Chương 10
Phong Diệp
07/09/2023
"Anh Minh này, mình ghé vào quán cafe gần đây nhé. Hôm nay em hơi mệt, không muốn đi đâu cả."
Hạ quay sang ngỏ lời với Nhật Minh.
"Em có sao không? Hay mình quay về nhé."
Nhật Minh tỏ ra lo lắng.
"Không sao. Tại em cũng có chuyện muốn nói với anh nữa."
Mấy hôm nay, mẹ Hạ luôn cố gắng tạo điều kiện để cô và Nhật Minh được ở bên nhau. Đến việc ở bên Lam mấy ngày tết cũng bị bà làm gián đoạn. Bà luôn tạo ra mọi lý do để Hạ có thể trở về và đi chơi cùng Nhật Minh. Vậy nên hôm nay, Hạ quyết định sẽ nói hết tất cả sự thật cho anh biết. Cô không muốn mình trở thành con thoi, cứ phải chạy đi chạy lại giữa mong muốn của mẹ và niềm vui của mình khi ở cạnh Lam được.
"Anh Minh." Hạ vào luôn chủ đề, khi cả hai vừa ngồi xuống ghế. "Xin lỗi anh, có lẽ do mẹ em hiểu lầm chuyện của hai đứa mình, nên mới có thái độ sốt sắng như vậy. Em sẽ nói để mẹ hiểu rằng, em và anh chỉ là bạn. Em không muốn làm phiền anh quá nhiều."
"Em nói gì vậy, là anh cũng muốn thế mà. Anh rất vui khi được bác gái yêu quý. Tình cảm của anh dành cho em nhiều thế nào, em biết mà."
"Xin lỗi, nhưng em chỉ coi anh là bạn, em có người yêu rồi."
"Anh sẽ không từ bỏ, nếu chưa được gặp người mà em yêu. Em đừng nói dối anh."
"Anh đã gặp rồi đó."
"Anh gặp rồi? Là ai thế?"
Nhật Minh sửng sốt.
"Là Phương Lam. Cô ấy là người yêu của em."
"Em đùa anh à?" Nhật Minh bật cười thành tiếng. "Cô ấy là con gái mà. Em có muốn từ chối tình cảm của anh thì cũng phải tìm lý do gì đó cho hợp lý chứ."
"Em không đùa ạ, Lam đúng là người mà em yêu. Chúng em yêu nhau được gần năm năm rồi."
"Em.. em đồng tính sao?"
Hạ không trả lời, cô chỉ gật đầu đồng ý.
"Nhưng trông em.."
Nhật Minh vẫn không thể tin được những gì mình vừa được nghe.
"Trông em không có điểm gì giống với người đồng tính sao? Tính cách và bản chất con người, đôi khi không cần biểu lộ ra bên ngoài. Em yêu một cô gái, và em thấy tự hào về tình yêu của mình."
"Thôi. Em đừng nói nữa, anh không muốn nghe. Anh nghĩ rằng, có thể em đang ngộ nhận về tình cảm của bản thân mình. Em thử mở lòng mình ra mà đón nhận tình yêu của anh, em sẽ thấy thứ tình cảm mà em đang có là một sai lầm."
"Khi nhận ra mình có tình cảm với Lam, em cũng nghĩ như anh. Nhưng bốn năm ở Pháp, không lúc nào là em không nghĩ về cô ấy, nên em mới quyết định quay trở về Việt Nam. Em không nghĩ đó là một sai lầm, giờ đây em cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên Lam."
"Em nghĩ lại đi. Nếu bố mẹ em biết chuyện thì họ sẽ như thế nào? Những người đang yêu quý, hâm mộ em họ sẽ đánh giá em ra sao? Mọi người sẽ khinh ghét và coi thường em. Đừng vì một phút nông nổi của bản thân mà em đánh mất tất cả. Anh biết rằng em vẫn có thể thay đổi mà. Chỉ cần em rời xa cô gái đó, em sẽ trở lại đúng bản chất và giới tính thật của mình thôi. Nghe anh đi, cái đó không được gọi là tình yêu đâu."
"Em không nghĩ rằng người có tư tưởng tiến bộ như anh lại có thể nói ra những điều như vậy. Về bố mẹ em, em sẽ cố gắng để họ hiểu về giới tính và tình yêu của mình. Thôi, em về trước đây. Hy vọng chúng ta vẫn là bạn."
Hạ đứng lên, xách túi và quay lưng bước đi.
Còn lại một mình Nhật Minh, mặt anh lúc này tối sầm lại. Anh cảm thấy tức giận không phải vì bị Phong Hạ từ chối, mà anh thấy mình đang bị xúc phạm bởi một người con gái khác, đó là Phương Lam. Tại sao anh lại phải thua cô ta? Cô ta chỉ là một cô gái tầm thường thôi mà. Xưa nay, chỉ có người khác chịu thất bại trước Nhật Minh chứ không hề có chuyện ngược lại. Nhật Minh siết chặt nắm đấm của bàn tay mình, cái tôi của anh đang bị hai người con gái kia đem ra làm trò đùa. Thứ mà anh không được sở hữu, thì người khác cũng đúng hòng có được. "Phương Lam, để xem tôi và cô ai sẽ thắng." Mắt Nhật Minh hằn lên những tia đỏ giận dữ.
* * *
"Ơ, sao con về sớm vậy? Nhật Minh đâu?"
Bà Linh đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, ngạc nhiên khi thấy một mình Hạ trở về.
"Mẹ à. Từ bây giờ, mẹ đừng bao giờ gán ghép con với Nhật Minh nữa nhé. Con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Hạ ngồi xuống, nắm lấy bàn tay mẹ mà thủ thỉ.
"Mẹ thấy hai đứa hợp nhau mà. Dù sao hai gia đình cũng là chỗ quen biết, Nhật Minh lại là đứa tài giỏi, tốt tính và đẹp trai nữa. Con còn chê nó ở điểm gì?"
"Con không chê anh ấy, nhưng con không có tình cảm với Nhật Minh. Mẹ đừng ép con."
"Mẹ đâu có ép con. Vì muốn tốt cho con nên mẹ mới làm vậy thôi. Con cũng đã lớn rồi, cần phải yên bề gia thất, như vậy bố mẹ mới an tâm được. Bằng tuổi con, nhà người ta đã có cháu bế, cháu bồng rồi, con thì vẫn lẻ bóng, chẳng chịu yêu ai cả là sao?"
"Mẹ, con có người yêu rồi."
Hạ rụt rè.
"Con có người yêu rồi? Là ai vậy? Sao từ trước đến nay, mẹ không thấy con nhắc tới?"
Bà Linh ngỡ ngàng.
"Là Lam ạ. Chúng con yêu nhau được mấy năm rồi."
"Cái gì? Là Phương Lam?"
"Vâng. Chính là cô ấy."
"Con đừng có vì chuyện mẹ gán ghép con với Nhật Minh mà nghĩ ra lý do để nói dối."
"Mẹ à, con không nói dối. Con và Lam yêu nhau thật. Vì Lam nên con mới xin về nước làm việc."
"Không thể được. Là do con Lam nó bảo con làm thế đúng không? Để mẹ gọi điện cho nó."
Bà Linh toan đứng lên, với lấy cái điện thoại thì Hạ vội ngăn lại.
Từ trước đến nay, gia đình bà luôn yêu quý Phương Lam. Cũng nhờ có Lam, mà con gái bà mới thoát khỏi tính cách rụt rè, sống khép kín của mình mà có sự vui vẻ, tự tin trong cuộc sống nhiều hơn. Nhờ có Lam, mà Hạ có thêm được những người bạn mới, con gái bà đã cười nhiều hơn, và biết mở lòng để chia sẻ, tâm sự với bố mẹ. Bà luôn nghĩ rằng, hai đứa chỉ là bạn bè thân thiết thôi, chứ không nghĩ chúng lại đi xa đến thế. Khi Nhật Minh gọi điện cho bà để nói về thái độ dửng dưng của Hạ trước tình cảm của cậu ta, rồi những biểu hiện khác thường của Hạ với cô bạn thân thì bà đã lờ mờ đoán ra được phần nào. Vì thế mà bà phải vội trở về Việt Nam ngay, không chờ cho đến khi chồng mình hết nhiệm kỳ nữa. Giờ thì bà đã hiểu ra, tại sao con gái mình cứ nằng nặc đòi trở về Việt Nam làm việc, trong khi cơ hội của nó ở bên Pháp là rất lớn, nhiều người mong ước mà không được. Rồi bốn năm ở Pháp, con gái bà không hề có một mối quan hệ tình cảm với bất kỳ cậu con trai nào, mặc dù nó được không ít người theo đuổi. Ngoài giờ học, chỉ thấy Hạ chăm chú vào cái máy tính, hay điện thoại mà nhắn tin, nói chuyện với Lam. Cho nên, khi trở về nước, bà bắt đầu có thái độ không mấy thiện cảm với Phương Lam.
"Mẹ, Lam không có lỗi gì cả. Người có tình cảm trước là con. Con là người đồng tính mẹ ạ."
"Không. Mẹ không thể tin được. Con phải tách xa khỏi Lam ra. Mẹ không muốn con gặp gỡ nó. Hiểu chưa?"
"Con không thể. Con xin lỗi."
Hạ khóc nấc lên.
"Con à. Con không phải là người đồng tính. Mẹ nuôi con từ nhỏ, mẹ hiểu được tâm, sinh lý của con. Chỉ là, con có ít bạn bè, nên khi chơi thân với Lam thì con dễ ngộ nhận tình cảm bạn bè thành tình yêu thôi. Con hãy thử đón nhận tình yêu của Nhật Minh, hay mở lòng mình ra với những chàng trai khác, con sẽ thay đổi cách nghĩ thôi."
"Con đã thử rồi, nhưng không được mẹ ạ. Tâm trí và trái tim của con chỉ có Lam thôi. Mẹ hãy hiểu cho con."
"Không được. Con đừng làm cho bố mẹ phải thất vọng. Nuôi con bao nhiêu năm, chỉ mong con được trở nên hoàn hảo, chứ không phải là một kẻ bị dị tật về giới tính. Nếu con không chịu dời xa con Lam ra, thì đừng trách mẹ, và đừng về cái nhà này nữa."
"Mẹ. Con không bị dị tật gì cả. Mẹ đừng phán xét con và những người giống con như vậy. Chúng con luôn vui và tự hào khi được sống với chính bản thân mình, được yêu hết mình với người mình yêu, con không hối hận vì điều đó. Cả thế giới đang dần chấp nhận những người đồng tính thì tại sao mẹ lại như vậy chứ?"
Nước mắt Hạ rơi lã chã, khi mẹ cô đưa ra những lời lẽ kì thị như vậy.
"Mẹ không quan tâm những người ngoài kia nghĩ gì, còn mẹ thì sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện con mình đi yêu một đứa con gái khác. Nó khiến mẹ ghê tởm, con hiểu chưa? Mẹ sẽ gặp Phương Lam, mẹ không thể để nó làm hại đến con được. Từ hôm nay, mẹ cấm con không được gặp gỡ hay liên lạc với nó nữa."
"Mẹ. Sao mẹ lại có thể nói như vậy? Chúng con cũng như bao người bình thường khác, chúng con sống tốt, cũng làm việc cống hiến cho xã hội, cũng có quyền và nghĩa vụ giống như bao người khác, vậy tại sao tình yêu của chúng con lại làm mẹ ghê tởm? Xin lỗi mẹ, con không thể chia tay được với Lam."
Hạ gần như gào lên để phản ứng.
"Vậy thì hãy ra khỏi nhà tôi, tôi không có đứa con như thế này."
Bà Linh tức giận, chỉ thẳng tay ra cửa để đuổi Hạ.
Có lẽ do quá ức chế, và phẫn nộ vì những gì mẹ vừa nói, nên Hạ không nghĩ ngợi gì thêm, cô chạy vụt ra ngoài. Nước mắt không ngừng rơi, những giọt mưa xuân ngấm vào da thịt Hạ, khiến cái lạnh cuối mùa đông càng trở nên tê buốt hơn. Hạ chỉ biết chạy và chạy. Cho đến khi đôi bàn chân cô tấy đỏ, đau đớn không thể bước tiếp được nữa, cô mới ngồi bệt xuống vệ đường. Cay đắng, đau khổ. Hạ không hiểu vì sao tình yêu của cô dành cho Lam lại là tội lỗi trong mắt của mẹ? Nó có đáng bị khinh bỉ đến thế không? Cô và Lam đâu có làm hại ai. Tình yêu của hai người cũng đâu có phải vì vụ lợi, tiền bạc mà mới đến với nhau. Tại sao không có ai hiểu cho cô chứ?
* * *
"Đợi chút, ra ngay đây."
Lam đặt chiếc bút vẽ xuống, cô chạy vội ra khi nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Hạ. Có việc gì mà đến muộn vậy? Ướt hết cả người rồi. Vào thay quần áo đã, không cảm lạnh bây giờ."
Lam lo lắng, khi thấy Hạ xuất hiện trước cửa nhà mình, trong bộ dạng này.
"Mình.."
Hạ không thể nói tiếp. Cô ôm chầm lấy Lam, bật khóc nức nở.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?"
Lam ngạc nhiên. Giờ cô mới để ý, khi đôi giầy trên tay Hạ rơi xuống sàn nhà, chân Hạ chỉ đi đôi tất mỏng. "Vậy là Hạ cứ để vậy mà đi tới đây sao?" Bàn tay Hạ lạnh buốt, đôi chân tím đỏ vì lạnh. Lam vội dìu Hạ vào phía trong. Cô lấy quần áo, thay vào cho Hạ, rồi lại đi lấy nước nóng, lau mặt mũi, và tay chân cho cô ấy. Nhìn bàn chân có những vết trầy xước, ửng đỏ do chạy bằng giầy cao gót của Hạ khiến Lam không khỏi xót xa. Cô lấy thuốc bôi vào cho Hạ. Vừa bôi, Lam vừa ghé miệng vào thổi nhẹ, cho Hạ bớt đau. Còn Hạ cứ ngồi im, để mặc cho Lam chăm sóc mình. Một cảm giác hạnh phúc trào lên, xóa tan đi những đau khổ mà cô vừa trải qua.
"Uống đi. Rồi kể cho mình chuyện gì đã xảy ra."
Lam đặt cốc sữa nóng vào tay Hạ.
"Mình đã kể cho mẹ nghe chuyện của hai đứa rồi."
Hạ nhấp một ngụm sữa, rồi bắt đầu kể lại cho Lam.
"Và mẹ phản đối."
Lam hơi cúi mặt. Cô biết trước mọi chuyện sẽ như thế.
"Ừ."
"Rồi Hạ giận mẹ, nên mới chạy qua đây?"
"Ừ."
Hạ chẳng biết nói gì, ngoài từ đó. Chẳng lẽ cô lại nói với Lam rằng, mẹ cô không thể chấp nhận vì ghê tởm khi thấy hai đứa con gái yêu nhau? Hay kể với Lam rằng, mẹ cô nghĩ rằng chính Lam là người dụ dỗ, khiến con gái bà đánh mất bản chất giới tính tự nhiên của mình?
"Hạ không nên làm thế. Hạ có biết, mình bỏ đi thế này sẽ khiến mẹ lo lắng và đau lòng lắm không? Uống hết cốc sữa đi, mình sẽ đưa Hạ về."
Giọng Lam buồn thiu. Cô đứng dậy, với thêm chiếc áo khoác mặc vào người, chuẩn bị đưa Hạ về.
"Lam đuổi mình à? Vì bảo vệ tình yêu, mình đã bị mẹ đuổi khỏi nhà. Một mình chạy dưới mưa, sang với Lam để tìm sự an ủi, động viên và để được tiếp thêm sức mạnh giúp mình có thể vượt qua, thì Lam lại đối xử với mình thế này. Mình có đáng bị như vậy không? Nếu Lam không muốn mình ở đây thì mình sẽ đi chỗ khác. Mình không muốn về nhà."
Hạ òa khóc, khi nghĩ Lam đang lạnh nhạt với mình.
"Ngốc ạ. Mình đâu có đuổi. Đây cũng là nhà của Hạ mà. Nhưng mình nghĩ Hạ bỏ đi thế này là không hay đâu."
Lam ôm Hạ vào lòng, vỗ về.
"Nhưng mình không muốn về. Mẹ đang rất tức giận."
Hạ vẫn nức nở.
"Thôi được rồi. Nhưng Hạ cũng phải gọi điện về cho mẹ, đừng để mẹ phải lo lắng. Được chứ?"
Hạ khẽ gật đầu. Cô đưa lại cốc sữa cho Lam, lấy điện thoại gọi về cho mẹ.
"Hạ này. Ngày mai mình sẽ đưa Hạ về. Mình cũng muốn thưa chuyện với bác, hy vọng là bác sẽ hiểu và đồng ý chuyện của hai đứa mình."
Lam nắm chặt bàn tay Hạ.
"Hay là cứ để từ từ. Mẹ Hạ đang giận lắm, chỉ sợ mẹ lại làm tổn thương Lam."
"Trước sau gì cũng phải nói mà. Mình không thể để một mình Hạ chịu trách nhiệm được. Tình yêu là phải đến từ hai phía, nên không thể bắt một phía kia chịu hậu quả được. Thực ra, nếu là mình, mình cũng sẽ rất shock, khi biết được con gái mình lại đi yêu một người con gái khác. Mình hiểu tâm trạng và phản ứng của bác. Mình sẽ chấp nhận và cam tâm chịu đựng trước cơn phẫn nộ của bác. Hãy để mình được nhận lỗi cùng Hạ nhé."
Lam nhìn sâu vào mắt Hạ, biểu lộ sự chân tình.
"Ừ, mình biết rồi."
Hạ ngả ngưởi, tựa đầu vào vai Lam, tìm một chút bình yên.
* * *
Sáng sớm, Lam chở Hạ về nhà, để cô ấy còn phải đi làm. Cả hai vừa vào đến nhà, đã thấy mẹ Hạ ngồi chờ sẵn rồi. Nhìn thấy Lam, mặt bà Linh liền tối sầm lại.
"Cô đến đây làm gì? Tôi không quen biết loại người như cô. Từ nay đừng bao giờ tới cái nhà này nữa, và cô hãy tránh xa con gái tôi ra. Thật uổng công chúng tôi coi cô như con cháu trong nhà."
"Mẹ. Con đã nói với mẹ là do con có tình cảm với Lam trước mà. Mẹ đừng đổ hết mọi tội lỗi lên người cô ấy."
Lam vội cầm lấy tay Hạ, giúp cô ấy kiềm chế cảm xúc. Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Con chào bác. Con xin lỗi vì đã khiến cho bác phải phiền lòng. Nhưng con và Hạ yêu nhau thật lòng. Con hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho Hạ suốt cuộc đời này. Con mong bác chấp nhận chúng con."
"Bốp."
Một cái tát như trời giáng vào má Lam. Năm ngón tay vằn đỏ lên. Đau, rát. Lam không có phản ứng gì. Cô cứ đứng nguyên chịu trận, mặc cho những cái tát tiếp theo giáng vào mặt, vào người cô, và cả những tiếng cầu xin bà Linh nương tay của Hạ nữa.
"Cô còn dám nói được những câu như thế hả? Cô không thấy mình giống kẻ biến thái sao? Tôi không hiểu bố mẹ cô như thế nào, mà lại sinh ra đứa con như cô nữa."
Bà Linh rít lên từng tiếng.
"Mẹ. Mẹ đừng nói nữa được không? Con xin mẹ đấy. Mẹ không những làm đau thân xác Lam, mẹ còn đang dày vò tâm hồn của cô ấy nữa. Sao mẹ ác vậy?"
Hạ gào khóc. Lần đầu tiên, cô thấy mẹ mình thực sự quá dữ dằn.
"Bác, là con sai. Bác cứ đánh đập, mắng chửi con. Nhưng con xin bác, đừng lôi bố mẹ con vào mà trách cứ. Họ đã có công sinh ra con và nuôi con khôn lớn. Họ không có lỗi gì cả. Cũng giống như bác, tình yêu mà bố mẹ dành cho con, con dám chắc là không thua kém so với tình cảm mà hai bác dành cho Hạ đâu ạ. Bác đang nóng giận, nên con xin phép ra về. Con sẽ quay lại, xin thưa chuyện với bác sau. Con chào bác."
Lam quay lưng bước đi, cố ngăn những giọt nước trên đôi mắt hoe đỏ kia trào ra.
"Lam, đợi mình rồi cùng đi."
"Hạ quay vào nhà đi, đừng để mẹ phải giận thêm nữa. Mình không sao cả. Đừng đi theo mình. Như vậy sẽ khiến mẹ càng ghét chúng ta hơn. Hãy ở lại và an ủi mẹ."
Lam đẩy tay Hạ ra. Cô ngồi lên xe máy phóng đi luôn.
Má Lam vẫn đỏ rát. Ngực cô cũng đau. Không phải vì mấy cái đập tay của bà Linh, mà nó đau xé từng cơn từ phía trong. Cô không giận bà, nhưng cô thấy mình có lỗi với bố mẹ. Một cảm giác đau đớn, xót xa cứ ngập tràn.
Lê từng bước mệt mỏi lên nhà, cô gặp ngay Bình ở trước cửa.
"Đi đâu mà sớm vậy? Tôi đến nhờ cô một việc đây."
Lam không trả lời. Cô tra chìa khóa và ổ, đẩy rộng cửa, tỏ ý bảo Bình cứ tự nhiên mà vào.
"Mặt cô làm sao thế này?"
Bình sửng sốt khi thấy một vệt đỏ lằn trên má Lam, khóe mắt cô vẫn còn đọng lại những giọt nước.
"Không sao, bị va quệt nhẹ thôi. Đến nhờ tôi việc gì?"
Lam đưa tay lên má, che đi vết đỏ. Cô cười gượng.
"Vậy à? Lần sau làm việc gì phải cẩn thận chứ."
Bình đâu phải trẻ con mà không nhận ra vết trên mặt của Lam là cái bạt tai rất mạnh. Nhưng anh biết rằng, Lam có lý do chính đáng để giấu sự việc này đi.
"Tôi đến nhờ Lam tìm hộ chỗ thực tập."
"Tôi tưởng cậu cùng với Lâm và Vy sang chỗ Hạ thực tập rồi. Sao bây giờ mới nói?"
"Tôi thấy không hợp với nơi đó. Với lại ba người thực tập chung một chỗ, khi viết báo cáo cũng khó chọn đề tài. Lam hỏi giúp tôi nhé."
"Ừ. Để tôi hỏi cho."
"Lam này. Khi nào cần người để lắng nghe tâm sự thì cứ gọi tôi nhé. Tôi hứa sẽ làm cái bị bông để Lam có thể trút mọi phiền não, đảm bảo sẽ không nói nửa lời."
"Ừ, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên. Giờ thì tôi có việc phải ra ngoài rồi."
"Vậy tôi cũng về luôn đây, nhớ hỏi giúp tôi vụ thực tập đấy."
Bình đứng dậy đi ra, anh không quên nhắc cho Lam nhớ nhiệm vụ của mình.
* * *
"Cảm ơn anh đã giúp em."
Hạ nhìn Nhật Minh với ánh mắt biết ơn. Mấy hôm nay, cô bị mẹ cấm túc. Ngoài thời gian làm việc ở công ty và gặp gỡ khách hàng ra thì cô không được đi đâu cả. Bà giám sát cô 24/24. Đưa cô đi làm, đón cô về, không để cho cô có khoảng trống mà đến với Lam. Nếu như có thể, bà còn muốn Hạ quay trở lại Pháp, để tránh Lam càng xa càng tốt.
"Em đừng nói vậy. Anh sẵn lòng giúp em mà. Anh xin lỗi em chuyện hôm trước. Giờ chúng mình vẫn là bạn bè tốt nhé. Khi nào cần anh làm bia đỡ đạn thì cứ gọi. Anh sẽ có mặt ngay."
Nhật Minh chìa tay ra, muốn tạo sự tin tưởng từ Hạ.
"Vâng. Cảm ơn anh đã hiểu cho em. Xin lỗi vì đã làm phiền anh nhiều vậy."
Hạ bắt lấy bàn tay Minh cảm kích.
"Là bạn bè thì đừng nói thế. Thôi, em cứ lên nhà Lam đi. Anh đi có việc một chút. Lúc nào muốn về thì cứ gọi anh."
Nhật Minh chủ động, mở cửa xe cho Hạ.
"Em biết rồi. Hẹn lát nữa gặp lại anh."
Nhật Minh dõi theo bóng Hạ cho tới khi khuất hẳn. Bàn tay anh nắm chặt, đấm mạnh vào vô – lăng. Anh thấy mình bị xúc phạm khi Hạ coi anh là kẻ thay thế. Anh đâu phải đứa khờ khạo để người khác có thể điều khiển chứ. Nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ có như vậy, anh mới kéo được Hạ về phía mình. Là một người đã từng phải lăn lội trên thương trường, anh hiểu rất rõ, nếu không chịu mất đi cái kim thì làm sao thu được thỏi vàng.
Trên suốt đoạn đường từ nhà tới đây, tâm trạng của Hạ cứ lâng lâng vui sướng. Cả tuần nay, cô bị mẹ kìm chặt, nên chưa được gặp Lam. Đến công ty thì lại không có thời gian mà nói chuyện điện thoại với Lam nhiều, về đến nhà thì bị mẹ tìm cách tịch thu điện thoại. Hạ cảm thấy mình như một đứa trẻ con, phải chịu sự kiểm soát, bảo hộ của người lớn. Do không muốn Hạ gặp Lam, mẹ cô đã sử dụng lại phương thức mà bà đã làm cách đây 20 năm, đó là đưa cô đi làm, đón cô về. Ngay cả việc đi gặp gỡ khách hàng, hay dự sự kiện, bà cũng đi theo tháp tùng. Cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở trong suốt một tuần qua. Cô nhớ Lam cồn cào, da diết mà không có cách nào để gặp được. Hạ biết rằng, mẹ cô vẫn muốn ghép đôi cô với Nhật Minh, nên cô đánh liều, chủ động hẹn gặp Nhật Minh tối nay. Đúng như dự đoán, khi vừa thấy Nhật Minh đến cổng, bà đã vui vẻ chấp nhận cho cô đi chơi cùng với anh. Dù biết là mình đã khiến cho Nhật Minh phải chịu thiệt thòi, nhưng cô không còn cách nào khác, đành phải làm điều có lỗi với anh. Hạ hy vọng với sự xuất hiện bất ngờ của mình, sẽ khiến cho Lam phải ngạc nhiên. Cô đưa tay lên bấm chuông cửa, đầu cô đang tưởng tượng ra vẻ mặt của Lam khi nhìn thấy mình. Một hồi chuông, hai hồi chuông.. mãi chẳng thấy Lam ra mở cửa, có lẽ cô ấy đi ra ngoài rồi. Đáng ghét thật. Hạ ngồi bệt xuống trước của nhà Lam. Do vội quá nên cô không mang theo chìa khóa, đến điện thoại cũng quên luôn. Mất bao nhiêu công sức để trốn khỏi sự kiểm soát của mẹ, vậy mà.. Hạ chán nản. Ngồi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Lam về, cô lại lững thững bước xuống từng bậc cầu thang. Cô bước ra ngoài cổng chung cư, đảo mắt nhìn quanh với hy vọng sẽ thấy Lam đi từ hướng nào đó trở về.
Hạ hơi bất ngờ, khi chiếc xe ô tô của Nhật Minh đập vào mắt. Hình như anh không đi đâu cả, mà đỗ xe ở bên đường đợi cô. Hạ tiến lại gần chiếc xe, đưa tay lên gõ gõ vào cửa kính. Nhật Minh vội kéo cửa xuống, anh thò đầu ra ngoài, ngạc nhiên.
"Sao em về sớm vậy? Cứ ngồi thêm chút nữa đi, anh đợi được mà."
"Lam không có nhà anh ạ. Anh vẫn đợi em từ nãy giờ ở đây sao? Em xin lỗi nhé."
"Không sao, anh cũng đang rỗi mà. Vậy em muốn tiếp tục chờ Lam hay là?"
Minh gặng hỏi.
"Thôi. Để hôm khác chúng em gặp nhau cũng được. Mình về thôi anh."
Nếu biết Lam không có ở nhà thế này, cô đã gọi điện trước rồi. Khó khăn lắm mới được ra ngoài, thế mà lại không gặp được người mình yêu. Hạ buồn bã, cô dõi mắt ra ngoài cửa kính, ngắm nhìn đường phố.
"Anh Minh. Cho xe chậm lại được không?"
Hạ lay tay Minh. Cô ngoái đầu lại nhìn đôi nam nữ ngồi trên xe máy, vừa đi ngược chiều với mình. "Chẳng phải là Lam và Bình sao? Hai người họ sao lại đi riêng với nhau? Lâm và Vy đâu?" Nhìn cái cách hai người kia vừa cười nói với nhau, Hạ cảm thấy bực mình. Đúng hơn là cô đang ghen. Cô ghen vì thấy Bình có thể đi chơi thoải mái được với Lam, mà cô thì không thể. Cô ghen vì Lam không chịu ở nhà để gặp cô mà lại đi với người đàn ông khác. Cô đã phải làm đủ mọi cách để được gặp gỡ Lam, vậy mà cô ấy lại vui vẻ với người khác ở ngoài đường. Hạ tức giận, bàn tay cô siết chặt, khiến Nhật Minh phải kêu lên.
"Á, em nhẹ tay thôi chứ. Sao cấu anh đau vậy?"
Lúc này Hạ mới tỉnh. Thì ra từ nãy giờ, cô vẫn đang nắm lấy tay Minh khi bắt anh đi chậm lại. Hạ thấy xấu hổ, cô vội rụt tay mình lại, lí nhí nói lời xin lỗi Minh.
"Em vừa nhìn thấy ai mà biểu lộ cảm xúc ghê vậy?"
"Em nhìn nhầm thôi. Anh cho xe chạy nhanh đi."
Hạ quay sang ngỏ lời với Nhật Minh.
"Em có sao không? Hay mình quay về nhé."
Nhật Minh tỏ ra lo lắng.
"Không sao. Tại em cũng có chuyện muốn nói với anh nữa."
Mấy hôm nay, mẹ Hạ luôn cố gắng tạo điều kiện để cô và Nhật Minh được ở bên nhau. Đến việc ở bên Lam mấy ngày tết cũng bị bà làm gián đoạn. Bà luôn tạo ra mọi lý do để Hạ có thể trở về và đi chơi cùng Nhật Minh. Vậy nên hôm nay, Hạ quyết định sẽ nói hết tất cả sự thật cho anh biết. Cô không muốn mình trở thành con thoi, cứ phải chạy đi chạy lại giữa mong muốn của mẹ và niềm vui của mình khi ở cạnh Lam được.
"Anh Minh." Hạ vào luôn chủ đề, khi cả hai vừa ngồi xuống ghế. "Xin lỗi anh, có lẽ do mẹ em hiểu lầm chuyện của hai đứa mình, nên mới có thái độ sốt sắng như vậy. Em sẽ nói để mẹ hiểu rằng, em và anh chỉ là bạn. Em không muốn làm phiền anh quá nhiều."
"Em nói gì vậy, là anh cũng muốn thế mà. Anh rất vui khi được bác gái yêu quý. Tình cảm của anh dành cho em nhiều thế nào, em biết mà."
"Xin lỗi, nhưng em chỉ coi anh là bạn, em có người yêu rồi."
"Anh sẽ không từ bỏ, nếu chưa được gặp người mà em yêu. Em đừng nói dối anh."
"Anh đã gặp rồi đó."
"Anh gặp rồi? Là ai thế?"
Nhật Minh sửng sốt.
"Là Phương Lam. Cô ấy là người yêu của em."
"Em đùa anh à?" Nhật Minh bật cười thành tiếng. "Cô ấy là con gái mà. Em có muốn từ chối tình cảm của anh thì cũng phải tìm lý do gì đó cho hợp lý chứ."
"Em không đùa ạ, Lam đúng là người mà em yêu. Chúng em yêu nhau được gần năm năm rồi."
"Em.. em đồng tính sao?"
Hạ không trả lời, cô chỉ gật đầu đồng ý.
"Nhưng trông em.."
Nhật Minh vẫn không thể tin được những gì mình vừa được nghe.
"Trông em không có điểm gì giống với người đồng tính sao? Tính cách và bản chất con người, đôi khi không cần biểu lộ ra bên ngoài. Em yêu một cô gái, và em thấy tự hào về tình yêu của mình."
"Thôi. Em đừng nói nữa, anh không muốn nghe. Anh nghĩ rằng, có thể em đang ngộ nhận về tình cảm của bản thân mình. Em thử mở lòng mình ra mà đón nhận tình yêu của anh, em sẽ thấy thứ tình cảm mà em đang có là một sai lầm."
"Khi nhận ra mình có tình cảm với Lam, em cũng nghĩ như anh. Nhưng bốn năm ở Pháp, không lúc nào là em không nghĩ về cô ấy, nên em mới quyết định quay trở về Việt Nam. Em không nghĩ đó là một sai lầm, giờ đây em cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên Lam."
"Em nghĩ lại đi. Nếu bố mẹ em biết chuyện thì họ sẽ như thế nào? Những người đang yêu quý, hâm mộ em họ sẽ đánh giá em ra sao? Mọi người sẽ khinh ghét và coi thường em. Đừng vì một phút nông nổi của bản thân mà em đánh mất tất cả. Anh biết rằng em vẫn có thể thay đổi mà. Chỉ cần em rời xa cô gái đó, em sẽ trở lại đúng bản chất và giới tính thật của mình thôi. Nghe anh đi, cái đó không được gọi là tình yêu đâu."
"Em không nghĩ rằng người có tư tưởng tiến bộ như anh lại có thể nói ra những điều như vậy. Về bố mẹ em, em sẽ cố gắng để họ hiểu về giới tính và tình yêu của mình. Thôi, em về trước đây. Hy vọng chúng ta vẫn là bạn."
Hạ đứng lên, xách túi và quay lưng bước đi.
Còn lại một mình Nhật Minh, mặt anh lúc này tối sầm lại. Anh cảm thấy tức giận không phải vì bị Phong Hạ từ chối, mà anh thấy mình đang bị xúc phạm bởi một người con gái khác, đó là Phương Lam. Tại sao anh lại phải thua cô ta? Cô ta chỉ là một cô gái tầm thường thôi mà. Xưa nay, chỉ có người khác chịu thất bại trước Nhật Minh chứ không hề có chuyện ngược lại. Nhật Minh siết chặt nắm đấm của bàn tay mình, cái tôi của anh đang bị hai người con gái kia đem ra làm trò đùa. Thứ mà anh không được sở hữu, thì người khác cũng đúng hòng có được. "Phương Lam, để xem tôi và cô ai sẽ thắng." Mắt Nhật Minh hằn lên những tia đỏ giận dữ.
* * *
"Ơ, sao con về sớm vậy? Nhật Minh đâu?"
Bà Linh đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, ngạc nhiên khi thấy một mình Hạ trở về.
"Mẹ à. Từ bây giờ, mẹ đừng bao giờ gán ghép con với Nhật Minh nữa nhé. Con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Hạ ngồi xuống, nắm lấy bàn tay mẹ mà thủ thỉ.
"Mẹ thấy hai đứa hợp nhau mà. Dù sao hai gia đình cũng là chỗ quen biết, Nhật Minh lại là đứa tài giỏi, tốt tính và đẹp trai nữa. Con còn chê nó ở điểm gì?"
"Con không chê anh ấy, nhưng con không có tình cảm với Nhật Minh. Mẹ đừng ép con."
"Mẹ đâu có ép con. Vì muốn tốt cho con nên mẹ mới làm vậy thôi. Con cũng đã lớn rồi, cần phải yên bề gia thất, như vậy bố mẹ mới an tâm được. Bằng tuổi con, nhà người ta đã có cháu bế, cháu bồng rồi, con thì vẫn lẻ bóng, chẳng chịu yêu ai cả là sao?"
"Mẹ, con có người yêu rồi."
Hạ rụt rè.
"Con có người yêu rồi? Là ai vậy? Sao từ trước đến nay, mẹ không thấy con nhắc tới?"
Bà Linh ngỡ ngàng.
"Là Lam ạ. Chúng con yêu nhau được mấy năm rồi."
"Cái gì? Là Phương Lam?"
"Vâng. Chính là cô ấy."
"Con đừng có vì chuyện mẹ gán ghép con với Nhật Minh mà nghĩ ra lý do để nói dối."
"Mẹ à, con không nói dối. Con và Lam yêu nhau thật. Vì Lam nên con mới xin về nước làm việc."
"Không thể được. Là do con Lam nó bảo con làm thế đúng không? Để mẹ gọi điện cho nó."
Bà Linh toan đứng lên, với lấy cái điện thoại thì Hạ vội ngăn lại.
Từ trước đến nay, gia đình bà luôn yêu quý Phương Lam. Cũng nhờ có Lam, mà con gái bà mới thoát khỏi tính cách rụt rè, sống khép kín của mình mà có sự vui vẻ, tự tin trong cuộc sống nhiều hơn. Nhờ có Lam, mà Hạ có thêm được những người bạn mới, con gái bà đã cười nhiều hơn, và biết mở lòng để chia sẻ, tâm sự với bố mẹ. Bà luôn nghĩ rằng, hai đứa chỉ là bạn bè thân thiết thôi, chứ không nghĩ chúng lại đi xa đến thế. Khi Nhật Minh gọi điện cho bà để nói về thái độ dửng dưng của Hạ trước tình cảm của cậu ta, rồi những biểu hiện khác thường của Hạ với cô bạn thân thì bà đã lờ mờ đoán ra được phần nào. Vì thế mà bà phải vội trở về Việt Nam ngay, không chờ cho đến khi chồng mình hết nhiệm kỳ nữa. Giờ thì bà đã hiểu ra, tại sao con gái mình cứ nằng nặc đòi trở về Việt Nam làm việc, trong khi cơ hội của nó ở bên Pháp là rất lớn, nhiều người mong ước mà không được. Rồi bốn năm ở Pháp, con gái bà không hề có một mối quan hệ tình cảm với bất kỳ cậu con trai nào, mặc dù nó được không ít người theo đuổi. Ngoài giờ học, chỉ thấy Hạ chăm chú vào cái máy tính, hay điện thoại mà nhắn tin, nói chuyện với Lam. Cho nên, khi trở về nước, bà bắt đầu có thái độ không mấy thiện cảm với Phương Lam.
"Mẹ, Lam không có lỗi gì cả. Người có tình cảm trước là con. Con là người đồng tính mẹ ạ."
"Không. Mẹ không thể tin được. Con phải tách xa khỏi Lam ra. Mẹ không muốn con gặp gỡ nó. Hiểu chưa?"
"Con không thể. Con xin lỗi."
Hạ khóc nấc lên.
"Con à. Con không phải là người đồng tính. Mẹ nuôi con từ nhỏ, mẹ hiểu được tâm, sinh lý của con. Chỉ là, con có ít bạn bè, nên khi chơi thân với Lam thì con dễ ngộ nhận tình cảm bạn bè thành tình yêu thôi. Con hãy thử đón nhận tình yêu của Nhật Minh, hay mở lòng mình ra với những chàng trai khác, con sẽ thay đổi cách nghĩ thôi."
"Con đã thử rồi, nhưng không được mẹ ạ. Tâm trí và trái tim của con chỉ có Lam thôi. Mẹ hãy hiểu cho con."
"Không được. Con đừng làm cho bố mẹ phải thất vọng. Nuôi con bao nhiêu năm, chỉ mong con được trở nên hoàn hảo, chứ không phải là một kẻ bị dị tật về giới tính. Nếu con không chịu dời xa con Lam ra, thì đừng trách mẹ, và đừng về cái nhà này nữa."
"Mẹ. Con không bị dị tật gì cả. Mẹ đừng phán xét con và những người giống con như vậy. Chúng con luôn vui và tự hào khi được sống với chính bản thân mình, được yêu hết mình với người mình yêu, con không hối hận vì điều đó. Cả thế giới đang dần chấp nhận những người đồng tính thì tại sao mẹ lại như vậy chứ?"
Nước mắt Hạ rơi lã chã, khi mẹ cô đưa ra những lời lẽ kì thị như vậy.
"Mẹ không quan tâm những người ngoài kia nghĩ gì, còn mẹ thì sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện con mình đi yêu một đứa con gái khác. Nó khiến mẹ ghê tởm, con hiểu chưa? Mẹ sẽ gặp Phương Lam, mẹ không thể để nó làm hại đến con được. Từ hôm nay, mẹ cấm con không được gặp gỡ hay liên lạc với nó nữa."
"Mẹ. Sao mẹ lại có thể nói như vậy? Chúng con cũng như bao người bình thường khác, chúng con sống tốt, cũng làm việc cống hiến cho xã hội, cũng có quyền và nghĩa vụ giống như bao người khác, vậy tại sao tình yêu của chúng con lại làm mẹ ghê tởm? Xin lỗi mẹ, con không thể chia tay được với Lam."
Hạ gần như gào lên để phản ứng.
"Vậy thì hãy ra khỏi nhà tôi, tôi không có đứa con như thế này."
Bà Linh tức giận, chỉ thẳng tay ra cửa để đuổi Hạ.
Có lẽ do quá ức chế, và phẫn nộ vì những gì mẹ vừa nói, nên Hạ không nghĩ ngợi gì thêm, cô chạy vụt ra ngoài. Nước mắt không ngừng rơi, những giọt mưa xuân ngấm vào da thịt Hạ, khiến cái lạnh cuối mùa đông càng trở nên tê buốt hơn. Hạ chỉ biết chạy và chạy. Cho đến khi đôi bàn chân cô tấy đỏ, đau đớn không thể bước tiếp được nữa, cô mới ngồi bệt xuống vệ đường. Cay đắng, đau khổ. Hạ không hiểu vì sao tình yêu của cô dành cho Lam lại là tội lỗi trong mắt của mẹ? Nó có đáng bị khinh bỉ đến thế không? Cô và Lam đâu có làm hại ai. Tình yêu của hai người cũng đâu có phải vì vụ lợi, tiền bạc mà mới đến với nhau. Tại sao không có ai hiểu cho cô chứ?
* * *
"Đợi chút, ra ngay đây."
Lam đặt chiếc bút vẽ xuống, cô chạy vội ra khi nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Hạ. Có việc gì mà đến muộn vậy? Ướt hết cả người rồi. Vào thay quần áo đã, không cảm lạnh bây giờ."
Lam lo lắng, khi thấy Hạ xuất hiện trước cửa nhà mình, trong bộ dạng này.
"Mình.."
Hạ không thể nói tiếp. Cô ôm chầm lấy Lam, bật khóc nức nở.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?"
Lam ngạc nhiên. Giờ cô mới để ý, khi đôi giầy trên tay Hạ rơi xuống sàn nhà, chân Hạ chỉ đi đôi tất mỏng. "Vậy là Hạ cứ để vậy mà đi tới đây sao?" Bàn tay Hạ lạnh buốt, đôi chân tím đỏ vì lạnh. Lam vội dìu Hạ vào phía trong. Cô lấy quần áo, thay vào cho Hạ, rồi lại đi lấy nước nóng, lau mặt mũi, và tay chân cho cô ấy. Nhìn bàn chân có những vết trầy xước, ửng đỏ do chạy bằng giầy cao gót của Hạ khiến Lam không khỏi xót xa. Cô lấy thuốc bôi vào cho Hạ. Vừa bôi, Lam vừa ghé miệng vào thổi nhẹ, cho Hạ bớt đau. Còn Hạ cứ ngồi im, để mặc cho Lam chăm sóc mình. Một cảm giác hạnh phúc trào lên, xóa tan đi những đau khổ mà cô vừa trải qua.
"Uống đi. Rồi kể cho mình chuyện gì đã xảy ra."
Lam đặt cốc sữa nóng vào tay Hạ.
"Mình đã kể cho mẹ nghe chuyện của hai đứa rồi."
Hạ nhấp một ngụm sữa, rồi bắt đầu kể lại cho Lam.
"Và mẹ phản đối."
Lam hơi cúi mặt. Cô biết trước mọi chuyện sẽ như thế.
"Ừ."
"Rồi Hạ giận mẹ, nên mới chạy qua đây?"
"Ừ."
Hạ chẳng biết nói gì, ngoài từ đó. Chẳng lẽ cô lại nói với Lam rằng, mẹ cô không thể chấp nhận vì ghê tởm khi thấy hai đứa con gái yêu nhau? Hay kể với Lam rằng, mẹ cô nghĩ rằng chính Lam là người dụ dỗ, khiến con gái bà đánh mất bản chất giới tính tự nhiên của mình?
"Hạ không nên làm thế. Hạ có biết, mình bỏ đi thế này sẽ khiến mẹ lo lắng và đau lòng lắm không? Uống hết cốc sữa đi, mình sẽ đưa Hạ về."
Giọng Lam buồn thiu. Cô đứng dậy, với thêm chiếc áo khoác mặc vào người, chuẩn bị đưa Hạ về.
"Lam đuổi mình à? Vì bảo vệ tình yêu, mình đã bị mẹ đuổi khỏi nhà. Một mình chạy dưới mưa, sang với Lam để tìm sự an ủi, động viên và để được tiếp thêm sức mạnh giúp mình có thể vượt qua, thì Lam lại đối xử với mình thế này. Mình có đáng bị như vậy không? Nếu Lam không muốn mình ở đây thì mình sẽ đi chỗ khác. Mình không muốn về nhà."
Hạ òa khóc, khi nghĩ Lam đang lạnh nhạt với mình.
"Ngốc ạ. Mình đâu có đuổi. Đây cũng là nhà của Hạ mà. Nhưng mình nghĩ Hạ bỏ đi thế này là không hay đâu."
Lam ôm Hạ vào lòng, vỗ về.
"Nhưng mình không muốn về. Mẹ đang rất tức giận."
Hạ vẫn nức nở.
"Thôi được rồi. Nhưng Hạ cũng phải gọi điện về cho mẹ, đừng để mẹ phải lo lắng. Được chứ?"
Hạ khẽ gật đầu. Cô đưa lại cốc sữa cho Lam, lấy điện thoại gọi về cho mẹ.
"Hạ này. Ngày mai mình sẽ đưa Hạ về. Mình cũng muốn thưa chuyện với bác, hy vọng là bác sẽ hiểu và đồng ý chuyện của hai đứa mình."
Lam nắm chặt bàn tay Hạ.
"Hay là cứ để từ từ. Mẹ Hạ đang giận lắm, chỉ sợ mẹ lại làm tổn thương Lam."
"Trước sau gì cũng phải nói mà. Mình không thể để một mình Hạ chịu trách nhiệm được. Tình yêu là phải đến từ hai phía, nên không thể bắt một phía kia chịu hậu quả được. Thực ra, nếu là mình, mình cũng sẽ rất shock, khi biết được con gái mình lại đi yêu một người con gái khác. Mình hiểu tâm trạng và phản ứng của bác. Mình sẽ chấp nhận và cam tâm chịu đựng trước cơn phẫn nộ của bác. Hãy để mình được nhận lỗi cùng Hạ nhé."
Lam nhìn sâu vào mắt Hạ, biểu lộ sự chân tình.
"Ừ, mình biết rồi."
Hạ ngả ngưởi, tựa đầu vào vai Lam, tìm một chút bình yên.
* * *
Sáng sớm, Lam chở Hạ về nhà, để cô ấy còn phải đi làm. Cả hai vừa vào đến nhà, đã thấy mẹ Hạ ngồi chờ sẵn rồi. Nhìn thấy Lam, mặt bà Linh liền tối sầm lại.
"Cô đến đây làm gì? Tôi không quen biết loại người như cô. Từ nay đừng bao giờ tới cái nhà này nữa, và cô hãy tránh xa con gái tôi ra. Thật uổng công chúng tôi coi cô như con cháu trong nhà."
"Mẹ. Con đã nói với mẹ là do con có tình cảm với Lam trước mà. Mẹ đừng đổ hết mọi tội lỗi lên người cô ấy."
Lam vội cầm lấy tay Hạ, giúp cô ấy kiềm chế cảm xúc. Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Con chào bác. Con xin lỗi vì đã khiến cho bác phải phiền lòng. Nhưng con và Hạ yêu nhau thật lòng. Con hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho Hạ suốt cuộc đời này. Con mong bác chấp nhận chúng con."
"Bốp."
Một cái tát như trời giáng vào má Lam. Năm ngón tay vằn đỏ lên. Đau, rát. Lam không có phản ứng gì. Cô cứ đứng nguyên chịu trận, mặc cho những cái tát tiếp theo giáng vào mặt, vào người cô, và cả những tiếng cầu xin bà Linh nương tay của Hạ nữa.
"Cô còn dám nói được những câu như thế hả? Cô không thấy mình giống kẻ biến thái sao? Tôi không hiểu bố mẹ cô như thế nào, mà lại sinh ra đứa con như cô nữa."
Bà Linh rít lên từng tiếng.
"Mẹ. Mẹ đừng nói nữa được không? Con xin mẹ đấy. Mẹ không những làm đau thân xác Lam, mẹ còn đang dày vò tâm hồn của cô ấy nữa. Sao mẹ ác vậy?"
Hạ gào khóc. Lần đầu tiên, cô thấy mẹ mình thực sự quá dữ dằn.
"Bác, là con sai. Bác cứ đánh đập, mắng chửi con. Nhưng con xin bác, đừng lôi bố mẹ con vào mà trách cứ. Họ đã có công sinh ra con và nuôi con khôn lớn. Họ không có lỗi gì cả. Cũng giống như bác, tình yêu mà bố mẹ dành cho con, con dám chắc là không thua kém so với tình cảm mà hai bác dành cho Hạ đâu ạ. Bác đang nóng giận, nên con xin phép ra về. Con sẽ quay lại, xin thưa chuyện với bác sau. Con chào bác."
Lam quay lưng bước đi, cố ngăn những giọt nước trên đôi mắt hoe đỏ kia trào ra.
"Lam, đợi mình rồi cùng đi."
"Hạ quay vào nhà đi, đừng để mẹ phải giận thêm nữa. Mình không sao cả. Đừng đi theo mình. Như vậy sẽ khiến mẹ càng ghét chúng ta hơn. Hãy ở lại và an ủi mẹ."
Lam đẩy tay Hạ ra. Cô ngồi lên xe máy phóng đi luôn.
Má Lam vẫn đỏ rát. Ngực cô cũng đau. Không phải vì mấy cái đập tay của bà Linh, mà nó đau xé từng cơn từ phía trong. Cô không giận bà, nhưng cô thấy mình có lỗi với bố mẹ. Một cảm giác đau đớn, xót xa cứ ngập tràn.
Lê từng bước mệt mỏi lên nhà, cô gặp ngay Bình ở trước cửa.
"Đi đâu mà sớm vậy? Tôi đến nhờ cô một việc đây."
Lam không trả lời. Cô tra chìa khóa và ổ, đẩy rộng cửa, tỏ ý bảo Bình cứ tự nhiên mà vào.
"Mặt cô làm sao thế này?"
Bình sửng sốt khi thấy một vệt đỏ lằn trên má Lam, khóe mắt cô vẫn còn đọng lại những giọt nước.
"Không sao, bị va quệt nhẹ thôi. Đến nhờ tôi việc gì?"
Lam đưa tay lên má, che đi vết đỏ. Cô cười gượng.
"Vậy à? Lần sau làm việc gì phải cẩn thận chứ."
Bình đâu phải trẻ con mà không nhận ra vết trên mặt của Lam là cái bạt tai rất mạnh. Nhưng anh biết rằng, Lam có lý do chính đáng để giấu sự việc này đi.
"Tôi đến nhờ Lam tìm hộ chỗ thực tập."
"Tôi tưởng cậu cùng với Lâm và Vy sang chỗ Hạ thực tập rồi. Sao bây giờ mới nói?"
"Tôi thấy không hợp với nơi đó. Với lại ba người thực tập chung một chỗ, khi viết báo cáo cũng khó chọn đề tài. Lam hỏi giúp tôi nhé."
"Ừ. Để tôi hỏi cho."
"Lam này. Khi nào cần người để lắng nghe tâm sự thì cứ gọi tôi nhé. Tôi hứa sẽ làm cái bị bông để Lam có thể trút mọi phiền não, đảm bảo sẽ không nói nửa lời."
"Ừ, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên. Giờ thì tôi có việc phải ra ngoài rồi."
"Vậy tôi cũng về luôn đây, nhớ hỏi giúp tôi vụ thực tập đấy."
Bình đứng dậy đi ra, anh không quên nhắc cho Lam nhớ nhiệm vụ của mình.
* * *
"Cảm ơn anh đã giúp em."
Hạ nhìn Nhật Minh với ánh mắt biết ơn. Mấy hôm nay, cô bị mẹ cấm túc. Ngoài thời gian làm việc ở công ty và gặp gỡ khách hàng ra thì cô không được đi đâu cả. Bà giám sát cô 24/24. Đưa cô đi làm, đón cô về, không để cho cô có khoảng trống mà đến với Lam. Nếu như có thể, bà còn muốn Hạ quay trở lại Pháp, để tránh Lam càng xa càng tốt.
"Em đừng nói vậy. Anh sẵn lòng giúp em mà. Anh xin lỗi em chuyện hôm trước. Giờ chúng mình vẫn là bạn bè tốt nhé. Khi nào cần anh làm bia đỡ đạn thì cứ gọi. Anh sẽ có mặt ngay."
Nhật Minh chìa tay ra, muốn tạo sự tin tưởng từ Hạ.
"Vâng. Cảm ơn anh đã hiểu cho em. Xin lỗi vì đã làm phiền anh nhiều vậy."
Hạ bắt lấy bàn tay Minh cảm kích.
"Là bạn bè thì đừng nói thế. Thôi, em cứ lên nhà Lam đi. Anh đi có việc một chút. Lúc nào muốn về thì cứ gọi anh."
Nhật Minh chủ động, mở cửa xe cho Hạ.
"Em biết rồi. Hẹn lát nữa gặp lại anh."
Nhật Minh dõi theo bóng Hạ cho tới khi khuất hẳn. Bàn tay anh nắm chặt, đấm mạnh vào vô – lăng. Anh thấy mình bị xúc phạm khi Hạ coi anh là kẻ thay thế. Anh đâu phải đứa khờ khạo để người khác có thể điều khiển chứ. Nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ có như vậy, anh mới kéo được Hạ về phía mình. Là một người đã từng phải lăn lội trên thương trường, anh hiểu rất rõ, nếu không chịu mất đi cái kim thì làm sao thu được thỏi vàng.
Trên suốt đoạn đường từ nhà tới đây, tâm trạng của Hạ cứ lâng lâng vui sướng. Cả tuần nay, cô bị mẹ kìm chặt, nên chưa được gặp Lam. Đến công ty thì lại không có thời gian mà nói chuyện điện thoại với Lam nhiều, về đến nhà thì bị mẹ tìm cách tịch thu điện thoại. Hạ cảm thấy mình như một đứa trẻ con, phải chịu sự kiểm soát, bảo hộ của người lớn. Do không muốn Hạ gặp Lam, mẹ cô đã sử dụng lại phương thức mà bà đã làm cách đây 20 năm, đó là đưa cô đi làm, đón cô về. Ngay cả việc đi gặp gỡ khách hàng, hay dự sự kiện, bà cũng đi theo tháp tùng. Cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở trong suốt một tuần qua. Cô nhớ Lam cồn cào, da diết mà không có cách nào để gặp được. Hạ biết rằng, mẹ cô vẫn muốn ghép đôi cô với Nhật Minh, nên cô đánh liều, chủ động hẹn gặp Nhật Minh tối nay. Đúng như dự đoán, khi vừa thấy Nhật Minh đến cổng, bà đã vui vẻ chấp nhận cho cô đi chơi cùng với anh. Dù biết là mình đã khiến cho Nhật Minh phải chịu thiệt thòi, nhưng cô không còn cách nào khác, đành phải làm điều có lỗi với anh. Hạ hy vọng với sự xuất hiện bất ngờ của mình, sẽ khiến cho Lam phải ngạc nhiên. Cô đưa tay lên bấm chuông cửa, đầu cô đang tưởng tượng ra vẻ mặt của Lam khi nhìn thấy mình. Một hồi chuông, hai hồi chuông.. mãi chẳng thấy Lam ra mở cửa, có lẽ cô ấy đi ra ngoài rồi. Đáng ghét thật. Hạ ngồi bệt xuống trước của nhà Lam. Do vội quá nên cô không mang theo chìa khóa, đến điện thoại cũng quên luôn. Mất bao nhiêu công sức để trốn khỏi sự kiểm soát của mẹ, vậy mà.. Hạ chán nản. Ngồi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Lam về, cô lại lững thững bước xuống từng bậc cầu thang. Cô bước ra ngoài cổng chung cư, đảo mắt nhìn quanh với hy vọng sẽ thấy Lam đi từ hướng nào đó trở về.
Hạ hơi bất ngờ, khi chiếc xe ô tô của Nhật Minh đập vào mắt. Hình như anh không đi đâu cả, mà đỗ xe ở bên đường đợi cô. Hạ tiến lại gần chiếc xe, đưa tay lên gõ gõ vào cửa kính. Nhật Minh vội kéo cửa xuống, anh thò đầu ra ngoài, ngạc nhiên.
"Sao em về sớm vậy? Cứ ngồi thêm chút nữa đi, anh đợi được mà."
"Lam không có nhà anh ạ. Anh vẫn đợi em từ nãy giờ ở đây sao? Em xin lỗi nhé."
"Không sao, anh cũng đang rỗi mà. Vậy em muốn tiếp tục chờ Lam hay là?"
Minh gặng hỏi.
"Thôi. Để hôm khác chúng em gặp nhau cũng được. Mình về thôi anh."
Nếu biết Lam không có ở nhà thế này, cô đã gọi điện trước rồi. Khó khăn lắm mới được ra ngoài, thế mà lại không gặp được người mình yêu. Hạ buồn bã, cô dõi mắt ra ngoài cửa kính, ngắm nhìn đường phố.
"Anh Minh. Cho xe chậm lại được không?"
Hạ lay tay Minh. Cô ngoái đầu lại nhìn đôi nam nữ ngồi trên xe máy, vừa đi ngược chiều với mình. "Chẳng phải là Lam và Bình sao? Hai người họ sao lại đi riêng với nhau? Lâm và Vy đâu?" Nhìn cái cách hai người kia vừa cười nói với nhau, Hạ cảm thấy bực mình. Đúng hơn là cô đang ghen. Cô ghen vì thấy Bình có thể đi chơi thoải mái được với Lam, mà cô thì không thể. Cô ghen vì Lam không chịu ở nhà để gặp cô mà lại đi với người đàn ông khác. Cô đã phải làm đủ mọi cách để được gặp gỡ Lam, vậy mà cô ấy lại vui vẻ với người khác ở ngoài đường. Hạ tức giận, bàn tay cô siết chặt, khiến Nhật Minh phải kêu lên.
"Á, em nhẹ tay thôi chứ. Sao cấu anh đau vậy?"
Lúc này Hạ mới tỉnh. Thì ra từ nãy giờ, cô vẫn đang nắm lấy tay Minh khi bắt anh đi chậm lại. Hạ thấy xấu hổ, cô vội rụt tay mình lại, lí nhí nói lời xin lỗi Minh.
"Em vừa nhìn thấy ai mà biểu lộ cảm xúc ghê vậy?"
"Em nhìn nhầm thôi. Anh cho xe chạy nhanh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.