Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 27

Phong Diệp

07/10/2023

"Hoàng Kim Tự".

Jenny lẩm nhẩm đọc tên của ngôi chùa mà cô và Lam đang dừng xe ở trước cổng.

"Đây là nơi mà bé Duy đang ở. Chúng ta qua lấy một số giấy tờ cần thiết và một ít đồ dùng cá nhân của ni cô để mang vào viện."

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Jenny, Lam vội giải thích.

Sau khi gặp sư thầy, thông báo qua về tình hình của Duy, Lam liền xin phép, được dẫn Jenny đi tham quan chùa một vòng.

"Không gian thật thanh tịnh."

Jenny nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để tận hưởng bầu không khí trong lành ở nơi này.

"Đi thôi."

Jenny lại lẽo đẽo bước theo Lam. Cả hai cùng trèo lên con đê phía trước mặt, hiện lên trước mắt họ là hình ảnh một dòng sông, lững lờ trôi. Khung cảnh phía trước, khiến Jenny không khỏi reo lên vì vui sướng. Cô vội tháo giày, rồi chạy băng qua bờ cát nhỏ. Chẳng mấy chốc, bàn chân đã ngập chìm trong làn nước mát lạnh.

"Cẩn thận sa vào hố cát đấy."

Lam mỉm cười, nhìn Jenny đang một mình, hồn nhiên đùa nghịch dưới sông. Cô tiến về phía cây gạo già, ngồi xuống và dựa lưng vào gốc cây, tay bứt lấy những ngọn cỏ xung quanh, tết chúng lại, thành thứ đồ chơi mà hồi bé cô hay làm.

"Lam. Xuống đây."

Lam lắc đầu, trước sự mời chào nhiệt tình của Jenny. Cô không muốn khi trở về, cả hai người cùng lấm lem bùn đất.

Chạy nhảy thỏa thích, Jenny mới bước lên bờ, đi về phía Lam đang ngồi.

"Dẫn người ta đi chơi, rồi để người ta chơi một mình, còn bản thân lại ngồi đây để ôm gốc cây."

"Chẳng phải là một mình em, nhưng cũng reo hò vui vẻ lắm mà. Cần gì có ai chơi cùng nữa."

Lam ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt giận dỗi của Jenny mà bật cười.

"Nhưng nếu có Lam cùng chơi, sẽ vui hơn. Ôi, trông dễ thương quá." Jenny ngồi sụp xuống, cầm lấy thứ đồ chơi bằng cỏ mà Lam vừa làm. Cô giơ chúng lên, ngắm nghía một hồi. "Sao có thể quấn mấy ngọn cỏ này thành chú thỏ dễ thương vậy chứ? Lam hướng dẫn em làm đi."

Lam hướng dẫn đến lần thứ ba, nhưng thứ mà Jenny làm được, chỉ là những cành cỏ đã bị vò nát, không ra bất cứ hình thù gì.

"Không được thì đừng cố. Em có ngắt trụi cỏ ở đây thì cũng không tết được cái gì ra hồn đâu."

"Hừ."

Ném nhành cỏ trên tay xuống, Jenny cũng bắt đầu cảm thấy bất lực với sự khéo léo của bản thân mình. Cuối cùng, cô đành ngồi im lặng, mà nhìn người khác trổ tài.

"Jenny này."

Bàn tay Lam ngừng hoạt động, cô quay sang Jenny.

"..."

Bị gọi bất ngờ, Jenny cũng không kịp phản ứng. Cô chỉ ngẩng mặt lên, chờ đợi cậu nói tiếp theo từ Lam.

"Tại sao em lại yêu chị?"

"Hả?"

Câu hỏi của Lam quá thẳng thắn, khiến Jenny có chút bối rối. Cô phải mất vài giây, mới có thể xác định lại rõ, điều mà Lam đang muốn nhắc tới.

"Đôi khi, người ta yêu nhau chẳng vì một lý do cụ thể nào cả."

"Đấy là người ta cùng yêu nhau. Nhưng trong trường hợp này chỉ có một mình em yêu chị thôi mà."

Giọng Lam vẫn hết sức thản nhiên.

"Này. Có cần phải nói thế không? Em cũng là con gái mà. Dù sao thì cũng phải giữ thể diện cho nhau một chút chứ."

Jenny tức điên trước thái độ của Lam. Cứ làm như, người cô yêu không phải là cô ấy không bằng.

"Được rồi. Chị xin lỗi." Lam mỉm cười. "Thế câu khác nhé. Em yêu chị từ khi nào?"

"Hừ, con người này, không lãng mạn một chút nào. Có biết là mình đang đề cập tới loại tình cảm được coi là thiêng liêng nhất của loài người không hả? Có muốn hỏi, thì cũng phải lựa lời, lựa hoàn cảnh mà hỏi chứ. Ai đời, hỏi về chuyện tình yêu của người ta, mà cứ làm như hỏi giá bán của mớ rau, cân thịt ngoài chợ không bằng. Thật tình, cũng không hiểu tại sao mình có thể yêu được con người này cơ chứ?" Jenny vò đầu, thầm nghĩ.

"Vậy là đều không có lý do chính đáng. Có thể kết luận là.."

"Yêu ngay từ khi em được ngồi trên lưng Lam, được vòng tay ôm chặt lấy cổ Lam, và được vùi thật sâu khuôn mặt của mình vào mớ tóc mềm mại của Lam. Cảm giác lúc đó, em sẽ mãi mãi không bao giờ quên."

Đôi mắt Jenny rưng rưng, khi nghĩ về cảnh tượng hôm đó.

"Nếu như chúng ta không gặp lại nhau, thì đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, phải không?"

"Không, em sẽ đi tìm Lam. Bằng mọi cách."

Jenny quả quyết. Phải, cô sẽ làm mọi cách để tìm được người con gái này, nếu như ngày hôm sau, cô ấy không tự dấn thân tới trước mặt cô. Cảm giác của cô lúc đó thật khó để diễn tả bằng lời. Từng nhịp thở, từng tiếng đập của con tim, bờ vai nhỏ nhắn, cùng với mớ tóc dài của người con gái, mà cô chưa kịp nhìn rõ mặt trên suốt quãng đường từ bãi biển về khách sạn đã ám ảnh, và in sâu vào trong tâm trí của cô. Cho tới khi được nhìn thật rõ khuôn mặt ấy vào ngày hôm sau, mọi cảm xúc mà cô đã dồn nén, cố nghĩ rằng đó chỉ là thứ ảo giác nhất thời, đã vỡ òa trong sự sung sướng.

"Tại sao em không nghĩ đơn giản hơn, coi đó chỉ là sự giúp đỡ của người qua đường?"

"Em cũng đã từng cố dặn lòng mình, đó chỉ là sự rủ lòng thương của một con người tốt bụng. Nhưng rồi, lý trí của em lại không thể sai khiến được tình cảm. Càng tiếp xúc với Lam, tình cảm của em lại càng có thêm cơ sở để khẳng định, tình yêu mà em dành cho Lam, là không hề ngộ nhận."

"Nhưng chị không thể.."

"Em biết, mình là kẻ thứ ba xen vào phá hoại tình cảm của Lam và Hạ. Cũng biết là không tốt, nhưng em không thể nào làm khác. Khi biết chuyện của hai người, em đã khóc rất nhiều. Trái tim em đau thắt lại. Lý trí mách bảo hãy buông tay, nhưng rốt cuộc, em lại không thể làm được. Lam sẽ nói rằng, em là đứa ích kỷ, xấu xa, em chấp nhận, chỉ cần em có thể giữ được Lam cho riêng mình. Em thà là kẻ có lỗi trong tình yêu, chứ nhất định, không thể đánh mất tình yêu của cuộc đời mình."

"Đồ ngốc. Sao em lại cố chấp như vậy?" Lam thực sự rất đau lòng. Cô đưa tay, lau đi những giọt nước mắt của Jenny đang không ngừng tuôn xuống. "Xung quanh em, vẫn còn có nhiều người tốt hơn chị mà. Em hãy thử mở lòng, biết đâu.."

"Em không yêu người tốt, em yêu người có thể khiến mình rung động. Vì người đó, em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được."

"Xin lỗi em. Nhưng chị không thể. Chị và Hạ.."

"Em có thể chờ. Chờ cho đến khi Lam có thể chấp nhận tình yêu của em. Chờ cho tới khi, tình cảm của hai người không còn dành cho nhau nữa, lúc đó em sẽ vẫn ở bên, để đón nhận Lam."

"Em không cần phải tự làm khổ mình như vậy. Dù em có chờ đến bao lâu, chị cũng không thể yêu em."

"Lam không thấy mình quá nhẫn tâm sao? Tại sao cứ muốn dập tắt hy vọng của em vậy? Tại sao không thể cho em một cơ hội?"

Lòng Jenny đau thắt lại, bàn tay cô bấu chặt vào tay của người ngồi bên cạnh.

"Xin lỗi. Chị không muốn em phải hy vọng trong vô vọng."

"Vậy nếu như Lam không có Hạ, hoặc giả, em là người đến trước chị ấy thì sao? Lam sẽ yêu em chứ?"

Lam thở dài. Cô phóng tầm mắt của mình ra xa, nơi ngã ba sông rộng lớn. Có thể, nếu như cô không yêu Hạ, thì giờ đây, sẽ không có ai phải đau lòng. Tình yêu của cô, về bản chất là không sai, mà sai bởi vì tình yêu này, đã khiến quá nhiều nhiều phải chịu tổn thương.

"Hạ là người con gái đầu tiên và duy nhất mà chị có thể yêu."

Đôi mắt Lam vẫn nhìn xa xăm, nhưng giọng nói thì dứt khoát, rõ ràng tới từng từ.

"Có nghĩa là.."

Jenny sửng sốt. Bàn tay cô bắt đầu nới lỏng khỏi cánh tay Lam.

Lam không trả lời, cô chỉ gật đầu. Một làn sương mỏng xuất hiện, che lấp tầm nhìn của cô.

Trầm ngâm một hồi lâu, Jenny bất ngờ lên tiếng, phá vỡ không gian tưởng như sắp đóng băng nơi này lại.

"Yêu được một người, thì có thể sẽ yêu được người thứ hai. Em sẽ chờ cho tới ngày đó. Đây là sự lựa chọn của em, Lam không được phép can thiệp nữa. Hiện tại, em chấp nhận là em gái tạm thời của Lam."

Jenny cười tươi. Đôi mắt cô trở nên long lanh hơn nữa, bởi những giọt nước vẫn còn chưa kịp khô.

"Em tỏ ra mạnh mẽ như thế làm gì? Không sợ đau sao?"

Lam thấy như bản thân mình là kẻ mang tội. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Jenny, trong lòng cô càng cảm thấy xót xa, đau đớn.

"Em yêu Lam bằng cái này.." Jenny đặt tay lên ngực trái của mình, "chứ không phải bằng cái này..", tay còn lại, cô chỉ lên trán Lam. "Mà cái này, nó chỉ có chức năng hoạt động..", tiếp tục vỗ vào ngực mình, "chứ nó không có chức năng điều khiển giống cái này," tay kia lại gõ nhẹ vào trán của Lam. "Nên em cũng chịu", Jenny nhún vai, tỏ ra vô tội.

Lam bật cười thành tiếng, trước lời giải thích "kinh điển", chẳng giống ai của Jenny. Có lẽ, chỉ có mình cô ấy, mới có thể nghĩ ra được cơ chế hoạt động riêng của trái tim và bộ não của con người như vậy.

"Mỗi khi gặp em, Lam cứ cười thế này nhé, đẹp lắm." Jenny đưa tay, chạm nhẹ vào bờ môi đang cong lên của Lam. "Không cần phải quan tâm tới tình cảm mà em dành cho Lam là như thế nào nữa đâu."

"Em.."

Lam định nói tiếp, nhưng điện thoại của cô chợt rung lên. Cô mở máy, đưa lên tai nghe.

"Gì vậy?"

"Chị đang ở đâu? Về công ty ngay đi."

Giọng Lâm vang lên gấp gáp.

"Tôi đang ở xa, không về ngay được. Có việc gì thế?"

"Mẹ chị Hạ đang ở đây làm loạn lên. Bảo vệ vừa đưa bà ấy ra ngoài."

"Tôi biết rồi. Các cậu không được nói cho Hạ biết."



Lam vội tắt máy, cô đứng dậy trước, rồi cúi xuống nhìn Jenny.

"Chúng ta về thôi. Chị có việc."

Jenny ngoan ngoãn nghe lời. Thái độ của Lam khi nghe điện thoại, cũng khiến cô cảm nhận được phần nào, có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.

++***++

Lam bước vào công ty, bắt gặp ngay một vài ánh mắt nhìn cô với vẻ ái ngại, dò xét. Đâu đó, có những tiếng nhỏ to, những hành động chỉ trỏ về phía cô. Lam cúi mặt, cùng Jenny bước nhanh về phòng làm việc của mình.

"Bà ấy đâu?"

Gặp Lâm đang đứng trước cửa phòng, Lam hỏi ngay

"Bình đưa bà ấy về rồi. Chị này.."

"Em nghe này anh."

Lam giơ tay, ra hiệu cho Lâm ngừng nói để mình nghe điện thoại của Sơn.

"Về rồi thì lên gặp anh."

"Vâng." Lam nhắm mắt, đưa tay lên day day hai bên thái dương, rồi quay sang Lâm. "Lát nữa nói chuyện sau."

Bước vào phòng Sơn, Lam đã thấy anh ngồi ở bàn tiếp khách chờ sẵn. Gương mặt anh trở nên nghiêm nghị hiếm thấy.

"Em biết chuyện vừa xảy ra rồi chứ?"

Đợi Lam ngồi xuống, Sơn mới lên tiếng.

"Em cũng mới biết. Xin lỗi anh."

"Nếu như chỉ có một mình anh, thì em không cần xin lỗi. Toàn bộ nhân viên, khách hàng, và cả đối tác của công ty, đều được chứng kiến sự phẫn nộ của một người đàn bà, chỉ vì cô con gái của bà ta, đã bị nhân viên của anh dụ dỗ, lừa gạt tình cảm. Em thấy có thuận tai, thuận mắt không?"

Lam không nói gì. Cô cúi thấp đầu xuống, hai bàn tay đan chặt vào nhau, tiếp tục nghe Sơn nói.

"Anh biết, lỗi không phải hoàn toàn là do em, nhưng em cũng có trách nhiệm, khi là nguyên nhân khiến bà ta đến đây gây chuyện. Anh thực sự rất không hài lòng. Nếu không vì cô bạn gái của em, anh đã xử bà ta theo cách riêng của mình rồi."

"Anh, em xin lỗi. Em sẽ tự giải quyết chuyện này."

"Em giải quyết ra sao? Trừ khi, em đồng ý chấm dứt với con gái bà ta. Nếu không, bà ta cũng sẽ đeo bám em ở mọi nơi. Người đàn bà này, không đơn giản như em tưởng đâu."

Quả thực, lúc trước Sơn đã rất tức giận, nhưng khi nghĩ lại tình cảnh của Lam, anh lại không muốn truy cứu quá nhiều.

"Anh nghĩ, trong thời gian này, em nên ở nhà, tập trung toàn bộ thời gian để hoàn thành hai mẫu váy cưới kia. Khi nào xong, thì đi làm trở lại."

Sơn tiếp lời. Hiện nay, cả công ty đã biết về chuyện của Lam, nên anh không muốn cô em gái của mình phải chịu thêm bất cứ một đả kích tâm lý nào nữa.

"Em cũng đang định đề nghị anh như vậy."

Lòng Lam trĩu nặng. Kể từ khi vào đây làm, cô chưa kịp làm gì để trả ơn Sơn, ngoài việc đem lại những rắc rối, khiến công ty của anh có lúc gặp phải khó khăn.

"Em không được suy nghĩ nhiều. Nên nhớ, HJA vẫn luôn là ngôi nhà của em, và anh là anh trai em. Hiểu chưa?"

"Em biết rồi. Em xin phép về trước."

Lam vội đứng lên rồi chạy ra ngoài. Cô không muốn Sơn thấy mình đang khóc.

Thấy Lam bước vào, toàn bộ nhân viên của phòng thiết kế đều dừng mọi hoạt động, hướng ánh mắt thông cảm về phía cô.

Lam cười gượng, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.

"Xin lỗi, vì đã làm phiền mọi người. Để chuộc tôi, trưa nay, em sẽ mời cả phòng mình đi ăn."

"Lam này, không phải nghĩ ngợi gì đâu. Bọn chị không quan tâm người khác nói gì về em, và dù cho, em có là người thế nào đi chăng nữa, thì với phòng thiết kế, em vẫn luôn là một đứa em tốt bụng, hòa đồng, là một trưởng phòng có tài, luôn giúp đỡ và tạo cơ hội phát triển cho nhân viên."

"Đúng rồi đấy, giờ là thời đại nào rồi chứ? Em cứ vui vẻ lên, bọn anh luôn chấp nhận và ủng hộ em."

Lam mỉm cười, cô đưa ánh mắt đầy cảm kích hướng về những đồng nghiệp của mình. Thực ra, cô không sợ mọi người trong công ty dị nghị hay bàn tán về mình, cái cô sợ chính là, vì bản thân mình, mà làm ảnh hưởng tới công việc của những người khác.

++***++

Sau khi đưa Jenny về nhà, Lam trốn ở quán cafe quen thuộc cả buổi chiều. Gần 7h tối, cô mới mệt mỏi đứng dậy ra về. Đứng dưới lòng đường ngước nhìn lên căn phòng quen thuộc, đang sáng ánh đèn, Lam thở dài, rồi rút điện thoại ra, chạm nhẹ vào dòng tên quen thuộc. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng Hạ vang lên bên tai.

"Lam đang ở đâu? Khi nào về? Tối nay mình nấu nhiều món mà Lam thích lắm. Về nhanh đi, không mình ăn hết đấy."

Lam buông điện thoại xuống, cô sợ tiếng nấc nghẹn của mình sẽ khiến cho Hạ nghe thấy. Nhắm chặt mắt, để tâm bình ổn hơn, Lam mới có thể tiếp tục cuộc nói chuyện.

"Mình về rồi. Đang ở phía dưới."

"Sao không lên nhà luôn? Ở dưới đó làm gì? Mình đói rồi."

"Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé. Hạ thay đồ rồi xuống đi."

"Nhưng mình nấu cơm rồi, rất nhiều đồ ăn nữa."

"Cứ để đó, ngày mai nấu lại rồi ăn. Tối nay chúng ta hẹn hò. Được không?"

Nói xong, Lam cắn chặt môi lại, để ngăn tiếng nấc đang chực phát ra.

"Nhưng mà, nhân dịp gì vậy? Sao tự dưng lại.."

"Hỏi nhiều quá. Tại tâm trạng mình đang tốt, nên muốn thay đổi không khí. Nếu Hạ không thích thì thôi, để mình cho xe vào, ăn ở nhà cũng được."

"Thích, mình thích mà. Đợi mình một lát, mình đi thay đồ rồi xuống ngay."

Lam không phải đợi lâu, khoảng 10 phút sau, cô đã thấy Hạ diện chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, đi từ phía trong ra. Cô xuống xe, mở cốp lấy thêm chiếc mũ bảo hiểm, đặt nó lên đầu, rồi cẩn thận cài quai mũ vào cho Hạ.

"Đi ăn ở đâu đây?"

Hạ ngồi phía sau, vòng tay cô ôm chặt lấy eo Lam, cằm tựa lên vai cô ấy, mắt nhắm hờ tận hưởng.

"Cứ đi rồi biết."

Lam cho xe chạy thật nhanh, đôi mắt cứ dần nhòe đi, khiến cô phải không ngừng đưa tay lên để lau đi những giọt nước.

"Sao lại đi đường này?"

Hạ nhìn con đường quen thuộc trước mắt mình, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an.

Lam không nói gì. Cô biết mình làm thế này là hơi quá đáng đối với Hạ, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác. Chiều nay, bố Hạ có gọi điện cho cô, ông biết chuyện vợ mình đã đến công ty cô, nên có lời xin lỗi. Ông nhờ cô, hãy thuyết phục Hạ về nhà xin lỗi mẹ cô ấy trước. Còn chuyện của hai người, sau này hãy nói. Ông nói mình đang rất đau lòng, khi gia đình không còn hòa thuận như xưa. Còn con gái ông thì ngày càng cố chấp và bướng bỉnh.

Lam hiểu được nỗi lòng của ông Cường, vì thế nên cô đã hứa với ông, tối nay sẽ đưa Hạ về ăn cơm. Nếu như, cô không chọn cách làm này, thì chắc chắn Hạ sẽ không chịu về, dù cho cô có khuyên can thế nào đi nữa. Thôi thì, cứ để cho Hạ giận cô cũng được. Bố mẹ Hạ cũng chỉ có một mình cô ấy, cô lấy tư cách gì mà giành mất con gái của họ chứ?

"Lam dừng xe lại, nếu không mình sẽ nhảy xuống đấy."

Hạ đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra, khi chiếc xe đang chạy gần đến nhà mình. Cô hét lên.

"Nếu Hạ nhảy, mình sẽ lao thẳng xe vào ô tô."

Lời nói của Lam không phải là đùa, khiến sống lưng Hạ lạnh toát. Cô không dám động đậy, nước mắt tuôn không ngừng.

"Hạ vào nhà đi, bố mẹ đang đợi cơm đấy."

Lam cho xe dừng lại trước cổng ngôi nhà ba tầng rộng lớn.

"Tại sao chứ?"

Hạ nhìn Lam đầy oán trách.

"Hai đứa về rồi hả? Mau mau vào nhà ăn cơm."

Lam chưa kịp nói gì, đã nghe tiếng của bố Hạ từ trong vọng ra. Ông biết Lam sẽ thuyết phục được cô con gái bướng bỉnh của mình quay trở về, nên đã đứng ở cửa đợi sẵn từ chập tối. Vừa thấy chiếc xe máy đậu ở trước cổng, ông đã chạy vội ra chào đón.

"Cháu chào bác." Lam dựng chân chống, bước ra khỏi xe chào hỏi. "Bác với Hạ vào ăn tối đi ạ, cháu có việc bận, nên xin phép về luôn." Cô quay sang nhìn Hạ vẫn đang nước mắt lưng tròng. "Mình về đây." Rồi nhanh chóng lên xe, nổ máy phóng đi, bỏ lại Hạ đang thờ thẫn tới mức tội nghiệp, ngay trước ngôi nhà của mình.

"Con vào nhà đi, bố mẹ vẫn đợi con về để cùng ăn đấy."

"Bố.."

"Nếu vẫn gọi bố là bố thì mau vào đi."

Hạ không dám cãi lời. Cô miễn cưỡng đi theo bố mình vào trong nhà. Mẹ cô đang ngồi phòng khách xem ti vi, trông thấy hai bố con cô cùng vào, bà xẵng giọng.

"Tôi tưởng cô sẽ không về cái nhà này nữa chứ? Sao không ở đấy, để nó nuôi đến hết đời đi?"

"Mẹ.."

"Bà nhịn một vài câu không được à? Dù sao con nó cũng đã về rồi. Những chuyện khác cứ từ từ rồi nói." Ông Cường lớn tiếng nạt vợ, sau đó lại quay sang con gái nhẹ nhàng. "Vào ăn đi con".

"Hừ, tôi không nhịn được." Nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của con gái khi trở về nhà, bà Linh không khỏi tức giận. "Nếu như không phải sáng nay tôi đến nói cho cả công ty nó biết, cái bản chất xấu xa, biến thái, đáng ghê tởm của nó, thì liệu nó có mang con gái ông về trả không? Đấy ông xem, nó về nhà mà mang theo cái bộ dạng như đưa đám thế kia thì ai mà chịu nổi."

"Mẹ. Mẹ vừa nói gì? Mẹ đến công ty Lam làm gì?"



Tay chân Hạ bổng nhiên trở nên bủn rủn.

"Tôi đến để cho tất cả những ai đang làm việc cùng nó biết được nó là đứa như thế nào? Để xem, nó còn mặt mũi nào để mà tiếp tục làm ở đấy được nữa không?"

"Sao mẹ ác vậy? Lam đâu có làm gì có lỗi với mẹ chứ? Mẹ hết làm cho gia đình nhà người ta tan gia bại sản, khiến bố cô ấy suýt chút nữa không thể sống nổi, giờ mẹ lại còn muốn Lam phải thân bại danh liệt, mẹ mới hả lòng sao?"

Hạ gào lên trong tuyệt vọng. Cô nhìn người đã sinh ra mình với ánh mắt sợ hãi.

"Không làm gì ư? Chẳng phải vì nó mà cô không còn coi tôi ra cái gì nữa hay sao? Tôi đã hạ mình, tới tận nơi để bảo cô về, tôi cho cô một ngày để thu xếp đồ đạc, nhưng cuối cùng cô vẫn cãi lời tôi. Tôi làm vậy là còn nhẹ tay với cái đứa như nó đấy."

"Mẹ thật sự rất đáng sợ. Con không dám nghĩ, mình lại có một người mẹ độc ác như vậy."

"Bốp."

Hạ đưa tay lên ôm bên má đang rát bỏng của mình. Cô quay sang, nhìn bố mình đang giơ bàn tay run run của ông lên. Ánh mắt ông hằn lên những tia giận dữ.

"Con ngày càng quá đáng rồi. Con cứ thế này, đến ngay cả bố cũng không thể chấp nhận được. Ai là người đã sinh ra con, nuôi con khôn lớn, mà con lại dám nói ra những lời hỗn láo đó? Mau xin lỗi mẹ con ngay."

"Đấy ông xem. Tất cả đều là do đứa con gái kia nó xúi giục, nên nó mới dám chống đối lại bố mẹ mình như thấy này đấy."

"Bố, con xin lỗi. Con không thể tiếp tục ở trong căn nhà này thêm một giây phút nào nữa."

Hạ chạy ra gần đến cửa, cô liền khựng lại, khi nghe tiếng quát của bố mình đằng sau lưng.

"Đứng lại. Nếu con bước chân ra khỏi cánh cửa này, thì coi như chúng ta không có đứa con gái như con. Đừng có nhìn mặt hai ông bà già này nữa. Bố sẽ xem như đứa con gái mà bố từng yêu thương hết mực, nó đã chết từ khi mới sinh ra rồi."

Ông Cường đau từng khúc ruột khi thốt ra những lời này.

Hạ không thể bước tiếp, mà quỵ ngã ngay trước bậc thềm. Cô ôm mặt, òa khóc nức nở.

++***++

Lam mở cửa, mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng, xộc thẳng vào mũi. Cô mở chiếc lồng bàn ra, đúng là toàn những món cô thích. Cầm lấy đũa, gắp một miếng đưa vào miệng, nước mắt lại rơi lã chã, ngực cô đau thắt lại. Khó khăn lắm, Lam mới nuốt trôi miếng thức ăn trong miệng.

Trời sắp chuyển đông, nên ban đêm thường rất lạnh. Lam ngồi ôm gối, co ro một mình trên sân thượng. Cảm giác trống trải bao phủ, nhưng cô lại cảm thấy dễ chịu hơn, không còn cảm thấy ngột ngạt, khó chịu như lúc ở trong phòng nữa.

Bờ vai Lam như có thứ gì đó phủ lên, cô giật mình quay lại.

"Cậu lại gắn chip theo dõi lên người tôi sao?"

"Ừ, Lam vẫn nhớ à?"

Bình mỉm cười. Anh không nghĩ, câu nói đùa của mình cách đây gần một năm lại được Lam nhắc lại.

"Cảm ơn cậu."

Lam kéo lại chiếc áo mà Bình vừa khoác lên vai.

"Không có gì. Tôi đang nóng mà."

"Không phải cái này, chuyện lúc sáng cơ."

"À."

"Bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn, cũng đều là cậu đứng ra giúp đỡ cả. Chắc kiếp trước cậu nợ tôi, nên kiếp này phải báo đáp."

Là câu nói đùa, nhưng tâm trạng Lam cũng chẳng thể khá hơn.

"Ừ, chắc là tôi nợ Lam thật. Kiếp này cũng vẫn nợ."

"Sáng nay làm cách nào mà cậu khiến bà Linh bỏ về vậy?"

Lam cũng hơi ngạc nhiên, lúc nghe Lâm nói mẹ Hạ đã không còn lớn tiếng, khi Bình ghé sát vào tai, nói với bà ta câu gì đó.

"Tôi nói mình có ông chú làm công an, nếu bà ta không về, tôi sẽ gọi chú ấy đến, đưa bà ta về đồn. Thế là bà ta sợ."

Lam bật cười. Bình thường, Bình không hay nói giỡn như vậy. Hôm nay cô mới phát hiện ra, năng khiếu hài hước ẩn dật trong con người cậu ta.

"Vậy hôm nào giới thiệu" ông chú "ấy cho tôi được làm quen nhé."

"Điều này hơi khó. Ông ấy thường sống bí hiểm, chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện đâu."

"Hóa ra, cậu cũng đâu phải là kẻ khô khan, khó tính. Rũ bỏ lớp áo thầy tu ra, lúc nào cũng vui vẻ, hài hước thế này, có phải là tốt hơn không?"

"Tôi sẽ vì lời này của Lam mà thay đổi."

Lam trở nên không thoái mái, khi nghe Bình nói câu đó. Cô ngoảnh mặt đi hướng khác, giữ im lặng.

"Lam dự tính sẽ thế nào? Mẹ Hạ có vẻ rất gay gắt."

"Tôi không biết nữa. Cũng chưa có dự tính gì."

"Ừ. Không phải vội. Dù Lam có quyết định thế nào, thì hãy vì bản thân mình một chút. Mỗi khi gặp chuyện buồn, hãy nhớ rằng, tôi vẫn luôn bên cạnh Lam. Tôi có chíp theo dõi trên người mà."

"Tôi biết rồi."

Lam chủ động, ngả đầu vào vai Bình. Chẳng mấy chốc, cô đã khóc ướt cả bờ vai anh. Cô cảm thấy chính bản thân mình mới đang mắc nợ người đàn ông này. Nợ nhiều đến mức, cô không thể nào đáp trả.

++***++

Mỗi một người, điều quan trọng nhất là phải sống thật tốt. Chỉ cần sống tốt, thì tất cả những uất ức, thiệt thòi, tất cả những tổn thương, khinh khi phải chịu đựng trước đây, tất cả ân tình, yêu hận sau này, sẽ có một ngày đều trở nên nhẹ nhàng. Và những đau đớn đã từng trải qua cũng chỉ là sự rèn luyện, không thể tránh khỏi trong cuộc đời..

Lam nhận thức được điều đó. Nhưng giữa việc nhận thức và chấp nhận lại là cả một quá trình không hề đơn giản. Có những lúc, cô nghĩ bản thân mình sống rất tốt, nhưng đôi khi, cô lại không biết cách phải sống như thế nào mới được gọi là tốt. Trong cuộc sống, có những lúc ta không thể cầu toàn, mà bắt buộc phải lựa chọn. Lựa chọn giữa được và mất, giữa cho và nhận, giữa tốt và xấu.. Và một khi đã quyết định lựa chọn, có nghĩa là ta chấp nhận sự đánh đổi. Dù là được hay mất, là cho hay nhận, là tốt hay xấu, ta cũng không thể quay đầu.

Cả nột đêm thức trắng, cafe đã nguội ngắt từ bao giờ, trong khi tâm trí vẫn trôi miên man, vô định. Tiếng chuông cửa vang lên, kéo thực tại quay về. Ngày mới lại bắt đầu.

Cánh cửa vừa hé mở, Lam chưa kịp ngạc nhiên thì người đứng ngoài đó đã nhào về phía cô, ôm ghì thật chặt.

"Chúng mình cùng đi Pháp nhé."

"Hả?"

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, khiến Lam không kịp phản ứng.

"Mình mệt mỏi lắm rồi. Bỏ lại tất cả, chúng ta hãy bắt đầu cuộc sống mới tại Pháp được không? Mình thực sự chán ghét nơi này."

Gục mặt vào bờ vai Lam, Hạ lặng lẽ khóc.

"Bình tĩnh nào." Đưa khuôn mặt Hạ về phía đối diện với mình, Lam nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chầm chậm tuôn rơi trên gò má của cô ấy. "Mình hiểu tâm trạng của Hạ, nhưng chúng ta không thể chạy trốn như thế này được."

"Nhưng nếu ở lại, chúng ta sẽ khó có thể đến được với nhau."

"Khó chứ không phải là không thể."

"Mình sợ lắm. Mẹ mình sẽ không bao giờ chấp nhận đâu. Rồi bà lại tiếp tục gây chuyện với Lam, bắt Lam phải rời xa mình cho mà xem."

"Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau kiên trì thuyết phục, cho tới khi mẹ Hạ đồng ý."

"Nhưng.."

"Không nhưng gì cả. Chúng ta cùng cố gắng, được chứ?"

"Được. Nhưng Lam phải hứa, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được buông tay. Hãy cứ nắm chặt tay mình như thế này nhé."

"Ừ, mình hứa."

"Không được. Lam phải thề nữa."

"Hả? Thề thế nào?"

"Phải thề độc."

"Có nhất thiết phải làm vậy không?"

"Có. Nếu không làm vậy, mình sợ sẽ có ngày, Lam vì quá sức chịu đựng mà bỏ rơi mình. Khi đó, mình sẽ.."

"Được rồi, được rồi. Mình xin thề, nếu như có một ngày, mình buông tay Hạ, mình sẽ bị.."

Lời nói chưa kịp phát ra, Lam đã bị Hạ lấy bờ môi của mình phủ lên khóe miệng đang mấp máy.

"Không cần nữa. Mình tin rồi."

"Vậy.."

Hạ lại tiếp tục hôn Lam. Nụ hôn lần này dài hơn và sâu hơn, như muốn hút cạn luồng khí trong lồng ngực của cả hai. Bàn tay Hạ không chịu nằm yên, nó bắt đầu di chuyển, luồn vào trong áo Lam.

"Hạ.. không.. không đi làm sao?"

Khó khăn lắm Lam mới lấy lại được chút không khí. Cô thở gấp, toàn thân trở nên nóng rực.

"Không. Mình báo nghỉ rồi."

Hạ lại tiếp tục phủ miệng mình lên miệng Lam. Lam phản ứng một cách miễn cưỡng, rồi nhanh chóng đầu hàng trước sự tấn công cuồng nhiệt của Hạ. Cánh tay cô vòng qua cổ của người mình yêu, kéo Hạ gần sát về phía mình và hôn đáp trả một cách mãnh liệt. Lưỡi họ chạm nhẹ, rồi quấn vào nhau, cứ vờn qua vờn lại, uyển chuyển, nhẹ nhàng, khiến cả hai cùng chìm trong những nụ hôn tưởng như bất tận. Những bàn tay không chịu yên vị, bắt đầu di chuyển, luồn qua lớp quần áo, chạm nhẹ vào làn da đang dần nóng bừng lên, khẽ khàng vuốt ve toàn bộ cơ thể nhau. Môi Hạ trượt dần xuống cằm, cổ và chiếc xương quai xanh đang nhô lên của Lam, rồi lại nhanh chóng lướt lên, cắn nhẹ vào vành tai cô, như khiêu khích, mời gọi. Trong dục vọng quay cuồng, cả hai gần như không thể kiềm chế được bản thân mình, mảnh vải cuối cùng trên người cũng được trút bỏ, vương vãi trên sàn. Nụ hôn lại tiếp nối những nụ hôn, nồng nhiệt và say mê cùng với sự chà miết da thịt trên cơ thể hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook