Chương 11: Quà tặng
Nhậm Bằng Chu
02/10/2022
Văn cô viết là văn nghị luận, nếu cậu đọc mà không hiểu, phải chăng đấy là do luận điểm luận chứng cô đưa ra có vấn đề?
Thịnh Hạ hỏi nhỏ: “Trương Số… Bài mình khó hiểu lắm hả?”
“Nói gì cứ nói, đừng có suốt ngày gọi tên mình.” Trương Chú xoay bút, lườm cô một cái.
Thịnh Hạ: … Cậu có tên không phải để người ta gọi hả?
Nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn hiền lành gật đầu, “Ừ. Còn bài làm của mình?”
“Rất trâu bò.” Cậu nói.
Cậu đáp lấy lệ, cộng với giọng điệu hơi khó chịu ban nãy, Thịnh Hạ biết điều không hỏi tiếp.
Cái dáng cô cúi đầu im lặng trông rất tội làm Trương Chú đến phải bối rối, khen mà cũng không được ư?
“Cậu tưởng mình đọc không hiểu thật đấy à?”
Hi vọng lại nhen lên trong Thịnh Hạ: “Vậy cậu hiểu rồi hả?”
Trương Chú nghe hỏi mà nghẹn lời, “Mình không viết được nhưng trong đầu vẫn phải có kiến thức chứ?”
Tuy cậu viết không ra thật, nhưng chẳng lẽ lại đến nỗi không có lấy chút khả năng giám định thưởng thức?
Thịnh Hạ nghiêm mặt: “Thế sao cậu viết là không hiểu…”
Trương Chú cúi đầu nhìn dòng bình văn mình viết. Cậu chỉ lười thôi mà.
Đoạn cậu rút bài làm của mình đang nằm dưới tay cô ra, ngắm nét chữ ngay ngắn rất đẹp của cô, chỉ viết mấy dòng bình luận thôi mà cũng nghe văn chương thế này.
Thôi được rồi. Có qua có lại.
Cậu gạch mấy chữ “đọc thì không hiểu, chỉ biết là hay” đi, viết xuống bên dưới: Văn phong trâu bò…
Chữ sau chưa viết xong, bên tai đã vang tiếng cảnh cáo yếu ớt, “Viết văn minh tí đi…”
Trương Chú bực mình lườm cô một phát. Hiếm có khi cô bạn không run rẩy sợ sệt, trong đôi mắt lấp lánh kiên định.
Cậu tạm ngừng bút, gạch cụm trâu bò đi, viết: Trình bày không chỗ chê, văn phong không chỗ chê, luận chứng không chỗ chê, lô-gíc không chỗ chê, tổng thể không có chỗ nào chê!!
Trương Chú: “Giờ đã hài lòng chưa?”
Thịnh Hạ: …
Bình văn xong, Phó Tiệp bắt đầu phân tích giảng giải. Như dự đoán, bài làm của Trương Chú chỉ ở mức thường thường hạng trung, không cho điểm cao được.
Nhưng cậu không mấy để bụng, chỉ cầm bài làm của Thịnh Hạ đọc đi đọc lại như đang nghiền ngẫm điều gì, làm Thịnh Hạ chỉ có thể học dựa trên bài làm của cậu.
Cho đến khi giải lao, cậu mới trả bài cho cô rồi đi ra ngoài cùng Hầu Tuấn Kỳ.
Lư Hựu Trạch tới thu bài làm, có tâm liếc sơ bài của Thịnh Hạ, “Thịnh Hạ, chữ cậu đúng là càng ngày càng đẹp!”
“Cảm ơn cậu.” Cô cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
“Bài của Trương Chú không viết tên,” Lư Hựu Trạch rút bài Trương Chú ra khỏi xấp bài làm, đặt lại lên bàn, “Cậu viết cho cậu ta đi.”
Lư Hựu Trạch còn phải đi thu bài của những tổ khác.
“Ờ.” Thịnh Hạ viết vào cột tên họ: Trương Số.
Nộp bài lên.
—
Sau giờ cơm chiều, Thịnh Hạ ra hàng trái cây mua cốc sinh tố dưa chuột như thường lệ.
Gọi là sinh tố, thực chất là dưa chuột ép lấy nước pha thêm đường. Ông chủ nói món này chỉ bán vào mùa hè. Thịnh Hạ rất thích vị ngọt thanh này, mát họng lại giải nhiệt.
Cô và Tân Tiểu Hòa từ từ đi từ cửa bắc vào lớp học.
Vừa đi vừa buôn chuyện bài tập, kiểm tra, và cả Trương Chú.
Nói đến câu bình “đọc thì không hiểu, chỉ biết là hay” nọ, Tân Tiểu Hòa cười ngả cười nghiêng, ôm bụng nói, “Cậu ta mà không dở hơi vậy chắc phải là cao thủ sát cả trai lẫn gái. Thực ra bọn con trai lớp mình thích cậu ta lắm, kiểu vừa ngưỡng mộ vừa tôn sùng ấy, còn bọn con gái thì không ai dám tiếp cận. Nhưng vẫn nhiều người thích cậu ta lắm, bọn con gái lớp khác nhắc đến cậu ta cứ như lên cơn điên hết vậy.”
Thịnh Hạ hơi tò mò: “Thế sao cậu ấy không yêu đương, chẳng lẽ vì muốn tập trung học hành?”
Tân Tiểu Hòa ra vẻ úp mở: “Tập trung học hành cái gì, cậu thấy cậu ta có cái vẻ lo lắng học hành không?”
Thịnh Hạ lắc đầu. Không thấy.
Ngồi cùng bàn với Trương Chú được hai ngày, Thịnh Hạ nhận ra Trương Chú chưa bao giờ đi học sớm. Bất kể là giờ học sáng chiều hay giờ tự học tối, lúc nào cậu cũng tới lớp sát giờ, hoặc đôi khi tới muộn chứ không chưa từng tới sớm.
Nhưng như lời Tân Tiểu Hòa, thì cậu tan học muộn.
Cậu cũng học ngoại trú, tuy vậy vẫn học hết tiết ba buổi tối như học sinh nội trú. Thậm chí nếu chưa làm bài tập xong thì sẽ tiếp tục ngồi làm đến khi nhà trường tắt điện.
“Nhìn lười thế thôi, thực tế chăm chỉ kỉ luật lắm.” Tân Tiểu Hòa bình luận.
Thịnh Hạ múc một thìa nước ép, gật gù, “Cũng không phải tự nhiên mà học giỏi được như vậy.”
Tân Tiểu Hòa ôm túi nước nóng cảm thán: “Nhưng người cố gắng hơn cậu ta thì nhiều lắm. Một phần trăm tài năng đúng là có thể đè bẹp chín chín phần trăm cố gắng.”
“Nói đi phải nói lại,” Tân Tiểu Hòa thì thầm, “Cậu ta được nhiều người thích hơn nữa cũng có ích gì đâu. Ai chẳng biết Trương Chú đã theo đuổi Trần Mộng Dao bao nhiêu năm nay, suốt từ thời cấp hai đến giờ mà cách mạng vẫn chưa thành.”
Thịnh Hạ: “Nhưng tại sao…”
Tân Tiểu Hòa: “Vì nghèo? Thực ra Trương Chú không nghèo, chỉ có thể nói gia cảnh bình thường. Nhưng đối với Trần Mộng Dao thì như vậy là nghèo. Trần Mộng Dao nói sau này mình sẽ thành ngôi sao lớn, ai thèm đi yêu đương với một cậu nhà nghèo? Có mấy anh tặng túi xách tặng điện thoại thậm chí tặng cả xe cho cậu ta mà bị cậu ta chê là nhà giàu mới nổi kìa. Trần Mộng Dao chỉ thích dạng công tử vừa giàu có vừa lịch sự phong độ như Lư Hựu Trạch thôi…”
Thịnh Hạ hỏi: “Cậu cũng quen với cậu ấy?”
“Ai? Trần Mộng Dao?” Tân Tiểu Hòa ngạc nhiên không nghĩ Thịnh Hạ sẽ hỏi chuyện, “Bạn cùng phòng với mình, lớp phó văn nghệ lớp chúng ta là Châu Huyên Huyên hồi trước là thành viên câu lạc bộ âm nhạc cùng với Trần Mộng Dao và Trương Chú. Cậu ấy khá thân với Trần Mộng Dao, chuyện gì cũng biết.”
Thịnh Hạ múc một thìa nước ép, không nói gì.
Nếu thân đến vậy sao còn kể chuyện của bạn cho người khác nghe? Tình bạn lạ thật.
Nói vậy, Trương Số bỗng nhiên thi được hạng nhất, cố gắng kiếm tiền, mục đích là để được người trong lòng chú ý đến?
Một người ngạo mạn đến vậy, thật khó cho cậu rồi.
Tuy vậy cũng đâu thể làm việc vi phạm pháp luật…
“Nghĩ gì vậy?” Tân Tiểu Hòa thấy cô thất thần, hỏi đùa, “Không phải cậu thích Trương Chú đấy chứ?”
Thịnh Hạ lắc đầu nguầy nguậy, chuyển chủ đề: “Mình chỉ đang nghĩ, có phải mình cũng nên học thêm một tiết tự học tối nữa hẵng về…”
Tuy rằng về nhà cũng vẫn chong đèn học tập song hiệu quả không thể bằng khi lên lớp. Vấn đề này đã làm cô đắn đo suy nghĩ suốt mấy hôm nay.
Tân Tiểu Hòa nói: “Vậy thì phải đến mười rưỡi mới về, cậu không sợ à?’
“Sợ…” Thịnh Hạ nhanh chóng thỏa hiệp.
Tân Tiểu Hòa: “Bọn mình vẫn nên cố gắng tận dụng những khoảng thời gian trống thì hơn.”
Hai cô bạn về đến lớp là ai nấy lại cắm đầu lo làm bài tập.
Đang tập trung giải đề Thịnh Hạ chợt nghe có tiếng gõ cửa sổ khe khẽ. Cô quay sang thấy hai nữ sinh đứng ngoài cửa sổ, đang ngần ngừ nấn ná đùn đẩy lẫn nhau.
Tuy không biết hai người này, Thịnh Hạ vẫn mở cửa sổ.
Một nữ sinh bị bạn đẩy lên, run run đưa cho cô một hộp quà, nhỏ giọng nói: “Bạn này, có thể đưa cái này cho Trương Chú hộ mình được không?”
Thịnh Hạ ngẩn người.
Có lẽ thoạt trông nét mặt cô có vẻ khó xử, một nữ sinh khác nói: “Đặt lên bàn cậu ấy là được rồi. Cảm ơn cậu nhé.”
Rồi thì đặt hộp quà lên bệ cửa sổ, kéo nhau đi mất.
Thịnh Hạ: …
Trong lớp cũng có bạn để ý tới bên này, nhiệt tình phổ cập kiến thức cho Thịnh Hạ: “Chắc lại người tới tặng quà sinh nhật cho Trương Chú, cậu để trong ngăn bàn cậu ấy là được.”
“Ờ.”
Thịnh Hạ cúi xuống định cất hộp quà vào ngăn bàn của Trương Chú, nhìn thấy trong ngăn bàn đã có hai hộp quà kích thước không bằng nhau.
Cô đoán chắc là bạn khác trong lớp để vào, người tặng quà không thông qua cô.
Người này, quả thật rất được yêu thích.
Vậy nên cô chỉ có thể để lên bàn cho cậu.
Chuông tự học tối vang được năm phút, Trương Chú mới lững thững vào lớp. Thịnh Hạ còn đang do dự không biết nên nói cậu một tiếng không đã thấy cậu tiện tay xếp hết mớ quà xuống đất, dường như không hề thấy ngạc nhiên.
Nên cô cũng thôi.
Thịnh Hạ cứ tưởng việc này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ sáng hôm sau, trước giờ học bài sớm cô lại nhận thêm cho cậu hai phần quà. Kết quả cũng không khác tối qua là mấy, cậu chỉ xếp đống quà xuống đất, không nhìn cũng không mở hộp.
Vậy những món quà tối qua đi đâu rồi?”
Thịnh Hạ cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng cứ nghĩ tới ánh mắt chất chứa đầy tình cảm và hi vọng của những nữ sinh tới tặng quà, cô lại thấy không nỡ.
“Trương Số…” Cô nhẹ giọng gọi.
Một cách e dè.
Trương Chú quay sang: “Lại gọi mình cái gì?”
Sao lại là “lại”?
Hình như hôm nay cô chưa nói với cậu câu nào mà.
Cậu thật là, chẳng hiểu kiểu gì nữa.
Nhưng đã lên tiếng rồi, Thịnh Hạ vẫn quyết tâm nói hết, “Cậu không mở quà à?”
Trương Chú nhìn thẳng vào cô, cái nhìn có vẻ suy nghĩ, “Cậu muốn mở quà?”
Chưa để cô kịp nói gì, cậu đã nhấc chồng quà dưới đất lên đặt trên hộp đựng sách của cô, “Cho cậu đấy.”
Thịnh Hạ: …?
“Không phải con gái các cậu thích mở quà lắm à?” Thấy cô ngồi im không nói năng động tĩnh gì, cậu hỏi.
Thịnh Hạ cảm thấy không đáng thay cho những nữ sinh kia. Sao cậu có thể thản nhiên đưa quà cho người khác mở vậy được? “Đây là quà người ta tặng cậu, là tấm lòng cả đấy!”
Trong giọng nói xen lẫn tức giận.
Đúng là chuyện lạ.
Trương Chú nhướng mày: “Hử?” Có ý gì.
Nhưng thoáng chốc dường như cậu đã hiểu, thấy mình oan quá, “Vậy là phải mở ở đây à, còn mang về nhà mới mở thì sao?”
Thịnh Hạ đứng hình, biết đã tự làm mình bẽ mặt, “Ừm, nếu vậy thì tốt.”
Không vứt đi là được.
Trương Chú buồn cười, nhìn mặt cô hơi ửng thì lắc đầu hết nói nổi.
Trông yếu yếu vậy mà nhiệt tình gớm, mới đó đã êm ngay rồi.
Nếu cậu đã nói sẽ mở quà, cô cũng có món quà muốn tặng.
Thịnh Hạ không về nhà nghỉ trưa, ăn cơm xong thì bắt xe tới một tiệm sách.
Ông chủ ngạc nhiên, “Nay không đi học à?”
“Có ạ, cháu… muốn mua một cuốn sách về luật.” Thịnh Hạ nói.
“Sách luật?” Ông chủ bước ra khỏi quầy đi tìm cho cô, “Bộ luật hay giáo trình học luật?”
Thịnh Hạ: “Bộ luật thì người bình thường đọc có hiểu không ạ?”
“Chắc là hiểu chứ.”
“Thế bộ luật đi ạ.”
Ông chủ đưa cô một cuốn sách nhỏ có bìa màu đỏ. Thịnh Hạ tra tìm mục lục rất lâu, tìm được mục “Tội sản xuất, in ấn, xuất bản, buôn bán, truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy để kiếm lợi” ở phần 9 chương 6. Cô trả tiền, đang định đánh dấu lên sách thì bỗng nghĩ tới điều gì lại dừng lại, gọi ông chủ: “Bác ơi, bác giúp cháu việc này…”
Khi ra khỏi tiệm sách thì đã không còn sớm. Thịnh Hạ ghé tiệm văn phòng phẩm mua một hộp quà rất đẹp, đặt cuốn sách bìa đỏ vào trong hộp, nghĩ nghĩ thấy sinh nhật người ta mà tặng món quà này thì không phải phép lắm nên lại rẽ vào cửa hàng bán đồ thể thao bên cạnh mua một bộ bảo hộ đầu gối bỏ vào trong hộp.
Nhân lúc mọi người còn đang nghỉ trưa, cô nhét hộp quà vào ngăn bàn Trương Chú.
Buổi trưa Trương Chú vẫn đến lớp sát giờ. Khi lấy sách cậu nhìn thấy hộp quà nhưng không có phản ứng gì khác lạ, chỉ lấy ra đặt cạnh như thường lệ.
Đến khi tan học cậu vẫn chưa mở ra, lại ôm dăm ba hộp quà bỏ đi như mọi ngày.
Thần kinh căng cứng của Thịnh Hạ mãi vẫn chưa thể buông lỏng.
Cô đã tự tưởng tượng ra rất nhiều khả năng khi cậu nhìn thấy cuốn sách luật. Hẳn cậu sẽ bực mình, và chắc chắn sẽ đoán xem ai là người tặng. Có thể cậu sẽ nhìn nó bằng cái nhìn âm u thâm độc…
Chắc cậu không thể đoán ra là cô đâu? Người hợp tác với cậu, người mua hàng cậu bán, những nữ sinh yêu thầm cậu ngày ngày để ý tới cậu… có thể là bất cứ ai mà.
Tuy vậy, nếu như, chẳng may, nghĩ tới cô thì sao?
Nhưng cô không thể để ý nhiều như vậy. Cô chỉ mong cậu biết hối cải quay đầu.
Thực ra thì nhiều người, nhất là nhiều bạn nam còn không biết làm vậy là phạm pháp mà, đúng không?
Cậu thông minh như thế, con đường tương lai sáng sủa như thế, chắc chắn sẽ biết cân nhắc lợi hại, sẽ không để mình vấp ngã ở đây.
Nghĩ như vậy, Thịnh Hạ mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Ăn xong nghỉ ngơi chốc lát, Thịnh Hạ vẫn cảm thấy thấp thỏm ngột ngạt. Cô mở cửa sổ, sẩm tối mùa hè đến cả cơn gió cũng mang theo hơi nóng, không thể xoa dịu ngọn lửa râm ran thiêu đốt lòng cô. Trong một thoáng chốc thậm chí cô đã mong cậu sớm phát hiện cuốn sách, để cô được chết sớm siêu sinh sớm.
Cô quyết định ra cửa bắc mua một cốc nước dưa chuột.
Lúc này đã sắp vào tiết tự học tối, nước dưa chuột cung không đủ cầu đã bán hết sách. Ông chủ nhiệt tình nói sẽ lập tức gọt vỏ ép cho.
Thịnh tình khó chối, cô đành phải chờ đợi.
Khi cầm được cốc nước ép, tiếng chuông vào tiết tự học tối cũng dồn dập vang lên, Thịnh Hạ vội vã chạy về lớp.
Lư Hựu Trạch đang phát bài làm văn hai hôm trước. Cả lớp xúm vào so sánh điểm, trên đầu cánh quạt quay ro ro, bài thi bay tán loạn.
Thịnh Hạ thầm mừng vì lớp đang loạn lạc, nhân đó lặng lẽ đi vào trong lớp.
Hiếm có khi Trương Chú đến sớm hơn cô.
Cô len qua sau lưng cậu đi vào chỗ mình, còn đương há miệng thở dốc đã nhận thấy không khí quanh cậu có điều khác lạ.
Chưa để cô kịp ngồi ấm mông, Trương Chú bỗng quay sang nhìn cô, chân giẫm lên thanh ngang dưới ghế, tay đặt trên lưng ghế cô, thoạt trông như giam cô vào trong một góc. Một bên môi cậu giật giật, điệu bộ nửa cười nửa không nhìn cô chăm chú.
“Thịnh, Hạ.”
Hình như đây là lần đầu cậu gọi thẳng tên cô.
Từng chữ nhấn nhá, cắn răng cắn lợi.
Cậu, phát hiện rồi?
Hơi thở đang dồn dập của Thịnh Hạ trở nên đông cứng, nín thở nhìn cậu như chờ đợi phán quyết.
Tác giả có lời:
Trương Chú: Can đảm lắm!
Thịnh Hạ: … Đừng phạm pháp.
Trương Chú: Trâu bò!
Thịnh Hạ: Văn minh tí đi.
Trương Chú: Giỏi không chỗ chê ~
Thịnh Hạ hỏi nhỏ: “Trương Số… Bài mình khó hiểu lắm hả?”
“Nói gì cứ nói, đừng có suốt ngày gọi tên mình.” Trương Chú xoay bút, lườm cô một cái.
Thịnh Hạ: … Cậu có tên không phải để người ta gọi hả?
Nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn hiền lành gật đầu, “Ừ. Còn bài làm của mình?”
“Rất trâu bò.” Cậu nói.
Cậu đáp lấy lệ, cộng với giọng điệu hơi khó chịu ban nãy, Thịnh Hạ biết điều không hỏi tiếp.
Cái dáng cô cúi đầu im lặng trông rất tội làm Trương Chú đến phải bối rối, khen mà cũng không được ư?
“Cậu tưởng mình đọc không hiểu thật đấy à?”
Hi vọng lại nhen lên trong Thịnh Hạ: “Vậy cậu hiểu rồi hả?”
Trương Chú nghe hỏi mà nghẹn lời, “Mình không viết được nhưng trong đầu vẫn phải có kiến thức chứ?”
Tuy cậu viết không ra thật, nhưng chẳng lẽ lại đến nỗi không có lấy chút khả năng giám định thưởng thức?
Thịnh Hạ nghiêm mặt: “Thế sao cậu viết là không hiểu…”
Trương Chú cúi đầu nhìn dòng bình văn mình viết. Cậu chỉ lười thôi mà.
Đoạn cậu rút bài làm của mình đang nằm dưới tay cô ra, ngắm nét chữ ngay ngắn rất đẹp của cô, chỉ viết mấy dòng bình luận thôi mà cũng nghe văn chương thế này.
Thôi được rồi. Có qua có lại.
Cậu gạch mấy chữ “đọc thì không hiểu, chỉ biết là hay” đi, viết xuống bên dưới: Văn phong trâu bò…
Chữ sau chưa viết xong, bên tai đã vang tiếng cảnh cáo yếu ớt, “Viết văn minh tí đi…”
Trương Chú bực mình lườm cô một phát. Hiếm có khi cô bạn không run rẩy sợ sệt, trong đôi mắt lấp lánh kiên định.
Cậu tạm ngừng bút, gạch cụm trâu bò đi, viết: Trình bày không chỗ chê, văn phong không chỗ chê, luận chứng không chỗ chê, lô-gíc không chỗ chê, tổng thể không có chỗ nào chê!!
Trương Chú: “Giờ đã hài lòng chưa?”
Thịnh Hạ: …
Bình văn xong, Phó Tiệp bắt đầu phân tích giảng giải. Như dự đoán, bài làm của Trương Chú chỉ ở mức thường thường hạng trung, không cho điểm cao được.
Nhưng cậu không mấy để bụng, chỉ cầm bài làm của Thịnh Hạ đọc đi đọc lại như đang nghiền ngẫm điều gì, làm Thịnh Hạ chỉ có thể học dựa trên bài làm của cậu.
Cho đến khi giải lao, cậu mới trả bài cho cô rồi đi ra ngoài cùng Hầu Tuấn Kỳ.
Lư Hựu Trạch tới thu bài làm, có tâm liếc sơ bài của Thịnh Hạ, “Thịnh Hạ, chữ cậu đúng là càng ngày càng đẹp!”
“Cảm ơn cậu.” Cô cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
“Bài của Trương Chú không viết tên,” Lư Hựu Trạch rút bài Trương Chú ra khỏi xấp bài làm, đặt lại lên bàn, “Cậu viết cho cậu ta đi.”
Lư Hựu Trạch còn phải đi thu bài của những tổ khác.
“Ờ.” Thịnh Hạ viết vào cột tên họ: Trương Số.
Nộp bài lên.
—
Sau giờ cơm chiều, Thịnh Hạ ra hàng trái cây mua cốc sinh tố dưa chuột như thường lệ.
Gọi là sinh tố, thực chất là dưa chuột ép lấy nước pha thêm đường. Ông chủ nói món này chỉ bán vào mùa hè. Thịnh Hạ rất thích vị ngọt thanh này, mát họng lại giải nhiệt.
Cô và Tân Tiểu Hòa từ từ đi từ cửa bắc vào lớp học.
Vừa đi vừa buôn chuyện bài tập, kiểm tra, và cả Trương Chú.
Nói đến câu bình “đọc thì không hiểu, chỉ biết là hay” nọ, Tân Tiểu Hòa cười ngả cười nghiêng, ôm bụng nói, “Cậu ta mà không dở hơi vậy chắc phải là cao thủ sát cả trai lẫn gái. Thực ra bọn con trai lớp mình thích cậu ta lắm, kiểu vừa ngưỡng mộ vừa tôn sùng ấy, còn bọn con gái thì không ai dám tiếp cận. Nhưng vẫn nhiều người thích cậu ta lắm, bọn con gái lớp khác nhắc đến cậu ta cứ như lên cơn điên hết vậy.”
Thịnh Hạ hơi tò mò: “Thế sao cậu ấy không yêu đương, chẳng lẽ vì muốn tập trung học hành?”
Tân Tiểu Hòa ra vẻ úp mở: “Tập trung học hành cái gì, cậu thấy cậu ta có cái vẻ lo lắng học hành không?”
Thịnh Hạ lắc đầu. Không thấy.
Ngồi cùng bàn với Trương Chú được hai ngày, Thịnh Hạ nhận ra Trương Chú chưa bao giờ đi học sớm. Bất kể là giờ học sáng chiều hay giờ tự học tối, lúc nào cậu cũng tới lớp sát giờ, hoặc đôi khi tới muộn chứ không chưa từng tới sớm.
Nhưng như lời Tân Tiểu Hòa, thì cậu tan học muộn.
Cậu cũng học ngoại trú, tuy vậy vẫn học hết tiết ba buổi tối như học sinh nội trú. Thậm chí nếu chưa làm bài tập xong thì sẽ tiếp tục ngồi làm đến khi nhà trường tắt điện.
“Nhìn lười thế thôi, thực tế chăm chỉ kỉ luật lắm.” Tân Tiểu Hòa bình luận.
Thịnh Hạ múc một thìa nước ép, gật gù, “Cũng không phải tự nhiên mà học giỏi được như vậy.”
Tân Tiểu Hòa ôm túi nước nóng cảm thán: “Nhưng người cố gắng hơn cậu ta thì nhiều lắm. Một phần trăm tài năng đúng là có thể đè bẹp chín chín phần trăm cố gắng.”
“Nói đi phải nói lại,” Tân Tiểu Hòa thì thầm, “Cậu ta được nhiều người thích hơn nữa cũng có ích gì đâu. Ai chẳng biết Trương Chú đã theo đuổi Trần Mộng Dao bao nhiêu năm nay, suốt từ thời cấp hai đến giờ mà cách mạng vẫn chưa thành.”
Thịnh Hạ: “Nhưng tại sao…”
Tân Tiểu Hòa: “Vì nghèo? Thực ra Trương Chú không nghèo, chỉ có thể nói gia cảnh bình thường. Nhưng đối với Trần Mộng Dao thì như vậy là nghèo. Trần Mộng Dao nói sau này mình sẽ thành ngôi sao lớn, ai thèm đi yêu đương với một cậu nhà nghèo? Có mấy anh tặng túi xách tặng điện thoại thậm chí tặng cả xe cho cậu ta mà bị cậu ta chê là nhà giàu mới nổi kìa. Trần Mộng Dao chỉ thích dạng công tử vừa giàu có vừa lịch sự phong độ như Lư Hựu Trạch thôi…”
Thịnh Hạ hỏi: “Cậu cũng quen với cậu ấy?”
“Ai? Trần Mộng Dao?” Tân Tiểu Hòa ngạc nhiên không nghĩ Thịnh Hạ sẽ hỏi chuyện, “Bạn cùng phòng với mình, lớp phó văn nghệ lớp chúng ta là Châu Huyên Huyên hồi trước là thành viên câu lạc bộ âm nhạc cùng với Trần Mộng Dao và Trương Chú. Cậu ấy khá thân với Trần Mộng Dao, chuyện gì cũng biết.”
Thịnh Hạ múc một thìa nước ép, không nói gì.
Nếu thân đến vậy sao còn kể chuyện của bạn cho người khác nghe? Tình bạn lạ thật.
Nói vậy, Trương Số bỗng nhiên thi được hạng nhất, cố gắng kiếm tiền, mục đích là để được người trong lòng chú ý đến?
Một người ngạo mạn đến vậy, thật khó cho cậu rồi.
Tuy vậy cũng đâu thể làm việc vi phạm pháp luật…
“Nghĩ gì vậy?” Tân Tiểu Hòa thấy cô thất thần, hỏi đùa, “Không phải cậu thích Trương Chú đấy chứ?”
Thịnh Hạ lắc đầu nguầy nguậy, chuyển chủ đề: “Mình chỉ đang nghĩ, có phải mình cũng nên học thêm một tiết tự học tối nữa hẵng về…”
Tuy rằng về nhà cũng vẫn chong đèn học tập song hiệu quả không thể bằng khi lên lớp. Vấn đề này đã làm cô đắn đo suy nghĩ suốt mấy hôm nay.
Tân Tiểu Hòa nói: “Vậy thì phải đến mười rưỡi mới về, cậu không sợ à?’
“Sợ…” Thịnh Hạ nhanh chóng thỏa hiệp.
Tân Tiểu Hòa: “Bọn mình vẫn nên cố gắng tận dụng những khoảng thời gian trống thì hơn.”
Hai cô bạn về đến lớp là ai nấy lại cắm đầu lo làm bài tập.
Đang tập trung giải đề Thịnh Hạ chợt nghe có tiếng gõ cửa sổ khe khẽ. Cô quay sang thấy hai nữ sinh đứng ngoài cửa sổ, đang ngần ngừ nấn ná đùn đẩy lẫn nhau.
Tuy không biết hai người này, Thịnh Hạ vẫn mở cửa sổ.
Một nữ sinh bị bạn đẩy lên, run run đưa cho cô một hộp quà, nhỏ giọng nói: “Bạn này, có thể đưa cái này cho Trương Chú hộ mình được không?”
Thịnh Hạ ngẩn người.
Có lẽ thoạt trông nét mặt cô có vẻ khó xử, một nữ sinh khác nói: “Đặt lên bàn cậu ấy là được rồi. Cảm ơn cậu nhé.”
Rồi thì đặt hộp quà lên bệ cửa sổ, kéo nhau đi mất.
Thịnh Hạ: …
Trong lớp cũng có bạn để ý tới bên này, nhiệt tình phổ cập kiến thức cho Thịnh Hạ: “Chắc lại người tới tặng quà sinh nhật cho Trương Chú, cậu để trong ngăn bàn cậu ấy là được.”
“Ờ.”
Thịnh Hạ cúi xuống định cất hộp quà vào ngăn bàn của Trương Chú, nhìn thấy trong ngăn bàn đã có hai hộp quà kích thước không bằng nhau.
Cô đoán chắc là bạn khác trong lớp để vào, người tặng quà không thông qua cô.
Người này, quả thật rất được yêu thích.
Vậy nên cô chỉ có thể để lên bàn cho cậu.
Chuông tự học tối vang được năm phút, Trương Chú mới lững thững vào lớp. Thịnh Hạ còn đang do dự không biết nên nói cậu một tiếng không đã thấy cậu tiện tay xếp hết mớ quà xuống đất, dường như không hề thấy ngạc nhiên.
Nên cô cũng thôi.
Thịnh Hạ cứ tưởng việc này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ sáng hôm sau, trước giờ học bài sớm cô lại nhận thêm cho cậu hai phần quà. Kết quả cũng không khác tối qua là mấy, cậu chỉ xếp đống quà xuống đất, không nhìn cũng không mở hộp.
Vậy những món quà tối qua đi đâu rồi?”
Thịnh Hạ cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng cứ nghĩ tới ánh mắt chất chứa đầy tình cảm và hi vọng của những nữ sinh tới tặng quà, cô lại thấy không nỡ.
“Trương Số…” Cô nhẹ giọng gọi.
Một cách e dè.
Trương Chú quay sang: “Lại gọi mình cái gì?”
Sao lại là “lại”?
Hình như hôm nay cô chưa nói với cậu câu nào mà.
Cậu thật là, chẳng hiểu kiểu gì nữa.
Nhưng đã lên tiếng rồi, Thịnh Hạ vẫn quyết tâm nói hết, “Cậu không mở quà à?”
Trương Chú nhìn thẳng vào cô, cái nhìn có vẻ suy nghĩ, “Cậu muốn mở quà?”
Chưa để cô kịp nói gì, cậu đã nhấc chồng quà dưới đất lên đặt trên hộp đựng sách của cô, “Cho cậu đấy.”
Thịnh Hạ: …?
“Không phải con gái các cậu thích mở quà lắm à?” Thấy cô ngồi im không nói năng động tĩnh gì, cậu hỏi.
Thịnh Hạ cảm thấy không đáng thay cho những nữ sinh kia. Sao cậu có thể thản nhiên đưa quà cho người khác mở vậy được? “Đây là quà người ta tặng cậu, là tấm lòng cả đấy!”
Trong giọng nói xen lẫn tức giận.
Đúng là chuyện lạ.
Trương Chú nhướng mày: “Hử?” Có ý gì.
Nhưng thoáng chốc dường như cậu đã hiểu, thấy mình oan quá, “Vậy là phải mở ở đây à, còn mang về nhà mới mở thì sao?”
Thịnh Hạ đứng hình, biết đã tự làm mình bẽ mặt, “Ừm, nếu vậy thì tốt.”
Không vứt đi là được.
Trương Chú buồn cười, nhìn mặt cô hơi ửng thì lắc đầu hết nói nổi.
Trông yếu yếu vậy mà nhiệt tình gớm, mới đó đã êm ngay rồi.
Nếu cậu đã nói sẽ mở quà, cô cũng có món quà muốn tặng.
Thịnh Hạ không về nhà nghỉ trưa, ăn cơm xong thì bắt xe tới một tiệm sách.
Ông chủ ngạc nhiên, “Nay không đi học à?”
“Có ạ, cháu… muốn mua một cuốn sách về luật.” Thịnh Hạ nói.
“Sách luật?” Ông chủ bước ra khỏi quầy đi tìm cho cô, “Bộ luật hay giáo trình học luật?”
Thịnh Hạ: “Bộ luật thì người bình thường đọc có hiểu không ạ?”
“Chắc là hiểu chứ.”
“Thế bộ luật đi ạ.”
Ông chủ đưa cô một cuốn sách nhỏ có bìa màu đỏ. Thịnh Hạ tra tìm mục lục rất lâu, tìm được mục “Tội sản xuất, in ấn, xuất bản, buôn bán, truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy để kiếm lợi” ở phần 9 chương 6. Cô trả tiền, đang định đánh dấu lên sách thì bỗng nghĩ tới điều gì lại dừng lại, gọi ông chủ: “Bác ơi, bác giúp cháu việc này…”
Khi ra khỏi tiệm sách thì đã không còn sớm. Thịnh Hạ ghé tiệm văn phòng phẩm mua một hộp quà rất đẹp, đặt cuốn sách bìa đỏ vào trong hộp, nghĩ nghĩ thấy sinh nhật người ta mà tặng món quà này thì không phải phép lắm nên lại rẽ vào cửa hàng bán đồ thể thao bên cạnh mua một bộ bảo hộ đầu gối bỏ vào trong hộp.
Nhân lúc mọi người còn đang nghỉ trưa, cô nhét hộp quà vào ngăn bàn Trương Chú.
Buổi trưa Trương Chú vẫn đến lớp sát giờ. Khi lấy sách cậu nhìn thấy hộp quà nhưng không có phản ứng gì khác lạ, chỉ lấy ra đặt cạnh như thường lệ.
Đến khi tan học cậu vẫn chưa mở ra, lại ôm dăm ba hộp quà bỏ đi như mọi ngày.
Thần kinh căng cứng của Thịnh Hạ mãi vẫn chưa thể buông lỏng.
Cô đã tự tưởng tượng ra rất nhiều khả năng khi cậu nhìn thấy cuốn sách luật. Hẳn cậu sẽ bực mình, và chắc chắn sẽ đoán xem ai là người tặng. Có thể cậu sẽ nhìn nó bằng cái nhìn âm u thâm độc…
Chắc cậu không thể đoán ra là cô đâu? Người hợp tác với cậu, người mua hàng cậu bán, những nữ sinh yêu thầm cậu ngày ngày để ý tới cậu… có thể là bất cứ ai mà.
Tuy vậy, nếu như, chẳng may, nghĩ tới cô thì sao?
Nhưng cô không thể để ý nhiều như vậy. Cô chỉ mong cậu biết hối cải quay đầu.
Thực ra thì nhiều người, nhất là nhiều bạn nam còn không biết làm vậy là phạm pháp mà, đúng không?
Cậu thông minh như thế, con đường tương lai sáng sủa như thế, chắc chắn sẽ biết cân nhắc lợi hại, sẽ không để mình vấp ngã ở đây.
Nghĩ như vậy, Thịnh Hạ mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Ăn xong nghỉ ngơi chốc lát, Thịnh Hạ vẫn cảm thấy thấp thỏm ngột ngạt. Cô mở cửa sổ, sẩm tối mùa hè đến cả cơn gió cũng mang theo hơi nóng, không thể xoa dịu ngọn lửa râm ran thiêu đốt lòng cô. Trong một thoáng chốc thậm chí cô đã mong cậu sớm phát hiện cuốn sách, để cô được chết sớm siêu sinh sớm.
Cô quyết định ra cửa bắc mua một cốc nước dưa chuột.
Lúc này đã sắp vào tiết tự học tối, nước dưa chuột cung không đủ cầu đã bán hết sách. Ông chủ nhiệt tình nói sẽ lập tức gọt vỏ ép cho.
Thịnh tình khó chối, cô đành phải chờ đợi.
Khi cầm được cốc nước ép, tiếng chuông vào tiết tự học tối cũng dồn dập vang lên, Thịnh Hạ vội vã chạy về lớp.
Lư Hựu Trạch đang phát bài làm văn hai hôm trước. Cả lớp xúm vào so sánh điểm, trên đầu cánh quạt quay ro ro, bài thi bay tán loạn.
Thịnh Hạ thầm mừng vì lớp đang loạn lạc, nhân đó lặng lẽ đi vào trong lớp.
Hiếm có khi Trương Chú đến sớm hơn cô.
Cô len qua sau lưng cậu đi vào chỗ mình, còn đương há miệng thở dốc đã nhận thấy không khí quanh cậu có điều khác lạ.
Chưa để cô kịp ngồi ấm mông, Trương Chú bỗng quay sang nhìn cô, chân giẫm lên thanh ngang dưới ghế, tay đặt trên lưng ghế cô, thoạt trông như giam cô vào trong một góc. Một bên môi cậu giật giật, điệu bộ nửa cười nửa không nhìn cô chăm chú.
“Thịnh, Hạ.”
Hình như đây là lần đầu cậu gọi thẳng tên cô.
Từng chữ nhấn nhá, cắn răng cắn lợi.
Cậu, phát hiện rồi?
Hơi thở đang dồn dập của Thịnh Hạ trở nên đông cứng, nín thở nhìn cậu như chờ đợi phán quyết.
Tác giả có lời:
Trương Chú: Can đảm lắm!
Thịnh Hạ: … Đừng phạm pháp.
Trương Chú: Trâu bò!
Thịnh Hạ: Văn minh tí đi.
Trương Chú: Giỏi không chỗ chê ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.