Mưa Tháng Bảy

Chương 17

Tôn Thiên Hạo

11/07/2017

Ngày hôm sau, cô cũng lại nhận được một đóa hoa tiền to, cùng với một bức thư bảo nhớ cô. Chắc anh biết cô không thích hoa thật nên mới tặng hoa tiền.

Ngày hôm kia cũng thế.

Ngày hôm nọ cũng vậy.

Sáng nào cô cũng nhận được hoa và thư từ anh.

Dường như anh muốn đưa hết tài sản cho cô thì phải.

Hàn Khiết Tâm nhìn bảy đóa hoa tiền ở trên bàn liền thở dài.

Coi như cô thua đi. Ai bảo anh luôn làm chuyện ngốc nghếch như vậy làm chi.

-Chị Vy, đặt vé máy bay sang Đức vào ngày mai giúp em.

Cô điện thoại ở trên bàn ra gọi cho chị trợ lý riêng của mình. Chưa để trợ lý Vy hó hé cô đã tắt máy.

Trợ lý Vy nhìn chiếc thoại trên bàn liền nổi đóa. Cô muốn từ chức quá. Lại tăng ca, sếp tổng lại trốn việc. Cô có nên đi thưa kiện không?

Hàn Khiết Tâm vừa xem xong hai dự án lớn liền gục lên bàn ngủ tạm. Dạo này cô ngủ không ngon. Cứ cảm thấy giường trống trải với thiếu thiếu cái gì đó.

Một giờ trưa, cô cũng chịu ngồi dậy khỏi bàn. Cô không ngờ mình chỉ định nhắm mắt một tý đã ba tiếng đồng hồ.

Cô nhẹ vươn vai, bỗng chiếc áo đang khoác trên vai cô rơi xuống.

Hàn Khiết Tâm cau mày nhặt chiếc áo lên.

Là áo vest nam, nhưng chiếc áo này không phải của Tống Tử Phàm. Là của ai vậy chứ?

Cô nhìn chiếc áo vest đen một hồi, mùi hương của nó cô thấy rất quen nhưng không nhớ là ở đâu.

Rốt cuộc là của ai vậy chứ?

-Tổng giám đốc, tôi đã đặt vé máy bay rồi. Sáng ngày mai lúc tám giờ.

Trợ lý Vy từ bên ngoài đi vào thông báo cho cô.

Hàn Khiết Tâm đảo mắt nhìn trợ lý Vy.

-Lúc nãy có ai đến đây không vậy?

-Có, tổng giám đốc Vũ bên Vũ Gia đến, nhưng chỉ được một lát rồi đi.

Trợ lý Vy nở nụ cười thật tươi nói. Cô mới về làm trợ lý cho Hàn Khiết Tâm được một năm nên không hiểu biết nhiều việc của cô. Với lại chuyện riêng của sếp cô cũng không dám hỏi đến. Mà anh chàng đó quả nhiên là đẹp trai nha. Như ánh nắng ban mai ấy.

-Tôi biết rồi. Chị đi làm việc của mình đi.

Hàn Khiết Tâm nhìn vào chiếc áo vest đầy phức tạp. Kai vừa mới đến đây. Cô có nên nhắc nhở anh ta giữ chừng mực không? Cô thật không muốn mình vừa nhận ra tình cảm thật sự lại bị một việc như vậy phá rối.

Kai hiện tại chỉ là quá khứ, cô nên nhìn về hiện tại và tương lai.

Trợ lý Vy nhìn cô chỉ thở dài rồi đi ra ngoài làm việc của mình. Chỉ mong chuyện tình của sếp suôn sẻ cho trợ lý như cô khỏe khoắn còn đi tìm người yêu nữa.

Tại Đức.

Hàn Khiết Tâm hiện tại đang đứng trước khách sạn nơi anh ở.

Holiday Inn Berlin City East Side nằm ở khu phố thời thượng Friedrichshain của thành phố B.



Cô đứng quan sát một lúc rồi gật đầu hài lòng.

Có mắt nhìn đấy.

Hàn Khiết Tâm nhẹ nhàng kéo vali vào, cô cũng đã đặt một phòng tại đây.

-Xin hỏi quý khách cần gì ạ.

Nhân viên tiếp tân nở nụ cười hòa nhã cúi chào với cô.

-Tôi muốn nhận phòng.

Hàn Khiết Tâm vừa nói vừa đưa thông tin đặt phòng trực tuyến qua điện thoại cho nhân viên tiếp tân kiểm chứng.

Sau khi làm xong một mới thủ tục cô cũng nhận được phòng của mình.

Hàn Khiết Tâm thả người lên chiếc giường rộng trong phòng.

Lâu quá không đi máy bay đường dài. Thật mệt mỏi, cô cần đi tắm trước đã.

Cô nhẹ nhàng cởi bỏ mấy cái khuy áo trên ngực ra. Chiếc váy trắng cũng vì vậy mà hở một bên vai.

Bỗng cửa phòng vang lên từng tiếng chuông.

Cô cau mày. Ai mà đúng lúc vậy cà?

Chắc là nhân viên phục vụ.

Hàn Khiết Tâm kéo hờ chiếc áo lại rồi đi mở cửa.

-Ai đó?

Cô mở cửa vừa đủ để ló đầu ra bên ngoài. Hiện tại cô ăn mặc không đàng hoàng một chút nào.

Chợt có bóng người lao đến ôm chầm lấy cô. Cô đẩy cô vào bên trong rồi tiện chân đóng cửa lại.

Hàn Khiết Tâm giật mình xém chút hét toáng lên. Cô cứ tưởng là tên sắc lang nào, ai ngờ là Tống Tử Phàm.

Anh đánh hơi nhanh thật. Thật ra lúc cô đang làm thủ tục nhận phòng thì anh đang đứng bàn chuyện với đối tác gần đó.

-Anh buông em ra đi.

-Làm sao buông được, có biết hai tuần nay anh nhớ em lắm không?

Tống Tử Phàm như con sói hoang bá đạo chiếm lấy môi cô. Xa cô có hai tuần mà anh cứ tưởng là mình đã cầm ngang ngọn giáo suốt mấy mùa thu.

-Khiết Tâm, anh nhớ em.

Hàn Khiết Tâm cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh, tay cũng quàng qua cổ anh như một lời mời gọi.

-Tử Phàm, em nhận ra một điều: trên đời này nếu em không yêu anh thì vĩnh viễn cũng sẽ không yêu thêm được ai khác nữa.

Cô nhìn thẳng vào trong mắt anh như khẳng định.

Cô nhớ anh. Nhớ con người này.

Tống Tử Phàm đơ người. Anh nghe nhằm thì phải? Có ai nhắc lại giúp anh không?

Cô nói cô yêu anh, anh thật sự đang nằm mơ sao? Anh sợ cảm giác hụt hẫng khi thoát ra từ giấc mơ.



-Anh có nghe nhằm không? Em nói lại đi.

-Trên đời này nếu em không yêu anh, em cũng sẽ không yêu ai khác.

-Anh không nghe rõ. Lỗ tai anh có vấn đề rồi.

Hàn Khiết Tâm cau mày. Anh đang chơi cô à? Một sự việc cô đã nhắc hai lần rồi... Cô không muốn nhắc mãi một vấn đề đâu.

-EM YÊU ANH.

Cô kề sát vào tai anh hét lên.

Tống Tử Phàm nhăn mày lại. Lỗ tai anh bị cô làm cho ong ong trong vui sướng.

-Anh biết rồi.

Anh lại nhấn chìm cô trong từng nụ hôn bá đạo của mình.

Hàn Khiết Tâm có chút hụt hẫng. Chỉ một câu "Anh biết rồi" là được sao? Câu trả lời của anh cô có chút không hài lòng.

-Anh cũng yêu em.

Tống Tử Phàm vừa chiếm lấy môi cô vừa nói. Anh dường như cảm nhận được cảm xúc của cô.

Cuối cùng anh cũng chinh phục được cô nàng bất cần này rồi. Anh có nên ăn mừng không?

Hai người bắt đầu triền miên trong nụ hôn của mình.

Xế chiều, hai người rời khỏi khách sạn tay trong tay dạo bước trên đường phố của nước Đức.

Hàn Khiết Tâm dựa vào vai anh. Cảm giác này thật hạnh phúc. Nếu có đánh đổi bằng tất cả cô cũng tình nguyện.

-Em có thích nước Đức không?

Tống Tử Phàm nhìn cô hỏi.

-Không.

Hàn Khiết Tâm không ngần ngại liền trả lời.

-Why?

Tống Tử Phàm khó hiểu nhìn cô. Nước Đức cũng khá đẹp mà. Phụ nữ không phải rất thích những nơi như vầy sao?

-Lý do rất đơn giản...em không thích Adolf Hitler.

Tống Tử Phàm đột nhiên phì cười.

Không thích Adolf Hitler là không thích luôn cả nước Đức. Logic của cô quả nhiên chỉ có một.

-Thay vì áp dụng đế chế Đại Đức và nhiều chính sách độc tài thì sao không chọn một phương án khác. Cứ đánh nhau mãi chả được cái gì.

Tống Tử Phàm lại nhìn cô. Đừng bảo với anh cô đang định giảng cho anh môn lịch sử. Môn ấy anh buồn ngủ nhất. Những vấn đề chiến tranh anh xin phép lui trước.

Hàn Khiết Tâm phì cười.

-Yên tâm. Em là người ghét chiến tranh yêu hòa bình mà.

Tống Tử Phàm lại che miệng cười với cô. Ghét chiến tranh yêu hòa bình mà ở nhà tình hình của cô và mẹ kế cũng y như chiến tranh lạnh giữa Mĩ và Liên Xô. Bó tay. Đến bao giờ thì chiến tranh lạnh đó mới có hồi kết đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Tháng Bảy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook