Chương 24
Tôn Thiên Hạo
18/07/2017
Hàn Khiết Tâm tất nhiên là không từ chối. Cô cùng Gia Hân đi đến một ngôi biệt thự nhỏ ở khá xa nội thành.
Gia Hân từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, dẫn cô vào trong ngôi biệt thự ấy.
-Căn nhà này hai năm trước Kai mua để cho cô sự bất ngờ.
Thấy cô nhìn xung quanh căn nhà Gia Hân liền lên tiếng.
Hàn Khiết Tâm đưa mắt nhìn xung quanh. Căn nhà này từ phòng khách đến chân cầu thang đều là có hình của cô. Lúc cô ăn, lúc cô làm việc, lúc cô ngủ,... Hầu như đều có. Kai rõ ràng đã chuẩn bị cho hai năm trước sao còn bắt chị gái giả làm người yêu để chia tay với cô.
-Kai đâu? Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh ấy.
Gia Hân quay mặt đi, tay chỉ về phía trên lầu.
Hàn Khiết Tâm không nói một lời liền chạy lên.
Hiện tại, cô có rất nhiều chuyện cần hỏi. Rất nhiều câu hỏi cho hai năm trước. Rốt cuộc là tại sao? Tâm trạng cô rất rất hỗn loạn.
Hàn Khiết Tâm mở nhanh cánh cửa phòng ra.
Thứ đập vào trong mắt cô chính là hình, rất nhiều hình của cô. Mũi cô lại hửi được một mùi hương rất thơm, hình như là mùi nhang.
Cô vội bước vào phòng. Kai đâu? Rõ ràng cô ta bảo Kai trong này mà.
Cô xoay một vòng tìm kiếm xung quanh căn phòng.
Đập vào mắt cô chính là tấm ảnh sau bàn hương khói. Những nén nhang còn đang cháy dở, những ngọn nến có hình thánh giá vẫn còn đang cháy, chiếc khăn trắng được lót bên dưới cùng với Chúa Giêsu trên thánh giá được đặt phía trên tường.
Cô vội che miệng lại nhưng không tin vào chính mắt mình.
-Kai chết rồi.
Gia Hân giọng như sắp khóc nói.
-Hai năm trước, nó phát hiện mình bị ung thư vì không muốn cô lo lắng nên nó đã chọn cách từ hôn. Sau hai năm trị liệu bằng mọi cách vẫn không ngăn được tế bào ung thư, ngược lại tế bào ung thư còn lang sang những nơi khác.
Mắt Gia Hân bắt đầu ngấm lệ khi nhớ đến thằng em họ bất hạnh của mình.
-Dạo trước vì biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên nó mới đi tìm cô, hy vọng được nhìn thấy cô hạnh phúc.
Hàn Khiết Tâm như quỵ xuống. Nước mắt cô tuôn rơi. Cô có đáng gì để Kai phải làm như vậy chứ? Lúc anh quay lại cô còn hất hủi anh nữa kia mà. Sao lại ngốc đến như vậy chứ? Cô rõ ràng không tốt, không xứng đáng để được Kai hy sinh nhiều như thế. Cô không xứng có được tình yêu của anh.
-Tôi thật không biết cô có gì tốt mà đến lúc chết nó vẫn mong tôi giấu kín chuyện này, để cô bình yên mà sống hạnh phúc. Nhưng tôi cũng là một người chị, tôi không muốn em mình cả chết cũng không nhắm mắt.
Gia Hân vội lau giọt nước mắt trên mặt mình rồi nói tiếp. Em họ cô quả nhiên rất ngốc. Ngốc mới hy sinh vì người khác nhiều như vậy.
Hàn Khiết Tâm quỵ xuống, ôm lấy bức ảnh có tên Vũ Gia Hoàng ở trên bàn. Nước mắt làm ướt cả tấm di ảnh của người con trai cô từng yêu.
Rõ ràng là cô không tốt. Sao anh lại phải chịu đựng một mình vì cô cơ chứ?
-Kai ngốc, anh là đồ ngốc.
Cô vừa nói vừa ôm lấy ảnh của Kai mà khóc.
Trong khi đó, đã một đêm trôi qua mọi người đều không tìm thấy cô. Khung cảnh hôn lễ trở nên gà bay chó chạy.
Tống Tử Phàm đứng ngồi không yên từ lúc tối đã ráo riết chạy đi khắp nơi tìm cô.
Cả cảnh sát cũng đã báo nhưng cô chưa mất tích được 24 giờ nên họ không thể đều động lực lượng tìm kiếm.
Mẹ kiếp mà!
Tống Tử Phàm đấm mạnh lên ghế sofa. Anh tìm cô đã một đêm rồi nhưng thật sự giống như là mò kim đáy bể. Thật sự bây giờ anh đang rất lo lắng. Cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh lại cầm chiếc áo khoác đứng lên.
-Phàm, con đi đâu vậy?
Bà Linh nhìn anh. Con trai bà cả đêm không ngủ đi tìm con dâu cho bà nhưng hiện tại thật không biết làm sao. Cứ thế này Tống Tử Phàm chắc chắn không cầm cự nổi.
Khách khứa cũng đã đến. Biết nói sao bây giờ?
-Con đi tìm Khiết Tâm.
Tống Tử Phàm vội đi nhanh ra ngoài.
Ông Nghị cùng Tuyết Như ngồi trên ghế cũng không khá hơn.
Trước ngày đám cưới cô dâu mất tích biết phải ăn nói thế nào đây? Nhưng khoan nghĩ đến chuyện phải ăn nói thế nào, bây giờ quan trọng là tìm người. Nhưng ở giữa cái Sài Gòn này thật sự như mò kim đáy bể.
Tống Tử Phàm nói lần cuối nhìn thấy cô còn rất vui vẻ nên tất nhiên sẽ không phải vì chuyện hôn lễ mà bỏ trốn, chỉ sợ bắt cóc thôi. Từ tối qua đến giờ mỗi tiếng chuông điện thoại đều làm cho mọi người hồn phi phách lạc.
Tống Tử Phàm lái xe đi khắp nơi. Hết con đường này lại đến con đường khác, qua con hẻm này rồi qua con hẻm khác chỉ mong được nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc. Nhưng vô ích, người anh nóng như lửa đốt. Anh thấy bản thân mình thật vô dụng. Chỉ là tìm cô thôi cũng tìm không được.
Khiết Tâm! Rốt cuộc anh ở đâu? Nói cho anh biết đi.
Đã gần trưa nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô. Tống Tử Phàm mệt mỏi quay về. Cuối cùng cô đã đi đâu?
-Phàm, có tìm thấy không?
Bà Linh lo lắng hỏi. Chỉ mới một ngày mà con trai bà xanh xao quá.
Tống Tử Phàm khẽ lắc đầu rồi thả mình lên ghế.
Cô rốt cuộc đã ở đâu? Nếu bắt cóc bọn họ phải liên lạc chứ?
Gia Hân từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, dẫn cô vào trong ngôi biệt thự ấy.
-Căn nhà này hai năm trước Kai mua để cho cô sự bất ngờ.
Thấy cô nhìn xung quanh căn nhà Gia Hân liền lên tiếng.
Hàn Khiết Tâm đưa mắt nhìn xung quanh. Căn nhà này từ phòng khách đến chân cầu thang đều là có hình của cô. Lúc cô ăn, lúc cô làm việc, lúc cô ngủ,... Hầu như đều có. Kai rõ ràng đã chuẩn bị cho hai năm trước sao còn bắt chị gái giả làm người yêu để chia tay với cô.
-Kai đâu? Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh ấy.
Gia Hân quay mặt đi, tay chỉ về phía trên lầu.
Hàn Khiết Tâm không nói một lời liền chạy lên.
Hiện tại, cô có rất nhiều chuyện cần hỏi. Rất nhiều câu hỏi cho hai năm trước. Rốt cuộc là tại sao? Tâm trạng cô rất rất hỗn loạn.
Hàn Khiết Tâm mở nhanh cánh cửa phòng ra.
Thứ đập vào trong mắt cô chính là hình, rất nhiều hình của cô. Mũi cô lại hửi được một mùi hương rất thơm, hình như là mùi nhang.
Cô vội bước vào phòng. Kai đâu? Rõ ràng cô ta bảo Kai trong này mà.
Cô xoay một vòng tìm kiếm xung quanh căn phòng.
Đập vào mắt cô chính là tấm ảnh sau bàn hương khói. Những nén nhang còn đang cháy dở, những ngọn nến có hình thánh giá vẫn còn đang cháy, chiếc khăn trắng được lót bên dưới cùng với Chúa Giêsu trên thánh giá được đặt phía trên tường.
Cô vội che miệng lại nhưng không tin vào chính mắt mình.
-Kai chết rồi.
Gia Hân giọng như sắp khóc nói.
-Hai năm trước, nó phát hiện mình bị ung thư vì không muốn cô lo lắng nên nó đã chọn cách từ hôn. Sau hai năm trị liệu bằng mọi cách vẫn không ngăn được tế bào ung thư, ngược lại tế bào ung thư còn lang sang những nơi khác.
Mắt Gia Hân bắt đầu ngấm lệ khi nhớ đến thằng em họ bất hạnh của mình.
-Dạo trước vì biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên nó mới đi tìm cô, hy vọng được nhìn thấy cô hạnh phúc.
Hàn Khiết Tâm như quỵ xuống. Nước mắt cô tuôn rơi. Cô có đáng gì để Kai phải làm như vậy chứ? Lúc anh quay lại cô còn hất hủi anh nữa kia mà. Sao lại ngốc đến như vậy chứ? Cô rõ ràng không tốt, không xứng đáng để được Kai hy sinh nhiều như thế. Cô không xứng có được tình yêu của anh.
-Tôi thật không biết cô có gì tốt mà đến lúc chết nó vẫn mong tôi giấu kín chuyện này, để cô bình yên mà sống hạnh phúc. Nhưng tôi cũng là một người chị, tôi không muốn em mình cả chết cũng không nhắm mắt.
Gia Hân vội lau giọt nước mắt trên mặt mình rồi nói tiếp. Em họ cô quả nhiên rất ngốc. Ngốc mới hy sinh vì người khác nhiều như vậy.
Hàn Khiết Tâm quỵ xuống, ôm lấy bức ảnh có tên Vũ Gia Hoàng ở trên bàn. Nước mắt làm ướt cả tấm di ảnh của người con trai cô từng yêu.
Rõ ràng là cô không tốt. Sao anh lại phải chịu đựng một mình vì cô cơ chứ?
-Kai ngốc, anh là đồ ngốc.
Cô vừa nói vừa ôm lấy ảnh của Kai mà khóc.
Trong khi đó, đã một đêm trôi qua mọi người đều không tìm thấy cô. Khung cảnh hôn lễ trở nên gà bay chó chạy.
Tống Tử Phàm đứng ngồi không yên từ lúc tối đã ráo riết chạy đi khắp nơi tìm cô.
Cả cảnh sát cũng đã báo nhưng cô chưa mất tích được 24 giờ nên họ không thể đều động lực lượng tìm kiếm.
Mẹ kiếp mà!
Tống Tử Phàm đấm mạnh lên ghế sofa. Anh tìm cô đã một đêm rồi nhưng thật sự giống như là mò kim đáy bể. Thật sự bây giờ anh đang rất lo lắng. Cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh lại cầm chiếc áo khoác đứng lên.
-Phàm, con đi đâu vậy?
Bà Linh nhìn anh. Con trai bà cả đêm không ngủ đi tìm con dâu cho bà nhưng hiện tại thật không biết làm sao. Cứ thế này Tống Tử Phàm chắc chắn không cầm cự nổi.
Khách khứa cũng đã đến. Biết nói sao bây giờ?
-Con đi tìm Khiết Tâm.
Tống Tử Phàm vội đi nhanh ra ngoài.
Ông Nghị cùng Tuyết Như ngồi trên ghế cũng không khá hơn.
Trước ngày đám cưới cô dâu mất tích biết phải ăn nói thế nào đây? Nhưng khoan nghĩ đến chuyện phải ăn nói thế nào, bây giờ quan trọng là tìm người. Nhưng ở giữa cái Sài Gòn này thật sự như mò kim đáy bể.
Tống Tử Phàm nói lần cuối nhìn thấy cô còn rất vui vẻ nên tất nhiên sẽ không phải vì chuyện hôn lễ mà bỏ trốn, chỉ sợ bắt cóc thôi. Từ tối qua đến giờ mỗi tiếng chuông điện thoại đều làm cho mọi người hồn phi phách lạc.
Tống Tử Phàm lái xe đi khắp nơi. Hết con đường này lại đến con đường khác, qua con hẻm này rồi qua con hẻm khác chỉ mong được nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc. Nhưng vô ích, người anh nóng như lửa đốt. Anh thấy bản thân mình thật vô dụng. Chỉ là tìm cô thôi cũng tìm không được.
Khiết Tâm! Rốt cuộc anh ở đâu? Nói cho anh biết đi.
Đã gần trưa nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô. Tống Tử Phàm mệt mỏi quay về. Cuối cùng cô đã đi đâu?
-Phàm, có tìm thấy không?
Bà Linh lo lắng hỏi. Chỉ mới một ngày mà con trai bà xanh xao quá.
Tống Tử Phàm khẽ lắc đầu rồi thả mình lên ghế.
Cô rốt cuộc đã ở đâu? Nếu bắt cóc bọn họ phải liên lạc chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.