Chương 9
Tôn Thiên Hạo
07/07/2017
Ông Nghị đóng cuốn sách, đặt nhẹ lên bàn rồi xoay người nhìn về phía cô.
-Con và Tử Phàm nên hòa hợp với nhau một chút, ba thấy Tử Phàm rất được đấy.
Ông Nghị nhàn nhạt nói.
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười khổ. Đàn ông tốt lại tìm đến gái phục vụ làng chơi. Cô khinh.
-Còn chuyện gì nữa không? Không con xin phép về trước.
-Từ hôm nay, con cứ dọn về đây sống. Bốn tháng sau, đám cưới sẽ diễn ra...con nên ngoan ngoãn một chút.
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười nhạt. Muốn cô dọn về đây sống sao? Đừng hòng. Mỗi lần về đây cô đã thấy khó chịu rồi, ở chung với người đàn bà đó không quá năm phút cô đã muốn nổi điên. Bây giờ bắt cô ở bốn tháng, mơ đi.
-Nếu không, thì sao?
-Đây là lệnh.
Ông Nghị bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài. Ông quá hiểu cô, nên đã ra tay trước một bước.
-Còn nữa, căn biệt thự đó ta đã cho người rao bán. Một tiếng đồng hồ nữa sẽ có người dọn đồ đạc đến đây. Con nên ngoan ngoãn đi, chống cự vô ích.
Hàn Khiết Tâm ngồi trên sofa, hai tay siết chặt lại.
Mẹ kiếp! Cuộc đời cô sao khổ vầy nè?
Sáng hôm sau, Hàn Khiết Tâm đã tỉnh dậy từ rất sớm. Cô mang tâm trạng cực kỳ tồi tệ, khoác lên người bộ vest công sở rồi cầm túi xách đi ra ngoài, định lái xe đến công ty.
Nhưng vừa nhìn vào chiếc xe cô lại nổi hỏa hơn nữa. Hàn Khiết Tâm tâm trạng đã bực bội càng thêm bực bội hơn, móc điện thoại từ trong túi xách ra bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia vừa có dấu hiệu bắt máy cô đã hét lên.
-CHỦ TỊCH HÀN, BÁNH XE CỦA CON ĐÂU?
Hàn Khiết Tâm nổi hỏa cả lên. Sáng sớm ra chiếc Audi RS5 yêu dấu của cô đột nhiên mất bốn cái bánh. Mà thủ phạm lại là người mà cô biết rõ. Tức chết đi được mà.
Ông Nghị ở đầu dây bên kia phải để điện thoại ra xa cả mét. Ông biết đó là chiếc xe con gái ông cưng như trứng nên ông mới làm vậy chứ bộ.
-Ta mang đi cất rồi. Sau này, việc đưa đón con sẽ do Tử Phàm đảm nhận.
Ông Nghị nhàn nhạt nói, nhưng đối với cô là một đả kích mạnh.
Hàn Khiết Tâm cau mày. Cô thật sự muốn chửi thề, hoặc muốn giết một ai đó quá.
Tống Tử Phàm không biết đứng từ sau lưng cô từ lúc nào. Anh lấy tay che miệng cố nén cười.
Trong cô lúc này cứ như trẻ con bị người ta lấy mất kẹo vậy. Đáng yêu phết.
Nhưng bác Nghị cũng cao tay thật, tháo luôn bốn cái bánh xe. Quả nhiên gừng càng già càng cay.
-Trễ rồi, anh đưa em đi làm.
Tống Tử Phàm bước về phía trước lấy túi xách từ trong tay cô, cầm hộ.
Hàn Khiết Tâm bị đánh úp bất ngờ liền không kịp trở tay. Đưa cô đi làm, cô có phải con nít đâu. Đừng nghĩ anh ta lớn hơn cô bảy, tám tuổi thì muốn làm gì thì làm nha.
-Còn không đi, em định đến trễ à.
Tống Tử Phàm nắm lấy tay cô kéo đi.
Hàn Khiết Tâm giật mình liền rút tay lại. Hôm nay cô có cuộc họp quan trọng nên đành đi tạm, ngày mai cô sẽ bắt taxi để đi.
-Tôi tự đi được.
Tống Tử Phàm mở cửa xe cho cô, mà lắc đầu cười khổ.
Cái cô gài này! Khó chiều thật.
Tuyết Như đứng trên phòng nhìn hai người ở dưới liền lắc đầu cười khổ. Đến khi nào mẹ ghẻ con trong mới hòa thuận được đây. Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng, nhưng đó chỉ là câu nói dành cho một số người. Con riêng bà, bà lại thương cô.
Tuy Hàn Khiết Tâm sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng không có nhiều tình thương, lại mất mẹ từ lúc còn rất nhỏ. Bà và cô đều cùng chung cảnh ngộ, tuổi tác lại không hơn nhau mấy nếu cô không hiểu lầm bà vì tiền mà lấy ông Nghị thì bây giờ ắt hẳn quan hệ giữ hai người rất tốt.
-Em và bác gái, hình như không hợp...?
Tống Tử Phàm vừa lái xe, vừa tò mò.
-Anh đừng có nhiều chuyện.
Hàn Khiềt Tâm tỏ ra bực bội, cô hạ cửa kính xuống rồi nhìn ra ngoài.
Tống Tử Phàm lắc đầu cười khổ, rồi tiện tay giúp cô đóng cửa kính lại.
Tháng bảy bên ngoài trời vẫn mưa ngâu.
-Coi chừng cảm lạnh.
Hàn Khiết Tâm cau mày. Cô có bị bệnh thì cũng không liên quan đến anh.
-Nghe nói sắp tới là sinh nhật em hả? Muốn quà gì?
Hàn Khiết Tâm lườm hắn một cái.
-Anh không im được hả.
Tống Tử Phàm lắc đầu cười khổ. Thiệt là, anh chỉ muốn không khí trong xe bớt căng thẳng thôi mà.
-Em ăn sáng...?
-Dừng xe.
Tống Tử Phàm chưa nói hết câu đã nghe được tiếng quát của cô, cùng với ánh mắt lạnh như dao. Anh theo quán tính liền thắng xe lại. Trợn to mắt nhìn cô.
Hàn Khiết Tâm không nói một lời liền tung cửa ra ngoài. Nhanh chóng bắt một chiếc taxi rời đi. Hôm nay, tâm trạng cô cực kỳ không tốt, đừng có mà nhiều lời.
Tống Tử Phàm không kịp ú ớ nhìn theo chiếc taxi màu xanh lá đang chạy đi kia rồi nở nụ cười khổ.
Quả nhiên rất có cá tính.
Hôm nay là cái ngày tồi tệ nhất của tập đoàn J.H. Có cô tổng giám đốc nào đó vì bị mất bốn cái bánh xe mà giận cá chém thớt. Những nhân viên cấp bậc quản lý đến báo cáo hôm nay đều mang một bộ mặt thê lương ra ngoài.
-Trưởng phòng Vũ, như thế nào rồi?
Một chàng trai trẻ vừa mới từ phòng tổng giám đốc đi ra, khuôn mặt không mấy làm tốt lắm. Mọi người đang đứng trước cửa phòng bu lại hỏi han.
-Một lỗi chính tả...nữa tháng lương.
Chàng trai trẻ thở dài rồi cầm tập dự án bỏ đi.
Mọi người đang đợi báo cáo liền run cầm cập. Hôm nay, thật sự là một ngày tồi tệ.
Lại một người đàn ông nữa đi ra. Khuôn mặt xám xịt. Lắc đầu khổ sở rồi bỏ đi.
-Con và Tử Phàm nên hòa hợp với nhau một chút, ba thấy Tử Phàm rất được đấy.
Ông Nghị nhàn nhạt nói.
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười khổ. Đàn ông tốt lại tìm đến gái phục vụ làng chơi. Cô khinh.
-Còn chuyện gì nữa không? Không con xin phép về trước.
-Từ hôm nay, con cứ dọn về đây sống. Bốn tháng sau, đám cưới sẽ diễn ra...con nên ngoan ngoãn một chút.
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười nhạt. Muốn cô dọn về đây sống sao? Đừng hòng. Mỗi lần về đây cô đã thấy khó chịu rồi, ở chung với người đàn bà đó không quá năm phút cô đã muốn nổi điên. Bây giờ bắt cô ở bốn tháng, mơ đi.
-Nếu không, thì sao?
-Đây là lệnh.
Ông Nghị bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài. Ông quá hiểu cô, nên đã ra tay trước một bước.
-Còn nữa, căn biệt thự đó ta đã cho người rao bán. Một tiếng đồng hồ nữa sẽ có người dọn đồ đạc đến đây. Con nên ngoan ngoãn đi, chống cự vô ích.
Hàn Khiết Tâm ngồi trên sofa, hai tay siết chặt lại.
Mẹ kiếp! Cuộc đời cô sao khổ vầy nè?
Sáng hôm sau, Hàn Khiết Tâm đã tỉnh dậy từ rất sớm. Cô mang tâm trạng cực kỳ tồi tệ, khoác lên người bộ vest công sở rồi cầm túi xách đi ra ngoài, định lái xe đến công ty.
Nhưng vừa nhìn vào chiếc xe cô lại nổi hỏa hơn nữa. Hàn Khiết Tâm tâm trạng đã bực bội càng thêm bực bội hơn, móc điện thoại từ trong túi xách ra bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia vừa có dấu hiệu bắt máy cô đã hét lên.
-CHỦ TỊCH HÀN, BÁNH XE CỦA CON ĐÂU?
Hàn Khiết Tâm nổi hỏa cả lên. Sáng sớm ra chiếc Audi RS5 yêu dấu của cô đột nhiên mất bốn cái bánh. Mà thủ phạm lại là người mà cô biết rõ. Tức chết đi được mà.
Ông Nghị ở đầu dây bên kia phải để điện thoại ra xa cả mét. Ông biết đó là chiếc xe con gái ông cưng như trứng nên ông mới làm vậy chứ bộ.
-Ta mang đi cất rồi. Sau này, việc đưa đón con sẽ do Tử Phàm đảm nhận.
Ông Nghị nhàn nhạt nói, nhưng đối với cô là một đả kích mạnh.
Hàn Khiết Tâm cau mày. Cô thật sự muốn chửi thề, hoặc muốn giết một ai đó quá.
Tống Tử Phàm không biết đứng từ sau lưng cô từ lúc nào. Anh lấy tay che miệng cố nén cười.
Trong cô lúc này cứ như trẻ con bị người ta lấy mất kẹo vậy. Đáng yêu phết.
Nhưng bác Nghị cũng cao tay thật, tháo luôn bốn cái bánh xe. Quả nhiên gừng càng già càng cay.
-Trễ rồi, anh đưa em đi làm.
Tống Tử Phàm bước về phía trước lấy túi xách từ trong tay cô, cầm hộ.
Hàn Khiết Tâm bị đánh úp bất ngờ liền không kịp trở tay. Đưa cô đi làm, cô có phải con nít đâu. Đừng nghĩ anh ta lớn hơn cô bảy, tám tuổi thì muốn làm gì thì làm nha.
-Còn không đi, em định đến trễ à.
Tống Tử Phàm nắm lấy tay cô kéo đi.
Hàn Khiết Tâm giật mình liền rút tay lại. Hôm nay cô có cuộc họp quan trọng nên đành đi tạm, ngày mai cô sẽ bắt taxi để đi.
-Tôi tự đi được.
Tống Tử Phàm mở cửa xe cho cô, mà lắc đầu cười khổ.
Cái cô gài này! Khó chiều thật.
Tuyết Như đứng trên phòng nhìn hai người ở dưới liền lắc đầu cười khổ. Đến khi nào mẹ ghẻ con trong mới hòa thuận được đây. Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng, nhưng đó chỉ là câu nói dành cho một số người. Con riêng bà, bà lại thương cô.
Tuy Hàn Khiết Tâm sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng không có nhiều tình thương, lại mất mẹ từ lúc còn rất nhỏ. Bà và cô đều cùng chung cảnh ngộ, tuổi tác lại không hơn nhau mấy nếu cô không hiểu lầm bà vì tiền mà lấy ông Nghị thì bây giờ ắt hẳn quan hệ giữ hai người rất tốt.
-Em và bác gái, hình như không hợp...?
Tống Tử Phàm vừa lái xe, vừa tò mò.
-Anh đừng có nhiều chuyện.
Hàn Khiềt Tâm tỏ ra bực bội, cô hạ cửa kính xuống rồi nhìn ra ngoài.
Tống Tử Phàm lắc đầu cười khổ, rồi tiện tay giúp cô đóng cửa kính lại.
Tháng bảy bên ngoài trời vẫn mưa ngâu.
-Coi chừng cảm lạnh.
Hàn Khiết Tâm cau mày. Cô có bị bệnh thì cũng không liên quan đến anh.
-Nghe nói sắp tới là sinh nhật em hả? Muốn quà gì?
Hàn Khiết Tâm lườm hắn một cái.
-Anh không im được hả.
Tống Tử Phàm lắc đầu cười khổ. Thiệt là, anh chỉ muốn không khí trong xe bớt căng thẳng thôi mà.
-Em ăn sáng...?
-Dừng xe.
Tống Tử Phàm chưa nói hết câu đã nghe được tiếng quát của cô, cùng với ánh mắt lạnh như dao. Anh theo quán tính liền thắng xe lại. Trợn to mắt nhìn cô.
Hàn Khiết Tâm không nói một lời liền tung cửa ra ngoài. Nhanh chóng bắt một chiếc taxi rời đi. Hôm nay, tâm trạng cô cực kỳ không tốt, đừng có mà nhiều lời.
Tống Tử Phàm không kịp ú ớ nhìn theo chiếc taxi màu xanh lá đang chạy đi kia rồi nở nụ cười khổ.
Quả nhiên rất có cá tính.
Hôm nay là cái ngày tồi tệ nhất của tập đoàn J.H. Có cô tổng giám đốc nào đó vì bị mất bốn cái bánh xe mà giận cá chém thớt. Những nhân viên cấp bậc quản lý đến báo cáo hôm nay đều mang một bộ mặt thê lương ra ngoài.
-Trưởng phòng Vũ, như thế nào rồi?
Một chàng trai trẻ vừa mới từ phòng tổng giám đốc đi ra, khuôn mặt không mấy làm tốt lắm. Mọi người đang đứng trước cửa phòng bu lại hỏi han.
-Một lỗi chính tả...nữa tháng lương.
Chàng trai trẻ thở dài rồi cầm tập dự án bỏ đi.
Mọi người đang đợi báo cáo liền run cầm cập. Hôm nay, thật sự là một ngày tồi tệ.
Lại một người đàn ông nữa đi ra. Khuôn mặt xám xịt. Lắc đầu khổ sở rồi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.