Chương 42: Kiếp trước kiếp này
Thục Khách
27/03/2014
Hành lang, cộtlớn , núi giả, bách hoa vĩnh viễn không héo tàn , quen với một khu hoa viên lạnh lẽo vắng vẻ , hoa triêu cung ngược lại càng trở nên xa lạ đối với nàng , cuối cùng khoảng khắc nàng từ bỏ tiên duyên, hắn lại không một câu trách cứ, chỉ cưỡng chế mang nàng về, sau đó trốn tránh không gặp .
Chuyển qua góc tường, bỗng nghe thấy tiếng tranh cãi trầm thấp."Ngươi biến thành hình dáng của tiểu Trà đi tìm phàm nhân kia, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?"
Tiếng của Mai tiên.
“Thần tôn đại nhân đã không trách ta , ngươi quản lý chuyện không quan hệ gì tới mình cái gì!" Hạnh tiên điềm nhiên như không .
Mai tiên nhẫn giận: "Thân là tiên tử lại sinh lòng ghen tị, ngươi rõ ràng không muốn để tiểu Trà đạt được số mệnh Hạ tiên ."
“Ngươi ngậm máu phun người, ta bất quá chỉ đơn giản nghĩ cách muốn giúp nàng ta độ kiếp mà thôi."
Hạnh tiên đỏ mặt, trừng mắt nói, "Là tại nàng ta không hiểu thấu đáo, lại cùng phàm nhân dây dưa không rõ, thiếu chút nữa tiên duyên sắp tới tay thì bị mất, sao lại đến đây trách cứ ta chứ ?". . . .
Tình yêu của công tử nhiệt liệt tựa như lửa, đã chấp nhận hứa hẹn thì nhất định sẽ liều lĩnh làm bằng được , nhưng nàng làm thế nào cũng không hiểu nổi, nếu công tử thích nàng thì vì sao tối hôm đó lại ở cùng với mỹ nhân khác ?
Ai ngờ lúc này đây đột nhiên lại phát hiện ra đáp án đã tìm kiếm từ lâu, câu nói tiếp theo giữa hai người nàng cũng lười nghe, bước nhanh qua , hung hăng đánh vào hai bàn tay Hạnh tiên.
Dám ra tay đánh tiên tử, ở hoa triêu cung đúng là tội lớn, may mắn được Mai tiên ngăn lại, hơn nữa lúc này Hạnh tiên vốn làm chuyện đáng hổ thẹn nên cũng không tiện nói, bởi vậy cũng chỉ bỏ qua mắng vài câu coi như xong.
Mặt nàng không chút thay đổi quỳ ở ngoài cửa phòng hắn.
Ba ngày sau, hắn cuối cùng đi ra gặp nàng, vẻ mặt hơi mệt mỏi. "Cầu thần tôn đại nhân cứu hắn."
"Người chết không thể sống lại, ngươi đã đạt được số mệnh Hạ tiên, không đáng phải từ bỏ nó."
Nàng đưa mắt nhìn hắn.
"Đây là tình kiếp của ngươi, không nhìn ra, cho nên bỏ qua số mệnh Hạ tiên."
Hắn nhẹ giọng nói, "Từ lúc người đáp ứng điều kiện của hắn, thì đã trở thành tình kiếp."
Nàng nhanh chóng đứng lên, không ngờ được nói , "Vậy lúc trước ngươi vì sao lại muốn ta đi đáp ứng hắn chứ ? Hạnh tiên tử biến thành hình dáng của ta đi lừa hắn, ngươi sớm đã biết, vì sao lại không nói cho ta biết?"
Hắn không thể trả lời, đúng là ngầm thừa nhận.
Mọi thứ đều do một tay hắn tạo thành, tự tay dẫn nàng đi vào con đường này, mắt thấy nàng từng bước mộtrơi vào đi, hắn trước sau cũng chỉ mang tâm lý may mắn, khoanh tay đứng nhìn, chưa bao giờ từng đưa tay kéo nàng lại , Hạnh Hạnh tự tiện nhúng tay vào việc này, hắn không cản lại chỉ vì nếu để như vậy có thể làm cho nàng hiểu rõ thế nào là tình yêu chốn nhân gian, hổi tâm chuyển ý rời khỏi Đoạn Phỉ, tương lai sẽ không bị trời phạt, trên thực tế sau khi nàng hiểu lầm quả thật đã thay đổi, hạ quyết tâm không dây dưa nữa .Nếu không sau này lại có kiếp nạn. . .
Trong lòng đau đớn, nỗi thất vọng ,tức giận đồng thời dâng lên , nàng giơ bàn tay lên.
Hắn khẽ nhíu mày, tiểu yêu hoa thật không biết trời cao đất rộng là gì , đánh Tiên tử giờ còn dám ra tay đánh hắn hay sao ? Bàn tay dừng ở giữa không trung thật lâu , lại chưa từng hạ xuống, nàng chợt nở nụ cười: "Kỳ thật ta không thích ngươi như vậy, cho nên ta sẽ không hận ngươi."
Nàng hạ tay xuống, lui về phía sau hai bước, "Ta sẽ quên ngươi đi !"
Đôi mắt nàng dần hiện lên sự dứt khoát , hắn nhìn đến kinh động , tâm cứ thế chìm xuống , ngữ khí cũng trở nên mềm mại hơn: “Trời đã định hắn hai mươi bảy tuổi sẽ chết , vốn tuổi thọ đã hết lại vừa hay chắn kiếp cho ngươi mà thôi , ngươi không nên quá cố chấp mà đi vào con đường ma chướng (cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra), nay sổ số mệnh định Hạ tiên đã đóng lại , nhưng có muốn trở thành Tán tiên hay không , thì phải dựa vào ngươi . . ."
Lời còn chưa dứt, nàng đã quỳ xuống một lần nữa nói: "Người chết không thể sống lại, cũng may hắn còn có kiếp sau, cầu thần tôn đại nhân thả ta ra ngoài báo đáp hắn một đời."
Chuyện lo lắng nhất rốt cục đã phát sinh, hắn quả nhiên cự tuyệt: "Đường đi giữa con người và ngươi khác biệt , nếu tự ý kết hợp ắt sẽ bị trời phạt, ngươi muốn báo ân có rất nhiều biện pháp, nhưng không được cố ý dây dưa."
Nàng lập tức nói: “Ta tình nguyện chịu bị trời phạt, người hắn muốn là ta, vì vậy sẽ không muốn báo đáp gì khác."
Hắn giận dữ, "Hồ đồ !"
Nàng một lần nữa cúi lậy , "Cầu thần tôn đại nhân thành toàn."
Sau ba ngày nàng vẫn không thấy hắn đâu , thẳng đến ngày thứ tư, Mai tiên bỗng nhiên đưa nàng tới trên một cái đài cao, vị trí đứng của thần tiên, mặc trái có thần nhật nguyệt tinh pháp phục, mặt phải có bạch diện hắc, người đó tướng mạo uy nghiêm ,toàn thân bao phủ kim quang thụy khí (khí may mắn)
Ở Hội Dao trì nàng đã từng gặp qua, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Đế quân?"
Thần đế nhìn nàng.
Nàng lấy lại tinh thần, quỳ xuống, " Tiểu yêu Sơn Trà tộc tham kiến Đế Quân."
Thần đế nói: “Nghe nói ngươi nhất định phải xuống trần gian báo ân?"
Nàng dập đầu nói: “Cầu Đế Quân thành toàn."
Thần đế cười đến bí hiểm, "Tổn hại thiên ý, tương lai ắt bị trời phạt, ngươi không sợ?"
nàng lắc đầu nói: “Không sợ!"
thần Đế nói: “ Tiểu yêu nếu đã có dũng khí như vậy, trẫm liền thành toàn cho ngươi, để ngươi ở lại bên cạnh hoa thần thì đơn giản , nhưng nếu muốn làm thần hậu hoa tộc thì vẫn là không thể, mạng của ngươi nhất định không đạt được số mệnh thượng tiên , việc này can hệ quá nhiều , quy định này không thể phá."
Bởi vì liên quan đến sư đệ , tuy ngữ khí hơi có ba phần lung lạc nhưng vẻ mặt lại không mất đi sự uy nghiêm, không có gì bất ngờ xảy ra chờ đợi nàng dập đầu tạ ơn.
Nàng sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong lời nói, không nhịn được nở nụ cười, lại dập đầu nói: "Đế quân hiểu lầm rồi , ta cũng không phải cầu xin làm thần hậu, ta muốn cầu chính là hạ phàm để báo ân." . Một tiếng hừ lạnh, thần đế phẩy tay áo bỏ đi.
Nàng một mình ở trên đài cao quỳ đến sáng sớm ngày thứ năm, hắn rốt cục lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Vân triều cuồn cuộn, mờ mịt bát ngát.
Hắn đứng ở cạnh cột , tay áo cẩm bào mang theo gió mà động, so với khi mới gặp càng có thêm vài phần uy nghiêm.
Nàng ngẩng mặt lên nói: “Thần tôn đại nhân."
Hắn không nói gì, phất tay áo, đúng lúc này tầng mây giữa không trung lập tức xuất hiện hình ảnh ở địa phủ, công tử bưng một chén canh, lắc đầu chậm chạp không chịu uống, bên cạnh hai gã tiểu quỷ lập tức tiến lên đoạt lại bát canh .
Công tử là đang chờ nàng giải thích!
Nàng vừa vội vừa giận, đứng lên nói: "Ta muốn đi gặp hắn!"
Hắn thu hình ảnh lại "Đây là quy định của địa phủ, uống xong canh quên lãng* mới có thể chuyển thế, hắn sẽ không còn nhớ rõ chuyện trước kia , ngươi đi xuống báo ân như vậy chính là hi sinh bản thân một cách vô ích, có ý nghĩa gì chứ ?"
*Món canh Quên Lãng của Mạnh Bà được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu và có 5 vị: ngọt, đắng, cay, mặn và chua. Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này. Với những linh hồn tìm cách bỏ trốn và không chịu uống canh Mạnh Bà, lập tức sẽ xuất hiện hai cái móc trồi lên từ dưới đất giữ chặt chân họ và một cái ống đồng sắc nhọn sẽ cứa vào cổ họng để bắt họ uống canh.
Theo truyền thuyết, canh Mạnh Bà có thể xóa hết ký ức về những đời trước của một người, đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng hề nhớ gì về những đời trước của mình, và bị mê mờ bởi danh, lợi và tình trong cõi trần tục này.
Công tử quên nàng! Nàng nhịn giận nói: "Ta chỉ biết hắn đối với ta là thật tâm , hắn đã cứu ta, hắn không thể nhớ lại chuyện cũ là chuyện của hắn, ta muốn báo ân là chuyện của ta."
Nàng nhìn biển mây mờ mịt, "Tiểu Trà thề với trời, kiếp này hay kiếp sau vĩnh không tu tiên, cầu thần tôn đại nhân thành toàn."
Hắn xoay người nhìn nàng, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước, "Bản thân vốn đã không giống với ai, ngươi nếu vẫn cứ khăng khăng như vậy, đó là làm trái với thiên đạo, ắt gặp trời phạt, nhân loại có lục đạo luân hồi, nhưng ngươi không có, nếu chặt đứt căn nguyên, đến lúc đó chỉ có thể rơi vào kết cục linh hồn tan thành tro bụi."
Nàng không chút do dự, "Vậy thì đã làm sao !" Ta chỉ cầu xin báo đáp hắn một đời."
Từng như vậy , nàng cũng đã từng dũng cảm lưu luyếnhắn như vậy, hắn im lặng một lát, không biết từ đâu lấy ra một chén nước nói: "Đây là nước Dao Trì , nếu uống vào , liền có thể xóa đi bản hình, hồn phách có thể cùng hắn chuyển thế."
Nàng đưa tay nhận lấy "Đa tạ thần tôn đại nhân."
Đôi mắt phượng không chút dao động, hắn lại không lập tức đưa cho nàng, "Uống nước này xong, từ nay về sau sẽ không còn thuộc tộc của ta , cũng chỉ đổi được một đời gần nhau, hắn chẳng lẽ so với việc trở thành thần hậu còn quan trọng hơn ?"
Thần hậu?
Nàng nhớ lại giấc mộng xuân đẹp đẽ kia, lắc đầu cười, ngay cả Đế Quân khai ân, trong tim hắn vĩnh viễn cũng không có nàng , nàng căn bản vĩnh viễn không có khả năng trở thành thần hậu của hắn .
"Ta chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé, cùng tiên đạo vô duyên, thần tôn đại nhân cách ta... Quá xa."
"Vĩnh viễn rơi vào luân hồi, đoạn tuyệt tiên duyên, ngươi. . ."
"Không cầu tiên đạo, nguyện đời đời kiếp kiếp làm phàm nhân."
"Không hối hận?"
"Không hối hận!"
Nước Đao Trì , đau nhức làm nàng hôn mê , sau khi tỉnh lại đã thoát thai hoán cốt, hắn ôm nàng đưa đến địa phủ , một đường âm u, dưới cầu Nại Hà toàn là máu, còn có oan hồn ác quỷ dưới địa ngục bị chịu hình phạt mà khóc lóc rên rỉ , trong luân hồi muôn vàn khổ hình tra tấn, cũng không thể nể mặt hắnmà giảm bớt nửa phần.
Xa xa, công tử một thân Tố y (áo trắng) đứng chờ ở cửa vào luân hồi đầu thai, hắn đã uống xong canh vong tình, sắc mặt bình tĩnh, đến đôi mắt vốn cô đơn tĩnh mịch kia giờ cũng đã không còn chút gợn sóng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vùng vẫy xuống đất , bước nhanh tới đưa tay nắm lấy tay công tử, thấp giọng hướng hắn giải thích, giải thích những hiểu lầm lúc trước.
Nhưng mặc kệ nàng nói bao nhiêu lần, vẻ mặt công tử vẫn mờ mịt như vậy .
Cẩm Tú mặc áo bào dài , thương tích lúc bị trừng phạt ngày trước cuối cùng đã bắt đầu đau nhức, xương cốt gần như vỡ vụn, hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Hắn sẽ không nhớ rõ , ngươi sau này cũng sẽ không nhớ rõ ." Tính cả bản thân hắn, thật sự sẽ bị nàng quên mất .
Nàng chưa nói cái gì, đưa tay tiếp nhận bát canh vong tình từ tay tiểu quỷ đưa tới , lập tức kéo công tử bước lên đường phía trước, cũng không quay đầu lại.
Chuyến đi này, chính là nhân gian mười thế. Hắn tận mắt thấy nàng trải qua mười thế, sinh lão bệnh tử, lập gia đình sinh con.
Mà nàng, cũng không hề thấy lưu lại vết thương do tám mươi mốt đạo thiên hình kia, càng không biết trong thiên cung từng có qua một câu chuyện như vậy…..!
"Kết thúc tiên duyên, nàng đã vĩnh viễn rơi xuống hồng trần, chịu khổ luân hồi."
"Trẫm vốn có tâm thành toàn cho nàng, đợi nàng thành tiên sau đó ở lại bên cạnh ngươi, nhưng nàng lại không biết tốt xấu, chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé lại vọng tưởng muốn làm thần hậu, hôm nay phá lệ, tương lai mỗi người đều có thể phá lệ, hôn phối cao thấp, rối loạn huyết thống, thế chả khác nào làm thần tộc chính tông của chúng ta càng ngày càng xuống dốc, huống hồ Vương Phi Trung Thiên chấp chưởng kim ấn, can hệ trọng đại, nàng sao có thể nhận nổi trọng trách đó ."
"Sư huynh đâu cần so đo với nàng làm gì ?"
"Nàng ta cũng hay , cũng tránh làm chậm trễ việc tương lai trở về vị trí cũ của ngươi, địa vị Trung thiên mới là quan trọng nhất , từ khi ngươi bị giáng cấp đến nay chỗ đó đã không có người chấp chưởng, Côn Luân tộc thường xuyên dâng tấu trẫm đều đẩy đi , may mà thiên quân Côn Luân năm đó đã xúc phạm thiên luật cùng phàm nhân hôn phối, nên mới bị lột bỏ vương vị thiên quân, chỉ cần lý do này, Côn Luân tộc cũng không thể nói thêm cái gì, nhưng bọn họ vẫn đang đứng đó nhìn chằm chằm vào vị trí này , Trung Thiên tuyệt không có thể rơi vào trong tay tộc khác .
Nay bên cạnh trẫm vẫn không có người, chỉ có ngươi mới có thế làm cho bọn họ tâm phục, năm đó sư phụ ủy thác trọng trách cho hai chúng ta, ngươi vạn lần cũng không được phụ kỳ vọng của lão nhân gia ."
"Ta hiểu được."
******
. . . Ba tháng diễm dương, tảng đá, hoa và cây cảnh, tính cả khu lâm viên chỗ khác cũng không thấy đâu nữa , trên sườn núi gió lạnh run bần bật , cỏ khô héo ngay cả trong ngày lạnh, chuyện phát sinh mới vừa rồi lại tựa như giấc mộng Nam Kha*
*Điển tích này xuất phát từ sách "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.
Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.
Chính mắt nhìn thấy kiếp trước, nàng mỉm cười nói: "Ngươi tạo dựng những ảo tưởng này chính là muốn bồi thường cho ta, để ta nhìn thấu tình duyên thế gian mà toàn tâm toàn ý tu tiên?"
Hắn không trả lời: "Tiên đạo là nơi người thế gian tha thiết ước mơ, ngay cả khi ngươi vứt bỏ tiên duyên, cũng chỉ có thể đổi được một đời tình duyên kia, về sau liền không còn liên quan nữa , trước mặt không nhìn thấy, ngươi nay thậm chí đã không nhớ rõ ước nguyện báo ân ban đầu, ở nhân gian còn ý nghĩa gì?"
Vì báo ân mà buông tay tiên duyên, đổi lấy một đời tình duyên, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi luân hồi nhân gian, nay hai người đã như người lạ, cũng không biết đối phương đã chuyển thế đến nơi nào, thậm chí ngay cả hiện giờ là ai cũng không còn nhớ rõ, toàn bộ chuyện kiếp trước lẫn nguyên nhân chuyển thế đều bị quên đi sạch sẽ, ân tình đã hoàn thành, tiếp tục lưu luyến nhân gian quả thực đáng giá sao?
Khoảnh khác hoang mang qua đi, nàng lắc đầu nói: "Không nhớ rõ, không nhắc tới cũng không phải nó chưa từng có, đã có thì sao lại không có ý nghĩa chứ ?"
Nàng xoay mặt nhìn bầu trời xa xa, "Kiếp trước đời sau không còn quan trọng nữa , hắn đã từng thích ta, chúng ta từng có một đời tình duyên, vậy thì không còn gì phải hối tiếc , cũng nên cảm thấy đủ rồi , chính như Bạch Linh lấy năm ngàn năm tu vi đến lượt ta một đời, hắn cũng không hối hận, về phần có đáng giá hay không, không phải người ngoài như ngươi có thể phán xét ."
Quan trọng nhất nàng đã gặp được Bạch Linh, lại vì báo ân mà gả cho Đoạn phỉ, chuyện thư hai Bạch Linh tìm thấy nàng, nàng lại bị Hạ Lan Tuyết hại chết, sau mưởi thế ,nàng lại vì nghịch thiên sửa mệnh bị đưa về kiếp sau ,ngay cả sau đó tận mắt nhìn thấy kiếp trước mà tỉnh ngộ, tiếp tục tu tiên duyên, tất cả chính xác, đây xem như thế giới thứ ba . mà ngay cả người tự tay an bài mọi chuyện cũng không thể dự đoán được, lần này sẽ vừa vặn gặp được Bạch Linh tìm nàng nhiều năm, bạch linh không tiếc mất đi năm ngàn năm tu vi cầu một đời chi duyên, cũng không đơn độc một mình trong chốn âm u đều có thiên ý an bài!
Hắn nhẹ giọng nói: “Thời gian khó có chuyện gì là vĩnh hằng, ngươi bây giờ còn tức giận chuyện sư huynh ngươi sao ? Đây vốn là kiếp nạn của hắn mà thôi, lúc trước tiên quân Côn Luân đã đưa hắn đi, nếu hắn không tự tiện quay trở lại , cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy ."
Hồng Ngưng cười cười, ngạo nghễ nói: “Ta có chuyện nguy hiểm lại muốn hắn khoanh tay đứng nhìn chờ xem thiên ý, sự vĩnh hằng như vậy ta có được rồi thì được ích lợi gì chứ ?"
Nàng nhìn hắn, "Lúc trước quyết định làm người báo ân, chỉ vì trong lòng có một mong được, theo đuổi nhiều để làm gì, chuyện đi qua, không có nghĩa là nó không tồn tại , tồn tại rồi thì đó chính là vĩnh hằng."
Hắn im lặng.
Hồng Ngưng nói: “Thần tôn đại nhân đã không phải lần đầu tiên gạt ta tu tiên , kỳ thật ta căn bản không có khả năng làm thần hậu của ngươi, ngươi nếu chịu nói sớm một chút cho ta biết, cũng sẽ không có chuyện này." Bắt đầu của mọi chuyện , cũng chỉ bởi vì nàng muốn làm thần hậu.
Hắn trầm mặc nửa ngày: "Ngươi sẽ không bằng lòng làm sườn phi ."
"Sai rồi , ta không chỉ có không muốn làm sườn phi, ngay cả chính cung Vương phi ta giưof cũng không muốn làm nữa , như bây giờ tốt lắm rồi ."
Nàng lắc đầu nói, "Ngươi cảm thấy người thiếu ta, cho nên muốn độ ta tu tiên, để người có thể cảm thấy một chút nhẹ nhõm, bởi vì áy náy nên ngươi tự tiện quyết định vận mệnh người khác, kết quả là người khác cũng không hề cảm kích gì ngươi , đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?Ta sớm quyết định không tu tiên, cho dù bây giờ đã nhớ lại chuyện kiếp trước, ta cũng sẽ nói không."
Nàng rốt cục lại lựa chọn như lúc trước , vĩnh viễn lưu lại thế gian, mà hắn trước sau đều muốn quay lại vị trí cũ Trung Thiên, khoảng cách giữa bọn họ vẫn càng ngày càng xa như vậy , trên thực tế bọn họ đã sớm không còn liên quan , lần này bất kể hậu quả vẫn chọn nghịch thiên sửa mệnh đến tột cùng là muốn giải thoát nàng, hay là giải thoát bản thân hắn ? Hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, nghiêng người nhìn phía chân trời, khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, "Ngươi năm đó đã buông tha cho tiên đạo, nay chỉ còn một đời này mới có thể có tiên duyên."
"Cho nên ngươi ta mang đi đến nơi này làm phép, là ta đã phụ ý tốt của ngươi ."
Hồng Ngưng thở dài nói, "Ngươi kỳ thật cũng kông hề thiếu ta cái gì ,tất cả là do bản thân ta quyết định , ta tuy rằng từ bỏ tiên đạo nhưng lại có được tình cảm vĩnh hằng nơi thế gian, ta hiểu lầm Đoạn Phỉ, hắn lại xả thân cứu ta , Bạch Linh biết rõ ta làkiếp nạn của hắn nhưng vẫn muốn quay lại, những điều này là những thứ ta vẫn thường mong muốn , ta bây giờ rất thỏa mãn, cho nên thần tôn đại nhân vẫn nên buông tha đi, đối với ngươi hay đối với ta đều có ích ."
Hắn gật đầu nói: "Đợi ta tấn chức thành công, sẽ đưa ngươi quay về."
Nàng mỉm cười nói: "Trở về làm gì chứ, dù sao tương lai cũng phải đầu thai chuyển thế, ta nói rồi quan trọng nhất chính là nắm chắc kiếp này, mỗi người đều nên sống tốt một đời trước mắt mới đúng, ta còn muốn nhớ đến bọn họ sư phụ cùng sư huynh vài năm, đa tạ thần tôn đại nhân để cho ta thấy rõ kiếp trước, để cho ta một lần nữa tìm lại được những khao khát lúc trước , ngươi có thể yên tâm quay về tiên giới rồi , về phần ta, sẽ sống thật tốt .
Chuyển qua góc tường, bỗng nghe thấy tiếng tranh cãi trầm thấp."Ngươi biến thành hình dáng của tiểu Trà đi tìm phàm nhân kia, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?"
Tiếng của Mai tiên.
“Thần tôn đại nhân đã không trách ta , ngươi quản lý chuyện không quan hệ gì tới mình cái gì!" Hạnh tiên điềm nhiên như không .
Mai tiên nhẫn giận: "Thân là tiên tử lại sinh lòng ghen tị, ngươi rõ ràng không muốn để tiểu Trà đạt được số mệnh Hạ tiên ."
“Ngươi ngậm máu phun người, ta bất quá chỉ đơn giản nghĩ cách muốn giúp nàng ta độ kiếp mà thôi."
Hạnh tiên đỏ mặt, trừng mắt nói, "Là tại nàng ta không hiểu thấu đáo, lại cùng phàm nhân dây dưa không rõ, thiếu chút nữa tiên duyên sắp tới tay thì bị mất, sao lại đến đây trách cứ ta chứ ?". . . .
Tình yêu của công tử nhiệt liệt tựa như lửa, đã chấp nhận hứa hẹn thì nhất định sẽ liều lĩnh làm bằng được , nhưng nàng làm thế nào cũng không hiểu nổi, nếu công tử thích nàng thì vì sao tối hôm đó lại ở cùng với mỹ nhân khác ?
Ai ngờ lúc này đây đột nhiên lại phát hiện ra đáp án đã tìm kiếm từ lâu, câu nói tiếp theo giữa hai người nàng cũng lười nghe, bước nhanh qua , hung hăng đánh vào hai bàn tay Hạnh tiên.
Dám ra tay đánh tiên tử, ở hoa triêu cung đúng là tội lớn, may mắn được Mai tiên ngăn lại, hơn nữa lúc này Hạnh tiên vốn làm chuyện đáng hổ thẹn nên cũng không tiện nói, bởi vậy cũng chỉ bỏ qua mắng vài câu coi như xong.
Mặt nàng không chút thay đổi quỳ ở ngoài cửa phòng hắn.
Ba ngày sau, hắn cuối cùng đi ra gặp nàng, vẻ mặt hơi mệt mỏi. "Cầu thần tôn đại nhân cứu hắn."
"Người chết không thể sống lại, ngươi đã đạt được số mệnh Hạ tiên, không đáng phải từ bỏ nó."
Nàng đưa mắt nhìn hắn.
"Đây là tình kiếp của ngươi, không nhìn ra, cho nên bỏ qua số mệnh Hạ tiên."
Hắn nhẹ giọng nói, "Từ lúc người đáp ứng điều kiện của hắn, thì đã trở thành tình kiếp."
Nàng nhanh chóng đứng lên, không ngờ được nói , "Vậy lúc trước ngươi vì sao lại muốn ta đi đáp ứng hắn chứ ? Hạnh tiên tử biến thành hình dáng của ta đi lừa hắn, ngươi sớm đã biết, vì sao lại không nói cho ta biết?"
Hắn không thể trả lời, đúng là ngầm thừa nhận.
Mọi thứ đều do một tay hắn tạo thành, tự tay dẫn nàng đi vào con đường này, mắt thấy nàng từng bước mộtrơi vào đi, hắn trước sau cũng chỉ mang tâm lý may mắn, khoanh tay đứng nhìn, chưa bao giờ từng đưa tay kéo nàng lại , Hạnh Hạnh tự tiện nhúng tay vào việc này, hắn không cản lại chỉ vì nếu để như vậy có thể làm cho nàng hiểu rõ thế nào là tình yêu chốn nhân gian, hổi tâm chuyển ý rời khỏi Đoạn Phỉ, tương lai sẽ không bị trời phạt, trên thực tế sau khi nàng hiểu lầm quả thật đã thay đổi, hạ quyết tâm không dây dưa nữa .Nếu không sau này lại có kiếp nạn. . .
Trong lòng đau đớn, nỗi thất vọng ,tức giận đồng thời dâng lên , nàng giơ bàn tay lên.
Hắn khẽ nhíu mày, tiểu yêu hoa thật không biết trời cao đất rộng là gì , đánh Tiên tử giờ còn dám ra tay đánh hắn hay sao ? Bàn tay dừng ở giữa không trung thật lâu , lại chưa từng hạ xuống, nàng chợt nở nụ cười: "Kỳ thật ta không thích ngươi như vậy, cho nên ta sẽ không hận ngươi."
Nàng hạ tay xuống, lui về phía sau hai bước, "Ta sẽ quên ngươi đi !"
Đôi mắt nàng dần hiện lên sự dứt khoát , hắn nhìn đến kinh động , tâm cứ thế chìm xuống , ngữ khí cũng trở nên mềm mại hơn: “Trời đã định hắn hai mươi bảy tuổi sẽ chết , vốn tuổi thọ đã hết lại vừa hay chắn kiếp cho ngươi mà thôi , ngươi không nên quá cố chấp mà đi vào con đường ma chướng (cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra), nay sổ số mệnh định Hạ tiên đã đóng lại , nhưng có muốn trở thành Tán tiên hay không , thì phải dựa vào ngươi . . ."
Lời còn chưa dứt, nàng đã quỳ xuống một lần nữa nói: "Người chết không thể sống lại, cũng may hắn còn có kiếp sau, cầu thần tôn đại nhân thả ta ra ngoài báo đáp hắn một đời."
Chuyện lo lắng nhất rốt cục đã phát sinh, hắn quả nhiên cự tuyệt: "Đường đi giữa con người và ngươi khác biệt , nếu tự ý kết hợp ắt sẽ bị trời phạt, ngươi muốn báo ân có rất nhiều biện pháp, nhưng không được cố ý dây dưa."
Nàng lập tức nói: “Ta tình nguyện chịu bị trời phạt, người hắn muốn là ta, vì vậy sẽ không muốn báo đáp gì khác."
Hắn giận dữ, "Hồ đồ !"
Nàng một lần nữa cúi lậy , "Cầu thần tôn đại nhân thành toàn."
Sau ba ngày nàng vẫn không thấy hắn đâu , thẳng đến ngày thứ tư, Mai tiên bỗng nhiên đưa nàng tới trên một cái đài cao, vị trí đứng của thần tiên, mặc trái có thần nhật nguyệt tinh pháp phục, mặt phải có bạch diện hắc, người đó tướng mạo uy nghiêm ,toàn thân bao phủ kim quang thụy khí (khí may mắn)
Ở Hội Dao trì nàng đã từng gặp qua, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Đế quân?"
Thần đế nhìn nàng.
Nàng lấy lại tinh thần, quỳ xuống, " Tiểu yêu Sơn Trà tộc tham kiến Đế Quân."
Thần đế nói: “Nghe nói ngươi nhất định phải xuống trần gian báo ân?"
Nàng dập đầu nói: “Cầu Đế Quân thành toàn."
Thần đế cười đến bí hiểm, "Tổn hại thiên ý, tương lai ắt bị trời phạt, ngươi không sợ?"
nàng lắc đầu nói: “Không sợ!"
thần Đế nói: “ Tiểu yêu nếu đã có dũng khí như vậy, trẫm liền thành toàn cho ngươi, để ngươi ở lại bên cạnh hoa thần thì đơn giản , nhưng nếu muốn làm thần hậu hoa tộc thì vẫn là không thể, mạng của ngươi nhất định không đạt được số mệnh thượng tiên , việc này can hệ quá nhiều , quy định này không thể phá."
Bởi vì liên quan đến sư đệ , tuy ngữ khí hơi có ba phần lung lạc nhưng vẻ mặt lại không mất đi sự uy nghiêm, không có gì bất ngờ xảy ra chờ đợi nàng dập đầu tạ ơn.
Nàng sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong lời nói, không nhịn được nở nụ cười, lại dập đầu nói: "Đế quân hiểu lầm rồi , ta cũng không phải cầu xin làm thần hậu, ta muốn cầu chính là hạ phàm để báo ân." . Một tiếng hừ lạnh, thần đế phẩy tay áo bỏ đi.
Nàng một mình ở trên đài cao quỳ đến sáng sớm ngày thứ năm, hắn rốt cục lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Vân triều cuồn cuộn, mờ mịt bát ngát.
Hắn đứng ở cạnh cột , tay áo cẩm bào mang theo gió mà động, so với khi mới gặp càng có thêm vài phần uy nghiêm.
Nàng ngẩng mặt lên nói: “Thần tôn đại nhân."
Hắn không nói gì, phất tay áo, đúng lúc này tầng mây giữa không trung lập tức xuất hiện hình ảnh ở địa phủ, công tử bưng một chén canh, lắc đầu chậm chạp không chịu uống, bên cạnh hai gã tiểu quỷ lập tức tiến lên đoạt lại bát canh .
Công tử là đang chờ nàng giải thích!
Nàng vừa vội vừa giận, đứng lên nói: "Ta muốn đi gặp hắn!"
Hắn thu hình ảnh lại "Đây là quy định của địa phủ, uống xong canh quên lãng* mới có thể chuyển thế, hắn sẽ không còn nhớ rõ chuyện trước kia , ngươi đi xuống báo ân như vậy chính là hi sinh bản thân một cách vô ích, có ý nghĩa gì chứ ?"
*Món canh Quên Lãng của Mạnh Bà được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu và có 5 vị: ngọt, đắng, cay, mặn và chua. Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này. Với những linh hồn tìm cách bỏ trốn và không chịu uống canh Mạnh Bà, lập tức sẽ xuất hiện hai cái móc trồi lên từ dưới đất giữ chặt chân họ và một cái ống đồng sắc nhọn sẽ cứa vào cổ họng để bắt họ uống canh.
Theo truyền thuyết, canh Mạnh Bà có thể xóa hết ký ức về những đời trước của một người, đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng hề nhớ gì về những đời trước của mình, và bị mê mờ bởi danh, lợi và tình trong cõi trần tục này.
Công tử quên nàng! Nàng nhịn giận nói: "Ta chỉ biết hắn đối với ta là thật tâm , hắn đã cứu ta, hắn không thể nhớ lại chuyện cũ là chuyện của hắn, ta muốn báo ân là chuyện của ta."
Nàng nhìn biển mây mờ mịt, "Tiểu Trà thề với trời, kiếp này hay kiếp sau vĩnh không tu tiên, cầu thần tôn đại nhân thành toàn."
Hắn xoay người nhìn nàng, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước, "Bản thân vốn đã không giống với ai, ngươi nếu vẫn cứ khăng khăng như vậy, đó là làm trái với thiên đạo, ắt gặp trời phạt, nhân loại có lục đạo luân hồi, nhưng ngươi không có, nếu chặt đứt căn nguyên, đến lúc đó chỉ có thể rơi vào kết cục linh hồn tan thành tro bụi."
Nàng không chút do dự, "Vậy thì đã làm sao !" Ta chỉ cầu xin báo đáp hắn một đời."
Từng như vậy , nàng cũng đã từng dũng cảm lưu luyếnhắn như vậy, hắn im lặng một lát, không biết từ đâu lấy ra một chén nước nói: "Đây là nước Dao Trì , nếu uống vào , liền có thể xóa đi bản hình, hồn phách có thể cùng hắn chuyển thế."
Nàng đưa tay nhận lấy "Đa tạ thần tôn đại nhân."
Đôi mắt phượng không chút dao động, hắn lại không lập tức đưa cho nàng, "Uống nước này xong, từ nay về sau sẽ không còn thuộc tộc của ta , cũng chỉ đổi được một đời gần nhau, hắn chẳng lẽ so với việc trở thành thần hậu còn quan trọng hơn ?"
Thần hậu?
Nàng nhớ lại giấc mộng xuân đẹp đẽ kia, lắc đầu cười, ngay cả Đế Quân khai ân, trong tim hắn vĩnh viễn cũng không có nàng , nàng căn bản vĩnh viễn không có khả năng trở thành thần hậu của hắn .
"Ta chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé, cùng tiên đạo vô duyên, thần tôn đại nhân cách ta... Quá xa."
"Vĩnh viễn rơi vào luân hồi, đoạn tuyệt tiên duyên, ngươi. . ."
"Không cầu tiên đạo, nguyện đời đời kiếp kiếp làm phàm nhân."
"Không hối hận?"
"Không hối hận!"
Nước Đao Trì , đau nhức làm nàng hôn mê , sau khi tỉnh lại đã thoát thai hoán cốt, hắn ôm nàng đưa đến địa phủ , một đường âm u, dưới cầu Nại Hà toàn là máu, còn có oan hồn ác quỷ dưới địa ngục bị chịu hình phạt mà khóc lóc rên rỉ , trong luân hồi muôn vàn khổ hình tra tấn, cũng không thể nể mặt hắnmà giảm bớt nửa phần.
Xa xa, công tử một thân Tố y (áo trắng) đứng chờ ở cửa vào luân hồi đầu thai, hắn đã uống xong canh vong tình, sắc mặt bình tĩnh, đến đôi mắt vốn cô đơn tĩnh mịch kia giờ cũng đã không còn chút gợn sóng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vùng vẫy xuống đất , bước nhanh tới đưa tay nắm lấy tay công tử, thấp giọng hướng hắn giải thích, giải thích những hiểu lầm lúc trước.
Nhưng mặc kệ nàng nói bao nhiêu lần, vẻ mặt công tử vẫn mờ mịt như vậy .
Cẩm Tú mặc áo bào dài , thương tích lúc bị trừng phạt ngày trước cuối cùng đã bắt đầu đau nhức, xương cốt gần như vỡ vụn, hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Hắn sẽ không nhớ rõ , ngươi sau này cũng sẽ không nhớ rõ ." Tính cả bản thân hắn, thật sự sẽ bị nàng quên mất .
Nàng chưa nói cái gì, đưa tay tiếp nhận bát canh vong tình từ tay tiểu quỷ đưa tới , lập tức kéo công tử bước lên đường phía trước, cũng không quay đầu lại.
Chuyến đi này, chính là nhân gian mười thế. Hắn tận mắt thấy nàng trải qua mười thế, sinh lão bệnh tử, lập gia đình sinh con.
Mà nàng, cũng không hề thấy lưu lại vết thương do tám mươi mốt đạo thiên hình kia, càng không biết trong thiên cung từng có qua một câu chuyện như vậy…..!
"Kết thúc tiên duyên, nàng đã vĩnh viễn rơi xuống hồng trần, chịu khổ luân hồi."
"Trẫm vốn có tâm thành toàn cho nàng, đợi nàng thành tiên sau đó ở lại bên cạnh ngươi, nhưng nàng lại không biết tốt xấu, chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé lại vọng tưởng muốn làm thần hậu, hôm nay phá lệ, tương lai mỗi người đều có thể phá lệ, hôn phối cao thấp, rối loạn huyết thống, thế chả khác nào làm thần tộc chính tông của chúng ta càng ngày càng xuống dốc, huống hồ Vương Phi Trung Thiên chấp chưởng kim ấn, can hệ trọng đại, nàng sao có thể nhận nổi trọng trách đó ."
"Sư huynh đâu cần so đo với nàng làm gì ?"
"Nàng ta cũng hay , cũng tránh làm chậm trễ việc tương lai trở về vị trí cũ của ngươi, địa vị Trung thiên mới là quan trọng nhất , từ khi ngươi bị giáng cấp đến nay chỗ đó đã không có người chấp chưởng, Côn Luân tộc thường xuyên dâng tấu trẫm đều đẩy đi , may mà thiên quân Côn Luân năm đó đã xúc phạm thiên luật cùng phàm nhân hôn phối, nên mới bị lột bỏ vương vị thiên quân, chỉ cần lý do này, Côn Luân tộc cũng không thể nói thêm cái gì, nhưng bọn họ vẫn đang đứng đó nhìn chằm chằm vào vị trí này , Trung Thiên tuyệt không có thể rơi vào trong tay tộc khác .
Nay bên cạnh trẫm vẫn không có người, chỉ có ngươi mới có thế làm cho bọn họ tâm phục, năm đó sư phụ ủy thác trọng trách cho hai chúng ta, ngươi vạn lần cũng không được phụ kỳ vọng của lão nhân gia ."
"Ta hiểu được."
******
. . . Ba tháng diễm dương, tảng đá, hoa và cây cảnh, tính cả khu lâm viên chỗ khác cũng không thấy đâu nữa , trên sườn núi gió lạnh run bần bật , cỏ khô héo ngay cả trong ngày lạnh, chuyện phát sinh mới vừa rồi lại tựa như giấc mộng Nam Kha*
*Điển tích này xuất phát từ sách "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.
Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.
Chính mắt nhìn thấy kiếp trước, nàng mỉm cười nói: "Ngươi tạo dựng những ảo tưởng này chính là muốn bồi thường cho ta, để ta nhìn thấu tình duyên thế gian mà toàn tâm toàn ý tu tiên?"
Hắn không trả lời: "Tiên đạo là nơi người thế gian tha thiết ước mơ, ngay cả khi ngươi vứt bỏ tiên duyên, cũng chỉ có thể đổi được một đời tình duyên kia, về sau liền không còn liên quan nữa , trước mặt không nhìn thấy, ngươi nay thậm chí đã không nhớ rõ ước nguyện báo ân ban đầu, ở nhân gian còn ý nghĩa gì?"
Vì báo ân mà buông tay tiên duyên, đổi lấy một đời tình duyên, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi luân hồi nhân gian, nay hai người đã như người lạ, cũng không biết đối phương đã chuyển thế đến nơi nào, thậm chí ngay cả hiện giờ là ai cũng không còn nhớ rõ, toàn bộ chuyện kiếp trước lẫn nguyên nhân chuyển thế đều bị quên đi sạch sẽ, ân tình đã hoàn thành, tiếp tục lưu luyến nhân gian quả thực đáng giá sao?
Khoảnh khác hoang mang qua đi, nàng lắc đầu nói: "Không nhớ rõ, không nhắc tới cũng không phải nó chưa từng có, đã có thì sao lại không có ý nghĩa chứ ?"
Nàng xoay mặt nhìn bầu trời xa xa, "Kiếp trước đời sau không còn quan trọng nữa , hắn đã từng thích ta, chúng ta từng có một đời tình duyên, vậy thì không còn gì phải hối tiếc , cũng nên cảm thấy đủ rồi , chính như Bạch Linh lấy năm ngàn năm tu vi đến lượt ta một đời, hắn cũng không hối hận, về phần có đáng giá hay không, không phải người ngoài như ngươi có thể phán xét ."
Quan trọng nhất nàng đã gặp được Bạch Linh, lại vì báo ân mà gả cho Đoạn phỉ, chuyện thư hai Bạch Linh tìm thấy nàng, nàng lại bị Hạ Lan Tuyết hại chết, sau mưởi thế ,nàng lại vì nghịch thiên sửa mệnh bị đưa về kiếp sau ,ngay cả sau đó tận mắt nhìn thấy kiếp trước mà tỉnh ngộ, tiếp tục tu tiên duyên, tất cả chính xác, đây xem như thế giới thứ ba . mà ngay cả người tự tay an bài mọi chuyện cũng không thể dự đoán được, lần này sẽ vừa vặn gặp được Bạch Linh tìm nàng nhiều năm, bạch linh không tiếc mất đi năm ngàn năm tu vi cầu một đời chi duyên, cũng không đơn độc một mình trong chốn âm u đều có thiên ý an bài!
Hắn nhẹ giọng nói: “Thời gian khó có chuyện gì là vĩnh hằng, ngươi bây giờ còn tức giận chuyện sư huynh ngươi sao ? Đây vốn là kiếp nạn của hắn mà thôi, lúc trước tiên quân Côn Luân đã đưa hắn đi, nếu hắn không tự tiện quay trở lại , cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy ."
Hồng Ngưng cười cười, ngạo nghễ nói: “Ta có chuyện nguy hiểm lại muốn hắn khoanh tay đứng nhìn chờ xem thiên ý, sự vĩnh hằng như vậy ta có được rồi thì được ích lợi gì chứ ?"
Nàng nhìn hắn, "Lúc trước quyết định làm người báo ân, chỉ vì trong lòng có một mong được, theo đuổi nhiều để làm gì, chuyện đi qua, không có nghĩa là nó không tồn tại , tồn tại rồi thì đó chính là vĩnh hằng."
Hắn im lặng.
Hồng Ngưng nói: “Thần tôn đại nhân đã không phải lần đầu tiên gạt ta tu tiên , kỳ thật ta căn bản không có khả năng làm thần hậu của ngươi, ngươi nếu chịu nói sớm một chút cho ta biết, cũng sẽ không có chuyện này." Bắt đầu của mọi chuyện , cũng chỉ bởi vì nàng muốn làm thần hậu.
Hắn trầm mặc nửa ngày: "Ngươi sẽ không bằng lòng làm sườn phi ."
"Sai rồi , ta không chỉ có không muốn làm sườn phi, ngay cả chính cung Vương phi ta giưof cũng không muốn làm nữa , như bây giờ tốt lắm rồi ."
Nàng lắc đầu nói, "Ngươi cảm thấy người thiếu ta, cho nên muốn độ ta tu tiên, để người có thể cảm thấy một chút nhẹ nhõm, bởi vì áy náy nên ngươi tự tiện quyết định vận mệnh người khác, kết quả là người khác cũng không hề cảm kích gì ngươi , đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?Ta sớm quyết định không tu tiên, cho dù bây giờ đã nhớ lại chuyện kiếp trước, ta cũng sẽ nói không."
Nàng rốt cục lại lựa chọn như lúc trước , vĩnh viễn lưu lại thế gian, mà hắn trước sau đều muốn quay lại vị trí cũ Trung Thiên, khoảng cách giữa bọn họ vẫn càng ngày càng xa như vậy , trên thực tế bọn họ đã sớm không còn liên quan , lần này bất kể hậu quả vẫn chọn nghịch thiên sửa mệnh đến tột cùng là muốn giải thoát nàng, hay là giải thoát bản thân hắn ? Hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, nghiêng người nhìn phía chân trời, khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, "Ngươi năm đó đã buông tha cho tiên đạo, nay chỉ còn một đời này mới có thể có tiên duyên."
"Cho nên ngươi ta mang đi đến nơi này làm phép, là ta đã phụ ý tốt của ngươi ."
Hồng Ngưng thở dài nói, "Ngươi kỳ thật cũng kông hề thiếu ta cái gì ,tất cả là do bản thân ta quyết định , ta tuy rằng từ bỏ tiên đạo nhưng lại có được tình cảm vĩnh hằng nơi thế gian, ta hiểu lầm Đoạn Phỉ, hắn lại xả thân cứu ta , Bạch Linh biết rõ ta làkiếp nạn của hắn nhưng vẫn muốn quay lại, những điều này là những thứ ta vẫn thường mong muốn , ta bây giờ rất thỏa mãn, cho nên thần tôn đại nhân vẫn nên buông tha đi, đối với ngươi hay đối với ta đều có ích ."
Hắn gật đầu nói: "Đợi ta tấn chức thành công, sẽ đưa ngươi quay về."
Nàng mỉm cười nói: "Trở về làm gì chứ, dù sao tương lai cũng phải đầu thai chuyển thế, ta nói rồi quan trọng nhất chính là nắm chắc kiếp này, mỗi người đều nên sống tốt một đời trước mắt mới đúng, ta còn muốn nhớ đến bọn họ sư phụ cùng sư huynh vài năm, đa tạ thần tôn đại nhân để cho ta thấy rõ kiếp trước, để cho ta một lần nữa tìm lại được những khao khát lúc trước , ngươi có thể yên tâm quay về tiên giới rồi , về phần ta, sẽ sống thật tốt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.