Chương 7: Tạ lang
Bích Loa Xuân
06/06/2020
Miên Nhi vừa khóc vừa chạy ra khỏi từ đường.
Vốn dĩ, theo quán tính, nàng muốn quay về phòng ôm gối khóc một trận chờ nghĩa phụ tới dỗ. Nhưng mà, lúc này, lại sực nhớ ra nghĩa phụ đã không cho mình ở cùng nữa, gian phòng đó đâu còn là phòng của nàng? Nghĩ tới đây, cảm giác tủi thân ấm ức lại dâng trào, Miên Nhi bèn không quay về nữa, cứ thế chạy ra ngoài cửa lớn. Gia đinh thấy là nàng, lại biết lão gia thường ngày cưng chiều tiểu thư nhất, tất nhiên không dám ngăn cản.
Vì vậy, lần đầu trong ba năm nay, Thẩm Miên Nhi một mình bước chân ra khỏi Thẩm phủ.
Từ ngày nàng đến đây, cả ngày lẫn đêm đều chỉ biết bám lấy nghĩa phụ, chưa từng ra ngoài nhìn ngắm xung quanh. Mà Thẩm Bạch vốn dĩ cũng thích ở trong phủ đọc sách luyện chữ, chăm hoa thưởng trà, chỉ khi nào thăm mộ vong thê mới ra khỏi phủ, cho nên, Miên Nhi rất đỗi lạ lẫm với bên ngoài. Bấy giờ, nàng cứ vô thức đi mãi, đi mãi, cho đến khi đi ngang qua một thư trai lớn, phía trước treo một tấm bảng, trên đề mấy chữ triện: Nghi Sơn trai.
Tuy trong lòng Miên Nhi vẫn còn giận dỗi nghĩa phụ, nhưng nhớ tới người rất thích sách, lý trí chưa kịp nghĩ ngợi, chân đã bước vào trong.
Thời đại này, đương lúc Khổng Nho ảnh hưởng sâu sắc, các văn nhân nho sĩ bắt đầu áp đặt nhiều quy củ lễ giáo nặng nề lên nữ giới, hạn chế nữ tử đọc sách làm thơ, cho nên trong thư trai lớn như vậy, lại chỉ toàn là nam nhân. Lúc Miên Nhi bước vào, nàng liền trở thành nữ tử duy nhất ở đây. Nhưng nàng nào để ý đến điều đó, toàn bộ tâm trí chỉ nghĩ đến việc tìm vài quyển sách nghĩa phụ yêu thích, mang về làm vui lòng người, khiến người đổi ý, không đuổi nàng sang viện khác nữa.
Miên Nhi đi qua rất nhiều kệ sách, lại chỉ thấy toàn là những quyển quen thuộc, trong thư phòng của nghĩa phụ đều có cả. Đương lúc ủ rũ, nàng lơ đễnh liếc quanh một vòng, đôi mắt chợt sáng lên, lập tức tiến về phía góc phòng. Chỉ thấy trên tường treo một bức thiếp, viết bằng thể Hành thư, bút pháp tinh xảo, tựa mây trôi nước chảy, uyển thái nghiên hoa, tuy phóng khoáng, nhưng kết cấu chặt chẽ, phong cách nhã nhặn tự nhiên, thế bút khỏe khoắn, tuyệt đẹp.
Nàng vội hỏi chưởng quầy:
"Bức thiếp này có phải Lan Đình Tập Tự do chính Vương Hi Chi thủ bút hay không? Nghe nói đã thất truyền từ lâu, không ngờ nơi này lại có. Ta muốn mua bức thiếp này, xin hỏi cần bao nhiêu ngân lượng?"
Chưởng quầy chần chừ, đáp:
"Xin lỗi tiểu thư, đây là thứ mà công tử nhà ta rất quý, chỉ treo đây để mọi người thưởng thức, không bán được. Xin tiểu thư hãy chọn món khác cho."
Miên Nhi nghe vậy, lấy làm thất vọng, nhưng cũng không nỡ làm khó người ta, đương lưu luyến sắp sửa rời đi, thì bỗng có tiếng nói cất lên từ phía sau:
"Trương thúc, hãy mang bức thiếp ấy trao cho Thẩm tiểu thư đi."
Miên Nhi giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi, nhìn qua có lẽ còn chưa đến nhược quán, mình vận trường bào đen tuyền, đầu chít khăn vuông, thiếu niên lang, nhan như ngọc, tuy rằng không thể sánh bằng nghĩa phụ trong lòng nàng, nhưng khí chất thư hương thanh nhã này lại có phần tương tự, khiến nàng bất giác sinh ra hảo cảm.
Chưởng quầy trông thấy chàng ta, lập tức cung kính gọi:
"Công tử."
Miên Nhi không rõ người này là ai, gật đầu chào một cái theo lễ phép, rồi lại hỏi:
"Công tử nhận biết tiểu nữ hay sao?"
Chàng gật đầu, cười nói:
"Trong thành này, nữ tử có thể nhận ra bút tích của Thư Thánh Vương Hi Chi, ngoài cô cô của tại hạ ra, chỉ có thể là Thẩm tiểu thư, ái nữ của Thẩm thúc thúc. Gia phụ vẫn thường nhắc về tiểu thư với tại hạ, hết lời khen ngợi."
Miên Nhi nghe vậy, đã đoán được mấy phần về thân phận của chàng, bèn hỏi:
"Phụ thân của công tử là... Tạ bá bá?"
Miên Nhi mấy năm qua vì lý tưởng cao cả là gả cho nghĩa phụ, vẫn luôn khổ công đọc sách luyện chữ, cuối cùng cũng có chút thành tựu. Tạ Viễn là bằng hữu của Thẩm Bạch từ thuở niên thiếu, thi thoảng có đến phủ đàm luận văn thơ với người, trông thấy Miên Nhi là nữ tử mà cần mẫn hiếu học, rất là tán thưởng, về nhà cũng lấy đó làm gương mà răn dạy nhi tử. Vị công tử trước mắt này, đã từng nhiều lần bị phụ thân đem ra so sánh với một nữ tử, dù chưa gặp mặt, nhưng ấn tượng rất sâu sắc.
Nghe Miên Nhi hỏi, chàng ta bèn đáp:
"Chính là gia phụ. Tại hạ họ Tạ, tên chỉ có một chữ Dung, tự là Trường Khanh. Hôm nay được gặp gỡ tiểu thư, quả là cơ duyên khó cầu. Bức Lan Đình Tập Tự này, xin tặng cho tiểu thư để làm kỷ vật vậy."
Miên Nhi có chút kinh ngạc, không ngờ vật quý như vậy, người này nói tặng liền tặng, nhưng nghĩ đến Tạ bá bá cùng nghĩa phụ tình nghĩa thâm giao, chắc hẳn rằng Tạ công tử cũng là vì nể tình nghĩa phụ nên mới làm thế, bèn không khách sáo nữa, vui vẻ nhận lấy, nói:
"Đa tạ công tử."
Tạ Dung tự tay lấy bức thiếp xuống, cẩn thận bỏ vào rương, trao cho nàng, lại hỏi:
"Thẩm tiểu thư một mình ra ngoài hay sao? Thế đạo nhiễu nhương, tuy Tô thành xưa nay luôn an bình, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Sẵn cũng tiện đường, hay là để tại hạ đưa tiểu thư về phủ?"
Miên Nhi thầm nghĩ, người ta vừa tặng quà quý như thế, bây giờ mình lại từ chối cũng không hợp lễ, bèn gật đầu đồng ý.
Tạ Dung cho người chuẩn bị xe ngựa, lại rất quân tử, nhường cho nàng ngồi trong xe, chàng ta chỉ ngồi bên ngoài, suốt buổi không hề nhìn vào trong. Dọc đường đi, hai người cách một lớp rèm xe, vẫn trò chuyện rất vui vẻ. Miên Nhi trước nay chỉ biết quấn lấy nghĩa phụ, mà Thẩm Bạch lại không ưa thích nói chuyện cho lắm, đa số đều là nàng ríu rít nói, người im lặng lắng nghe. Nhưng Tạ Dung lại khác, chàng ta khéo ăn khéo nói, rất biết cách tiếp lời của nàng, vài lần còn chọc cho Miên Nhi bật cười. Cứ thế, chẳng mấy chốc đã về tới Thẩm phủ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn, Tạ Dung bèn bước xuống trước, lại vén rèm lên, cẩn thận đỡ Miên Nhi xuống. Cả hai đang qua lại mấy câu từ biệt, hai cánh cửa nặng nề sau lưng bỗng bật mở ra. Có giọng nói nhu hòa cất lên, hỏi:
"Miên Nhi đã đi đâu vậy?"
Miên Nhi vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, thoạt đầu là vui mừng, sau đó liền nhớ đến chuyện khi sáng, giận dỗi cúi đầu không đáp.
Tạ Dung thấy rõ người trước mặt là ai, lập tức tiến lên phía trước, chắp tay lễ phép chào, nói:
"Thẩm thúc thúc, tiểu điệt tình cờ gặp lệnh thiên kim ở bên ngoài, lo sợ nữ tử một mình sẽ có nguy hiểm, mới đường đột xin phép đưa nàng về. Mong thúc thúc không trách."
Thẩm Bạch nhìn chàng ta, trên mặt chẳng nhìn ra cảm xúc, nhàn nhạt nói:
"Đa tạ công tử có lòng. Thay ta gửi lời hỏi thăm lệnh đường."
Tạ Dung biết đây là ý muốn tiễn khách, bèn cúi chào lần nữa, nói:
"Tiểu điệt nhất định sẽ chuyển lời với gia phụ. Tiểu điệt còn có việc đi trước, xin bái biệt tại đây."
Thẩm Bạch gật gật đầu, không có ý muốn giữ lại.
Đợi Tạ Dung lên xe đi khuất rồi, người mới nhìn Miên Nhi, khẽ nói:
"Vào nhà đi."
... ....
Buổi chiều hôm ấy, Miên Nhi rúc trong gian phòng mới chuyển sang, cả ngày chỉ nằm trên giường, chẳng chịu ăn uống gì.
Thẩm Bạch không thấy nàng ra dùng cơm, trong lòng lo lắng, chỉ đành cho vài món vào giỏ tre, mang đến phòng cho nàng.
Lúc Thẩm Bạch bước vào phòng, chỉ thấy Miên Nhi đang nằm xoay mặt vào trong, nghe tiếng bước chân cũng chẳng nói chẳng rằng. Người khẽ thở dài một tiếng, đặt thức ăn lên bàn, liền tiến đến gần, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng chạm vào vai nàng, dịu giọng gọi:
"Miên Nhi, dậy ăn một chút đi rồi ngủ tiếp."
Miên Nhi vẫn nhất quyết không xoay mặt lại, nghẹn ngào nói:
"Nghĩa phụ không thương Miên Nhi, không ai thương Miên Nhi, Miên Nhi còn ăn cơm làm gì, đói chết càng tốt..."
Nàng đã quen được nghĩa phụ chiều chuộng, tính tình trở nên ưa nhõng nhẽo. Thẩm Bạch biết rõ nàng chỉ đang làm nũng với mình, nhưng lòng vẫn mềm nhũn đi, vội ôm tiểu cô nương vào lòng, bất đắc dĩ dịu dàng dỗ:
"Vi phụ sao lại không thương Miên Nhi? Chính vì quá thương Miên Nhi, ta mới phải làm vậy... Miên Nhi ngoan, không được nhắc đến chết chóc nữa, mau ngồi dậy ăn một chút gì đi.."
Miên Nhi lắc lắc đầu, vẫn không chịu hé miệng ăn.
Thẩm Bạch khẽ thở dài, xoa xoa đầu nàng, nói:
"Tối nay chuyển về phòng cũ đi."
Miên Nhi vừa nghe vậy, hai mắt đã sáng long lanh, vội hỏi lại:
"Nghĩa phụ nói thật sao?"
Thẩm Bạch gật gật đầu.
Nàng liền tức khắc ôm lấy cổ người, mừng rỡ reo lên:
"Nghĩa phụ tốt nhất! Miên Nhi thương nghĩa phụ nhất!"
Thẩm Bạch nhẹ vuốt tóc nàng, thầm than một tiếng:
"Tiểu oan gia."
Miên Nhi được quay về ở cùng nghĩa phụ, tâm trạng rất vui mừng, ăn một hơi hết sạch thức ăn người mang đến.
Đương khi nàng đang nằm dật dựa bên người nghĩa phụ, lim dim mắt xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, trông giống hệt như con mèo lười, thì bên tai bỗng khe khẽ vang lên giọng của nghĩa phụ. Thẩm Bạch vừa thong dong nhâm nhi tách trà Bích Loa thơm ngát, vừa tỏ vẻ như lơ đễnh hỏi:
"Miên Nhi sao lại đi cùng công tử Tạ gia?"
... .......
@Tác giả: Thẩm đại thúc ghen ghen rồi. =))))
Vốn dĩ, theo quán tính, nàng muốn quay về phòng ôm gối khóc một trận chờ nghĩa phụ tới dỗ. Nhưng mà, lúc này, lại sực nhớ ra nghĩa phụ đã không cho mình ở cùng nữa, gian phòng đó đâu còn là phòng của nàng? Nghĩ tới đây, cảm giác tủi thân ấm ức lại dâng trào, Miên Nhi bèn không quay về nữa, cứ thế chạy ra ngoài cửa lớn. Gia đinh thấy là nàng, lại biết lão gia thường ngày cưng chiều tiểu thư nhất, tất nhiên không dám ngăn cản.
Vì vậy, lần đầu trong ba năm nay, Thẩm Miên Nhi một mình bước chân ra khỏi Thẩm phủ.
Từ ngày nàng đến đây, cả ngày lẫn đêm đều chỉ biết bám lấy nghĩa phụ, chưa từng ra ngoài nhìn ngắm xung quanh. Mà Thẩm Bạch vốn dĩ cũng thích ở trong phủ đọc sách luyện chữ, chăm hoa thưởng trà, chỉ khi nào thăm mộ vong thê mới ra khỏi phủ, cho nên, Miên Nhi rất đỗi lạ lẫm với bên ngoài. Bấy giờ, nàng cứ vô thức đi mãi, đi mãi, cho đến khi đi ngang qua một thư trai lớn, phía trước treo một tấm bảng, trên đề mấy chữ triện: Nghi Sơn trai.
Tuy trong lòng Miên Nhi vẫn còn giận dỗi nghĩa phụ, nhưng nhớ tới người rất thích sách, lý trí chưa kịp nghĩ ngợi, chân đã bước vào trong.
Thời đại này, đương lúc Khổng Nho ảnh hưởng sâu sắc, các văn nhân nho sĩ bắt đầu áp đặt nhiều quy củ lễ giáo nặng nề lên nữ giới, hạn chế nữ tử đọc sách làm thơ, cho nên trong thư trai lớn như vậy, lại chỉ toàn là nam nhân. Lúc Miên Nhi bước vào, nàng liền trở thành nữ tử duy nhất ở đây. Nhưng nàng nào để ý đến điều đó, toàn bộ tâm trí chỉ nghĩ đến việc tìm vài quyển sách nghĩa phụ yêu thích, mang về làm vui lòng người, khiến người đổi ý, không đuổi nàng sang viện khác nữa.
Miên Nhi đi qua rất nhiều kệ sách, lại chỉ thấy toàn là những quyển quen thuộc, trong thư phòng của nghĩa phụ đều có cả. Đương lúc ủ rũ, nàng lơ đễnh liếc quanh một vòng, đôi mắt chợt sáng lên, lập tức tiến về phía góc phòng. Chỉ thấy trên tường treo một bức thiếp, viết bằng thể Hành thư, bút pháp tinh xảo, tựa mây trôi nước chảy, uyển thái nghiên hoa, tuy phóng khoáng, nhưng kết cấu chặt chẽ, phong cách nhã nhặn tự nhiên, thế bút khỏe khoắn, tuyệt đẹp.
Nàng vội hỏi chưởng quầy:
"Bức thiếp này có phải Lan Đình Tập Tự do chính Vương Hi Chi thủ bút hay không? Nghe nói đã thất truyền từ lâu, không ngờ nơi này lại có. Ta muốn mua bức thiếp này, xin hỏi cần bao nhiêu ngân lượng?"
Chưởng quầy chần chừ, đáp:
"Xin lỗi tiểu thư, đây là thứ mà công tử nhà ta rất quý, chỉ treo đây để mọi người thưởng thức, không bán được. Xin tiểu thư hãy chọn món khác cho."
Miên Nhi nghe vậy, lấy làm thất vọng, nhưng cũng không nỡ làm khó người ta, đương lưu luyến sắp sửa rời đi, thì bỗng có tiếng nói cất lên từ phía sau:
"Trương thúc, hãy mang bức thiếp ấy trao cho Thẩm tiểu thư đi."
Miên Nhi giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi, nhìn qua có lẽ còn chưa đến nhược quán, mình vận trường bào đen tuyền, đầu chít khăn vuông, thiếu niên lang, nhan như ngọc, tuy rằng không thể sánh bằng nghĩa phụ trong lòng nàng, nhưng khí chất thư hương thanh nhã này lại có phần tương tự, khiến nàng bất giác sinh ra hảo cảm.
Chưởng quầy trông thấy chàng ta, lập tức cung kính gọi:
"Công tử."
Miên Nhi không rõ người này là ai, gật đầu chào một cái theo lễ phép, rồi lại hỏi:
"Công tử nhận biết tiểu nữ hay sao?"
Chàng gật đầu, cười nói:
"Trong thành này, nữ tử có thể nhận ra bút tích của Thư Thánh Vương Hi Chi, ngoài cô cô của tại hạ ra, chỉ có thể là Thẩm tiểu thư, ái nữ của Thẩm thúc thúc. Gia phụ vẫn thường nhắc về tiểu thư với tại hạ, hết lời khen ngợi."
Miên Nhi nghe vậy, đã đoán được mấy phần về thân phận của chàng, bèn hỏi:
"Phụ thân của công tử là... Tạ bá bá?"
Miên Nhi mấy năm qua vì lý tưởng cao cả là gả cho nghĩa phụ, vẫn luôn khổ công đọc sách luyện chữ, cuối cùng cũng có chút thành tựu. Tạ Viễn là bằng hữu của Thẩm Bạch từ thuở niên thiếu, thi thoảng có đến phủ đàm luận văn thơ với người, trông thấy Miên Nhi là nữ tử mà cần mẫn hiếu học, rất là tán thưởng, về nhà cũng lấy đó làm gương mà răn dạy nhi tử. Vị công tử trước mắt này, đã từng nhiều lần bị phụ thân đem ra so sánh với một nữ tử, dù chưa gặp mặt, nhưng ấn tượng rất sâu sắc.
Nghe Miên Nhi hỏi, chàng ta bèn đáp:
"Chính là gia phụ. Tại hạ họ Tạ, tên chỉ có một chữ Dung, tự là Trường Khanh. Hôm nay được gặp gỡ tiểu thư, quả là cơ duyên khó cầu. Bức Lan Đình Tập Tự này, xin tặng cho tiểu thư để làm kỷ vật vậy."
Miên Nhi có chút kinh ngạc, không ngờ vật quý như vậy, người này nói tặng liền tặng, nhưng nghĩ đến Tạ bá bá cùng nghĩa phụ tình nghĩa thâm giao, chắc hẳn rằng Tạ công tử cũng là vì nể tình nghĩa phụ nên mới làm thế, bèn không khách sáo nữa, vui vẻ nhận lấy, nói:
"Đa tạ công tử."
Tạ Dung tự tay lấy bức thiếp xuống, cẩn thận bỏ vào rương, trao cho nàng, lại hỏi:
"Thẩm tiểu thư một mình ra ngoài hay sao? Thế đạo nhiễu nhương, tuy Tô thành xưa nay luôn an bình, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Sẵn cũng tiện đường, hay là để tại hạ đưa tiểu thư về phủ?"
Miên Nhi thầm nghĩ, người ta vừa tặng quà quý như thế, bây giờ mình lại từ chối cũng không hợp lễ, bèn gật đầu đồng ý.
Tạ Dung cho người chuẩn bị xe ngựa, lại rất quân tử, nhường cho nàng ngồi trong xe, chàng ta chỉ ngồi bên ngoài, suốt buổi không hề nhìn vào trong. Dọc đường đi, hai người cách một lớp rèm xe, vẫn trò chuyện rất vui vẻ. Miên Nhi trước nay chỉ biết quấn lấy nghĩa phụ, mà Thẩm Bạch lại không ưa thích nói chuyện cho lắm, đa số đều là nàng ríu rít nói, người im lặng lắng nghe. Nhưng Tạ Dung lại khác, chàng ta khéo ăn khéo nói, rất biết cách tiếp lời của nàng, vài lần còn chọc cho Miên Nhi bật cười. Cứ thế, chẳng mấy chốc đã về tới Thẩm phủ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn, Tạ Dung bèn bước xuống trước, lại vén rèm lên, cẩn thận đỡ Miên Nhi xuống. Cả hai đang qua lại mấy câu từ biệt, hai cánh cửa nặng nề sau lưng bỗng bật mở ra. Có giọng nói nhu hòa cất lên, hỏi:
"Miên Nhi đã đi đâu vậy?"
Miên Nhi vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, thoạt đầu là vui mừng, sau đó liền nhớ đến chuyện khi sáng, giận dỗi cúi đầu không đáp.
Tạ Dung thấy rõ người trước mặt là ai, lập tức tiến lên phía trước, chắp tay lễ phép chào, nói:
"Thẩm thúc thúc, tiểu điệt tình cờ gặp lệnh thiên kim ở bên ngoài, lo sợ nữ tử một mình sẽ có nguy hiểm, mới đường đột xin phép đưa nàng về. Mong thúc thúc không trách."
Thẩm Bạch nhìn chàng ta, trên mặt chẳng nhìn ra cảm xúc, nhàn nhạt nói:
"Đa tạ công tử có lòng. Thay ta gửi lời hỏi thăm lệnh đường."
Tạ Dung biết đây là ý muốn tiễn khách, bèn cúi chào lần nữa, nói:
"Tiểu điệt nhất định sẽ chuyển lời với gia phụ. Tiểu điệt còn có việc đi trước, xin bái biệt tại đây."
Thẩm Bạch gật gật đầu, không có ý muốn giữ lại.
Đợi Tạ Dung lên xe đi khuất rồi, người mới nhìn Miên Nhi, khẽ nói:
"Vào nhà đi."
... ....
Buổi chiều hôm ấy, Miên Nhi rúc trong gian phòng mới chuyển sang, cả ngày chỉ nằm trên giường, chẳng chịu ăn uống gì.
Thẩm Bạch không thấy nàng ra dùng cơm, trong lòng lo lắng, chỉ đành cho vài món vào giỏ tre, mang đến phòng cho nàng.
Lúc Thẩm Bạch bước vào phòng, chỉ thấy Miên Nhi đang nằm xoay mặt vào trong, nghe tiếng bước chân cũng chẳng nói chẳng rằng. Người khẽ thở dài một tiếng, đặt thức ăn lên bàn, liền tiến đến gần, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng chạm vào vai nàng, dịu giọng gọi:
"Miên Nhi, dậy ăn một chút đi rồi ngủ tiếp."
Miên Nhi vẫn nhất quyết không xoay mặt lại, nghẹn ngào nói:
"Nghĩa phụ không thương Miên Nhi, không ai thương Miên Nhi, Miên Nhi còn ăn cơm làm gì, đói chết càng tốt..."
Nàng đã quen được nghĩa phụ chiều chuộng, tính tình trở nên ưa nhõng nhẽo. Thẩm Bạch biết rõ nàng chỉ đang làm nũng với mình, nhưng lòng vẫn mềm nhũn đi, vội ôm tiểu cô nương vào lòng, bất đắc dĩ dịu dàng dỗ:
"Vi phụ sao lại không thương Miên Nhi? Chính vì quá thương Miên Nhi, ta mới phải làm vậy... Miên Nhi ngoan, không được nhắc đến chết chóc nữa, mau ngồi dậy ăn một chút gì đi.."
Miên Nhi lắc lắc đầu, vẫn không chịu hé miệng ăn.
Thẩm Bạch khẽ thở dài, xoa xoa đầu nàng, nói:
"Tối nay chuyển về phòng cũ đi."
Miên Nhi vừa nghe vậy, hai mắt đã sáng long lanh, vội hỏi lại:
"Nghĩa phụ nói thật sao?"
Thẩm Bạch gật gật đầu.
Nàng liền tức khắc ôm lấy cổ người, mừng rỡ reo lên:
"Nghĩa phụ tốt nhất! Miên Nhi thương nghĩa phụ nhất!"
Thẩm Bạch nhẹ vuốt tóc nàng, thầm than một tiếng:
"Tiểu oan gia."
Miên Nhi được quay về ở cùng nghĩa phụ, tâm trạng rất vui mừng, ăn một hơi hết sạch thức ăn người mang đến.
Đương khi nàng đang nằm dật dựa bên người nghĩa phụ, lim dim mắt xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, trông giống hệt như con mèo lười, thì bên tai bỗng khe khẽ vang lên giọng của nghĩa phụ. Thẩm Bạch vừa thong dong nhâm nhi tách trà Bích Loa thơm ngát, vừa tỏ vẻ như lơ đễnh hỏi:
"Miên Nhi sao lại đi cùng công tử Tạ gia?"
... .......
@Tác giả: Thẩm đại thúc ghen ghen rồi. =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.