Chương 34: Chương 34: Lệnh của cấp trên
Mỡ Mỡ
02/10/2018
Lần đầu tiên trong đời Cố Thanh Hải thấy anh trai mình đi làm muộn điều đáng nói hơn mặt mũi bờ phờ quần áo thì sộc sệc chả giống anh ngày thuờng gì cả nhớ trước đây khi Cố Dương Phong thức trắng năm ngày năm đêm điên cuồng làm việc cũng không đến mức độ này không biết đêm qua đã xảy ra chuyện long trời nở đất gì mà biến một con rồng trở thàng gà dù trong một đêm thế này ( còn gì nữa không đêm xuân đáng ngàn vàng sao)
Cố Dương Phong vừa đến công ty lập tức ra lệnh họp đột suất kiểm tra từ trên xuống dưới từ dưới lên trên tất cả giám đốc bộ phần đều bị gọi họp kiểm trả mọi vấn đề đều bị Cố Dương Phong lôi ra mắng mỏ hết một loạt . Cố Duong Phong ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp từ ngón tay lật từ trang gIấy mặt càng ngày càng đen trong khi Cố Thanh Hải ngồi cạnh đang co vòi vào thôi xong rồi đêm qua ai lại đi chọc tức con mãnh thú đang ngủ yên trong anh hai để bây giờ người chịu trận là hắn thế này, mặc dù cấp dươi làm nhưng dương nhiên hắn là cấp trên dù không làm gì thì vẫn là kẻ bị chịu trận đầu tiên à, nhất định phải tìm ra kẻ gây chuyện rồi bỏ trốn mời được mà cái này dùng đầu gối nghĩ cũng thông nha không phải do chị dâu hắn gây ra sao người có khả năng làm điên đảo mọi thứ vẫn thản nhiên ngồi ăn bánh mì trong phòng làm việc.Cuộc họp bình thường chỉ cơ 8 tiếng vậy mà hôm nay anh trai hắn điên cuồng họp đến 18 tiếp vẫn chưa xong cơm trưa cũng không được ăn mấy tên cấp dười nhìn hắn vời đôi mắt bơ phờ " giám đốc mau cứu chúng em ""thân tao còn chưa lo nổi tự mà lo đi "( trao đổi bằng ánh mắt) đám cấp dưới lập tức liền than thân trách phận mình của mình. Nều được lựa chọn nhất định sẽ chọn cách bị mắng đến sống đi chết lại còn hơn là ngồi 18 tiếng không nhúc nhích thế này rõ ràng là cực hình trong cực hình mà
* " anh em muốn đi vệ sinh " Cố Thanh Hải cuối cùng làm anh hùng lên tiếng
* "...."
Thấy Cố Dương Phong không có phản ứng gì vẫn ngồi đọc tài liệu, Cố Thanh Hải nhanh chân phóng một mạch chạy xuống tầng 20, may cho hắn ta là trong phòng chỉ còn Thiên Bình đang thu đồ ra về
* "Chi dâu, chị dâu cứu mạng " Cố Thanh Hải thở hổn hển trước bàn làm việc của Thiên Bình
* "Giám Đốc, ngài nhầm người rồi " Thiên Bình chau mày nhìn Cố Thanh Hải mặc dù cô không thể phủ nhận mình từng sinh con cho anh trai hắn nhưng làm chị dâu hắn thì chưa nha
* " chị dâu chị phải cứu em, à không phải cứu cái công ty này " Cố Thanh Hải thấy Thiên Bình có vẻ không muốn hợp tác liền chạy vòng vào phía trong bàn làm việc của Thiên Bình nắm lấy cổ tay lay lay đôi mắt long lanh như chú cún nhỏ
* "Giám Dốc tôi thực sự không phải chị dâu ngài "
* " Thiên Bình, tôi tăng gấp đôi tiền lương cho cô, cô tăng ca cho tôi được không " Cố Thanh Hải cũng thấy đúng nha tự dưng gọi người ta là chị dâu thật đúng là muốn ăn vả mà đành đổi cách khác
* "..........." Thiên Bình Chau mày nhìn Cố Thanh Hải khó hiểu
* "Gấp ba "
* "........" Ruốc cuộc hắn muốn gì đây
* "Gấp năm "
* "Tôi tăng ca, ngài cần tôi làm gì " gấp năm đó bảo cô đi chết cũng đi à
* " Được vậy đi theo tôi " Cố Thanh Hải nắm tay cô kéo về phía cầu thang máy nhấm nút lên tầng cao nhất của tào nhà
* " Giám dốc ngài muốn tôi làm gì " Thiên Bình bây giời mời nhận ra bản thân bị tiền làm mờ mắt nha
* " Đi ăn cơm tối vời chủ tịch "
* "Hả "khuôn mặt Thiên Bình lập tức méo mó khóc không thành tiềng, cái gì vậy Cố Dương Phong lừa cô lên giường giờ đền em trai anh cũng lừa cô mang đi bán cho anh sao
* "Đi ăn tối với anh trai tôi " nhìn khuôn mắt sắp khóc của Thiên Bình, Cố Thanh Hải nhắc lại từng câu chữ
* " Giám dốc chuyện này cũng được coi là công việc sao "
* " Dương nhiên rồi cứu sống công ty qua đêm,Thiên Bình cô là công thần của công ty đó " Cố Thanh Hải vô vai cô nói vô cùng hào hùng
Sau khi bước vào phòng họp Cố Thanh Hải liền đi thẳng đến chỗ Cố Dương Phong nói nhỏ tai anh
* " anh hai chị dâu nói muốn cùng anh đi ăn cơm tối "
Cố Dương Phong chau mày nhìn khuôn mặt đầy đắc ý của em trai mình rồi nhìn lướt một rồi đừng dậy đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy cô đang cúi gầm mặt xuống đất thực sự muốn tìm cái hố chui xuống cho xong không ngờ bị lừa đi bán thế này.
* " Tan họp " Cố Dương Phong hạ lệnh rồi bước ra ngoài đi về phía cô
Lúc này trong phòng mọi người mời thả lỏng thu đồ đi về xem ra lần này thoát chết rồi đều nhờ cái tên đang đắt ý nhìn mọi người thả bước đi ra ngoài.
Cố Dương Phong đưa Thiên Bình đến quán anh ngày đầu tiên cô và anh cùng đến ăn,trên bàn ăn vẫn bày những món ăn năm xưa không hề khác gì, xem ra khoảng cách 8 năm chưa từng có. Cố Dương Phong nhìn người gái ngồi cạnh mình liều sống liều chết ăn bắng tốc độ nhanh nhất để kết thức bữa ăn này.
* " Đã không muốn ở cùng tôi sao còn đi ăn vời tôi "
* " lệnh của cấp trên " Thiên Bình đưa mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh, hình như anh gầy đi rất nhiều thì phải,nói mời nhờ cả bàn ăn này chỉ có mình cô ăn giống như 8 năm về trước vậy
* " Chủ Tịch, ngài không ăn sao " Thiên Bình rụt rè nòi dù sao đây cũng là cấp trên của cấp trên của cấp trên nha
* " ăn dương nhiên là ăn rồi nhưng tôi muốn ăn em "
Cố Dương Phong vừa đứt lời liền kéo cô từ trên ghế vào lòng mình hôn lấy đôi môi của cô. Vì bất ngờ lên Thiên Bình cưa nằm yên cho anh hôn mình chỉ đến khi đôi bàn tay to lớn của anh đang mon men đi vào trong váy của cô mời khiến cô giật mình đẩy anh
* " Đồ chết tiệt nhà anh, anh muốn cái gì hả?" Thiên Bình đứng bật dậy hét lên nước mắt sắp không giữa nổi mà chảy ra 5 năm, cô đã chịu đưng đau khổ suốt 5 năm trời chỉ tại vì người đàn ông trước mặt này
* " muốn gì sao cái này em phải hiểu hơn tôi chứ " Cố Dương Phòng đứng dậy từng bước từng bước ép cô vào tường
Cô Dương Phong đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, suốt năm nắm qua không biết bao nhiêu lần anh bị khuôn mặt đầy nước mắt này là tỉnh giấc những giờ phút này anh không thể chấp nhận được nó.
* " chúng ta làm lại từ đầu được không, cho phép tôi chăm sóc mẹ con một lần nữa"
* " Muộn rồi "
Hai chữ đó giống con dao đâm vào tim anh, muộn rồi cô không còn là người phụ nữ ngày ngày đợi chồng mình về nhà ăn cơm nữa không còn coi anh là cả thế giời nữa và cô cũng không còn mơ mộng về cái thứ gọi là gia đình hạnh phúc nữa tất cả đều đã muộn rồi, đều đã chết vào cái đêm đó rồi.
Cố Dương Phong vừa đến công ty lập tức ra lệnh họp đột suất kiểm tra từ trên xuống dưới từ dưới lên trên tất cả giám đốc bộ phần đều bị gọi họp kiểm trả mọi vấn đề đều bị Cố Dương Phong lôi ra mắng mỏ hết một loạt . Cố Duong Phong ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp từ ngón tay lật từ trang gIấy mặt càng ngày càng đen trong khi Cố Thanh Hải ngồi cạnh đang co vòi vào thôi xong rồi đêm qua ai lại đi chọc tức con mãnh thú đang ngủ yên trong anh hai để bây giờ người chịu trận là hắn thế này, mặc dù cấp dươi làm nhưng dương nhiên hắn là cấp trên dù không làm gì thì vẫn là kẻ bị chịu trận đầu tiên à, nhất định phải tìm ra kẻ gây chuyện rồi bỏ trốn mời được mà cái này dùng đầu gối nghĩ cũng thông nha không phải do chị dâu hắn gây ra sao người có khả năng làm điên đảo mọi thứ vẫn thản nhiên ngồi ăn bánh mì trong phòng làm việc.Cuộc họp bình thường chỉ cơ 8 tiếng vậy mà hôm nay anh trai hắn điên cuồng họp đến 18 tiếp vẫn chưa xong cơm trưa cũng không được ăn mấy tên cấp dười nhìn hắn vời đôi mắt bơ phờ " giám đốc mau cứu chúng em ""thân tao còn chưa lo nổi tự mà lo đi "( trao đổi bằng ánh mắt) đám cấp dưới lập tức liền than thân trách phận mình của mình. Nều được lựa chọn nhất định sẽ chọn cách bị mắng đến sống đi chết lại còn hơn là ngồi 18 tiếng không nhúc nhích thế này rõ ràng là cực hình trong cực hình mà
* " anh em muốn đi vệ sinh " Cố Thanh Hải cuối cùng làm anh hùng lên tiếng
* "...."
Thấy Cố Dương Phong không có phản ứng gì vẫn ngồi đọc tài liệu, Cố Thanh Hải nhanh chân phóng một mạch chạy xuống tầng 20, may cho hắn ta là trong phòng chỉ còn Thiên Bình đang thu đồ ra về
* "Chi dâu, chị dâu cứu mạng " Cố Thanh Hải thở hổn hển trước bàn làm việc của Thiên Bình
* "Giám Đốc, ngài nhầm người rồi " Thiên Bình chau mày nhìn Cố Thanh Hải mặc dù cô không thể phủ nhận mình từng sinh con cho anh trai hắn nhưng làm chị dâu hắn thì chưa nha
* " chị dâu chị phải cứu em, à không phải cứu cái công ty này " Cố Thanh Hải thấy Thiên Bình có vẻ không muốn hợp tác liền chạy vòng vào phía trong bàn làm việc của Thiên Bình nắm lấy cổ tay lay lay đôi mắt long lanh như chú cún nhỏ
* "Giám Dốc tôi thực sự không phải chị dâu ngài "
* " Thiên Bình, tôi tăng gấp đôi tiền lương cho cô, cô tăng ca cho tôi được không " Cố Thanh Hải cũng thấy đúng nha tự dưng gọi người ta là chị dâu thật đúng là muốn ăn vả mà đành đổi cách khác
* "..........." Thiên Bình Chau mày nhìn Cố Thanh Hải khó hiểu
* "Gấp ba "
* "........" Ruốc cuộc hắn muốn gì đây
* "Gấp năm "
* "Tôi tăng ca, ngài cần tôi làm gì " gấp năm đó bảo cô đi chết cũng đi à
* " Được vậy đi theo tôi " Cố Thanh Hải nắm tay cô kéo về phía cầu thang máy nhấm nút lên tầng cao nhất của tào nhà
* " Giám dốc ngài muốn tôi làm gì " Thiên Bình bây giời mời nhận ra bản thân bị tiền làm mờ mắt nha
* " Đi ăn cơm tối vời chủ tịch "
* "Hả "khuôn mặt Thiên Bình lập tức méo mó khóc không thành tiềng, cái gì vậy Cố Dương Phong lừa cô lên giường giờ đền em trai anh cũng lừa cô mang đi bán cho anh sao
* "Đi ăn tối với anh trai tôi " nhìn khuôn mắt sắp khóc của Thiên Bình, Cố Thanh Hải nhắc lại từng câu chữ
* " Giám dốc chuyện này cũng được coi là công việc sao "
* " Dương nhiên rồi cứu sống công ty qua đêm,Thiên Bình cô là công thần của công ty đó " Cố Thanh Hải vô vai cô nói vô cùng hào hùng
Sau khi bước vào phòng họp Cố Thanh Hải liền đi thẳng đến chỗ Cố Dương Phong nói nhỏ tai anh
* " anh hai chị dâu nói muốn cùng anh đi ăn cơm tối "
Cố Dương Phong chau mày nhìn khuôn mặt đầy đắc ý của em trai mình rồi nhìn lướt một rồi đừng dậy đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy cô đang cúi gầm mặt xuống đất thực sự muốn tìm cái hố chui xuống cho xong không ngờ bị lừa đi bán thế này.
* " Tan họp " Cố Dương Phong hạ lệnh rồi bước ra ngoài đi về phía cô
Lúc này trong phòng mọi người mời thả lỏng thu đồ đi về xem ra lần này thoát chết rồi đều nhờ cái tên đang đắt ý nhìn mọi người thả bước đi ra ngoài.
Cố Dương Phong đưa Thiên Bình đến quán anh ngày đầu tiên cô và anh cùng đến ăn,trên bàn ăn vẫn bày những món ăn năm xưa không hề khác gì, xem ra khoảng cách 8 năm chưa từng có. Cố Dương Phong nhìn người gái ngồi cạnh mình liều sống liều chết ăn bắng tốc độ nhanh nhất để kết thức bữa ăn này.
* " Đã không muốn ở cùng tôi sao còn đi ăn vời tôi "
* " lệnh của cấp trên " Thiên Bình đưa mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh, hình như anh gầy đi rất nhiều thì phải,nói mời nhờ cả bàn ăn này chỉ có mình cô ăn giống như 8 năm về trước vậy
* " Chủ Tịch, ngài không ăn sao " Thiên Bình rụt rè nòi dù sao đây cũng là cấp trên của cấp trên của cấp trên nha
* " ăn dương nhiên là ăn rồi nhưng tôi muốn ăn em "
Cố Dương Phong vừa đứt lời liền kéo cô từ trên ghế vào lòng mình hôn lấy đôi môi của cô. Vì bất ngờ lên Thiên Bình cưa nằm yên cho anh hôn mình chỉ đến khi đôi bàn tay to lớn của anh đang mon men đi vào trong váy của cô mời khiến cô giật mình đẩy anh
* " Đồ chết tiệt nhà anh, anh muốn cái gì hả?" Thiên Bình đứng bật dậy hét lên nước mắt sắp không giữa nổi mà chảy ra 5 năm, cô đã chịu đưng đau khổ suốt 5 năm trời chỉ tại vì người đàn ông trước mặt này
* " muốn gì sao cái này em phải hiểu hơn tôi chứ " Cố Dương Phòng đứng dậy từng bước từng bước ép cô vào tường
Cô Dương Phong đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, suốt năm nắm qua không biết bao nhiêu lần anh bị khuôn mặt đầy nước mắt này là tỉnh giấc những giờ phút này anh không thể chấp nhận được nó.
* " chúng ta làm lại từ đầu được không, cho phép tôi chăm sóc mẹ con một lần nữa"
* " Muộn rồi "
Hai chữ đó giống con dao đâm vào tim anh, muộn rồi cô không còn là người phụ nữ ngày ngày đợi chồng mình về nhà ăn cơm nữa không còn coi anh là cả thế giời nữa và cô cũng không còn mơ mộng về cái thứ gọi là gia đình hạnh phúc nữa tất cả đều đã muộn rồi, đều đã chết vào cái đêm đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.