Chương 62: Trương Chú
Nhậm Bằng Chu
18/12/2022
Tầng y tá trực.
Vương Liên Hoa và Trương Tô Cẩn ngồi cạnh nhau. Không khí khá tế nhị.
Ngay khi Trương Tô Cẩn đang suy nghĩ phải lấp liếm chuyện “em gái” đi thế nào, Vương Liên Hoa chủ động kết thúc không khí trầm lặng: “Bác sĩ nói sao rồi?”
Không đá động gì chuyện “em gái”.
Trương Tô Cẩn được coi là mạnh mẽ trong những người cùng lứa, tuy thế trước Vương Liên Hoa vẫn bị khí thế có được từ tuổi tác và sự từng trải lấn át.
Xem ra cô bé Thịnh Hạ kia có khả năng chịu áp lực rất tốt.
Trương Tô Cẩn: “Cuộc phẫu thuật rất thành công. Thằng bé sức khỏe tốt, từ nhỏ đã thích thể dục thể thao, bóng rổ bóng đá bóng chuyền cầu lông gi gỉ gì gi cái gì cũng chơi rất giỏi, xuân hạ thu đông tắm nước lạnh bốn mùa, da dày thịt béo giỏi chịu đựng, vết thương nhỏ này không đáng gì…”
Vương Liên Hoa: …
Câu trả lời này, nội dung đoạn giữa hình như hơi thừa?
“Đến thời điểm này rồi, chắc là sẽ ảnh hưởng tới việc học?” Vương Liên Hoa bỏ qua đoạn buôn dưa tiếp thị ở trên, hỏi.
Trương Tô Cẩn cũng rất lo: “Không thể có chuyện không ảnh hưởng được, kiểu gì cũng phải nằm viện hơn tháng…”
Thấy Vương Liên Hoa cau chặt mày, chị vội đổi lời: “Nhưng Trương Chú rất tự giác, cũng rất chăm chỉ, sẽ không vì bệnh đau mà dừng việc học. Nó có nền tảng tốt, chắc sẽ không ảnh hưởng quá nhiều…”
Nói đến cuối chính bản thân cũng thấy chột dạ.
Vương Liên Hoa: “Sau này thằng bé muốn làm gì?”
Câu này… nói kiểu gì cũng chết.
Trương Tô Cẩn uốn lưỡi mấy lượt mới nói: “Từ bé nó đã có chính kiến, chắc đã có chí hướng riêng rồi. Cháu với anh rể thằng bé cũng tôn trọng nó, tất nhiên không ép nó làm việc nó không thích…”
Chị quan sát mỗi một biểu cảm rất nhỏ của Vương Liên Hoa, bổ sung: “Đương nhiên nếu nó muốn về Nam Lý thì không gì tốt bằng, anh rể nó cũng có thể giúp đỡ một hai. Nhưng cháu thấy chắc nó không ham được giúp…”
Quả nhiên Vương Liên Hoa vờ như vô tình hỏi: “Anh rể thằng bé đang công tác ở đâu?”
“Quân Lan.”
Vương Liên Hoa gật gù: “Quân Lan thì cô cũng biết sơ sơ. Cậu ấy là?”
“Lư Tranh.”
Vương Liên Hoa nhướng mày, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa khen ngợi, “Tiểu Lư quyết đoán xưa giờ, về nước chưa mấy năm đã tạo được nhiều thành tích nổi bật.”
Lần đầu tiên Trương Tô Cẩn cảm thấy Lư Tranh thật hữu dụng, cười nói: “Tại gặp thời thôi.”
“Lúc trước Thịnh Hạ bị thương ở chân cũng nhờ cháu để ý giúp, cô đã bảo tới chúc tết nhưng Thịnh Hạ không cho…” Vương Liên Hoa chuyển chủ đề, “Không ngờ khi gặp lại lại là ở bệnh viện, cảm ơn cháu ở đây thì hình như không phải phép lắm, nhưng thật sự vẫn rất cảm ơn cháu.”
Trương Tô Cẩn: “Cháu nên làm mà.”
Vương Liên Hoa cứ cảm thấy câu này có nghĩa khác. Tại sao lại nên?
Cả hai ngồi trao đổi ít chuyện vô thưởng vô phạt. Vương Liên Hoa nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Muộn rồi, bệnh nhân cũng cần nghỉ ngơi nhiều, cô đi gọi Thịnh Hạ rồi hai mẹ con về trước. Cần giúp gì cứ việc nói nhé, đừng khách sáo…”
Trương Tô Cẩn cũng lập tức đứng dậy theo, “Cô đã giúp cháu nhiều rồi, khách sáo quá.”
Cả hai đi tới cửa phòng bệnh. Nhìn vào qua ô cửa sổ, bàn tay Vương Liên Hoa đang định gõ cửa dừng khựng.
Trong phòng, cô con gái từ nhỏ chỉ cần nhìn nam giới xa lạ mấy cái đã đỏ mặt của bà đang – cài cúc áo cho cậu nhóc nằm trên giường?
Trương Tô Cẩn cũng kinh hãi, mí mắt giật giật.
Em trai chị ơi, rốt cuộc em đã làm gì?
Hai người lớn đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lảng mắt đi một cách bối rối.
Chốc sau, hình như cô cậu trong phòng nhận thấy điều gì đó nên nhìn ra.
Vương Liên Hoa quyết đoán mở hé cánh cửa, gọi nhỏ: “Phải về rồi.”
Thịnh Hạ dựng thẳng lưng, “À, dạ.”
Sau đó dặn Trương Chú: “Ngày mai mình tới.”
Trương Chú: “Thế tới sớm sớm đó.”
Thịnh Hạ: “Ừm!”
Vương Liên Hoa: …
Trương Tô Cẩn: Ặc…
Vương Liên Hoa dẫn Thịnh Hạ đi. Lư Tranh nhanh chóng gọi điện tới.
“Thế nào rồi, biểu hiện tốt chứ?”
Trương Tô Cẩn: “Không chắc lắm.”
Lư Tranh: “Sao lại thế?”
Trương Tô Cẩn: “Thái độ thì có vẻ tốt, nhưng không đi vào thăm Tiểu Chú, nói rõ…”
Lư Tranh: “Chỉ đơn giản là dẫn con gái tới.”
Trương Tô Cẩn: “Ừm.”
Chỉ là dẫn con gái tới, còn bản thân Vương Liên Hoa thì vẫn là người ngoài cuộc. Thái độ rất tách bạch. Vừa lịch sự mà cũng vừa xa cách, quả thật chỉ là cùng đi thăm bạn của con gái.
Lư Tranh: “Ngày tháng còn dài, mẹ vợ nhìn con rể chỉ có ngày càng thuận mắt.”
Trương Tô Cẩn: … Nghĩ sớm thật đấy.
–
Đường về.
Thịnh Hạ biết, lời nên nói rồi sẽ phải nói.
“Thịnh Hạ…”
“Mẹ…”
Không hổ là mẹ con, lúc này cũng ăn ý một cách đáng kinh ngạc.
Thịnh Hạ: “Mẹ nói trước đi.”
Vương Liên Hoa cũng không định nhường, hỏi: “Con biết bây giờ là thời điểm nào rồi không?”
Câu chữ giọng điệu không thể nói là ôn hòa.
Thịnh Hạ cúi đầu, “ừm” một tiếng.
Vương Liên Hoa khẽ thở dài: “Có những lời mẹ hay nói đi nói lại, có thể con nghe chán rồi nhưng mẹ vẫn phải nói. Con không học vì hiện tại mà học để tương lai có quyền lựa chọn xem mình có thể có một nhân cách độc lập, một tâm hồn ngay thẳng hay không.”
Thịnh Hạ: “Con không lơ là việc học…”
“Thế kì thi thử lần một là thế nào? Con có biết lần thi này quan trọng thế nào không? Thành tích lúc lên lúc xuống không phải hiện tượng tốt.” Vương Liên Hoa ngắt lời.
Thịnh Hạ thấy nặng trĩu ở ngực. Từ khi lên lớp 12, mẹ rất ít nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy.
“Mẹ, con định tham gia chương trình tự chủ tuyển sinh của đại học Hà Thanh, thời gian trước vì chuẩn bị hồ sơ tham gia nên việc học bị ảnh hưởng.”
Gặp đèn đỏ, Vương Liên Hoa thắng xe, quay sang nhìn Thịnh Hạ: “Đại học Hà Thanh?”
Thịnh Hạ nhìn thấy vẻ không dám tin sâu trong mắt mẹ. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Đúng nhỉ, với số điểm của cô, ai có thể liên tưởng tới đại học Hà Thanh?
“Dạ.” Cô trả lời dứt khoát, “Là chuyên ngành văn học Hán ngữ cổ mới mở. Lúc trước con có viết sẵn một số bản thảo văn học nên quyết định thử, bây giờ vẫn chưa chắc chắn sẽ thành công, tuy vậy đã có một chút hi vọng…”
Vương Liên Hoa hoàn hồn: “Về nhà nói.”
Có lẽ vì chưa bao giờ mẹ nghĩ cô sẽ có chính kiến như thế.
Nhớ dạo trước khi ra ngoài Thịnh Hạ đã hỏi, rằng nếu đỗ vào đại học tốt hơn thì có cần ở lại Nam Lý không.
Cứ chốc chốc Vương Liên Hoa lại quan sát cô con gái sống chung bấy lâu qua gương chiếu hậu, chợt cảm thấy xa lạ.
Trong bếp, hai cốc nước, chỗ ngồi đối diện.
Dấu hiệu cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Vương Liên Hoa mở máy tính, đọc kĩ càng một lượt phần tóm tắt kế hoạch tự chủ tuyển sinh của đại học Hà Thanh, vẫn cảm thấy quá đỗi kinh ngạc: “Giáo viên của mấy đứa nói thế nào, có khả năng thật ư?”
Qua điểm sàn tuyến một là có thể vào đại học Hà Thanh?
Nghe như mơ vậy.
Vương Liên Hoa biết rất nhiều chuyên ngành có xét thành tích trong các cuộc thi để tính điểm cộng. Nhưng riêng việc học kiến thức trên lớp thôi đã là cố sức với Thịnh Hạ, tất nhiên khỏi nói tới chuyện thi đua. Đây là nguyên nhân mẹ chưa từng tìm hiểu những thông tin này.
Thịnh Hạ gật đầu: “Thầy Vương và cô Phó đã cố vấn cho con, việc này là có thể, bây giờ chỉ thiếu yêu cầu xuất bản sách. Con đã viết bản thảo xong và nộp, đã qua vòng xét duyệt đầu tiên, chỉ cần qua hết xét duyệt và kí hợp đồng trước khi hết thời hạn nộp hồ sơ là được. Sách thì miễn là phát hành trước khi tuyển sinh, tức trước khi điền nguyện vọng đợt một.”
Vương Liên Hoa nghe mà ngơ ngác, “Con viết từ khi nào?”
Thịnh Hạ lược bỏ những đoạn khó khăn khúc khuỷu, trả lời vắn tắt: “Vào tuần sau thi cuối kì trước, với cả… dạo trước có xin nghỉ mấy hôm…” Cô cúi đầu, sợ đối mặt với cái nhìn trách móc của mẹ, giọng nói cũng nhỏ dần, “Xin nghỉ để viết…”
“Mẹ cứ bảo thảo nào có một dạo toàn nghe tiếng gõ phím lạch cạch.” Vương Liên Hoa vẫn còn nghi hoặc, chưa kịp để ý tới chuyện cô xin nghỉ, “Thế tự tin được bao nhiêu phần trăm?”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Con không biết, nếu xét duyệt nhanh thì sẽ nhanh được kí hợp đồng. Còn chuyện ra sách thì không nói chính xác được, không ai dám bảo đảm…”
Cô thành thật khai hết. Rốt thì cô cũng chưa trưởng thành, sau có qua xét duyệt cũng cần người giám hộ là Vương Liên Hoa đứng ra kí hợp đồng. Tới khi đó kiểu gì cũng phải nói hết, không giấu được.
Dường như Vương Liên Hoa đã bắt kịp mạch sự việc: “Có nghĩa là nếu thi đại học xong mà đến khi điền nguyện vọng vẫn chưa ra sách, thì tất cả đều là công dã tràng?”
“Có thể nói như vậy…”
Tay chân Vương Liên Hoa bỗng lạnh toát.
Thịnh Hạ lại im lặng không hé tiếng nào, giấu mẹ làm ra việc động trời như vậy. Bây giờ thì đã đến giai đoạn chỉ còn chờ kết quả, nghe theo mệnh trời mới chịu tiết lộ. Giờ bà có chỉ trích con bé lãng phí thời gian các kiểu cũng đã là vô dụng.
Vương Liên Hoa không biết mình nên tỏ thái độ thế nào nữa.
Nên vui mừng hay nên lo lắng? Nên tức giận hay nên vỗ về?
Bà không biết.
Sâu trong thâm tâm chỉ có một suy nghĩ – con gái trưởng thành rồi.
Không phải hỏi ý mẹ mọi việc nữa.
Thịnh Hạ nhìn mẹ im lặng hồi lâu, cõi lòng càng lúc càng bất an nơm nớp.
Cô biết chiêu tiền trảm hậu tấu này của mình sẽ dẫn tới hậu quả thế nào.
Nhưng lần này, cô muốn làm vị tướng quân của chính cô.
“Mẹ…” Thịnh Hạ gọi.
Vương Liên Hoa bừng tỉnh, mím chặt môi, mấy giây sau mới lựa lời cất tiếng: “Con muốn tới đại học Hà Thanh như vậy, có phải vì thằng bé đó, nó muốn tới Hà Yến?”
Thịnh Hạ thấy hơi khó thở.
Cô ngẩng lên, “Không ạ.”
Cho dù không có cậu, cô vẫn muốn tới đó.
Vương Liên Hoa biết Thịnh Hạ sẽ không nói dối ở câu hỏi này. Mà không nói dối, có nghĩa vốn dĩ con gái đã không muốn ở lại Nam Lý.
Điều này khiến lồng ngực Vương Liên Hoa chợt thắt lại nhức nhối, tay đỡ trán, chóng mặt quay cuồng.
Nhưng vẫn nhấn mạnh: “Nếu con đỗ đại học Hà Thanh, tất nhiên mẹ rất vui. Nhưng mẹ muốn con hiểu rõ là mình đang học tập, đang tiến bộ, đang trưởng thành vì ai. Mẹ muốn đáp án của câu hỏi này luôn luôn là vì chính con. Con phải vì chính bản thân con!”
Thịnh Hạ im lặng. Thực ra lúc sau cũng có một phần nguyên nhân vì cậu. Nhưng dễ thấy bây giờ nói điều này không phải việc lý trí, cũng không có ý nghĩa gì cả. Nên cô lựa chọn im lặng.
Vương Liên Hoa tiếp tục nói: “Mấy ngày nay trạng thái của con không tốt nên mẹ không can thiệp nhiều. Mẹ đã tìm hiểu về thằng bé đó trên mạng, nó là đứa tốt. Nhưng mẹ vẫn phải khuyên con đừng giới hạn đời mình quá sớm.”
Thịnh Hạ chờ mẹ nói hết, từ tốn tiếp lời: “Mẹ, cậu ấy tên Trương Chú.”
Vương Liên Hoa sửng sốt.
Bản thân Thịnh Hạ cũng không hiểu nguyên nhân do đâu, nhưng khi nghe mẹ gọi Trương Chú là “đứa trẻ đó”, “thằng bé đó”, cô cảm thấy không thoải mái. Giống như hôm đi qua cổng trạng nguyên đã nghe mọi người gọi “cái cậu A12”.
Một danh xưng khuyết thiếu tính cá nhân nhường nào.
Trương Chú, cậu đáng được gọi bằng cái tên chính xác.
“Xin lỗi, mẹ theo thói quen.” Vương Liên Hoa thỏa hiệp, “Trương Chú rất tốt, ở tuổi này, thích một người như vậy không phải việc đáng xấu hổ.”
“Dù vậy.”
Thịnh Hạ lắng nghe, đã biết đoạn sau sẽ có “dù vậy”.
“Dù vậy hai đứa còn rất nhỏ, mọi việc đều cần cẩn trọng. Thứ mà con tưởng mình nhìn rõ, có lẽ sau này sẽ nhận ra chỉ là hư ảo; thứ con tưởng là tình cảm chân thành nhất, có lẽ không thể vượt qua thử thách thời gian; cách biệt điều kiện hoàn cảnh mà con tưởng có thể vượt qua, trên thực tế sẽ khiến cuộc sống của con trở nên hỗn loạn, khiến con bị nó hành hạ khổ sở!”
Vương Liên Hoa tạm dừng, hiểu là mình đang nói về chính bản thân.
“Không phải mẹ muốn làm người xấu. Mẹ chỉ muốn cho con biết, đời còn dài.” Vương Liên Hoa giấu kín những cảm xúc không nên có, tiếp tục từng chữ nặng nề: “Con mới bao nhiêu tuổi, mới gặp bao nhiêu người? Sau này con sẽ gặp vô số người khác nhau, sẽ gặp người giỏi giang hơn, đẹp trai hơn, tất cả các mặt đều phù hợp hơn…”
“Nhưng mẹ à,” hiếm có một lần Thịnh Hạ ngắt lời mẹ, “Mỗi một lần rung động đều là độc nhất vô nhị.”
Vương Liên Hoa sửng sốt.
Thịnh Hạ nói như tiếng thì thầm: “Sau này hoàng tử bé sẽ gặp vô vàn bông hồng, tất cả đều rất phù hợp với yêu cầu của cậu, đều ngoan ngoãn nhiệt tình, còn biết làm nũng chứ không đỏng đảnh khó chiều như bông hồng của cậu. Nhưng chỉ bông hồng ấy mới là bông hồng của cậu.”
“Có lẽ con chưa hiểu được nhiều tình cảm, nhưng con tin là tình cảm tốt sẽ khiến con người trở nên tốt hơn. Đến hiện tại, con luôn cảm thấy…” Cô ngập ngừng, cảm thấy cuộc nói chuyện đã đi quá sâu, quá riêng tư và sáo rỗng, “Thích cậu ấy làm con tốt hơn.”
“Từ khi quen cậu ấy, con mới biết người ta có thể sống như vậy – vừa hiểu được chúng sinh bình đẳng mà vẫn có thể thông cảm cho khác biệt của mỗi người; vừa có thể đứng trên đỉnh cao nhìn xuống và cũng có thể khom lưng lấm lem ngoài đồng; vừa có thể đối mặt kết cục tệ nhất và cũng có thể tạo ra kết quả tốt nhất.”
“Khi ấy con mới biết, hóa ra một người có giá trị chưa bao giờ chứng minh mình giỏi giang cỡ nào. Mà là bất kể khi chìm khi nổi, bất kể bình phẩm tốt xấu, vẫn chỉ quyết hướng tới mục tiêu của bản thân…”
“Con chưa bao giờ gặp ai như vậy. Con tin tương lai sẽ không gặp được nữa. Mà dù có, thì đó cũng không phải bông hồng của con.”
“Con muốn trở thành cậu ấy. Đây là cái nhìn chính xác nhất của con về cậu ấy.”
Dứt lời, hai mẹ con đều sững sờ.
Thịnh Hạ không ngờ mình sẽ nói cả tràng dài như thế.
Vương Liên Hoa không ngờ… Điều bà không ngờ tới đã quá nhiều, đến nỗi không biết nên phân loại nó ra sao, càng không biết tiếp theo nên nói gì.
Ở tuổi trung niên, bà ngỡ ngàng trước những lời của cô con gái chưa trưởng thành.
Tĩnh lặng bao trùm. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
“Đi ngủ đi…” Vương Liên Hoa nói.
Thịnh Hạ ngẩng nhìn, không đoán được ý mẹ.
“Dạ, mẹ ngủ ngon…”
“Ừm, ngủ ngon.”
Thịnh Hạ nằm cứng đờ trên giường, mắt nhìn trần nhà, lòng mải lo nghĩ.
Nói ra rồi.
Cứ thế nói ra hết rồi?
Quá trình nhanh tới nỗi cô không kịp nhận ra, không kịp suy nghĩ, những lời nói ấy cũng chưa được cân đo cẩn thận đã vội bật thốt ra hết.
Hóa ra.
Cô muốn trở thành cậu.
Cô bị chính những lời mình nói lột trần.
Cảm xấu giấu kín sâu tận đáy lòng ấy chưa bao giờ ngoi lên, kể cả những khi không có bất cứ ai cũng chưa từng manh nha ló mặt.
Có lẽ vì lớp vỏ ngoài của cô cho rằng nó quá bất thường.
Một dòng nước ấm chảy xuyên qua tim Thịnh Hạ, chẳng hiểu sao trong căn phòng giữa đêm tối, cô chợt nhoẻn cười.
Hóa ra là thế ư?
Cô lại rờ lên chiếc điện thoại đầu giường, mở vào weibo.
Weibo của cô cũng dùng để đọc tin tức, rất ít khi đăng bài.
Lướt tới bài đăng của Trương Chú hôm sinh nhật mình, cô vào bình luận, nghĩ một lúc vẫn không dám bày tỏ trước bao người nên đành lặng lẽ share về.
Chợt lại thấy thế thì không đủ thành ý, nên cũng sửa lại tên tài khoản. Cuối cùng cô nhìn bài đăng weibo được trình bày bố cục nghiêm cẩn, hài lòng tắt máy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, không khí trong phòng ăn khó tránh đâu đó sự bối rối. Thịnh Hạ uống một hơi hết cốc sữa, đang định đi thì bị Vương Liên Hoa gọi giật lại.
Trông mẹ hơi mệt mỏi, có lẽ vì không ngủ ngon.
“Việc con nói tối qua, mẹ đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy giờ còn quá sớm.”
Bàn tay Thịnh Hạ đang cầm cặp sách siết chặt.
Chốc sau, Vương Liên Hoa bổ sung: “Cố gắng lên, ngưỡng điểm sàn tuyến một chỉ là mốc thấp nhất, không phải mục tiêu. Hà Thanh… thi đậu rồi tính tiếp. Đây là tiền đề của tất cả mọi việc. Sau này đi tới đâu tính tới đó, nghe lời mẹ, bất kể thế nào con cũng là con gái, không được nóng vội.”
Thịnh Hạ đáp ngay không ngần ngừ: “Vâng.”
Cô hiểu.
Cô cũng không nóng vội.
Vương Liên Hoa nói thêm: “Hôm nay dành thời gian đi gặp thằng bé… Trương Chú. Đã hứa rồi thì không được thất hứa. Nhưng sau này thì, tạm thời… ít đi thôi.”
Thịnh Hạ không trả lời, cúi đầu ủ rũ ra cửa.
Tới lớp, việc đầu tiên cô làm là định nhắn tin cho Trương Chú, cho cậu biết đến tối cô sẽ tới gặp cậu.
Vừa mở điện thoại, mới vào trang chủ weibo đã có thông báo nhảy ra.
Cô hơi căng thẳng, cậu thấy nhanh thế ư?
Mở ra.
Dưới bài chia sẻ của cô tối qua có một bình luận. Bình luận mới từ sáng sớm nay.
Nhưng không phải Trương Chú.
Không phải chứ? Sao dân mạng đã mò được ra cô rồi?
[XIA_abcdef: Một ước Hà Thanh Hải Yến, hai ước bố mẹ khỏe mạnh, ba ước mình, cậu đều như nguyện, tháng Chín gặp lại nhau. // @SHU_abcdef: Cậu ấy ước gì nhỉ? Nếu ước ba điều, chắc có một là mình chứ?]
[Cô giáo Sprite cực nghiêm khắc: Điều ước của em chân thành như thế, gió đêm sẽ ghi nhớ, vầng trăng cũng sẽ ghi nhớ.]
Thịnh Hạ:?
Ai đây?
Vương Liên Hoa và Trương Tô Cẩn ngồi cạnh nhau. Không khí khá tế nhị.
Ngay khi Trương Tô Cẩn đang suy nghĩ phải lấp liếm chuyện “em gái” đi thế nào, Vương Liên Hoa chủ động kết thúc không khí trầm lặng: “Bác sĩ nói sao rồi?”
Không đá động gì chuyện “em gái”.
Trương Tô Cẩn được coi là mạnh mẽ trong những người cùng lứa, tuy thế trước Vương Liên Hoa vẫn bị khí thế có được từ tuổi tác và sự từng trải lấn át.
Xem ra cô bé Thịnh Hạ kia có khả năng chịu áp lực rất tốt.
Trương Tô Cẩn: “Cuộc phẫu thuật rất thành công. Thằng bé sức khỏe tốt, từ nhỏ đã thích thể dục thể thao, bóng rổ bóng đá bóng chuyền cầu lông gi gỉ gì gi cái gì cũng chơi rất giỏi, xuân hạ thu đông tắm nước lạnh bốn mùa, da dày thịt béo giỏi chịu đựng, vết thương nhỏ này không đáng gì…”
Vương Liên Hoa: …
Câu trả lời này, nội dung đoạn giữa hình như hơi thừa?
“Đến thời điểm này rồi, chắc là sẽ ảnh hưởng tới việc học?” Vương Liên Hoa bỏ qua đoạn buôn dưa tiếp thị ở trên, hỏi.
Trương Tô Cẩn cũng rất lo: “Không thể có chuyện không ảnh hưởng được, kiểu gì cũng phải nằm viện hơn tháng…”
Thấy Vương Liên Hoa cau chặt mày, chị vội đổi lời: “Nhưng Trương Chú rất tự giác, cũng rất chăm chỉ, sẽ không vì bệnh đau mà dừng việc học. Nó có nền tảng tốt, chắc sẽ không ảnh hưởng quá nhiều…”
Nói đến cuối chính bản thân cũng thấy chột dạ.
Vương Liên Hoa: “Sau này thằng bé muốn làm gì?”
Câu này… nói kiểu gì cũng chết.
Trương Tô Cẩn uốn lưỡi mấy lượt mới nói: “Từ bé nó đã có chính kiến, chắc đã có chí hướng riêng rồi. Cháu với anh rể thằng bé cũng tôn trọng nó, tất nhiên không ép nó làm việc nó không thích…”
Chị quan sát mỗi một biểu cảm rất nhỏ của Vương Liên Hoa, bổ sung: “Đương nhiên nếu nó muốn về Nam Lý thì không gì tốt bằng, anh rể nó cũng có thể giúp đỡ một hai. Nhưng cháu thấy chắc nó không ham được giúp…”
Quả nhiên Vương Liên Hoa vờ như vô tình hỏi: “Anh rể thằng bé đang công tác ở đâu?”
“Quân Lan.”
Vương Liên Hoa gật gù: “Quân Lan thì cô cũng biết sơ sơ. Cậu ấy là?”
“Lư Tranh.”
Vương Liên Hoa nhướng mày, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa khen ngợi, “Tiểu Lư quyết đoán xưa giờ, về nước chưa mấy năm đã tạo được nhiều thành tích nổi bật.”
Lần đầu tiên Trương Tô Cẩn cảm thấy Lư Tranh thật hữu dụng, cười nói: “Tại gặp thời thôi.”
“Lúc trước Thịnh Hạ bị thương ở chân cũng nhờ cháu để ý giúp, cô đã bảo tới chúc tết nhưng Thịnh Hạ không cho…” Vương Liên Hoa chuyển chủ đề, “Không ngờ khi gặp lại lại là ở bệnh viện, cảm ơn cháu ở đây thì hình như không phải phép lắm, nhưng thật sự vẫn rất cảm ơn cháu.”
Trương Tô Cẩn: “Cháu nên làm mà.”
Vương Liên Hoa cứ cảm thấy câu này có nghĩa khác. Tại sao lại nên?
Cả hai ngồi trao đổi ít chuyện vô thưởng vô phạt. Vương Liên Hoa nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Muộn rồi, bệnh nhân cũng cần nghỉ ngơi nhiều, cô đi gọi Thịnh Hạ rồi hai mẹ con về trước. Cần giúp gì cứ việc nói nhé, đừng khách sáo…”
Trương Tô Cẩn cũng lập tức đứng dậy theo, “Cô đã giúp cháu nhiều rồi, khách sáo quá.”
Cả hai đi tới cửa phòng bệnh. Nhìn vào qua ô cửa sổ, bàn tay Vương Liên Hoa đang định gõ cửa dừng khựng.
Trong phòng, cô con gái từ nhỏ chỉ cần nhìn nam giới xa lạ mấy cái đã đỏ mặt của bà đang – cài cúc áo cho cậu nhóc nằm trên giường?
Trương Tô Cẩn cũng kinh hãi, mí mắt giật giật.
Em trai chị ơi, rốt cuộc em đã làm gì?
Hai người lớn đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lảng mắt đi một cách bối rối.
Chốc sau, hình như cô cậu trong phòng nhận thấy điều gì đó nên nhìn ra.
Vương Liên Hoa quyết đoán mở hé cánh cửa, gọi nhỏ: “Phải về rồi.”
Thịnh Hạ dựng thẳng lưng, “À, dạ.”
Sau đó dặn Trương Chú: “Ngày mai mình tới.”
Trương Chú: “Thế tới sớm sớm đó.”
Thịnh Hạ: “Ừm!”
Vương Liên Hoa: …
Trương Tô Cẩn: Ặc…
Vương Liên Hoa dẫn Thịnh Hạ đi. Lư Tranh nhanh chóng gọi điện tới.
“Thế nào rồi, biểu hiện tốt chứ?”
Trương Tô Cẩn: “Không chắc lắm.”
Lư Tranh: “Sao lại thế?”
Trương Tô Cẩn: “Thái độ thì có vẻ tốt, nhưng không đi vào thăm Tiểu Chú, nói rõ…”
Lư Tranh: “Chỉ đơn giản là dẫn con gái tới.”
Trương Tô Cẩn: “Ừm.”
Chỉ là dẫn con gái tới, còn bản thân Vương Liên Hoa thì vẫn là người ngoài cuộc. Thái độ rất tách bạch. Vừa lịch sự mà cũng vừa xa cách, quả thật chỉ là cùng đi thăm bạn của con gái.
Lư Tranh: “Ngày tháng còn dài, mẹ vợ nhìn con rể chỉ có ngày càng thuận mắt.”
Trương Tô Cẩn: … Nghĩ sớm thật đấy.
–
Đường về.
Thịnh Hạ biết, lời nên nói rồi sẽ phải nói.
“Thịnh Hạ…”
“Mẹ…”
Không hổ là mẹ con, lúc này cũng ăn ý một cách đáng kinh ngạc.
Thịnh Hạ: “Mẹ nói trước đi.”
Vương Liên Hoa cũng không định nhường, hỏi: “Con biết bây giờ là thời điểm nào rồi không?”
Câu chữ giọng điệu không thể nói là ôn hòa.
Thịnh Hạ cúi đầu, “ừm” một tiếng.
Vương Liên Hoa khẽ thở dài: “Có những lời mẹ hay nói đi nói lại, có thể con nghe chán rồi nhưng mẹ vẫn phải nói. Con không học vì hiện tại mà học để tương lai có quyền lựa chọn xem mình có thể có một nhân cách độc lập, một tâm hồn ngay thẳng hay không.”
Thịnh Hạ: “Con không lơ là việc học…”
“Thế kì thi thử lần một là thế nào? Con có biết lần thi này quan trọng thế nào không? Thành tích lúc lên lúc xuống không phải hiện tượng tốt.” Vương Liên Hoa ngắt lời.
Thịnh Hạ thấy nặng trĩu ở ngực. Từ khi lên lớp 12, mẹ rất ít nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy.
“Mẹ, con định tham gia chương trình tự chủ tuyển sinh của đại học Hà Thanh, thời gian trước vì chuẩn bị hồ sơ tham gia nên việc học bị ảnh hưởng.”
Gặp đèn đỏ, Vương Liên Hoa thắng xe, quay sang nhìn Thịnh Hạ: “Đại học Hà Thanh?”
Thịnh Hạ nhìn thấy vẻ không dám tin sâu trong mắt mẹ. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Đúng nhỉ, với số điểm của cô, ai có thể liên tưởng tới đại học Hà Thanh?
“Dạ.” Cô trả lời dứt khoát, “Là chuyên ngành văn học Hán ngữ cổ mới mở. Lúc trước con có viết sẵn một số bản thảo văn học nên quyết định thử, bây giờ vẫn chưa chắc chắn sẽ thành công, tuy vậy đã có một chút hi vọng…”
Vương Liên Hoa hoàn hồn: “Về nhà nói.”
Có lẽ vì chưa bao giờ mẹ nghĩ cô sẽ có chính kiến như thế.
Nhớ dạo trước khi ra ngoài Thịnh Hạ đã hỏi, rằng nếu đỗ vào đại học tốt hơn thì có cần ở lại Nam Lý không.
Cứ chốc chốc Vương Liên Hoa lại quan sát cô con gái sống chung bấy lâu qua gương chiếu hậu, chợt cảm thấy xa lạ.
Trong bếp, hai cốc nước, chỗ ngồi đối diện.
Dấu hiệu cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Vương Liên Hoa mở máy tính, đọc kĩ càng một lượt phần tóm tắt kế hoạch tự chủ tuyển sinh của đại học Hà Thanh, vẫn cảm thấy quá đỗi kinh ngạc: “Giáo viên của mấy đứa nói thế nào, có khả năng thật ư?”
Qua điểm sàn tuyến một là có thể vào đại học Hà Thanh?
Nghe như mơ vậy.
Vương Liên Hoa biết rất nhiều chuyên ngành có xét thành tích trong các cuộc thi để tính điểm cộng. Nhưng riêng việc học kiến thức trên lớp thôi đã là cố sức với Thịnh Hạ, tất nhiên khỏi nói tới chuyện thi đua. Đây là nguyên nhân mẹ chưa từng tìm hiểu những thông tin này.
Thịnh Hạ gật đầu: “Thầy Vương và cô Phó đã cố vấn cho con, việc này là có thể, bây giờ chỉ thiếu yêu cầu xuất bản sách. Con đã viết bản thảo xong và nộp, đã qua vòng xét duyệt đầu tiên, chỉ cần qua hết xét duyệt và kí hợp đồng trước khi hết thời hạn nộp hồ sơ là được. Sách thì miễn là phát hành trước khi tuyển sinh, tức trước khi điền nguyện vọng đợt một.”
Vương Liên Hoa nghe mà ngơ ngác, “Con viết từ khi nào?”
Thịnh Hạ lược bỏ những đoạn khó khăn khúc khuỷu, trả lời vắn tắt: “Vào tuần sau thi cuối kì trước, với cả… dạo trước có xin nghỉ mấy hôm…” Cô cúi đầu, sợ đối mặt với cái nhìn trách móc của mẹ, giọng nói cũng nhỏ dần, “Xin nghỉ để viết…”
“Mẹ cứ bảo thảo nào có một dạo toàn nghe tiếng gõ phím lạch cạch.” Vương Liên Hoa vẫn còn nghi hoặc, chưa kịp để ý tới chuyện cô xin nghỉ, “Thế tự tin được bao nhiêu phần trăm?”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Con không biết, nếu xét duyệt nhanh thì sẽ nhanh được kí hợp đồng. Còn chuyện ra sách thì không nói chính xác được, không ai dám bảo đảm…”
Cô thành thật khai hết. Rốt thì cô cũng chưa trưởng thành, sau có qua xét duyệt cũng cần người giám hộ là Vương Liên Hoa đứng ra kí hợp đồng. Tới khi đó kiểu gì cũng phải nói hết, không giấu được.
Dường như Vương Liên Hoa đã bắt kịp mạch sự việc: “Có nghĩa là nếu thi đại học xong mà đến khi điền nguyện vọng vẫn chưa ra sách, thì tất cả đều là công dã tràng?”
“Có thể nói như vậy…”
Tay chân Vương Liên Hoa bỗng lạnh toát.
Thịnh Hạ lại im lặng không hé tiếng nào, giấu mẹ làm ra việc động trời như vậy. Bây giờ thì đã đến giai đoạn chỉ còn chờ kết quả, nghe theo mệnh trời mới chịu tiết lộ. Giờ bà có chỉ trích con bé lãng phí thời gian các kiểu cũng đã là vô dụng.
Vương Liên Hoa không biết mình nên tỏ thái độ thế nào nữa.
Nên vui mừng hay nên lo lắng? Nên tức giận hay nên vỗ về?
Bà không biết.
Sâu trong thâm tâm chỉ có một suy nghĩ – con gái trưởng thành rồi.
Không phải hỏi ý mẹ mọi việc nữa.
Thịnh Hạ nhìn mẹ im lặng hồi lâu, cõi lòng càng lúc càng bất an nơm nớp.
Cô biết chiêu tiền trảm hậu tấu này của mình sẽ dẫn tới hậu quả thế nào.
Nhưng lần này, cô muốn làm vị tướng quân của chính cô.
“Mẹ…” Thịnh Hạ gọi.
Vương Liên Hoa bừng tỉnh, mím chặt môi, mấy giây sau mới lựa lời cất tiếng: “Con muốn tới đại học Hà Thanh như vậy, có phải vì thằng bé đó, nó muốn tới Hà Yến?”
Thịnh Hạ thấy hơi khó thở.
Cô ngẩng lên, “Không ạ.”
Cho dù không có cậu, cô vẫn muốn tới đó.
Vương Liên Hoa biết Thịnh Hạ sẽ không nói dối ở câu hỏi này. Mà không nói dối, có nghĩa vốn dĩ con gái đã không muốn ở lại Nam Lý.
Điều này khiến lồng ngực Vương Liên Hoa chợt thắt lại nhức nhối, tay đỡ trán, chóng mặt quay cuồng.
Nhưng vẫn nhấn mạnh: “Nếu con đỗ đại học Hà Thanh, tất nhiên mẹ rất vui. Nhưng mẹ muốn con hiểu rõ là mình đang học tập, đang tiến bộ, đang trưởng thành vì ai. Mẹ muốn đáp án của câu hỏi này luôn luôn là vì chính con. Con phải vì chính bản thân con!”
Thịnh Hạ im lặng. Thực ra lúc sau cũng có một phần nguyên nhân vì cậu. Nhưng dễ thấy bây giờ nói điều này không phải việc lý trí, cũng không có ý nghĩa gì cả. Nên cô lựa chọn im lặng.
Vương Liên Hoa tiếp tục nói: “Mấy ngày nay trạng thái của con không tốt nên mẹ không can thiệp nhiều. Mẹ đã tìm hiểu về thằng bé đó trên mạng, nó là đứa tốt. Nhưng mẹ vẫn phải khuyên con đừng giới hạn đời mình quá sớm.”
Thịnh Hạ chờ mẹ nói hết, từ tốn tiếp lời: “Mẹ, cậu ấy tên Trương Chú.”
Vương Liên Hoa sửng sốt.
Bản thân Thịnh Hạ cũng không hiểu nguyên nhân do đâu, nhưng khi nghe mẹ gọi Trương Chú là “đứa trẻ đó”, “thằng bé đó”, cô cảm thấy không thoải mái. Giống như hôm đi qua cổng trạng nguyên đã nghe mọi người gọi “cái cậu A12”.
Một danh xưng khuyết thiếu tính cá nhân nhường nào.
Trương Chú, cậu đáng được gọi bằng cái tên chính xác.
“Xin lỗi, mẹ theo thói quen.” Vương Liên Hoa thỏa hiệp, “Trương Chú rất tốt, ở tuổi này, thích một người như vậy không phải việc đáng xấu hổ.”
“Dù vậy.”
Thịnh Hạ lắng nghe, đã biết đoạn sau sẽ có “dù vậy”.
“Dù vậy hai đứa còn rất nhỏ, mọi việc đều cần cẩn trọng. Thứ mà con tưởng mình nhìn rõ, có lẽ sau này sẽ nhận ra chỉ là hư ảo; thứ con tưởng là tình cảm chân thành nhất, có lẽ không thể vượt qua thử thách thời gian; cách biệt điều kiện hoàn cảnh mà con tưởng có thể vượt qua, trên thực tế sẽ khiến cuộc sống của con trở nên hỗn loạn, khiến con bị nó hành hạ khổ sở!”
Vương Liên Hoa tạm dừng, hiểu là mình đang nói về chính bản thân.
“Không phải mẹ muốn làm người xấu. Mẹ chỉ muốn cho con biết, đời còn dài.” Vương Liên Hoa giấu kín những cảm xúc không nên có, tiếp tục từng chữ nặng nề: “Con mới bao nhiêu tuổi, mới gặp bao nhiêu người? Sau này con sẽ gặp vô số người khác nhau, sẽ gặp người giỏi giang hơn, đẹp trai hơn, tất cả các mặt đều phù hợp hơn…”
“Nhưng mẹ à,” hiếm có một lần Thịnh Hạ ngắt lời mẹ, “Mỗi một lần rung động đều là độc nhất vô nhị.”
Vương Liên Hoa sửng sốt.
Thịnh Hạ nói như tiếng thì thầm: “Sau này hoàng tử bé sẽ gặp vô vàn bông hồng, tất cả đều rất phù hợp với yêu cầu của cậu, đều ngoan ngoãn nhiệt tình, còn biết làm nũng chứ không đỏng đảnh khó chiều như bông hồng của cậu. Nhưng chỉ bông hồng ấy mới là bông hồng của cậu.”
“Có lẽ con chưa hiểu được nhiều tình cảm, nhưng con tin là tình cảm tốt sẽ khiến con người trở nên tốt hơn. Đến hiện tại, con luôn cảm thấy…” Cô ngập ngừng, cảm thấy cuộc nói chuyện đã đi quá sâu, quá riêng tư và sáo rỗng, “Thích cậu ấy làm con tốt hơn.”
“Từ khi quen cậu ấy, con mới biết người ta có thể sống như vậy – vừa hiểu được chúng sinh bình đẳng mà vẫn có thể thông cảm cho khác biệt của mỗi người; vừa có thể đứng trên đỉnh cao nhìn xuống và cũng có thể khom lưng lấm lem ngoài đồng; vừa có thể đối mặt kết cục tệ nhất và cũng có thể tạo ra kết quả tốt nhất.”
“Khi ấy con mới biết, hóa ra một người có giá trị chưa bao giờ chứng minh mình giỏi giang cỡ nào. Mà là bất kể khi chìm khi nổi, bất kể bình phẩm tốt xấu, vẫn chỉ quyết hướng tới mục tiêu của bản thân…”
“Con chưa bao giờ gặp ai như vậy. Con tin tương lai sẽ không gặp được nữa. Mà dù có, thì đó cũng không phải bông hồng của con.”
“Con muốn trở thành cậu ấy. Đây là cái nhìn chính xác nhất của con về cậu ấy.”
Dứt lời, hai mẹ con đều sững sờ.
Thịnh Hạ không ngờ mình sẽ nói cả tràng dài như thế.
Vương Liên Hoa không ngờ… Điều bà không ngờ tới đã quá nhiều, đến nỗi không biết nên phân loại nó ra sao, càng không biết tiếp theo nên nói gì.
Ở tuổi trung niên, bà ngỡ ngàng trước những lời của cô con gái chưa trưởng thành.
Tĩnh lặng bao trùm. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
“Đi ngủ đi…” Vương Liên Hoa nói.
Thịnh Hạ ngẩng nhìn, không đoán được ý mẹ.
“Dạ, mẹ ngủ ngon…”
“Ừm, ngủ ngon.”
Thịnh Hạ nằm cứng đờ trên giường, mắt nhìn trần nhà, lòng mải lo nghĩ.
Nói ra rồi.
Cứ thế nói ra hết rồi?
Quá trình nhanh tới nỗi cô không kịp nhận ra, không kịp suy nghĩ, những lời nói ấy cũng chưa được cân đo cẩn thận đã vội bật thốt ra hết.
Hóa ra.
Cô muốn trở thành cậu.
Cô bị chính những lời mình nói lột trần.
Cảm xấu giấu kín sâu tận đáy lòng ấy chưa bao giờ ngoi lên, kể cả những khi không có bất cứ ai cũng chưa từng manh nha ló mặt.
Có lẽ vì lớp vỏ ngoài của cô cho rằng nó quá bất thường.
Một dòng nước ấm chảy xuyên qua tim Thịnh Hạ, chẳng hiểu sao trong căn phòng giữa đêm tối, cô chợt nhoẻn cười.
Hóa ra là thế ư?
Cô lại rờ lên chiếc điện thoại đầu giường, mở vào weibo.
Weibo của cô cũng dùng để đọc tin tức, rất ít khi đăng bài.
Lướt tới bài đăng của Trương Chú hôm sinh nhật mình, cô vào bình luận, nghĩ một lúc vẫn không dám bày tỏ trước bao người nên đành lặng lẽ share về.
Chợt lại thấy thế thì không đủ thành ý, nên cũng sửa lại tên tài khoản. Cuối cùng cô nhìn bài đăng weibo được trình bày bố cục nghiêm cẩn, hài lòng tắt máy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, không khí trong phòng ăn khó tránh đâu đó sự bối rối. Thịnh Hạ uống một hơi hết cốc sữa, đang định đi thì bị Vương Liên Hoa gọi giật lại.
Trông mẹ hơi mệt mỏi, có lẽ vì không ngủ ngon.
“Việc con nói tối qua, mẹ đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy giờ còn quá sớm.”
Bàn tay Thịnh Hạ đang cầm cặp sách siết chặt.
Chốc sau, Vương Liên Hoa bổ sung: “Cố gắng lên, ngưỡng điểm sàn tuyến một chỉ là mốc thấp nhất, không phải mục tiêu. Hà Thanh… thi đậu rồi tính tiếp. Đây là tiền đề của tất cả mọi việc. Sau này đi tới đâu tính tới đó, nghe lời mẹ, bất kể thế nào con cũng là con gái, không được nóng vội.”
Thịnh Hạ đáp ngay không ngần ngừ: “Vâng.”
Cô hiểu.
Cô cũng không nóng vội.
Vương Liên Hoa nói thêm: “Hôm nay dành thời gian đi gặp thằng bé… Trương Chú. Đã hứa rồi thì không được thất hứa. Nhưng sau này thì, tạm thời… ít đi thôi.”
Thịnh Hạ không trả lời, cúi đầu ủ rũ ra cửa.
Tới lớp, việc đầu tiên cô làm là định nhắn tin cho Trương Chú, cho cậu biết đến tối cô sẽ tới gặp cậu.
Vừa mở điện thoại, mới vào trang chủ weibo đã có thông báo nhảy ra.
Cô hơi căng thẳng, cậu thấy nhanh thế ư?
Mở ra.
Dưới bài chia sẻ của cô tối qua có một bình luận. Bình luận mới từ sáng sớm nay.
Nhưng không phải Trương Chú.
Không phải chứ? Sao dân mạng đã mò được ra cô rồi?
[XIA_abcdef: Một ước Hà Thanh Hải Yến, hai ước bố mẹ khỏe mạnh, ba ước mình, cậu đều như nguyện, tháng Chín gặp lại nhau. // @SHU_abcdef: Cậu ấy ước gì nhỉ? Nếu ước ba điều, chắc có một là mình chứ?]
[Cô giáo Sprite cực nghiêm khắc: Điều ước của em chân thành như thế, gió đêm sẽ ghi nhớ, vầng trăng cũng sẽ ghi nhớ.]
Thịnh Hạ:?
Ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.