Chương 8
Edith Wharton
22/04/2016
Nàng mất ý niệm về thời gian, và không biết đã trễ cỡ nào. Khi nàng bước trở ra đường thì tất cả cửa sổ các ngôi nhà nằm giữa từ nhà cô Hatchard cho đến ngôi nhà của Royall đều tối om.
Khi nàng đi dưới những cây vân sam trong màn sương tối, dường như nàng thấy hai gương mặt trong bóng đêm gần ao thả vịt. Nàng lùi lại và nhìn, nhưng không có gì động đậy, nàng nhìn thật lâu vào ánh đèn được thắp sáng trong phòng mà bóng tối đã làm nàng lẫn lộn, rồi nghĩ có lẽ mình nhìn lầm.
Nàng tiếp tục đi, lòng tự hỏi lòng không biết ông Royall có còn ngồi trên ngưỡng cửa không. Nhưng với tâm trạng phấn khởi, nàng không cần biết ông Royall có chờ mình hay không. Rồi sự đau đớn vô cùng về cuộc sống làm cho nàng cảm thấy mình đang bềnh bồng trong một đám mây đen và thực tế bên dưới mỗi ngày đã thu nhỏ lại thành hạt bụi trong khoảng không. Nhưng cổng nhà vắng tanh, chiếc mũ của ông Royall treo trên móc ở hành lang, đèn nhà bếp vẫn mở để nàng thấy đường lên phòng. Nàng lên phòng mình.
Buổi sáng hôm sau, thời gian trôi đi mà không có sự kiện nào xảy ra. Charity đã tưởng tượng rằng, bằng cách này hay cách khác, nàng sẽ biết được Harney đã đi hay chưa, nhưng bà Verena điếc lác không cho nàng biết được tin gì mà cũng không ai tới nhà mang cho nàng một chút ánh sáng nào về việc này.
Ông Royall ra đi sớm và không trở về cho đến khi Verena dọn bàn cho bữa trưa. Khi trở về, ông đi thẳng xuống bếp và hét bà già: “Bữa ăn tối sẵn sàng chưa?”, rồi ông trở lên phòng ăn, nơi đó Charity đã ngồi sẵn. Đĩa của Harney vẫn đặt chỗ thường lệ, nhưng ông Royall không giải thích về sự vắng mặt của anh ta, và Charity cũng không hỏi. Cơn xúc động bồn chồn của đêm trước đã lụi tàn, nàng tự nói với mình rằng anh ta đã đi rồi. Anh ta thờ ơ, hầu như là tàn nhẫn nữa, và bây giờ cuộc đời nàng lại sa vào cái hố sâu mà trước đó anh ta đã kéo nàng lên. Trong chốc lát nàng cười khinh bỉ chính mình đã không biết sử dụng mưu mẹo để giữ anh ta lại.
Nàng vẫn ngồi ở bàn cho đến khi bữa ăn xong để ông Royall không chú ý việc nàng rời bàn, nhưng khi ông đứng lên, nàng cũng đứng lên mà không chờ giúp Verena dọn dẹp. Nàng chạy một mạch lên cầu thang, và ông gọi nàng trở lại.
“Tôi nhức đầu. Tôi phải đi nằm.”
“Anh muốn em xuống đây trước, anh có một vài điều để nói cho em đây.”
Nàng biết những gì ông nói sẽ làm nàng nhức đầu lắm, nhưng khi nàng quay trở lại, nàng thu hết can đảm cuối cùng để tỏ ra mình dửng dưng.
Ông Royall đứng giữa căn phòng, đôi lông mày rậm nhô ra, hàm dưới hơi run run. Lúc đầu nàng nghĩ ông đang say, nhìn kỹ thì ông tỉnh táo nhưng bị khuấy động bởi một tình cảm sâu sắc và lạnh lùng, hoàn toàn không giống những cơn giận nhất thời thường ngày của ông. Bớt chợt nàng hiểu rằng, cho đến bây giờ nàng thật sự chưa bao giờ chú ý hay nghĩ về ông. Ngoại trừ vào lúc ông bực bội thì đơn thuần ông có nàng bên cạnh. Đó là trung tâm thật sự của cuộc sống không thể nào khác được, không thú vị cũng giống như bản thân của North Dormer, hay bất cứ điều kiện nào khác vì số mệnh đã dành sẵn cho nàng rồi. Nàng quan tâm ông chỉ vì mối liên hệ mà thôi và chưa bao giờ đoán biết được tình cảm riêng tư của ông. Theo bản năng nàng nhận thấy ông sẽ không gây phiền cho nàng theo cái cách như vậy. Nhưng rồi nàng tự hỏi liệu ông có giống như nàng nghĩ hay không.
Ông ta níu lấy chỗ dựa chiếc ghế của mình bằng hai tay và nghiêm khắc nhìn nàng. Lúc lâu sau ông ta nói: “Này Charity, hãy để anh và em nói chuyện với nhau như hai người bạn một lần em nhé!”
Ngay lập tức nàng cảm thấy có một cái gì đó đã xảy ra và cảm thấy ông đang nắm giữ trong bàn tay mình.
“Ông Harney ở đâu? Tại sao ông ta không trở lại? Có phải ông đuổi ông ta đi không?” - nàng bùng nổ mà không cần biết mình đang nói gì.
Sự thay đổi của ông Royall làm nàng sợ. Tất cả mạch máu như vỡ tung ra trên gương mặt nhăn nheo đen tái của ông ta.
Ông Royall nói: “Đêm hôm qua hắn ta không có thời gian để trả lời những câu hỏi như thế này hay sao? Em ở với hắn ta đủ lâu mà!”
Charity đứng mà không nói nên lời. Lời mắng nhiếc thật không liên quan đến những gì đang xảy ra trong tâm hồn mà nàng không hiểu được. Nhưng bản năng tự vệ trỗi dậy trong nàng.
“Ai nói tôi ở với ông ta đêm qua?”
“Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều nói như vậy.”
“Phải rồi, chính ông đã đặt điều vào miệng họ chứ gì. Ôi, sao mà tôi luôn luôn ghét ông thế không biết!” - nàng la lên.
Nàng đã mong chờ được ăn miếng trả miếng như vậy, nhưng rồi giật mình khi nghe tiếng ta thán của mình vang lên trong sự tĩnh lặng.
“Anh biết, anh biết!” - ông Royall nói chầm chậm - “Nhưng điều đó sẽ không giúp gì nhiều cho chúng ta.”
“Tôi không cần biết về những gì mà ông đặt điều về tôi.”
“Nếu đó là những lời đặt điều thì đó không phải do anh: thề trên sách Phúc âm, Charity. Anh không biết em ở đâu tối qua. Anh không rời khỏi nhà tối qua.”
Nàng không trả lời và ông ta tiếp tục: “Em bị bắt gặp ra khỏi nhà cô Hatchard lúc gần nửa đêm, có phải là lời dối trá không?”
Nàng ngây người ra cười, với tất cả tính khinh khỉnh, xấc láo phục hồi, nàng nói: “Tôi không nhìn đồng hồ để xem là mấy giờ.”
“Em, cô gái mất nết. Em... em... Ôi Chúa ơi, tại sao em không bảo tôi?” - ông ta lúng túng, đổ mình xuống ghế, đầu cúi xuống giống như một cụ già.
Sự bình tĩnh của Charity đã trở về với tri giác về mối nguy hiểm của mình: “Ông tưởng rằng tôi dám chuốc lấy phiền phức để nói dối ông sao? Ông là ai mà hỏi tôi đi đâu khi tôi ra khỏi nhà vào ban đêm hả?”
Ông Royall ngẩng đầu lên nhìn nàng. Gương mặt ông trở nên bình tĩnh và gần như dịu dàng như nàng nhìn thấy lúc còn là một cô gái nhỏ khi bà Royall chưa qua đời.
“Đừng để chúng ta như vậy, Charity. Nó không đem đến điều gì tốt cho cả hai chúng ta. Em bị bắt gặp vào nhà gã đó. Em bị bắt gặp ra khỏi đó. Từ trước tôi đã thấy điều này sẽ xảy ra và tôi cố ngăn nó lại. Có Chúa chứng giám, tôi...”
“À, rồi, tôi biết rồi, chính ông? Tôi biết chính ông đã đuổi ông ta đi mà!”
Ông ngạc nhiên nhìn nàng. “Hắn đã nói thế với em sao? Tôi nghĩ hắn đã hiểu.” - Ông Royall nói chậm rãi với những lúc ngập ngừng khó khăn - “Tôi không nói tên em ra. Tôi chỉ nói với hắn rằng tôi không thể cho thuê xe ngựa nữa và công việc nấu nướng thì quá nặng nề cho bà Verena. Tôi đoán hắn ta là người hiểu chuyện. Dù sao đi nữa hắn đón nhận chuyện ấy khá bình tĩnh. Hắn nói công việc của mình ở đây cũng xong rồi, và giữa chúng tôi không có thêm một lời nào nữa. Nếu hắn nói việc đó với em một cách khác đi thì đó là những lời không thật.”
Charity lắng nghe như bị thôi miên, người lạnh lên vì giận. Những gì dân làng nói thì đôi với nàng không là gì cả nhưng tất cả như một khúc nhạc trong giấc mơ của nàng.
“Tôi đã nói với ông là anh ta không nói gì với tôi. Tôi đã không nói chuyện với anh ta tối qua.”
“Em không nói chuyện với hắn sao?”
“Không! Bởi vậy tôi không cần nghe những gì ông nói, nhưng có lẽ ông cũng biết rõ. Những điều giữa chúng tôi không phải như cách ông và cả những người trong làng này nghĩ. Anh ta tốt với tôi, anh ta là bạn tôi, và tất cả là đột nhiên anh ta không đến nữa, và tôi biết việc này là do ông làm - ông!” Tất cả ký ức không cam chịu của nàng về quá khứ bừng bừng đổ lên ông. - “Vì vậy tôi đến đó đêm qua để xem ông đã nói gì với anh ta.” Chỉ có vậy thôi.
Ông Royrall hít một hơi thở mạnh: “Nhưng nếu hắn không ở đó, vậy chớ em làm gì ở đó suốt thời gian dài? Charity, làm ơn nói cho tôi biết đi. Tôi phải biết để ngăn chặn lời đàm tiếu của họ.”
Sự từ bỏ thảm hại cái quyền tối thượng của ông với nàng không làm nàng cảm động: nàng chỉ cảm thấy bị xúc phạm do sự xía vào của ông mà thôi.
“Ông không thể thấy rằng tôi không quan tâm bất cứ cái gì người ta nói hay sao? Sự thật là tôi có tới đó để gặp anh ta, và anh ta ở trong phòng, còn tôi thì đứng bên ngoài nhìn anh ta rất lâu, nhưng tôi không dám vào vì sợ anh ta nói tôi theo đuổi anh ta.” - Nàng cảm thấy giọng nàng đứt đoạn, và tập hợp chúng lại trong sự kháng cự sau cùng. “Chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!” - nàng khóc.
Ông Royall không trả lời. Ông ngồi trầm tư với cái đầu gục xuống, hai bàn tay gân guốc vịn lên hai tay ghế. Tuổi già dường như đổ xuống trên ông ta khi mùa đông đến trên những ngọn đồi sau cơn bão táp. Hồi lâu ông ngước lên.
“Charity, em nói em không quan tâm, nhưng tôi biết em là một cô gái kiêu căng nhất và cuối cùng thì em muốn cho người ta nói những điều chống lại em sao? Em có biết nhiều cặp mắt luôn dòm ngó em không? Em là một cô gái xinh đẹp, thông minh hơn những đứa khác, và đó cũng đủ để người ta ghen ghét rồi. Nhưng vẫn chưa hết, em không cho họ một cơ hội. Bây giờ họ có nó rồi và họ sẽ sử dụng chúng. Tôi tin những gì em nói, nhưng họ thì không. Chính bà Tom Fry nhìn thấy em đi vào và cả hai trong số ba người nhìn thấy em bước ra. Em đã ở cùng với hắn suốt ngày trong mọi ngày từ khi hắn đến đây và tôi là một luật sư, tôi biết khó lòng làm chết đi sự vu khống.” Ông Royall dừng lại, nhưng nàng đứng yên không cho ông bất cứ một dấu hiệu nào ưng thuận hay chú ý. “Hắn là người vui vẻ để trò chuyện với nhau. Tôi thích có hắn ở đây. Những gã trai trẻ ở đây không ai có được những may mắn như hắn. Nhưng có một điều xưa như trái đất là rằng: nếu hắn “muốn em” trong cách đứng đắn thì hắn phải nói cho tôi hay.”
Charity không nói. Dường như không có gì cay đắng hơn là nghe những lời từ đôi môi như vậy.
Ông Royall nhổm lên khỏi ghế: “Nghe này, Charity Royall: một lần tôi đã có ý tưởng đáng xấu hổ, và em đã làm cho tôi phải trả giá về việc ấy. Đó không phải là huề nhau rồi hay sao?... Trong tôi luôn có một sự ức chế mà tôi không làm chủ được nó, nhưng tôi lại hành động ngay với em vào lần đó. Và em biết là tôi sẽ... Hãy tin tưởng tôi. Dù là tất cả sự khinh bỉ và chế nhạo mà em dành cho tôi em vẫn luôn luôn biết là tôi yêu em trong cái cách mà một người đàn ông yêu một người đàn bà đoan trang. Tôi hơn em nhiều tuổi, nhưng tôi là người đứng đầu và gánh vác tất cả mọi việc nơi đây mà mọi người đều biết, em cũng biết nữa. Tôi đã trượt chân một lần nhưng không có lý do gì mà không bắt đầu lại. Nếu em đi với tôi, tôi sẽ làm việc đó. Nếu em chịu lấy tôi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây để đến định cư ở một tỉnh lớn nào đó, nơi có những người đàn ông và công việc, và nhiều thứ để làm. Không quá trễ cho tôi để tìm một sự khởi đầu. Tôi có thể gặp được cơ hội qua cái cách mà công chúng cư xử với tôi khi tôi đến Hepburn hay Nettleton.”
Charity không làm một cử động nào. Không có gì trong lời cầu khẩn van lơn của ông lọt vào tim nàng mà chỉ nghĩ những lời đó gây tổn thương và làm héo hắt mình mà thôi. Nhưng sự mệt mỏi tăng lên đã kiềm chế nàng lại. Ông đang nói vấn đề gì vậy? Nàng thấy cuộc sống cũ đã khép nàng lại và khó lòng chú ý đến hình ảnh thay đổi mà ông đưa ra.
“Charity - Charity - nói em sẽ đồng ý nhé!” - nàng nghe ông thúc giục bằng tất cả tình cảm trong giọng nói mà mấy năm qua ông đã không hề dùng đến.
“Ồ, có ích gì trong tất cả việc này? Khi tôi rời khỏi đây mà không đi với ông chứ?”
Nàng vừa nói vừa đi về hướng cửa, còn ông đứng lên chắn giữa nàng và ngưỡng cửa. Dường như ông ta cao hơn và khỏe mạnh hơn, như thể là sự bị sỉ nhục quá sức đã cho ông một sức mạnh và một thể chất mới.
“Đó là tất cả phải không em? Không nhiều đâu.” Ông tựa vào cửa, sự cao lớn và mạnh mẽ của ông dường như lấp kín căn phòng hẹp. “Thôi được rồi, hãy nghe đây. Em đúng: tôi không đòi hỏi gì ở em cả. Tại sao em phải lấy một người đàn ông gãy đổ như tôi chứ? Em muốn một gã khác chứ gì! Tôi không trách em. Em hãy chọn ra cách tốt nhất khi em thấy nó. Phải! Đó luôn luôn là cách của tôi.” - Ông nhìn nàng trân trân nghiêm khắc và nàng nghĩ đó là sự đấu tranh trong ông ở mức độ cao nhất. “Em muốn gã đó cưới em hả?” - ông ta hỏi.
Họ đứng nhìn nhau một lúc lâu, mắt trong mắt, với mức độ cố gắng khủng khiếp như nhau mà đôi khi nàng cảm thấy như thể là máu của ông đang lưu thông trong mạch máu của mình.
“Nào nói đi, em muốn gã đó? Tôi sẽ cho gọi hắn đến đây trong vòng một giờ nếu em muốn. Tôi không ở trong ngành luật ba mươi năm mà không làm gì cả. Hắn đã mướn nhóm thợ của Carrick Fry để đưa hắn tới Hepburn, nhưng gã sẽ không bận việc vào một giờ nào đó. Và tôi có thể đưa cho gã những công việc khác vì vậy gã sẽ không có thời gian lâu để quyết định... Gã ủy mị: Tôi có thể thấy điều đó. Tôi không nói sau này em sẽ hối tiếc, nhưng vì Chúa, tôi sẽ cho em cơ hội, nếu em muốn thế.”
Nàng yên lặng nghe ông nói những từ rất xa xôi về cảm nghĩ của mình hầu xoa dịu nàng. Khi nàng lắng nghe, thoáng qua trí nàng là cảnh Liff Hyatt với đôi ủng lấm bùn đạp lên đám hoa mâm xôi trắng. Bây giờ cảnh tượng giống như vậy đang diễn ra, một điều gì đó nhất thời, thấm thía xảy đến với nàng mà nàng đứng bên cạnh nhìn nó bị người ta chà đạp dưới đất. Trong ý nghĩ thoáng qua đó, nàng cũng thấy ông Royall vẫn còn đứng tựa vào cửa sổ, chán nản như thể sự yên lặng của nàng là câu trả lời mà ông lo sợ nhất.
“Tôi không cần ông cho tôi một cơ hội nào cả. Tôi vui vì anh ta sẽ đi.” - nàng nói.
Ông đứng yên một lúc lâu, bàn tay để lên nắm cửa. “Charity!” - ông van nài. Nàng không trả lời, rồi ông ta vặn nắm cửa và đi ra ngoài. Nàng nghe tiếng lóng ngóng mở then cửa trước và thấy ông xuống những bậc thang. Ông ra cổng, khom người đi với dáng vẻ nặng nề, chầm chậm xa dần trên con đường.
Nàng còn đứng ở chỗ cũ một lúc. Nàng vẫn còn giận run lên về sự sỉ nhục với những lời nói sau cùng của ông Royall. Chúng còn văng vẳng bên tai nàng và dường như chúng phải oang oang lên cho cả làng cùng biết sự tuyên bố nàng là một sinh vật tự cho thuê mình trong những lời đề nghị như vậy. Sự tủi nhục đè nặng trên nàng giống như sự đàn áp cơ thể: mái nhà và các bức tường dường như khép nàng lại thật chặt, và nàng bị túm bắt, rồi một sự thôi thúc buộc nàng phải tìm cách thoát ra, dưới bầu trời rộng mở, nơi sẽ có một căn phòng để thở. Khi nàng đến cửa trước, định mở cửa thì Lucius Harney cũng vừa mở nó ra.
Anh ta nom có vẻ từ tốn hơn và ít tự tin hơn thường lệ, và không ai nói với ai lời nào. Rồi anh ta chìa bàn tay ra. “Em ra ngoài hả?” - anh ta hỏi - “Anh được phép vào không?”
Trái tim nàng đập rất mạnh đến nỗi nàng sợ phải nói, và đứng nhìn anh ta với đôi mắt ngấn lệ; rồi nàng nhận ra sự yên lặng của mình sẽ bị coi là kỳ cục nên đáp nhanh: “Vâng, xin mời vào.”
Nàng đi vào phòng ăn, và họ ngồi đối diện nhau trên bàn, lọ gia vị và giỏ bánh mì ở giữa họ. Harney để chiếc mũ rơm trên bàn và khi anh ta ngồi đó, trong bộ quần áo thoải mái mùa hè, một cái cà vạt nâu gắn dưới cổ áo Flanen của mình, mái tóc nâu bóng chải ngược ra sau, thật khác với hình ảnh của anh ta mà nàng đã ghi được từ đêm trước: nằm trên giường, những chùm tóc lòa xòa trên mắt, và một cái cổ trần lộ ra ngoài khi chiếc áo sơ mi mở banh nút. Chưa bao giờ anh ta nom xa xôi như giây phút đó khi cảnh tượng chiếu lại trong óc nàng.
“Anh rất tiếc phải nói lời tạm biệt: Anh nghĩ là em đã biết anh sắp ra đi.” - anh ta bắt đầu nói một cách bất ngờ và vụng về, nàng đoán rằng anh ta sẽ tự hỏi không biết nàng biết được bao nhiêu về lý do việc ra đi của mình.
“Em đoán là anh thấy công việc được làm nhanh hơn mong đợi.” - nàng nói.
“Phải, đúng vậy, à mà không: có rất nhiều công việc anh thích làm. Nhưng ngày nghỉ của anh có hạn; vả lại ông Royall cần ngựa vì vậy mà khá khó khăn trong việc tìm phương tiện để đi loanh quanh.”
Lặng thinh một lúc nàng nói thêm vào: “Cũng không có nhiều nhóm thợ để thuê xung quanh đây.”
“Những ngày ở đây - vui tuyệt. Anh muốn cám ơn em vì đã làm cho chúng được như thế.” - anh ta nói, mặt đỏ lên.
Nàng không thể nghĩ câu nào để trả lời,và anh ta tiếp tục: “Em cực kỳ tử tế với anh, và anh muốn nói với em rằng anh nghĩ đến em, ước muốn em hạnh phúc hơn, ít cô đơn. Mọi sự đối với em chắc sẽ thay đổi dần dần.”
“Mọi thứ không thay đổi ở North Dormer, người ta quen với chúng rồi.”
Câu trả lời dường như làm đổ vỡ thứ tự những lời an ủi đã được sắp xếp trước và anh ta nhìn nàng một cách ngường ngượng. Anh ta nói với một nụ cười ngọt ngào: “Điều đó không đúng với em. Không thể như vậy được.”
Nụ cười giống như lưỡi dao chọc thẳng vào trái tim nàng: tất cả mọi thứ trong nàng bắt đầu rung lên và vỡ vụn. Nàng cảm thấy nước mắt tuôn ra, và đứng dậy.
“Vâng, tạm biệt!” - nàng nói.
Nàng nhận thấy cái nắm tay của anh ta thật tẻ nhạt.
“Tạm biệt!” - Anh ta quay đi, rồi dừng lại ở ngưỡng cửa: “Nói với bà Verena là anh chào tạm biệt nhé!”
Nàng nghe tiếng cửa ngoài đóng lại, và bước chân rạo rạo trên đường. Then cài cổng kêu lách cách phía sau lưng anh ta.
Sáng hôm sau khi nàng thức dậy trong buổi bình minh giá lạnh, nàng mở cửa chớp ra thì thấy một cậu bé mặt đầy tàn nhang đứng bên kia đường nhìn nàng. Nó là thằng bé ở một nông trại cách con đường Creston ba bốn dặm, nàng tự hỏi nó đang làm gì ở đó trong giờ này và tại sao nó nhìn chằm chằm vào cửa sổ mình thế. Khi thấy nàng, nó băng qua đường và đứng dựa vào cổng một cách vô tư lự. Không có ai quấy nhiễu trong nhà, nàng ném khăn choàng trên chiếc áo ngủ và chạy ra ngoài. Vào lúc nàng chạy đến cổng thì thằng bé đang đi thơ thẩn xuống đường, huýt sáo loạn xạ. Rồi nàng thấy một bức thư được ném giữa các thanh gỗ và then ngang của cổng. Nàng nhặt lấy và vội vã về phòng mình.
Phong bì đề tên nàng, bên trong là một tờ giấy xé ra từ quyển nhật ký bỏ túi.
Charity thân mến:
Anh không thể đi như vậy. Anh còn ở lại thêm một ít ngày tại Creston River. Em sẽ đến gặp anh ở hồ Creston nhé ? Anh sẽ chờ em cho đến chiều tối.
Khi nàng đi dưới những cây vân sam trong màn sương tối, dường như nàng thấy hai gương mặt trong bóng đêm gần ao thả vịt. Nàng lùi lại và nhìn, nhưng không có gì động đậy, nàng nhìn thật lâu vào ánh đèn được thắp sáng trong phòng mà bóng tối đã làm nàng lẫn lộn, rồi nghĩ có lẽ mình nhìn lầm.
Nàng tiếp tục đi, lòng tự hỏi lòng không biết ông Royall có còn ngồi trên ngưỡng cửa không. Nhưng với tâm trạng phấn khởi, nàng không cần biết ông Royall có chờ mình hay không. Rồi sự đau đớn vô cùng về cuộc sống làm cho nàng cảm thấy mình đang bềnh bồng trong một đám mây đen và thực tế bên dưới mỗi ngày đã thu nhỏ lại thành hạt bụi trong khoảng không. Nhưng cổng nhà vắng tanh, chiếc mũ của ông Royall treo trên móc ở hành lang, đèn nhà bếp vẫn mở để nàng thấy đường lên phòng. Nàng lên phòng mình.
Buổi sáng hôm sau, thời gian trôi đi mà không có sự kiện nào xảy ra. Charity đã tưởng tượng rằng, bằng cách này hay cách khác, nàng sẽ biết được Harney đã đi hay chưa, nhưng bà Verena điếc lác không cho nàng biết được tin gì mà cũng không ai tới nhà mang cho nàng một chút ánh sáng nào về việc này.
Ông Royall ra đi sớm và không trở về cho đến khi Verena dọn bàn cho bữa trưa. Khi trở về, ông đi thẳng xuống bếp và hét bà già: “Bữa ăn tối sẵn sàng chưa?”, rồi ông trở lên phòng ăn, nơi đó Charity đã ngồi sẵn. Đĩa của Harney vẫn đặt chỗ thường lệ, nhưng ông Royall không giải thích về sự vắng mặt của anh ta, và Charity cũng không hỏi. Cơn xúc động bồn chồn của đêm trước đã lụi tàn, nàng tự nói với mình rằng anh ta đã đi rồi. Anh ta thờ ơ, hầu như là tàn nhẫn nữa, và bây giờ cuộc đời nàng lại sa vào cái hố sâu mà trước đó anh ta đã kéo nàng lên. Trong chốc lát nàng cười khinh bỉ chính mình đã không biết sử dụng mưu mẹo để giữ anh ta lại.
Nàng vẫn ngồi ở bàn cho đến khi bữa ăn xong để ông Royall không chú ý việc nàng rời bàn, nhưng khi ông đứng lên, nàng cũng đứng lên mà không chờ giúp Verena dọn dẹp. Nàng chạy một mạch lên cầu thang, và ông gọi nàng trở lại.
“Tôi nhức đầu. Tôi phải đi nằm.”
“Anh muốn em xuống đây trước, anh có một vài điều để nói cho em đây.”
Nàng biết những gì ông nói sẽ làm nàng nhức đầu lắm, nhưng khi nàng quay trở lại, nàng thu hết can đảm cuối cùng để tỏ ra mình dửng dưng.
Ông Royall đứng giữa căn phòng, đôi lông mày rậm nhô ra, hàm dưới hơi run run. Lúc đầu nàng nghĩ ông đang say, nhìn kỹ thì ông tỉnh táo nhưng bị khuấy động bởi một tình cảm sâu sắc và lạnh lùng, hoàn toàn không giống những cơn giận nhất thời thường ngày của ông. Bớt chợt nàng hiểu rằng, cho đến bây giờ nàng thật sự chưa bao giờ chú ý hay nghĩ về ông. Ngoại trừ vào lúc ông bực bội thì đơn thuần ông có nàng bên cạnh. Đó là trung tâm thật sự của cuộc sống không thể nào khác được, không thú vị cũng giống như bản thân của North Dormer, hay bất cứ điều kiện nào khác vì số mệnh đã dành sẵn cho nàng rồi. Nàng quan tâm ông chỉ vì mối liên hệ mà thôi và chưa bao giờ đoán biết được tình cảm riêng tư của ông. Theo bản năng nàng nhận thấy ông sẽ không gây phiền cho nàng theo cái cách như vậy. Nhưng rồi nàng tự hỏi liệu ông có giống như nàng nghĩ hay không.
Ông ta níu lấy chỗ dựa chiếc ghế của mình bằng hai tay và nghiêm khắc nhìn nàng. Lúc lâu sau ông ta nói: “Này Charity, hãy để anh và em nói chuyện với nhau như hai người bạn một lần em nhé!”
Ngay lập tức nàng cảm thấy có một cái gì đó đã xảy ra và cảm thấy ông đang nắm giữ trong bàn tay mình.
“Ông Harney ở đâu? Tại sao ông ta không trở lại? Có phải ông đuổi ông ta đi không?” - nàng bùng nổ mà không cần biết mình đang nói gì.
Sự thay đổi của ông Royall làm nàng sợ. Tất cả mạch máu như vỡ tung ra trên gương mặt nhăn nheo đen tái của ông ta.
Ông Royall nói: “Đêm hôm qua hắn ta không có thời gian để trả lời những câu hỏi như thế này hay sao? Em ở với hắn ta đủ lâu mà!”
Charity đứng mà không nói nên lời. Lời mắng nhiếc thật không liên quan đến những gì đang xảy ra trong tâm hồn mà nàng không hiểu được. Nhưng bản năng tự vệ trỗi dậy trong nàng.
“Ai nói tôi ở với ông ta đêm qua?”
“Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều nói như vậy.”
“Phải rồi, chính ông đã đặt điều vào miệng họ chứ gì. Ôi, sao mà tôi luôn luôn ghét ông thế không biết!” - nàng la lên.
Nàng đã mong chờ được ăn miếng trả miếng như vậy, nhưng rồi giật mình khi nghe tiếng ta thán của mình vang lên trong sự tĩnh lặng.
“Anh biết, anh biết!” - ông Royall nói chầm chậm - “Nhưng điều đó sẽ không giúp gì nhiều cho chúng ta.”
“Tôi không cần biết về những gì mà ông đặt điều về tôi.”
“Nếu đó là những lời đặt điều thì đó không phải do anh: thề trên sách Phúc âm, Charity. Anh không biết em ở đâu tối qua. Anh không rời khỏi nhà tối qua.”
Nàng không trả lời và ông ta tiếp tục: “Em bị bắt gặp ra khỏi nhà cô Hatchard lúc gần nửa đêm, có phải là lời dối trá không?”
Nàng ngây người ra cười, với tất cả tính khinh khỉnh, xấc láo phục hồi, nàng nói: “Tôi không nhìn đồng hồ để xem là mấy giờ.”
“Em, cô gái mất nết. Em... em... Ôi Chúa ơi, tại sao em không bảo tôi?” - ông ta lúng túng, đổ mình xuống ghế, đầu cúi xuống giống như một cụ già.
Sự bình tĩnh của Charity đã trở về với tri giác về mối nguy hiểm của mình: “Ông tưởng rằng tôi dám chuốc lấy phiền phức để nói dối ông sao? Ông là ai mà hỏi tôi đi đâu khi tôi ra khỏi nhà vào ban đêm hả?”
Ông Royall ngẩng đầu lên nhìn nàng. Gương mặt ông trở nên bình tĩnh và gần như dịu dàng như nàng nhìn thấy lúc còn là một cô gái nhỏ khi bà Royall chưa qua đời.
“Đừng để chúng ta như vậy, Charity. Nó không đem đến điều gì tốt cho cả hai chúng ta. Em bị bắt gặp vào nhà gã đó. Em bị bắt gặp ra khỏi đó. Từ trước tôi đã thấy điều này sẽ xảy ra và tôi cố ngăn nó lại. Có Chúa chứng giám, tôi...”
“À, rồi, tôi biết rồi, chính ông? Tôi biết chính ông đã đuổi ông ta đi mà!”
Ông ngạc nhiên nhìn nàng. “Hắn đã nói thế với em sao? Tôi nghĩ hắn đã hiểu.” - Ông Royall nói chậm rãi với những lúc ngập ngừng khó khăn - “Tôi không nói tên em ra. Tôi chỉ nói với hắn rằng tôi không thể cho thuê xe ngựa nữa và công việc nấu nướng thì quá nặng nề cho bà Verena. Tôi đoán hắn ta là người hiểu chuyện. Dù sao đi nữa hắn đón nhận chuyện ấy khá bình tĩnh. Hắn nói công việc của mình ở đây cũng xong rồi, và giữa chúng tôi không có thêm một lời nào nữa. Nếu hắn nói việc đó với em một cách khác đi thì đó là những lời không thật.”
Charity lắng nghe như bị thôi miên, người lạnh lên vì giận. Những gì dân làng nói thì đôi với nàng không là gì cả nhưng tất cả như một khúc nhạc trong giấc mơ của nàng.
“Tôi đã nói với ông là anh ta không nói gì với tôi. Tôi đã không nói chuyện với anh ta tối qua.”
“Em không nói chuyện với hắn sao?”
“Không! Bởi vậy tôi không cần nghe những gì ông nói, nhưng có lẽ ông cũng biết rõ. Những điều giữa chúng tôi không phải như cách ông và cả những người trong làng này nghĩ. Anh ta tốt với tôi, anh ta là bạn tôi, và tất cả là đột nhiên anh ta không đến nữa, và tôi biết việc này là do ông làm - ông!” Tất cả ký ức không cam chịu của nàng về quá khứ bừng bừng đổ lên ông. - “Vì vậy tôi đến đó đêm qua để xem ông đã nói gì với anh ta.” Chỉ có vậy thôi.
Ông Royrall hít một hơi thở mạnh: “Nhưng nếu hắn không ở đó, vậy chớ em làm gì ở đó suốt thời gian dài? Charity, làm ơn nói cho tôi biết đi. Tôi phải biết để ngăn chặn lời đàm tiếu của họ.”
Sự từ bỏ thảm hại cái quyền tối thượng của ông với nàng không làm nàng cảm động: nàng chỉ cảm thấy bị xúc phạm do sự xía vào của ông mà thôi.
“Ông không thể thấy rằng tôi không quan tâm bất cứ cái gì người ta nói hay sao? Sự thật là tôi có tới đó để gặp anh ta, và anh ta ở trong phòng, còn tôi thì đứng bên ngoài nhìn anh ta rất lâu, nhưng tôi không dám vào vì sợ anh ta nói tôi theo đuổi anh ta.” - Nàng cảm thấy giọng nàng đứt đoạn, và tập hợp chúng lại trong sự kháng cự sau cùng. “Chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!” - nàng khóc.
Ông Royall không trả lời. Ông ngồi trầm tư với cái đầu gục xuống, hai bàn tay gân guốc vịn lên hai tay ghế. Tuổi già dường như đổ xuống trên ông ta khi mùa đông đến trên những ngọn đồi sau cơn bão táp. Hồi lâu ông ngước lên.
“Charity, em nói em không quan tâm, nhưng tôi biết em là một cô gái kiêu căng nhất và cuối cùng thì em muốn cho người ta nói những điều chống lại em sao? Em có biết nhiều cặp mắt luôn dòm ngó em không? Em là một cô gái xinh đẹp, thông minh hơn những đứa khác, và đó cũng đủ để người ta ghen ghét rồi. Nhưng vẫn chưa hết, em không cho họ một cơ hội. Bây giờ họ có nó rồi và họ sẽ sử dụng chúng. Tôi tin những gì em nói, nhưng họ thì không. Chính bà Tom Fry nhìn thấy em đi vào và cả hai trong số ba người nhìn thấy em bước ra. Em đã ở cùng với hắn suốt ngày trong mọi ngày từ khi hắn đến đây và tôi là một luật sư, tôi biết khó lòng làm chết đi sự vu khống.” Ông Royall dừng lại, nhưng nàng đứng yên không cho ông bất cứ một dấu hiệu nào ưng thuận hay chú ý. “Hắn là người vui vẻ để trò chuyện với nhau. Tôi thích có hắn ở đây. Những gã trai trẻ ở đây không ai có được những may mắn như hắn. Nhưng có một điều xưa như trái đất là rằng: nếu hắn “muốn em” trong cách đứng đắn thì hắn phải nói cho tôi hay.”
Charity không nói. Dường như không có gì cay đắng hơn là nghe những lời từ đôi môi như vậy.
Ông Royall nhổm lên khỏi ghế: “Nghe này, Charity Royall: một lần tôi đã có ý tưởng đáng xấu hổ, và em đã làm cho tôi phải trả giá về việc ấy. Đó không phải là huề nhau rồi hay sao?... Trong tôi luôn có một sự ức chế mà tôi không làm chủ được nó, nhưng tôi lại hành động ngay với em vào lần đó. Và em biết là tôi sẽ... Hãy tin tưởng tôi. Dù là tất cả sự khinh bỉ và chế nhạo mà em dành cho tôi em vẫn luôn luôn biết là tôi yêu em trong cái cách mà một người đàn ông yêu một người đàn bà đoan trang. Tôi hơn em nhiều tuổi, nhưng tôi là người đứng đầu và gánh vác tất cả mọi việc nơi đây mà mọi người đều biết, em cũng biết nữa. Tôi đã trượt chân một lần nhưng không có lý do gì mà không bắt đầu lại. Nếu em đi với tôi, tôi sẽ làm việc đó. Nếu em chịu lấy tôi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây để đến định cư ở một tỉnh lớn nào đó, nơi có những người đàn ông và công việc, và nhiều thứ để làm. Không quá trễ cho tôi để tìm một sự khởi đầu. Tôi có thể gặp được cơ hội qua cái cách mà công chúng cư xử với tôi khi tôi đến Hepburn hay Nettleton.”
Charity không làm một cử động nào. Không có gì trong lời cầu khẩn van lơn của ông lọt vào tim nàng mà chỉ nghĩ những lời đó gây tổn thương và làm héo hắt mình mà thôi. Nhưng sự mệt mỏi tăng lên đã kiềm chế nàng lại. Ông đang nói vấn đề gì vậy? Nàng thấy cuộc sống cũ đã khép nàng lại và khó lòng chú ý đến hình ảnh thay đổi mà ông đưa ra.
“Charity - Charity - nói em sẽ đồng ý nhé!” - nàng nghe ông thúc giục bằng tất cả tình cảm trong giọng nói mà mấy năm qua ông đã không hề dùng đến.
“Ồ, có ích gì trong tất cả việc này? Khi tôi rời khỏi đây mà không đi với ông chứ?”
Nàng vừa nói vừa đi về hướng cửa, còn ông đứng lên chắn giữa nàng và ngưỡng cửa. Dường như ông ta cao hơn và khỏe mạnh hơn, như thể là sự bị sỉ nhục quá sức đã cho ông một sức mạnh và một thể chất mới.
“Đó là tất cả phải không em? Không nhiều đâu.” Ông tựa vào cửa, sự cao lớn và mạnh mẽ của ông dường như lấp kín căn phòng hẹp. “Thôi được rồi, hãy nghe đây. Em đúng: tôi không đòi hỏi gì ở em cả. Tại sao em phải lấy một người đàn ông gãy đổ như tôi chứ? Em muốn một gã khác chứ gì! Tôi không trách em. Em hãy chọn ra cách tốt nhất khi em thấy nó. Phải! Đó luôn luôn là cách của tôi.” - Ông nhìn nàng trân trân nghiêm khắc và nàng nghĩ đó là sự đấu tranh trong ông ở mức độ cao nhất. “Em muốn gã đó cưới em hả?” - ông ta hỏi.
Họ đứng nhìn nhau một lúc lâu, mắt trong mắt, với mức độ cố gắng khủng khiếp như nhau mà đôi khi nàng cảm thấy như thể là máu của ông đang lưu thông trong mạch máu của mình.
“Nào nói đi, em muốn gã đó? Tôi sẽ cho gọi hắn đến đây trong vòng một giờ nếu em muốn. Tôi không ở trong ngành luật ba mươi năm mà không làm gì cả. Hắn đã mướn nhóm thợ của Carrick Fry để đưa hắn tới Hepburn, nhưng gã sẽ không bận việc vào một giờ nào đó. Và tôi có thể đưa cho gã những công việc khác vì vậy gã sẽ không có thời gian lâu để quyết định... Gã ủy mị: Tôi có thể thấy điều đó. Tôi không nói sau này em sẽ hối tiếc, nhưng vì Chúa, tôi sẽ cho em cơ hội, nếu em muốn thế.”
Nàng yên lặng nghe ông nói những từ rất xa xôi về cảm nghĩ của mình hầu xoa dịu nàng. Khi nàng lắng nghe, thoáng qua trí nàng là cảnh Liff Hyatt với đôi ủng lấm bùn đạp lên đám hoa mâm xôi trắng. Bây giờ cảnh tượng giống như vậy đang diễn ra, một điều gì đó nhất thời, thấm thía xảy đến với nàng mà nàng đứng bên cạnh nhìn nó bị người ta chà đạp dưới đất. Trong ý nghĩ thoáng qua đó, nàng cũng thấy ông Royall vẫn còn đứng tựa vào cửa sổ, chán nản như thể sự yên lặng của nàng là câu trả lời mà ông lo sợ nhất.
“Tôi không cần ông cho tôi một cơ hội nào cả. Tôi vui vì anh ta sẽ đi.” - nàng nói.
Ông đứng yên một lúc lâu, bàn tay để lên nắm cửa. “Charity!” - ông van nài. Nàng không trả lời, rồi ông ta vặn nắm cửa và đi ra ngoài. Nàng nghe tiếng lóng ngóng mở then cửa trước và thấy ông xuống những bậc thang. Ông ra cổng, khom người đi với dáng vẻ nặng nề, chầm chậm xa dần trên con đường.
Nàng còn đứng ở chỗ cũ một lúc. Nàng vẫn còn giận run lên về sự sỉ nhục với những lời nói sau cùng của ông Royall. Chúng còn văng vẳng bên tai nàng và dường như chúng phải oang oang lên cho cả làng cùng biết sự tuyên bố nàng là một sinh vật tự cho thuê mình trong những lời đề nghị như vậy. Sự tủi nhục đè nặng trên nàng giống như sự đàn áp cơ thể: mái nhà và các bức tường dường như khép nàng lại thật chặt, và nàng bị túm bắt, rồi một sự thôi thúc buộc nàng phải tìm cách thoát ra, dưới bầu trời rộng mở, nơi sẽ có một căn phòng để thở. Khi nàng đến cửa trước, định mở cửa thì Lucius Harney cũng vừa mở nó ra.
Anh ta nom có vẻ từ tốn hơn và ít tự tin hơn thường lệ, và không ai nói với ai lời nào. Rồi anh ta chìa bàn tay ra. “Em ra ngoài hả?” - anh ta hỏi - “Anh được phép vào không?”
Trái tim nàng đập rất mạnh đến nỗi nàng sợ phải nói, và đứng nhìn anh ta với đôi mắt ngấn lệ; rồi nàng nhận ra sự yên lặng của mình sẽ bị coi là kỳ cục nên đáp nhanh: “Vâng, xin mời vào.”
Nàng đi vào phòng ăn, và họ ngồi đối diện nhau trên bàn, lọ gia vị và giỏ bánh mì ở giữa họ. Harney để chiếc mũ rơm trên bàn và khi anh ta ngồi đó, trong bộ quần áo thoải mái mùa hè, một cái cà vạt nâu gắn dưới cổ áo Flanen của mình, mái tóc nâu bóng chải ngược ra sau, thật khác với hình ảnh của anh ta mà nàng đã ghi được từ đêm trước: nằm trên giường, những chùm tóc lòa xòa trên mắt, và một cái cổ trần lộ ra ngoài khi chiếc áo sơ mi mở banh nút. Chưa bao giờ anh ta nom xa xôi như giây phút đó khi cảnh tượng chiếu lại trong óc nàng.
“Anh rất tiếc phải nói lời tạm biệt: Anh nghĩ là em đã biết anh sắp ra đi.” - anh ta bắt đầu nói một cách bất ngờ và vụng về, nàng đoán rằng anh ta sẽ tự hỏi không biết nàng biết được bao nhiêu về lý do việc ra đi của mình.
“Em đoán là anh thấy công việc được làm nhanh hơn mong đợi.” - nàng nói.
“Phải, đúng vậy, à mà không: có rất nhiều công việc anh thích làm. Nhưng ngày nghỉ của anh có hạn; vả lại ông Royall cần ngựa vì vậy mà khá khó khăn trong việc tìm phương tiện để đi loanh quanh.”
Lặng thinh một lúc nàng nói thêm vào: “Cũng không có nhiều nhóm thợ để thuê xung quanh đây.”
“Những ngày ở đây - vui tuyệt. Anh muốn cám ơn em vì đã làm cho chúng được như thế.” - anh ta nói, mặt đỏ lên.
Nàng không thể nghĩ câu nào để trả lời,và anh ta tiếp tục: “Em cực kỳ tử tế với anh, và anh muốn nói với em rằng anh nghĩ đến em, ước muốn em hạnh phúc hơn, ít cô đơn. Mọi sự đối với em chắc sẽ thay đổi dần dần.”
“Mọi thứ không thay đổi ở North Dormer, người ta quen với chúng rồi.”
Câu trả lời dường như làm đổ vỡ thứ tự những lời an ủi đã được sắp xếp trước và anh ta nhìn nàng một cách ngường ngượng. Anh ta nói với một nụ cười ngọt ngào: “Điều đó không đúng với em. Không thể như vậy được.”
Nụ cười giống như lưỡi dao chọc thẳng vào trái tim nàng: tất cả mọi thứ trong nàng bắt đầu rung lên và vỡ vụn. Nàng cảm thấy nước mắt tuôn ra, và đứng dậy.
“Vâng, tạm biệt!” - nàng nói.
Nàng nhận thấy cái nắm tay của anh ta thật tẻ nhạt.
“Tạm biệt!” - Anh ta quay đi, rồi dừng lại ở ngưỡng cửa: “Nói với bà Verena là anh chào tạm biệt nhé!”
Nàng nghe tiếng cửa ngoài đóng lại, và bước chân rạo rạo trên đường. Then cài cổng kêu lách cách phía sau lưng anh ta.
Sáng hôm sau khi nàng thức dậy trong buổi bình minh giá lạnh, nàng mở cửa chớp ra thì thấy một cậu bé mặt đầy tàn nhang đứng bên kia đường nhìn nàng. Nó là thằng bé ở một nông trại cách con đường Creston ba bốn dặm, nàng tự hỏi nó đang làm gì ở đó trong giờ này và tại sao nó nhìn chằm chằm vào cửa sổ mình thế. Khi thấy nàng, nó băng qua đường và đứng dựa vào cổng một cách vô tư lự. Không có ai quấy nhiễu trong nhà, nàng ném khăn choàng trên chiếc áo ngủ và chạy ra ngoài. Vào lúc nàng chạy đến cổng thì thằng bé đang đi thơ thẩn xuống đường, huýt sáo loạn xạ. Rồi nàng thấy một bức thư được ném giữa các thanh gỗ và then ngang của cổng. Nàng nhặt lấy và vội vã về phòng mình.
Phong bì đề tên nàng, bên trong là một tờ giấy xé ra từ quyển nhật ký bỏ túi.
Charity thân mến:
Anh không thể đi như vậy. Anh còn ở lại thêm một ít ngày tại Creston River. Em sẽ đến gặp anh ở hồ Creston nhé ? Anh sẽ chờ em cho đến chiều tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.