Mùa Noel Về Rồi, Em Có Biết Không?
Chương 44: Quyết định
T/H12
15/12/2023
Cô nhìn mẹ một hồi thấy thương mẹ nhưng cuối cùng cũng nói: "Con chưa bao giờ là vợ của Vĩnh Kỳ. Và Oralie cũng không phải là con trai anh ấy!" (?
Mẹ cô thảng thốt không tin. Bà nắm lấy tay con gái: "Như Y, con vừa nói cái gì?"
"Con nói, giữa chúng con chỉ là một cuộc giao dịch, tờ giấy chứng nhận kết hôn đó chỉ là thủ tục để anh ấy đưa chúng ta qua đây, vừa hay là tấm lá chắn giúp Vĩnh Kỳ thoát khỏi cuộc hôn nhân gượng ép của cha mẹ!"
"Thế còn Oralie? Thằng bé ở đầu mà có?"
Dẫu biết thừa là tin sốc. Mẹ sẽ khó lòng mà chấp nhận. Nhưng cô buộc phải nói: "Là con trai con và Trần Khải!"
Mẹ cô lảo đảo ra sau, cố giữ thăng bằng cơ thể, đưa tay vịn lan can, bình ổn cảm xúc rồi hỏi nhỏ: "Vĩnh Kỳ có biết không?"
"Anh ấy biết lâu rồi! Biết từ lúc thằng bé vừa tượng hình!"
Thì ra là vậy! Chỉ có bà là không hay biết gì. Hèn chi nhìn thằng bé bà cứ thấy quen mắt. Cứ ngỡ mình hoa mắt, nghĩ bậy nhiều. Ai mà ngờ... ©
"Cậu ta...có biết không?"
Dù mẹ không gọi đích danh nhưng Như Ý hiểu, từ 'cậu ta' mẹ hỏi chỉ ai.
"Anh Khải không biết!"
Mẹ cô chợt mừng rơn. Mắt bà sáng lên, cầm lấy hai bàn tay con gái: "Tốt quá! Đừng cho cậu ta biết."
"Vì sao?"
"Vì chẳng có thằng đàn ông nào tốt hơn Vĩnh Kỳ nữa!" Dẫu biết không phải cốt nhục của mình nhưng vẫn hết lòng yêu thương, sẵn sóc. Ở đời, có được mấy người như vậy: "Đó là người chồng tốt! Con phải biết trân trọng!"
Mẹ nói nghe mà hay!
"Thế vì sao khi ba con bỏ mẹ, mẹ không đồng ý cưới chú Thắng? Người đã luôn yêu thương giúp đỡ mẹ từ thời thanh xuân?" (G
Mẹ cô sững sờ nhìn chằm chằm vào con gái. Bà không ngờ Như Ý lại biết chuyện có người đàn ông tên Thắng luôn yêu thầm và mãi theo đuổi bà từ thanh xuân đến nay.
Một câu hỏi tưởng dễ nhưng thật khó để trả lời. Vì trái tim của con người đôi khi rất cố chấp.
Đã yêu ai chỉ yêu đúng một người. Như một định mệnh. Sướng hay khổ? Vui hay buồn? Hạnh phúc hay đau thương? Tất cả đều là duyên số!
Đã một giờ sáng. Oralie đang say giấc. Ngắm nhìn con trai. Như Ý nhận ra, từng đường nét trên khuôn mặt con rất giống như gương mặt Trần Khải ngủ ngon đêm nào. Như Ý quyết định một việc.
Cô gõ cửa phòng Vĩnh Kỳ. Cô biết anh ấy vẫn còn thức.
"Cửa không khóa, em vào đi!"
Cô cuộn chặt bàn tay đi thẳng tới trước bàn làm việc của Vĩnh Kỳ. Rất dứt khoát: "Chúng ta li hôn đi anh!" @
Vĩnh Kỳ dừng chiếc bút đang ký mớ giấy tờ. Ánh mắt vẫn đặt vào tập tài liệu nhưng cô biết anh đang sững sờ. Vì bàn tay cầm bút của Vĩnh Kỳ hơi run.
".." Năm phút. Rồi mười phút trôi qua. Vĩnh Kỳ vẫn im lặng.
"Em yêu Khải! Yêu sâu đậm. Cứ ngỡ sẽ quên được nhưng rất khó!"
"Nhưng biết anh ta có còn một lòng một dạ với em nữa không?" Đôi mắt Vĩnh Kỳ xoáy thẳng vào mắt cô: "Mới gặp lại, chưa gì em đã muốn chạy theo anh ta! Thế em có lúc nào nghĩ đến cảm nhận của anh không?"(
Vĩnh Kỳ này hôm nay nói những lời thật lạ nha!
"Chẳng phải anh đã nói, nếu em vẫn còn yêu ảnh, anh sẽ kí giấy li hôn sao?"
"Chẳng phải em cũng từng nói, đến noel này sẽ đồng ý làm vợ anh? Anh đã chờ em hơn hai năm, cái anh đợi không phải là kí vào đơn mà là cùng em chính thức kết bái làm phu thê!' (2)
Khi nói những lời này, Vĩnh Kỳ thật sự tức giận. Vẻ mặt anh ấy tái nhợt. Như Ý ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại phản ứng ngược như vậy. Thái độ cứng rắn của anh ấy làm Như Ý nhất thời phản ứng không kịp. Cô bặm môi, nắm chặt hai bàn tay thành quyền, nhìn chăm chăm vào Vĩnh Kỳ. (6)
Trong đáy mắt cô chắc lộ ra vẻ hụt hẫng và bất mãn. Nên cô thấy Vĩnh Kỳ đứng lên.
Anh đi về phía cô. Đưa tay định ôm vào lòng.
Như Y thối lui ra sau một cách tự nhiên. Nét mặt của cô đầy vẻ lo sợ.
Vĩnh Kỳ thấy vậy bèn dừng lại. Anh ấy cười khổ: "Em sợ anh đến gần thế à? Từ khi nào em lại sợ anh? Có phải từ lúc gặp lại Trần Khải không?
Anh đã ở gần bên em hơn hai năm. Chừng ấy thời gian chưa đủ chứng minh tình yêu anh dành cho em sao? Chưa đủ chân thành để xua đuổi một Trần Khải ở bên em chỉ mấy tháng?" (3
"Em và Trần Khải đã có hôn ước từ bé. Chúng em gặp gỡ và yêu nhau từ mùa noel hai năm trước. Nếu không có chuyện mẹ anh ấy với ba em...thì chúng em đã là một đôi không chia, không lìa! Mà em cũng chẳng phải bỏ quê hương theo anh sang bên này! ₴
Tất cả như một trò đùa. Vì chữ tình của ba mẹ hai bên khiến chúng em phải chia li trong mùa giáng sinh năm ấy.
Ảnh có còn yêu em không, em không biết! Nhưng con tim em chỉ yêu có một người. Tình cảm ấy quá nổng cũng quá đậm. Nên xin anh thứ lỗi cho em...chúng ta li hôn thôi!"
Vĩnh Kỳ thối lui ra sau mấy bước.
Cô nói tiếp: "Em muốn sống thật với tình cảm của mình! Bên nhau cũng được. Mà có xa nhau cũng được. Cả đời này của em, cả con tim này mãi mãi chỉ thuộc về ảnh."
"Vậy còn anh?" Vĩnh Kỳ nhào tới nắm lấy hai vai cô. Trên khóe mắt đã rưng rưng.
Như Y cuộn chặt bàn tay, hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt người đối diện: "Anh hãy tìm cho mình một cô gái tốt. Cô gái đó sẽ dành tặng anh một trái tim vẹn nguyên và một cơ thể tinh khôi ấm áp.
Còn em không xứng!"
Đến một thời điểm nào đó. Anh sẽ nhận ra và chán ghét em thôi! Bởi không có người chồng nào chấp nhận trong trái tim vợ mình còn cất giấu một bóng hình của một thằng đàn ông khác.
Mẹ cô thảng thốt không tin. Bà nắm lấy tay con gái: "Như Y, con vừa nói cái gì?"
"Con nói, giữa chúng con chỉ là một cuộc giao dịch, tờ giấy chứng nhận kết hôn đó chỉ là thủ tục để anh ấy đưa chúng ta qua đây, vừa hay là tấm lá chắn giúp Vĩnh Kỳ thoát khỏi cuộc hôn nhân gượng ép của cha mẹ!"
"Thế còn Oralie? Thằng bé ở đầu mà có?"
Dẫu biết thừa là tin sốc. Mẹ sẽ khó lòng mà chấp nhận. Nhưng cô buộc phải nói: "Là con trai con và Trần Khải!"
Mẹ cô lảo đảo ra sau, cố giữ thăng bằng cơ thể, đưa tay vịn lan can, bình ổn cảm xúc rồi hỏi nhỏ: "Vĩnh Kỳ có biết không?"
"Anh ấy biết lâu rồi! Biết từ lúc thằng bé vừa tượng hình!"
Thì ra là vậy! Chỉ có bà là không hay biết gì. Hèn chi nhìn thằng bé bà cứ thấy quen mắt. Cứ ngỡ mình hoa mắt, nghĩ bậy nhiều. Ai mà ngờ... ©
"Cậu ta...có biết không?"
Dù mẹ không gọi đích danh nhưng Như Ý hiểu, từ 'cậu ta' mẹ hỏi chỉ ai.
"Anh Khải không biết!"
Mẹ cô chợt mừng rơn. Mắt bà sáng lên, cầm lấy hai bàn tay con gái: "Tốt quá! Đừng cho cậu ta biết."
"Vì sao?"
"Vì chẳng có thằng đàn ông nào tốt hơn Vĩnh Kỳ nữa!" Dẫu biết không phải cốt nhục của mình nhưng vẫn hết lòng yêu thương, sẵn sóc. Ở đời, có được mấy người như vậy: "Đó là người chồng tốt! Con phải biết trân trọng!"
Mẹ nói nghe mà hay!
"Thế vì sao khi ba con bỏ mẹ, mẹ không đồng ý cưới chú Thắng? Người đã luôn yêu thương giúp đỡ mẹ từ thời thanh xuân?" (G
Mẹ cô sững sờ nhìn chằm chằm vào con gái. Bà không ngờ Như Ý lại biết chuyện có người đàn ông tên Thắng luôn yêu thầm và mãi theo đuổi bà từ thanh xuân đến nay.
Một câu hỏi tưởng dễ nhưng thật khó để trả lời. Vì trái tim của con người đôi khi rất cố chấp.
Đã yêu ai chỉ yêu đúng một người. Như một định mệnh. Sướng hay khổ? Vui hay buồn? Hạnh phúc hay đau thương? Tất cả đều là duyên số!
Đã một giờ sáng. Oralie đang say giấc. Ngắm nhìn con trai. Như Ý nhận ra, từng đường nét trên khuôn mặt con rất giống như gương mặt Trần Khải ngủ ngon đêm nào. Như Ý quyết định một việc.
Cô gõ cửa phòng Vĩnh Kỳ. Cô biết anh ấy vẫn còn thức.
"Cửa không khóa, em vào đi!"
Cô cuộn chặt bàn tay đi thẳng tới trước bàn làm việc của Vĩnh Kỳ. Rất dứt khoát: "Chúng ta li hôn đi anh!" @
Vĩnh Kỳ dừng chiếc bút đang ký mớ giấy tờ. Ánh mắt vẫn đặt vào tập tài liệu nhưng cô biết anh đang sững sờ. Vì bàn tay cầm bút của Vĩnh Kỳ hơi run.
".." Năm phút. Rồi mười phút trôi qua. Vĩnh Kỳ vẫn im lặng.
"Em yêu Khải! Yêu sâu đậm. Cứ ngỡ sẽ quên được nhưng rất khó!"
"Nhưng biết anh ta có còn một lòng một dạ với em nữa không?" Đôi mắt Vĩnh Kỳ xoáy thẳng vào mắt cô: "Mới gặp lại, chưa gì em đã muốn chạy theo anh ta! Thế em có lúc nào nghĩ đến cảm nhận của anh không?"(
Vĩnh Kỳ này hôm nay nói những lời thật lạ nha!
"Chẳng phải anh đã nói, nếu em vẫn còn yêu ảnh, anh sẽ kí giấy li hôn sao?"
"Chẳng phải em cũng từng nói, đến noel này sẽ đồng ý làm vợ anh? Anh đã chờ em hơn hai năm, cái anh đợi không phải là kí vào đơn mà là cùng em chính thức kết bái làm phu thê!' (2)
Khi nói những lời này, Vĩnh Kỳ thật sự tức giận. Vẻ mặt anh ấy tái nhợt. Như Ý ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại phản ứng ngược như vậy. Thái độ cứng rắn của anh ấy làm Như Ý nhất thời phản ứng không kịp. Cô bặm môi, nắm chặt hai bàn tay thành quyền, nhìn chăm chăm vào Vĩnh Kỳ. (6)
Trong đáy mắt cô chắc lộ ra vẻ hụt hẫng và bất mãn. Nên cô thấy Vĩnh Kỳ đứng lên.
Anh đi về phía cô. Đưa tay định ôm vào lòng.
Như Y thối lui ra sau một cách tự nhiên. Nét mặt của cô đầy vẻ lo sợ.
Vĩnh Kỳ thấy vậy bèn dừng lại. Anh ấy cười khổ: "Em sợ anh đến gần thế à? Từ khi nào em lại sợ anh? Có phải từ lúc gặp lại Trần Khải không?
Anh đã ở gần bên em hơn hai năm. Chừng ấy thời gian chưa đủ chứng minh tình yêu anh dành cho em sao? Chưa đủ chân thành để xua đuổi một Trần Khải ở bên em chỉ mấy tháng?" (3
"Em và Trần Khải đã có hôn ước từ bé. Chúng em gặp gỡ và yêu nhau từ mùa noel hai năm trước. Nếu không có chuyện mẹ anh ấy với ba em...thì chúng em đã là một đôi không chia, không lìa! Mà em cũng chẳng phải bỏ quê hương theo anh sang bên này! ₴
Tất cả như một trò đùa. Vì chữ tình của ba mẹ hai bên khiến chúng em phải chia li trong mùa giáng sinh năm ấy.
Ảnh có còn yêu em không, em không biết! Nhưng con tim em chỉ yêu có một người. Tình cảm ấy quá nổng cũng quá đậm. Nên xin anh thứ lỗi cho em...chúng ta li hôn thôi!"
Vĩnh Kỳ thối lui ra sau mấy bước.
Cô nói tiếp: "Em muốn sống thật với tình cảm của mình! Bên nhau cũng được. Mà có xa nhau cũng được. Cả đời này của em, cả con tim này mãi mãi chỉ thuộc về ảnh."
"Vậy còn anh?" Vĩnh Kỳ nhào tới nắm lấy hai vai cô. Trên khóe mắt đã rưng rưng.
Như Y cuộn chặt bàn tay, hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt người đối diện: "Anh hãy tìm cho mình một cô gái tốt. Cô gái đó sẽ dành tặng anh một trái tim vẹn nguyên và một cơ thể tinh khôi ấm áp.
Còn em không xứng!"
Đến một thời điểm nào đó. Anh sẽ nhận ra và chán ghét em thôi! Bởi không có người chồng nào chấp nhận trong trái tim vợ mình còn cất giấu một bóng hình của một thằng đàn ông khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.