Chương 30: Trái tim cho anh
Bạch Nhất Mặc
03/10/2019
Edit: Tiểu Pi
Beta: Nhược Vy
Sau nửa giờ chờ đợi, Ninh Trừng bưng một cái khay ra, phía trên khay là một ly Latte.
Tầng trên cùng là lớp bọt màu trắng sữa có vẽ một hình trái tim, đây là thành quả sau nửa giờ lao động của cô. Vốn Ninh Trừng muốn vẽ một con rồng, tuy cô đã luyện tập một tháng trời nhưng vẽ rồng thật sự quá phức tạp, cô lãng phí vài ly cà phê rồi mà vẫn không vẽ được.
Cuối cùng, Hàn Y Lâm quyết định hướng dẫn Ninh Trừng vẽ trái tim, thế mà cô học được rất nhanh.
Ninh Trừng hy vọng anh hiểu được trái tim cô vẽ cho anh có ý gì. Cô bưng cà phê đến trước mặt anh: "Giáo sư Lục, tôi pha cà phê cho anh, anh nếm thử xem."
Lục Mang nói "cảm ơn" nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tiện tay bưng cà phê lên chuẩn bị uống, trên màn hình rơi xuống một trái chanh, anh lập tức để cà phê lại mặt bàn, chém chanh.
Hình trái tim trên lớp bọt kia vì động tác này của anh mà đong đưa, rất nhanh đã thay đổi hình dạng.
Trong phút chốc, Ninh Trừng cảm giác trái tim mình cũng bị dồn nén đến mức thay đổi hình dạng, đau đớn khiến cô muốn thốt lên nhưng lại không thể.
Và rồi chuyện càng làm cô đau đớn hơn đã xảy ra.
Lục Mang chém chanh xong, lại bưng lên cà phê lên uống, mới chỉ uống một ngụm mà đôi mày đã lập tức nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), anh quay đầu nhìn khắp nơi nhưng không tìm được thùng rác, trực tiếp phun cà phê trong miệng vào ly cà phê trên tay.
Cà phê anh hay uống là cà phê đen thuần túy nhất, còn loại này bỏ thêm bọt sữa, với anh mà nói thì quả thực còn khó uống hơn cả thuốc bắc. Không đúng, không phải khó uống, mà căn bản là không thể nào cho vào miệng được.
Ninh Trừng nhìn biểu cảm trên mặt anh, ý thức được chuyện này. Cô cảm giác mình đã chịu cả tấn đả kích, ngã ngồi xuống ghế trong nháy mắt, nhìn người đàn ông đối diện đang dùng khăn giấy tao nhã lau miệng, tức giận đến cắn răng. Nhưng vấn đề là, hình như loại chuyện như nổi trận lôi đình sẽ không xảy ra với cô.
"Về nhà thôi, tôi đói bụng." Lục Mang tiện tay rút một tờ tiền màu đỏ trong ví đặt lên mặt bàn, đứng dậy rời đi.
Hàn Y Lâm đi tới, lay tỉnh Ninh Trừng còn đang sững sờ: "Ninh Trừng, thế nào, anh ấy có tỏ vẻ gì không?"
Một tay Ninh Trừng đỡ trán, một tay chỉ ly cà phê trên bàn: "Tâm ý của mình biến thành nước bẩn. Các cậu dọn dẹp đi, mình đi trước."
Hàn Y Lâm quay đầu nhìn ly cà phê bị đảo loạn trên bàn, đôi mày liễu hơi nhíu lại: "Giáo sư Lục nhà cậu đúng là không hiểu phong tình. Nhưng dù sao thì cậu cũng đừng từ bỏ, không phải cậu còn chuẩn bị rất nhiều chiêu hay sao, mau mau xuất chiêu đi, mình cổ vũ cho cậu."
Hàn Y Lâm nắm tay lại, làm thành tư thế cổ vũ cho cô.
Ninh Trừng uể oải một lát, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cười nói: "Yên tâm, mình không dễ từ bỏ vậy đâu, đương nhiên mình còn có cách khác. Trái tim vẽ từ cà phê dễ tan vỡ, nhưng trái tim của mình thì không dễ vỡ như vậy."
Ninh Trừng cầm túi xách lên, vội vàng rời khỏi quán cà phê. Sau khi cô đuổi kịp Lục Mang thì đã đề nghị mua đồ ăn về nhà cô.
Lục Mang muốn mở miệng từ chối, nhưng cuối cùng lại thôi, hỏi cô: "Tháng này tôi không có ở đây, em thoải mái lắm đúng không? Đến quán cà phê, mời lãnh đạo ăn cơm, lại còn về nhà sa đọa."
"Không có, tôi chỉ..." Cô muốn mời anh đến nhà ăn không được sao?!
Mục đích chính của Cục phó Tống là mời quý nhân là anh ăn cơm, nhưng quý nhân không có ở đây, loại râu ria như cô sao có thể trở thành khách quý? Sáng nay khi cùng Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba đến quán cà phê... Cô còn tưởng anh cũng ở đó.
Ninh Trừng không biết nên giải thích với anh thế nào. Nhưng Lục Mang nói tới nói lui, sau khi họ đi siêu thị mua đồ ăn thì vẫn đến Thập Quả Viên.
Hai người họ vừa về, Ninh Hạo Nhiên muốn đi ra ngoài, ông nói có hẹn với người khác nên nhờ họ trông tiệm một lát. Ninh Trừng không biết ông ấy cố ý hay thật sự chỉ là trùng hợp.
Cho nên bữa cơm trưa này vẫn là hai người họ ăn cùng nhau, chỉ khác ở chỗ địa điểm được thay đổi. So với trước kia, anh nói nhiều hơn một chút, kể cho cô nghe vài chuyện xảy ra ở London suốt một tháng qua.
Vì thế Ninh Trừng mới biết, thì ra trong nhà anh chỉ còn hai người là anh và mẹ anh. Mẹ anh có bệnh trầm cảm, chỉ thích sống ở London, anh cảm thấy khí hậu ở bên đó không tốt nên hy vọng bà ở lại Hongkong, hai người bất đồng ý kiến.
Kết quả cuối cùng là, một năm thì ở London nửa năm, nửa năm còn lại ở Trung Quốc. Hiện tại, Kiều Phi Tuyết đang ở cùng mẹ anh bên London.
"Bây giờ không có vụ án nào khác, Bạch Cốt Huyền Án vẫn còn đang điều tra, nhưng cũng không thể gấp gáp, anh có thể ở lại London chăm sóc bà ấy." Khi Ninh Trừng nói lời này, tâm tình cô khá mâu thuẫn.
Nếu như anh thật sự không trở lại thì cô cảm thấy mình sẽ phát điên lên mất.
Lục Mang đã ăn xong, đặt chén đũa trong tay xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt cô vài giây mới dời đi, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi: "Tôi về trước, ngày mai sẽ đến viện Nghiên cứu."
"Khoan đã!" Ninh Trừng nghe anh nói phải đi, lập tức đứng lên gọi anh lại.
Lục Mang xoay người nhìn cô, ánh mắt dò hỏi, còn có việc gì sao?
Ninh Trừng nhanh chóng cầm chén đũa để vào bồn rửa chén: "Cũng không có gì, tôi bóc quýt cho anh ăn." Cô đang muốn đi ra, Lục Mang ngăn cô lại: "Còn chưa rửa chén."
"..." Ninh Trừng mỉm cười, biết người đàn ông này bị chứng ám ảnh cưỡng chế, còn có bệnh sạch sẽ cấp độ nặng, cô nhanh chóng mở vòi nước ra, chỉ hai ba động tác đã rửa sạch chén đũa.
Anh cũng không rời đi mà đứng cạnh cô nghiên cứu cả buổi trời, rốt cuộc cũng nghiên cứu ra khăn này dùng để làm gì, để lau khô chén mà cô vừa rửa xong rồi đặt trong tủ chén.
Ninh Trừng thấp thỏm, đương nhiên cô không chỉ muốn bóc quýt cho anh ăn, cô còn muốn đàn guitar cho anh nghe nữa.
Hai người rửa chén xong, trở lại phía trước cửa hàng, đến bên cạnh quầy thu ngân tìm chỗ ngồi xuống.
Lục Mang lại bắt đầu lấy điện thoại ra chơi chém hoa quả, Ninh Trừng lấy đàn guitar, bắt đầu đàn bài 《 Ái Đích La Mạn Sử 》, bài nhạc này cô đã luyện rất lâu rồi, chắc sẽ không giống phối nhạc cho phim kinh dị nữa phải không?
Quả nhiên anh không còn cười nhạo cô đàn khó nghe nữa, nói chính xác là căn bản không phải anh đang nghe cô đàn, bởi vì trò chơi chém hoa quả này đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của anh rồi.
Ninh Trừng dừng đàn, anh lại không hề có phản ứng nào.
Cô bắt đầu hối hận, vì sao lúc đi mua điện thoại không nhờ nhân viên cửa hàng xoá trò chơi này luôn?
Đương nhiên, cô ra sức khoe tài cả buổi trời, không phải là không có chút thu hoạch nào, việc buôn bán trong cửa hàng tốt hơn rất nhiều so với ngày thường.
Nhưng Ninh Trừng lập tức phát hiện đa số khách hàng đến tiệm là tiểu bạch lĩnh [1] trẻ tuổi, người nào vào tiệm cũng đưa mắt nhìn Lục Mang vài lần, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, một cửa hàng nhỏ như vậy sao lại xuất hiện một người đàn ông khôi ngô ở đây?
[1] Tiểu bạch lĩnh: thành phần tri thức; cán bộ lãnh đạo; chất xám; lãnh đạo (một số quốc gia hoặc địa phương chỉ các viên chức làm việc lao động trí óc, như các nhà quản lý, kỹ thuật viên, nhân viên công vụ của chính phủ).
Mãi đến giờ cơm tối Ninh Hạo Nhiên mới về.
Ba người ăn cơm xong, Lục Mang bị ông ấy kéo đi chơi cờ vây. Lần này, hai người họ chơi không biết ngừng, nếu không phải Ninh Trừng thúc giục họ nghỉ ngơi thì rất có thể họ sẽ thức suốt đêm.
Buổi tối, Ninh Trừng trở lại chung cư, nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Cô vô cùng buồn bực, vẽ hình trái tim không thành, đánh đàn guitar có vẻ cũng không thu hoạch được gì. Cả ngày hôm nay, kế hoạch muốn thể hiện tâm ý của cô hoàn toàn thất bại.
Cô bắt đầu do dự, có nên trực tiếp nói thẳng với anh là mình thích anh không?
Loại chuyện như vậy, cũng không phải cô chưa từng làm. Khi còn học năm nhất đại học, cô từng thích một phụ đạo viên sinh hoạt trong học viện của mình, là một nghiên cứu sinh ở lại trường làm việc. Cô yêu thầm người ta một khoảng thời gian, sau đó trực tiếp chạy tới thổ lộ với người đó, cô thích anh ta. Ninh Trừng cũng cảm thấy hẳn là anh ta cũng thích mình, bởi vì đám bạn cùng phòng đều nói như vậy.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là, anh ta nói mình không muốn tìm một người bạn gái nhỏ tuổi như cô, cho nên đã từ chối Ninh Trừng. Bởi vì chuyện này mà bốn năm đại học, Ninh Trừng cảm giác mình giống như kẻ trộm, ra vào học viện luôn trốn tránh người ta, tránh cho hai người chạm mặt mà xấu hổ.
Hiện tại cô đã qua độ tuổi làm việc không suy xét đến hậu quả. Công việc ở viện Nghiên cứu không dễ gì mới có được, cô không muốn vì chuyện tình cảm cá nhân mà mất đi công việc này.
Nếu như thổ lộ thất bại giống như lần trước, hai người lại là đồng nghiệp với nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc không tiện.
Ninh Trừng hồi tưởng lại rất nhiều chi tiết, cô cảm thấy chắc là anh cũng thích mình, cho dù không nhiều bằng cô thích anh, nhưng ít nhất cũng có chút cảm tình. Liệu cô có nên tiếp tục ám chỉ cho anh biết, khuếch đại loại tình cảm này thêm không nhỉ?
Nóng vội thì không thành công, cô quyết định sẽ không nóng vội như hôm nay nữa.
Một tháng sau đó, mọi chuyện lại trở về như lúc ban đầu.
Hai người họ cùng nhau tan làm, cùng đi mua đồ ăn nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.
Đến cuối tuần, Ninh Trừng kéo Lục Mang đến quán cà phê, đi xem phim, đi leo núi. Tóm lại, phải kéo con rồng ẩn nấp dưới hồ sâu này ra khỏi mặt nước. Thỉnh thoảng cô cũng gọi điện, gửi tin nhắn cho anh, tuy đôi khi qua nửa ngày anh mới trả lời, nhưng chỉ cần anh nhìn thấy thì sẽ trả lời. Thậm chí anh còn chủ động gửi tin nhắn cho cô, chẳng hạn như lúc anh đọc sách đột nhiên có ý tưởng gì đó, sẽ lập tức gửi tin nhắn nói với cô.
Ninh Trừng vừa làm xong một công trình lớn, đó là cô đã cải tạo gần như là toàn bộ căn nhà anh, không còn là một màu xám xịt như trước nữa.
Bức màn trong phòng ngủ đã đổi thành màu trắng như tuyết, tấm rèm treo ở cửa sổ sát đất trong phòng khách thay màu xanh biển. Ninh Trừng còn mua vài chậu hoa đặt ở ban công nhà anh.
Khi làm xong những việc này, thời gian đã vào tháng mười.
Ninh Trừng cảm giác đã đến lúc thổ lộ tình cảm với anh rồi. Nếu không, hai người họ chỉ giống bạn bè nam nữ thân thiết, tuy cả ngày như hình với bóng nhưng trên thực tế thì lại không phải, cô có cảm giác trong lòng không yên ổn.
Vào một ngày cuối tháng mười, thời tiết rất lạnh.
Ninh Trừng ở nhà Lục Mang rảnh rỗi đến mức buồn chán. Ăn cơm chiều xong thì dọn dẹp phòng bếp, sau đó cô cũng không lập tức rời đi.
Cô ở trong phòng bếp dùng dao gọt hoa quả khắc một hình trái tim lên vỏ quýt, xong xuôi lại đặt quả quýt lên đĩa trái cây trên bàn, mang ra phòng khách.
Lục Mang ngồi đọc sách trên sô pha trong phòng khách, rốt cuộc thì anh cũng đã hết hứng thú với trò chém hoa quả kia rồi, lại trở về như trước kia, lúc rảnh rỗi sẽ ôm một cuốn sách tiếng Anh thật dày xem đến say mê.
Ninh Trừng đặt đĩa trái cây lên bàn trà, nhắc nhở anh: "Giáo sư Lục, quýt hôm nay không giống quýt trước kia đâu, anh có muốn xem thử không?"
Lục Mang giương mắt nhìn sang, lập tức thấy được trên vỏ quýt thiếu một mảng: "Quýt hỏng rồi thì vứt đi là được, em cắt phần vỏ thì bên trong vẫn hư thôi."
"Quýt không có hư mà, bên ngoài có hình gì đấy, anh không nhìn ra hình gì sao?"
"Kỹ thuật khắc cũng không tệ. Giống học pháp y nhưng không trực tiếp dùng dao thí nghiệm trên cơ thể, em lấy quýt ra luyện tay à?"
"..." Ninh Trừng suýt nữa hộc máu, mắt anh bị gì vậy?
Thảo nào vài lần trước cô khắc quýt đặt trên bàn làm việc và đĩa trái cây trong nhà anh, anh không hề có phản ứng gì cả.
Nhưng giờ cô đã nói trắng ra vậy rồi, anh vẫn không hiểu sao? Anh thật sự không hiểu, hay là vờ như không hiểu?
Có lẽ Ninh Trừng đã dùng hết kiên nhẫn rồi, cô làm nhiều chuyện vậy mà anh vẫn thờ ơ, cô chỉ có thể lý giải là anh không hề có suy nghĩ gì khác với mình. Cô cũng không thể nào tiếp tục như thế được nữa.
"Giáo sư Lục, ý anh là, anh không thích trái quýt này sao?" Ninh Trừng nhìn anh bằng ánh mắt rất nghiêm túc.
"Không thích, tôi..." Lục Mang còn chưa nói xong, Ninh Trừng đã nhanh chóng đứng lên: "Nếu như vậy, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đây."
Ninh Trừng nghe anh nói "không thích", cảm giác như đột nhiên ngã vào hầm băng, cả người lạnh lẽo tận xương tủy.
Lục Mang nghe ra giọng điệu của Ninh Trừng có sự bất thường, anh để quyển sách trên tay xuống, nhìn cô. Cô không nói thêm lời nào, nhanh chóng mặc áo khoác, cầm túi vội vàng rời đi.
Biểu cảm trên mặt anh vô cùng nghi hoặc, hình như cô tức giận thì phải, có phải anh đã nói gì sai rồi không?
Beta: Nhược Vy
Sau nửa giờ chờ đợi, Ninh Trừng bưng một cái khay ra, phía trên khay là một ly Latte.
Tầng trên cùng là lớp bọt màu trắng sữa có vẽ một hình trái tim, đây là thành quả sau nửa giờ lao động của cô. Vốn Ninh Trừng muốn vẽ một con rồng, tuy cô đã luyện tập một tháng trời nhưng vẽ rồng thật sự quá phức tạp, cô lãng phí vài ly cà phê rồi mà vẫn không vẽ được.
Cuối cùng, Hàn Y Lâm quyết định hướng dẫn Ninh Trừng vẽ trái tim, thế mà cô học được rất nhanh.
Ninh Trừng hy vọng anh hiểu được trái tim cô vẽ cho anh có ý gì. Cô bưng cà phê đến trước mặt anh: "Giáo sư Lục, tôi pha cà phê cho anh, anh nếm thử xem."
Lục Mang nói "cảm ơn" nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tiện tay bưng cà phê lên chuẩn bị uống, trên màn hình rơi xuống một trái chanh, anh lập tức để cà phê lại mặt bàn, chém chanh.
Hình trái tim trên lớp bọt kia vì động tác này của anh mà đong đưa, rất nhanh đã thay đổi hình dạng.
Trong phút chốc, Ninh Trừng cảm giác trái tim mình cũng bị dồn nén đến mức thay đổi hình dạng, đau đớn khiến cô muốn thốt lên nhưng lại không thể.
Và rồi chuyện càng làm cô đau đớn hơn đã xảy ra.
Lục Mang chém chanh xong, lại bưng lên cà phê lên uống, mới chỉ uống một ngụm mà đôi mày đã lập tức nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), anh quay đầu nhìn khắp nơi nhưng không tìm được thùng rác, trực tiếp phun cà phê trong miệng vào ly cà phê trên tay.
Cà phê anh hay uống là cà phê đen thuần túy nhất, còn loại này bỏ thêm bọt sữa, với anh mà nói thì quả thực còn khó uống hơn cả thuốc bắc. Không đúng, không phải khó uống, mà căn bản là không thể nào cho vào miệng được.
Ninh Trừng nhìn biểu cảm trên mặt anh, ý thức được chuyện này. Cô cảm giác mình đã chịu cả tấn đả kích, ngã ngồi xuống ghế trong nháy mắt, nhìn người đàn ông đối diện đang dùng khăn giấy tao nhã lau miệng, tức giận đến cắn răng. Nhưng vấn đề là, hình như loại chuyện như nổi trận lôi đình sẽ không xảy ra với cô.
"Về nhà thôi, tôi đói bụng." Lục Mang tiện tay rút một tờ tiền màu đỏ trong ví đặt lên mặt bàn, đứng dậy rời đi.
Hàn Y Lâm đi tới, lay tỉnh Ninh Trừng còn đang sững sờ: "Ninh Trừng, thế nào, anh ấy có tỏ vẻ gì không?"
Một tay Ninh Trừng đỡ trán, một tay chỉ ly cà phê trên bàn: "Tâm ý của mình biến thành nước bẩn. Các cậu dọn dẹp đi, mình đi trước."
Hàn Y Lâm quay đầu nhìn ly cà phê bị đảo loạn trên bàn, đôi mày liễu hơi nhíu lại: "Giáo sư Lục nhà cậu đúng là không hiểu phong tình. Nhưng dù sao thì cậu cũng đừng từ bỏ, không phải cậu còn chuẩn bị rất nhiều chiêu hay sao, mau mau xuất chiêu đi, mình cổ vũ cho cậu."
Hàn Y Lâm nắm tay lại, làm thành tư thế cổ vũ cho cô.
Ninh Trừng uể oải một lát, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cười nói: "Yên tâm, mình không dễ từ bỏ vậy đâu, đương nhiên mình còn có cách khác. Trái tim vẽ từ cà phê dễ tan vỡ, nhưng trái tim của mình thì không dễ vỡ như vậy."
Ninh Trừng cầm túi xách lên, vội vàng rời khỏi quán cà phê. Sau khi cô đuổi kịp Lục Mang thì đã đề nghị mua đồ ăn về nhà cô.
Lục Mang muốn mở miệng từ chối, nhưng cuối cùng lại thôi, hỏi cô: "Tháng này tôi không có ở đây, em thoải mái lắm đúng không? Đến quán cà phê, mời lãnh đạo ăn cơm, lại còn về nhà sa đọa."
"Không có, tôi chỉ..." Cô muốn mời anh đến nhà ăn không được sao?!
Mục đích chính của Cục phó Tống là mời quý nhân là anh ăn cơm, nhưng quý nhân không có ở đây, loại râu ria như cô sao có thể trở thành khách quý? Sáng nay khi cùng Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba đến quán cà phê... Cô còn tưởng anh cũng ở đó.
Ninh Trừng không biết nên giải thích với anh thế nào. Nhưng Lục Mang nói tới nói lui, sau khi họ đi siêu thị mua đồ ăn thì vẫn đến Thập Quả Viên.
Hai người họ vừa về, Ninh Hạo Nhiên muốn đi ra ngoài, ông nói có hẹn với người khác nên nhờ họ trông tiệm một lát. Ninh Trừng không biết ông ấy cố ý hay thật sự chỉ là trùng hợp.
Cho nên bữa cơm trưa này vẫn là hai người họ ăn cùng nhau, chỉ khác ở chỗ địa điểm được thay đổi. So với trước kia, anh nói nhiều hơn một chút, kể cho cô nghe vài chuyện xảy ra ở London suốt một tháng qua.
Vì thế Ninh Trừng mới biết, thì ra trong nhà anh chỉ còn hai người là anh và mẹ anh. Mẹ anh có bệnh trầm cảm, chỉ thích sống ở London, anh cảm thấy khí hậu ở bên đó không tốt nên hy vọng bà ở lại Hongkong, hai người bất đồng ý kiến.
Kết quả cuối cùng là, một năm thì ở London nửa năm, nửa năm còn lại ở Trung Quốc. Hiện tại, Kiều Phi Tuyết đang ở cùng mẹ anh bên London.
"Bây giờ không có vụ án nào khác, Bạch Cốt Huyền Án vẫn còn đang điều tra, nhưng cũng không thể gấp gáp, anh có thể ở lại London chăm sóc bà ấy." Khi Ninh Trừng nói lời này, tâm tình cô khá mâu thuẫn.
Nếu như anh thật sự không trở lại thì cô cảm thấy mình sẽ phát điên lên mất.
Lục Mang đã ăn xong, đặt chén đũa trong tay xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt cô vài giây mới dời đi, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi: "Tôi về trước, ngày mai sẽ đến viện Nghiên cứu."
"Khoan đã!" Ninh Trừng nghe anh nói phải đi, lập tức đứng lên gọi anh lại.
Lục Mang xoay người nhìn cô, ánh mắt dò hỏi, còn có việc gì sao?
Ninh Trừng nhanh chóng cầm chén đũa để vào bồn rửa chén: "Cũng không có gì, tôi bóc quýt cho anh ăn." Cô đang muốn đi ra, Lục Mang ngăn cô lại: "Còn chưa rửa chén."
"..." Ninh Trừng mỉm cười, biết người đàn ông này bị chứng ám ảnh cưỡng chế, còn có bệnh sạch sẽ cấp độ nặng, cô nhanh chóng mở vòi nước ra, chỉ hai ba động tác đã rửa sạch chén đũa.
Anh cũng không rời đi mà đứng cạnh cô nghiên cứu cả buổi trời, rốt cuộc cũng nghiên cứu ra khăn này dùng để làm gì, để lau khô chén mà cô vừa rửa xong rồi đặt trong tủ chén.
Ninh Trừng thấp thỏm, đương nhiên cô không chỉ muốn bóc quýt cho anh ăn, cô còn muốn đàn guitar cho anh nghe nữa.
Hai người rửa chén xong, trở lại phía trước cửa hàng, đến bên cạnh quầy thu ngân tìm chỗ ngồi xuống.
Lục Mang lại bắt đầu lấy điện thoại ra chơi chém hoa quả, Ninh Trừng lấy đàn guitar, bắt đầu đàn bài 《 Ái Đích La Mạn Sử 》, bài nhạc này cô đã luyện rất lâu rồi, chắc sẽ không giống phối nhạc cho phim kinh dị nữa phải không?
Quả nhiên anh không còn cười nhạo cô đàn khó nghe nữa, nói chính xác là căn bản không phải anh đang nghe cô đàn, bởi vì trò chơi chém hoa quả này đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của anh rồi.
Ninh Trừng dừng đàn, anh lại không hề có phản ứng nào.
Cô bắt đầu hối hận, vì sao lúc đi mua điện thoại không nhờ nhân viên cửa hàng xoá trò chơi này luôn?
Đương nhiên, cô ra sức khoe tài cả buổi trời, không phải là không có chút thu hoạch nào, việc buôn bán trong cửa hàng tốt hơn rất nhiều so với ngày thường.
Nhưng Ninh Trừng lập tức phát hiện đa số khách hàng đến tiệm là tiểu bạch lĩnh [1] trẻ tuổi, người nào vào tiệm cũng đưa mắt nhìn Lục Mang vài lần, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, một cửa hàng nhỏ như vậy sao lại xuất hiện một người đàn ông khôi ngô ở đây?
[1] Tiểu bạch lĩnh: thành phần tri thức; cán bộ lãnh đạo; chất xám; lãnh đạo (một số quốc gia hoặc địa phương chỉ các viên chức làm việc lao động trí óc, như các nhà quản lý, kỹ thuật viên, nhân viên công vụ của chính phủ).
Mãi đến giờ cơm tối Ninh Hạo Nhiên mới về.
Ba người ăn cơm xong, Lục Mang bị ông ấy kéo đi chơi cờ vây. Lần này, hai người họ chơi không biết ngừng, nếu không phải Ninh Trừng thúc giục họ nghỉ ngơi thì rất có thể họ sẽ thức suốt đêm.
Buổi tối, Ninh Trừng trở lại chung cư, nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Cô vô cùng buồn bực, vẽ hình trái tim không thành, đánh đàn guitar có vẻ cũng không thu hoạch được gì. Cả ngày hôm nay, kế hoạch muốn thể hiện tâm ý của cô hoàn toàn thất bại.
Cô bắt đầu do dự, có nên trực tiếp nói thẳng với anh là mình thích anh không?
Loại chuyện như vậy, cũng không phải cô chưa từng làm. Khi còn học năm nhất đại học, cô từng thích một phụ đạo viên sinh hoạt trong học viện của mình, là một nghiên cứu sinh ở lại trường làm việc. Cô yêu thầm người ta một khoảng thời gian, sau đó trực tiếp chạy tới thổ lộ với người đó, cô thích anh ta. Ninh Trừng cũng cảm thấy hẳn là anh ta cũng thích mình, bởi vì đám bạn cùng phòng đều nói như vậy.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là, anh ta nói mình không muốn tìm một người bạn gái nhỏ tuổi như cô, cho nên đã từ chối Ninh Trừng. Bởi vì chuyện này mà bốn năm đại học, Ninh Trừng cảm giác mình giống như kẻ trộm, ra vào học viện luôn trốn tránh người ta, tránh cho hai người chạm mặt mà xấu hổ.
Hiện tại cô đã qua độ tuổi làm việc không suy xét đến hậu quả. Công việc ở viện Nghiên cứu không dễ gì mới có được, cô không muốn vì chuyện tình cảm cá nhân mà mất đi công việc này.
Nếu như thổ lộ thất bại giống như lần trước, hai người lại là đồng nghiệp với nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc không tiện.
Ninh Trừng hồi tưởng lại rất nhiều chi tiết, cô cảm thấy chắc là anh cũng thích mình, cho dù không nhiều bằng cô thích anh, nhưng ít nhất cũng có chút cảm tình. Liệu cô có nên tiếp tục ám chỉ cho anh biết, khuếch đại loại tình cảm này thêm không nhỉ?
Nóng vội thì không thành công, cô quyết định sẽ không nóng vội như hôm nay nữa.
Một tháng sau đó, mọi chuyện lại trở về như lúc ban đầu.
Hai người họ cùng nhau tan làm, cùng đi mua đồ ăn nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.
Đến cuối tuần, Ninh Trừng kéo Lục Mang đến quán cà phê, đi xem phim, đi leo núi. Tóm lại, phải kéo con rồng ẩn nấp dưới hồ sâu này ra khỏi mặt nước. Thỉnh thoảng cô cũng gọi điện, gửi tin nhắn cho anh, tuy đôi khi qua nửa ngày anh mới trả lời, nhưng chỉ cần anh nhìn thấy thì sẽ trả lời. Thậm chí anh còn chủ động gửi tin nhắn cho cô, chẳng hạn như lúc anh đọc sách đột nhiên có ý tưởng gì đó, sẽ lập tức gửi tin nhắn nói với cô.
Ninh Trừng vừa làm xong một công trình lớn, đó là cô đã cải tạo gần như là toàn bộ căn nhà anh, không còn là một màu xám xịt như trước nữa.
Bức màn trong phòng ngủ đã đổi thành màu trắng như tuyết, tấm rèm treo ở cửa sổ sát đất trong phòng khách thay màu xanh biển. Ninh Trừng còn mua vài chậu hoa đặt ở ban công nhà anh.
Khi làm xong những việc này, thời gian đã vào tháng mười.
Ninh Trừng cảm giác đã đến lúc thổ lộ tình cảm với anh rồi. Nếu không, hai người họ chỉ giống bạn bè nam nữ thân thiết, tuy cả ngày như hình với bóng nhưng trên thực tế thì lại không phải, cô có cảm giác trong lòng không yên ổn.
Vào một ngày cuối tháng mười, thời tiết rất lạnh.
Ninh Trừng ở nhà Lục Mang rảnh rỗi đến mức buồn chán. Ăn cơm chiều xong thì dọn dẹp phòng bếp, sau đó cô cũng không lập tức rời đi.
Cô ở trong phòng bếp dùng dao gọt hoa quả khắc một hình trái tim lên vỏ quýt, xong xuôi lại đặt quả quýt lên đĩa trái cây trên bàn, mang ra phòng khách.
Lục Mang ngồi đọc sách trên sô pha trong phòng khách, rốt cuộc thì anh cũng đã hết hứng thú với trò chém hoa quả kia rồi, lại trở về như trước kia, lúc rảnh rỗi sẽ ôm một cuốn sách tiếng Anh thật dày xem đến say mê.
Ninh Trừng đặt đĩa trái cây lên bàn trà, nhắc nhở anh: "Giáo sư Lục, quýt hôm nay không giống quýt trước kia đâu, anh có muốn xem thử không?"
Lục Mang giương mắt nhìn sang, lập tức thấy được trên vỏ quýt thiếu một mảng: "Quýt hỏng rồi thì vứt đi là được, em cắt phần vỏ thì bên trong vẫn hư thôi."
"Quýt không có hư mà, bên ngoài có hình gì đấy, anh không nhìn ra hình gì sao?"
"Kỹ thuật khắc cũng không tệ. Giống học pháp y nhưng không trực tiếp dùng dao thí nghiệm trên cơ thể, em lấy quýt ra luyện tay à?"
"..." Ninh Trừng suýt nữa hộc máu, mắt anh bị gì vậy?
Thảo nào vài lần trước cô khắc quýt đặt trên bàn làm việc và đĩa trái cây trong nhà anh, anh không hề có phản ứng gì cả.
Nhưng giờ cô đã nói trắng ra vậy rồi, anh vẫn không hiểu sao? Anh thật sự không hiểu, hay là vờ như không hiểu?
Có lẽ Ninh Trừng đã dùng hết kiên nhẫn rồi, cô làm nhiều chuyện vậy mà anh vẫn thờ ơ, cô chỉ có thể lý giải là anh không hề có suy nghĩ gì khác với mình. Cô cũng không thể nào tiếp tục như thế được nữa.
"Giáo sư Lục, ý anh là, anh không thích trái quýt này sao?" Ninh Trừng nhìn anh bằng ánh mắt rất nghiêm túc.
"Không thích, tôi..." Lục Mang còn chưa nói xong, Ninh Trừng đã nhanh chóng đứng lên: "Nếu như vậy, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đây."
Ninh Trừng nghe anh nói "không thích", cảm giác như đột nhiên ngã vào hầm băng, cả người lạnh lẽo tận xương tủy.
Lục Mang nghe ra giọng điệu của Ninh Trừng có sự bất thường, anh để quyển sách trên tay xuống, nhìn cô. Cô không nói thêm lời nào, nhanh chóng mặc áo khoác, cầm túi vội vàng rời đi.
Biểu cảm trên mặt anh vô cùng nghi hoặc, hình như cô tức giận thì phải, có phải anh đã nói gì sai rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.