Chương 25: Vĩ thanh
Nhân Gian Tiểu Khả
01/08/2013
Nửa năm sau
“Lấy anh đi! Lục Tịch!” Dương Tuấn thâm tình nhìn Lục Tịch, mong rằng lần cầu hôn lần này của anh sẽ thành công.
Lục Tịch đang tập trung xem chương trình dạy kỹ năng cho bà bầu trên truyền hình, Dương Tuấn đang nửa quỳ trên sàn nhà ngước lên nhìn cô. Mặc Mặc đang ngồi nghịch ngợm với mấy mô hình máy bay và tàu thủy,, nghe thấy lời Dương Tuấn nói liền bỏ hết lại đi tới bên cạnh Lục Tịch “Lấy cha đi mẹ, sau đó sinh em gái thì con giúp mẹ bế, còn nếu mẹ không chịu lấy chồng thì mẹ sẽ tự bế… À, còn nữa, bác Cầm nói bác sẽ không đến Bắc Kinh cùng chúng ta đâu.”
“Sao cơ? Bác Cầm không đến Bắc Kinh à?” Lục Tịch hơi bất ngờ, chị Cầm không phải nói sẽ đến trông con giúp sao?
“Chị ấy bận việc ở quê, không đi được, chiều nay trong điện thoại chị ấy nói như vậy, lúc đó em đang nghỉ trưa nên anh và con không thể nói với em được.” Dương Tuấn bổ sung
Bây giờ đi đâu mới có thể tìm được người giúp việc như vậy đây? Lục Tịch có chút bực mình.
“Lấy anh đi! Những chuyện khác cứ giao hết cho anh là được!”Ngữ khí của Dương Tuấn vô cùng thành thực.
“Đúng đấy! Lấy đi cho cha bớt lo lắng!” Mặc Mặc cũng rất phối hợp, đúng là cha con ruột có khác.
“Trời ơi! Bây giờ mặc áo cưới có phải rất xấu xí không?” Lục Tịch dở khóc dở cười.
“Em đồng ý rồi sao?” Dương Tuấn phản xạ rất nhanh.
“Em dự định là sinh con xong mới tái hôn.” Lục Tịch nhìn Dương Tuấn, hối hận vì đã nói ra quyết định của mình sớm như vậy.
“Thực ra đã tìm được người giúp việc rồi, là dì Hồ Nhân tìm giúp đó, hơn nữa dì ấy còn muốn trực tiếp đến ôm con giúp nữa.” Dương Tuấn cười nói, hiện tại quan hệ của anh và Hồ Nhân đã tốt lên rất nhiều
“Vậy mà chẳng nói sớm cho em biết, hại em lo lắng nửa ngày trời.” Lục Tịch làm vẻ tức giận nói.
Dương Tuấn lập tức giải thích “Thực ra anh không hề muốn giấu em, em có thể dựa dẫm vào chồng em một chút có được không?” Dương Tuấn ôm chặt Lục Tịch vào lòng, vuốt ve chiếc bụng đã hơi nhô lên của cô.
Mặc Mặc ho lên vài tiếng “Buồn nôn quá đi!” Cậu nhóc bước nhanh về phòng mình đóng kín cửa lại xem phim hoạt hình, bởi vì cậu biết… màn tiếp theo ngoài phòng khách kia không phù hợp cho trẻ con.
-Toàn văn hoàn-
“Lấy anh đi! Lục Tịch!” Dương Tuấn thâm tình nhìn Lục Tịch, mong rằng lần cầu hôn lần này của anh sẽ thành công.
Lục Tịch đang tập trung xem chương trình dạy kỹ năng cho bà bầu trên truyền hình, Dương Tuấn đang nửa quỳ trên sàn nhà ngước lên nhìn cô. Mặc Mặc đang ngồi nghịch ngợm với mấy mô hình máy bay và tàu thủy,, nghe thấy lời Dương Tuấn nói liền bỏ hết lại đi tới bên cạnh Lục Tịch “Lấy cha đi mẹ, sau đó sinh em gái thì con giúp mẹ bế, còn nếu mẹ không chịu lấy chồng thì mẹ sẽ tự bế… À, còn nữa, bác Cầm nói bác sẽ không đến Bắc Kinh cùng chúng ta đâu.”
“Sao cơ? Bác Cầm không đến Bắc Kinh à?” Lục Tịch hơi bất ngờ, chị Cầm không phải nói sẽ đến trông con giúp sao?
“Chị ấy bận việc ở quê, không đi được, chiều nay trong điện thoại chị ấy nói như vậy, lúc đó em đang nghỉ trưa nên anh và con không thể nói với em được.” Dương Tuấn bổ sung
Bây giờ đi đâu mới có thể tìm được người giúp việc như vậy đây? Lục Tịch có chút bực mình.
“Lấy anh đi! Những chuyện khác cứ giao hết cho anh là được!”Ngữ khí của Dương Tuấn vô cùng thành thực.
“Đúng đấy! Lấy đi cho cha bớt lo lắng!” Mặc Mặc cũng rất phối hợp, đúng là cha con ruột có khác.
“Trời ơi! Bây giờ mặc áo cưới có phải rất xấu xí không?” Lục Tịch dở khóc dở cười.
“Em đồng ý rồi sao?” Dương Tuấn phản xạ rất nhanh.
“Em dự định là sinh con xong mới tái hôn.” Lục Tịch nhìn Dương Tuấn, hối hận vì đã nói ra quyết định của mình sớm như vậy.
“Thực ra đã tìm được người giúp việc rồi, là dì Hồ Nhân tìm giúp đó, hơn nữa dì ấy còn muốn trực tiếp đến ôm con giúp nữa.” Dương Tuấn cười nói, hiện tại quan hệ của anh và Hồ Nhân đã tốt lên rất nhiều
“Vậy mà chẳng nói sớm cho em biết, hại em lo lắng nửa ngày trời.” Lục Tịch làm vẻ tức giận nói.
Dương Tuấn lập tức giải thích “Thực ra anh không hề muốn giấu em, em có thể dựa dẫm vào chồng em một chút có được không?” Dương Tuấn ôm chặt Lục Tịch vào lòng, vuốt ve chiếc bụng đã hơi nhô lên của cô.
Mặc Mặc ho lên vài tiếng “Buồn nôn quá đi!” Cậu nhóc bước nhanh về phòng mình đóng kín cửa lại xem phim hoạt hình, bởi vì cậu biết… màn tiếp theo ngoài phòng khách kia không phù hợp cho trẻ con.
-Toàn văn hoàn-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.