Chương 7
Hắc Dương Vu Hà
24/03/2023
Lúc này ta mới thấy rõ tình huống như nào.
Đầu hẻm có một cô nương đang đứng, phía sau nàng có mấy cái người mặc trang phục gia đinh, cô nương kia đối diện mấy người kia nói:
"Ở chỗ này! Chính là bọn họ! Còn thỉnh các đại nhân cứu mạng!"
Nói xong nàng chạy tới, đem ta kéo đến đầu hẻm bên kia.
Đầu hẻm kia mấy người cũng sôi nổi hét lớn:
"Chúng ta là người trong phủ Tiết viên ngoại, vô lại ở nơi nào! Còn không mau mau rời đi!"
Tiết viên ngoại đúng là người mới vừa rồi phát cháo, nghĩ đến là cô nương kia thấy ta chịu khi dễ, đi đến chỗ phát cháo xin cứu binh, Tiết viên ngoại có lòng thiện tâm, chắc chắn phái người tới tương trợ.
Mấy tên vô lại kia phát hiện ra đó là người trong phủ quan, tên cầm đầu hung tợn trừng chúng ta, lưu lại một câu "Chúng ta chờ xem", liền mang theo thủ hạ của hắn bỏ chạy.
Đáy lòng ta bỗng nhiên dâng lên bất an.
Ta hướng gia đinh của Tiết viên ngoại nói lời cảm tạ, đợi bọn họ đi rồi, cô nương kia dẫn ta tới trong đám người.
Mới vừa rồi tranh chấp ở bên trong, ta không cẩn thận tổn thương tới chân, nàng vẫn luôn nâng ta.
"Ta kêu Sở Tú Tú, ngươi tên là gì?" - Cô nương kia hỏi.
Ta trầm mặc một hồi.
"Ta kêu...... A Lăng."
Tuy rằng mọi việc đã xong, nhưng ta vẫn còn trong kinh hãi chưa bình tĩnh được.
Sở Tú Tú thấy ta như thế, cũng vẫn luôn mở miệng an ủi ta.
Từ trong lời nói của nàng với ta, ta biết nàng là người đến từ Định Châu.
Bởi vì đại hạn, phụ thân cùng đệ đệ đói chết, nàng cùng mẫu thân rời xa quê hương tới kinh thành tìm người thân.
Nhưng kinh thành lớn như vậy, các nàng đã tới mấy ngày rồi, người muốn tìm vẫn chưa tìm được.
Mẫu thân nàng có bệnh về mắt, hành động không tiện, nàng liền đem mẫu thân an trí ở một cái miếu cũ ngoài thành, một mình đi ra ngoài tìm người, thuận tiện tìm chút đồ ăn, không nghĩ trùng hợp gặp được việc này.
Ta bình tĩnh lại, trịnh trọng hướng nàng nói lời cảm tạ.
Nàng tùy ý xua xua tay:
"Ai mà không có thời điểm gặp nạn!"
Lòng ta nghĩ, đây thật là một cô nương không thể nào tốt hơn.
Hơn nữa ta có chút ngạc nhiên phát hiện, chúng ta tuy tướng mạo bất đồng, nhưng thanh âm lại thập phần tương tự.
Nàng nhiệt tình mà nói với ta, ta là một người không nơi nương tựa, về sau có thể đi cùng với nàng, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau thật tốt trong cuộc sống này.
Nàng thậm chí nói đợi về sau tìm được người thân, nếu thân thích đồng ý, cũng có thể ở cùng với các nàng.
Đối với cái đề nghị thứ hai ta cười cự tuyệt, bởi vì các nàng là muốn lưu tại trong kinh thành, mà ta, là muốn đi ra ngoài.
Bất quá ta lại đáp ứng cùng nàng hỗ trợ lẫn nhau trong những hoạt động hàng ngày.
Ban ngày hai chúng ta theo dân chạy nạn đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm đồ ăn, đồng thời hỏi thăm thân nhân Sở Tú Tú muốn tìm, buổi tối nàng trở về miếu cũ bên ngoài thành, ta bởi vì chân cẳng không tiện tạm thời ở lại trong thành.
Bởi vì đã xảy ra chuyện lúc trước, chúng ta khi tách nhau ra nàng sẽ dặn dò ta đừng rời khỏi đám người, ta cũng nhắc nhở nàng trên đường cẩn thận, nàng lại không hề để ý.
Liền như vậy qua mấy ngày, buổi sáng ngày ấy ta như mọi khi lui tới nơi ước định chờ nàng, nhưng thẳng đến lúc mặt trời lên cao vẫn không thấy thân ảnh của nàng.
Trong lòng ta có dự cảm không tốt.
Cố nén chân cẳng đau đớn, ta một đường ra khỏi thành một đường hỏi thăm miếu cũ ngoài thành, chính là còn chưa tới được miếu ta liền tìm được nàng rồi.
Ta là ở trong bụi cỏ ven đường gặp được nàng.
Nàng quần áo rách nát, thân thể bị đạp hư còn treo lại một hơi thở.
Thấy ta, nàng mờ mịt mà há miệng thở dốc, nước mắt lại rớt xuống.
"Tú Tú!" - Ta nhào qua, biểu tình vẫn có chút không thể tin được: "Ngươi, ngươi gặp......"
Ta vốn muốn hỏi nàng có phải hay không gặp mấy tên vô lại kia, nhưng xem bộ dáng này trên người nàng, nơi nào còn cần hỏi nữa.
Là ta hại nàng.
Nếu không phải bởi vì đã cứu ta, nàng cũng sẽ không bị theo dõi.
Ta áy náy đến nói không nên lời.
Nàng run rẩy cho ta hai cái đồ vật.
Một khối bánh bao, một khối tàn kính.
Nàng nói, nương nàng còn ở miếu cũ ngoài thành.
Nàng nói, mang theo tàn kính có thể tìm ra người cùng nàng có hôn ước.
Nói xong lời này, nàng bỗng nhiên nảy sinh ác ý bắt lấy cổ tay của ta, móng tay bén nhọn cơ hồ đâm vào da thịt ta.
"A Lăng, ta cầu ngươi, thay ta chiếu cố tốt nương ta, lấy thân phận Sở Tú Tú sống sót!
"Đây là ngươi thiếu ta, ngươi nhất định phải đáp ứng ta!"
Ta khóc lóc dùng sức gật đầu.
Nàng lúc này mới buông tay ta ra.
Nằm trong lồng ngực ta, ngóng nhìn về phía phương hướng kinh thành, bỗng nhiên nói:
"Đây là mệnh của ta".
Nàng cuối cùng vẫn là không có nhìn ta, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, không cam lòng mà nhắm mắt.
Ta rốt cuộc nhịn không được, ôm thi thể nàng gào khóc.
23.
Ta dùng khăn voan mà các nương nương trong lãnh cung thêu cho ta đổi lấy một bộ quan tài.
Lo hậu sự xong cho Sở Tú Tú, ta mang theo đồ vật nàng đưa đi đến miếu cũ ngoài thành.
Ở trong một góc của miếu cũ ta tìm được một phụ nhân có đôi mắt mù.
Ta bước qua, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
"Mẫu thân".
Người mờ mịt mà hướng đầu về phía ta.
Ta lại bước đến gần hơn một chút:
"Mẫu thân, ta là Tú Tú a......"
Người sửng sốt một chút, giống như bây giờ mới phản ứng lại, hướng ta cười cười:
"Tú tú đã trở lại...... Mệt sao?"
"Không mệt."
Ta nói, đem khối bánh bao kia đưa cho người:
"Mẫu thân ăn một chút gì đi."
Người cười tiếp nhận, đem bánh bao bẻ thành hai nửa, một nửa trả lại cho ta:
"Cùng nhau ăn đi."
Ta vừa định nói ta đã ăn rồi thì lại nghe người nói tiếp:
"Ngươi đứa nhỏ này, luôn tìm được đồ ăn về mới cùng ta ăn, nếu bên ngoài đói bụng, chính mình ăn trước là được, không cần chờ ta".
Nghe xong lời này, ta liền không hề thoái thác, một bên đáp lại, một bên đem bánh bao bẻ thành từng miếng từng miếng, nhét vào trong bụng.
Nửa tháng sau ta tìm được Kỳ Tử An.
Ngày ấy ta như mọi khi đi đi lại lại, qua nhiều địa phương, tay cầm miếng kính vỡ hướng mọi người hỏi thăm.
Lúc Sở Tú Tú còn sống ta nghe nàng kỹ càng tỉ mỉ nói qua, người cùng nàng có hôn ước kia, gia chủ của họ tên là Kỳ Phong, hắn nguyên bản cũng là người Định Châu, cùng phụ thân Sở Tú Tú là bạn tốt nhiều năm.
Năm đó gia đình bọn họ chuyển đến kinh thành, lúc gần đi hai nhà định ra hôn ước, cũng đem gương đồng chia thành hai mảnh làm bằng chứng.
Hồi đầu hai nhà thường có thư từ qua lại, sau vì đường xá xa xôi, hai nhà liên hệ dần dần đứt gãy.
Lần này thật sự cùng đường bởi vì đại hạn, phụ thân Sở Tú Tú trước khi mất đem mảnh gương đồng lấy ra, giao phó nàng vào kinh tìm người.
Mẹ con hai người Sở Tú Tú, đi suốt ba tháng mới đến kinh thành, chính là khi nàng đến địa chỉ khi trước Kỳ Phong lưu lại trên thư, mới biết được bọn họ đã dọn đi.
Không còn cách nào, nàng đành phải một chút một chút mà tìm, một người một người mà hỏi.
Đáng tiếc, nàng chung quy là không tìm được.
Lần này ta đi vào trong chợ thành đông, hướng nhóm người bán rong ven đường hỏi thăm.
Bỗng nhiên nghe thấy phía trước một trận ầm ĩ, có người hô lớn:
"Có cướp! Có cướp a ——"
Ta đi qua xem, quả nhiên thấy một tiểu hài tử hướng về phía ta bên này chạy tới, phía sau còn có một người bộ dáng thư sinh chạy đuổi theo.
Ta khi đó trùng hợp ở đấy, liền không chút suy nghĩ, bắt lấy hài tử chạy qua bên người ta.
"Giao ra đây!" - Ta lôi kéo hắn.
Hài tử kia tuy nhỏ, sức lực lại lớn.
Hắn bị ta giữ lại, giãy giụa một hồi, lôi kéo trên dưới, từ trên người hắn rớt xuống một cái túi tiền.
Lúc này thư sinh kia cũng chạy tới.
Hắn đem túi tiền nhặt lên, hướng ta chắp tay thi lễ:
"Đa tạ cô nương tương trợ."
Ta một bên lôi kéo hài tử kia, một bên đối hắn nói:
"Ngươi nhìn lại xem có thiếu cái gì hay không trước đã!"
Trong lòng lại là chửi thầm, dông dông dài dài, lễ nghi nhiều như vậy!
Hắn đem túi tiền mở ra, ta vừa thấy, chỉ có bốn cái đồng tiền đáng thương.
Ta vì thế đương nhiên cho rằng túi tiền là bị hài tử kia lấy mất, liền đối với hắn quát:
"Tiểu tặc nhưng thật nhanh tay, mau đem tiền giao ra đây!"
Kết quả hài tử kia còn chưa nói lời nào, thư sinh đã giữ chặt ta cuống quít mở miệng:
"Cô nương đừng nóng vội, tiền trong túi vẫn chưa mất đi."
Cái này khiến ta ngây ngẩn cả người, một trận cãi cọ ầm ĩ như vậy, hóa ra chỉ vì bốn cái đồng tiền.
Đương nhiên, hiện tại ta không có tư cách gì khinh bỉ, bởi vì ta đến bốn cái đồng tiền còn không có.
Ta đánh giá hắn, thấy dung mạo hắn tuấn tú, trên quần áo lại có mấy miếng vá, nghĩ đến cũng không phải người phú quý, không khỏi cảm khái, thế đạo hiện giờ, mọi người đều không dễ dàng a.
Nhẹ buông tay, thả hài tử kia ra, ta xua xua tay:
"Không lấy thứ gì là tốt rồi."
Không nghĩ hài tử kia được thả ra chẳng những không chạy, ngược lại cười nhạo một tiếng, mắng câu:
"Đồ nghèo kiết xác!"
Hắc!
Ta vừa nghe liền tức giận, đang muốn giáo huấn hắn, lại nghe bụng hắn bỗng nhiên "Ọt Ọt" một tiếng.
Ta nhất thời vui vẻ.
Hài tử kia mặt một phát biến hồng.
Thư sinh cũng bất đắc dĩ mà cười cười.
Vừa vặn phía trước có cái quán bánh bao, hắn đi lên trước, trong tay lấy ra ba cái tiền đồng, mua ba cái bánh bao chay.
Một cái đưa cho hài tử kia, một cái lại đưa tới trước mặt ta.
"Ăn đi." - Hắn nói.
Hài tử kia liền không khách khí, lập tức lấy qua ăn ngấu nghiến.
Ta sửng sốt một chút:
"Ta cũng có phần?"
Hắn "Ừ" một tiếng:
"Ăn đi."
Ta do dự mà tiếp nhận, lại không có ăn ngay lập tức, ngược lại gói lại, cất vào trong lồng ngực.
Thấy mặt hắn nghi hoặc, ta giải thích, hơi có chút ngượng ngùng:
"Mẫu thân ta ở cái miếu cũ ngoài thành, ta muốn mang trở về cho nàng ăn......"
Hắn gật gật đầu, lại đến tới trước quán bánh bao, lấy ra cái tiền đồng cuối cùng.
Trở lại bên người ta đem bánh bao đưa cho ta.
"Hiện tại có thể ăn." - Hắn nói.
Ta ngơ ngác mà nhìn hắn, thật là khó được có chút cảm động.
Lúc này hài tử kia đã ăn xong bánh bao, hắn chẹp chẹp miệng, bỗng nhiên hướng chúng ta làm cái mặt quỷ:
"Tiểu gia ăn no, không cùng các ngươi chơi, lêu lêu lêu cái con mọt sách nhà ngươi!"
Nói xong hắn liền nhanh như chớp chạy ra xa.
Cái thằng tiểu quỷ xấu xa này!
Ta có phần bực bội, nhìn về phía người nọ, lại thấy hắn chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu.
Cảm nhận được ánh mắt ta, hắn giải thích nói:
"Hài tử kia tên là Ngụy Nhất, từ nhỏ không có cha mẹ song thân quản giáo, lúc này mới lang thang ngoài đường, lại nói tiếp hắn cũng là một kẻ đáng thương".
"Ngươi biết hắn?" - Ta có chút kinh ngạc.
Hắn chỉ chỉ phương hướng phía sau:
"Ta ở phía trước cách đó không xa mở cái quán bán tranh chữ, thường xuyên thấy hắn bị người đuổi đánh, mua đồ ăn cho hắn vài lần, liền biết."
Lòng ta nghĩ người này đời trước nhất định là thánh mẫu, à không, thánh phụ.
Bất quá nghe hắn nói như vậy, nghĩ đến hắn ở quanh đây đã lâu rồi, đối với nơi này thập phần quen thuộc, liền thuận thế hỏi hắn nói:
"Không biết công tử có từng nghe nói trong kinh có ai tên là Kỳ Phong, ban đầu ở tại hẻm Thiên Thủy phía thành nam".
Ta chỉ là thuận miệng hỏi, vẫn chưa trông đợi hắn có thể trả lời được gì.
Lại không nghĩ hắn đột nhiên trừng lớn mắt.
Nhìn ta một lúc lâu sau mới nói:
"Gia phụ chính là Kỳ phong."
Ta ngây người.
Bánh bao trong tay rơi trên mặt đất, nhanh như chớp lăn đến bên cạnh.
Bất quá ta không để ý nhiều như vậy, đợi ta phản ứng lại, từ trong lòng móc ra nửa khối tàn kính, run rẩy hỏi hắn:
"Ngươi nhưng...... Ngươi nhưng có biết vật này?"
Hắn yên lặng nhìn ta, bỗng nhiên xoay người liền chạy.
Ta đứng tại chỗ không biết làm sao, nghĩ hắn sẽ không thấy ta nghèo túng, liền không thừa nhận đi.
Nhưng cái này ý niệm còn chưa có nghĩ xong, liền thấy hắn thở hồng hộc từ trước mặt chạy tới.
Trong tay còn cầm một nửa tàn kính còn lại.
Ta tiếp nhận từ trong tay hắn, phảng phất miếng kính trong tay nặng ngàn cân.
Khớp lại với nhau, kín kẽ.
Ta bỗng nhiên có chút thương cảm.
Tú Tú, ngươi có nhìn thấy không?
Nếu nửa miếng tàn kính này là chấp niệm trong lòng ngươi.
Hiện giờ, kính vỡ đã đoàn tụ.
24.
Vì thế Kỳ Tử An liền thu nhận chúng ta.
Hắn đem ta cùng mẫu thân đến nhà của hắn, nhìn chung quanh sân hơi có chút lụn bại, hắn ngượng ngùng mà cười cười.
Ở trong nói chuyện với nhau, hắn nói cho chúng ta Kỳ phụ và Kỳ mẫu bởi vì không kham nổi thuế má nặng nề, lần lượt mệt nhọc đến chết.
Hắn là một thư sinh, vai không thể gánh, tay không có cái sức lực gì, vì thế liền ở trên đường thay người viết chữ vẽ tranh mà sống.
Nói lời này xong, ngoài mặt hắn thập phần bình tĩnh, nhưng ta phát hiện dưới đáy mắt hắn có không cam lòng cùng đau xót.
Ta bỗng nhiên ý thức được, hắn cũng giống Ngụy Nhất, giống Sở Tú Tú, đều là người đáng thương.
Ta từ trong cung chạy ra, một đường đi tới, nơi nơi chốn chốn chứng kiến đều là người đáng thương.
Nếu là bởi vì phụ hoàng ta thống trị mới khiến cho bá tánh thê thảm như vậy.
Phụ hoàng của ta, thật sự là chết chưa hết tội.
Tóm lại, ta liền ở trong nhà Kỳ Tử An lấy thân phận Sở Tú Tú yên ổn mà sống.
Lúc này cũng nghe được tin tức của Hàn Trạc.
Đầu hẻm có một cô nương đang đứng, phía sau nàng có mấy cái người mặc trang phục gia đinh, cô nương kia đối diện mấy người kia nói:
"Ở chỗ này! Chính là bọn họ! Còn thỉnh các đại nhân cứu mạng!"
Nói xong nàng chạy tới, đem ta kéo đến đầu hẻm bên kia.
Đầu hẻm kia mấy người cũng sôi nổi hét lớn:
"Chúng ta là người trong phủ Tiết viên ngoại, vô lại ở nơi nào! Còn không mau mau rời đi!"
Tiết viên ngoại đúng là người mới vừa rồi phát cháo, nghĩ đến là cô nương kia thấy ta chịu khi dễ, đi đến chỗ phát cháo xin cứu binh, Tiết viên ngoại có lòng thiện tâm, chắc chắn phái người tới tương trợ.
Mấy tên vô lại kia phát hiện ra đó là người trong phủ quan, tên cầm đầu hung tợn trừng chúng ta, lưu lại một câu "Chúng ta chờ xem", liền mang theo thủ hạ của hắn bỏ chạy.
Đáy lòng ta bỗng nhiên dâng lên bất an.
Ta hướng gia đinh của Tiết viên ngoại nói lời cảm tạ, đợi bọn họ đi rồi, cô nương kia dẫn ta tới trong đám người.
Mới vừa rồi tranh chấp ở bên trong, ta không cẩn thận tổn thương tới chân, nàng vẫn luôn nâng ta.
"Ta kêu Sở Tú Tú, ngươi tên là gì?" - Cô nương kia hỏi.
Ta trầm mặc một hồi.
"Ta kêu...... A Lăng."
Tuy rằng mọi việc đã xong, nhưng ta vẫn còn trong kinh hãi chưa bình tĩnh được.
Sở Tú Tú thấy ta như thế, cũng vẫn luôn mở miệng an ủi ta.
Từ trong lời nói của nàng với ta, ta biết nàng là người đến từ Định Châu.
Bởi vì đại hạn, phụ thân cùng đệ đệ đói chết, nàng cùng mẫu thân rời xa quê hương tới kinh thành tìm người thân.
Nhưng kinh thành lớn như vậy, các nàng đã tới mấy ngày rồi, người muốn tìm vẫn chưa tìm được.
Mẫu thân nàng có bệnh về mắt, hành động không tiện, nàng liền đem mẫu thân an trí ở một cái miếu cũ ngoài thành, một mình đi ra ngoài tìm người, thuận tiện tìm chút đồ ăn, không nghĩ trùng hợp gặp được việc này.
Ta bình tĩnh lại, trịnh trọng hướng nàng nói lời cảm tạ.
Nàng tùy ý xua xua tay:
"Ai mà không có thời điểm gặp nạn!"
Lòng ta nghĩ, đây thật là một cô nương không thể nào tốt hơn.
Hơn nữa ta có chút ngạc nhiên phát hiện, chúng ta tuy tướng mạo bất đồng, nhưng thanh âm lại thập phần tương tự.
Nàng nhiệt tình mà nói với ta, ta là một người không nơi nương tựa, về sau có thể đi cùng với nàng, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau thật tốt trong cuộc sống này.
Nàng thậm chí nói đợi về sau tìm được người thân, nếu thân thích đồng ý, cũng có thể ở cùng với các nàng.
Đối với cái đề nghị thứ hai ta cười cự tuyệt, bởi vì các nàng là muốn lưu tại trong kinh thành, mà ta, là muốn đi ra ngoài.
Bất quá ta lại đáp ứng cùng nàng hỗ trợ lẫn nhau trong những hoạt động hàng ngày.
Ban ngày hai chúng ta theo dân chạy nạn đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm đồ ăn, đồng thời hỏi thăm thân nhân Sở Tú Tú muốn tìm, buổi tối nàng trở về miếu cũ bên ngoài thành, ta bởi vì chân cẳng không tiện tạm thời ở lại trong thành.
Bởi vì đã xảy ra chuyện lúc trước, chúng ta khi tách nhau ra nàng sẽ dặn dò ta đừng rời khỏi đám người, ta cũng nhắc nhở nàng trên đường cẩn thận, nàng lại không hề để ý.
Liền như vậy qua mấy ngày, buổi sáng ngày ấy ta như mọi khi lui tới nơi ước định chờ nàng, nhưng thẳng đến lúc mặt trời lên cao vẫn không thấy thân ảnh của nàng.
Trong lòng ta có dự cảm không tốt.
Cố nén chân cẳng đau đớn, ta một đường ra khỏi thành một đường hỏi thăm miếu cũ ngoài thành, chính là còn chưa tới được miếu ta liền tìm được nàng rồi.
Ta là ở trong bụi cỏ ven đường gặp được nàng.
Nàng quần áo rách nát, thân thể bị đạp hư còn treo lại một hơi thở.
Thấy ta, nàng mờ mịt mà há miệng thở dốc, nước mắt lại rớt xuống.
"Tú Tú!" - Ta nhào qua, biểu tình vẫn có chút không thể tin được: "Ngươi, ngươi gặp......"
Ta vốn muốn hỏi nàng có phải hay không gặp mấy tên vô lại kia, nhưng xem bộ dáng này trên người nàng, nơi nào còn cần hỏi nữa.
Là ta hại nàng.
Nếu không phải bởi vì đã cứu ta, nàng cũng sẽ không bị theo dõi.
Ta áy náy đến nói không nên lời.
Nàng run rẩy cho ta hai cái đồ vật.
Một khối bánh bao, một khối tàn kính.
Nàng nói, nương nàng còn ở miếu cũ ngoài thành.
Nàng nói, mang theo tàn kính có thể tìm ra người cùng nàng có hôn ước.
Nói xong lời này, nàng bỗng nhiên nảy sinh ác ý bắt lấy cổ tay của ta, móng tay bén nhọn cơ hồ đâm vào da thịt ta.
"A Lăng, ta cầu ngươi, thay ta chiếu cố tốt nương ta, lấy thân phận Sở Tú Tú sống sót!
"Đây là ngươi thiếu ta, ngươi nhất định phải đáp ứng ta!"
Ta khóc lóc dùng sức gật đầu.
Nàng lúc này mới buông tay ta ra.
Nằm trong lồng ngực ta, ngóng nhìn về phía phương hướng kinh thành, bỗng nhiên nói:
"Đây là mệnh của ta".
Nàng cuối cùng vẫn là không có nhìn ta, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, không cam lòng mà nhắm mắt.
Ta rốt cuộc nhịn không được, ôm thi thể nàng gào khóc.
23.
Ta dùng khăn voan mà các nương nương trong lãnh cung thêu cho ta đổi lấy một bộ quan tài.
Lo hậu sự xong cho Sở Tú Tú, ta mang theo đồ vật nàng đưa đi đến miếu cũ ngoài thành.
Ở trong một góc của miếu cũ ta tìm được một phụ nhân có đôi mắt mù.
Ta bước qua, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
"Mẫu thân".
Người mờ mịt mà hướng đầu về phía ta.
Ta lại bước đến gần hơn một chút:
"Mẫu thân, ta là Tú Tú a......"
Người sửng sốt một chút, giống như bây giờ mới phản ứng lại, hướng ta cười cười:
"Tú tú đã trở lại...... Mệt sao?"
"Không mệt."
Ta nói, đem khối bánh bao kia đưa cho người:
"Mẫu thân ăn một chút gì đi."
Người cười tiếp nhận, đem bánh bao bẻ thành hai nửa, một nửa trả lại cho ta:
"Cùng nhau ăn đi."
Ta vừa định nói ta đã ăn rồi thì lại nghe người nói tiếp:
"Ngươi đứa nhỏ này, luôn tìm được đồ ăn về mới cùng ta ăn, nếu bên ngoài đói bụng, chính mình ăn trước là được, không cần chờ ta".
Nghe xong lời này, ta liền không hề thoái thác, một bên đáp lại, một bên đem bánh bao bẻ thành từng miếng từng miếng, nhét vào trong bụng.
Nửa tháng sau ta tìm được Kỳ Tử An.
Ngày ấy ta như mọi khi đi đi lại lại, qua nhiều địa phương, tay cầm miếng kính vỡ hướng mọi người hỏi thăm.
Lúc Sở Tú Tú còn sống ta nghe nàng kỹ càng tỉ mỉ nói qua, người cùng nàng có hôn ước kia, gia chủ của họ tên là Kỳ Phong, hắn nguyên bản cũng là người Định Châu, cùng phụ thân Sở Tú Tú là bạn tốt nhiều năm.
Năm đó gia đình bọn họ chuyển đến kinh thành, lúc gần đi hai nhà định ra hôn ước, cũng đem gương đồng chia thành hai mảnh làm bằng chứng.
Hồi đầu hai nhà thường có thư từ qua lại, sau vì đường xá xa xôi, hai nhà liên hệ dần dần đứt gãy.
Lần này thật sự cùng đường bởi vì đại hạn, phụ thân Sở Tú Tú trước khi mất đem mảnh gương đồng lấy ra, giao phó nàng vào kinh tìm người.
Mẹ con hai người Sở Tú Tú, đi suốt ba tháng mới đến kinh thành, chính là khi nàng đến địa chỉ khi trước Kỳ Phong lưu lại trên thư, mới biết được bọn họ đã dọn đi.
Không còn cách nào, nàng đành phải một chút một chút mà tìm, một người một người mà hỏi.
Đáng tiếc, nàng chung quy là không tìm được.
Lần này ta đi vào trong chợ thành đông, hướng nhóm người bán rong ven đường hỏi thăm.
Bỗng nhiên nghe thấy phía trước một trận ầm ĩ, có người hô lớn:
"Có cướp! Có cướp a ——"
Ta đi qua xem, quả nhiên thấy một tiểu hài tử hướng về phía ta bên này chạy tới, phía sau còn có một người bộ dáng thư sinh chạy đuổi theo.
Ta khi đó trùng hợp ở đấy, liền không chút suy nghĩ, bắt lấy hài tử chạy qua bên người ta.
"Giao ra đây!" - Ta lôi kéo hắn.
Hài tử kia tuy nhỏ, sức lực lại lớn.
Hắn bị ta giữ lại, giãy giụa một hồi, lôi kéo trên dưới, từ trên người hắn rớt xuống một cái túi tiền.
Lúc này thư sinh kia cũng chạy tới.
Hắn đem túi tiền nhặt lên, hướng ta chắp tay thi lễ:
"Đa tạ cô nương tương trợ."
Ta một bên lôi kéo hài tử kia, một bên đối hắn nói:
"Ngươi nhìn lại xem có thiếu cái gì hay không trước đã!"
Trong lòng lại là chửi thầm, dông dông dài dài, lễ nghi nhiều như vậy!
Hắn đem túi tiền mở ra, ta vừa thấy, chỉ có bốn cái đồng tiền đáng thương.
Ta vì thế đương nhiên cho rằng túi tiền là bị hài tử kia lấy mất, liền đối với hắn quát:
"Tiểu tặc nhưng thật nhanh tay, mau đem tiền giao ra đây!"
Kết quả hài tử kia còn chưa nói lời nào, thư sinh đã giữ chặt ta cuống quít mở miệng:
"Cô nương đừng nóng vội, tiền trong túi vẫn chưa mất đi."
Cái này khiến ta ngây ngẩn cả người, một trận cãi cọ ầm ĩ như vậy, hóa ra chỉ vì bốn cái đồng tiền.
Đương nhiên, hiện tại ta không có tư cách gì khinh bỉ, bởi vì ta đến bốn cái đồng tiền còn không có.
Ta đánh giá hắn, thấy dung mạo hắn tuấn tú, trên quần áo lại có mấy miếng vá, nghĩ đến cũng không phải người phú quý, không khỏi cảm khái, thế đạo hiện giờ, mọi người đều không dễ dàng a.
Nhẹ buông tay, thả hài tử kia ra, ta xua xua tay:
"Không lấy thứ gì là tốt rồi."
Không nghĩ hài tử kia được thả ra chẳng những không chạy, ngược lại cười nhạo một tiếng, mắng câu:
"Đồ nghèo kiết xác!"
Hắc!
Ta vừa nghe liền tức giận, đang muốn giáo huấn hắn, lại nghe bụng hắn bỗng nhiên "Ọt Ọt" một tiếng.
Ta nhất thời vui vẻ.
Hài tử kia mặt một phát biến hồng.
Thư sinh cũng bất đắc dĩ mà cười cười.
Vừa vặn phía trước có cái quán bánh bao, hắn đi lên trước, trong tay lấy ra ba cái tiền đồng, mua ba cái bánh bao chay.
Một cái đưa cho hài tử kia, một cái lại đưa tới trước mặt ta.
"Ăn đi." - Hắn nói.
Hài tử kia liền không khách khí, lập tức lấy qua ăn ngấu nghiến.
Ta sửng sốt một chút:
"Ta cũng có phần?"
Hắn "Ừ" một tiếng:
"Ăn đi."
Ta do dự mà tiếp nhận, lại không có ăn ngay lập tức, ngược lại gói lại, cất vào trong lồng ngực.
Thấy mặt hắn nghi hoặc, ta giải thích, hơi có chút ngượng ngùng:
"Mẫu thân ta ở cái miếu cũ ngoài thành, ta muốn mang trở về cho nàng ăn......"
Hắn gật gật đầu, lại đến tới trước quán bánh bao, lấy ra cái tiền đồng cuối cùng.
Trở lại bên người ta đem bánh bao đưa cho ta.
"Hiện tại có thể ăn." - Hắn nói.
Ta ngơ ngác mà nhìn hắn, thật là khó được có chút cảm động.
Lúc này hài tử kia đã ăn xong bánh bao, hắn chẹp chẹp miệng, bỗng nhiên hướng chúng ta làm cái mặt quỷ:
"Tiểu gia ăn no, không cùng các ngươi chơi, lêu lêu lêu cái con mọt sách nhà ngươi!"
Nói xong hắn liền nhanh như chớp chạy ra xa.
Cái thằng tiểu quỷ xấu xa này!
Ta có phần bực bội, nhìn về phía người nọ, lại thấy hắn chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu.
Cảm nhận được ánh mắt ta, hắn giải thích nói:
"Hài tử kia tên là Ngụy Nhất, từ nhỏ không có cha mẹ song thân quản giáo, lúc này mới lang thang ngoài đường, lại nói tiếp hắn cũng là một kẻ đáng thương".
"Ngươi biết hắn?" - Ta có chút kinh ngạc.
Hắn chỉ chỉ phương hướng phía sau:
"Ta ở phía trước cách đó không xa mở cái quán bán tranh chữ, thường xuyên thấy hắn bị người đuổi đánh, mua đồ ăn cho hắn vài lần, liền biết."
Lòng ta nghĩ người này đời trước nhất định là thánh mẫu, à không, thánh phụ.
Bất quá nghe hắn nói như vậy, nghĩ đến hắn ở quanh đây đã lâu rồi, đối với nơi này thập phần quen thuộc, liền thuận thế hỏi hắn nói:
"Không biết công tử có từng nghe nói trong kinh có ai tên là Kỳ Phong, ban đầu ở tại hẻm Thiên Thủy phía thành nam".
Ta chỉ là thuận miệng hỏi, vẫn chưa trông đợi hắn có thể trả lời được gì.
Lại không nghĩ hắn đột nhiên trừng lớn mắt.
Nhìn ta một lúc lâu sau mới nói:
"Gia phụ chính là Kỳ phong."
Ta ngây người.
Bánh bao trong tay rơi trên mặt đất, nhanh như chớp lăn đến bên cạnh.
Bất quá ta không để ý nhiều như vậy, đợi ta phản ứng lại, từ trong lòng móc ra nửa khối tàn kính, run rẩy hỏi hắn:
"Ngươi nhưng...... Ngươi nhưng có biết vật này?"
Hắn yên lặng nhìn ta, bỗng nhiên xoay người liền chạy.
Ta đứng tại chỗ không biết làm sao, nghĩ hắn sẽ không thấy ta nghèo túng, liền không thừa nhận đi.
Nhưng cái này ý niệm còn chưa có nghĩ xong, liền thấy hắn thở hồng hộc từ trước mặt chạy tới.
Trong tay còn cầm một nửa tàn kính còn lại.
Ta tiếp nhận từ trong tay hắn, phảng phất miếng kính trong tay nặng ngàn cân.
Khớp lại với nhau, kín kẽ.
Ta bỗng nhiên có chút thương cảm.
Tú Tú, ngươi có nhìn thấy không?
Nếu nửa miếng tàn kính này là chấp niệm trong lòng ngươi.
Hiện giờ, kính vỡ đã đoàn tụ.
24.
Vì thế Kỳ Tử An liền thu nhận chúng ta.
Hắn đem ta cùng mẫu thân đến nhà của hắn, nhìn chung quanh sân hơi có chút lụn bại, hắn ngượng ngùng mà cười cười.
Ở trong nói chuyện với nhau, hắn nói cho chúng ta Kỳ phụ và Kỳ mẫu bởi vì không kham nổi thuế má nặng nề, lần lượt mệt nhọc đến chết.
Hắn là một thư sinh, vai không thể gánh, tay không có cái sức lực gì, vì thế liền ở trên đường thay người viết chữ vẽ tranh mà sống.
Nói lời này xong, ngoài mặt hắn thập phần bình tĩnh, nhưng ta phát hiện dưới đáy mắt hắn có không cam lòng cùng đau xót.
Ta bỗng nhiên ý thức được, hắn cũng giống Ngụy Nhất, giống Sở Tú Tú, đều là người đáng thương.
Ta từ trong cung chạy ra, một đường đi tới, nơi nơi chốn chốn chứng kiến đều là người đáng thương.
Nếu là bởi vì phụ hoàng ta thống trị mới khiến cho bá tánh thê thảm như vậy.
Phụ hoàng của ta, thật sự là chết chưa hết tội.
Tóm lại, ta liền ở trong nhà Kỳ Tử An lấy thân phận Sở Tú Tú yên ổn mà sống.
Lúc này cũng nghe được tin tức của Hàn Trạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.