Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 9

Sài Kê Đản

05/08/2016

Ngay lúc chúng tôi thương lượng xong, cho dù chịu thiệt một chút, cũng phải cho hắn biết chúng tôi đã xác định quan hệ, tối hôm đó, chúng tôi gọi hắn đến, Lý Tam Hỷ hưng phấn xoa xoa tay, ý đồ lôi kéo tôi nhưng bị tôi nhẹ nhàng né tránh.

Vẻ mặt hắn có vẻ lúng túng, nhưng một lát sau lại khà khà nở nụ cười, tôi khi đó là dựa vào ý chí kiên cường mới không có dao động.

Tôi cũng từ từ từ lần thứ hai bận rộn mà chuẩn bị , giống như chuẩn bị để cướp ngân hàng để không có lỗ hổng, bất luận một chi tiết nhỏ đều không buông tha. Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật tệ, ban đầu tôi luôn muốn đối xử tốt với hắn, cùng người khác không giống nhau, không muốn trong mắt người khác hắn là kẻ ngu si. Nhưng nhìn hắn bây giờ, so với bất luận kẻ nào đều không có tình cảm.

Chúng tôi đi đến một chỗ không có bóng người ở sân tập, lúc này tất cả học sinh đều đã tôin học về nhà, Lý Tam Hỷ đáng lẽ ra cũng nên trở về, nhưng hắn vẫn còn hưng phấn mà đứng ở chỗ này nhìn chúng tôi.

“Cậu không trở về nhà sao? Về muộn như thế nhà cậu sao yên tâm được?” Tôi trước tiên nói chuyện phiếm vài câu, làm giảm đi bầu không khí căng thẳng một chút.

“Không có chuyện gì, tôi không về cũng chả ai quản, tôi không quay về nhà chúng tôi cũng chưa người quản, tôi nói nếu tôi đi trên đường cái bị người ăn hiếp cũng chả ai thèm tin, tôi đối với bản thân có lòng tin lắm!”

Đồ đần độn này, con mẹ nó với cậu đó là có lòng tin sao, đó là ngu ngốc, ngu ngốc hiểu chưa.

“Cậu nói với hắn những chuyện này làm gì? Còn không mau nói chuyện chính đi?” Từ Nhiễm Nhiễm lôi kéo tôi một hồi, tôi mới phản ứng được tôi đang lạc đề.

“này, cậu biết tôi và hắn là quan hệ gì không??” Từ Nhiễm Nhiễm nhạo báng mà nói, tay nàng luồn vào ngón tay tôi, đan vào nhau, tôi cực kỳ khó chịu.

Lý Tam Hỷ ngẩng đầu nhìn một chút, không như tôi dự đoán, hắn cực ỳ bình tĩnh mà nói ra một câu thật đáng ăn đòn.

“Không biết!”

Nghe được câu nói đó, tôi cực kỳ bình tĩnh mà ôm bả vai Từ Nhiễm Nhiễm , cười cười nhìn Lý Tam Hỷ , tôi cảm thấy mặt tôi lúc ấy nhất định dữ tợn: “Lần này cậu thấy chưa? Cũng nên tin tưởng đi chứ?”

Đại ca, tôi làm đến như này cậu hẳn là nên tin đi, bằng không hai chúng tôi đến lúc nào mới ăn được trái ngon quả ngọt.

Lý Tam Hỷ ngẩng đầu nhìn chúng tôi một chút, lại lắc đầu.

“Không, tôi vẫn không tin.”



Thao, đây không phải ép tôi vào chỗ chết sao, hắn đây là yêu thích tôi hay là ghét tôi đây a? Nếu như yêu thích, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ bị tôi và nàng làm thương tổn sao? Tôi hận hận nhìn hắn, hắn như không có chuyện gì mà nhìn tôi, tôi lúc ấy thực sự muốn một đao chém chết hắn.

Từ Nhiễm Nhiễm hướng mặt tôi mà tới gần, tôi biết nàng muốn làm gì, cũng có hảo ý nhưng tôi thực có chút hoảng, tôi biết tôi cũng chẳng phải thiệt thòi gì nhưng tôi né tránh, hành động này Lý Tam Hỷ lại thấy rõ ràng.

“Ha ha, tôi chờ 2 người cậu ở đây, sớm biết các cậu không phải quan hệ kiểu đó mà, tôi còn thấy đó.” Lý Tam Hỷ cao hứng mà khua tay múa chân.

Nhìn dáng vẻ của Lý Tam Hỷ, tôi triệt để mà phát hỏa. Hắn ** không có chút nào ngu ngốc, còn dám chơi tôi?

Tôi hướng về phía Lý Tam Hỷ rống: “con mẹ nó, ai ** cùng cậu làm bạn bè! Cậu cũng không nhìn cái dáng vẻ chết tiệt của cậu một chút!”

Tôi lúc đó rất muốn nói ra “bệnh tâm thần” hai chữ này( Trung 2 chữ, Việt thành ba chữa ha), nhưng tôi còn nhịn được, tôi không thấp hèn mà nói những lời đó, tôi cũng không muốn nghĩ sao thì nói vậy.

Lý Tam Hỷ lúc đó gần như sửng sốt, đứng ở nơi đó không nói gì nữa, tôi rốt cục cũng thấy được vẻ mặt mà tôi cho là thất vọng, nhưng lòng tôi cũng không có cao hứng. Không biết tại sao, tôi cực kỳ khó chịu và cảm thấy bi ai cho chính mình.

Hắn quay đầu đi, bóng lưng có chút cồng kềnh, có chút cô đơn. Rốt cục mọi chuyện cũng xong, tôi chán chường mà ngồi trên ghế, tâm có chút đau.

Từ Nhiễm Nhiễm ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt có chút kỳ quái, tôi phát hiện tôi đang cầm lấy tay nàng, liền bỏ tay ra.

“Ngải Tử Hàm, cậu có biết lúc trước vì sao tôi lại giúp cậu không?” Từ Nhiễm Nhiễm nhìn tôi một chút, tôi có chút căng thẳng.

“Không biết, tại sao?”

“Bởi vì… Tôi thích cậu, cậu không thấy sao? Cậu vẫn cứ giả ngu giả ngơ, tôi không thích sao tôi lại cho cậu cầm tay, mỗi lần hắn đi cậu đều buông tay tôi ra, tôi cực khó chịu, tôi thực hi vọng ngày nào đó hắn đi rồi mà cậu cũng quên buông lỏng tôi.”

Tôi nghe nàng nói cũng hiểu được, mới đầu tôi cũng biết, chỉ là tôi không dám thừa nhận mà thôi.





“Xin lỗi…” Tôi chỉ có thể nói cái này.

“Không có chuyện gì, tôi đã sớm nghĩ đến.” Từ Nhiễm Nhiễm vẫn là rất kiên cường, không có vẻ gì là oan ức, trong lòng tôi rất hổ thẹn.

“Vậy tôi có thể hỏi cậu một vấn đề cuối cùng không?” Từ Nhiễm Nhiễm trong lời nói mang theo một chút run rẩy.

“Có thể, muốn hỏi bao nhiêu cũng không có vấn đề gì.”

“Cậu có người trong lòng sao? Bởi vì như thế nên cậu mới không thích tôi?”

Tôi không chút do dự mà nói: “Không có, tôi không có yêu thích ai cả.”

“Thế là tôi vẫn còn cơ hội?” Từ Nhiễm Nhiễm hỏi.

“chắc thế, tôi cũng không biết được, hiện giờ tôi không nghĩ đến chuyện này…”

Tôi còn chưa nói hết, Từ Nhiễm Nhiễm đã rời đi, nhìn theo bóng lưng nàng, tôi chỉ có thể yên lặng mà xin lỗi.

Từ Nhiễm Nhiễm, xin lỗi, tôi bây giờ thực không có hứng thú yêu đương, tôi cũng không muốn như anh em tôi, không thích vẫn kết giao, không thích chính là không thích, cảm kích chính là cảm kích, cùng với việc yêu thích không có giống nhau. Tôi vĩnh viễn nhớ đến lòng tốt của cậu, sẽ làm bạn bè tốt với cậu

Một ngày tôi làm tổn thương đến 2 người.

Ngày thứ hai, Lý Tam Hỷ ổn định tinh thần mà đi tới trường học, đầu tiên dũng cảm mà chào hỏi các bạn trong lớp, người khác gọi ‘cha a’’ ‘’cha a’’ cũng ngu người mà cười. Tôi không biết hắn làm sao, điên rồi cũng tốt, nghĩ thông suốt cũng tốt, cũng tôi cũng chẳng liên quan.

Hết giờ học, Vương miệng rộng gọi tôi lại: “Ai, tôi nói, cậu đã xảy ra chuyện gì, nghe nói chủ nhiệm tìm cậu đấy. nghe bảo vì Lý Tam Hỷ, tôi thấy hắn tối qua đứng ở cửa phòng chủ nhiệm, cậu trêu chọc hắn sao?”

Tôi vừa nghe gần như bối rối, chủ nhiệm? người này điên rồi sao? chủ nhiệm dạy môn ngữ văn cho chúng tôi, là vợ một người quân nhân, vì lẽ đó chúng tôi rất tôn trọng nàng, tôi rất để tâm ấn tượng của tôi trong mắt nàng là như thế nào.

Xong, lần này hoàn toàn xong rồi! Lý Tam Hỷ, cậu thật sự muốn giết tôi ở trước mặt cậu cậu mới cam tâm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook