Chương 68: Xin lỗi
Nhậm Bằng Chu
01/01/2023
Thịnh Hạ làm bài văn xong vẫn còn dư mấy phút. Cô quan sát Trương Chú
thật kĩ. Vì bị thương ở vai nên tay trái cậu không thể giơ lên, tức cũng không thể đè bài thi. Giấy thi cứ xê dịch làm cậu viết rất chậm.
Hết giờ thi, giám thị thu bài, liếc nhanh qua Trương Chú một cái, ánh nhìn có vẻ thương cảm.
Cũng vì hành động thu bài mà Thịnh Hạ nhìn thấy bài văn của cậu. Cậu mới viết vài dòng, chắc chỉ vừa mở bài thôi.
Thi xong Trương Tô Cẩn tới đón Trương Chú. Cậu phải về uống thuốc truyền dịch, chiều lại tới trường.
Đi lại như thế rất mất công, nhưng giờ không làm khác được.
Sau giờ cơm Thịnh Hạ lượn lờ cửa hàng văn phòng phẩm. Định mua đồ chặn giấy, nhưng không tìm được nên lại bắt xe đi nhà sách Nhất Phương.
Lại một lần đặt chân vào nhà sách, Thịnh Hạ luôn cảm thấy nôn nao khó tả.
Sau khi nhà sách mở cửa lại, việc làm ăn không giảm sút mà còn tăng trưởng, ngày hành chính cũng rất đông khách ghé.
Chủ nhà sách bị thương ở cánh tay. Vết thương không quá nặng nhưng vẫn phải bó bột. Thấy Thịnh Hạ, bác còn niềm nở hơn khi trước. Bác hỏi han vết thương của Trương Chú, lại miêu tả một lượt chuyện ngày hôm ấy rất sinh động, làm Thịnh Hạ nghe mà lạnh toát người.
Sau cuộc nói chuyện, khi Thịnh Hạ về trường đã không kịp ngủ trưa, nên tới thẳng lớp học.
Trương Chú canh tới đúng giờ thi, thấy cái chặn giấy trên bàn có ngẩn ra một thoáng, lại liếc xuống tem giá chưa kịp xé ở mặt dưới. Trên tem in nhãn “Nhất Phương” sáng loáng.
Khỏi cần nhìn cậu cũng biết là ai tặng.
Lịch sử tương tự tới đáng kinh ngạc. Cậu không khỏi nhớ tới quyển luật hình sự ngày nào.
Trương Chú quay sang, nhẹ giọng gọi: “Sang chỗ mình tí.”
Lời tuy không chủ ngữ, nhưng các bạn ngồi quanh ai cũng biết cậu đang gọi ai.
Sắp vào giờ thi. Giám thị đã tới, đang giơ tập đề thi niêm phong ra trước lớp. Thịnh Hạ khom lưng ngồi xổm xuống cạnh cậu, “Sao vậy?”
Cô ngồi xổm, còn thấp hơn cậu một chút. Trương Chú cúi xuống vẫn không với tới, buộc phải túm đầu cô lên kề vào tai nói nhỏ: “Mình sẽ cố gắng làm hết, cậu lo tập trung thi, đừng nhìn mình nữa, mình căng thẳng.”
Mới dứt câu, một tiếng hắng giọng đã vọng tới. Thịnh Hạ vội giằng khỏi tay cậu, ngẩng đầu lên, thấy giám thị đã đang cầm tập đề thi lom lom nhìn họ, biểu cảm không còn lời nào nói nổi.
Thịnh Hạ đâm hoảng loạn, vội khom lưng về chỗ của mình, hít vào thật sâu, cố gắng lờ hết những cái nhìn thích thú xung quanh.
Đề thi được phát xuống. Thịnh Hạ điền tên và mã số, điền xong vô thức định ngẩng lên nhìn cậu, sau nhớ lời cậu nói đành gắng nhịn.
Lạ thật, cậu có mắt sau đầu ư? Sao biết là cô đang nhìn?
Có cái nghiên đè lên bài thi, tốc độ làm bài của Trương Chú đã tăng lên một chút.
Nhưng Thịnh Hạ không còn nhìn xem rốt cuộc cậu có làm xong hết không. Vì trừ ngữ văn, những môn khác môn nào cô cũng phải vật lộn rất gian khổ.
Tin Trương Chú về tham gia kì thi lan ra sắp khối 12 chỉ trong một ngày. Trong mấy ngày chấm bài sau kì thi, ai cũng suy đoán cậu có thể giữ vị trí hạng nhất không.
Đêm trước khi có điểm, cả Đào Chi Chi cũng nhắn tin hỏi thăm tình hình Trương Chú.
Không chỉ trong trường, mà các trường khác cũng quan tâm theo sát.
Sau khi sự việc xảy ra, sức ảnh hưởng của Trương Chú tăng mạnh. Đã có lúc Thịnh Hạ giả thiết rằng: Nếu cô không chuyển trường, chắc bây giờ cũng đã nghe tới cái tên Trương Chú.
Thịnh Hạ trả lời Đào Chi Chi: “Cậu ấy sẽ cố hết sức, đạt được điểm số tốt nhất với năng lực của cậu ấy hiện giờ.”
Chính mắt cô thấy bài làm văn của cậu chỉ mới viết vài dòng, chắc chắn vô vọng với hạng nhất.
Sự thật quả đúng thế. Nhưng mọi người vẫn không dám tin Trương Chú chỉ xếp hạng hơn ba trăm trong trường.
Môn văn không đạt, toán ở mức điểm cao nhưng không quá cao, tiếng anh 148 điểm, tổ hợp tự nhiên rất bình thường.
Trong nhà ăn, trong phòng nước, trên hành lang, thậm chí trên mạng, những tiếng thở than thay cho Trương Chú nghe mãi không hết.
Thịnh Hạ cũng có thể nghe thấy không ít.
Một số người thấy cô thì lập tức ngậm miệng, đợi cô đi xa mới thảo luận tiếp.
“Trương Chú tiếc thật, chỉ vì muốn cứu con bé chuyển trường đó mà, thật là! Bực thật, có khi năm nay trường mình đã có thủ khoa bỏ xa các hạng dưới rồi.”
“Lại chả, ầy, nhưng mà tiếc quá nhỉ?”
“Hơn nữa với ngoại hình của Trương Chú, điểm thi đại học có cái chắc lập tức thành hiện tượng mạng?”
“Đã bao nhiêu năm trường mình không có người như thế rồi.”
“Mà này, chờ Trương Chú khỏi hẳn, có còn kịp không?”
“Chắc chắn không kịp đâu. Mình thấy cậu ấy vào trường dưới trong nhóm 985 cũng khó rồi. Xếp hạng hơn ba trăm trường mình, tra trên bảng xếp hạng thành phố là đã mất tăm mất tích, càng khỏi phải nói xếp hạng của tỉnh. Trương Chú coi như đứt rồi, chắc nhà trường cũng đã từ bỏ cậu ấy.”
“Uầy, càng nói càng thấy tiếc, không thân quen cũng thấy tức thay cơ.”
Thịnh Hạ đứng ngoài cửa phòng nước, toàn thân hóa đá.
Đến tận khi hai nữ sinh đi ra, hai bên đụng mặt chính diện, cô vẫn không mảy may động cựa.
Đầu tiên hai nữ sinh có vẻ hoảng loạn, sau đó bình thản trở lại, khi đi qua Thịnh Hạ thậm chí còn huých vào cô.
Thịnh Hạ quay đầu, nói với theo hai bóng lưng đi xa: “Hai cậu xin lỗi đi.”
Hai nữ sinh quay lại, rất ngạc nhiên. Bạn đi trước bước tới chỗ Thịnh Hạ, nhìn cô, hình như cảm thấy buồn cười, “Sao phải xin lỗi? Mình nói không đúng hả? Nếu không vì cậu, Trương Chú có bị thương không? Có từ hạng nhất rơi xuống thứ hạng tìm không thấy tên không? Bản thân cậu tội lỗi thế nào, tự cậu không biết hả? Cậu là đồ sao chổi! Việc gì mình phải xin lỗi?”
Thịnh Hạ không cao bằng bạn đó, nên cô hơi hếch cằm, nhìn thẳng vào đối phương, “Ý mình không phải xin lỗi mình, mà là xin lỗi Trương Chú.”
Hai nữ sinh nhìn nhau, quay sang Thịnh Hạ bằng một cái nhìn khinh rẻ, thái độ như nói cậu đùa vớ vẩn gì vậy.
Thịnh Hạ: “Cậu có quen biết cậu ấy không? Có hiểu cậu ấy không? Không ai có tư cách nói cậu ấy không kịp. Không ai có tư cách nói cậu ấy không được. Hai cậu xin lỗi đi!”
Bạn nữ kia rất kinh ngạc.
Học cùng một tầng, cũng coi là hiểu Thịnh Hạ, biết cô hay đi lấy nước, hay gặp mặt nhau ở nhà vệ sinh, thi thoảng nghe cô và các bạn nói chuyện, thấy cô lúc nào cũng mềm mỏng dịu dàng, trông rõ là kiểu dễ bắt nạt.
Nhưng ánh mắt như hồ lặng và ngữ điệu gay gắt này thì quả khiến người nghe bất ngờ.
“Hai cậu xin lỗi Trương Chú đi!”
Giọng Thịnh Hạ đã lẫn tiếng nức nở, tuy thế vẫn rất vang.
Chậc, hổ giấy mà thôi. Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Bản đăng ở các trang đăng lại sẽ không được cập nhật vá lỗi.
Bạn nữ kia nghĩ vậy, cười, duỗi tay đẩy Thịnh Hạ, “Liên quan gì tới cậu? Cậu có tư cách gì? Mình nói cậu ấy thì làm sao, liên quan quái gì tới cậu?”
Thịnh Hạ hơi lùi về sau một bước, đứng thật thẳng. Bạn nữ kia ỷ có ưu thế chiều cao, bước từng bước lại gần, đẩy cô một cái nữa, “Cậu là đồ phá hoại, bày đặt ra vẻ cái gì?”
Bạn nữ đẩy một cái, Thịnh Hạ sẽ hơi lùi lại một bước, cuối cùng đã lùi tới sát cầu thang. Không thể nhịn nổi thì không cần nhịn nữa. Khi đối phương lại một lần duỗi tay tới, cô nhanh chóng tránh sang bên cạnh. Bạn nữ kia không đẩy trúng cô, bị mất trọng tâm, loạng choạng ngã xuống mấy bậc thang. Cùng một tiếng hét the thé vang lên, đối phương ngã sấp mặt xuống đất.
Cầu thang không cao, chỉ có hai ba bậc, bên dưới là sân cỏ.
Không đến mức thương nặng, nhưng đau là chắc chắn.
Bạn nữ đi cùng vội xuống đỡ, “Cậu sao rồi?”
Nữ sinh lăn người, ngồi thẳng dậy, miệng xuýt xoa kêu đau. Giơ tay lên nhìn, hai lòng bàn tay đã xước đỏ, cằm cũng dính bùn. Bạn nhìn Thịnh Hạ tức tối, “Cậu!”
“Xin lỗi đi!” Thịnh Hạ cầm cốc nước, tiếp tục lặp lại, giọt lệ chợt tuôn khỏi khóe mắt, quá đột ngột và dữ dội khiến hình dạng giọt nước gần như không thay đổi.
Thịnh Hạ nấc nghẹn, gian nan nuốt thứ gì đó đang nghẹn ứ ở cổ họng vào, song chỉ phí công.
Vì cô cũng không biết đó là gì.
Nghe thấy cụm từ “mất tăm mất tích”, cô thấy tim gan mình bị ai đâm thủng một lỗ, vật thể không biết tên trào ra chặn kín cổ họng.
Khó chịu quá.
Thiếu niên chói mắt, sao có thể hình dung bằng từ ấy?
Hai bên giằng co, các học sinh qua lại chen nhau đứng xem. Có người chạy tới A6 báo tin. Hầu Tuấn Kỳ hùng hổ lao ngay tới.
Trời mới biết khi nghe “Thịnh Hạ bị bắt nạt” cậu chàng có tâm trạng thế nào. Thịnh Hạ mà bị làm sao, cậu biết ăn nói sao cho được?
Tới nơi thì thấy cảnh này: Cô bạn ngày thường yếu đuối gió thổi là bay đứng ở lối đi, nhìn xuống hai nữ sinh nhếch nhác bên dưới, động tác cầm cốc nước trông như đang khoanh tay, tổng thể trông rất khí thế.
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Phản ứng đầu tiên của Hầu Tuấn Kỳ là lấy điện thoại ra chụp hình.
Các bạn xung quanh: …
Nữ sinh kia không chịu thua, quát: “Người ngã là mình, cậu khóc cái gì, ghét nhất là loại con gái như cậu, chỉ biết khóc! Cậu khóc thì thành người có lý hả?”
Bấy giờ Hầu Tuấn Kỳ mới nhận ra Thịnh Hạ đang khóc.
Các bạn khác cũng thế.
Một mặt vì cô đứng ở trước, mặt khác vì tư thế như trên cơ của cô, vì vậy mà mọi người không ai để ý cô đang khóc.
Thịnh Hạ quá tập trung tới độ không nhận thấy Hầu Tuấn Kỳ đã tới. Bỗng một bóng râm lồng lên, Hầu Tuấn Kỳ đứng trước cô, lấy lưng che chắn cho cô.
Mở mồm nói nhẹ tênh: “Vì cậu ấy nhìn thấy thứ dơ bẩn, phải rửa mắt.”
Những tiếng cười rúc rích vang lên.
Nữ sinh kia nghẹn lời không cãi nổi, đối diện Hầu Tuấn Kỳ cao to, không dám cả trừng mắt.
Vụ việc gây chú ý làm cả thầy giám thị cũng tới. Cả bọn bị gọi vào văn phòng, vòng vây hóng hớt theo đó mà giải tán.
Hỏi rõ nguồn cơn cớ sự xong rồi, giám thị cho cả bọn đi. Nhưng theo nguyên tắc bảo vệ “người bị hại”, thầy vẫn bảo hai nữ sinh kia xin lỗi, tiếp đó gọi Vương Duy lên đón Thịnh Hạ và Hầu Tuấn Kỳ về phê bình dạy bảo, sau nữa là phạt đứng ngoài hành lang một tiết học úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Hầu Tuấn Kỳ lầu bầu: “Thời buổi này còn úp mặt vào tường tự kiểm điểm? Thầy từ thời cổ tới đấy à?”
Thầy giám thị tức không biết trút vào đâu. Vương Duy vội lôi hai cô cậu đi.
Đời này Thịnh Hạ chưa bị phạt đứng bao giờ.
Nhưng cô đứng một cách cam tâm tình nguyện.
Cô nên tự kiểm điểm – lại đi lý luận với người tầm thường.
Nếu ai cũng hiểu Trương Chú, cậu sẽ bình thường biết mấy?
“Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga”, sao cô đã quên rồi.
–
Tối, Thịnh Hạ mang bài thi của Trương Chú tới bệnh viện.
Trừ Vương Duy, những thầy cô khác không ai biết cô đã dừng chương trình ở trung tâm du học, do đó mà khi cô vắng tiết tự học tối cũng không ai chú ý. Dù là vậy, Thịnh Hạ vẫn thấy thấp thỏm không yên.
Cô chỉ không nghĩ được bất cứ chuyện gì khác. Cô chỉ muốn lập tức được gặp cậu.
Tuy chưa được xem bài thi song trên hệ thống của nhà trường có cập nhật thành tích, chắc chắn Trương Chú đã biết số điểm rồi.
Kể từ khi chia khối, chắc cậu chưa từng được điểm thấp vậy đâu nhỉ?
Lên cao rồi ngã đau, đây là cú sốc lớn nhường nào?
Thịnh Hạ từng thử đặt mình vào cậu để cảm nhận. Nhưng cô biết không ai có thể thực sự đồng cảm.
Cô biết cậu sẽ không dễ chịu. Nhưng nhìn qua ô cửa sổ, trông dáng vẻ buồn bã chán chường của cậu, tim cô vẫn thắt lại.
Cậu đang ngồi bên cái bàn Trương Tô Cẩn chuẩn bị cho, mắt nhìn điện thoại thất thần, tóc thì rối tung. Cậu liên tục vò tóc như đang rất bực dọc, khuôn cằm đã có vết râu nhú.
Đây là lần đầu Thịnh Hạ nhìn thấy Trương Chú khi có râu.
Hơi xa lạ.
Tự dưng mắt Thịnh Hạ ran lên, tim nhức nhối khôn tả. Nhưng cô nuốt ngược nước mắt vào trong, hít sâu một hơi, gõ cửa phòng.
Trương Chú tưởng Trương Tô Cẩn tới nên không để ý. Khi người tới gần, ngửi thấy một mùi hương, cậu mới bật ngẩng đầu –
Sao cô tới mà không báo cậu trước?
Trương Chú đờ đẫn.
Màn hình điện thoại tối đen phản chiếu hình ảnh cậu, lôi thôi lếch thếch cỡ nào cũng có.
Trương Chú lỏng tay, điện thoại rơi choang xuống bàn.
Có lẽ va vào nút nguồn, màn hình tự động sáng lên, trên đó là giao diện cổng thông tin trường. Điểm số được cậu phóng to, đang dừng ở điểm môn văn, con số 78 cỡ lớn chối mắt lạ thường.
“Sao cậu tới đây?” Cậu hỏi theo phản xạ vô thức.
Bực mình.
Thực ra khi nằm viện cậu rất xuề xòa, bình thường chả mấy khi cạo râu, chỉ khi cô tới mới chịu khó tút tát lại.
Vì cậu không thể khom lưng, mà điều dưỡng thì là nam, bình thường lau mặt cho đã cảm thấy kì kì, cạo râu thì còn thấy cợn hơn. Cậu cực không thích cằm mình bị đàn ông cầm nắm.
Nên đành phải giảm thiểu số lần cạo râu.
Mới đầu chị có cạo cho cậu. Nhưng một lần Lư Tranh nhìn thấy, thế là cấm tiệt.
Tuy Trương Chú cảm thấy không nói nổi, nhưng đặt mình vào vị trí đối phương, nghĩ nếu Thịnh Hạ cạo râu cho em trai cô, cậu cũng không thể chịu đựng.
Dù rằng cô không có em trai.
Giờ…
Sao tự dưng cô tới?
Cô thích sạch sẽ nhường vậy, sẽ ghét cậu lắm đây.
“Tới đưa bài thi cho cậu.” Thịnh Hạ trả lời.
Cậu quan sát thật kĩ thái độ của cô. Quả nhiên, thậm chí còn không thèm nhìn cậu.
Ghét cậu thật rồi ư?
Trương Chú đặt bài thi xuống, đứng dậy. Thịnh Hạ vội đỡ cậu. Người Trương Chú cứng đờ.
Bởi vì đột nhiên tới gần nên cô không giữ đúng khoảng cách, toàn thân dán cả vào cánh tay cậu.
Trương Chú chỉ cảm thấy có thứ gì đè lên cánh tay. Cảm giác đó chưa bao giờ xuất hiện. Giống như kẹo bông gòn? Không, không giống, không đủ giống.
Cậu ngơ ngẩn.
Một ý nghĩ chớp lên trong tâm trí –
Hạ Hạ mềm như bông.
Dùng từ chuẩn xác cỡ này, Tân Tiểu Hòa, xứng danh văn hào đương thời.
Hết giờ thi, giám thị thu bài, liếc nhanh qua Trương Chú một cái, ánh nhìn có vẻ thương cảm.
Cũng vì hành động thu bài mà Thịnh Hạ nhìn thấy bài văn của cậu. Cậu mới viết vài dòng, chắc chỉ vừa mở bài thôi.
Thi xong Trương Tô Cẩn tới đón Trương Chú. Cậu phải về uống thuốc truyền dịch, chiều lại tới trường.
Đi lại như thế rất mất công, nhưng giờ không làm khác được.
Sau giờ cơm Thịnh Hạ lượn lờ cửa hàng văn phòng phẩm. Định mua đồ chặn giấy, nhưng không tìm được nên lại bắt xe đi nhà sách Nhất Phương.
Lại một lần đặt chân vào nhà sách, Thịnh Hạ luôn cảm thấy nôn nao khó tả.
Sau khi nhà sách mở cửa lại, việc làm ăn không giảm sút mà còn tăng trưởng, ngày hành chính cũng rất đông khách ghé.
Chủ nhà sách bị thương ở cánh tay. Vết thương không quá nặng nhưng vẫn phải bó bột. Thấy Thịnh Hạ, bác còn niềm nở hơn khi trước. Bác hỏi han vết thương của Trương Chú, lại miêu tả một lượt chuyện ngày hôm ấy rất sinh động, làm Thịnh Hạ nghe mà lạnh toát người.
Sau cuộc nói chuyện, khi Thịnh Hạ về trường đã không kịp ngủ trưa, nên tới thẳng lớp học.
Trương Chú canh tới đúng giờ thi, thấy cái chặn giấy trên bàn có ngẩn ra một thoáng, lại liếc xuống tem giá chưa kịp xé ở mặt dưới. Trên tem in nhãn “Nhất Phương” sáng loáng.
Khỏi cần nhìn cậu cũng biết là ai tặng.
Lịch sử tương tự tới đáng kinh ngạc. Cậu không khỏi nhớ tới quyển luật hình sự ngày nào.
Trương Chú quay sang, nhẹ giọng gọi: “Sang chỗ mình tí.”
Lời tuy không chủ ngữ, nhưng các bạn ngồi quanh ai cũng biết cậu đang gọi ai.
Sắp vào giờ thi. Giám thị đã tới, đang giơ tập đề thi niêm phong ra trước lớp. Thịnh Hạ khom lưng ngồi xổm xuống cạnh cậu, “Sao vậy?”
Cô ngồi xổm, còn thấp hơn cậu một chút. Trương Chú cúi xuống vẫn không với tới, buộc phải túm đầu cô lên kề vào tai nói nhỏ: “Mình sẽ cố gắng làm hết, cậu lo tập trung thi, đừng nhìn mình nữa, mình căng thẳng.”
Mới dứt câu, một tiếng hắng giọng đã vọng tới. Thịnh Hạ vội giằng khỏi tay cậu, ngẩng đầu lên, thấy giám thị đã đang cầm tập đề thi lom lom nhìn họ, biểu cảm không còn lời nào nói nổi.
Thịnh Hạ đâm hoảng loạn, vội khom lưng về chỗ của mình, hít vào thật sâu, cố gắng lờ hết những cái nhìn thích thú xung quanh.
Đề thi được phát xuống. Thịnh Hạ điền tên và mã số, điền xong vô thức định ngẩng lên nhìn cậu, sau nhớ lời cậu nói đành gắng nhịn.
Lạ thật, cậu có mắt sau đầu ư? Sao biết là cô đang nhìn?
Có cái nghiên đè lên bài thi, tốc độ làm bài của Trương Chú đã tăng lên một chút.
Nhưng Thịnh Hạ không còn nhìn xem rốt cuộc cậu có làm xong hết không. Vì trừ ngữ văn, những môn khác môn nào cô cũng phải vật lộn rất gian khổ.
Tin Trương Chú về tham gia kì thi lan ra sắp khối 12 chỉ trong một ngày. Trong mấy ngày chấm bài sau kì thi, ai cũng suy đoán cậu có thể giữ vị trí hạng nhất không.
Đêm trước khi có điểm, cả Đào Chi Chi cũng nhắn tin hỏi thăm tình hình Trương Chú.
Không chỉ trong trường, mà các trường khác cũng quan tâm theo sát.
Sau khi sự việc xảy ra, sức ảnh hưởng của Trương Chú tăng mạnh. Đã có lúc Thịnh Hạ giả thiết rằng: Nếu cô không chuyển trường, chắc bây giờ cũng đã nghe tới cái tên Trương Chú.
Thịnh Hạ trả lời Đào Chi Chi: “Cậu ấy sẽ cố hết sức, đạt được điểm số tốt nhất với năng lực của cậu ấy hiện giờ.”
Chính mắt cô thấy bài làm văn của cậu chỉ mới viết vài dòng, chắc chắn vô vọng với hạng nhất.
Sự thật quả đúng thế. Nhưng mọi người vẫn không dám tin Trương Chú chỉ xếp hạng hơn ba trăm trong trường.
Môn văn không đạt, toán ở mức điểm cao nhưng không quá cao, tiếng anh 148 điểm, tổ hợp tự nhiên rất bình thường.
Trong nhà ăn, trong phòng nước, trên hành lang, thậm chí trên mạng, những tiếng thở than thay cho Trương Chú nghe mãi không hết.
Thịnh Hạ cũng có thể nghe thấy không ít.
Một số người thấy cô thì lập tức ngậm miệng, đợi cô đi xa mới thảo luận tiếp.
“Trương Chú tiếc thật, chỉ vì muốn cứu con bé chuyển trường đó mà, thật là! Bực thật, có khi năm nay trường mình đã có thủ khoa bỏ xa các hạng dưới rồi.”
“Lại chả, ầy, nhưng mà tiếc quá nhỉ?”
“Hơn nữa với ngoại hình của Trương Chú, điểm thi đại học có cái chắc lập tức thành hiện tượng mạng?”
“Đã bao nhiêu năm trường mình không có người như thế rồi.”
“Mà này, chờ Trương Chú khỏi hẳn, có còn kịp không?”
“Chắc chắn không kịp đâu. Mình thấy cậu ấy vào trường dưới trong nhóm 985 cũng khó rồi. Xếp hạng hơn ba trăm trường mình, tra trên bảng xếp hạng thành phố là đã mất tăm mất tích, càng khỏi phải nói xếp hạng của tỉnh. Trương Chú coi như đứt rồi, chắc nhà trường cũng đã từ bỏ cậu ấy.”
“Uầy, càng nói càng thấy tiếc, không thân quen cũng thấy tức thay cơ.”
Thịnh Hạ đứng ngoài cửa phòng nước, toàn thân hóa đá.
Đến tận khi hai nữ sinh đi ra, hai bên đụng mặt chính diện, cô vẫn không mảy may động cựa.
Đầu tiên hai nữ sinh có vẻ hoảng loạn, sau đó bình thản trở lại, khi đi qua Thịnh Hạ thậm chí còn huých vào cô.
Thịnh Hạ quay đầu, nói với theo hai bóng lưng đi xa: “Hai cậu xin lỗi đi.”
Hai nữ sinh quay lại, rất ngạc nhiên. Bạn đi trước bước tới chỗ Thịnh Hạ, nhìn cô, hình như cảm thấy buồn cười, “Sao phải xin lỗi? Mình nói không đúng hả? Nếu không vì cậu, Trương Chú có bị thương không? Có từ hạng nhất rơi xuống thứ hạng tìm không thấy tên không? Bản thân cậu tội lỗi thế nào, tự cậu không biết hả? Cậu là đồ sao chổi! Việc gì mình phải xin lỗi?”
Thịnh Hạ không cao bằng bạn đó, nên cô hơi hếch cằm, nhìn thẳng vào đối phương, “Ý mình không phải xin lỗi mình, mà là xin lỗi Trương Chú.”
Hai nữ sinh nhìn nhau, quay sang Thịnh Hạ bằng một cái nhìn khinh rẻ, thái độ như nói cậu đùa vớ vẩn gì vậy.
Thịnh Hạ: “Cậu có quen biết cậu ấy không? Có hiểu cậu ấy không? Không ai có tư cách nói cậu ấy không kịp. Không ai có tư cách nói cậu ấy không được. Hai cậu xin lỗi đi!”
Bạn nữ kia rất kinh ngạc.
Học cùng một tầng, cũng coi là hiểu Thịnh Hạ, biết cô hay đi lấy nước, hay gặp mặt nhau ở nhà vệ sinh, thi thoảng nghe cô và các bạn nói chuyện, thấy cô lúc nào cũng mềm mỏng dịu dàng, trông rõ là kiểu dễ bắt nạt.
Nhưng ánh mắt như hồ lặng và ngữ điệu gay gắt này thì quả khiến người nghe bất ngờ.
“Hai cậu xin lỗi Trương Chú đi!”
Giọng Thịnh Hạ đã lẫn tiếng nức nở, tuy thế vẫn rất vang.
Chậc, hổ giấy mà thôi. Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Bản đăng ở các trang đăng lại sẽ không được cập nhật vá lỗi.
Bạn nữ kia nghĩ vậy, cười, duỗi tay đẩy Thịnh Hạ, “Liên quan gì tới cậu? Cậu có tư cách gì? Mình nói cậu ấy thì làm sao, liên quan quái gì tới cậu?”
Thịnh Hạ hơi lùi về sau một bước, đứng thật thẳng. Bạn nữ kia ỷ có ưu thế chiều cao, bước từng bước lại gần, đẩy cô một cái nữa, “Cậu là đồ phá hoại, bày đặt ra vẻ cái gì?”
Bạn nữ đẩy một cái, Thịnh Hạ sẽ hơi lùi lại một bước, cuối cùng đã lùi tới sát cầu thang. Không thể nhịn nổi thì không cần nhịn nữa. Khi đối phương lại một lần duỗi tay tới, cô nhanh chóng tránh sang bên cạnh. Bạn nữ kia không đẩy trúng cô, bị mất trọng tâm, loạng choạng ngã xuống mấy bậc thang. Cùng một tiếng hét the thé vang lên, đối phương ngã sấp mặt xuống đất.
Cầu thang không cao, chỉ có hai ba bậc, bên dưới là sân cỏ.
Không đến mức thương nặng, nhưng đau là chắc chắn.
Bạn nữ đi cùng vội xuống đỡ, “Cậu sao rồi?”
Nữ sinh lăn người, ngồi thẳng dậy, miệng xuýt xoa kêu đau. Giơ tay lên nhìn, hai lòng bàn tay đã xước đỏ, cằm cũng dính bùn. Bạn nhìn Thịnh Hạ tức tối, “Cậu!”
“Xin lỗi đi!” Thịnh Hạ cầm cốc nước, tiếp tục lặp lại, giọt lệ chợt tuôn khỏi khóe mắt, quá đột ngột và dữ dội khiến hình dạng giọt nước gần như không thay đổi.
Thịnh Hạ nấc nghẹn, gian nan nuốt thứ gì đó đang nghẹn ứ ở cổ họng vào, song chỉ phí công.
Vì cô cũng không biết đó là gì.
Nghe thấy cụm từ “mất tăm mất tích”, cô thấy tim gan mình bị ai đâm thủng một lỗ, vật thể không biết tên trào ra chặn kín cổ họng.
Khó chịu quá.
Thiếu niên chói mắt, sao có thể hình dung bằng từ ấy?
Hai bên giằng co, các học sinh qua lại chen nhau đứng xem. Có người chạy tới A6 báo tin. Hầu Tuấn Kỳ hùng hổ lao ngay tới.
Trời mới biết khi nghe “Thịnh Hạ bị bắt nạt” cậu chàng có tâm trạng thế nào. Thịnh Hạ mà bị làm sao, cậu biết ăn nói sao cho được?
Tới nơi thì thấy cảnh này: Cô bạn ngày thường yếu đuối gió thổi là bay đứng ở lối đi, nhìn xuống hai nữ sinh nhếch nhác bên dưới, động tác cầm cốc nước trông như đang khoanh tay, tổng thể trông rất khí thế.
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Phản ứng đầu tiên của Hầu Tuấn Kỳ là lấy điện thoại ra chụp hình.
Các bạn xung quanh: …
Nữ sinh kia không chịu thua, quát: “Người ngã là mình, cậu khóc cái gì, ghét nhất là loại con gái như cậu, chỉ biết khóc! Cậu khóc thì thành người có lý hả?”
Bấy giờ Hầu Tuấn Kỳ mới nhận ra Thịnh Hạ đang khóc.
Các bạn khác cũng thế.
Một mặt vì cô đứng ở trước, mặt khác vì tư thế như trên cơ của cô, vì vậy mà mọi người không ai để ý cô đang khóc.
Thịnh Hạ quá tập trung tới độ không nhận thấy Hầu Tuấn Kỳ đã tới. Bỗng một bóng râm lồng lên, Hầu Tuấn Kỳ đứng trước cô, lấy lưng che chắn cho cô.
Mở mồm nói nhẹ tênh: “Vì cậu ấy nhìn thấy thứ dơ bẩn, phải rửa mắt.”
Những tiếng cười rúc rích vang lên.
Nữ sinh kia nghẹn lời không cãi nổi, đối diện Hầu Tuấn Kỳ cao to, không dám cả trừng mắt.
Vụ việc gây chú ý làm cả thầy giám thị cũng tới. Cả bọn bị gọi vào văn phòng, vòng vây hóng hớt theo đó mà giải tán.
Hỏi rõ nguồn cơn cớ sự xong rồi, giám thị cho cả bọn đi. Nhưng theo nguyên tắc bảo vệ “người bị hại”, thầy vẫn bảo hai nữ sinh kia xin lỗi, tiếp đó gọi Vương Duy lên đón Thịnh Hạ và Hầu Tuấn Kỳ về phê bình dạy bảo, sau nữa là phạt đứng ngoài hành lang một tiết học úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Hầu Tuấn Kỳ lầu bầu: “Thời buổi này còn úp mặt vào tường tự kiểm điểm? Thầy từ thời cổ tới đấy à?”
Thầy giám thị tức không biết trút vào đâu. Vương Duy vội lôi hai cô cậu đi.
Đời này Thịnh Hạ chưa bị phạt đứng bao giờ.
Nhưng cô đứng một cách cam tâm tình nguyện.
Cô nên tự kiểm điểm – lại đi lý luận với người tầm thường.
Nếu ai cũng hiểu Trương Chú, cậu sẽ bình thường biết mấy?
“Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga”, sao cô đã quên rồi.
–
Tối, Thịnh Hạ mang bài thi của Trương Chú tới bệnh viện.
Trừ Vương Duy, những thầy cô khác không ai biết cô đã dừng chương trình ở trung tâm du học, do đó mà khi cô vắng tiết tự học tối cũng không ai chú ý. Dù là vậy, Thịnh Hạ vẫn thấy thấp thỏm không yên.
Cô chỉ không nghĩ được bất cứ chuyện gì khác. Cô chỉ muốn lập tức được gặp cậu.
Tuy chưa được xem bài thi song trên hệ thống của nhà trường có cập nhật thành tích, chắc chắn Trương Chú đã biết số điểm rồi.
Kể từ khi chia khối, chắc cậu chưa từng được điểm thấp vậy đâu nhỉ?
Lên cao rồi ngã đau, đây là cú sốc lớn nhường nào?
Thịnh Hạ từng thử đặt mình vào cậu để cảm nhận. Nhưng cô biết không ai có thể thực sự đồng cảm.
Cô biết cậu sẽ không dễ chịu. Nhưng nhìn qua ô cửa sổ, trông dáng vẻ buồn bã chán chường của cậu, tim cô vẫn thắt lại.
Cậu đang ngồi bên cái bàn Trương Tô Cẩn chuẩn bị cho, mắt nhìn điện thoại thất thần, tóc thì rối tung. Cậu liên tục vò tóc như đang rất bực dọc, khuôn cằm đã có vết râu nhú.
Đây là lần đầu Thịnh Hạ nhìn thấy Trương Chú khi có râu.
Hơi xa lạ.
Tự dưng mắt Thịnh Hạ ran lên, tim nhức nhối khôn tả. Nhưng cô nuốt ngược nước mắt vào trong, hít sâu một hơi, gõ cửa phòng.
Trương Chú tưởng Trương Tô Cẩn tới nên không để ý. Khi người tới gần, ngửi thấy một mùi hương, cậu mới bật ngẩng đầu –
Sao cô tới mà không báo cậu trước?
Trương Chú đờ đẫn.
Màn hình điện thoại tối đen phản chiếu hình ảnh cậu, lôi thôi lếch thếch cỡ nào cũng có.
Trương Chú lỏng tay, điện thoại rơi choang xuống bàn.
Có lẽ va vào nút nguồn, màn hình tự động sáng lên, trên đó là giao diện cổng thông tin trường. Điểm số được cậu phóng to, đang dừng ở điểm môn văn, con số 78 cỡ lớn chối mắt lạ thường.
“Sao cậu tới đây?” Cậu hỏi theo phản xạ vô thức.
Bực mình.
Thực ra khi nằm viện cậu rất xuề xòa, bình thường chả mấy khi cạo râu, chỉ khi cô tới mới chịu khó tút tát lại.
Vì cậu không thể khom lưng, mà điều dưỡng thì là nam, bình thường lau mặt cho đã cảm thấy kì kì, cạo râu thì còn thấy cợn hơn. Cậu cực không thích cằm mình bị đàn ông cầm nắm.
Nên đành phải giảm thiểu số lần cạo râu.
Mới đầu chị có cạo cho cậu. Nhưng một lần Lư Tranh nhìn thấy, thế là cấm tiệt.
Tuy Trương Chú cảm thấy không nói nổi, nhưng đặt mình vào vị trí đối phương, nghĩ nếu Thịnh Hạ cạo râu cho em trai cô, cậu cũng không thể chịu đựng.
Dù rằng cô không có em trai.
Giờ…
Sao tự dưng cô tới?
Cô thích sạch sẽ nhường vậy, sẽ ghét cậu lắm đây.
“Tới đưa bài thi cho cậu.” Thịnh Hạ trả lời.
Cậu quan sát thật kĩ thái độ của cô. Quả nhiên, thậm chí còn không thèm nhìn cậu.
Ghét cậu thật rồi ư?
Trương Chú đặt bài thi xuống, đứng dậy. Thịnh Hạ vội đỡ cậu. Người Trương Chú cứng đờ.
Bởi vì đột nhiên tới gần nên cô không giữ đúng khoảng cách, toàn thân dán cả vào cánh tay cậu.
Trương Chú chỉ cảm thấy có thứ gì đè lên cánh tay. Cảm giác đó chưa bao giờ xuất hiện. Giống như kẹo bông gòn? Không, không giống, không đủ giống.
Cậu ngơ ngẩn.
Một ý nghĩ chớp lên trong tâm trí –
Hạ Hạ mềm như bông.
Dùng từ chuẩn xác cỡ này, Tân Tiểu Hòa, xứng danh văn hào đương thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.