Chương 1
Tôn Thiên Hạo
06/07/2017
Một buổi tối ở thung lũng tình yêu, ánh nến lung linh thấp thành hình
trái tim, cánh hoa hồng rải rác xung quanh vô cùng lãng mạn.
Hôm nay tuy mệt mỏi nhưng đối với Hàn Khiết Tâm nó vô cùng hạnh phúc. Cô đã bỏ cả một ngày ở thung lũng tình yêu này để chuẩn bị cùng vị hôn phu của mình đón sinh nhật.
Chiếc bánh kem được đặt chính giữa trái tim nến.
Cô ngồi nhìn nó mà cười ngây ngô, có lẽ sau lần du học đây là lần về nước đầy hạnh phúc nhất của cô.
-Khiết Tâm.
Một giọng nói đàn ông từ xa vang lên.
Hàn Khiết Tâm nghe tiếng gọi liền nở nụ cười tươi nhìn về phía người mới gọi mình nhưng rồi nụ cười chợt tắt đi trong nhái mắt.
Người đàn ông tóc đen trong bộ vest lịch lãm bước về phía cô, người đó là Kai. Cô và Kai yêu nhau được gần hai năm thì đính hôn, tình yêu giữa hai người luôn nồng cháy. Cũng có nhiều lần anh muốn "gần gũi da thịt" với cô nhưng suốt hai năm cô và anh chỉ dừng lại ở cái hôn môi. Cô muốn giữ cho anh cảm giác tuyệt vời trong đêm tân hôn nên mới không trao thân cho anh. Và giờ phút này cô thấy quyết định của mình thật đúng.
Đi bên cạnh Kai là một cô gái bốc lửa, thân hình quyến rũ, cách ăn bận vô cùng phản cảm. Bận cứ như không bận, còn thua cả bikini, cô ta như rắn nước không ngừng cựa quậy trong lòng Kai.
Chiếc bánh kem trong tay Hàn Khiết Tâm rơi xuống, cảnh tượng trước mắt như nhòe đi. Cô nhanh chóng tiến lại gần Kai, chỉ cầu mong anh nói với cô người đó là bạn anh nhưng không, Kai đã nói:
-Người này là bạn gái mới của anh, chúng ta hủy hôn đi.
Kai vừa nói vừa thể hiện tình cảm thấm thía của mình bên cạnh cô gái.
Hàn Khiết Tâm tay siết chặt, mắt rưng rưng nhưng không cho nước mắt rơi xuống. Cô nhìn người con gái như rắn nước đó, người con gái đó có gì hơn cô chứ.
"Chát" Hàn Khiết Tâm để lại trên mặt Kai một cái tát rồi nhanh chóng bước đi.
Mưa tháng bảy bất ngờ đổ xuống làm tắt ngủm những ngọn nến, chiếc bánh kem trên đất vì nước mưa mà chảy từng lớp kem xuống.
Mưa hòa nguyện vào nước mắt của cô. Sáng mai là đám cưới rồi, vậy mà hôm nay anh ta nói hủy hôn với cô.
Đồ phản bội! Đồ xấu xa. Tôi nguyền rủa anh.
Đàn ông trên đời đều đê hèn, đều xấu xa như nhau. Tại sao lúc nào cũng muốn chinh phục? Khi chinh phục được rồi thì vứt bỏ không thương tiết.
Hàn Khiết Tâm một mình lê bước trên đường, mưa không ngừng tạt vào người cô như muốn khóc cùng cô.
Hai năm sau
-Cuộc họp của chúng ta đến đây kết thúc.
Tiếng một người con gái vang lên.
Người trong phòng thưa thớt dần rồi cũng chỉ còn mình cô gái đang ngồi dựa vào ghế Tổng giám đốc.
Người trong phòng càng lúc càng thưa thớt dần và cuối cùng chỉ còn lại mình cô ngồi cô đơn mệt mỏi trong phòng.
Cô về Việt Nam được hai năm, từ ngày ở thung lũng tình yêu cô chẳng còn tin tưởng vào đàn ông nữa.
Sáu tuổi, mẹ cô bệnh nặng qua đời, ba cô thậm chí liếc mắt nhìn mẹ cô một cái cũng không có. Có lẽ, những cuộc hôn nhân thương mại là vậy.
Chín tuổi, ba cô dẫn một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, không kém phần bốc lửa về nhà. Lúc đó đầu óc cô như trống rỗng, cô cảm thấy tất cả những người đàn ông đều trăng hoa, giả dối.
Mười một tuổi, cô sang Mỹ du học và gặp Kai, Kai cho cô biết thế nào là yêu, thế nào là hạnh phúc nhưng rồi thì sao? Sinh nhật lần thứ 20 cách một ngày nữa sẽ diễn ra đám cưới, anh mang đến một cô gái khác rồi vội vàng hủy hôn ước.
Có phải chăng đời quá bạc bẽo. Hàn Khiết Tâm cô từ khi sinh ra đã định sẵn mình có tất cả địa vị, danh vọng, tiền bạc, tài năng thậm chí là sắc đẹp nhưng thứ duy nhất cô không có là tình thân và tình yêu, tình bạn cũng không.
Nhìn sắp tài liệu dự án trên bàn Hàn Khiết Tâm nở nụ cười chua chát rồi đứng dậy cầm túi xách bước ra khỏi cửa phòng họp.
Nếu cuộc đời cô không tồn tại chữ "tình" thì hôm nay cô sẽ tàn phá nó.
Lái chiếc Audi màu xanh thẳm ra khỏi tập đoàn J.H, cô liền nhấn ga điên cuồng chạy trên đường phố. Chiếc xe từ từ hạ mui xuống, Hàn Khiết Tâm tóc xỏa dài tung bay trong gió, chiếc kính râm che đi nữa khuôn mặt yêu kiều của cô. Hàn Khiết Tâm để tay lên thành cửa, nở nụ cười nhếch mép. Chiếc xe chạy qua những khúc cua, lao lên những cây cầu cao tốc rốt cuộc cũng dừng lại ở một khách sạn ven biển.
Đưa xe cho bảo vệ cô nhẹ nhàng bước xuống còn cầm theo một túi giấy đựng gì đó.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cúi chào rồi đưa cho cô chìa khóa phòng.
Phòng của cô nằm ở tầng 21, phòng 211-một trong hai căn phòng vip hạng nhất của khách sạn có thể nhìn toàn vẹn mặc biển.
Căn phòng bao gồm một bộ salon, một chiếc giừơng rộng màu trắng, một chiếc tivi siêu mỏng to nằm đối diện đuôi giừơng, cùng phòng tắm, bàn trang điểm và nhiều thứ khác. Hoa tươi cũng đã được đặt trên bàn một cách tỉ mỉ.
Đặt túi xách lên bàn, Hàn Khiết Tâm nhìn xung quanh phòng.
Không có ai, chắc anh ta chưa tới.
Nghĩ rồi cô nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest đặt lên thành salon, rồi bước vào phòng tắm.
Hàn Khiết Tâm vừa bước vào phòng tắm, một người đàn ông tóc màu hạt dẻ từ bên ngoài đi vào.
Anh ta nhìn dáo dác xung quanh căn phòng một hồi liền chú ý đến cái túi xách và một cái túi giấy cùng chiếc áo vest nữ màu đen trên thành salon.
Tống Tử Phàm nở nụ cười nhẹ, từ từ bước vào. Chiếc áo vest trên tay anh cũng được đặt cạnh chiếc áo vest của cô.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm như một bản nhạc không ngừng bắn vào tai anh. Tống Tử Phàm nhanh chóng bước lại tủ lấy ra hai chiếc ly thủy tinh cùng một chai rượu vang đỏ.
Tự rót cho mình một ly rượu vang, Tống Tử Phàm đứng bên cửa ngoài ban công nhìn xa xăm ra biển rồi lại nhìn lên trời.
Tháng bảy ở miền nam của Việt Nam là vậy, bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn như chuẩn bị một trận mưa bão lớn giống như trái tim người lữ khách như anh. Không bao giờ thôi dãy sóng. Tống Tử Phàm anh từ trước đến nay là người thích liều lĩnh và tình cảm giác mới nhưng chưa từng có cô gái nào thật sự làm rụng động người lữ khách như anh.
Hôm nay tuy mệt mỏi nhưng đối với Hàn Khiết Tâm nó vô cùng hạnh phúc. Cô đã bỏ cả một ngày ở thung lũng tình yêu này để chuẩn bị cùng vị hôn phu của mình đón sinh nhật.
Chiếc bánh kem được đặt chính giữa trái tim nến.
Cô ngồi nhìn nó mà cười ngây ngô, có lẽ sau lần du học đây là lần về nước đầy hạnh phúc nhất của cô.
-Khiết Tâm.
Một giọng nói đàn ông từ xa vang lên.
Hàn Khiết Tâm nghe tiếng gọi liền nở nụ cười tươi nhìn về phía người mới gọi mình nhưng rồi nụ cười chợt tắt đi trong nhái mắt.
Người đàn ông tóc đen trong bộ vest lịch lãm bước về phía cô, người đó là Kai. Cô và Kai yêu nhau được gần hai năm thì đính hôn, tình yêu giữa hai người luôn nồng cháy. Cũng có nhiều lần anh muốn "gần gũi da thịt" với cô nhưng suốt hai năm cô và anh chỉ dừng lại ở cái hôn môi. Cô muốn giữ cho anh cảm giác tuyệt vời trong đêm tân hôn nên mới không trao thân cho anh. Và giờ phút này cô thấy quyết định của mình thật đúng.
Đi bên cạnh Kai là một cô gái bốc lửa, thân hình quyến rũ, cách ăn bận vô cùng phản cảm. Bận cứ như không bận, còn thua cả bikini, cô ta như rắn nước không ngừng cựa quậy trong lòng Kai.
Chiếc bánh kem trong tay Hàn Khiết Tâm rơi xuống, cảnh tượng trước mắt như nhòe đi. Cô nhanh chóng tiến lại gần Kai, chỉ cầu mong anh nói với cô người đó là bạn anh nhưng không, Kai đã nói:
-Người này là bạn gái mới của anh, chúng ta hủy hôn đi.
Kai vừa nói vừa thể hiện tình cảm thấm thía của mình bên cạnh cô gái.
Hàn Khiết Tâm tay siết chặt, mắt rưng rưng nhưng không cho nước mắt rơi xuống. Cô nhìn người con gái như rắn nước đó, người con gái đó có gì hơn cô chứ.
"Chát" Hàn Khiết Tâm để lại trên mặt Kai một cái tát rồi nhanh chóng bước đi.
Mưa tháng bảy bất ngờ đổ xuống làm tắt ngủm những ngọn nến, chiếc bánh kem trên đất vì nước mưa mà chảy từng lớp kem xuống.
Mưa hòa nguyện vào nước mắt của cô. Sáng mai là đám cưới rồi, vậy mà hôm nay anh ta nói hủy hôn với cô.
Đồ phản bội! Đồ xấu xa. Tôi nguyền rủa anh.
Đàn ông trên đời đều đê hèn, đều xấu xa như nhau. Tại sao lúc nào cũng muốn chinh phục? Khi chinh phục được rồi thì vứt bỏ không thương tiết.
Hàn Khiết Tâm một mình lê bước trên đường, mưa không ngừng tạt vào người cô như muốn khóc cùng cô.
Hai năm sau
-Cuộc họp của chúng ta đến đây kết thúc.
Tiếng một người con gái vang lên.
Người trong phòng thưa thớt dần rồi cũng chỉ còn mình cô gái đang ngồi dựa vào ghế Tổng giám đốc.
Người trong phòng càng lúc càng thưa thớt dần và cuối cùng chỉ còn lại mình cô ngồi cô đơn mệt mỏi trong phòng.
Cô về Việt Nam được hai năm, từ ngày ở thung lũng tình yêu cô chẳng còn tin tưởng vào đàn ông nữa.
Sáu tuổi, mẹ cô bệnh nặng qua đời, ba cô thậm chí liếc mắt nhìn mẹ cô một cái cũng không có. Có lẽ, những cuộc hôn nhân thương mại là vậy.
Chín tuổi, ba cô dẫn một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, không kém phần bốc lửa về nhà. Lúc đó đầu óc cô như trống rỗng, cô cảm thấy tất cả những người đàn ông đều trăng hoa, giả dối.
Mười một tuổi, cô sang Mỹ du học và gặp Kai, Kai cho cô biết thế nào là yêu, thế nào là hạnh phúc nhưng rồi thì sao? Sinh nhật lần thứ 20 cách một ngày nữa sẽ diễn ra đám cưới, anh mang đến một cô gái khác rồi vội vàng hủy hôn ước.
Có phải chăng đời quá bạc bẽo. Hàn Khiết Tâm cô từ khi sinh ra đã định sẵn mình có tất cả địa vị, danh vọng, tiền bạc, tài năng thậm chí là sắc đẹp nhưng thứ duy nhất cô không có là tình thân và tình yêu, tình bạn cũng không.
Nhìn sắp tài liệu dự án trên bàn Hàn Khiết Tâm nở nụ cười chua chát rồi đứng dậy cầm túi xách bước ra khỏi cửa phòng họp.
Nếu cuộc đời cô không tồn tại chữ "tình" thì hôm nay cô sẽ tàn phá nó.
Lái chiếc Audi màu xanh thẳm ra khỏi tập đoàn J.H, cô liền nhấn ga điên cuồng chạy trên đường phố. Chiếc xe từ từ hạ mui xuống, Hàn Khiết Tâm tóc xỏa dài tung bay trong gió, chiếc kính râm che đi nữa khuôn mặt yêu kiều của cô. Hàn Khiết Tâm để tay lên thành cửa, nở nụ cười nhếch mép. Chiếc xe chạy qua những khúc cua, lao lên những cây cầu cao tốc rốt cuộc cũng dừng lại ở một khách sạn ven biển.
Đưa xe cho bảo vệ cô nhẹ nhàng bước xuống còn cầm theo một túi giấy đựng gì đó.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cúi chào rồi đưa cho cô chìa khóa phòng.
Phòng của cô nằm ở tầng 21, phòng 211-một trong hai căn phòng vip hạng nhất của khách sạn có thể nhìn toàn vẹn mặc biển.
Căn phòng bao gồm một bộ salon, một chiếc giừơng rộng màu trắng, một chiếc tivi siêu mỏng to nằm đối diện đuôi giừơng, cùng phòng tắm, bàn trang điểm và nhiều thứ khác. Hoa tươi cũng đã được đặt trên bàn một cách tỉ mỉ.
Đặt túi xách lên bàn, Hàn Khiết Tâm nhìn xung quanh phòng.
Không có ai, chắc anh ta chưa tới.
Nghĩ rồi cô nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest đặt lên thành salon, rồi bước vào phòng tắm.
Hàn Khiết Tâm vừa bước vào phòng tắm, một người đàn ông tóc màu hạt dẻ từ bên ngoài đi vào.
Anh ta nhìn dáo dác xung quanh căn phòng một hồi liền chú ý đến cái túi xách và một cái túi giấy cùng chiếc áo vest nữ màu đen trên thành salon.
Tống Tử Phàm nở nụ cười nhẹ, từ từ bước vào. Chiếc áo vest trên tay anh cũng được đặt cạnh chiếc áo vest của cô.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm như một bản nhạc không ngừng bắn vào tai anh. Tống Tử Phàm nhanh chóng bước lại tủ lấy ra hai chiếc ly thủy tinh cùng một chai rượu vang đỏ.
Tự rót cho mình một ly rượu vang, Tống Tử Phàm đứng bên cửa ngoài ban công nhìn xa xăm ra biển rồi lại nhìn lên trời.
Tháng bảy ở miền nam của Việt Nam là vậy, bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn như chuẩn bị một trận mưa bão lớn giống như trái tim người lữ khách như anh. Không bao giờ thôi dãy sóng. Tống Tử Phàm anh từ trước đến nay là người thích liều lĩnh và tình cảm giác mới nhưng chưa từng có cô gái nào thật sự làm rụng động người lữ khách như anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.