó đi...
Cô sẽ bị bắn, hoặc bị đâm. Nhưng thà chiến đấu mà bị giết còn hơn là bó tay chịu chết.
Những tiếng nức nở đầy sợ hãi lại dâng lên trong cổ họng. Cô nuốt xuống, siết chặt tay, và cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo. Nếu muốn có cơ hội thì cô phải có khả năng suy nghĩ.
Vào lúc đó cô bắt đầu cầu nguyện.
“Tôi cần gọi điện,” cuối cùng hắn nói với cảnh sát trưởng.
Wheatley càu nhàu. Ông đã gọi điện đến giám đốc sở bưu điện ở Louisville để tìm ra ai là người sở hữu hòm thư đó. Ông đã hỏi Johnny rất kỹ về tất cả những ký ức mà hắn có thể nhớ được về những phong thư đó - khoảng năm trăm cái - từ “người mãi mãi thuộc về anh”. Cho đến lúc này, ông vẫn chưa có được những câu trả lời mình muốn.
“Cậu chắc chắn là đã vứt đi tất cả những lá thư đó chứ?” Wheatley có vẻ bực bội khi liếc mắt nhìn Johnny dưới hàng lông mày nhíu lại.
Johnny gật đầu. “Tôi chắc. Giữ chúng chẳng có tác dụng gì. Ông có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi cần gọi điện.”
Cảnh sát trưởng mím môi, và mắt ông ta nheo lại. “Gọi ai?”
“Rachel. Trời đang tối dần. Tôi muốn bảo cô ấy ở nguyên đó cho đến khi tôi đến. Tôi có cần ông ký giấy cho phép trước khi dùng điện thoại không?”
Nghe thấy thế, cảnh sát trưởng mỉm cười chua chát và đẩy chiếc điện thoại qua bàn. “Gọi đi.”
“Cảm ơn.” Johnny cầm ống nghe lên và gọi đến bệnh viện. Hồi chuông thứ ba vang lên thì Elisabeth nhấc máy.
“Chào bác Grant. Cháu là Johnny đây ạ. Cháu có thể nói chuyện với Rachel một phút không?”
Hắn lắng nghe một lát và lạnh toát người. Mắt hắn nhướng lên nhìn cảnh sát trưởng, và một bàn tay đột nhiên ướt đẫm mồ hôi che lên ống nói.
“Cô ấy không ở đó,” giọng hắn khàn đi, “Tôi đã thả cô ấy ở bệnh viện cách đây hơn một tiếng, và cô ấy không ở đó. Cô ấy còn chưa lên đến phòng bệnh.”
“Cô nghĩ Johnny là kiếp đầu thai của Cha xứ Baumgardner á?” Điều đó có vẻ vô cùng lố lăng nếu tình hình không nguy kịch đến thế.
“Tôi không nghĩ thế. Tôi biết thế. Linh hồn của anh ấy ở trong đôi mắt đó. Cũng như linh hồn cô. Tôi không hiểu tại sao mình lại không nhận ra cô sớm hơn.”
Chiếc xe dừng khựng lại đằng sau nhà thờ. Họ đã đi qua mấy chục mét trên lớp cỏ dày và lúc này đỗ lại ở cạnh hàng rào sắt bao quanh khu nghĩa trang nhỏ của nhà thờ. Gần như tất cả những ngôi mộ ở đó đều có từ những năm giữa thế kỷ mười chín, và ba hầm mộ cạnh nhau ở phía sau còn cũ hơn thế. Nghĩa trang đã được hội Bảo tồn duy trì cẩn thận.
Rachel cố kìm lại tiếng cười gần như là kích động khi nhớ lại rằng Kay đã tốn công đến thế nào để phục hồi lại vườn hoa mà người vợ sát nhân của vị cha xứ từng trồng. Chẳng lẽ cô ta thật sự tưởng tượng mình là người vợ đã chết của cha sứ hồi nảo hồi nào đó ư?
“Hai người kia là sai lầm.” Kay trừng trừng nhìn Rachel sau khi đã không phải chú ý đến đường đi nữa. Rachel đột nhiên thấy Kay to lớn hơn mình rất nhiều. Cô ta cao ít nhất là một mét bảy, với những đường nét như một bà hoàng. Nếu phải đấu tay đôi thì Rachel nhận ra mình sẽ không kịp cầu nguyện. Sau đó lời nói của Kay và ẩn ý đằng sau đó xâm chiếm bộ não đang bị phân tán của cô. Ngay lập tức, với cảm giác như một cú thụi vào bụng, cô nhận ra một cách chính xác người mà mình đang phải đối mặt.
“Cô... cô đã giết Marybeth Edwards và Glenda Watkins phải không?” Rachel lùi lại gần cửa xe hết sức có thể để chờ cho nó mở ra. Lúc ấy, cô sẽ thoát ra khỏi cánh cửa đó và chạy thục mạng. Walnut Grove, nơi gần nhất, chỉ cách đó khoảng một cây rưỡi. Cô sẽ phải chạy qua cánh đồng và khu rừng, rồi cô sẽ được an toàn.
“Như tôi đã nói, bọn chúng là sai lầm.” Kay nhún vai. “Thỉnh thoảng rất khó để nhìn cho chính xác. Nhưng giờ tôi đã tìm được cô, và tôi biết rõ. Hai người kia chỉ là đồ giả. Cô mới là người thật. Khi cô ra đi, anh ấy sẽ là của tôi.”
Rachel cảm thấy suýt ngất xỉu vì kinh hoàng. “Nhưng Kay này, cô và Johnny... cô chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến anh ấy, hoặc anh ấy quan tâm đến cô. Điều gì khiến cô nghĩ là giết tôi rồi thì anh ấy sẽ quay lại với cô?” Cô không thực sự mong là Kay tỉnh táo. Rõ ràng cô ta đã đi quá xa rồi. Nhưng cô sẵn lòng thử bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để tăng cơ hội sống sót cho mình. Bởi vì cô vừa mới hiểu ra rằng Kay đưa cô đến nghĩa địa hoang vắng này để giết.
“Khi cô đi, anh ấy sẽ không còn lý do nào để chiến đấu với số phận của mình nữa. Chúng ta là một tam giác vĩnh cửu, anh ấy, tôi và cô. Đôi khi tôi và cô là đàn ông, và anh ấy là phụ nữ. Nhưng cô luôn là bạn tôi, kẻ phản bội tôi. Cô phải bị hủy hoại thì chúng tôi mới hạnh phúc bên nhau được, luôn luôn là vậy. Anh ấy đã về bên tôi trước lúc này nếu không phải vì cô. Tôi biết điều đó. Anh ấy đã cảm thấy sự có mặt của cô nhiều năm rồi. Cũng như tôi. Chỉ có điều cô và anh ấy không biết hai người đang tìm gì, và tôi thì không biết là ai.”
“Kay, chuyện này thật điên rồ.” Ngay khi nói ra điều đó, Rachel biết mình đã phạm sai lầm.
Nụ cười Kay dành cho cô thật đáng sợ.
“Ra khỏi xe đi,” cô ta nói và sờ soạng giữa ghế ngồi của mình với cửa xe để tìm thứ gì đó.
Rachel định tận dụng lợi thế ngay khi cửa mở, rồi run bắn người khi thấy Kay đột ngột cầm một khẩu súng. Khẩu súng to, đen, có vẻ hoạt động tốt, và chĩa thẳng vào ngực Rachel.
“Kay…” Đó là lời thì thầm cầu khẩn đối với người bạn từ thời thơ ấu của mình, vì Rachel đang thực sự đối mặt với thực tế là cô sắp chết. Lời cầu xin của cô không có tác dụng. Mắt Kay tối đi vì thỏa mãn trước sự yếu đuối của kẻ thù.
“Cẩn thận đấy,” Kay cảnh báo cô, giọng đầy thù địch. “Tôi không muốn bắn cô. Nhưng tôi sẽ làm thế nếu buộc phải làm. Giờ thì ra khỏi xe.”
“Cô ta đang đến đấy.”
Những lời đó làm Jeremy tỉnh lại.
Ai cơ mẹ? Nhưng rồi nó biết. Không phải là “nó” mà là “cô ta.” Vậy cái thứ đó là một người phụ nữ. Nó run lên vì sợ.
“Con dậy đi. Đứng nấp sau cánh cửa.”
Jeremy thút thít. Cái thứ đó đang đến, đến để giết nó. Giá mà nó được chết bây giờ, ngay bây giờ, và vượt qua chuyện đó. Nó sợ lắm. Nó muốn chết. Mẹ, mẹ ơi! Đưa con đến chỗ mẹ đi!
“Nấp sau cánh cửa đi! Nhanh lên!”
Khi nói bằng giọng đó nghĩa là mẹ nó muốn được phục tùng. Thở hổn hển và run rẩy, Jeremy cố gắng chống tay và đầu gối. Nó choáng váng, mệt mỏi và choáng váng, đầu nó nặng như chì, nó nghĩ đầu mình sắp nổ mất. Nhưng mẹ nó rất nghiêm khắc. Nó phải đứng lên. Nó đẩy chân vào tường, vai ghé sát vào đá lạnh. Khi đứng thẳng lên, người nó vã mồ hôi. Nhưng nó cắn chặt răng và di chuyển về gần cánh cửa.
“Cô ta sẽ mở cửa. Khi cô ta mở thì chạy! Chạy càng nhanh càng tốt! Có nhớ là con luôn luôn thắng trong cuộc chạy cự ly một trăm mét ở trường không? Hãy chạy như thế. Con có thể làm được, Jeremy.”
Con mệt lắm, mẹ ạ. Con sợ nữa.
“Mẹ sẽ ở bên con, con yêu. Con chỉ cần chạy thôi.”
“Chờ một chút.”
Rachel ra khỏi xe như Kay yêu cầu. Lúc này trời đang mưa tầm tã. Rachel hầu như không cảm thấy mưa đang quất vào mình. Mắt cô dán chặt vào Kay. Khẩu súng không hề dao động khi Kay vòng ra sau cốp xe - vẫn chĩa thẳng vào giữa ngực cô.
Kay nhét chìa khóa vào cốp, mở ra một chút để không chắn tầm nhìn Rachel, rồi sờ soạng xung quanh. Cô ta lôi ra một bọc vải màu đen trông cũ kỹ. Rachel bất lực nhìn cô ta, tim đập như trống, cảm thấy muốn bệnh khi Kay mở tấm vải bằng một tay, xòe nó ra, rồi tung lên vai.
Đó là một cái áo choàng, một cái áo choàng có mũ trùm đầu màu đen trông như có từ thế kỷ mười chín. Mặc nó vào, trông Kay như thể đã bước từ hiện tại vào một thời điểm khác.
Nhìn cô ta từ đầu đến chân đầy kinh ngạc, Rachel cuống cuồng nghĩ đến cách nào đó để trốn thoát. Nhưng cô không nghĩ được gì.
“Những bông hoa là dành cho cô, cô biết đấy. Để... lát nữa. Hoa cẩm chướng hồng. Hồng là màu cô yêu thích, đúng vậy không?” Câu hỏi bình thản, lạnh lùng nghe thật đáng sợ. Rachel á khẩu.
Kay lại sờ soạng trong cốp xe một lần nữa rồi rút ra một con dao. Đó là một con dao cắt thịt, loại thường thấy trong bếp, kể cả bếp ở Walnut Grove. Nhưng trong tay Kay, nó thực sự là mối đe dọa gớm ghiếc. Rachel biết rằng mình đang nhìn thấy hung khí đã giết Glenda, có thể là cả Marybeth nữa, và cô thấy buồn nôn.
Cô sẽ là người thứ ba ư? Khả năng đó thật phi lý, phi lý đến mức khi nghĩ đến nó, Rachel gần như không còn sợ hãi. Chắc chắn là cô sẽ không chết theo cách đó. Cuộc đời cô đang rất ngọt ngào! Cô vẫn chưa sẵn sàng. Cô không thể bỏ Johnny lại, hay mẹ cô, hay Becky, hay...
Nhưng những suy nghĩ đó dẫn đến cảm giác hoảng loạn, và hoảng loạn là cảm giác Rachel không thể chịu được. Cô phải sáng suốt vì đó là điều duy nhất mà Kay không có lúc này.
Kay không thể cùng lúc vừa đâm vừa chĩa súng vào cô. Đó là điểm có lợi với Rachel, và cô túm lấy nó như người chết đuối vớ được cọc.
Nhưng rồi một giọng nói nhỏ đáng ghét vang lên trong đầu cô, bổ sung thêm một lời cảnh báo. Có lẽ lần này, Kay định dùng súng, và con dao là để đâm cái xác của cô.
Kay đang mất trí. Những tiếng nức nở cuồng loạn dâng lên trong cổ họng Rachel khi cô đối diện với sự thật. Rachel nuốt tất cả xuống. Nếu muốn có cơ hội, cô phải bình tĩnh.
Kay đóng cốp xe lại, sau đó vẫy khẩu súng vào Rachel.
“Được rồi. Đi.”
“Đi đâu?”
Rachel nghĩ đến việc chạy, chạy ngay lúc đó, càng nhanh càng tốt và đánh liều với khả năng Kay sẽ không bắn hoặc bắn trượt.
“Về phía sau nghĩa trang! Nhanh!”
Vào lúc đó, Rachel thấy mình không thể mạo hiểm bỏ chạy được. Nghĩ đến việc bị bắn vào lưng, đầu gối cô muốn khuỵu xuống. Cô quay người và bước đi. Liếc nhìn quanh, cô tuyệt vọng tìm thứ gì đó có thể giúp mình. Giá mà có ai đó, bất kỳ ai, đến đây! Nhưng giờ đây nhà thờ chỉ là một di tích, người ta chỉ đến đây vào ngày Tưởng niệm [1] và khi hội Bảo tồn đến để trồng hoa, nhổ cỏ hay làm bất kỳ công việc nào của họ. Bản thân tòa nhà cũng che nghĩa trang khuất tầm nhìn từ đường vào. Cách đó nửa cây về phía tay phải, dọc theo một vùng cỏ cao màu vàng là mé rừng mà Rachel phải chạy qua để về nhà. Bên tay trái cô là một đám cây dẫn đến một mỏ đá bỏ hoang. Không có sự giúp đỡ nào ở đó. Trước mặt cô là nghĩa trang, xa hơn nữa là những cánh đồng.
[1] Ngày tưởng niệm những người đã hy sinh trong cuộc nội chiến ở Hoa Kỳ, thường rơi vào ngày thứ Hai cuối cùng của tháng Năm.
Nếu định làm điều gì đó để cứu mình, cô phải thực hiện trong vài phút nữa. Kay đang đi sau cô khoảng sáu bước. Rachel có thể cảm nhận được sự căng thẳng mỗi lúc một tăng ở cô ta, và cô sợ là nó sẽ bùng nổ thành cơn giận dữ giết người vào bất cứ lúc nào. Đến lúc chuyện đó xảy ra, cuộc đời cô sẽ chấm dứt, trừ khi có một phép màu.
“Đi vào mấy cái hầm mộ ở đằng kia. Đúng rồi, cái cuối cùng ấy.”
Khi chậm chạp làm theo mệnh lệnh của Kay, cô nhìn thấy một cành cây to trên mặt đất cạnh hầm mộ đã bị vùi lấp một phần - điểm dừng của cô. Nếu dùng nó làm vũ khí chắc chắn nó sẽ thua thảm bại trước khẩu súng và con dao, nhưng đó là tất cả những gì cô có, biết đâu đấy, nếu cô túm lấy nó vào phút cuối và xoay người lại, tung nó đi...
Cô sẽ bị bắn, hoặc bị đâm. Nhưng thà chiến đấu mà bị giết còn hơn là bó tay chịu chết.
Những tiếng nức nở đầy sợ hãi lại dâng lên trong cổ họng. Cô nuốt xuống, siết chặt tay, và cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo. Nếu muốn có cơ hội thì cô phải có khả năng suy nghĩ.
Vào lúc đó cô bắt đầu cầu nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.