Mùa Quýt Chín

Chương 94: Trận chiến cuối cùng

Bạch Nhất Mặc

23/12/2019

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lục Mang lái xe, gần như là chạy đến tất cả núi lớn núi nhỏ của thành phố Cảng.

Tất cả nơi có thác nước, dù là đỉnh núi, sườn núi, khe núi, đều không tìm được người muốn tìm.

Hai giờ đồng hồ đã qua đi, anh vẫn không thu hoạch được gì.

Thành phố này chỉ lớn từng đó, địa hình cũng không phải chủ yếu là núi, muốn tìm một thác nước vô cùng đơn giản, kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi giảo hoạt như vậy, sao có thể để anh dễ dàng tìm được?

Hắn ta khiến anh vòng tới vòng lui như vậy, đơn giản là muốn nhiễu loạn tầm quan sát của cảnh sát, hơn nữa kéo dài thời gian. Tới khoảnh khắc cuối cùng, dù hắn ta đưa ra yêu cầu gì, anh cũng không thể không đáp ứng.

Hiển nhiên, suy nghĩ của hắn ta sai rồi!

Anh không thể bị động như vậy, nếu còn tiếp tục, chẳng những không cứu được cô, rất có khả năng sẽ lại để hắn ta chạy thoát.

Một lần nữa, Lục Mang ý thức được, rất có khả năng kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi muốn tạo ra một tiết mục kim thiền thoát xác khác, khiến mọi người cho rằng hắn ta đã chết, không đúng, lần này là ba người họ.

Cảnh sát sẽ không bắt người chết, sau khi họ chạy thoát, hắn sẽ tựa như rắn độc, thay một lớp da, đến một nơi khác, tiếp tục trò chơi giết người của hắn ta.

Loại chuyện này, nhất định không thể xảy ra lần nữa!

Lục Mang dừng xe ở ven đường, cẩn thận tự hỏi các loại khả năng.

Anh nhảy xuống xe, quan sát cả thành phố. Đô thị phồn hoa đâu đâu cũng là tòa nhà, giống như một cánh rừng bê tông cốt thép.

Rừng?

Liệu có thể là chỗ cao đó, là nơi cao nhất trong cánh rừng xi măng?

Lục Mang bỗng nhiên nghĩ tới một chỗ, quay xe, xuất phát lần nữa.

...

Đỉnh núi Vân Khê, trước thác nước Vân Khê.

Ninh Trừng bị trói ở một cây đại thụ bên cạnh thác nước, cả người đã ướt đẫm. Cô nhìn mảnh đất trống trước mặt, trên đó có ba thi thể giả dạng, tâm tình khó có thể hình dung.

Hai tiếng trước, Lục Mang đi vào đây, cô bị trói ở vực sâu dưới thác nước, dòng nước chảy xiết, cả người cô bị bao phủ trong làn nước, người phía trên cần phải nhảy xuống mới có thể thấy phía dưới có người.

Miệng cô lại bị bịt kín, trong lòng hò hét trăm ngàn lần, nhưng vẫn không thể gọi anh.

Mà cách ngọn núi này không xa, có một tòa nhà cao trọc trời vừa được xây dựng, chắc chắn không phải tòa nhà cao nhất thành phố Hồng, nhưng nó lại có một tầng nghĩa khác.

"Đến đây, chúng ta xây dựng một thành phố của riêng chúng ta, và một ngọn tháp với đỉnh của nó chạm tới thiên đường, và chúng ta hãy đặt tên cho chính chúng ta; nếu không, chúng ta sẽ phân tán khắp nơi trên mặt đất." Đây là nguyên văn trong Kinh Thánh.

Cô nhớ trong Kinh Thánh có điển cố tháp Babel, Thiên Chúa ngăn chặn việc xây dựng tháp bằng cách gây nên một sự xáo trộn và bất đồng của tiếng nói, gây nên sự khó khăn về giao tiếp, không thể vượt qua.

Ninh Trừng đoán rằng, lúc đó cô bị trói dưới thác nước, Lục Mang ở phía trên, còn Đan Mạc ở tòa nhà cao trọc trời đối diện, nhìn họ đến gần nhưng không thấy nhau.

Đối với một người xem đau đớn của người khác là khoái cảm mà nói, chắc chắn trong lòng anh ta sẽ rất sảng khoái.

Lúc đó cô không nghĩ ra, vì sao anh ta muốn làm như vậy, nếu muốn để Lục Mang trở thành đồng bọn mới, vì sao còn trêu cợt anh như vậy? Anh ta không sợ chọc giận Lục Mang sao?

Bây giờ xem ra, Đan Mạc đang dương đông kích tây.

Anh ta khiến Lục Mang cho rằng anh ta sẽ chờ anh ở thác nước. Chắc chắn Lục Mang sẽ chạy đến nơi có thác nước, nhưng lại không tìm thấy họ.

Lục Mang đi rồi, họ lại tới.

Ai có thể ngờ được, họ sẽ lại xuất hiện bên cạnh thác nước?

Giờ anh ta muốn làm gì? Là muốn lấy ba thi thể kia, đẩy xuống thác nước, tạo thành cái chết giả cho họ?

Sau đó thì sao?

Anh ta sẽ tiếp tục dùng cô để áp chế Lục Mang, trở thành hung thủ giết người thực sự của anh ta?



Có phải anh ta cũng sẽ đối đãi cô giống như với Thương Hải, tiêm thuốc cho cô và Lục Mang, xóa đi ký ức của anh và cô, khiến anh và cô trở thành con rối?

Ninh Trừng vẫn luôn hoài nghi, Thương Hải là người Đan Mạc dùng một phương pháp quỷ dị nào đó để tạo thành một cá thể hoàn toàn mới. Từ thân hình, khung xương, hình dáng ngũ quan của ông ta, cô nghĩ tới Tống Tranh Vanh.

Trịnh Tiểu Sênh có khuôn mặt tương tự Thương Hải, nói lên diện mạo mà Thương Hải đang mang, là bố của Trịnh Tiểu Sênh, mà ông ta đã chết, Tống Tranh Vanh lại bị phẫu thuật thành hình thể của ông ta, bịa đặt một cái tên như Thương Hải, tồn tại trên đời!

Lục Mang và cô, có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ đáng sợ như vậy không?

"Bõm! Bõm! Bõm!" Ba tiếng vang lớn chen ngang suy nghĩ của cô.

Ba thi thể giả dạng đã hoàn toàn thay đổi, lần lượt bị đẩy xuống thác nước.

Đan Mạc vỗ tay, đi đến trước mặt cô.

"Bây giờ... Có thể... Có thể thả... tôi ra chưa?" Ninh Trừng lạnh đến mức run rẩy, răng va vào nhau.

Đan Mạc cởi dây thừng cho cô, nhưng vẫn trói cổ tay cô. Điều khiến cô kinh ngạc hơn là, anh ta cởi áo khoác trên người, choàng lên người cô, cúi người nói nhỏ bên tai một câu, "Giờ chưa được, trừ khi cô yêu tôi."

"Đó là chuyện không thể nào!" Ninh Trừng quả quyết bác bỏ, lay bả vai, hất áo khoác anh ta xuống.

Cô nghe thấy chữ "yêu" nói ra từ miệng anh ta, cảm giác đặc biệt châm chọc, "Tôi không phải Trịnh Tiểu Sênh, càng không phải Hàn Miểu Vân. Lớp ngụy trang của anh không mê hoặc được tôi."

Anh ta nhìn cô chăm chú, lặng im không nói, trong đôi mắt đen nhánh, ánh mắt vô cùng ưu thương, như một thiếu niên với mối tình đầu, lúc tỏ tình, nhận phải câu từ chối đau lòng nhất.

Đan Mạc lặng im một lát mới nhớ tới hai cái tên này là hai người phụ nữ, nhưng liên quan gì đến anh ta?

Suy nghĩ đột nhiên như mây bị gió thổi phân tán, bay xa.

Anh ta đã quên là bao lâu trước kia, anh ta gặp được hai bố con đang khắc khẩu trên đường, rất ồn ào, cuối cùng, người bố đá con gái một cái. Cú đá kia như đang đá vào anh ta, anh ta trở nên phẫn nộ.

Đan Mạc căm hận những trận khắc khẩu như vậy, khiến anh ta nhớ đến lúc còn rất nhỏ, tận mắt nhìn thấy tên đàn ông tàn bạo, lại được anh ta gọi là bố, đấm đá vào bụng mẹ anh ta, cuối cùng, người sống sờ sờ bị đánh chết.

Lúc ấy anh ta muốn giết người.

Không bao lâu sau, không cần anh ta động thủ, tất cả họ đều chết. Nhưng anh ta không hề cảm thấy bi thương, dục vọng giết người lại càng ngày càng mạnh.

Từ đó, anh ta bắt đầu bị đưa đến viện mồ côi và những gia đình khác nhau, thậm chí là từ Trung Quốc đến Mỹ.

Thi thoảng tinh thần anh ta sẽ rơi vào trạng thái hoảng hốt, không nhớ mình là ai, mình đến từ đâu, muốn đến đâu. Đối với anh ta mà nói, cuộc sống tựa như một màn kịch nhàm chán không hề có ý nghĩa.

Là ai viết một kịch bản nhàm chán như thế cho cuộc đời của anh ta?

Anh ta căm hận tất cả, dục vọng giết người bành trướng đến mức không thể ức chế.

Anh ta bắt đầu nghiên cứu giết người.

Nên giết người nào?

Đúng, chính là hai bố con khắc khẩu kia, chính là người như họ, khiến cả thế giới trở nên ầm ĩ không chịu nổi. Nhưng anh ta lại không tìm thấy loại người như thế.

Sau đó anh ta nghĩ tới một loại người khác nên giết, "gái".

Anh ta đến khu đèn đỏ, gặp một người phụ nữ rất xinh đẹp. Kỳ lạ là cô ta không bán cơ thể của mình, chỉ nói chuyện phiếm với anh ta. Cô ta dong dài nói rất nhiều với anh ta, anh ta biết đại khái, chồng cô ta không tốt với cô ta, đánh cô ta, con cô ta cũng không tốt với cô ta.

Lúc anh ta đi, cô ta còn cho anh ta tiền. Anh ta liền biết, cô ta rất giàu có, mà anh ta thì cần tiền. Tiền có thể thực hiện rất nhiều ý tưởng của anh ta, khiến nghệ thuật giết người của anh ta càng thêm hoàn mỹ.

Vì thế, người chưa từng giết người là anh ta, dạy cô ta giết người. Anh ta chỉ cần thổi phồng một hai câu như Chicken Soup for the Soul [1], là có thể mê hoặc được người phụ nữ ngu ngốc kia, tuân theo mệnh lệnh của anh ta vô điều kiện.

Điều khiến anh ta bất ngờ là, cô ta khiến anh ta tìm được đối tượng thứ hai mà anh ta muốn giết.

Đối tượng đó là hai bố con tham lam, làm một nông trường hữu cơ gì đó trên hoang đảo, nông trường bị ô nhiễm, họ giết hết toàn bộ người ở nông trường.

Kế hoạch giết người hoàn mỹ nhất lần đầu tiên anh ta thiết kế ra, người phụ nữ ngu xuẩn kia làm đúng như kế hoạch của anh ta, giết chồng cô ta.

Tất cả rất thuận lợi.

Điều phiền phức là, người phụ nữ ngu xuẩn kia yêu anh ta, quấn lấy anh ta như âm hồn không tan.

Anh ta chỉ có thể chạy trốn đến Mỹ. Dục vọng giết người lần đầu được phóng thích, nhưng chưa hoàn toàn, không thể thỏa mãn được anh ta, dạy người khác giết người đã không thể thỏa mãn được loại dục vọng giết người này.



Kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi, lần đầu tiên nghe thấy truyền thông dùng cái tên này để hình dung mình, anh ta cảm thấy rất khôi hài. Nhìn những cảnh sát ngu xuẩn bị anh ta chơi đùa vòng quanh, cảm thấy rất sảng khoái.

Anh ta tự nhận là mình rất thông minh, cũng tin là cảnh sát vĩnh viễn sẽ không bắt được anh ta.

Lục Mang xuất hiện, có người gọi anh là "Con rồng Trung Quốc", nghe nói không có người nào là anh không tóm được. Rất nhiều lần, suýt nữa anh ta đã rơi vào chiếc lưới do anh bày ra.

Anh ta rất giận, anh ta nhất định phải khiến "con rồng Trung Quốc" này biến thành sâu bọ!

Sau đó, anh ta hơi mệt mỏi, muốn đổi phương thức giết người, thế nên mới có màn nhảy xuống thác nước kia, anh ta thành công chạy thoát, mỗi một phân đoạn đều có thể nói là hoàn mỹ.

Nhưng tên đáng chết kia lại cố tình không buông tha cho anh ta, nói anh ta chưa chết.

Sau đó nữa, người phụ nữ ngu xuẩn kia lại xuất hiện ở Mỹ, nói chồng cô ta chưa chết, muốn để ông ta chết thêm lần nữa.

Cô ta còn cầm theo một túi xương trắng, nói là của cô gái mang thai chết trên đảo.

Anh ta không nghĩ ra, vì sao nghe thấy cô gái kia mang thai, cả người anh ta sẽ không thoải mái?

Anh ta đi điều tra, lúc đó, cô gái kia thật sự mang thai, hơn nữa, cô ta muốn tố giác hai bố con tham lam kia vụ nông trường ô nhiễm nên mới bị giết.

Lúc đó, người đã kết thúc vô số sinh mạng như anh ta, lần đầu tiên cảm thấy bất an, vì anh ta đã giết sai người. Anh ta cũng không nghĩ ra, tại sao anh ta muốn lấy túi hài cốt của thai phụ không liên quan gì đến anh ta về?

Có vẻ mọi chuyện lại trở về ban đầu.

Anh ta không thể thiết kế thêm những kế hoạch phạm tội hoàn mỹ, khiến người đáng chết đều chết đi.

Càng đáng giận là, không biết vì sao người phụ nữ ngu xuẩn kia lại gọi tên đàn ông tự cho là đúng vào căn nhà gỗ đang cháy.

...

Tất cả sau đó, bắt đầu mất khống chế.

Nhưng anh ta càng ngày càng cảm thấy mệt, giết người luôn có thể khiến anh ta hưng phấn, nhưng cũng dần trở nên vô vị nhạt nhẽo.

Mãi cho đến một ngày, anh ta gặp một cậu bé, cậu bé đang ở chơi trò sắm vai Tây Du Ký, một mình sắm vai bốn người khác nhau.

Cậu bé chơi rất hăng say, anh ta lại rơi giọt nước mắt đầu tiên trong đời. Trái tim chết lặng, lần đầu tiên cảm thấy đau đớn.

Đó đã từng là trò mà anh ta thích nhất, đã từng, anh ta đã từng chơi như vậy.

Anh ta đột nhiên cảm thấy rất cô độc, vô cùng cô độc, giống như thế giới này chỉ có một mình anh ta, xung quanh anh ta là sự tĩnh lặng chết chóc.

Khoảnh khắc kia, anh ta khát khao đến bao nhiêu, cả đời có thể chỉ chơi một trò như thế. Không phải trò chơi giết người, chỉ cần đơn giản như vậy, trò chơi mà ai cũng có thể chơi.

Nhưng vì sao người phụ nữ kia luôn như âm hồn không tan? Vì muốn tống cổ người phụ nữ đó, anh ta đưa người đàn ông sống dai dẳng kia đến, chặn người phụ nữ đó lại. Chậc, thật là đáng thương, không hề biết người đàn ông này không chết, ông ta tựa như con mèo, có chín cái mạng.

Một cơn gió thổi qua, tiếng Ninh Trừng ho đã kéo anh ta ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn.

"Tình yêu là gì?" Anh ta đột nhiên lẩm bẩm tự hỏi, lại như đang hỏi cô, "Tình yêu cũng là trò chơi sao? Chơi vui không?"

Ninh Trừng vốn đang nhìn tòa nhà trọc trời phía xa, nghe thấy anh ta hỏi một câu kỳ lạ như vậy mới thu hồi tầm mắt, nhìn anh ta.

Cô thuận miệng nói, "Tình yêu chính là người đó sống, anh sống, người đó chết, anh cũng bằng lòng chết vì người đó. Không có tính kế, không có ngờ vực, chỉ có sự tin tưởng vô điều kiện, che chở lẫn nhau. Bởi vì có người đó, anh sẽ cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp, cũng muốn bản thân trở nên tốt hơn."

"Phải không? Chỉ cần hai chúng ta cùng nhau nhảy xuống, anh ta sẽ không cần nhảy. Để tôi nhìn xem, cô có dám vì anh ta mà chết hay không?" Đan Mạc túm cổ tay cô, bước đến bên cạnh ghềnh đá.

Ninh Trừng chấn động, nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng vui vẻ, "Anh nói thật chứ?"

"Không, là giả!" Phía sau, một giọng nói lạnh thấu xương đột nhiên vang lên.

Ninh Trừng nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong lòng vô cùng kích động, nhìn sang phía phát ra âm thanh, thấy gương mặt quen thuộc càng ngày càng gần kia, cô mừng đến mức rơi nước mắt.

________

[1] Chicken Soup For The Soul: là bộ sách nổi tiếng thế giới của hai tác giả Jack Canfields và Mark Victor Hansen, xuất bản lần đầu năm, hai tác giả đã liên tục giữ vị trí tác giả có sách bán chạy nhất trong năm.

Bộ sách bao gồm 26 quyển với nhiều đề tài xoay quanh cuộc sống: Khi bạn chỉ có một mình, Vòng tay của Mẹ, Quà tặng tâm hồn dành cho tình yêu, Bài học từ những người bạn nhỏ, Điểm tựa yêu thương, Tìm lại giá trị cuộc sống...

Tác phẩm đã mang đến cho bạn đọc nhiều câu chuyện cảm động, những câu chuyện có thể tưới mát tâm hồn và giúp cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn (Nguồn: Zing)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Quýt Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook