Chương 23:
Trần Phan Trúc Giang
29/06/2021
Gấp quá, tôi chạy nhanh xuống dưới nhà rồi quơ vội con xe đạp, một mình đạp điên cuồng đến xưởng gỗ. Trời bên ngoài vừa tối vừa lạnh, bỏ qua hết tất cả những nỗi sợ hãi của bản thân, một mình tôi đạp xe trong đêm, trong lòng nóng như có lửa đốt. Lúc tôi đến nơi, tôi thấy cha tôi cũng có mặt ở đó, thấy tôi, ông đi nhanh đến, biểu cảm lo lắng tột độ:
- Con đi một mình tới đây hả?
Tôi gật đầu, thở hồng hộc:
- Dạ... Cảnh Long đâu cha? Anh ấy đâu?
Cha tôi lắc đầu, vừa nói vừa dè chừng nhìn sắc mặt của tôi:
- Vẫn chưa tìm thấy...
Tim tôi đập thình thịch, tôi bước thật nhanh vào bên trong, nơi có cha mẹ chồng tôi đang ngồi. Đến bên cạnh mẹ chồng tôi, nhìn gương mặt lấm lem nước mắt của bà, tôi run run hỏi:
- Mẹ...
Còn chưa kịp hỏi hết câu, mẹ chồng tôi đã òa lên khóc:
- Vẫn chưa tìm được con ơi... chưa tìm được...
Tôi đứng như trời trồng, toàn thân như rét run, không có gió mà vẫn run cầm cập, cũng may là có cha tôi đến kế bên rồi kéo tôi ngồi xuống ghế, ông vỗ vỗ vai tôi, gấp gáp trấn an:
- Con gái... công an đang tìm kiếm... rồi sẽ tìm thấy Cảnh Long thôi... con đừng lo... đừng lo con...
Tôi đờ đẫn hết cả người, đầu thì gật gật nhưng tâm trí lại rối đến mức... không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì khác ngoài hai chữ "Cảnh Long".
Rốt cuộc thì Cảnh Long đang ở đâu? Sao anh ấy lại mất tích? Đang yên đang lành tại sao lại mất tích?
Cảnh Đức vừa nghe điện thoại, chú ấy vừa đi đến chỗ tôi, vẻ mặt nghiêm trọng nặng nề, chú ấy hỏi:
- Chị Hai, tôi thấy lúc tối anh Hai có gọi cho chị... anh ấy có nói gì khác lạ với chị không?
Tôi run run, cố suy nghĩ lại mọi chuyện rồi mới lắc đầu trả lời:
- Không có... anh ấy chỉ nói... tối nay nữa là xong hết công chuyện... rồi... rồi anh ấy sẽ về nhà với tôi...
Cảnh Đức nhìn tôi chăm chú, giây lát sau, tôi thấy chú ấy khẽ chau mày, ý tứ vô cùng nghiêm trọng:
- Vậy thì lạ thật... anh ấy đi đâu? Camera chỉ quay được cảnh anh ấy đi ra ngoài... theo hướng đi thì có lẽ là đi vào phía rừng nhà mình... nhưng mà...
Dừng một chút, Cảnh Đức lại chau mày, giọng đầy lo lắng kèm theo tò mò:
- Nhưng nửa đêm... anh ấy vào rừng để làm gì? Muốn đi thăm rừng thì cũng đi vào ban ngày... ban đêm thì...
Cảnh Đức nói đến đây, mẹ chồng tôi vội gấp gáp quay sang cha chồng tôi, bà hoảng loạn:
- Ông... hay ông gọi cho thầy Liên đi... tôi thấy chuyện này... gọi đi ông...
Cha chồng tôi căng thẳng, ông ngập ngừng do dự:
- Nhưng mà...
Mẹ chồng tôi quýnh lên:
- Nhưng nhị gì nữa ông... ông mau gọi cho thầy Liên đi... tôi chỉ còn có một mình Cảnh Long thôi đó... ông mau làm gì để cứu con tôi đi... ông mau làm đi...
Cha chồng tôi bình thường luôn là người nghiêm nghị độc tài, ông ấy hầu như chưa từng bị ai sai khiến hay là nói nặng lời. Vậy mà giờ đây, ông ấy lại bị mẹ chồng tôi trách móc truớc mặt bao nhiêu người mà lại không phản kháng, không khó chịu, cũng không dám nói một câu gì trách móc. Có lẽ đối với ông ấy, Cảnh Long quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác...
- Đợi tôi một chút.
Ông vỗ nhẹ lên vai bà để trấn an rồi mới đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại để gọi cho ai đó. Mẹ chồng tôi lúc này lại òa lên khóc, bà ôm mặt khóc rưng rức, cũng chẳng để ý đến việc ở đây có bao nhiêu người đang nhìn. Tôi nhìn bà, trong lòng thấy xót xa vô cùng, nếu không kìm lại được chắc tôi cũng đã òa lên mà khóc theo bà rồi. Hít vào một hơi để lấy lại sự bình tĩnh, tôi lúc này phải thật mạnh mẽ, thật tỉnh táo để giải quyết mọi chuyện. Cảnh Long nhất định là không có chuyện gì... anh ấy chắc chắn sẽ không sao... chắc chắn sẽ không sao!
Tôi đứng dậy đi đến chỗ mẹ chồng, kéo ghế ngồi xuống cạnh bà, tôi ôm bà vào lòng, xoa xoa vai bà trấn an:
- Cảnh Long anh ấy không có sao đâu... anh ấy đã hứa với con xong việc là sẽ về... anh ấy sẽ bình an trở về... mẹ yên tâm đi... yên tâm đi.
Mẹ chồng tôi vẫn cứ khóc, bà ôm chằm lấy tôi mà khóc không ngừng, từng tiếng nấc nghẹn ngào như khiến cõi lòng tôi vụn vỡ. Giữa đêm sương lạnh gió đìu hiu, tiếng khóc nức nở của bà vang vọng khắp một phân xưởng rộng lớn khiến ai nghe thấy được cũng đều cảm thấy mủi lòng xót thương....
Gần 5 phút sau, cha chồng tôi đi vào, ông ngồi xuống ghế, thở dài nói:
- Không tìm được thầy Liên...
Mẹ chồng tôi kinh hoảng hỏi:
- Sao lại không tìm được?
Ông bất lực lắc đầu:
- A Định nói ông ấy đi được một tuần rồi... cũng không có nói là đi đâu... không thể liên lạc được.
Mẹ chồng tôi gào lên, nước mắt rơi lã chã:
- Giờ phút quan trọng này thì lại không tìm được thầy Liên... trời ơi là trời!
Tôi cũng hoảng loạn đến run rẩy, trong lòng rối rắm như tơ vò nhưng lại không biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Cha chồng tôi hít vào một hơi, giọng ông dịu hơn bình thường rất nhiều:
- Bà bình tĩnh trước đi đã, công an còn đang tìm kiếm... tôi cho người phong tỏa cả cái khu này lại rồi, rồi sẽ tìm được con nó thôi...
Mẹ chồng tôi lại quýnh lên:
- Nhưng từ khuya tới giờ rồi... mấy tiếng đồng hồ rồi...
Tôi run lắm nhưng vẫn cố trấn an bà:
- Mẹ bình tĩnh đi... sẽ tìm được mà... công an họ hay lắm...
Tôi vừa dứt câu, bên ngoài rần rần tiếng bước chân đi vào. Ngước mắt nhìn lên, tôi thấy gia đình Bảo Châu với vài người thân cận cũng chạy tới hỏi thăm tình hình của Cảnh Long. Bảo Châu ngồi bên cạnh mẹ chồng tôi, cô ấy phụ với tôi trấn an tinh thần bà ấy. Mẹ chồng tôi bây giờ hoảng loạn lắm, cứ khóc suốt từ nãy tới giờ. Tôi may ra vẫn bình tĩnh hơn được một chút, biết khống chế cảm xúc của mình, chứ giờ mà tôi cũng như mẹ chồng tôi chắc mọi chuyện rối tung lên hết quá...
.........................
Trời dần sáng, đoàn người tìm kiếm ở rừng sản xuất cũng từ từ kéo nhau quay về, công an thông báo vẫn chưa tìm được Cảnh Long, hiện giờ vẫn cho người tìm kiếm ở các khu vực xung quanh. Nếu như đến trưa mà vẫn chưa tìm đuợc anh ấy, mọi người mới tính đến chuyện sẽ cho đội đi rừng vào tìm kiếm bên trong rừng "Tam Giác", khu rừng nguyên sơ và nguy hiểm nhất vùng đất này. Nhưng rất hy vọng, rất hy vọng Cảnh Long sẽ không đi vào trong đó... hy vọng anh ấy chỉ bị lạc đâu đó trong rừng sản xuất gỗ... thật sự hy vọng...
Cảnh sát Hưng phụ trách việc tìm kiếm Cảnh Long, chú ấy nặng nề thông báo với gia đình:
- Từ bây giờ cho đến 11 giờ sáng ngày hôm nay, nếu vẫn chưa tìm được Cảnh Long, bọn tôi sẽ cho người phối hợp với người dân địa phương mình... mở một tổ đi rừng chuyên nghiệp để vào rừng "Tam Giác" tìm kiếm cậu Cảnh Long. Đây sẽ là phương án xấu nhất xảy ra nếu vẫn chưa tìm được tung tích của cậu.
Cha chồng tôi lạnh giọng, ông hỏi:
- Từ xưởng nhà tôi muốn đi tới rừng "Tam Giác" ước chừng phải băng qua 3 khu rừng lấy gỗ rộng mấy ngàn héc ta... chú nghĩ... Cảnh Long làm sao đi tới đó được?
Chú Hưng nghiêm giọng:
- Chúng tôi đã lập chốt chặn, kiểm tra camera đường chính, các nơi có gắn camera chúng tôi cũng đã xem xét rất kỹ lưỡng nhưng vẫn không tìm được tung tích của cậu Cảnh Long. Trong bán kính 100km trở lại đây gần như cũng không có, bao gồm cả việc tìm kiếm ở rừng nhà mình. Bây giờ chỉ còn duy nhất một nơi là rừng "Tam Giác" vẫn chưa tìm kiếm. Nếu như đến 11 giờ sáng mà đội tìm kiếm vẫn tìm không ra... chúng tôi chỉ còn một cách là đi vào rừng Tam Giác.. đó là cách cuối cùng. Còn nếu vẫn không có.... vậy phải để cấp trên cho cán bộ xuống điều tra rộng hơn.
Cảnh Đức nghiêm túc hỏi:
- Chú Hưng nghĩ anh của con đi tới rừng "Tam Giác"?
Chú Hưng thở dài trả lời:
- Cái đó chú không chắc chắn, trước mắt chỉ còn khu đó là chưa tìm kiếm... nhưng chú vẫn hy vọng là Cảnh Long không vào trong đó...
Nói đến đây, chú Hưng đột nhiên quay sang cha chồng tôi, chú khẽ hỏi:
- Tôi nghe nói... trước kia cậu Cảnh Long đã từng đi vào rừng đó rồi? Có phải không?
Cha chồng tôi im lặng nhìn về phía chú Hưng, giọng ông khàn khàn, thái độ không vui:
- Phải, nó đã từng vào trong đó nên tôi chắc chắn là con tôi sẽ không vào lần thứ hai... chú khỏi cần cho người tìm kiếm.
Chú Hưng nghiêm nghị nhìn về phía cha chồng tôi:
- Ông Độ, tôi biết ông không thích nghe những lời này... nhưng mà... rừng Tam Giác là một nơi tâm linh... tôi nghĩ ông cần phải suy nghĩ lại... trước khi để mọi chuyện quá muộn.
Tôi đứng nhìn bọn họ, lại nghe hết tất cả những gì bọn họ nói từ nãy tới giờ... càng lúc càng tò mò về khu rừng "Tam Giác" kia. Có vẻ như... tôi dường như đã bỏ qua chuyện gì đó rồi thì phải?
...................................
Mọi người vẫn đang tích cực tìm kiếm, đã qua 12 giờ trưa nhưng vẫn chưa có tung tích gì của Cảnh Long. Cha chồng tôi vẫn quyết định không cho mọi người vào rừng "Tam Giác" để tìm kiếm, ông muốn mọi người tìm kiếm ở xung quanh trước, đến khi không còn chỗ nào để tìm nữa thì mới tính đến chuyện mở tổ tìm kiếm ở rừng "Tam Giác". Tôi cũng không biết lý do vì sao ông lại quyết định như vậy hoặc có khi... ông không tin là Cảnh Long có thể đi đến được chỗ đó cũng nên.
Mẹ chồng tôi thì khóc sướt mướt, hết khóc thì lại ngồi thẫn thờ, ăn uống cũng không màng đến. Chuyện Cảnh Long mất tích vẫn chưa báo cho bà nội biết, hiện giờ bà đang ở nhà với Bảo Châu và vợ chồng chú Tư, cha chồng tôi nói với bà là vợ chồng tôi đi với vợ chồng ông có việc cần giải quyết, giấu được bà lúc nào thì hay lúc đó.
Tôi ngồi một mình một góc, trên tay giữ chặt chiếc bút bi mà Cảnh Long để lại ở chỗ làm việc. Tôi lo quá, không biết anh bây giờ đang ở đâu, có ổn không, có bình an vô sự hay không nữa?!
Cảnh Đức đưa đến cho tôi chai nước suối nhỏ, chú ấy kéo ghế ngồi xuống, giọng khẽ dịu:
- Chị Hai, chị uống chút nước đi... từ sáng giờ tôi thấy chị vẫn chưa ăn uống gì.
Tôi lắc đầu, nói như không nổi:
- Tôi không uống nổi... chú để đó đi.
Cảnh Đức thở dài:
- Chị cứ như vậy làm sao được, nếu để anh Hai biết... anh ấy sẽ không vui đâu. Muốn tìm anh Hai thì chị cũng phải ăn uống đầy đủ chứ... như vậy mới có sức tìm anh ấy được.
Tôi thở dài, nước mắt đọng nơi khóe mi:
- Đêm qua anh ấy vẫn tốt mà, anh ấy vẫn còn gọi về cho tôi... sao bây giờ lại thành ra như vậy? Anh ấy đi đâu?
Cảnh Đức lo lắng nói:
- Tôi cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra nữa... chỉ có hơn mười phút... quay ra quay vào đã không còn thấy anh ấy nữa...
Lại chợt nghĩ đến chuyện mà chú Hưng vừa nói, tôi vội hỏi khẽ Cảnh Đức:
- Sao ba không cho chú Hưng vào rừng "Tam Giác" tìm Cảnh Long? Chú có biết chuyện gì không?
Cảnh Đức chau mày nhìn tôi, chú ấy do dự rất lâu, ánh mắt dao động cực kỳ phức tạp nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói cho tôi nghe:
- Thật ra... có chuyện này chị vẫn chưa biết... lúc còn nhỏ... anh Hai với anh Ba đã từng vào trong rừng "Tam Giác". Kết quả là... anh Hai bị thương khắp người, còn anh Ba... anh Ba thì chết...
Tôi kinh ngạc, chuyện này... chuyện này...
- Anh Ba... là Cảnh Dục?
Cảnh Đức nghiêm túc gật đầu:
- Phải, là anh Cảnh Dục... chuyện này... là điều gần như cấm kỵ của ba, ông ấy không muốn ai nhắc đến...
Tôi ấp úng cả nửa ngày:
- Nhưng... tôi... nhưng sao anh em bọn họ lại vào trong đó? Rừng Tam Giác là nơi vô cùng nguy hiểm.... anh em bọn họ vào đó để làm gì?
Cảnh Đức đột nhiên sa sầm mặt, biểu cảm cứng ngắt sượng trân khi nghe tôi hỏi nguyên nhân. Thấy chú ấy có vẻ kỳ lạ, tôi khẽ đưa tay khều khều, tôi hỏi gấp:
- Chú Năm... chú sao vậy? Có chuyện gì khó nói hả?
Cảnh Đức nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn phức tạp vô cùng, chú ấy cứ ngập ngừng do dự, biểu cảm càng lúc càng trở nên khó coi:
- Thật ra... tôi...
Tôi vừa gấp vừa tò mò, cố gặng hỏi:
- Có chuyện gì thì chú cứ nói... tôi là chị dâu chú, có chuyện gì mà tôi không được biết đâu...
Cảnh Đức thở ra một hơi nặng nề, giọng thoáng run run:
- Chị Hai... tôi nói ra chuyện này... chị hứa là không được ghét bỏ tôi đi...
Tôi thoáng giật mình, trong lòng mơ hồ cảm nhận được... là có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm đã từng xảy ra ở nhà họ Huỳnh. Nhưng là có chuyện gì mới được... sao Cảnh Đức, chú ấy lại có thái độ kỳ lạ đến như vậy?
Mặc dù hoang mang lắm nhưng tôi vẫn gật gật đầu, giọng trấn an:
- Chú nói đi... tôi hứa là không có suy nghĩ gì khác...
Cảnh Đức trầm mặt, giọng khàn khàn, nét bi ai không giấu đi đâu được:
- Thật ra... là do mẹ tôi... chính mẹ tôi xúi giục anh Hai và anh Ba vào rừng Tam Giác để tìm thần dược chữa bệnh cho mẹ lớn... cũng chính vì vậy... anh Hai mới bị thương... còn anh Ba... anh Ba... mới chết...
Trời! Chuyện này... chuyện này... sao giống tình tiết gia đấu trong phim tôi vẫn thường xem quá vậy?
Hóa ra là do mẹ của Cảnh Đức gián tiếp hại chết Cảnh Dục... hèn gì... hèn gì tôi thấy Cảnh Long không mấy yêu thương Cảnh Đức... hèn gì...
- Ông chủ ơi... bà chủ ơi... cậu Hai tìm được rồi... tìm được cậu Hai rồi mọi người ơi!
Tiếng la hét thất thanh náo loạn khắp cả phân xưởng, tôi nghe mà tim như muốn nhảy dựng ra khỏi lồng ngực. Vội vàng quên luôn cả dép mà chạy như bay ra bên ngoài. Đến trước cửa, tôi đột nhiên khựng chân lại, cả người run run khi thấy Cảnh Long nằm trên cáng cứu thương, nước mắt khẽ rơi dài xuống má... không còn suy nghĩ được gì nữa, tôi vội chạy như điên đến chỗ anh, ôm chằm lấy anh, tôi nghẹn ngào kêu thành tiếng:
- Cảnh Long... sao vậy anh? Sao vậy hả anh?
Cứ tưởng là Cảnh Long đã ngất, ấy vậy mà khi tôi kêu anh, anh lại mở mắt ra nhìn tôi, tay anh run run nâng lên sờ sờ vào môi tôi, giọng anh khàn khàn khản đặc:
- Là em à?
Tôi gật gật, nước mắt rơi lã chã:
- Là em đây, An An đây, vợ anh đây...
Cảnh Long đột nhiên nở nụ cười, trước khi ngất đi vì kiệt sức, anh đã cố nói với tôi một câu:
- Cuối cũng... cũng gặp lại em rồi!
- Con đi một mình tới đây hả?
Tôi gật đầu, thở hồng hộc:
- Dạ... Cảnh Long đâu cha? Anh ấy đâu?
Cha tôi lắc đầu, vừa nói vừa dè chừng nhìn sắc mặt của tôi:
- Vẫn chưa tìm thấy...
Tim tôi đập thình thịch, tôi bước thật nhanh vào bên trong, nơi có cha mẹ chồng tôi đang ngồi. Đến bên cạnh mẹ chồng tôi, nhìn gương mặt lấm lem nước mắt của bà, tôi run run hỏi:
- Mẹ...
Còn chưa kịp hỏi hết câu, mẹ chồng tôi đã òa lên khóc:
- Vẫn chưa tìm được con ơi... chưa tìm được...
Tôi đứng như trời trồng, toàn thân như rét run, không có gió mà vẫn run cầm cập, cũng may là có cha tôi đến kế bên rồi kéo tôi ngồi xuống ghế, ông vỗ vỗ vai tôi, gấp gáp trấn an:
- Con gái... công an đang tìm kiếm... rồi sẽ tìm thấy Cảnh Long thôi... con đừng lo... đừng lo con...
Tôi đờ đẫn hết cả người, đầu thì gật gật nhưng tâm trí lại rối đến mức... không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì khác ngoài hai chữ "Cảnh Long".
Rốt cuộc thì Cảnh Long đang ở đâu? Sao anh ấy lại mất tích? Đang yên đang lành tại sao lại mất tích?
Cảnh Đức vừa nghe điện thoại, chú ấy vừa đi đến chỗ tôi, vẻ mặt nghiêm trọng nặng nề, chú ấy hỏi:
- Chị Hai, tôi thấy lúc tối anh Hai có gọi cho chị... anh ấy có nói gì khác lạ với chị không?
Tôi run run, cố suy nghĩ lại mọi chuyện rồi mới lắc đầu trả lời:
- Không có... anh ấy chỉ nói... tối nay nữa là xong hết công chuyện... rồi... rồi anh ấy sẽ về nhà với tôi...
Cảnh Đức nhìn tôi chăm chú, giây lát sau, tôi thấy chú ấy khẽ chau mày, ý tứ vô cùng nghiêm trọng:
- Vậy thì lạ thật... anh ấy đi đâu? Camera chỉ quay được cảnh anh ấy đi ra ngoài... theo hướng đi thì có lẽ là đi vào phía rừng nhà mình... nhưng mà...
Dừng một chút, Cảnh Đức lại chau mày, giọng đầy lo lắng kèm theo tò mò:
- Nhưng nửa đêm... anh ấy vào rừng để làm gì? Muốn đi thăm rừng thì cũng đi vào ban ngày... ban đêm thì...
Cảnh Đức nói đến đây, mẹ chồng tôi vội gấp gáp quay sang cha chồng tôi, bà hoảng loạn:
- Ông... hay ông gọi cho thầy Liên đi... tôi thấy chuyện này... gọi đi ông...
Cha chồng tôi căng thẳng, ông ngập ngừng do dự:
- Nhưng mà...
Mẹ chồng tôi quýnh lên:
- Nhưng nhị gì nữa ông... ông mau gọi cho thầy Liên đi... tôi chỉ còn có một mình Cảnh Long thôi đó... ông mau làm gì để cứu con tôi đi... ông mau làm đi...
Cha chồng tôi bình thường luôn là người nghiêm nghị độc tài, ông ấy hầu như chưa từng bị ai sai khiến hay là nói nặng lời. Vậy mà giờ đây, ông ấy lại bị mẹ chồng tôi trách móc truớc mặt bao nhiêu người mà lại không phản kháng, không khó chịu, cũng không dám nói một câu gì trách móc. Có lẽ đối với ông ấy, Cảnh Long quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác...
- Đợi tôi một chút.
Ông vỗ nhẹ lên vai bà để trấn an rồi mới đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại để gọi cho ai đó. Mẹ chồng tôi lúc này lại òa lên khóc, bà ôm mặt khóc rưng rức, cũng chẳng để ý đến việc ở đây có bao nhiêu người đang nhìn. Tôi nhìn bà, trong lòng thấy xót xa vô cùng, nếu không kìm lại được chắc tôi cũng đã òa lên mà khóc theo bà rồi. Hít vào một hơi để lấy lại sự bình tĩnh, tôi lúc này phải thật mạnh mẽ, thật tỉnh táo để giải quyết mọi chuyện. Cảnh Long nhất định là không có chuyện gì... anh ấy chắc chắn sẽ không sao... chắc chắn sẽ không sao!
Tôi đứng dậy đi đến chỗ mẹ chồng, kéo ghế ngồi xuống cạnh bà, tôi ôm bà vào lòng, xoa xoa vai bà trấn an:
- Cảnh Long anh ấy không có sao đâu... anh ấy đã hứa với con xong việc là sẽ về... anh ấy sẽ bình an trở về... mẹ yên tâm đi... yên tâm đi.
Mẹ chồng tôi vẫn cứ khóc, bà ôm chằm lấy tôi mà khóc không ngừng, từng tiếng nấc nghẹn ngào như khiến cõi lòng tôi vụn vỡ. Giữa đêm sương lạnh gió đìu hiu, tiếng khóc nức nở của bà vang vọng khắp một phân xưởng rộng lớn khiến ai nghe thấy được cũng đều cảm thấy mủi lòng xót thương....
Gần 5 phút sau, cha chồng tôi đi vào, ông ngồi xuống ghế, thở dài nói:
- Không tìm được thầy Liên...
Mẹ chồng tôi kinh hoảng hỏi:
- Sao lại không tìm được?
Ông bất lực lắc đầu:
- A Định nói ông ấy đi được một tuần rồi... cũng không có nói là đi đâu... không thể liên lạc được.
Mẹ chồng tôi gào lên, nước mắt rơi lã chã:
- Giờ phút quan trọng này thì lại không tìm được thầy Liên... trời ơi là trời!
Tôi cũng hoảng loạn đến run rẩy, trong lòng rối rắm như tơ vò nhưng lại không biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Cha chồng tôi hít vào một hơi, giọng ông dịu hơn bình thường rất nhiều:
- Bà bình tĩnh trước đi đã, công an còn đang tìm kiếm... tôi cho người phong tỏa cả cái khu này lại rồi, rồi sẽ tìm được con nó thôi...
Mẹ chồng tôi lại quýnh lên:
- Nhưng từ khuya tới giờ rồi... mấy tiếng đồng hồ rồi...
Tôi run lắm nhưng vẫn cố trấn an bà:
- Mẹ bình tĩnh đi... sẽ tìm được mà... công an họ hay lắm...
Tôi vừa dứt câu, bên ngoài rần rần tiếng bước chân đi vào. Ngước mắt nhìn lên, tôi thấy gia đình Bảo Châu với vài người thân cận cũng chạy tới hỏi thăm tình hình của Cảnh Long. Bảo Châu ngồi bên cạnh mẹ chồng tôi, cô ấy phụ với tôi trấn an tinh thần bà ấy. Mẹ chồng tôi bây giờ hoảng loạn lắm, cứ khóc suốt từ nãy tới giờ. Tôi may ra vẫn bình tĩnh hơn được một chút, biết khống chế cảm xúc của mình, chứ giờ mà tôi cũng như mẹ chồng tôi chắc mọi chuyện rối tung lên hết quá...
.........................
Trời dần sáng, đoàn người tìm kiếm ở rừng sản xuất cũng từ từ kéo nhau quay về, công an thông báo vẫn chưa tìm được Cảnh Long, hiện giờ vẫn cho người tìm kiếm ở các khu vực xung quanh. Nếu như đến trưa mà vẫn chưa tìm đuợc anh ấy, mọi người mới tính đến chuyện sẽ cho đội đi rừng vào tìm kiếm bên trong rừng "Tam Giác", khu rừng nguyên sơ và nguy hiểm nhất vùng đất này. Nhưng rất hy vọng, rất hy vọng Cảnh Long sẽ không đi vào trong đó... hy vọng anh ấy chỉ bị lạc đâu đó trong rừng sản xuất gỗ... thật sự hy vọng...
Cảnh sát Hưng phụ trách việc tìm kiếm Cảnh Long, chú ấy nặng nề thông báo với gia đình:
- Từ bây giờ cho đến 11 giờ sáng ngày hôm nay, nếu vẫn chưa tìm được Cảnh Long, bọn tôi sẽ cho người phối hợp với người dân địa phương mình... mở một tổ đi rừng chuyên nghiệp để vào rừng "Tam Giác" tìm kiếm cậu Cảnh Long. Đây sẽ là phương án xấu nhất xảy ra nếu vẫn chưa tìm được tung tích của cậu.
Cha chồng tôi lạnh giọng, ông hỏi:
- Từ xưởng nhà tôi muốn đi tới rừng "Tam Giác" ước chừng phải băng qua 3 khu rừng lấy gỗ rộng mấy ngàn héc ta... chú nghĩ... Cảnh Long làm sao đi tới đó được?
Chú Hưng nghiêm giọng:
- Chúng tôi đã lập chốt chặn, kiểm tra camera đường chính, các nơi có gắn camera chúng tôi cũng đã xem xét rất kỹ lưỡng nhưng vẫn không tìm được tung tích của cậu Cảnh Long. Trong bán kính 100km trở lại đây gần như cũng không có, bao gồm cả việc tìm kiếm ở rừng nhà mình. Bây giờ chỉ còn duy nhất một nơi là rừng "Tam Giác" vẫn chưa tìm kiếm. Nếu như đến 11 giờ sáng mà đội tìm kiếm vẫn tìm không ra... chúng tôi chỉ còn một cách là đi vào rừng Tam Giác.. đó là cách cuối cùng. Còn nếu vẫn không có.... vậy phải để cấp trên cho cán bộ xuống điều tra rộng hơn.
Cảnh Đức nghiêm túc hỏi:
- Chú Hưng nghĩ anh của con đi tới rừng "Tam Giác"?
Chú Hưng thở dài trả lời:
- Cái đó chú không chắc chắn, trước mắt chỉ còn khu đó là chưa tìm kiếm... nhưng chú vẫn hy vọng là Cảnh Long không vào trong đó...
Nói đến đây, chú Hưng đột nhiên quay sang cha chồng tôi, chú khẽ hỏi:
- Tôi nghe nói... trước kia cậu Cảnh Long đã từng đi vào rừng đó rồi? Có phải không?
Cha chồng tôi im lặng nhìn về phía chú Hưng, giọng ông khàn khàn, thái độ không vui:
- Phải, nó đã từng vào trong đó nên tôi chắc chắn là con tôi sẽ không vào lần thứ hai... chú khỏi cần cho người tìm kiếm.
Chú Hưng nghiêm nghị nhìn về phía cha chồng tôi:
- Ông Độ, tôi biết ông không thích nghe những lời này... nhưng mà... rừng Tam Giác là một nơi tâm linh... tôi nghĩ ông cần phải suy nghĩ lại... trước khi để mọi chuyện quá muộn.
Tôi đứng nhìn bọn họ, lại nghe hết tất cả những gì bọn họ nói từ nãy tới giờ... càng lúc càng tò mò về khu rừng "Tam Giác" kia. Có vẻ như... tôi dường như đã bỏ qua chuyện gì đó rồi thì phải?
...................................
Mọi người vẫn đang tích cực tìm kiếm, đã qua 12 giờ trưa nhưng vẫn chưa có tung tích gì của Cảnh Long. Cha chồng tôi vẫn quyết định không cho mọi người vào rừng "Tam Giác" để tìm kiếm, ông muốn mọi người tìm kiếm ở xung quanh trước, đến khi không còn chỗ nào để tìm nữa thì mới tính đến chuyện mở tổ tìm kiếm ở rừng "Tam Giác". Tôi cũng không biết lý do vì sao ông lại quyết định như vậy hoặc có khi... ông không tin là Cảnh Long có thể đi đến được chỗ đó cũng nên.
Mẹ chồng tôi thì khóc sướt mướt, hết khóc thì lại ngồi thẫn thờ, ăn uống cũng không màng đến. Chuyện Cảnh Long mất tích vẫn chưa báo cho bà nội biết, hiện giờ bà đang ở nhà với Bảo Châu và vợ chồng chú Tư, cha chồng tôi nói với bà là vợ chồng tôi đi với vợ chồng ông có việc cần giải quyết, giấu được bà lúc nào thì hay lúc đó.
Tôi ngồi một mình một góc, trên tay giữ chặt chiếc bút bi mà Cảnh Long để lại ở chỗ làm việc. Tôi lo quá, không biết anh bây giờ đang ở đâu, có ổn không, có bình an vô sự hay không nữa?!
Cảnh Đức đưa đến cho tôi chai nước suối nhỏ, chú ấy kéo ghế ngồi xuống, giọng khẽ dịu:
- Chị Hai, chị uống chút nước đi... từ sáng giờ tôi thấy chị vẫn chưa ăn uống gì.
Tôi lắc đầu, nói như không nổi:
- Tôi không uống nổi... chú để đó đi.
Cảnh Đức thở dài:
- Chị cứ như vậy làm sao được, nếu để anh Hai biết... anh ấy sẽ không vui đâu. Muốn tìm anh Hai thì chị cũng phải ăn uống đầy đủ chứ... như vậy mới có sức tìm anh ấy được.
Tôi thở dài, nước mắt đọng nơi khóe mi:
- Đêm qua anh ấy vẫn tốt mà, anh ấy vẫn còn gọi về cho tôi... sao bây giờ lại thành ra như vậy? Anh ấy đi đâu?
Cảnh Đức lo lắng nói:
- Tôi cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra nữa... chỉ có hơn mười phút... quay ra quay vào đã không còn thấy anh ấy nữa...
Lại chợt nghĩ đến chuyện mà chú Hưng vừa nói, tôi vội hỏi khẽ Cảnh Đức:
- Sao ba không cho chú Hưng vào rừng "Tam Giác" tìm Cảnh Long? Chú có biết chuyện gì không?
Cảnh Đức chau mày nhìn tôi, chú ấy do dự rất lâu, ánh mắt dao động cực kỳ phức tạp nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói cho tôi nghe:
- Thật ra... có chuyện này chị vẫn chưa biết... lúc còn nhỏ... anh Hai với anh Ba đã từng vào trong rừng "Tam Giác". Kết quả là... anh Hai bị thương khắp người, còn anh Ba... anh Ba thì chết...
Tôi kinh ngạc, chuyện này... chuyện này...
- Anh Ba... là Cảnh Dục?
Cảnh Đức nghiêm túc gật đầu:
- Phải, là anh Cảnh Dục... chuyện này... là điều gần như cấm kỵ của ba, ông ấy không muốn ai nhắc đến...
Tôi ấp úng cả nửa ngày:
- Nhưng... tôi... nhưng sao anh em bọn họ lại vào trong đó? Rừng Tam Giác là nơi vô cùng nguy hiểm.... anh em bọn họ vào đó để làm gì?
Cảnh Đức đột nhiên sa sầm mặt, biểu cảm cứng ngắt sượng trân khi nghe tôi hỏi nguyên nhân. Thấy chú ấy có vẻ kỳ lạ, tôi khẽ đưa tay khều khều, tôi hỏi gấp:
- Chú Năm... chú sao vậy? Có chuyện gì khó nói hả?
Cảnh Đức nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn phức tạp vô cùng, chú ấy cứ ngập ngừng do dự, biểu cảm càng lúc càng trở nên khó coi:
- Thật ra... tôi...
Tôi vừa gấp vừa tò mò, cố gặng hỏi:
- Có chuyện gì thì chú cứ nói... tôi là chị dâu chú, có chuyện gì mà tôi không được biết đâu...
Cảnh Đức thở ra một hơi nặng nề, giọng thoáng run run:
- Chị Hai... tôi nói ra chuyện này... chị hứa là không được ghét bỏ tôi đi...
Tôi thoáng giật mình, trong lòng mơ hồ cảm nhận được... là có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm đã từng xảy ra ở nhà họ Huỳnh. Nhưng là có chuyện gì mới được... sao Cảnh Đức, chú ấy lại có thái độ kỳ lạ đến như vậy?
Mặc dù hoang mang lắm nhưng tôi vẫn gật gật đầu, giọng trấn an:
- Chú nói đi... tôi hứa là không có suy nghĩ gì khác...
Cảnh Đức trầm mặt, giọng khàn khàn, nét bi ai không giấu đi đâu được:
- Thật ra... là do mẹ tôi... chính mẹ tôi xúi giục anh Hai và anh Ba vào rừng Tam Giác để tìm thần dược chữa bệnh cho mẹ lớn... cũng chính vì vậy... anh Hai mới bị thương... còn anh Ba... anh Ba... mới chết...
Trời! Chuyện này... chuyện này... sao giống tình tiết gia đấu trong phim tôi vẫn thường xem quá vậy?
Hóa ra là do mẹ của Cảnh Đức gián tiếp hại chết Cảnh Dục... hèn gì... hèn gì tôi thấy Cảnh Long không mấy yêu thương Cảnh Đức... hèn gì...
- Ông chủ ơi... bà chủ ơi... cậu Hai tìm được rồi... tìm được cậu Hai rồi mọi người ơi!
Tiếng la hét thất thanh náo loạn khắp cả phân xưởng, tôi nghe mà tim như muốn nhảy dựng ra khỏi lồng ngực. Vội vàng quên luôn cả dép mà chạy như bay ra bên ngoài. Đến trước cửa, tôi đột nhiên khựng chân lại, cả người run run khi thấy Cảnh Long nằm trên cáng cứu thương, nước mắt khẽ rơi dài xuống má... không còn suy nghĩ được gì nữa, tôi vội chạy như điên đến chỗ anh, ôm chằm lấy anh, tôi nghẹn ngào kêu thành tiếng:
- Cảnh Long... sao vậy anh? Sao vậy hả anh?
Cứ tưởng là Cảnh Long đã ngất, ấy vậy mà khi tôi kêu anh, anh lại mở mắt ra nhìn tôi, tay anh run run nâng lên sờ sờ vào môi tôi, giọng anh khàn khàn khản đặc:
- Là em à?
Tôi gật gật, nước mắt rơi lã chã:
- Là em đây, An An đây, vợ anh đây...
Cảnh Long đột nhiên nở nụ cười, trước khi ngất đi vì kiệt sức, anh đã cố nói với tôi một câu:
- Cuối cũng... cũng gặp lại em rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.