Chương 15:
Trần Phan Trúc Giang
29/06/2021
Hơn 7 giờ tối, tôi mặc một chiếc váy màu hồng nhạt màu rất dịu, vừa nhìn thấy xe của Cảnh Long chạy vào trong sân, tôi đã đi nhanh đến đón anh ta, trên môi là nụ cười niềm nở thân thiện. Cảnh Long bước xuống xe trước, tiếp theo sau là Bảo Châu, trông hai người bọn họ cũng không quá mệt mỏi. Thấy anh ta, tôi liền đi tới khoác tay tình tứ, giọng ngọt ngào:
- Anh về rồi đó hả? Có mệt lắm không?
Mọi người nhìn tôi, Cảnh Long cũng nhìn tôi, còn tôi thì vẫn trước sau như một, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Khoác tay thân thiết thêm chút nữa, tôi lại hỏi:
- Anh tắm trước hay là ăn tiệc trước?
Cảnh Long có chút ngơ ngác:
- Tắm trước đi...
Tôi cười rạng rỡ:
- Vậy để em lên pha nước lấy quần áo cho anh, anh lên liền nha.
- Ờ...
Nói rồi, tôi buông tay anh rồi bước nhanh về phía trước, mặc kệ mọi người đang nghĩ gì, tôi cứ thế bước vào nhà, lên cầu thang rồi đi thẳng lên phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, nụ cười trên môi tôi nhạt hơn một chút, ẩn ý hơn một chút... làm vợ người ta đúng là có chút bận rộn ấy chứ nhỉ?
Nước vừa pha xong, Cảnh Long cũng vừa đi vào phòng, thấy tôi đang lấy quần áo từ trong tủ ra, anh ta đứng dựa lưng vào tủ nhỏ, giọng điệu dò xét:
- Hôm nay em uống nhầm thuốc gì vậy? Sao tự dưng tốt với tôi đột xuất vậy?
Tôi đóng cửa tủ, nhún vai trả lời:
- Tôi lúc nào không tốt, là anh nghĩ xấu cho vợ mình.
- Nhưng em khác thường ngày, hôm nay còn khoác tay nữa chứ... bình thường ngủ chung giường em chẳng phải vẫn giữ khoảng cách với tôi còn gì?
Tôi cười cười nhìn anh ta:
- Thì từ giờ tôi không giữ khoảng cách nữa, được chưa?
Cảnh Long vẫn chưa hết hoài nghi, anh ta lại hỏi:
- Thấy chưa, rõ ràng là em có vấn đề... có chuyện gì khác mà tôi không được biết phải không?
Tôi treo quần áo vào phòng tắm, giọng nhàn nhạt:
- Làm gì có chuyện gì, tôi vẫn bình thường.
- Nhưng bình thường em không dịu dàng với tôi như vậy?
- Thì từ giờ tôi sẽ dịu dàng với anh.
Cảnh Long ngạc nhiên nhìn tôi:
- Lý do vì sao đột nhiên lại thay đổi?
Tôi nhàm chán trả lời:
- Tôi là vợ anh, tôi không dịu dàng với anh thì dịu dàng với ai... không dịu dàng chăm sóc anh anh lại nghe lời bà nội cưới thêm vợ khác thì khổ cho tôi mang tiếng một đời chồng.
Cảnh Long lúc này bật cười, anh ta gật gù thích thú:
- Ra là em sợ tôi lấy vợ khác?
Tôi gật đầu:
- Dĩ nhiên, người vợ nào mà không sợ, tôi không phải là ngoại lệ đâu.
Anh ta đột nhiên đi đến trước mặt tôi, giọng trầm trầm:
- Như vậy cũng tốt, chúng ta từ từ bồi đắp tình cảm...
Tôi đẩy anh ta ra xa, giục:
- Anh mau đi tắm đi, cả nhà chờ anh thì lại trách tôi bây giờ.
Cảnh Long cười cười, anh ta quay người đi vào phòng tắm, khoảng mấy giây sau, trong phòng tắm lại truyền ra giọng của anh ta:
- Tôi thấy em xưng em với tôi nghe rất ngọt tai... em đừng xưng tôi nữa... sau này cứ xưng là em đi.
Tôi cũng nói vọng vào:
- Vậy anh cũng đừng hở ra là tôi với em nữa, anh xưng anh với tôi đi.
- Được thôi, anh hiểu rồi.
Tôi phì cười:
- Em cũng hiểu rồi, mình ạ!
- Lập lại lần nữa xem...
Tôi lớn tiếng:
- Em hiểu rồi, mình ạ!
Bên trong phòng tắm im bặt khá lâu, lát sau, tôi mới nghe Cảnh Long cất giọng khàn khàn:
- Ngoan!
Bất giác, tôi ngồi ở ngoài này lại đột nhiên nhoẻn môi cười, nụ cười rất tự nhiên, giống như là xuất phát từ tận đáy lòng vậy. Thật ra, cũng là do tôi đã nghĩ thông suốt được vài chuyện... nếu đúng như thầy Liên đã nói, bọn tôi là có duyên nợ mấy kiếp với nhau, vậy thì kiếp này, tôi sẽ thử một lần dây dưa với anh ta xem kết quả sẽ như thế nào. Giữa bản năng và bản lĩnh của người đàn ông, tôi vẫn tin vào bản thân mình nhiều hơn. Nếu tôi đã cố gắng, vậy đến khi không thể sống chung với nhau được nữa, tôi cũng sẽ không thấy hối hận về những việc mình đã và từng làm. Còn chuyện Bảo Châu có xen vào được giữa tôi và Cảnh Long hay không... vẫn nên xem vào ý Trời!
......................
Bữa tiệc trong nhà với rất nhiều món ngon, suốt cả bữa ăn tôi chỉ tập trung vào ăn uống hoặc là nói chuyện tầm phào với Thu Tuyết chứ vẫn không mở miệng nói được với những con người lớn lao ở đây được một câu nào. Cha chồng tôi, chú Thành, ba anh em nhà họ Huỳnh cùng với Bảo Châu đang hăng say kể lại chiến thắng vẻ vang của mình trước đối thủ nặng ký là chú Lương. Tôi nghe đến muốn ngộp thở mà bọn họ vẫn chưa nói xong, đã vậy có men vào, bọn họ lại nói càng hăng hơn, càng nói càng không có điểm dừng.
- Cô gái gì đó đi theo lão Lương... em thấy cô ta cũng khá giỏi... nói chuyện rất sắc bén.
Gật gù theo Cảnh Đức, Cảnh Long xác nhận:
- Đúng là cô ta rất giỏi, chỉ có điều hành tung hơi bí ẩn.
Cảnh Bảo tò mò:
- Bí ẩn là thế nào hả anh Hai?
Cảnh Long nhàn nhạt trả lời:
- Không thấy được mặt mũi, nghe cô ta nói... cô ta đang bị bệnh gì đó... có thể là vừa phẫu thuật thẩm mỹ xong.
Tôi ngẫm nghĩ trong lòng, có khi nào bọn họ đang nói đến Lệ Dung không nhỉ?
Cảnh Đức lại tò mò hỏi:
- Cô ta là con gái của lão Lương thì phải... em thấy hai người họ rất thân thiết.
Bảo Châu lúc này mới lên tiếng:
- Em cũng nghĩ như vậy... chẳng qua em thấy cô gái đó cũng khá là kỳ lạ, giống như là người ở nơi khác tới.
Cảnh Long đột nhiên cười nói:
- Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, cô ta có là ai thì mình cũng đã chiến thắng... uống thêm ly nữa để chúc mừng, quên những chuyện khác đi.
Thấy Cảnh Long đột nhiên vui vẻ khác thường, mọi người cũng hòa theo mà nâng ly chúc mừng nhau. Tôi thì không quen uống rượu Tây nên đầu óc bây giờ có hơi choáng váng một chút, vẫn là chịu không được nữa, tôi mới đứng dậy ra ngoài hóng mát cho dễ thở hơn.
Đứng bên ngoài được một lát, Thu Tuyết cũng đi ra theo, cô ấy càm ràm:
- Ngồi nhìn Bảo Châu đúng là ngứa mắt, ỷ có chút hiểu biết nên hóng hách... chị Hai, chị cũng thấy cô ta đáng ghét phải không?
Tôi nhìn Thu Tuyết, nheo nheo mắt, tôi hỏi:
- Sao nữa vậy? Lúc nãy vẫn bình thường mà?
Thu Tuyết bĩu môi:
- Thì bình thường nhưng là bình thường với những người bên trong kìa chứ cô ta có coi chị em mình ra gì đâu, chắc cô ta nghĩ mình không giỏi được như cô ta nên mới chảnh choẹ như vậy.
Tôi nói:
- Em biết tính cô ta như vậy, em để trong lòng làm gì?
Thu Tuyết đi đến sát bên tôi, cô ấy nói:
- À có chuyện này chắc em chưa kể với chị đâu nhỉ?
- Chuyện gì?
Thu Tuyết nhanh nhảu:
- Cái hôm mà lão Lương đưa chị về, đáng lý mọi người trong sân sẽ không biết đâu... là do Bảo Châu thọc mạch với bà nội... rồi bà nội nói với cha mình đó.
Tôi nheo mày:
- Thật à?
Thu Tuyết gật đầu chắc nịch:
- Thật, em lúc nào cũng để ý đến nó, nhất cử nhất động của nó làm sao qua mặt em được. Nếu chị không tin, chị hỏi thử chú Năm là biết, em không nói oan cho nó bao giờ.
Tôi gật gù, nếu đúng thật là như vậy, xem ra là Bảo Châu có ý đồ gì đó rồi. Mà tôi cũng đã nghi ngờ từ lâu, tôi không nghĩ là cô ấy ngây thơ vô tội như mọi người vẫn đang nghĩ. Làm gì có chuyện cô ấy bị bệnh không đến đám cưới của tôi với Cảnh Long, có là cô ấy không muốn đến mà thôi. Cô gái giống như Bảo Châu là kiểu người vừa tài giỏi vừa có tham vọng, bỏ qua một cậu ấm như Cảnh Long... cô ấy làm sao cảm thấy cam lòng?
Tự dưng cảm thấy có chút mệt mệt trong người, tôi xoay sang nói với Thu Tuyết:
- Chị không uống được rượu Tây... tự dưng thấy choáng quá, lát em có vào trong, em nói với mọi người là chị lên phòng nghỉ ngơi trước nha.
Thu Tuyết quan tâm hỏi:
- Chị tự đi được không?
Tôi gật gật:
- Được, hơi nhức đầu chút thôi... chị lên phòng truớc nha.
Nói rồi, tôi quay người bước vào trong, bước đi có chút loạng choạng vì hơi choáng. Lên đến phòng, tôi ngã ra giường, hai mắt nhắm chặt lại, cơn buồn ngủ kéo đến lúc nào không hay. Mãi đến khi cảm nhận được hai bên má hơi buồn buồn, tôi mới khó chịu mở mắt nhìn quanh... đập vào mắt tôi lúc này là gương mặt Cảnh Long nhìn tôi chăm chú khiến tôi giật mình, thiếu chút xíu nữa là kêu lên vì hoảng...
Gương mặt ửng đỏ của Cảnh Long gần sát với mặt tôi, hai gương mặt cách nhau không đến hai gang tay... anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, hai bọn tôi nhìn nhau không chớp mắt. Cảnh Long xoa xoa má tôi, giọng anh ta khàn khàn:
- Sao mặt em lại như vậy? Xấu quá đi!
Tôi có hơi hoảng nên vội tránh né Cảnh Long, thấy tôi muốn ngồi dậy, Cảnh Long lại ép tôi dưới thân, đôi mắt đục ngầu, giọng khản đặc véo véo hai bên má tôi:
- Nói cho anh biết đi... sao lại như vậy?
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác toàn thân như nóng rần hết cả lên, ánh mắt lo sợ, tôi run run vờ hỏi:
- Anh nói gì vậy Cảnh Long? Anh say quá rồi đó.
Cảnh Long nheo mày, môi thì chu chu, giọng như là oán trách:
- Em không thật lòng với anh... uổng công anh...
Mặc dù đang rất lo lắng nhưng với câu nói lấp lửng kia của Cảnh Long, tôi vẫn tò mò muốn biết:
- Uổng công gì?
Anh ta bĩu môi, tay chà chà lên mặt tôi, biểu cảm có chút bất mãn:
- Sao vậy nhỉ? Kỳ lạ thật!
Tôi vội đẩy tay anh ra, nghiêm túc quát nhẹ:
- Cảnh Long, đau!
Thấy tôi khó chịu, anh liền giận dỗi nằm ngã ra giường, hơi thở phì phò, anh càu nhàu:
- Được thôi, em nhớ mặt em đó... dám quát anh... em dám quát anh...
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua... tiếng thở đều đặn đột nhiên vang lên, xen lẫn đâu đó còn có tiếng ngáy khe khẽ. Tôi dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành bên cạnh mình, sự lo lắng lúc này cũng gần như tan biến đi hết. Có vẻ như đã tỉnh rượu, tôi mới rón rén trèo xuống giường rồi chạy vọt vào trong phòng tắm. Nhìn gương mặt xấu xí của mình trong gương, chẳng hiểu sao tôi lại thở dài thoải mái một hơi. Vuốt vuốt ngực, may quá, may là mặt tôi vẫn không hề hấn gì, xém chút là tiêu mạng rồi...
Ơ nhưng mà, hôm nay Cảnh Long làm sao vậy, anh ta nói những lời không đầu không đuôi đó... rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ... anh ta đã biết gì rồi sao?
Không đâu, nếu biết thì tại sao anh ta lại để im đến bây giờ? Hay là anh ta chỉ là đang nghi ngờ tôi?
Có lẽ là đang nghi ngờ, có lẽ là như vậy...
............................
Ngày hôm sau, Cảnh Long dậy rất muộn, đã hơn 8 giờ sáng mà anh vẫn còn nướng trên giường. Lúc tôi từ dưới nhà đi lên, mở cửa phòng đã thấy anh mở hai mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, thấy tôi, anh nheo nheo mày, cất giọng khàn khàn:
- Sao không kêu anh dậy?
Tôi đi tới bên giường, đứng nhìn anh, tôi nói:
- Để anh ngủ chứ kêu anh làm gì, hôm nay cũng không cần phải đi làm mà. Anh mệt thì ngủ thêm chút nữa đi, nhìn mặt anh chắc là chưa tỉnh táo hẳn đâu.
Anh ngồi dậy, tay xoa xoa trán, mặt hơi nhăn:
- Lấy cho anh nước... khát nước quá.
Tôi cười cười rồi đi nhanh rót cho anh ly nước, nhìn anh uống một hơi cạn sạch, tôi mới vờ hỏi:
- Hôm qua anh uống nhiều quá, hôm nay còn nhớ gì không?
Cảnh Long xoa xoa cổ mình, giọng anh khản đặc, hai mắt nhìn tôi kiểu tò mò:
- Nhớ gì? Hôm qua anh có nói gì à?
Biểu cảm này chắc là không nhớ gì rồi, thế lại quá tốt, tôi đỡ phải lo lắng lên xuống.
- Không, anh có nói gì đâu, ý em hỏi... không biết là anh còn nhớ hôm qua mình uống nhiều không ấy mà.
- À... không nhớ lắm nhưng chắc là uống khá nhiều.
Nhìn gương mặt nhăn nhó cau có vì khó chịu của anh, tôi liền nói:
- Anh có muốn ăn canh giải rượu không hay để lát nữa ăn? Sáng dưới bếp có nấu sẵn cho anh rồi, giờ chờ anh ăn thôi.
Cảnh Long lười biếng nằm lại xuống giường, anh kéo chăn lên ngang bụng, mắt nhắm, môi nói:
- Anh ngủ thêm chút nữa, lát dậy anh ăn sau.
Tôi gật gù:
- Vậy anh ngủ đi, em xuống nhà.
- Ừm...
Chắc là anh ấy mệt thật nên mới muốn ngủ thêm, bình thường Cảnh Long luôn là người sống có nguyên tắc và đúng giờ, hiếm khi thấy anh ấy với bộ dạng lười biếng như thế này. Mà ngủ thêm cũng tốt, vất vả mấy ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một vài ngày cho lại sức.
Cảnh Long ngủ đến trưa mới chịu dậy, dậy ăn uống chút gì đó rồi lại kéo tôi lên xe đi đến một nơi. Xe chạy khá xa, lên đến lưng chừng một quả đồi thì dừng lại, bọn tôi phải đi bộ lên phía trên. Cảnh Long vừa kéo tôi đi, anh vừa nói ở đây là khu lăng mộ riêng của nhà họ Huỳnh nằm ở một ngọn đồi nhỏ, có vị trí vô cùng đẹp. Nghe anh nhắc đến lăng mộ, ký ức kinh hoàng mấy tháng trước đột nhiên ùa về khiến bước chân tôi có chút khựng lại. Nhìn thấy gương mặt lo sợ của tôi, anh vội vàng nắm chặt lấy tay tôi, giọng anh dịu dàng trấn an:
- Không phải lo nữa... bây giờ khác rồi... anh xin lỗi... có anh ở đây... sẽ không còn chuyện như vậy nữa đâu...
Tôi nhìn khung cảnh chung quanh, giọng run run, tôi hỏi:
- Sao phải tới đây? Đừng đi nữa có được không anh?
Cảnh Long siết chặt tay tôi, anh dịu giọng:
- Thắp nhang cho Cảnh Dục xong sẽ về... nhanh lắm...
Tôi sợ đến nhăn mặt, tôi vội nói:
- Em vào xe ngồi chờ anh được không? Em không muốn vào trong đó.
Cảnh Long xoa xoa tay tôi:
- Không vào trong, mộ của Cảnh Dục ở phía sau... ở sau đó rất đẹp, có thể nhìn thấy được suối nước nữa.
Tôi mở tròn mắt nhìn anh:
- Vậy á? Mộ của Cảnh Dục không ở trong kia sao?
Biểu cảm trên mặt Cảnh Long có chút kỳ lạ:
- Ừ, Cảnh Dục không được phép chôn trong lăng mộ... đi thôi, thắp nhang nói với em ấy vài câu rồi mình về.
Quái nhỉ? Sao lại thế ta?
Cảnh Long đi trước, tôi đi sát theo sau lưng anh, đúng là không vào bên trong lăng mộ thật, chúng tôi đi vòng ra phía sau, phía sau còn có một ngôi mộ khá to, nằm đơn độc một mình giữa khoảng sân đồi rộng lớn. Ngôi mộ được xây cất vô cùng khang trang, hoa văn trên mộ rất lạ, vừa độc đáo lại vừa lạ mắt nữa. Tôi đi theo Cảnh Long đến trước ngôi mộ, nhìn thấy di ảnh của một cậu bé vô cùng điển trai, từng đường nét trên khuôn mặt trong di ảnh kia... thật sự rất giống phiên bản nhỏ của Cảnh Long bây giờ. Không hổ danh là anh em sinh đôi, bọn họ giống nhau vô cùng.
Tôi kề sát tai Cảnh Long, tôi khẽ hỏi:
- Cảnh Dục giống anh quá, lúc nhỏ anh cũng như vậy hả?
Cảnh Long gật gật:
- Ừ, bọn anh rất giống nhau, người ngoài phân biệt không được đâu, người trong nhà còn khó phân biệt nữa là.
Tôi "ồ" lên một tiếng, hèn gì mẹ chồng tôi cứ luôn miệng bảo bà có hai cậu con trai vô cùng đẹp trai... nếu mà Cảnh Dục không chết, vậy thì bây giờ đã có một người giống y đúc với Cảnh Long rồi, thần kỳ thật!
Cảnh Long đưa cho tôi vài nén hương thơm, anh dịu giọng:
- Em thắp cho Cảnh Dục vài nén hương đi, nói với em ấy... em là chị dâu của em ấy.
Tôi gật gù, hai tay chắp lại thành tâm khấn vái, vậy mà chẳng hiểu sao, tôi đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh gương mặt đầy máu của Cảnh Long trong giấc mơ trước kia... sợ đến vã mồ hôi, tôi vội vàng mở mắt...
Hơi thở có chút nặng nề, nhìn sang bên cạnh, Cảnh Long vẫn đang nhìn chằm chằm vào di ảnh của em trai, ánh nhìn thương xót cùng biểu cảm đau lòng là không giấu đi đâu được. Thấy tôi nhìn, Cảnh Long mới khôi phục lại biểu cảm như thường khi, anh khẽ nói:
- Xong rồi à, đưa hương cho anh?
Cảnh Long giúp tôi cắm hương vào lư, anh nhìn vào di ảnh em trai mình lần nữa, giọng rất dịu:
- Anh về đây, nhớ những gì anh nói...
Nán lại thêm chút nữa, Cảnh Long cũng dắt tay tôi rời đi, lúc vòng ra phía ngoài, tôi vẫn cố xoay đầu nhìn về phía ngôi mộ của Cảnh Dục thêm một lần nữa...
Lần này cảm giác hoảng sợ lại càng rõ ràng hơn khi nãy, tôi sợ đến mức run lên, bước chân cũng nhanh hơn... bước vội như muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt... cái loại cảm giác này thật khiến tôi không chịu nổi... càng lúc càng không chịu nổi... giống như là sợ hãi từ kiếp nào rồi vậy...
Cảnh Dục... cái tên này... sao lại đáng sợ đến vậy
- Anh về rồi đó hả? Có mệt lắm không?
Mọi người nhìn tôi, Cảnh Long cũng nhìn tôi, còn tôi thì vẫn trước sau như một, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Khoác tay thân thiết thêm chút nữa, tôi lại hỏi:
- Anh tắm trước hay là ăn tiệc trước?
Cảnh Long có chút ngơ ngác:
- Tắm trước đi...
Tôi cười rạng rỡ:
- Vậy để em lên pha nước lấy quần áo cho anh, anh lên liền nha.
- Ờ...
Nói rồi, tôi buông tay anh rồi bước nhanh về phía trước, mặc kệ mọi người đang nghĩ gì, tôi cứ thế bước vào nhà, lên cầu thang rồi đi thẳng lên phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, nụ cười trên môi tôi nhạt hơn một chút, ẩn ý hơn một chút... làm vợ người ta đúng là có chút bận rộn ấy chứ nhỉ?
Nước vừa pha xong, Cảnh Long cũng vừa đi vào phòng, thấy tôi đang lấy quần áo từ trong tủ ra, anh ta đứng dựa lưng vào tủ nhỏ, giọng điệu dò xét:
- Hôm nay em uống nhầm thuốc gì vậy? Sao tự dưng tốt với tôi đột xuất vậy?
Tôi đóng cửa tủ, nhún vai trả lời:
- Tôi lúc nào không tốt, là anh nghĩ xấu cho vợ mình.
- Nhưng em khác thường ngày, hôm nay còn khoác tay nữa chứ... bình thường ngủ chung giường em chẳng phải vẫn giữ khoảng cách với tôi còn gì?
Tôi cười cười nhìn anh ta:
- Thì từ giờ tôi không giữ khoảng cách nữa, được chưa?
Cảnh Long vẫn chưa hết hoài nghi, anh ta lại hỏi:
- Thấy chưa, rõ ràng là em có vấn đề... có chuyện gì khác mà tôi không được biết phải không?
Tôi treo quần áo vào phòng tắm, giọng nhàn nhạt:
- Làm gì có chuyện gì, tôi vẫn bình thường.
- Nhưng bình thường em không dịu dàng với tôi như vậy?
- Thì từ giờ tôi sẽ dịu dàng với anh.
Cảnh Long ngạc nhiên nhìn tôi:
- Lý do vì sao đột nhiên lại thay đổi?
Tôi nhàm chán trả lời:
- Tôi là vợ anh, tôi không dịu dàng với anh thì dịu dàng với ai... không dịu dàng chăm sóc anh anh lại nghe lời bà nội cưới thêm vợ khác thì khổ cho tôi mang tiếng một đời chồng.
Cảnh Long lúc này bật cười, anh ta gật gù thích thú:
- Ra là em sợ tôi lấy vợ khác?
Tôi gật đầu:
- Dĩ nhiên, người vợ nào mà không sợ, tôi không phải là ngoại lệ đâu.
Anh ta đột nhiên đi đến trước mặt tôi, giọng trầm trầm:
- Như vậy cũng tốt, chúng ta từ từ bồi đắp tình cảm...
Tôi đẩy anh ta ra xa, giục:
- Anh mau đi tắm đi, cả nhà chờ anh thì lại trách tôi bây giờ.
Cảnh Long cười cười, anh ta quay người đi vào phòng tắm, khoảng mấy giây sau, trong phòng tắm lại truyền ra giọng của anh ta:
- Tôi thấy em xưng em với tôi nghe rất ngọt tai... em đừng xưng tôi nữa... sau này cứ xưng là em đi.
Tôi cũng nói vọng vào:
- Vậy anh cũng đừng hở ra là tôi với em nữa, anh xưng anh với tôi đi.
- Được thôi, anh hiểu rồi.
Tôi phì cười:
- Em cũng hiểu rồi, mình ạ!
- Lập lại lần nữa xem...
Tôi lớn tiếng:
- Em hiểu rồi, mình ạ!
Bên trong phòng tắm im bặt khá lâu, lát sau, tôi mới nghe Cảnh Long cất giọng khàn khàn:
- Ngoan!
Bất giác, tôi ngồi ở ngoài này lại đột nhiên nhoẻn môi cười, nụ cười rất tự nhiên, giống như là xuất phát từ tận đáy lòng vậy. Thật ra, cũng là do tôi đã nghĩ thông suốt được vài chuyện... nếu đúng như thầy Liên đã nói, bọn tôi là có duyên nợ mấy kiếp với nhau, vậy thì kiếp này, tôi sẽ thử một lần dây dưa với anh ta xem kết quả sẽ như thế nào. Giữa bản năng và bản lĩnh của người đàn ông, tôi vẫn tin vào bản thân mình nhiều hơn. Nếu tôi đã cố gắng, vậy đến khi không thể sống chung với nhau được nữa, tôi cũng sẽ không thấy hối hận về những việc mình đã và từng làm. Còn chuyện Bảo Châu có xen vào được giữa tôi và Cảnh Long hay không... vẫn nên xem vào ý Trời!
......................
Bữa tiệc trong nhà với rất nhiều món ngon, suốt cả bữa ăn tôi chỉ tập trung vào ăn uống hoặc là nói chuyện tầm phào với Thu Tuyết chứ vẫn không mở miệng nói được với những con người lớn lao ở đây được một câu nào. Cha chồng tôi, chú Thành, ba anh em nhà họ Huỳnh cùng với Bảo Châu đang hăng say kể lại chiến thắng vẻ vang của mình trước đối thủ nặng ký là chú Lương. Tôi nghe đến muốn ngộp thở mà bọn họ vẫn chưa nói xong, đã vậy có men vào, bọn họ lại nói càng hăng hơn, càng nói càng không có điểm dừng.
- Cô gái gì đó đi theo lão Lương... em thấy cô ta cũng khá giỏi... nói chuyện rất sắc bén.
Gật gù theo Cảnh Đức, Cảnh Long xác nhận:
- Đúng là cô ta rất giỏi, chỉ có điều hành tung hơi bí ẩn.
Cảnh Bảo tò mò:
- Bí ẩn là thế nào hả anh Hai?
Cảnh Long nhàn nhạt trả lời:
- Không thấy được mặt mũi, nghe cô ta nói... cô ta đang bị bệnh gì đó... có thể là vừa phẫu thuật thẩm mỹ xong.
Tôi ngẫm nghĩ trong lòng, có khi nào bọn họ đang nói đến Lệ Dung không nhỉ?
Cảnh Đức lại tò mò hỏi:
- Cô ta là con gái của lão Lương thì phải... em thấy hai người họ rất thân thiết.
Bảo Châu lúc này mới lên tiếng:
- Em cũng nghĩ như vậy... chẳng qua em thấy cô gái đó cũng khá là kỳ lạ, giống như là người ở nơi khác tới.
Cảnh Long đột nhiên cười nói:
- Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, cô ta có là ai thì mình cũng đã chiến thắng... uống thêm ly nữa để chúc mừng, quên những chuyện khác đi.
Thấy Cảnh Long đột nhiên vui vẻ khác thường, mọi người cũng hòa theo mà nâng ly chúc mừng nhau. Tôi thì không quen uống rượu Tây nên đầu óc bây giờ có hơi choáng váng một chút, vẫn là chịu không được nữa, tôi mới đứng dậy ra ngoài hóng mát cho dễ thở hơn.
Đứng bên ngoài được một lát, Thu Tuyết cũng đi ra theo, cô ấy càm ràm:
- Ngồi nhìn Bảo Châu đúng là ngứa mắt, ỷ có chút hiểu biết nên hóng hách... chị Hai, chị cũng thấy cô ta đáng ghét phải không?
Tôi nhìn Thu Tuyết, nheo nheo mắt, tôi hỏi:
- Sao nữa vậy? Lúc nãy vẫn bình thường mà?
Thu Tuyết bĩu môi:
- Thì bình thường nhưng là bình thường với những người bên trong kìa chứ cô ta có coi chị em mình ra gì đâu, chắc cô ta nghĩ mình không giỏi được như cô ta nên mới chảnh choẹ như vậy.
Tôi nói:
- Em biết tính cô ta như vậy, em để trong lòng làm gì?
Thu Tuyết đi đến sát bên tôi, cô ấy nói:
- À có chuyện này chắc em chưa kể với chị đâu nhỉ?
- Chuyện gì?
Thu Tuyết nhanh nhảu:
- Cái hôm mà lão Lương đưa chị về, đáng lý mọi người trong sân sẽ không biết đâu... là do Bảo Châu thọc mạch với bà nội... rồi bà nội nói với cha mình đó.
Tôi nheo mày:
- Thật à?
Thu Tuyết gật đầu chắc nịch:
- Thật, em lúc nào cũng để ý đến nó, nhất cử nhất động của nó làm sao qua mặt em được. Nếu chị không tin, chị hỏi thử chú Năm là biết, em không nói oan cho nó bao giờ.
Tôi gật gù, nếu đúng thật là như vậy, xem ra là Bảo Châu có ý đồ gì đó rồi. Mà tôi cũng đã nghi ngờ từ lâu, tôi không nghĩ là cô ấy ngây thơ vô tội như mọi người vẫn đang nghĩ. Làm gì có chuyện cô ấy bị bệnh không đến đám cưới của tôi với Cảnh Long, có là cô ấy không muốn đến mà thôi. Cô gái giống như Bảo Châu là kiểu người vừa tài giỏi vừa có tham vọng, bỏ qua một cậu ấm như Cảnh Long... cô ấy làm sao cảm thấy cam lòng?
Tự dưng cảm thấy có chút mệt mệt trong người, tôi xoay sang nói với Thu Tuyết:
- Chị không uống được rượu Tây... tự dưng thấy choáng quá, lát em có vào trong, em nói với mọi người là chị lên phòng nghỉ ngơi trước nha.
Thu Tuyết quan tâm hỏi:
- Chị tự đi được không?
Tôi gật gật:
- Được, hơi nhức đầu chút thôi... chị lên phòng truớc nha.
Nói rồi, tôi quay người bước vào trong, bước đi có chút loạng choạng vì hơi choáng. Lên đến phòng, tôi ngã ra giường, hai mắt nhắm chặt lại, cơn buồn ngủ kéo đến lúc nào không hay. Mãi đến khi cảm nhận được hai bên má hơi buồn buồn, tôi mới khó chịu mở mắt nhìn quanh... đập vào mắt tôi lúc này là gương mặt Cảnh Long nhìn tôi chăm chú khiến tôi giật mình, thiếu chút xíu nữa là kêu lên vì hoảng...
Gương mặt ửng đỏ của Cảnh Long gần sát với mặt tôi, hai gương mặt cách nhau không đến hai gang tay... anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, hai bọn tôi nhìn nhau không chớp mắt. Cảnh Long xoa xoa má tôi, giọng anh ta khàn khàn:
- Sao mặt em lại như vậy? Xấu quá đi!
Tôi có hơi hoảng nên vội tránh né Cảnh Long, thấy tôi muốn ngồi dậy, Cảnh Long lại ép tôi dưới thân, đôi mắt đục ngầu, giọng khản đặc véo véo hai bên má tôi:
- Nói cho anh biết đi... sao lại như vậy?
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác toàn thân như nóng rần hết cả lên, ánh mắt lo sợ, tôi run run vờ hỏi:
- Anh nói gì vậy Cảnh Long? Anh say quá rồi đó.
Cảnh Long nheo mày, môi thì chu chu, giọng như là oán trách:
- Em không thật lòng với anh... uổng công anh...
Mặc dù đang rất lo lắng nhưng với câu nói lấp lửng kia của Cảnh Long, tôi vẫn tò mò muốn biết:
- Uổng công gì?
Anh ta bĩu môi, tay chà chà lên mặt tôi, biểu cảm có chút bất mãn:
- Sao vậy nhỉ? Kỳ lạ thật!
Tôi vội đẩy tay anh ra, nghiêm túc quát nhẹ:
- Cảnh Long, đau!
Thấy tôi khó chịu, anh liền giận dỗi nằm ngã ra giường, hơi thở phì phò, anh càu nhàu:
- Được thôi, em nhớ mặt em đó... dám quát anh... em dám quát anh...
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua... tiếng thở đều đặn đột nhiên vang lên, xen lẫn đâu đó còn có tiếng ngáy khe khẽ. Tôi dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành bên cạnh mình, sự lo lắng lúc này cũng gần như tan biến đi hết. Có vẻ như đã tỉnh rượu, tôi mới rón rén trèo xuống giường rồi chạy vọt vào trong phòng tắm. Nhìn gương mặt xấu xí của mình trong gương, chẳng hiểu sao tôi lại thở dài thoải mái một hơi. Vuốt vuốt ngực, may quá, may là mặt tôi vẫn không hề hấn gì, xém chút là tiêu mạng rồi...
Ơ nhưng mà, hôm nay Cảnh Long làm sao vậy, anh ta nói những lời không đầu không đuôi đó... rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ... anh ta đã biết gì rồi sao?
Không đâu, nếu biết thì tại sao anh ta lại để im đến bây giờ? Hay là anh ta chỉ là đang nghi ngờ tôi?
Có lẽ là đang nghi ngờ, có lẽ là như vậy...
............................
Ngày hôm sau, Cảnh Long dậy rất muộn, đã hơn 8 giờ sáng mà anh vẫn còn nướng trên giường. Lúc tôi từ dưới nhà đi lên, mở cửa phòng đã thấy anh mở hai mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, thấy tôi, anh nheo nheo mày, cất giọng khàn khàn:
- Sao không kêu anh dậy?
Tôi đi tới bên giường, đứng nhìn anh, tôi nói:
- Để anh ngủ chứ kêu anh làm gì, hôm nay cũng không cần phải đi làm mà. Anh mệt thì ngủ thêm chút nữa đi, nhìn mặt anh chắc là chưa tỉnh táo hẳn đâu.
Anh ngồi dậy, tay xoa xoa trán, mặt hơi nhăn:
- Lấy cho anh nước... khát nước quá.
Tôi cười cười rồi đi nhanh rót cho anh ly nước, nhìn anh uống một hơi cạn sạch, tôi mới vờ hỏi:
- Hôm qua anh uống nhiều quá, hôm nay còn nhớ gì không?
Cảnh Long xoa xoa cổ mình, giọng anh khản đặc, hai mắt nhìn tôi kiểu tò mò:
- Nhớ gì? Hôm qua anh có nói gì à?
Biểu cảm này chắc là không nhớ gì rồi, thế lại quá tốt, tôi đỡ phải lo lắng lên xuống.
- Không, anh có nói gì đâu, ý em hỏi... không biết là anh còn nhớ hôm qua mình uống nhiều không ấy mà.
- À... không nhớ lắm nhưng chắc là uống khá nhiều.
Nhìn gương mặt nhăn nhó cau có vì khó chịu của anh, tôi liền nói:
- Anh có muốn ăn canh giải rượu không hay để lát nữa ăn? Sáng dưới bếp có nấu sẵn cho anh rồi, giờ chờ anh ăn thôi.
Cảnh Long lười biếng nằm lại xuống giường, anh kéo chăn lên ngang bụng, mắt nhắm, môi nói:
- Anh ngủ thêm chút nữa, lát dậy anh ăn sau.
Tôi gật gù:
- Vậy anh ngủ đi, em xuống nhà.
- Ừm...
Chắc là anh ấy mệt thật nên mới muốn ngủ thêm, bình thường Cảnh Long luôn là người sống có nguyên tắc và đúng giờ, hiếm khi thấy anh ấy với bộ dạng lười biếng như thế này. Mà ngủ thêm cũng tốt, vất vả mấy ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một vài ngày cho lại sức.
Cảnh Long ngủ đến trưa mới chịu dậy, dậy ăn uống chút gì đó rồi lại kéo tôi lên xe đi đến một nơi. Xe chạy khá xa, lên đến lưng chừng một quả đồi thì dừng lại, bọn tôi phải đi bộ lên phía trên. Cảnh Long vừa kéo tôi đi, anh vừa nói ở đây là khu lăng mộ riêng của nhà họ Huỳnh nằm ở một ngọn đồi nhỏ, có vị trí vô cùng đẹp. Nghe anh nhắc đến lăng mộ, ký ức kinh hoàng mấy tháng trước đột nhiên ùa về khiến bước chân tôi có chút khựng lại. Nhìn thấy gương mặt lo sợ của tôi, anh vội vàng nắm chặt lấy tay tôi, giọng anh dịu dàng trấn an:
- Không phải lo nữa... bây giờ khác rồi... anh xin lỗi... có anh ở đây... sẽ không còn chuyện như vậy nữa đâu...
Tôi nhìn khung cảnh chung quanh, giọng run run, tôi hỏi:
- Sao phải tới đây? Đừng đi nữa có được không anh?
Cảnh Long siết chặt tay tôi, anh dịu giọng:
- Thắp nhang cho Cảnh Dục xong sẽ về... nhanh lắm...
Tôi sợ đến nhăn mặt, tôi vội nói:
- Em vào xe ngồi chờ anh được không? Em không muốn vào trong đó.
Cảnh Long xoa xoa tay tôi:
- Không vào trong, mộ của Cảnh Dục ở phía sau... ở sau đó rất đẹp, có thể nhìn thấy được suối nước nữa.
Tôi mở tròn mắt nhìn anh:
- Vậy á? Mộ của Cảnh Dục không ở trong kia sao?
Biểu cảm trên mặt Cảnh Long có chút kỳ lạ:
- Ừ, Cảnh Dục không được phép chôn trong lăng mộ... đi thôi, thắp nhang nói với em ấy vài câu rồi mình về.
Quái nhỉ? Sao lại thế ta?
Cảnh Long đi trước, tôi đi sát theo sau lưng anh, đúng là không vào bên trong lăng mộ thật, chúng tôi đi vòng ra phía sau, phía sau còn có một ngôi mộ khá to, nằm đơn độc một mình giữa khoảng sân đồi rộng lớn. Ngôi mộ được xây cất vô cùng khang trang, hoa văn trên mộ rất lạ, vừa độc đáo lại vừa lạ mắt nữa. Tôi đi theo Cảnh Long đến trước ngôi mộ, nhìn thấy di ảnh của một cậu bé vô cùng điển trai, từng đường nét trên khuôn mặt trong di ảnh kia... thật sự rất giống phiên bản nhỏ của Cảnh Long bây giờ. Không hổ danh là anh em sinh đôi, bọn họ giống nhau vô cùng.
Tôi kề sát tai Cảnh Long, tôi khẽ hỏi:
- Cảnh Dục giống anh quá, lúc nhỏ anh cũng như vậy hả?
Cảnh Long gật gật:
- Ừ, bọn anh rất giống nhau, người ngoài phân biệt không được đâu, người trong nhà còn khó phân biệt nữa là.
Tôi "ồ" lên một tiếng, hèn gì mẹ chồng tôi cứ luôn miệng bảo bà có hai cậu con trai vô cùng đẹp trai... nếu mà Cảnh Dục không chết, vậy thì bây giờ đã có một người giống y đúc với Cảnh Long rồi, thần kỳ thật!
Cảnh Long đưa cho tôi vài nén hương thơm, anh dịu giọng:
- Em thắp cho Cảnh Dục vài nén hương đi, nói với em ấy... em là chị dâu của em ấy.
Tôi gật gù, hai tay chắp lại thành tâm khấn vái, vậy mà chẳng hiểu sao, tôi đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh gương mặt đầy máu của Cảnh Long trong giấc mơ trước kia... sợ đến vã mồ hôi, tôi vội vàng mở mắt...
Hơi thở có chút nặng nề, nhìn sang bên cạnh, Cảnh Long vẫn đang nhìn chằm chằm vào di ảnh của em trai, ánh nhìn thương xót cùng biểu cảm đau lòng là không giấu đi đâu được. Thấy tôi nhìn, Cảnh Long mới khôi phục lại biểu cảm như thường khi, anh khẽ nói:
- Xong rồi à, đưa hương cho anh?
Cảnh Long giúp tôi cắm hương vào lư, anh nhìn vào di ảnh em trai mình lần nữa, giọng rất dịu:
- Anh về đây, nhớ những gì anh nói...
Nán lại thêm chút nữa, Cảnh Long cũng dắt tay tôi rời đi, lúc vòng ra phía ngoài, tôi vẫn cố xoay đầu nhìn về phía ngôi mộ của Cảnh Dục thêm một lần nữa...
Lần này cảm giác hoảng sợ lại càng rõ ràng hơn khi nãy, tôi sợ đến mức run lên, bước chân cũng nhanh hơn... bước vội như muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt... cái loại cảm giác này thật khiến tôi không chịu nổi... càng lúc càng không chịu nổi... giống như là sợ hãi từ kiếp nào rồi vậy...
Cảnh Dục... cái tên này... sao lại đáng sợ đến vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.