Chương 3
Lâu Vũ Tình
26/06/2013
Hắn âm thầm hít vào, làm ra vẻ bình
thường. Sau đó tiếp nhận khăn bông trên tay nàng, đứng yên ở bên võng,
cẩn thận lau khô tóc cho nàng.
“Thuốc ta đã hầm xong rồi, đặt ở trên bàn. Tối này trước khi ngủ nhớ uống hết đó.”
Chỉ còn duy nhất có chuyện này là hắn chưa đoạt quyền làm của nàng được. Một liều thuốc cần bao nhiêu nước, bao nhiêu lửa, hắn không thể điều chỉnh đúng được. Tăng một phần hay thiếu một phần đều không thể phát huy dược tính tốt nhất.
Thấy hắn chậm chạp còn chưa trả lời, nàng liếc xéo qua nhìn hắn: “Có chuyện muốn nói à?”
“Thuốc… có thể không uống được không?”
“Ngươi mấy tuổi rồi, còn sợ đắng sao?” Nàng vươn tay, không hiểu sờ soạng vào chỗ nào mà lấy ra được một viên tiên tra quả. Chẳng nói chẳng rằng nhét thẳng vào miệng hắn. “Ngoan nào ngoan nào, nương (mẹ) thương con, thưởng con ăn đường nha.”
Ấp Trần trừng đôi mắt lạnh, mắng nàng không đứng đắn. “Ta không nói đùa với ngươi đâu.”
Bờ môi vui đùa liền thu lại. “Ngươi nghe thấy hết rồi, đúng không?”
Đây chính là nguyên nhân khiến đêm nay hắn khác thường sao?
Mặt hắn cứng đờ, ngữ khí cũng đông cứng. “Ta không muốn… ngươi vì ta mà đi cầu xin người khác.”
Trông thấy nàng mặt dày, lại đòi chưởng quầy cho nàng khất nợ, hắn rất khó chịu.
“Không sao đâu mà. Vương chưởng quầy là bạn cũ của cha ta, nhìn thấy ta từ nhỏ đến lớn. Ta vẫn thường nhõng nhẽo với ông như vậy đó, không cần phải để trong lòng.”
“Nhưng mà…”
“Thật vất vả mới đi đến được tận đây. Ngươi lại muốn ta thất bại trong gang tấc hay sao? Số ngân lượng đã bỏ ra trước đây mới phải nói là mất trắng.” Nàng rất kiên trì, muốn dưỡng cho hắn cường kiện tráng kiện, có thể chạy có thể nhảy. Có như vậy, mới không uổng công nàng đã hao phí biết bao khổ tâm trên người hắn.
Hắn ngược lại, bị á khẩu không trả lời được. Thấy rõ sự chấp nhất của nàng, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được. Chỉ có theo như lời nàng nói, làm cho chính mình không bệnh không đau. Sau đó dùng những năm tháng còn lại của cuộc đời này canh giữ bên cạnh nàng, vì nàng gánh vác tất cả, làm cho những gì nàng đã trả giá hôm nay có một chút giá trị.
“Được, vậy tất cả đều nghe theo ngươi.”
“Phải thế chứ…” Nàng bất ngờ nâng tay túm lấy vạt áo hắn. Hắn không hề phòng bị, toàn thân bị nàng kéo xuống. Trong lúc hoảng loạn, hắn vội vàng dùng cánh tay chống xuống hai bên, mới tránh không bị ngã đổ vào thân thể mềm mại kia.
Hắn kinh hãi trừng to hai mắt, ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng, nàng, nàng… làm cái gì vậy?
Mục Hướng Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Trêu chọc người này, quá vui đi.
Nàng được đằng chân lại lân đằng đầu, tiến lên. Hắn hầu như có thể cảm giác được chóp mũi như có như không đụng chạm. Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp, phả thẳng vào bên gáy. Hơi thở mang theo sự quyến rũ độc đáo của nữ nhân.
Hắn nín thở, không thể nào nhúc nhích.
“Ta, không phải, không phải…” Hắn nói tất cả đều nghe theo nàng, nhưng không, không phải là ý này…
Hắn cực lực nhịn xuống, không hành động theo kiểu túm lấy vạt áo mình quyết tử để bảo vệ trinh tiết, dọa người như vậy.
‘Lão gia! Đừng mà! Phu nhân sẽ thấy đó…’ Mục Hướng Vũ thiếu chút nữa đã thay hắn nói ra lời thoại thường thấy xuất hiện nhất trên sân khấu.
Nàng tựa hồ như muốn cười to, lại dí mũi ngửi ngửi gáy hắn. Sau đó liền buông tay, thong dong lùi lại, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên. “Hôm nay ngươi lại không chịu bôi thuốc.”
Hắn ngơ ngác, từ trên chín tầng mây ngã nhào.
Chính là… muốn ngửi mùi thuốc?
“Không phải đã nói sẽ nghe theo ta hết sao?” Nàng liếc mắt lườm hắn một cái, nũng nịu nhắc nhở hắn lời hứa hẹn vừa rồi.
“…” Là do tư tưởng của hắn không thuần khiết sao? Còn tưởng rằng…
Bàn tay thon nhỏ lại nhấc lên. Có kinh nghiệm, hắn gắt gao phòng bị, không té. Nhưng lần này, nàng chỉ nhẹ nhàng nói bên tai hắn. “Còn không mau đi!”
Nha đầu vô liêm sỉ! Động tác của nàng thật sự luôn làm cho người ta hiểu lầm!
Chung quy một ngày… hắn thề, một ngày nào đó, hắn sẽ nói cho nàng biết cử chỉ lỗi thời của nàng, dạy cho nàng biết thế nào gọi là nam nữ khác biệt, thế nào là bảo trì hành vi đúng mực phong phạm của khuê tú.
Thật sự rất sợ nàng trong khi chế thuốc lại thêm vào mấy thứ lung tung như mẫu đơn, hoa quế gì đó, biến hắn thành một thân nữ nhân hương. Hắn không thể không y theo lời dặn của nàng mà bôi thuốc, cũng không dám hạ xuống nữa.
Nếu nàng muốn chỉnh hắn, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.
Lớp vảy cứng già bong tróc, lại thay đổi một loại thuốc mỡ mới làm mờ sẹo. Trên người hắn ít nhất cũng có thoa đến ba loại thuốc mỡ khác nhau. Nhưng thần kỳ nhất là, bất cứ khi nào hắn không bôi thuốc, dù là loại nào, nàng đều sẽ phát hiện được ngay lập tức.
Mùi, không phải là không có, nhưng lại cực nhẹ. Ngay bản thân hắn cũng không ngửi biết được. Mũi nàng là mũi chó sao?
Ngoại trừ tiêu phí vào điều chế mùi thuốc, nàng còn tiêu phí vào những chỗ khác nữa… Ấp Trần nhịn không được, thở dài.
Thật sự không phải hắn muốn nói nàng, nhưng người này đúng như lời Vương chưởng quầy đã nói. Tiền có dư dả bao nhiêu, tay trái thu vào thì tay phải liền vung ra. Thật đúng là xứng đáng mà, nghèo cả đời cũng không oan uổng.
Thấy ăn mày ở ngoài đường cần viện trợ, nàng không keo kiệt chút nào, lập tức khẳng khái giúp tiền. Cũng không ngẫm lại xem bản thân có được bao nhiêu, rằng bọn họ cũng nghèo đến mức chờ người tiếp tế.
Lúc mua này nọ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hoài nghi tiểu thương ra giá có nói thách hay không. Nàng cho rằng thế gian này quang minh sáng lạn. Ai ai cũng đều ngực phẳng, ruột thẳng như nàng sao?
Hiện giờ mới biết, Vương chưởng quầy nhắc đi nhắc lại nàng, thật đúng là khách khí.
Đó đâu phải là không câu nệ tiểu tiết, không màng danh lợi. Nếu nói trắng ra thì rõ ràng, chính là coi tiền như rác, vừa thiếu đầu óc lại không hề có quan niệm gì về tiền tài.
Nhưng không ngờ nàng lại còn dám đổ thừa cho hắn. Nói rằng vì mua hắn về mà phải tiêu hết số của để dành, chứ bằng không, năm lượng bạc có thể thay được mấy lít dầu thắp, mua được mấy đấu gạo trắng rồi… Cũng không thèm ngẫm lại xem, kết quả này rốt cuộc là do ai tạo thành!
Hắn đã sớm đối với cách tiêu tiền của nàng, cực lực có ý kiến. Khó trách nàng một nghèo hai trắng. Chuyện này tuyệt đối có liên hệ rất lớn, rất chặt chẽ với tính cách cá nhân.
Rốt cuộc là ai đã nói, tuyệt đối sẽ cho hắn một miếng cơm ăn? Rõ ràng là thường xuyên bữa có bữa không. Ngay cả lúc ban đầu, dáng đi đứng tựa như khuê tú biết lễ hiểu chuyện, cũng chỉ là giả dối. Đều là vì muốn lừa gạt hắn ở lại mà cải trang thành như thế. Căn bản là hắn đã bị người ta lừa bịp, lên lầm thuyền giặc rồi!
Sau khi vô số lần bị tức đến ói ra máu, rốt cuộc hắn cũng quyết định liều mạng một lần, đoạt về quyền nắm sổ sách tiền bạc trong nhà. Muốn sài tiền, phải hỏi qua hắn trước đã!
Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng. Nhưng sau khi nàng hại cả nhà hai người phải ăn cơm với canh rau dại, mấy ngày không biết đến mùi vị gạo trắng. Ngay cả vườn khoai lang còn chưa kịp lớn, mới chưa được bằng nửa nắm đấm đã phải đào lên mà ăn… Nàng cũng phải chột dạ, ngay cả ừ hử trong cổ họng cũng không có mặt mũi nào mà ừ hử một tiếng.
Tuy rằng rất mất thể diện, nhưng cuộ sống hàng ngày trong nhà quả thật ổn định hơn rất nhiều. Ít nhất cũng không đến mức phải bữa đói bữa no. Về sau nàng ngẫm lại, để cho hắn quản lý tất tần tật, thật ra cũng không có gì là không tốt.
Cùng lắm thì cũng chỉ là đánh mất mặt mũi thôi. Trước giờ nàng làm người, cũng không để ý lắm đến mặt mũi. Dù sao hắn cũng rất chu đáo, cho tới bây giờ cũng chưa bỏ đói nàng bữa nào. Nàng cũng vui vẻ thoải mái qua ngày. Những chuyện còn lại thì quăng tất cho hắn, hắn đi mà quan tâm phiền lòng.
Thật ra, sạp bánh trôi buôn bán cũng không tệ. Nếu biết vận dụng thích đáng, mỗi tháng cũng có thể để dành được vài trinh tiền (tiền đồng ngày xưa, khoảng nửa xu). Vấn đề là, túi tiền của nàng giống như bị thủng lỗ vậy, căn bản là không thể giữ lại được đến nửa đồng.
Ngày đó, buôn bán cũng đã thưa khách, nàng dựa vào trước sạp, đem số tiền động bán được hôm nay bỏ vào túi hắn rồi ngồi xuống xắn ống tay áo lên chuẩn bị phụ giúp rửa chén.
Mới chạm vào nước đã bị hắn càm ràm: “Trời lạnh, tay ngươi sẽ bị đông cứng cho mà xem.”
Chỉ còn mấy cái bát thôi mà, một mình hắn làm nhoáng là xong.
Vì thế, nàng cũng nghe theo, đứng dậy, không chạm tay vào chén đĩa nữa.
Rửa chén xong, hắn đem cất vào sạp. Không thấy nàng đâu, không biết lại đi dạo bộ ở chỗ nào rồi.
Múc hai chén chè đậu đỏ cho khách xong, hắn tiếp đón thêm vài vị khách nữa rồi mới đi tìm người.
Nếu nàng không ở chỗ buôn bán, hơn phân nửa chính là đi ra hàng đậu hủ ở con phố đối diện.
Gian đậu hủ của Linh Nhi cô nương có nuôi một con sói lông trắng như tuyết. Có lẽ đã được trải qua nhiều năm thuần dưỡng, bạch sói này tính tình cực kỳ ôn thuần. Thường ngày cũng không quá để ý đến con người, chủ nhân bận bịu thì liền nằm sấp một bên liếm liếm lông hoặc chơi đùa móng buốt. Chờ đến khi chủ nhân rảnh rỗi, lại lặng lẽ tiến đến gần, tựa vào bên chân chủ nhân mà cọ cọ, làm nũng.
Chủ nhân của hắn cũng rất thích chọc ghẹo nó. Thề sẽ chọc nó cho đến khi nào làm nó phải sợ mới thôi, chỉ có điều cho đến nay vẫn chưa thành công. Hắn rất lo, cái tính thích nghịch dại đùa dai này của nàng, có ngày sẽ bị bạch sói nổi hung tính mà làm nàng bị thương.
Về phần chủ nhân của bạch sói, mọi người đều nói rằng dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, còn được tôn thành Tây Thi đậu hũ. Rất nhiều người khách đến mua đậu hũ, hơn phân nửa là có ý đồ đen tối rồi. Rất nhiều nam tử đi ngang qua đều sẽ phải quay đầu lại nhìn, đã nhìn rồi là phải dán chặt hai mắt.
Hắn lại chỉ biết rằng, Linh Nhi cô nương cơ khổ không nơi nương tựa, thân thế phiêu linh. Có lẽ là vì cảm động lây, nên đối với nàng có mấy phần thương hại. Còn về phần nàng có đẹp hay không… Hắn cũng không biết nữa. Nhưng thật ra, chủ nhân của hắn: Thần thái phiêu lãng, giọng nói ngọt mềm. Nụ cười xinh đẹp linh động lại hay thay đổi phong tình. Lúc cười, hai bên má còn có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt. Chân mày cong cong. Ánh mắt trong sáng, có thể so với sao trên trời. Hắn thường xuyên nhìn nàng không chớp mắt. Hình ảnh đó, cực mỹ.
Quả nhiên, hắn ở hàng đậu hũ tìm được hình bóng và cử chỉ đáng yêu quen thuộc.
Nàng vẫn đang ngồi xổm phía sau chọc ghẹo bạch sói. Lúc này, nàng đang dùng phương pháp dụ ăn, múc một chén bánh trôi thịt tươi, nóng hầm hập đến câu dụ nó. Đáng tiếc, bạch sói vẫn như trước không thèm để ý, ngay cả đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho nàng.
Nàng, thật đúng là bất khuất a…
Hắn chào hỏi Linh Nhi cô nương, sau đó liền đi vào tìm chủ nhân.
Bạch sói không chịu nổi sự nhiễu loạn này, nghiêng đầu vòng vo, quay sang hướng khác mà nằm sấp xuống. Mục Hướng Vũ cũng không phải là người dễ dàng buông tha, dưới chân xê dịch, bưng chén bánh trôi nóng tiếp tục làm phiền nó.
“Cứ cố thử xem!” Hắn buồn cười tiến lên, thuận tay giúp nàng cởi bỏ bao khăn có hoa văn màu xanh nước biển trên tóc ra, vân vê mái tóc dài được cột buộc từ sáng đến giờ đã có chút hỗn loạn, một lần nữa buộc lại gọn gàng.
Chưa chịu dừng tay, hắn lại tiếp tục bay qua cổ tay của nàng, lấy ra lọ thuốc nàng đã cho hắn, dính chút thuốc xoa bóp vết phỏng trên cổ tay nàng. Ngón tay chậm rãi vo vê làm nóng, đẩy nhanh công hiệu của thuốc.
Nấu thức ăn luôn có chút rủi ro. Canh canh nước nước, làm mình bị thương cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nàng lại luôn sơ ý qua loa, cứ nói rằng chuyện đó không đáng lo. Nhưng là một cô nương chưa gả, tính tình đã đến mức không ai dám lấy rồi, nếu trên người còn mang thêm mấy vết sẹo, trở thành gái lỡ thì cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Mục Hướng Vũ không kiên nhẫn đùa nghịch cùng hắn, một lòng một dạ cùng bạch sói mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đừng đùa nữa, về nhà thôi.” Hôm nay buôn bán cũng khá. Mới vừa qua năm mới, nhưng nguyên liệu nấu ăn dự trữ đã bán gần hết rồi.
Nàng thở dại một hơi, phủi phủi làn váy rồi đứng dậy, thản nhiên tiếp nhận thêm một lần thất bại, cũng không biết đây đã là lần thứ mấy rồi.
Không ngờ, ngồi nãy giờ mà hai chân tê rần. Thân hình nàng lung lay lảo đảo, hắn kịp thời vươn cánh tay ra đỡ lấy lưng nàng, bảo hộ nàng chu toàn.
Đợi nàng ổn định thăng bằng, hắn đang muốn thu tay thì cô nương luôn luôn không quy không củ này lại vươn bàn tay nhỏ bé lên sờ soạn, vỗ vỗ, xoa bóp bộ ngực hắn. Hệt như đang đứng trước sạp mua thịt heo đoán chất đo cân. “Ta nuôi ngươi cũng không tệ nhỉ. Mập lên một chút, bộ ngực cũng dày thêm không ít, không còn đơn bạc như trước.”
Hắn khép chặt mi mắt, đã tuyệt vọng rồi, không còn muốn chỉnh sửa lại cử chỉ không hợp lễ của nàng nữa.
Hở chút lại động tay động chân. Dù có chỉnh sửa thì cũng thỉ tổ khô miệng, không có hiệu quả gì. Nàng còn cứng đầu khó dạy dỗ hơn cả gỗ mục nữa!
Hắn đã triệt để buông tha, không dám trông cậy nàng có thể trở thành khuê thú thỏa đáng nữa. Lời thế đã lập ngày trước, giờ phút này tựa như áng mây bay trên đỉnh đầu, từ từ trôi xa, một đi không trở lại…
Không muốn đối đáp với những lời nói luôn khiến người ta phải cứng họng của nàng. Nhưng hắn vừa nghiêng đầu qua liền bắt gặp Linh Nhi đang nhìn chăm chú không hề chớp mắt.
Nàng đang nhìn cái gì? Ánh mắt kia ẩn chứa ý tứ rất sâu xa.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bắt gặp. Nàng luôn xuất thần nhìn bọn họ. Hắn theo bản năng, tự đánh giá lại mình.. Vẫn không hiểu bản thân trên dưới cao thấp có cái gì đẹp mắt. Người bình thường nhìn vào không quay mặt đi đã là tốt lắm rồi. Trẻ con nhìn thấy còn có thể kinh hãi mà oa oa khóc lớn.
Linh Nhi đi lên phía trước, trả cho nàng tiền chén chè bánh trôi nhân thịt. Nàng từ chối không nhận, nói đó là vì nàng muốn dùng để chơi đùa với bạch sói mà thôi.
Linh Nhi vẫn lắc đầu, kiên quyết đài thọ, “Đó là tâm ý của ta, ta muốn cưng yêu nó.”
Không biết vì sao, Mục Hướng Vũ nghe được có chút ê ẩm, cũng không tiếp tục giằng co nữa. Nhận tiền rồi cùng hắn đi bộ trở về hàng quán của mình.
Đi được vài bước, lại quay đầu lại. Bạch sói đã yên lặng kề đến bên chân chủ, ôn ôn thuần thuần ăn chén bánh trôi nhân thịt mà chủ nhân đưa tới.
Linh Nhi nhè nhẹ vỗ về đầu bạch sói, thì thào nói nhỏ: “Ủy khuất cho ngươi, đừng giận…”
“Làm sao vậy?” Ấp Trần thân thiết, thấp giọng hỏi.
“Ta hình như đã hiểu được một chút rồi…” Mục Hướng Vũ nắm chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, nóng đến phỏng tay. “Vì sao nó lại cố chấp như thế, trong mắt chỉ nhìn thấy một mình chủ nhân của nó.”
Giữa bọn họ tồn tại chân tình thật ý giúp nhau lúc hoạn nạn, không rời không bỏ, khó có thể nói ra bằng lời. Không có lợi ích gì trên cuộc đời này có thể đánh đổi.
“Ta thật hâm mộ Linh Nhi.” Không quan tâm là người hay vật, thứ tình cảm toàn tâm toàn ý, cố chấp thủ hộ này, không phải ai cũng có thể có được.
Vừa vặn hắn nghe vào tai, hoàn toàn lại không có chuyện như vậy: “Ta rốt cuộc có gì thua kém?”
Nàng hâm mộ Linh Nhi vì có con sói kia làm bạn, còn suốt ngày ở bên tai hắn khoe khoang về cục cưng không biết đã đầu thai đến đâu kia, khen đến tận trời. Hắn ở bên cạnh nàng làm trâu làm ngựa, dùng hết khổ tâm thay nàng tính toán đắn đo. Vậy mà sao không thấy nàng cảm động chút nào. Chẳng lẽ người không bằng súc vật?
Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu cùng bất mãn.
“Nếu ngươi đừng giống như cha ta, cả ngày càm ràm lải nhải bên tai ta nữa, thì ta cũng sẽ khen ngươi.” Quản đầu quản chân, giống hệt ông cụ non.
“Hừ.” Thế này còn không phải là muốn cho người khác xem. Nhất định phải nói hắn là ác nô khinh chủ, ngay cả chuyện lộ sắc mặt cho chủ tử xem mà cũng dám làm. Nhưng mà… ông trời có mắt, thật sự là nữ nhân này rất – không – biết – tử – tế!
Hắn như vậy là vì ai đã chọc hắn. Bất kể nàng là vì tốt cho nàng, cuối cùng còn không phải là cái gì cũng đều tại nàng hay sao. Suốt ngày bị nàng trêu, bị nàng chọc, chỉ thiếu điều không bị nàng chọc tức đến mức thăng thiên thôi. Vậy mà hắn vẫn bằng lòng ở lại đây, nàng còn oán giận gì nữa?
Dù sao, với nàng thì ai ai cũng tốt, chỉ chê mỗi mình hắn thôi.
Rầu rĩ vùi đầu vào sạp hàng an tĩnh, bản thân có chút hỗn loạn kỳ quái. Nhưng thật ra, nàng lại không hề phát hiện, trong miệng hừ hừ thành một đoạn nhạc không tên, đi lại nhẹ nhàng.
Cái mặt đầy vui sướng kia, càng nhìn hắn càng cảm thấy bất bình.
Nàng rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám làm cho hắn bực bội như vậy, còn mình thì lại vui vẻ như thế?
Thu hàng xong, nàng mỉm cười ngọt ngào, lại gần khoác tay hắn, cùng sóng bước trở về nhà.
“Thuốc ta đã hầm xong rồi, đặt ở trên bàn. Tối này trước khi ngủ nhớ uống hết đó.”
Chỉ còn duy nhất có chuyện này là hắn chưa đoạt quyền làm của nàng được. Một liều thuốc cần bao nhiêu nước, bao nhiêu lửa, hắn không thể điều chỉnh đúng được. Tăng một phần hay thiếu một phần đều không thể phát huy dược tính tốt nhất.
Thấy hắn chậm chạp còn chưa trả lời, nàng liếc xéo qua nhìn hắn: “Có chuyện muốn nói à?”
“Thuốc… có thể không uống được không?”
“Ngươi mấy tuổi rồi, còn sợ đắng sao?” Nàng vươn tay, không hiểu sờ soạng vào chỗ nào mà lấy ra được một viên tiên tra quả. Chẳng nói chẳng rằng nhét thẳng vào miệng hắn. “Ngoan nào ngoan nào, nương (mẹ) thương con, thưởng con ăn đường nha.”
Ấp Trần trừng đôi mắt lạnh, mắng nàng không đứng đắn. “Ta không nói đùa với ngươi đâu.”
Bờ môi vui đùa liền thu lại. “Ngươi nghe thấy hết rồi, đúng không?”
Đây chính là nguyên nhân khiến đêm nay hắn khác thường sao?
Mặt hắn cứng đờ, ngữ khí cũng đông cứng. “Ta không muốn… ngươi vì ta mà đi cầu xin người khác.”
Trông thấy nàng mặt dày, lại đòi chưởng quầy cho nàng khất nợ, hắn rất khó chịu.
“Không sao đâu mà. Vương chưởng quầy là bạn cũ của cha ta, nhìn thấy ta từ nhỏ đến lớn. Ta vẫn thường nhõng nhẽo với ông như vậy đó, không cần phải để trong lòng.”
“Nhưng mà…”
“Thật vất vả mới đi đến được tận đây. Ngươi lại muốn ta thất bại trong gang tấc hay sao? Số ngân lượng đã bỏ ra trước đây mới phải nói là mất trắng.” Nàng rất kiên trì, muốn dưỡng cho hắn cường kiện tráng kiện, có thể chạy có thể nhảy. Có như vậy, mới không uổng công nàng đã hao phí biết bao khổ tâm trên người hắn.
Hắn ngược lại, bị á khẩu không trả lời được. Thấy rõ sự chấp nhất của nàng, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được. Chỉ có theo như lời nàng nói, làm cho chính mình không bệnh không đau. Sau đó dùng những năm tháng còn lại của cuộc đời này canh giữ bên cạnh nàng, vì nàng gánh vác tất cả, làm cho những gì nàng đã trả giá hôm nay có một chút giá trị.
“Được, vậy tất cả đều nghe theo ngươi.”
“Phải thế chứ…” Nàng bất ngờ nâng tay túm lấy vạt áo hắn. Hắn không hề phòng bị, toàn thân bị nàng kéo xuống. Trong lúc hoảng loạn, hắn vội vàng dùng cánh tay chống xuống hai bên, mới tránh không bị ngã đổ vào thân thể mềm mại kia.
Hắn kinh hãi trừng to hai mắt, ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng, nàng, nàng… làm cái gì vậy?
Mục Hướng Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Trêu chọc người này, quá vui đi.
Nàng được đằng chân lại lân đằng đầu, tiến lên. Hắn hầu như có thể cảm giác được chóp mũi như có như không đụng chạm. Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp, phả thẳng vào bên gáy. Hơi thở mang theo sự quyến rũ độc đáo của nữ nhân.
Hắn nín thở, không thể nào nhúc nhích.
“Ta, không phải, không phải…” Hắn nói tất cả đều nghe theo nàng, nhưng không, không phải là ý này…
Hắn cực lực nhịn xuống, không hành động theo kiểu túm lấy vạt áo mình quyết tử để bảo vệ trinh tiết, dọa người như vậy.
‘Lão gia! Đừng mà! Phu nhân sẽ thấy đó…’ Mục Hướng Vũ thiếu chút nữa đã thay hắn nói ra lời thoại thường thấy xuất hiện nhất trên sân khấu.
Nàng tựa hồ như muốn cười to, lại dí mũi ngửi ngửi gáy hắn. Sau đó liền buông tay, thong dong lùi lại, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên. “Hôm nay ngươi lại không chịu bôi thuốc.”
Hắn ngơ ngác, từ trên chín tầng mây ngã nhào.
Chính là… muốn ngửi mùi thuốc?
“Không phải đã nói sẽ nghe theo ta hết sao?” Nàng liếc mắt lườm hắn một cái, nũng nịu nhắc nhở hắn lời hứa hẹn vừa rồi.
“…” Là do tư tưởng của hắn không thuần khiết sao? Còn tưởng rằng…
Bàn tay thon nhỏ lại nhấc lên. Có kinh nghiệm, hắn gắt gao phòng bị, không té. Nhưng lần này, nàng chỉ nhẹ nhàng nói bên tai hắn. “Còn không mau đi!”
Nha đầu vô liêm sỉ! Động tác của nàng thật sự luôn làm cho người ta hiểu lầm!
Chung quy một ngày… hắn thề, một ngày nào đó, hắn sẽ nói cho nàng biết cử chỉ lỗi thời của nàng, dạy cho nàng biết thế nào gọi là nam nữ khác biệt, thế nào là bảo trì hành vi đúng mực phong phạm của khuê tú.
Thật sự rất sợ nàng trong khi chế thuốc lại thêm vào mấy thứ lung tung như mẫu đơn, hoa quế gì đó, biến hắn thành một thân nữ nhân hương. Hắn không thể không y theo lời dặn của nàng mà bôi thuốc, cũng không dám hạ xuống nữa.
Nếu nàng muốn chỉnh hắn, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.
Lớp vảy cứng già bong tróc, lại thay đổi một loại thuốc mỡ mới làm mờ sẹo. Trên người hắn ít nhất cũng có thoa đến ba loại thuốc mỡ khác nhau. Nhưng thần kỳ nhất là, bất cứ khi nào hắn không bôi thuốc, dù là loại nào, nàng đều sẽ phát hiện được ngay lập tức.
Mùi, không phải là không có, nhưng lại cực nhẹ. Ngay bản thân hắn cũng không ngửi biết được. Mũi nàng là mũi chó sao?
Ngoại trừ tiêu phí vào điều chế mùi thuốc, nàng còn tiêu phí vào những chỗ khác nữa… Ấp Trần nhịn không được, thở dài.
Thật sự không phải hắn muốn nói nàng, nhưng người này đúng như lời Vương chưởng quầy đã nói. Tiền có dư dả bao nhiêu, tay trái thu vào thì tay phải liền vung ra. Thật đúng là xứng đáng mà, nghèo cả đời cũng không oan uổng.
Thấy ăn mày ở ngoài đường cần viện trợ, nàng không keo kiệt chút nào, lập tức khẳng khái giúp tiền. Cũng không ngẫm lại xem bản thân có được bao nhiêu, rằng bọn họ cũng nghèo đến mức chờ người tiếp tế.
Lúc mua này nọ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hoài nghi tiểu thương ra giá có nói thách hay không. Nàng cho rằng thế gian này quang minh sáng lạn. Ai ai cũng đều ngực phẳng, ruột thẳng như nàng sao?
Hiện giờ mới biết, Vương chưởng quầy nhắc đi nhắc lại nàng, thật đúng là khách khí.
Đó đâu phải là không câu nệ tiểu tiết, không màng danh lợi. Nếu nói trắng ra thì rõ ràng, chính là coi tiền như rác, vừa thiếu đầu óc lại không hề có quan niệm gì về tiền tài.
Nhưng không ngờ nàng lại còn dám đổ thừa cho hắn. Nói rằng vì mua hắn về mà phải tiêu hết số của để dành, chứ bằng không, năm lượng bạc có thể thay được mấy lít dầu thắp, mua được mấy đấu gạo trắng rồi… Cũng không thèm ngẫm lại xem, kết quả này rốt cuộc là do ai tạo thành!
Hắn đã sớm đối với cách tiêu tiền của nàng, cực lực có ý kiến. Khó trách nàng một nghèo hai trắng. Chuyện này tuyệt đối có liên hệ rất lớn, rất chặt chẽ với tính cách cá nhân.
Rốt cuộc là ai đã nói, tuyệt đối sẽ cho hắn một miếng cơm ăn? Rõ ràng là thường xuyên bữa có bữa không. Ngay cả lúc ban đầu, dáng đi đứng tựa như khuê tú biết lễ hiểu chuyện, cũng chỉ là giả dối. Đều là vì muốn lừa gạt hắn ở lại mà cải trang thành như thế. Căn bản là hắn đã bị người ta lừa bịp, lên lầm thuyền giặc rồi!
Sau khi vô số lần bị tức đến ói ra máu, rốt cuộc hắn cũng quyết định liều mạng một lần, đoạt về quyền nắm sổ sách tiền bạc trong nhà. Muốn sài tiền, phải hỏi qua hắn trước đã!
Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng. Nhưng sau khi nàng hại cả nhà hai người phải ăn cơm với canh rau dại, mấy ngày không biết đến mùi vị gạo trắng. Ngay cả vườn khoai lang còn chưa kịp lớn, mới chưa được bằng nửa nắm đấm đã phải đào lên mà ăn… Nàng cũng phải chột dạ, ngay cả ừ hử trong cổ họng cũng không có mặt mũi nào mà ừ hử một tiếng.
Tuy rằng rất mất thể diện, nhưng cuộ sống hàng ngày trong nhà quả thật ổn định hơn rất nhiều. Ít nhất cũng không đến mức phải bữa đói bữa no. Về sau nàng ngẫm lại, để cho hắn quản lý tất tần tật, thật ra cũng không có gì là không tốt.
Cùng lắm thì cũng chỉ là đánh mất mặt mũi thôi. Trước giờ nàng làm người, cũng không để ý lắm đến mặt mũi. Dù sao hắn cũng rất chu đáo, cho tới bây giờ cũng chưa bỏ đói nàng bữa nào. Nàng cũng vui vẻ thoải mái qua ngày. Những chuyện còn lại thì quăng tất cho hắn, hắn đi mà quan tâm phiền lòng.
Thật ra, sạp bánh trôi buôn bán cũng không tệ. Nếu biết vận dụng thích đáng, mỗi tháng cũng có thể để dành được vài trinh tiền (tiền đồng ngày xưa, khoảng nửa xu). Vấn đề là, túi tiền của nàng giống như bị thủng lỗ vậy, căn bản là không thể giữ lại được đến nửa đồng.
Ngày đó, buôn bán cũng đã thưa khách, nàng dựa vào trước sạp, đem số tiền động bán được hôm nay bỏ vào túi hắn rồi ngồi xuống xắn ống tay áo lên chuẩn bị phụ giúp rửa chén.
Mới chạm vào nước đã bị hắn càm ràm: “Trời lạnh, tay ngươi sẽ bị đông cứng cho mà xem.”
Chỉ còn mấy cái bát thôi mà, một mình hắn làm nhoáng là xong.
Vì thế, nàng cũng nghe theo, đứng dậy, không chạm tay vào chén đĩa nữa.
Rửa chén xong, hắn đem cất vào sạp. Không thấy nàng đâu, không biết lại đi dạo bộ ở chỗ nào rồi.
Múc hai chén chè đậu đỏ cho khách xong, hắn tiếp đón thêm vài vị khách nữa rồi mới đi tìm người.
Nếu nàng không ở chỗ buôn bán, hơn phân nửa chính là đi ra hàng đậu hủ ở con phố đối diện.
Gian đậu hủ của Linh Nhi cô nương có nuôi một con sói lông trắng như tuyết. Có lẽ đã được trải qua nhiều năm thuần dưỡng, bạch sói này tính tình cực kỳ ôn thuần. Thường ngày cũng không quá để ý đến con người, chủ nhân bận bịu thì liền nằm sấp một bên liếm liếm lông hoặc chơi đùa móng buốt. Chờ đến khi chủ nhân rảnh rỗi, lại lặng lẽ tiến đến gần, tựa vào bên chân chủ nhân mà cọ cọ, làm nũng.
Chủ nhân của hắn cũng rất thích chọc ghẹo nó. Thề sẽ chọc nó cho đến khi nào làm nó phải sợ mới thôi, chỉ có điều cho đến nay vẫn chưa thành công. Hắn rất lo, cái tính thích nghịch dại đùa dai này của nàng, có ngày sẽ bị bạch sói nổi hung tính mà làm nàng bị thương.
Về phần chủ nhân của bạch sói, mọi người đều nói rằng dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, còn được tôn thành Tây Thi đậu hũ. Rất nhiều người khách đến mua đậu hũ, hơn phân nửa là có ý đồ đen tối rồi. Rất nhiều nam tử đi ngang qua đều sẽ phải quay đầu lại nhìn, đã nhìn rồi là phải dán chặt hai mắt.
Hắn lại chỉ biết rằng, Linh Nhi cô nương cơ khổ không nơi nương tựa, thân thế phiêu linh. Có lẽ là vì cảm động lây, nên đối với nàng có mấy phần thương hại. Còn về phần nàng có đẹp hay không… Hắn cũng không biết nữa. Nhưng thật ra, chủ nhân của hắn: Thần thái phiêu lãng, giọng nói ngọt mềm. Nụ cười xinh đẹp linh động lại hay thay đổi phong tình. Lúc cười, hai bên má còn có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt. Chân mày cong cong. Ánh mắt trong sáng, có thể so với sao trên trời. Hắn thường xuyên nhìn nàng không chớp mắt. Hình ảnh đó, cực mỹ.
Quả nhiên, hắn ở hàng đậu hũ tìm được hình bóng và cử chỉ đáng yêu quen thuộc.
Nàng vẫn đang ngồi xổm phía sau chọc ghẹo bạch sói. Lúc này, nàng đang dùng phương pháp dụ ăn, múc một chén bánh trôi thịt tươi, nóng hầm hập đến câu dụ nó. Đáng tiếc, bạch sói vẫn như trước không thèm để ý, ngay cả đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho nàng.
Nàng, thật đúng là bất khuất a…
Hắn chào hỏi Linh Nhi cô nương, sau đó liền đi vào tìm chủ nhân.
Bạch sói không chịu nổi sự nhiễu loạn này, nghiêng đầu vòng vo, quay sang hướng khác mà nằm sấp xuống. Mục Hướng Vũ cũng không phải là người dễ dàng buông tha, dưới chân xê dịch, bưng chén bánh trôi nóng tiếp tục làm phiền nó.
“Cứ cố thử xem!” Hắn buồn cười tiến lên, thuận tay giúp nàng cởi bỏ bao khăn có hoa văn màu xanh nước biển trên tóc ra, vân vê mái tóc dài được cột buộc từ sáng đến giờ đã có chút hỗn loạn, một lần nữa buộc lại gọn gàng.
Chưa chịu dừng tay, hắn lại tiếp tục bay qua cổ tay của nàng, lấy ra lọ thuốc nàng đã cho hắn, dính chút thuốc xoa bóp vết phỏng trên cổ tay nàng. Ngón tay chậm rãi vo vê làm nóng, đẩy nhanh công hiệu của thuốc.
Nấu thức ăn luôn có chút rủi ro. Canh canh nước nước, làm mình bị thương cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nàng lại luôn sơ ý qua loa, cứ nói rằng chuyện đó không đáng lo. Nhưng là một cô nương chưa gả, tính tình đã đến mức không ai dám lấy rồi, nếu trên người còn mang thêm mấy vết sẹo, trở thành gái lỡ thì cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Mục Hướng Vũ không kiên nhẫn đùa nghịch cùng hắn, một lòng một dạ cùng bạch sói mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đừng đùa nữa, về nhà thôi.” Hôm nay buôn bán cũng khá. Mới vừa qua năm mới, nhưng nguyên liệu nấu ăn dự trữ đã bán gần hết rồi.
Nàng thở dại một hơi, phủi phủi làn váy rồi đứng dậy, thản nhiên tiếp nhận thêm một lần thất bại, cũng không biết đây đã là lần thứ mấy rồi.
Không ngờ, ngồi nãy giờ mà hai chân tê rần. Thân hình nàng lung lay lảo đảo, hắn kịp thời vươn cánh tay ra đỡ lấy lưng nàng, bảo hộ nàng chu toàn.
Đợi nàng ổn định thăng bằng, hắn đang muốn thu tay thì cô nương luôn luôn không quy không củ này lại vươn bàn tay nhỏ bé lên sờ soạn, vỗ vỗ, xoa bóp bộ ngực hắn. Hệt như đang đứng trước sạp mua thịt heo đoán chất đo cân. “Ta nuôi ngươi cũng không tệ nhỉ. Mập lên một chút, bộ ngực cũng dày thêm không ít, không còn đơn bạc như trước.”
Hắn khép chặt mi mắt, đã tuyệt vọng rồi, không còn muốn chỉnh sửa lại cử chỉ không hợp lễ của nàng nữa.
Hở chút lại động tay động chân. Dù có chỉnh sửa thì cũng thỉ tổ khô miệng, không có hiệu quả gì. Nàng còn cứng đầu khó dạy dỗ hơn cả gỗ mục nữa!
Hắn đã triệt để buông tha, không dám trông cậy nàng có thể trở thành khuê thú thỏa đáng nữa. Lời thế đã lập ngày trước, giờ phút này tựa như áng mây bay trên đỉnh đầu, từ từ trôi xa, một đi không trở lại…
Không muốn đối đáp với những lời nói luôn khiến người ta phải cứng họng của nàng. Nhưng hắn vừa nghiêng đầu qua liền bắt gặp Linh Nhi đang nhìn chăm chú không hề chớp mắt.
Nàng đang nhìn cái gì? Ánh mắt kia ẩn chứa ý tứ rất sâu xa.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bắt gặp. Nàng luôn xuất thần nhìn bọn họ. Hắn theo bản năng, tự đánh giá lại mình.. Vẫn không hiểu bản thân trên dưới cao thấp có cái gì đẹp mắt. Người bình thường nhìn vào không quay mặt đi đã là tốt lắm rồi. Trẻ con nhìn thấy còn có thể kinh hãi mà oa oa khóc lớn.
Linh Nhi đi lên phía trước, trả cho nàng tiền chén chè bánh trôi nhân thịt. Nàng từ chối không nhận, nói đó là vì nàng muốn dùng để chơi đùa với bạch sói mà thôi.
Linh Nhi vẫn lắc đầu, kiên quyết đài thọ, “Đó là tâm ý của ta, ta muốn cưng yêu nó.”
Không biết vì sao, Mục Hướng Vũ nghe được có chút ê ẩm, cũng không tiếp tục giằng co nữa. Nhận tiền rồi cùng hắn đi bộ trở về hàng quán của mình.
Đi được vài bước, lại quay đầu lại. Bạch sói đã yên lặng kề đến bên chân chủ, ôn ôn thuần thuần ăn chén bánh trôi nhân thịt mà chủ nhân đưa tới.
Linh Nhi nhè nhẹ vỗ về đầu bạch sói, thì thào nói nhỏ: “Ủy khuất cho ngươi, đừng giận…”
“Làm sao vậy?” Ấp Trần thân thiết, thấp giọng hỏi.
“Ta hình như đã hiểu được một chút rồi…” Mục Hướng Vũ nắm chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, nóng đến phỏng tay. “Vì sao nó lại cố chấp như thế, trong mắt chỉ nhìn thấy một mình chủ nhân của nó.”
Giữa bọn họ tồn tại chân tình thật ý giúp nhau lúc hoạn nạn, không rời không bỏ, khó có thể nói ra bằng lời. Không có lợi ích gì trên cuộc đời này có thể đánh đổi.
“Ta thật hâm mộ Linh Nhi.” Không quan tâm là người hay vật, thứ tình cảm toàn tâm toàn ý, cố chấp thủ hộ này, không phải ai cũng có thể có được.
Vừa vặn hắn nghe vào tai, hoàn toàn lại không có chuyện như vậy: “Ta rốt cuộc có gì thua kém?”
Nàng hâm mộ Linh Nhi vì có con sói kia làm bạn, còn suốt ngày ở bên tai hắn khoe khoang về cục cưng không biết đã đầu thai đến đâu kia, khen đến tận trời. Hắn ở bên cạnh nàng làm trâu làm ngựa, dùng hết khổ tâm thay nàng tính toán đắn đo. Vậy mà sao không thấy nàng cảm động chút nào. Chẳng lẽ người không bằng súc vật?
Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu cùng bất mãn.
“Nếu ngươi đừng giống như cha ta, cả ngày càm ràm lải nhải bên tai ta nữa, thì ta cũng sẽ khen ngươi.” Quản đầu quản chân, giống hệt ông cụ non.
“Hừ.” Thế này còn không phải là muốn cho người khác xem. Nhất định phải nói hắn là ác nô khinh chủ, ngay cả chuyện lộ sắc mặt cho chủ tử xem mà cũng dám làm. Nhưng mà… ông trời có mắt, thật sự là nữ nhân này rất – không – biết – tử – tế!
Hắn như vậy là vì ai đã chọc hắn. Bất kể nàng là vì tốt cho nàng, cuối cùng còn không phải là cái gì cũng đều tại nàng hay sao. Suốt ngày bị nàng trêu, bị nàng chọc, chỉ thiếu điều không bị nàng chọc tức đến mức thăng thiên thôi. Vậy mà hắn vẫn bằng lòng ở lại đây, nàng còn oán giận gì nữa?
Dù sao, với nàng thì ai ai cũng tốt, chỉ chê mỗi mình hắn thôi.
Rầu rĩ vùi đầu vào sạp hàng an tĩnh, bản thân có chút hỗn loạn kỳ quái. Nhưng thật ra, nàng lại không hề phát hiện, trong miệng hừ hừ thành một đoạn nhạc không tên, đi lại nhẹ nhàng.
Cái mặt đầy vui sướng kia, càng nhìn hắn càng cảm thấy bất bình.
Nàng rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám làm cho hắn bực bội như vậy, còn mình thì lại vui vẻ như thế?
Thu hàng xong, nàng mỉm cười ngọt ngào, lại gần khoác tay hắn, cùng sóng bước trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.