Chương 4:
Trần Phan Trúc Giang
29/06/2021
Tôi hoảng loạn, vội nắm chặt lấy cổ tay cậu Năm, tôi quýnh quáng:
- Cậu Năm... cậu giúp tôi đi... tôi còn trẻ... tôi chưa báo hiếu gì được cho cha mẹ tôi hết... tôi không muốn chết... không muốn chết...
Cậu Năm nhíu mày nhìn xuống tay mình, thấy cậu có vẻ khó chịu, tôi liền rút vội tay về, giọng ngập ngừng:
- Tôi... xin lỗi... tại tôi... sợ quá...
Cậu Năm nhìn tôi, giọng vẫn rất dịu:
- Không sao... tôi không để bụng... tôi cũng biết cô đang lo lắng...
Ngừng một chút, cậu lại nói tiếp:
- Tôi cũng không muốn cô chết, bởi vậy tôi mới bày cho cô cách như tôi vừa nói, cô hiểu chưa?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Chỉ cần như vậy là có thể qua chuyện phải không cậu?
Cậu Năm khẽ gật:
- Có thể, yên tâm đi.
Nói rồi, cậu quay người đi trước, tôi lót tót đi theo sau. Bước lên cầu thang, cậu Năm đưa tôi tới trước cửa một căn phòng lớn, cậu gõ gõ mấy cái, bên trong liền có người bước ra mở cửa. Thấy cậu đi vào, tôi cũng rụt rè bước theo sau, trong đầu lại thấy quá mức choáng ngộp với kiểu nội thất vô cùng xịn xò trong căn phòng này.
- Bà Nội, Má Lớn... cô ấy tới rồi.
Nghe cậu Năm giới thiệu, mấy người đang ngồi ở bộ ghế gỗ liền ngước mắt lên nhìn tôi, tôi cũng nhìn chằm chằm về phía bọn họ, cả hai bên đều ngỡ ngàng nhìn nhau. Chợt, một bà lão tóc bạc hơn nửa đầu khó chịu kêu lên:
- Xấu như thế này à!
Người phụ nữ trung hai mắt đỏ ửng ngồi ở bên cạnh cũng liền thở dài ngao ngán khi nhìn thấy tôi. Bà lão kia thì trông tướng mạo rất uy quyền, nét mặt vẫn còn khá là rõ nét, có thể lúc còn trẻ, bà ấy là kiểu phụ nữ có tài, giống như là nữ tướng vậy. Còn người phụ nữ trung niên thì lại khác, đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa, không phải quá sắc sảo nhưng cũng không tầm thường, đại loại là kiểu phụ nữ dịu dàng, đầm thắm, thanh tao.
Bà lão kia nhìn về phía cậu Năm, bà không vui hỏi lớn:
- Cảnh Đức, con có dẫn nhầm người không vậy?
Cậu Năm lắc đầu:
- Là cô ấy, con gái của cặp vợ chồng mới tới đây sinh sống, tên cô ấy là An An, làm cho nhà mình.
Bà lão có chút bất mãn:
- Người xấu ta cũng gặp nhiều rồi nhưng mà xấu như cô gái này... vậy làm sao xứng với anh Hai con được?
Tim tôi đập thình thịch, cầu mong cho bà ta thấy tôi xấu quá mà buông tha cho tôi...
Vừa nói bà lão vừa nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh nhìn vừa không có thiện cảm lại vừa có vẻ như là khinh thường. Người phụ nữ kế bên thì khá hơn một chút, bà ấy cất giọng khàn khàn lên hỏi tôi:
- Cô gái, có phải cô từng nhặt được bao lì xì màu đỏ, bên trong có tóc và chỉ đỏ hay không?
Nghe hỏi đến vấn đề này, tôi run rẩy hít vào một hơi rồi mới dám trả lời:
- Bao lì xì đỏ... tôi... tôi không có nhặt được...
Hai người bọn họ ngạc nhiên, bà lão liền lên tiếng:
- Cô không nhặt được?
Tôi gật gật đầu, thấp giọng run run:
- Dạ không... tôi có thấy nó nằm ở dưới đất nhưng tôi... tôi không có lấy.
Người phụ nữ có chút lúng túng:
- Chuyện này... Sơn... cậu nói đi... sao lại thấy này?
Người tên Sơn bước ra, là một thanh niên trẻ tuổi, cậu ta lên tiếng phản bác:
- Rõ ràng là con nhìn thấy cô gái này nhặt được bao lì xì hỷ của cậu Hai... cô ấy còn mở ra coi nữa mà...
Trong lòng tôi "bang" lên một cái, thôi tiêu rồi... tiêu rồi!
Bà lão có vẻ khó chịu, bà ấy lớn tiếng:
- Cô gái, cô có nhặt được hay là không nhặt được?
Tôi sợ tới xanh mày xanh mặt, cúi thấp đầu, đứng ú ớ mấy phút vẫn không trả lời được. Đang lúc chuẩn bị lên tiếng thì ngoài cửa lại có người bước vào, người đó đi đến chỗ hai vị trước mặt, giọng điệu gấp gáp:
- Thưa Lão phu nhân, thưa Bà Lớn... tôi tìm được bao lì xì màu đỏ này ở trong túi đi làm của cô An.
Tôi ngớ người, như không dám tin vào mắt mình... túi xách đó là của tôi... bao lì xì đó... không thể nào... không thể nào!
Tôi hoảng loạn, vội lớn tiếng:
- Sao các người lại tự ý lục lọi đồ của tôi mà không hỏi ý của tôi?
Bà lão cầm bao lì xì đỏ trong tay, bà ta cười khinh miệt:
- Cô giấu bao lì xì này đi mà dám nói láo là không nhặt được?
Tôi phản bác:
- Tôi không có giữ bao lì xì đó... là có người cố ý bỏ vào túi của tôi.
Bà lão lớn tiếng:
- Nói láo! Đồ trong túi của cô mà cô còn dám nói là người khác bỏ vào? Nếu cô nói là có người cố ý bỏ vào... vậy ai? Ai là người bỏ vào?
Tôi ấp úng:
- Chuyện đó... làm sao tôi biết... người ta đã cố tình làm thì tôi...
Lời chưa dứt, bà lão đã giận dữ đập bàn:
- Nhân cách không tốt, câm miệng!
Tôi bị doạ đến giật mình, mặt mày xanh lét nhìn chằm chằm về phía bà lão. Thấy tôi nhìn, bà ta cười nhạt, nói:
- Nhà tôi cho người thả bao lì xì, lại cho người canh chừng xem là ai nhặt được... cô qua mặt tôi để làm gì. Tôi nói cho cô biết, dù là chọn người chết chung với cháu trai tôi... tôi cũng chưa chắc chọn một người xấu như cô đâu... cô đừng cãi chày cãi cối nghe rẻ mạt lắm. Người nghèo các cô thấy bao lì xì là sáng mắt... lấy hết tiền trong đây rồi mà còn tỏ ra cao thượng... hèn mọn!
Tôi lại ngớ người lần nữa. Tiền? Trong bao lì xì làm gì có tiền? Bà ấy có nhầm không vậy?
- Tôi nói đúng chứ?
Tôi suy nghĩ một chút, tình hình bây giờ bất lợi cho tôi quá, đã tìm được bao lì xì trong túi của tôi thì tôi coi như không giải được cái oan này rồi. Còn về vụ tiền ở trong bao lì xì, chắc chắn là có người đã lấy... nhưng giờ tôi có nói là tôi không lấy thì bọn họ cũng không có tin. Nếu đã vậy, im lặng là thượng sách.
Thấy tôi im lặng không trả lời, bà lão tỏ vẻ chán ghét, bà ấy thả bao lì xì đỏ xuống bàn, giọng bất mãn nói với người bên cạnh:
- Chắc chắn phải là cô gái này mới được à?
Người phụ nữ kia liền gật đầu trả lời:
- Dạ, thầy Liên đã dặn dò... chỉ có thể là cô ấy.
Bà lão chau mày phàn nàn:
- Nhưng con nhìn đi, vừa xấu người vừa xấu tính, đàn bà con gái như vậy có theo hầu Cảnh Long cũng không xứng đáng. Lại chưa nói tới chuyện... cháu nội ta chưa chắc đã chết. Mà nếu thằng nhỏ tai qua nạn khỏi... nó lại phải cưới con nhỏ này làm vợ... mới nghĩ tới thôi mà ta đã thấy không chấp nhận đuợc rồi.
Im lặng một lát, bà ấy lại hỏi:
- Hay là... để thầy Liên làm một bao lì xì khác, lần này chọn cô gái được người được nết hơn... như vậy đỡ được phiền phức giống như vầy?
Người phụ nữ kia do dự:
- Chuyện này... con không biết có được không vì thầy Liên đã căn dặn...
Bà lão cau có:
- Con cứ nhát như vậy thì bảo sao thằng Độ nó chán con...
Bị quát vô cớ, người phụ nữ kia sụ mặt, biểu cảm xấu hổ thể hiện rõ lên trên mặt. Mà bà lão chắc cũng biết mình lỡ lời, bà ta liền dịu giọng thở dài:
- Thôi đi, để ta tự hỏi...
Xong rồi lại nhìn về phía tôi, bà lão ra lệnh cho đám người làm:
- Sơn, mày kêu người vào đưa cô gái này đến phòng của khách rồi để cô ta ở trong đó... khi nào hỏi xong chuyện... ta tính chuyện của cô ta sau.
- Dạ lão phu nhân!
Thấy bọn họ có ý định đưa tôi đi, tôi liền quát tháo chống chế:
- Không được, các người không có quyền làm như vậy... không được... buông tôi ra... buông tôi ra!
Vừa quát tôi vừa quay sang cậu Năm như kiểu cầu cứu, nhưng lúc này cậu ấy đã không còn nhìn về phía tôi mà lại nhìn về phía khác, giống như là cậu không muốn để ý đến tôi nữa vậy. Thấy biểu hiện của cậu như vậy, tôi biết là tôi hết cách cứu, mặc dù tay chân vẫn còn chống trả nhưng trong lòng coi như đã chắc chắn được kết quả lúc này...
Kiếp nạn này... e là khó thoát!
......................
Tôi ngồi trong phòng lớn, nhìn bốn bức tường cùng với mớ nội thất đồ gỗ sang trọng mà tâm trạng lại chưa bao giờ tệ hại như lúc này. Đứng dậy đi vào phòng tắm, tôi nhìn gương mặt của mình trong gương, phút chốc lại thấy cuộc sống này quá mức kì lạ. Sao bản thân tôi lại rơi vào những chuyện điên khùng như thế này? Bộ cuộc sống của tôi chưa đủ khắc nghiệt hay sao?
Thở dài một hơi, chuyện lần này chắc chắn là tôi bị gài, còn là ai gài tôi... tạm thời tôi đoán không được. Hy vọng bà lão kia sẽ vì gương mặt xấu xí này của tôi mà ngăn không cho tôi làm vợ cháu trai bà ấy. Chứ nếu mọi chuyện đã chắc chắn, vậy thì khả năng tôi thoát được là con số 0 tròn trĩnh. Tôi bây giờ giống như con cá mắc vào lưới vậy, một là chết, còn hai là từ từ mới chết. Chứ khả năng có người đến cứu một con cá vô danh tiểu tốt như tôi để rồi đắc tội với cái lưới rộng lớn đó... tôi nghĩ là chẳng có ai ngu ngốc đến như vậy đâu. Giờ chỉ biết trông cạy vào sự may mắn của chính bản thân mình mà thôi.
Đúng là cái vùng đất kì lạ, gia đình kì quái... sao tôi lại xui xẻo đến mức tự chui vào chỗ chết như thế này hả trời? Bởi vậy, người ta hay nói mấy người nghèo thường hay xui lắm, giờ tôi mới tin câu này là đúng sự thật.
Tôi ngồi trong phòng đến chiều, đúng giờ cơm có người đem cơm đến cho tôi, họ chỉ mở cửa đưa cơm chứ tuyệt nhiên không nói lời nào. Tôi nhìn mâm thức ăn khá là tiêu chuẩn dưới đất, suy nghĩ tới suy nghĩ lui vẫn quyết định là nên ăn một chút để có sức mà chống chọi với gian nan phía trước. Sau giờ cơm khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ, lại có người đem quần áo đến cho tôi tắm rửa, mà quần áo họ đem tới lại chính là quần áo của tôi ở nhà. Tôi cầm quần áo trên tay, trong lòng bắt đầu dự đoán được một số chuyện... e là lần này... lành ít dữ nhiều rồi.
Cả ngày bị nhốt ở trong phòng, tôi hết ngồi rồi đến nằm, hết nằm lại chuyển sang ngồi, bụng dạ lo lắng hoang mang, đầu óc suy nghĩ đến muốn nổ tung ra. Nhìn đồng hồ đã điểm qua con số 1 giờ sáng, tôi chỉ còn biết thở dài mệt mỏi. Đang lúc bất lực với gian nan thì ở phía cửa phòng lại có giọng quen thuộc của Tiểu Đào khẽ cất lên.
- An An... cô ngủ hay thức... An An?
Nghe tiếng gọi, tôi phi như bay tới, áp sát tai vào cửa, tôi khẽ tiếng:
- Tôi đây... tôi đây Tiểu Đào.
Ngoài cửa lại vang lên giọng của Tiểu Đào:
- Cô có sao không? Ở trong đó có được không?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Được, tôi bình thường không sao hết... bên ngoài kia... sao rồi Tiểu Đào? Cô có nghe được gì không?
- An An... giờ cô phải cố gắng... chuyện của nhà chủ kín quá, tôi cũng không nghe được gì nhiều. Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
Giọng của Tiểu Đào nhẹ xuống:
- Nhưng rất có thể... cậu Hai sẽ không qua khỏi đâu...
Không qua khỏi... không qua khỏi... thôi tiêu đời tôi rồi... tiêu thật rồi!
- Còn chuyện này nữa...
- Là chuyện gì?
- Tôi nghe cha tôi nói... nhà cô... hình như gặp chuyện gì đó.
Tôi gấp gáp đến quýnh lên:
- Là chuyện gì? Chuyện gì hả Tiểu Đào? Cha mẹ tôi với em trai tôi bị làm sao? Cô mau nói cho tôi biết đi...
Tiểu Đào ấp úng:
- Tôi cũng không biết nữa, chỉ nghe nói như vậy thôi chứ không rõ chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng mà tôi nghĩ, chắc là có liên quan đến chuyện của cô... chứ cha mẹ cô có thù hằn gì với ai đâu... Ấy chết, có người đang nhìn, tôi phải đi đây, cô nhớ cẩn thận nha An An...
Nghe tiếng bước chân vội vã bên ngoài, chắc là Tiểu Đào chạy vội lắm. Nghĩ về những gì mà cô ấy vừa nói, tôi gần như suy sụp, một chút hy vọng cuối cùng cũng coi như tan biến vào không trung. Cả người ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, tôi lo lắng đến mức run rẩy không khống chế được nữa. Công sinh thành nuôi nấng của cha mẹ, tôi còn chưa báo hiếu được, giờ lại để hai người chịu khổ vì tôi... sao cuộc sống này lại gian nan với tôi như vậy? Tôi có làm gì nên tội đâu chứ? Cái loại hủ tục kì lạ gì vậy, bọn người có tiền có thể mua ma mua quỷ, mua cả một mạng người sống sờ sờ như thế này được luôn sao?
Khốn nạn mà, khốn nạn quá mà!
___________________________
- Cậu Năm... cậu giúp tôi đi... tôi còn trẻ... tôi chưa báo hiếu gì được cho cha mẹ tôi hết... tôi không muốn chết... không muốn chết...
Cậu Năm nhíu mày nhìn xuống tay mình, thấy cậu có vẻ khó chịu, tôi liền rút vội tay về, giọng ngập ngừng:
- Tôi... xin lỗi... tại tôi... sợ quá...
Cậu Năm nhìn tôi, giọng vẫn rất dịu:
- Không sao... tôi không để bụng... tôi cũng biết cô đang lo lắng...
Ngừng một chút, cậu lại nói tiếp:
- Tôi cũng không muốn cô chết, bởi vậy tôi mới bày cho cô cách như tôi vừa nói, cô hiểu chưa?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Chỉ cần như vậy là có thể qua chuyện phải không cậu?
Cậu Năm khẽ gật:
- Có thể, yên tâm đi.
Nói rồi, cậu quay người đi trước, tôi lót tót đi theo sau. Bước lên cầu thang, cậu Năm đưa tôi tới trước cửa một căn phòng lớn, cậu gõ gõ mấy cái, bên trong liền có người bước ra mở cửa. Thấy cậu đi vào, tôi cũng rụt rè bước theo sau, trong đầu lại thấy quá mức choáng ngộp với kiểu nội thất vô cùng xịn xò trong căn phòng này.
- Bà Nội, Má Lớn... cô ấy tới rồi.
Nghe cậu Năm giới thiệu, mấy người đang ngồi ở bộ ghế gỗ liền ngước mắt lên nhìn tôi, tôi cũng nhìn chằm chằm về phía bọn họ, cả hai bên đều ngỡ ngàng nhìn nhau. Chợt, một bà lão tóc bạc hơn nửa đầu khó chịu kêu lên:
- Xấu như thế này à!
Người phụ nữ trung hai mắt đỏ ửng ngồi ở bên cạnh cũng liền thở dài ngao ngán khi nhìn thấy tôi. Bà lão kia thì trông tướng mạo rất uy quyền, nét mặt vẫn còn khá là rõ nét, có thể lúc còn trẻ, bà ấy là kiểu phụ nữ có tài, giống như là nữ tướng vậy. Còn người phụ nữ trung niên thì lại khác, đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa, không phải quá sắc sảo nhưng cũng không tầm thường, đại loại là kiểu phụ nữ dịu dàng, đầm thắm, thanh tao.
Bà lão kia nhìn về phía cậu Năm, bà không vui hỏi lớn:
- Cảnh Đức, con có dẫn nhầm người không vậy?
Cậu Năm lắc đầu:
- Là cô ấy, con gái của cặp vợ chồng mới tới đây sinh sống, tên cô ấy là An An, làm cho nhà mình.
Bà lão có chút bất mãn:
- Người xấu ta cũng gặp nhiều rồi nhưng mà xấu như cô gái này... vậy làm sao xứng với anh Hai con được?
Tim tôi đập thình thịch, cầu mong cho bà ta thấy tôi xấu quá mà buông tha cho tôi...
Vừa nói bà lão vừa nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh nhìn vừa không có thiện cảm lại vừa có vẻ như là khinh thường. Người phụ nữ kế bên thì khá hơn một chút, bà ấy cất giọng khàn khàn lên hỏi tôi:
- Cô gái, có phải cô từng nhặt được bao lì xì màu đỏ, bên trong có tóc và chỉ đỏ hay không?
Nghe hỏi đến vấn đề này, tôi run rẩy hít vào một hơi rồi mới dám trả lời:
- Bao lì xì đỏ... tôi... tôi không có nhặt được...
Hai người bọn họ ngạc nhiên, bà lão liền lên tiếng:
- Cô không nhặt được?
Tôi gật gật đầu, thấp giọng run run:
- Dạ không... tôi có thấy nó nằm ở dưới đất nhưng tôi... tôi không có lấy.
Người phụ nữ có chút lúng túng:
- Chuyện này... Sơn... cậu nói đi... sao lại thấy này?
Người tên Sơn bước ra, là một thanh niên trẻ tuổi, cậu ta lên tiếng phản bác:
- Rõ ràng là con nhìn thấy cô gái này nhặt được bao lì xì hỷ của cậu Hai... cô ấy còn mở ra coi nữa mà...
Trong lòng tôi "bang" lên một cái, thôi tiêu rồi... tiêu rồi!
Bà lão có vẻ khó chịu, bà ấy lớn tiếng:
- Cô gái, cô có nhặt được hay là không nhặt được?
Tôi sợ tới xanh mày xanh mặt, cúi thấp đầu, đứng ú ớ mấy phút vẫn không trả lời được. Đang lúc chuẩn bị lên tiếng thì ngoài cửa lại có người bước vào, người đó đi đến chỗ hai vị trước mặt, giọng điệu gấp gáp:
- Thưa Lão phu nhân, thưa Bà Lớn... tôi tìm được bao lì xì màu đỏ này ở trong túi đi làm của cô An.
Tôi ngớ người, như không dám tin vào mắt mình... túi xách đó là của tôi... bao lì xì đó... không thể nào... không thể nào!
Tôi hoảng loạn, vội lớn tiếng:
- Sao các người lại tự ý lục lọi đồ của tôi mà không hỏi ý của tôi?
Bà lão cầm bao lì xì đỏ trong tay, bà ta cười khinh miệt:
- Cô giấu bao lì xì này đi mà dám nói láo là không nhặt được?
Tôi phản bác:
- Tôi không có giữ bao lì xì đó... là có người cố ý bỏ vào túi của tôi.
Bà lão lớn tiếng:
- Nói láo! Đồ trong túi của cô mà cô còn dám nói là người khác bỏ vào? Nếu cô nói là có người cố ý bỏ vào... vậy ai? Ai là người bỏ vào?
Tôi ấp úng:
- Chuyện đó... làm sao tôi biết... người ta đã cố tình làm thì tôi...
Lời chưa dứt, bà lão đã giận dữ đập bàn:
- Nhân cách không tốt, câm miệng!
Tôi bị doạ đến giật mình, mặt mày xanh lét nhìn chằm chằm về phía bà lão. Thấy tôi nhìn, bà ta cười nhạt, nói:
- Nhà tôi cho người thả bao lì xì, lại cho người canh chừng xem là ai nhặt được... cô qua mặt tôi để làm gì. Tôi nói cho cô biết, dù là chọn người chết chung với cháu trai tôi... tôi cũng chưa chắc chọn một người xấu như cô đâu... cô đừng cãi chày cãi cối nghe rẻ mạt lắm. Người nghèo các cô thấy bao lì xì là sáng mắt... lấy hết tiền trong đây rồi mà còn tỏ ra cao thượng... hèn mọn!
Tôi lại ngớ người lần nữa. Tiền? Trong bao lì xì làm gì có tiền? Bà ấy có nhầm không vậy?
- Tôi nói đúng chứ?
Tôi suy nghĩ một chút, tình hình bây giờ bất lợi cho tôi quá, đã tìm được bao lì xì trong túi của tôi thì tôi coi như không giải được cái oan này rồi. Còn về vụ tiền ở trong bao lì xì, chắc chắn là có người đã lấy... nhưng giờ tôi có nói là tôi không lấy thì bọn họ cũng không có tin. Nếu đã vậy, im lặng là thượng sách.
Thấy tôi im lặng không trả lời, bà lão tỏ vẻ chán ghét, bà ấy thả bao lì xì đỏ xuống bàn, giọng bất mãn nói với người bên cạnh:
- Chắc chắn phải là cô gái này mới được à?
Người phụ nữ kia liền gật đầu trả lời:
- Dạ, thầy Liên đã dặn dò... chỉ có thể là cô ấy.
Bà lão chau mày phàn nàn:
- Nhưng con nhìn đi, vừa xấu người vừa xấu tính, đàn bà con gái như vậy có theo hầu Cảnh Long cũng không xứng đáng. Lại chưa nói tới chuyện... cháu nội ta chưa chắc đã chết. Mà nếu thằng nhỏ tai qua nạn khỏi... nó lại phải cưới con nhỏ này làm vợ... mới nghĩ tới thôi mà ta đã thấy không chấp nhận đuợc rồi.
Im lặng một lát, bà ấy lại hỏi:
- Hay là... để thầy Liên làm một bao lì xì khác, lần này chọn cô gái được người được nết hơn... như vậy đỡ được phiền phức giống như vầy?
Người phụ nữ kia do dự:
- Chuyện này... con không biết có được không vì thầy Liên đã căn dặn...
Bà lão cau có:
- Con cứ nhát như vậy thì bảo sao thằng Độ nó chán con...
Bị quát vô cớ, người phụ nữ kia sụ mặt, biểu cảm xấu hổ thể hiện rõ lên trên mặt. Mà bà lão chắc cũng biết mình lỡ lời, bà ta liền dịu giọng thở dài:
- Thôi đi, để ta tự hỏi...
Xong rồi lại nhìn về phía tôi, bà lão ra lệnh cho đám người làm:
- Sơn, mày kêu người vào đưa cô gái này đến phòng của khách rồi để cô ta ở trong đó... khi nào hỏi xong chuyện... ta tính chuyện của cô ta sau.
- Dạ lão phu nhân!
Thấy bọn họ có ý định đưa tôi đi, tôi liền quát tháo chống chế:
- Không được, các người không có quyền làm như vậy... không được... buông tôi ra... buông tôi ra!
Vừa quát tôi vừa quay sang cậu Năm như kiểu cầu cứu, nhưng lúc này cậu ấy đã không còn nhìn về phía tôi mà lại nhìn về phía khác, giống như là cậu không muốn để ý đến tôi nữa vậy. Thấy biểu hiện của cậu như vậy, tôi biết là tôi hết cách cứu, mặc dù tay chân vẫn còn chống trả nhưng trong lòng coi như đã chắc chắn được kết quả lúc này...
Kiếp nạn này... e là khó thoát!
......................
Tôi ngồi trong phòng lớn, nhìn bốn bức tường cùng với mớ nội thất đồ gỗ sang trọng mà tâm trạng lại chưa bao giờ tệ hại như lúc này. Đứng dậy đi vào phòng tắm, tôi nhìn gương mặt của mình trong gương, phút chốc lại thấy cuộc sống này quá mức kì lạ. Sao bản thân tôi lại rơi vào những chuyện điên khùng như thế này? Bộ cuộc sống của tôi chưa đủ khắc nghiệt hay sao?
Thở dài một hơi, chuyện lần này chắc chắn là tôi bị gài, còn là ai gài tôi... tạm thời tôi đoán không được. Hy vọng bà lão kia sẽ vì gương mặt xấu xí này của tôi mà ngăn không cho tôi làm vợ cháu trai bà ấy. Chứ nếu mọi chuyện đã chắc chắn, vậy thì khả năng tôi thoát được là con số 0 tròn trĩnh. Tôi bây giờ giống như con cá mắc vào lưới vậy, một là chết, còn hai là từ từ mới chết. Chứ khả năng có người đến cứu một con cá vô danh tiểu tốt như tôi để rồi đắc tội với cái lưới rộng lớn đó... tôi nghĩ là chẳng có ai ngu ngốc đến như vậy đâu. Giờ chỉ biết trông cạy vào sự may mắn của chính bản thân mình mà thôi.
Đúng là cái vùng đất kì lạ, gia đình kì quái... sao tôi lại xui xẻo đến mức tự chui vào chỗ chết như thế này hả trời? Bởi vậy, người ta hay nói mấy người nghèo thường hay xui lắm, giờ tôi mới tin câu này là đúng sự thật.
Tôi ngồi trong phòng đến chiều, đúng giờ cơm có người đem cơm đến cho tôi, họ chỉ mở cửa đưa cơm chứ tuyệt nhiên không nói lời nào. Tôi nhìn mâm thức ăn khá là tiêu chuẩn dưới đất, suy nghĩ tới suy nghĩ lui vẫn quyết định là nên ăn một chút để có sức mà chống chọi với gian nan phía trước. Sau giờ cơm khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ, lại có người đem quần áo đến cho tôi tắm rửa, mà quần áo họ đem tới lại chính là quần áo của tôi ở nhà. Tôi cầm quần áo trên tay, trong lòng bắt đầu dự đoán được một số chuyện... e là lần này... lành ít dữ nhiều rồi.
Cả ngày bị nhốt ở trong phòng, tôi hết ngồi rồi đến nằm, hết nằm lại chuyển sang ngồi, bụng dạ lo lắng hoang mang, đầu óc suy nghĩ đến muốn nổ tung ra. Nhìn đồng hồ đã điểm qua con số 1 giờ sáng, tôi chỉ còn biết thở dài mệt mỏi. Đang lúc bất lực với gian nan thì ở phía cửa phòng lại có giọng quen thuộc của Tiểu Đào khẽ cất lên.
- An An... cô ngủ hay thức... An An?
Nghe tiếng gọi, tôi phi như bay tới, áp sát tai vào cửa, tôi khẽ tiếng:
- Tôi đây... tôi đây Tiểu Đào.
Ngoài cửa lại vang lên giọng của Tiểu Đào:
- Cô có sao không? Ở trong đó có được không?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Được, tôi bình thường không sao hết... bên ngoài kia... sao rồi Tiểu Đào? Cô có nghe được gì không?
- An An... giờ cô phải cố gắng... chuyện của nhà chủ kín quá, tôi cũng không nghe được gì nhiều. Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
Giọng của Tiểu Đào nhẹ xuống:
- Nhưng rất có thể... cậu Hai sẽ không qua khỏi đâu...
Không qua khỏi... không qua khỏi... thôi tiêu đời tôi rồi... tiêu thật rồi!
- Còn chuyện này nữa...
- Là chuyện gì?
- Tôi nghe cha tôi nói... nhà cô... hình như gặp chuyện gì đó.
Tôi gấp gáp đến quýnh lên:
- Là chuyện gì? Chuyện gì hả Tiểu Đào? Cha mẹ tôi với em trai tôi bị làm sao? Cô mau nói cho tôi biết đi...
Tiểu Đào ấp úng:
- Tôi cũng không biết nữa, chỉ nghe nói như vậy thôi chứ không rõ chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng mà tôi nghĩ, chắc là có liên quan đến chuyện của cô... chứ cha mẹ cô có thù hằn gì với ai đâu... Ấy chết, có người đang nhìn, tôi phải đi đây, cô nhớ cẩn thận nha An An...
Nghe tiếng bước chân vội vã bên ngoài, chắc là Tiểu Đào chạy vội lắm. Nghĩ về những gì mà cô ấy vừa nói, tôi gần như suy sụp, một chút hy vọng cuối cùng cũng coi như tan biến vào không trung. Cả người ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, tôi lo lắng đến mức run rẩy không khống chế được nữa. Công sinh thành nuôi nấng của cha mẹ, tôi còn chưa báo hiếu được, giờ lại để hai người chịu khổ vì tôi... sao cuộc sống này lại gian nan với tôi như vậy? Tôi có làm gì nên tội đâu chứ? Cái loại hủ tục kì lạ gì vậy, bọn người có tiền có thể mua ma mua quỷ, mua cả một mạng người sống sờ sờ như thế này được luôn sao?
Khốn nạn mà, khốn nạn quá mà!
___________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.