Chương 7
Trúc Quân
19/05/2014
Cậu Thiên ơi! Bà ngoại Tú mời cậu vào nhà, nhà có khách.
Vừa châm thuốc hút, Thiên vừa hỏi:
- Ai vậy Nguyệt?
Con bé tên Nguyệt cười cười:
- Dạ… bác sĩ Tường Vân.
Thiên nhăn mặt:
- Khổ quá! Cậu có bệnh đâu mà bác sĩ tới thăm vậy? Sao bà biết cậu về, con nói phải không? Hừ! Vào thưa với bà là cậu Thiên mới đi uống cà phê với cậu Nhã.
Nguyệt kêu lên:
- Không được đâu!
- Sao lại không? Mày nói dối như… chuyên gia mà sợ gì… thêm một chiến công nữa?
- Nhưng mà cậu Nhã đang nói chuyện với cô Vân và bà ngoại Tú trong đó. Làm sao con nói như vậy được.
Vụt ngay điếu thuốc chỉ mới rít một hơi xuống đất, Thiên đanh giọng:
- Cái gì? Cậu Nhã đang trò chuyện trong đó à? Tệ thật!
Nguyệt gật đầu rồi nhìn anh đóan già đoán non. Chết rồi! Cậu Thiên ghen. Vậy mà lúc nào cậu ấy cũng chê bai cô Vân, ghét cô Vân, bây giờ rõ ràng máu ghen bốc lên tận mặt kìa.
Thật ra Thiên không ghen, anh đang bất bình trước thái độ của Nhã thôi.
Lúc nãy nghe Nguyệt nói với Nhật Phượng là Nhã không có ở nhà, anh thừa hiểu con bé nói dối, việc nói dối này là chuyện thường xảy ra, vì khi về nước Nhã có rất nhiều bạn gái. Để tránh đụng độ anh buộc phải có những biện pháp phòng ngừa.
Nhưng Tường Vân đâu phải là bạn gái hay bồ bịch gì của Nhã. Tại sao anh ta chối từ không gặp Phượng chứ? Để Cô bé lủi thủi đạp xe về trông thật tội!
Thiên ào ào bước vào phòng khách với tâm trạng nóng nảy, nhưng khi nhìn thấy bà Mẫn Quyên, Tường Vân rồi cả Nhã đang vui vẻ trò chuyện bỗng dưng anh thấy mình lố bịch.
Mẹ anh lên tiếng trước:
- Ủa! Có chuyện gì gấp rút dữ vậy Thiên?
- A! Đâu có gì mẹ.
Mỉm cười với Tường Vân, anh tiếp:
- Nghe nói… bác sĩ tới chơi, con phải đi đứng ào ào, dữ dội như vậy mới chứng tỏ con sức khỏe tốt, không thì… sợ lắm, thuốc uống thì đắng, thuốc chích thì đau. Khám bệnh thì tim đập lộn xộn, tấm thân phân liệt chẳng biết nói sao cho vừa lòng… người ta…
Tường Vân bắt đầu điệu bộ thẹn thùng mà Thiên… dị ứng nhất.
- Dì Quyên thấy chưa, anh Thiên lúc nào cũng chọc cháu, anh luôn luôn coi cháu là con nít, hở ra là bắt nạt là ăn hiếp.
Mặt Thiên tỉnh queo:
- Làm gì có chuyện đó. Với anh, Tường Vân luôn là một nữ bác sĩ có tài. Anh luôn ca tụng em. Không tin em hỏi bạn anh coi.
Cố nở nụ cười thật tươi, Thiên hất hàm:
- Phải không vậy Nhã?
Đang ngồi bắt chéo chân trên salon với điệu bộ ung dung lịch lãm Nhã hơi nghiêng người về phía Tường Vân, giọng ngọt như đường;
- Ca tụng phụ nữ là nghề của Thiên mà, có điều trong vô số phụ nữ từng được cậu ta ca tụng, Tường Vân là người được nhắc tới nhiều nhất. Thiên thường than với tôi về Tường Vân sau khi không ngớt lời khen cô.
Hai tay vò vào cái chéo khăn y như các cô gái con nhà trâm anh vọng tộc ở đầu thế kỷ, Tường Vân trợn mắt ngơ ngác nhìn bà Mẫn Quyên, tái mặt… ngây thơ ấy chuyển nhanh qua Nhã như thầm hỏi vì sao, rồi mới dừng lại nơi Thiên, cô ỏn ẻn giọng đang ca cải lương:
- Sao vậy anh? Em đã làm lỗi gì?
Thiên thầm rủa Nhã trong bụng, anh chẳng hiểu thằng bạn quỷ của mình định giở trò ma quỉ gì đây, mà lại nói như vậy? Nhìn Nhã phớt tỉnh phì phà điếu thuốc khi Thiên kịp ân hận sao đã bắc cầu cho anh ta leo, thì anh ta đã leo rồi… Anh vò đầu;
- Ối trời! Anh có than thở gì đâu? Em là người hoàn hảo kia mà!
- Hổng biết! Anh lại chọc em nữa rồi. Anh Nhã ơi! Anh Thiên than thở gì về Tường Vân vậy?
Đợi Tường Vân hỏi tới mình, Nhã mới lên tiếng thật nghiêm trang:
- Thiên thường bị mệt tim, nó than rằng phải chi Tường Vân chuyên về nội khoa điều trị tim mạch thì đỡ cho nó biết mấy, đằng này Tường Vân lại chuyên về sản khoa, điều trị và khám toàn cái Thiên không có; nên nó cứ tiếc rẻ chặc lưỡi hít hà, than thân trách phận sao mà vô duyên!
Bà Mẫn Quyên cười lên thành tiếng, Tường Vân thì đỏ mặt cắn lấy chiếc khăn tay, trong khi Thiên lắc đầu nhìn Nhã:
- Mày chơi bạn tới nơi tới chốn nhe! Tội của mày tao chưa hỏi tới đâu…
Quay sang nhìn mọi người với vẻ phân bua, Nhã làm bộ rầu rĩ:
- Dì xem đó, con nói giùm nó điều khó nói vậy mà còn bị mắng mỏ, hằm hè khổ thật!
Bà Mẫn Quyên như chợt nhớ ra:
- A! Thiên ơi, Tường Vân đến mời cả nhà mình đi Đà Lạt một tuần. Con thấy sao?
- Trời này đi Đà Lạt tốt thôi! Không mưa và cũng không thật lạnh. Mẹ nên đi đổi gió cho khỏe.
Nghe Thiên nói vậy Tường Vân hớn hở:
- Em sẽ cho chuẩn bị phòng ốc để đón dì với hai anh.
Thiên ngập ngừng:
- Anh không dám hứa vì công việc của anh còn hàng đống. Xin nghỉ để đi chơi dám người ta tốt bụng ký đơn cho anh nghỉ… luôn lắm.
Bà Mẫn Quyên phật ý:
- Mẹ có bắt con đi làm đâu để con phải nói như vậy hả? Thiên.
- Nhưng chẳng lẽ mẹ cho con ăn học tới nơi tới chốn để sau đó con lẩn quẩn trong nhà như kẻ vô công rỗi nghề. Lâu lâu được dịp đi chơi mới nhảy cởn lên mừng rỡ vì thấy ở không như mình thật sung sướng à.
- Lại gàn bướng nữa rồi! Ý mẹ muốn nói là nếu con làm nghề tự do con sẽ không bị ràng buộc, không phải lo mất việc, chớ mẹ có muốn con vô công rỗi nghề đâu.
Nhìn Tường Vân, bà nói:
- Con thấy chưa. Tự ái cao hơn núi sau này ai không biết ý nó thì khổ. Nó bắt bẻ từng lời, từng chữ như ông cụ tám mươi ấy.
Biết mẹ bắt đầu… vô đề chuyện vợ con. Thiên đứng vội dậy;
- Nhã! Mày đi với tao tới Đan Tâm. Nó nhờ mày chuyện gì đó, nãy giờ tao quên mất.
- Mới về nhà đã đi nữa rồi. Tường Vân chờ con suốt cả buổi chiều, để thằng Nhã tới nhà con Đan Tâm một mình, con ở lại đây phải hơn không?
Thiên lắc đầu:
- Đâu được, chuyện làm ăn có phần con nữa mà. Tại không biết Tường Vân tới chơi nên con lỡ hẹn rồi… Tiếc quá! Tường Vân đừng giận nghen! Nhất định lần tới anh sẽ mời em tới Hương Xưa nghe nhạc. Bây giờ em và mẹ anh bàn chuyện đi Đà Lạt nhé? Anh không tháp tùng theo em và mẹ, nhưng có Nhã nè… cậu ta rảnh quanh năm!
Miễn cưỡng đứng dậy theo Thiên, Nhã nói:
- Chuyện đó mày khỏi lo. Thế nào tao cũng đi Đà Lạt với dì và Tường Vân. Lúc nãy mọi người đã sắp xếp hết rồi, chỉ chờ mày về để… thông báo thôi. Ai ngờ mày không đi được, tiếc thật!
Tường Vân buồn buồn:
- Em vẫn chuẩn bị phòng cho anh. Anh cố gắng xin nghĩ vài ngày lên chơi cho… mẹ vui.
- Anh sẽ cố gắng. Rất cố gắng!
Nhã bắt tay Tường Vân hơi lâu. Thiên có cảm giác Nhã cố ý giữ tay cô trong tay mình thì đúng hơn. Hình như muốn chọc tức anh thì phải. Thiên bỏ ra hành lang trước. Anh nhảy xuống thềm và ngồi lại trên ghế đá, lòng bực bội vô cùng. Thật thà mà nói cho đến tận bây giờ Thiên vẫn chưa hiểu sâu hơn con người của Nhã. Tất cả những phán đoán của Thiên về Nhã đều là những cảm tình.
Dầu gì sau bảy tám năm xa quê, môi trường mới và công việc làm ăn vẫn làm Nhã phải khác hơn xưa. Điều đó ít nhiều thể hiện qua lối sống phóng túng buông thả mà trước đây không thấy ở Nhã. Về nước được hơn hai tháng, Nhã quen biết, giao thiệp rộng rãi với phụ nữ, Thiên chỉ chắc một điều, các cô gái ấy không biết gì về Nhã ngoài dáng vẻ hào hoa phong nhã của anh.
Thế mới biết là lòng dạ đàn bà nhẹ hơn bóng. Họ sẵn sàng lao vào yêu cái bề ngoài đó và bất cần biết bên trong lớp vỏ bọc đẹp đẽ ấy là gì.
Thiên không hề ganh với dáng vẽ của Nhã, dù anh không được đẹp trai, ăn nói lại vô duyên cộc lốc, Thiên chỉ tiếc sao con người đẹp thế kia lại có trái tim lạnh lùng tàn nhẫn.
- Có chuyện gì mà bày trò nói dối để kéo tao ra đây vậy?
- Đâu có gì. Thật ra tại tao sợ phải ngồi với bà bác sĩ sản khoa ấy quá, nên tìm cách chuồn đó thôi!
Nhã cười cười:
- Mày không thích Tường Vân sao?
Thiên lẩm bẩm:
- Cái thời thích với ưa qua rồi. Tao sợ trò ỏng ẹo làm màu của các bà các cô lắm! Mà ở Tường Vân thì cái trò ấy dư giả. Lẽ ra càng lớn tuổi người ta càng chững chạc hơn, đằng này Tường Vân cứ thích của sung lắm nghe, nũng na, nũng nịu, dớt da, dớt dắt tao trông không được.
Ra vẻ am hiểu tâm lý phụ nữ, Nhã nheo mắt:
- Tại mày thờ ơ quá nên nàng cảm thấy cô đơn. Tường Vân làm bộ làm tịch chẳng qua muốn… chàng chú ý đến mình nhiều hơn nữa đó thôi. Chỉ tội chị ta hơi vụng về, mà mày lại khó tính nên chẳng hợp “gu" nhau. Khi đến với một người phụ nữ phải chịu khó loại ra hết những cái… coi không được của họ và yêu lấy cái được nhất của họ.
- Với tao khi yêu thì yêu hết cái tốt lẫn cái xấu của người mình yêu, tao làm sao mà sang lọc, lựa chọn như kiểu mày được.
- Một cách yêu lý tưởng đầy lý thuyết của gã đàn ông ba mươi đã có một đời vợ. Mày không rút kinh nghiệm sao Thiên. Với tao đàn bà nào cũng có cái để yêu được, nhưng mình phải tìm cho ra để chọn.
Thiên không ngăn được câu mai mỉa:
- Chỉ vì muốn xem ở Tường Vân có điểm nào để yêu được, mà mày nhẫn tâm bảo con Nguyệt ra nói với Nhật Phượng là không có cậu Nhã ở nhà à.
- Mày gặp Phượng hả? Cô bé có nhắn gì không?
Khoanh tay trước ngực, mặt hơi hất lên, Thiên nói:
- Con bé ấy kỵ tao như nước kỵ lửa nên có thèm nói gì đâu, không chừng cô ta nghĩ tao đồng lõa với con Nguyệt để giấu mày là khác. Nè! Tao không dò cho mày nữa đâu nghe! Lo tu đi là vừa rồi. Với những cô gái khác tao miễn bàn, nhưng với Nhật Phượng, tao thấy mày không nên chơi trò mèo vờn chuột nữa.
Nhã cao giọng khó chịu:
- Tại sao lại không nên trong khi với tao, Phượng cũng như những cô gái khác.
- Đừng nói như vậy. Tao nghĩ con bé yêu mày thật tình. Lúc nãy trông Phượng thấy tội lắm! Tao có an ủi vài ba câu, nhưng khó nói cứ mở miệng ra là bị mắng vô duyên, thôi đành để cô bé đạp xe về. Tao tin chắc mày có ở nhà nhưng tưởng mày đang “kết” với ả nào đó không hà. Nếu biết mày ngồi với Tường Vân tao đã vào lôi mày ra rồi.
Nhã nhếch môi:
- Tại tao muốn tránh Nhật Phượng chớ không phải tại tao muốn ngồi lại tán… bác sĩ Tường Vân của mày đâu.
Thiên hấp tấp lên tiếng:
- Mày cho Nhật Phượng vào vòng loại sớm vậy sao?
- Chậc! Biết nói thế nào đây. Cô ấy trẻ con quá, thơ dại quá và đòi hỏi ở tao cao quá.
Mắt Thiên ngớ ra:
- Đòi hỏi ở mày cao quá. Nghĩa là sao chớ! Ý mày muốn nói là… là… là…
Bật cười trước thái độ hơi bất thường của Thiên. Nhã xua tay:
- Không phải như ý nghĩ đen tối của mày đâu. Nhật Phượng khờ trong chuyện đó lắm, cô ta trẻ con trong ý nghĩ và trong tình yêu, nên luôn luôn đòi hỏi tao phải thủy chung một lòng, một dạ y như cô ta. Nói đúng ra khi yêu tất cả đàn bà đều đòi hỏi chính đáng như vậy hết. Nhưng có thực hiện hay không là do đàn ông.
Nhún vai một cái Nhã tiếp:
- Đương nhiên tao đâu có thể đáp ứng đòi hỏi của Phượng. Với cô bé, tao có thể đùa vui cho hết khoảng thời gian còn ở Việt Nam, nhưng tao không nỡ làm như vậy. Tội nghiệp!
- Mày mới nói Phượng cũng như những cô gái khác kia mà. Sao lại vội tội nghiệp rồi.
Trong giọng xuống thật bất ngờ, Nhã thú thật:
- Nhật Phượng khác những cô gái đến với tao nhiều lắm. Cô bé ấy từng yêu thầm… anh Nhã cách đây bảy, tám năm. Bây giờ gặp lại tao, tình yêu đầu đời ấy được thần tượng hóa mãnh liệt. Phượng yêu tao và tìm đến với tao vì “Tao là anh Nhã có đôi mắt đẹp ngày xưa chớ không phải vì anh Nhã Việt kiều”.
Thiên khó hiểu:
- Như vậy sao mày lại trốn tránh Phượng? Trốn tránh tình yêu của cô ta?
Gục đầu xuống nhìn đôi tay đan nhau, Nhã ngập ngừng:
- Tao không muốn Phượng khổ. Vì cô bé đến với tao bằng tình yêu trong sáng thì tao lại đến với Nhật Phượng bằng một mục đích tối tăm.
- Mục đích tối tăm gì hở Nhã?
Đang trầm trầm nhỏ nhẹ, Nhã bỗng gắt gỏng khi nghe Thiên hỏi tới:
- Mày hơi tò mò đó! Lạ là mày cứ để ý tới con bé Phượng. Từ giờ trở đi nó mà đến đây là tìm mày chớ không phải tìm tao, tao sẽ dặn con bé Nguyệt rằng: với Nhật Phượng, tao luôn vắng nhà.
Thiên nổi khùng lên:
- Mày tồi lắm! Tại sao trước đây mày lại đóng kịch đau khổ thất tình Nhật Phượng để tao tạo mọi điều kiện cho mày gặp Phượng ở nhà Đan Tâm. Tại sao không yêu mà đi tỏ tình với người ta. Mày không có trách nhiệm với thằng bạn nào đó là anh cô ta à?
- Dẹp chuyện này qua một bên đi Thiên! Tao mệt quá! Mày không hiểu nổi tao đâu, đừng theo lải nhải nữa tao phát khùng bây giờ. Tóm lại tao không muốn nghe nói về Nhật Phượng. Hết!
Cung tay lại Thiên muốn tống vào mặt Nhã một cú đấm, những lúc bực mình nhất anh lại nhớ ra lời Nhật Phượng nhắn. Cười gằn một cái Thiên lạnh lùng:
- Mày không muốn cũng phải nghe. Lúc nãy Phượng nói chị cô ta nhắn mày có đổi “đô” thì tới chỗ chị ta làm mà đổi. Vì ở đó đã có nhiều tiền mặt.
- Uyên nhắn Phượng nói như vậy thật à?
Đứng dậy bước đi. Thiên đáp:
- Chẳng lẽ tao nói láo.
Rồi bất chợt anh nhíu mày như nhớ ra điều gì đó:
- Mày nói Uyên nào hả? Nhã?
- Không! Tao có nói gì đâu.
- Lạ vậy! Lẽ nào tao nghe lộn.
Thiên đi vòng ra sau bếp, gọi ầm lên:
- Nguyệt! Nguyệt ơi!
Con bé hớt hãi chạy ra:
- Dạ!
- Lại cậu hỏi. Cô Uyên bạn cậu Nhã là… là… cái gì… Uyên, con biết không?
Nguyệt lẹ miệng;
- Dạ… Nhật Uyên!
Thiên nghiêm mặt:
- Đúng không đó. Hay con nhớ lộn với cô Nhật Phượng?
Con bé dài môi chì chiết y như người lớn:
- Con không dám… lộn đâu! Con mà lộn tên người này qua người kia cậu Nhã dũa te tua liền. Cô Nhật Uyên quen cậu Nhã mấy tháng nay, cô tới đây hà rằm, còn cái… bà Nhật Phượng này mới tới lần đầu lúc chiều nay, mà con đã bị cậu la rồi. Ủa! Sao cậu Nhã quen toàn … Nhật không vậy kìa?
- Cô Uyên đi xe gì hả Nguyệt?
- Dạ… cúp 81
Thiên buột miệng:
- Cái xe có dán trái tim màu đỏ ở vế sau phải không?
Nguyệt reo lên:
- Dạ đúng y bon! Cậu hỏi chi vậy cậu? Bộ cô Uyên bị mất xe hả?
Thế là rõ rồi! Nhã… quyến rũ một lúc hai chị em Nhật Phượng, và anh ta bắt đầu mệt mỏi vì cuộc chơi tay ba nặng tim này nên tìm cách dạt cô em khờ khạo ra trước.
Thiên biết có một Uyên thủ quỹ công ty nào đó rất si Nhã, bằng chứng là cô ta vẫn thường lên thăm anh sau giờ làm việc. Thiên chưa bao giờ gặp mặt Uyên vì hình như Nhã không muốn nhưng anh hay thấy chiếc cúp của cô ta ngoài nhà xe, chiếc xe có dán trái tim màu đỏ tươi ở vế sau này anh đã gặp ở đâu, nhưng anh không nghĩ ra.
Bây giờ Thiên nhớ rồi, chính Nhật Phượng đi chiếc cúp này đêm sinh nhật Hoài Tú. Đêm ấy anh đã thất vọng nhìn theo để thấy trái tim kia rực sáng lên dưới ánh đèn màu đỏ sau xe.
Thiên ngồi thừ ra với phát hiện của mình. Kỳ lạ sao gương mặt dễ yêu nhưng thích sinh sự của Phượng cứ lởn vởn làm Thiên bồn chồn khó chịu. Cô ta cũng chỉ là một trong nhiều người tình hờ của Nhã, sao anh lại phải quan tâm nhỉ? Thái độ đầy ác cảm Phượng dành cho anh không đủ để anh thấy rằng “đòn” Nhã tung ra xứng đáng với cô hay sao?
Không nên nghĩ như vậy với một cô gái dù rất ngông nghênh coi mình không ra gì khi cô ta còn bé quá. Cô ta bé hơn cả Đan Tâm mà! Có lẽ phải nói sao đó cho Nhã thay đổi cách nghĩ và cách đối xử với Phượng.
Vào nhà bếp uống một ly nước to, mát lạnh cho tỉnh táo hơn, điềm đạm hơn sau cơn xúc động, Thiên trở lên phòng khách tìm Nhã.
Anh chi thấy con bé Nguyệt đứng lấp ló sau cái kệ to cao đựng đầy đồ cổ quý giá.
Thiên ngạc nhiên hỏi trỏng:
- Mọi người đâu cả rồi?
- Dạ… bà ngoại vừa lên lầu. Còn cậu Nhã thì bận đưa cô Tường Vân về…
Anh ta muốn chơi trội với mình đây! Thật là quá quắt. Nhã làm thế nhằm mục đích gì chứ? Phớt tỉnh như không chú ý việc đưa đón của Nhã, Thiên nhìn Nguyệt:
- Mấy hôm nay cô Uyên có tới không?
- Dạ có! Cô ấy mới ghé hồi trưa.
- Sao cậu chưa lần nào thấy cô ta hết?
Nguyệt làm lạ khi tự nhiên Thiên tỏ vẻ quan tâm đến bồ bịch của Nhã, con bé ngần ngừ:
- Cô Uyên tới là lên phòng cậu Nhã ngay, còn không có cậu ấy ở nhà thì cô phóng xe đi liền, làm sao cậu thấy được.
- Cô ấy… đẹp không?
Nguyệt cười:
- Dạ đẹp! Bạn cậu Nhã cô nào cũng đẹp hết. À! Có một cô xấu thôi! Cô ấy vừa xấu lại vừa già, đã vậy còn làm phách, vào nhà mà không hề biết nói cám ơn người mở cửa lấy một tiếng.
Bỗng dưng Thiên tò mò:
- Cô này tên gì?
Nguyệt lắc đầu:
- Con không biết! Cô không nói tên và lúc cô tới tìm có cậu Nhã dưới sân, nên con đâu hỏi làm chi
- Sau đó cô ta không tới nữa sao?
- Dạ không!
Ngửa đầu nhìn lên trần, Thiên tiếp tục tra:
- Cậu Nhã có tất cả mấy cô, con nhớ không?
- Dạ… chắc năm cô! Đó là chưa kể cô Nhật Phượng.
- Ai thường đến thăm cậu ấy nhất?
- Cô Nhật Uyên!
- Chắc không?
Toét miệng cười, Nguyệt đưa ngón cái lên:
- Chắc! Con mở cổng mà! Cô Uyên lúc nào cũng có quà cho con, dù đôi khi cô tới cậu Nhã vắng nhà nên con nhớ kỹ lắm!
- Rủi cổ tới, cậu Nhã lại đang có cô nào trên phòng thì sao?
- Thì con thưa… cậu Nhã đi rồi. Hi! Hi!
Thiên ngao ngán:
- Mày ranh ma kiểu này tao nói bà ngoại Từ cho mày về dưới ở cho rồi!
Nguyệt hốt hoảng:
- Con có làm gì bậy đâu? Ngoại với cậu dặn con phải nghe lời cậu Nhã sai biểu, coi cậu Nhã như người trong nhà, nên… nên…
- Đủ rồi!
Thiên gắt lên. Anh bực dọc nhìn Nguyệt đang lo lắng ngó xuống. Đúng ra lỗi không phải ở nó. Con bé phải nghe theo lời của Nhã thôi. Trách là trách anh ta sớm gieo vào đầu con bé nhiều điều dối trá, làm những trò lọc lừa trong quan hệ nam nữ. Rõ ràng dưới mắt nhìn của Nguyệt, các cô gái đến với Nhã đều không ra gì. Vậy thì Nhã có ra gì đâu, rồi có lúc con ranh này sẽ bắt nọn Nhã. Thiên tin chắc như vậy!
Anh nghiêm nghị:
- Lo học bài đi! Lớn rồi làm việc gì cũng phải suy nghĩ. Đừng ham chút lời nhỏ mà gian dối. Con liệu cách làm sao thì làm. Cậu không ưa chuyện có nói không, chuyện không nói có của con với cậu Nhã đâu! Hồi chiều con nói dối với cô Nhật Phượng trước mặt cậu y như thật. Cậu khen tài con đó. Nhưng nè! Hãy coi chừng…
Nguyệt rón rén bưng khay trà xuống bếp. Thiên biết mình nói cho có lệ trước lẽ phải trái của đời thôi, chớ anh chẳng cách gì đổi khác được việc Nguyệt đang làm đâu. Vì bản thân mình, anh vẫn thừa biết Nguyệt nói dối từ lâu. Nhưng những lần đầu đó, anh phớt lơ coi như không biết, thì lần này, mắc mớ chi anh lại lên giọng rầy la chứ.
Còn lại một mình trong căn phòng rộng ấm ấm ánh sáng chiều tà, Thiên buồn buồn với bao nghĩ ngợi…
Tại sao người ta yêu dễ thế, mà anh thì yêu không dễ chút nào. Thiên lấy vợ rất sớm, khi vừa tốt nghiệp phổ thông. Mối tình đầu bồng bột đó mau chóng vỡ tan khi vợ anh chê anh thiếu bản lĩnh trong cuộc sống, chỉ bám vào mẹ để chạy theo một người đàn ông khác dạn dày, từng trải hơn anh. Thiên đã sống trong nổi mặc cảm không sao rút ra được của người đàn ông bị vợ bỏ.
Bị phụ bạc vừa là bị một nỗi đau lại cộng thêm vào nỗi nhục, Thiên sống lặng lờ khép kín cả năm trời mặc cho bà Mẫn Quyên lo âu rầu rĩ. Sau thời gian sống như… đã chết đó, anh bắt đầu lao vào công việc. Anh là một kiến trúc sư tài hoa, giàu sáng tạo, những mẫu thiết kế của anh được đánh giá cao và được ưa thích. Gia đình gốc giàu có lâu đời. Anh thảnh thơi chẳng lo gì cả. Vậy mà anh không hề có một cô gái nào trong tim mới khổ!
Nhiều đêm dài nằm thao thức với nổi cô đơn dằng dặc, Thiên thấy rõ anh không phải là người chung tình như mẹ anh và Đan Tâm vẫn nghi, có lẽ tại anh vô duyên đó thôi!
Thật ra cái mặc cảm ngày nào vẫn còn nặng trĩu trái tim anh. Mặc dầu bây giờ anh đã có danh có phận chớ không như ngày nào còn là sinh viên phải xin tiền mẹ nuôi vợ, nhưng Thiên vẫn khô khan khi nghĩ tới sẽ yêu và cưới vợ lần nữa. Chính cái tính phớt lờ và đôi khi ngang ngang của anh càng làm phụ nữ thích lao vào anh hơn, con gái bu quanh Thiên nhiều lắm, nhưng chính sự dễ dãi của họ và sự dễ dàng đạt được mục đích của mình đã làm anh chán. Chán nhất là gặp những cô vờ vĩnh rất… hãi kinh như kiểu Tường Vân. Có lẽ họ tưởng đàn ông từng bị vợ bỏ là những thằng ngốc hay những gã hề sẵn sàng đóng chung những màn tấu hài với họ hay sao ấy.
Cũng có thể bác sĩ Tường Vân quá cô đơn và muốn gây sự quan tâm chú ý nơi anh như Nhã đã phân tích. Nhưng không được, anh không thích Tường Vân, với những cô gái cũng vậy.
Thiên muốn người yêu thứ nhì cũng sẽ thành người vợ của anh phải là người anh tốn công, tốn sức chinh phục. Cô ta không thuộc mẫu người bu quanh, ái mộ anh, ca tụng anh và sẵn sàng… tất cả vì anh. Nhưng cô ta cũng không là người vô tâm bội bạc lúc cần sẽ phụ anh.
Thiên bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Chiều lắm rồi! Giờ này nếu có ai cũng một mình nghĩ ngợi lung tung như anh, thì người đó chính là Nhật Phượng.
Vừa châm thuốc hút, Thiên vừa hỏi:
- Ai vậy Nguyệt?
Con bé tên Nguyệt cười cười:
- Dạ… bác sĩ Tường Vân.
Thiên nhăn mặt:
- Khổ quá! Cậu có bệnh đâu mà bác sĩ tới thăm vậy? Sao bà biết cậu về, con nói phải không? Hừ! Vào thưa với bà là cậu Thiên mới đi uống cà phê với cậu Nhã.
Nguyệt kêu lên:
- Không được đâu!
- Sao lại không? Mày nói dối như… chuyên gia mà sợ gì… thêm một chiến công nữa?
- Nhưng mà cậu Nhã đang nói chuyện với cô Vân và bà ngoại Tú trong đó. Làm sao con nói như vậy được.
Vụt ngay điếu thuốc chỉ mới rít một hơi xuống đất, Thiên đanh giọng:
- Cái gì? Cậu Nhã đang trò chuyện trong đó à? Tệ thật!
Nguyệt gật đầu rồi nhìn anh đóan già đoán non. Chết rồi! Cậu Thiên ghen. Vậy mà lúc nào cậu ấy cũng chê bai cô Vân, ghét cô Vân, bây giờ rõ ràng máu ghen bốc lên tận mặt kìa.
Thật ra Thiên không ghen, anh đang bất bình trước thái độ của Nhã thôi.
Lúc nãy nghe Nguyệt nói với Nhật Phượng là Nhã không có ở nhà, anh thừa hiểu con bé nói dối, việc nói dối này là chuyện thường xảy ra, vì khi về nước Nhã có rất nhiều bạn gái. Để tránh đụng độ anh buộc phải có những biện pháp phòng ngừa.
Nhưng Tường Vân đâu phải là bạn gái hay bồ bịch gì của Nhã. Tại sao anh ta chối từ không gặp Phượng chứ? Để Cô bé lủi thủi đạp xe về trông thật tội!
Thiên ào ào bước vào phòng khách với tâm trạng nóng nảy, nhưng khi nhìn thấy bà Mẫn Quyên, Tường Vân rồi cả Nhã đang vui vẻ trò chuyện bỗng dưng anh thấy mình lố bịch.
Mẹ anh lên tiếng trước:
- Ủa! Có chuyện gì gấp rút dữ vậy Thiên?
- A! Đâu có gì mẹ.
Mỉm cười với Tường Vân, anh tiếp:
- Nghe nói… bác sĩ tới chơi, con phải đi đứng ào ào, dữ dội như vậy mới chứng tỏ con sức khỏe tốt, không thì… sợ lắm, thuốc uống thì đắng, thuốc chích thì đau. Khám bệnh thì tim đập lộn xộn, tấm thân phân liệt chẳng biết nói sao cho vừa lòng… người ta…
Tường Vân bắt đầu điệu bộ thẹn thùng mà Thiên… dị ứng nhất.
- Dì Quyên thấy chưa, anh Thiên lúc nào cũng chọc cháu, anh luôn luôn coi cháu là con nít, hở ra là bắt nạt là ăn hiếp.
Mặt Thiên tỉnh queo:
- Làm gì có chuyện đó. Với anh, Tường Vân luôn là một nữ bác sĩ có tài. Anh luôn ca tụng em. Không tin em hỏi bạn anh coi.
Cố nở nụ cười thật tươi, Thiên hất hàm:
- Phải không vậy Nhã?
Đang ngồi bắt chéo chân trên salon với điệu bộ ung dung lịch lãm Nhã hơi nghiêng người về phía Tường Vân, giọng ngọt như đường;
- Ca tụng phụ nữ là nghề của Thiên mà, có điều trong vô số phụ nữ từng được cậu ta ca tụng, Tường Vân là người được nhắc tới nhiều nhất. Thiên thường than với tôi về Tường Vân sau khi không ngớt lời khen cô.
Hai tay vò vào cái chéo khăn y như các cô gái con nhà trâm anh vọng tộc ở đầu thế kỷ, Tường Vân trợn mắt ngơ ngác nhìn bà Mẫn Quyên, tái mặt… ngây thơ ấy chuyển nhanh qua Nhã như thầm hỏi vì sao, rồi mới dừng lại nơi Thiên, cô ỏn ẻn giọng đang ca cải lương:
- Sao vậy anh? Em đã làm lỗi gì?
Thiên thầm rủa Nhã trong bụng, anh chẳng hiểu thằng bạn quỷ của mình định giở trò ma quỉ gì đây, mà lại nói như vậy? Nhìn Nhã phớt tỉnh phì phà điếu thuốc khi Thiên kịp ân hận sao đã bắc cầu cho anh ta leo, thì anh ta đã leo rồi… Anh vò đầu;
- Ối trời! Anh có than thở gì đâu? Em là người hoàn hảo kia mà!
- Hổng biết! Anh lại chọc em nữa rồi. Anh Nhã ơi! Anh Thiên than thở gì về Tường Vân vậy?
Đợi Tường Vân hỏi tới mình, Nhã mới lên tiếng thật nghiêm trang:
- Thiên thường bị mệt tim, nó than rằng phải chi Tường Vân chuyên về nội khoa điều trị tim mạch thì đỡ cho nó biết mấy, đằng này Tường Vân lại chuyên về sản khoa, điều trị và khám toàn cái Thiên không có; nên nó cứ tiếc rẻ chặc lưỡi hít hà, than thân trách phận sao mà vô duyên!
Bà Mẫn Quyên cười lên thành tiếng, Tường Vân thì đỏ mặt cắn lấy chiếc khăn tay, trong khi Thiên lắc đầu nhìn Nhã:
- Mày chơi bạn tới nơi tới chốn nhe! Tội của mày tao chưa hỏi tới đâu…
Quay sang nhìn mọi người với vẻ phân bua, Nhã làm bộ rầu rĩ:
- Dì xem đó, con nói giùm nó điều khó nói vậy mà còn bị mắng mỏ, hằm hè khổ thật!
Bà Mẫn Quyên như chợt nhớ ra:
- A! Thiên ơi, Tường Vân đến mời cả nhà mình đi Đà Lạt một tuần. Con thấy sao?
- Trời này đi Đà Lạt tốt thôi! Không mưa và cũng không thật lạnh. Mẹ nên đi đổi gió cho khỏe.
Nghe Thiên nói vậy Tường Vân hớn hở:
- Em sẽ cho chuẩn bị phòng ốc để đón dì với hai anh.
Thiên ngập ngừng:
- Anh không dám hứa vì công việc của anh còn hàng đống. Xin nghỉ để đi chơi dám người ta tốt bụng ký đơn cho anh nghỉ… luôn lắm.
Bà Mẫn Quyên phật ý:
- Mẹ có bắt con đi làm đâu để con phải nói như vậy hả? Thiên.
- Nhưng chẳng lẽ mẹ cho con ăn học tới nơi tới chốn để sau đó con lẩn quẩn trong nhà như kẻ vô công rỗi nghề. Lâu lâu được dịp đi chơi mới nhảy cởn lên mừng rỡ vì thấy ở không như mình thật sung sướng à.
- Lại gàn bướng nữa rồi! Ý mẹ muốn nói là nếu con làm nghề tự do con sẽ không bị ràng buộc, không phải lo mất việc, chớ mẹ có muốn con vô công rỗi nghề đâu.
Nhìn Tường Vân, bà nói:
- Con thấy chưa. Tự ái cao hơn núi sau này ai không biết ý nó thì khổ. Nó bắt bẻ từng lời, từng chữ như ông cụ tám mươi ấy.
Biết mẹ bắt đầu… vô đề chuyện vợ con. Thiên đứng vội dậy;
- Nhã! Mày đi với tao tới Đan Tâm. Nó nhờ mày chuyện gì đó, nãy giờ tao quên mất.
- Mới về nhà đã đi nữa rồi. Tường Vân chờ con suốt cả buổi chiều, để thằng Nhã tới nhà con Đan Tâm một mình, con ở lại đây phải hơn không?
Thiên lắc đầu:
- Đâu được, chuyện làm ăn có phần con nữa mà. Tại không biết Tường Vân tới chơi nên con lỡ hẹn rồi… Tiếc quá! Tường Vân đừng giận nghen! Nhất định lần tới anh sẽ mời em tới Hương Xưa nghe nhạc. Bây giờ em và mẹ anh bàn chuyện đi Đà Lạt nhé? Anh không tháp tùng theo em và mẹ, nhưng có Nhã nè… cậu ta rảnh quanh năm!
Miễn cưỡng đứng dậy theo Thiên, Nhã nói:
- Chuyện đó mày khỏi lo. Thế nào tao cũng đi Đà Lạt với dì và Tường Vân. Lúc nãy mọi người đã sắp xếp hết rồi, chỉ chờ mày về để… thông báo thôi. Ai ngờ mày không đi được, tiếc thật!
Tường Vân buồn buồn:
- Em vẫn chuẩn bị phòng cho anh. Anh cố gắng xin nghĩ vài ngày lên chơi cho… mẹ vui.
- Anh sẽ cố gắng. Rất cố gắng!
Nhã bắt tay Tường Vân hơi lâu. Thiên có cảm giác Nhã cố ý giữ tay cô trong tay mình thì đúng hơn. Hình như muốn chọc tức anh thì phải. Thiên bỏ ra hành lang trước. Anh nhảy xuống thềm và ngồi lại trên ghế đá, lòng bực bội vô cùng. Thật thà mà nói cho đến tận bây giờ Thiên vẫn chưa hiểu sâu hơn con người của Nhã. Tất cả những phán đoán của Thiên về Nhã đều là những cảm tình.
Dầu gì sau bảy tám năm xa quê, môi trường mới và công việc làm ăn vẫn làm Nhã phải khác hơn xưa. Điều đó ít nhiều thể hiện qua lối sống phóng túng buông thả mà trước đây không thấy ở Nhã. Về nước được hơn hai tháng, Nhã quen biết, giao thiệp rộng rãi với phụ nữ, Thiên chỉ chắc một điều, các cô gái ấy không biết gì về Nhã ngoài dáng vẻ hào hoa phong nhã của anh.
Thế mới biết là lòng dạ đàn bà nhẹ hơn bóng. Họ sẵn sàng lao vào yêu cái bề ngoài đó và bất cần biết bên trong lớp vỏ bọc đẹp đẽ ấy là gì.
Thiên không hề ganh với dáng vẽ của Nhã, dù anh không được đẹp trai, ăn nói lại vô duyên cộc lốc, Thiên chỉ tiếc sao con người đẹp thế kia lại có trái tim lạnh lùng tàn nhẫn.
- Có chuyện gì mà bày trò nói dối để kéo tao ra đây vậy?
- Đâu có gì. Thật ra tại tao sợ phải ngồi với bà bác sĩ sản khoa ấy quá, nên tìm cách chuồn đó thôi!
Nhã cười cười:
- Mày không thích Tường Vân sao?
Thiên lẩm bẩm:
- Cái thời thích với ưa qua rồi. Tao sợ trò ỏng ẹo làm màu của các bà các cô lắm! Mà ở Tường Vân thì cái trò ấy dư giả. Lẽ ra càng lớn tuổi người ta càng chững chạc hơn, đằng này Tường Vân cứ thích của sung lắm nghe, nũng na, nũng nịu, dớt da, dớt dắt tao trông không được.
Ra vẻ am hiểu tâm lý phụ nữ, Nhã nheo mắt:
- Tại mày thờ ơ quá nên nàng cảm thấy cô đơn. Tường Vân làm bộ làm tịch chẳng qua muốn… chàng chú ý đến mình nhiều hơn nữa đó thôi. Chỉ tội chị ta hơi vụng về, mà mày lại khó tính nên chẳng hợp “gu" nhau. Khi đến với một người phụ nữ phải chịu khó loại ra hết những cái… coi không được của họ và yêu lấy cái được nhất của họ.
- Với tao khi yêu thì yêu hết cái tốt lẫn cái xấu của người mình yêu, tao làm sao mà sang lọc, lựa chọn như kiểu mày được.
- Một cách yêu lý tưởng đầy lý thuyết của gã đàn ông ba mươi đã có một đời vợ. Mày không rút kinh nghiệm sao Thiên. Với tao đàn bà nào cũng có cái để yêu được, nhưng mình phải tìm cho ra để chọn.
Thiên không ngăn được câu mai mỉa:
- Chỉ vì muốn xem ở Tường Vân có điểm nào để yêu được, mà mày nhẫn tâm bảo con Nguyệt ra nói với Nhật Phượng là không có cậu Nhã ở nhà à.
- Mày gặp Phượng hả? Cô bé có nhắn gì không?
Khoanh tay trước ngực, mặt hơi hất lên, Thiên nói:
- Con bé ấy kỵ tao như nước kỵ lửa nên có thèm nói gì đâu, không chừng cô ta nghĩ tao đồng lõa với con Nguyệt để giấu mày là khác. Nè! Tao không dò cho mày nữa đâu nghe! Lo tu đi là vừa rồi. Với những cô gái khác tao miễn bàn, nhưng với Nhật Phượng, tao thấy mày không nên chơi trò mèo vờn chuột nữa.
Nhã cao giọng khó chịu:
- Tại sao lại không nên trong khi với tao, Phượng cũng như những cô gái khác.
- Đừng nói như vậy. Tao nghĩ con bé yêu mày thật tình. Lúc nãy trông Phượng thấy tội lắm! Tao có an ủi vài ba câu, nhưng khó nói cứ mở miệng ra là bị mắng vô duyên, thôi đành để cô bé đạp xe về. Tao tin chắc mày có ở nhà nhưng tưởng mày đang “kết” với ả nào đó không hà. Nếu biết mày ngồi với Tường Vân tao đã vào lôi mày ra rồi.
Nhã nhếch môi:
- Tại tao muốn tránh Nhật Phượng chớ không phải tại tao muốn ngồi lại tán… bác sĩ Tường Vân của mày đâu.
Thiên hấp tấp lên tiếng:
- Mày cho Nhật Phượng vào vòng loại sớm vậy sao?
- Chậc! Biết nói thế nào đây. Cô ấy trẻ con quá, thơ dại quá và đòi hỏi ở tao cao quá.
Mắt Thiên ngớ ra:
- Đòi hỏi ở mày cao quá. Nghĩa là sao chớ! Ý mày muốn nói là… là… là…
Bật cười trước thái độ hơi bất thường của Thiên. Nhã xua tay:
- Không phải như ý nghĩ đen tối của mày đâu. Nhật Phượng khờ trong chuyện đó lắm, cô ta trẻ con trong ý nghĩ và trong tình yêu, nên luôn luôn đòi hỏi tao phải thủy chung một lòng, một dạ y như cô ta. Nói đúng ra khi yêu tất cả đàn bà đều đòi hỏi chính đáng như vậy hết. Nhưng có thực hiện hay không là do đàn ông.
Nhún vai một cái Nhã tiếp:
- Đương nhiên tao đâu có thể đáp ứng đòi hỏi của Phượng. Với cô bé, tao có thể đùa vui cho hết khoảng thời gian còn ở Việt Nam, nhưng tao không nỡ làm như vậy. Tội nghiệp!
- Mày mới nói Phượng cũng như những cô gái khác kia mà. Sao lại vội tội nghiệp rồi.
Trong giọng xuống thật bất ngờ, Nhã thú thật:
- Nhật Phượng khác những cô gái đến với tao nhiều lắm. Cô bé ấy từng yêu thầm… anh Nhã cách đây bảy, tám năm. Bây giờ gặp lại tao, tình yêu đầu đời ấy được thần tượng hóa mãnh liệt. Phượng yêu tao và tìm đến với tao vì “Tao là anh Nhã có đôi mắt đẹp ngày xưa chớ không phải vì anh Nhã Việt kiều”.
Thiên khó hiểu:
- Như vậy sao mày lại trốn tránh Phượng? Trốn tránh tình yêu của cô ta?
Gục đầu xuống nhìn đôi tay đan nhau, Nhã ngập ngừng:
- Tao không muốn Phượng khổ. Vì cô bé đến với tao bằng tình yêu trong sáng thì tao lại đến với Nhật Phượng bằng một mục đích tối tăm.
- Mục đích tối tăm gì hở Nhã?
Đang trầm trầm nhỏ nhẹ, Nhã bỗng gắt gỏng khi nghe Thiên hỏi tới:
- Mày hơi tò mò đó! Lạ là mày cứ để ý tới con bé Phượng. Từ giờ trở đi nó mà đến đây là tìm mày chớ không phải tìm tao, tao sẽ dặn con bé Nguyệt rằng: với Nhật Phượng, tao luôn vắng nhà.
Thiên nổi khùng lên:
- Mày tồi lắm! Tại sao trước đây mày lại đóng kịch đau khổ thất tình Nhật Phượng để tao tạo mọi điều kiện cho mày gặp Phượng ở nhà Đan Tâm. Tại sao không yêu mà đi tỏ tình với người ta. Mày không có trách nhiệm với thằng bạn nào đó là anh cô ta à?
- Dẹp chuyện này qua một bên đi Thiên! Tao mệt quá! Mày không hiểu nổi tao đâu, đừng theo lải nhải nữa tao phát khùng bây giờ. Tóm lại tao không muốn nghe nói về Nhật Phượng. Hết!
Cung tay lại Thiên muốn tống vào mặt Nhã một cú đấm, những lúc bực mình nhất anh lại nhớ ra lời Nhật Phượng nhắn. Cười gằn một cái Thiên lạnh lùng:
- Mày không muốn cũng phải nghe. Lúc nãy Phượng nói chị cô ta nhắn mày có đổi “đô” thì tới chỗ chị ta làm mà đổi. Vì ở đó đã có nhiều tiền mặt.
- Uyên nhắn Phượng nói như vậy thật à?
Đứng dậy bước đi. Thiên đáp:
- Chẳng lẽ tao nói láo.
Rồi bất chợt anh nhíu mày như nhớ ra điều gì đó:
- Mày nói Uyên nào hả? Nhã?
- Không! Tao có nói gì đâu.
- Lạ vậy! Lẽ nào tao nghe lộn.
Thiên đi vòng ra sau bếp, gọi ầm lên:
- Nguyệt! Nguyệt ơi!
Con bé hớt hãi chạy ra:
- Dạ!
- Lại cậu hỏi. Cô Uyên bạn cậu Nhã là… là… cái gì… Uyên, con biết không?
Nguyệt lẹ miệng;
- Dạ… Nhật Uyên!
Thiên nghiêm mặt:
- Đúng không đó. Hay con nhớ lộn với cô Nhật Phượng?
Con bé dài môi chì chiết y như người lớn:
- Con không dám… lộn đâu! Con mà lộn tên người này qua người kia cậu Nhã dũa te tua liền. Cô Nhật Uyên quen cậu Nhã mấy tháng nay, cô tới đây hà rằm, còn cái… bà Nhật Phượng này mới tới lần đầu lúc chiều nay, mà con đã bị cậu la rồi. Ủa! Sao cậu Nhã quen toàn … Nhật không vậy kìa?
- Cô Uyên đi xe gì hả Nguyệt?
- Dạ… cúp 81
Thiên buột miệng:
- Cái xe có dán trái tim màu đỏ ở vế sau phải không?
Nguyệt reo lên:
- Dạ đúng y bon! Cậu hỏi chi vậy cậu? Bộ cô Uyên bị mất xe hả?
Thế là rõ rồi! Nhã… quyến rũ một lúc hai chị em Nhật Phượng, và anh ta bắt đầu mệt mỏi vì cuộc chơi tay ba nặng tim này nên tìm cách dạt cô em khờ khạo ra trước.
Thiên biết có một Uyên thủ quỹ công ty nào đó rất si Nhã, bằng chứng là cô ta vẫn thường lên thăm anh sau giờ làm việc. Thiên chưa bao giờ gặp mặt Uyên vì hình như Nhã không muốn nhưng anh hay thấy chiếc cúp của cô ta ngoài nhà xe, chiếc xe có dán trái tim màu đỏ tươi ở vế sau này anh đã gặp ở đâu, nhưng anh không nghĩ ra.
Bây giờ Thiên nhớ rồi, chính Nhật Phượng đi chiếc cúp này đêm sinh nhật Hoài Tú. Đêm ấy anh đã thất vọng nhìn theo để thấy trái tim kia rực sáng lên dưới ánh đèn màu đỏ sau xe.
Thiên ngồi thừ ra với phát hiện của mình. Kỳ lạ sao gương mặt dễ yêu nhưng thích sinh sự của Phượng cứ lởn vởn làm Thiên bồn chồn khó chịu. Cô ta cũng chỉ là một trong nhiều người tình hờ của Nhã, sao anh lại phải quan tâm nhỉ? Thái độ đầy ác cảm Phượng dành cho anh không đủ để anh thấy rằng “đòn” Nhã tung ra xứng đáng với cô hay sao?
Không nên nghĩ như vậy với một cô gái dù rất ngông nghênh coi mình không ra gì khi cô ta còn bé quá. Cô ta bé hơn cả Đan Tâm mà! Có lẽ phải nói sao đó cho Nhã thay đổi cách nghĩ và cách đối xử với Phượng.
Vào nhà bếp uống một ly nước to, mát lạnh cho tỉnh táo hơn, điềm đạm hơn sau cơn xúc động, Thiên trở lên phòng khách tìm Nhã.
Anh chi thấy con bé Nguyệt đứng lấp ló sau cái kệ to cao đựng đầy đồ cổ quý giá.
Thiên ngạc nhiên hỏi trỏng:
- Mọi người đâu cả rồi?
- Dạ… bà ngoại vừa lên lầu. Còn cậu Nhã thì bận đưa cô Tường Vân về…
Anh ta muốn chơi trội với mình đây! Thật là quá quắt. Nhã làm thế nhằm mục đích gì chứ? Phớt tỉnh như không chú ý việc đưa đón của Nhã, Thiên nhìn Nguyệt:
- Mấy hôm nay cô Uyên có tới không?
- Dạ có! Cô ấy mới ghé hồi trưa.
- Sao cậu chưa lần nào thấy cô ta hết?
Nguyệt làm lạ khi tự nhiên Thiên tỏ vẻ quan tâm đến bồ bịch của Nhã, con bé ngần ngừ:
- Cô Uyên tới là lên phòng cậu Nhã ngay, còn không có cậu ấy ở nhà thì cô phóng xe đi liền, làm sao cậu thấy được.
- Cô ấy… đẹp không?
Nguyệt cười:
- Dạ đẹp! Bạn cậu Nhã cô nào cũng đẹp hết. À! Có một cô xấu thôi! Cô ấy vừa xấu lại vừa già, đã vậy còn làm phách, vào nhà mà không hề biết nói cám ơn người mở cửa lấy một tiếng.
Bỗng dưng Thiên tò mò:
- Cô này tên gì?
Nguyệt lắc đầu:
- Con không biết! Cô không nói tên và lúc cô tới tìm có cậu Nhã dưới sân, nên con đâu hỏi làm chi
- Sau đó cô ta không tới nữa sao?
- Dạ không!
Ngửa đầu nhìn lên trần, Thiên tiếp tục tra:
- Cậu Nhã có tất cả mấy cô, con nhớ không?
- Dạ… chắc năm cô! Đó là chưa kể cô Nhật Phượng.
- Ai thường đến thăm cậu ấy nhất?
- Cô Nhật Uyên!
- Chắc không?
Toét miệng cười, Nguyệt đưa ngón cái lên:
- Chắc! Con mở cổng mà! Cô Uyên lúc nào cũng có quà cho con, dù đôi khi cô tới cậu Nhã vắng nhà nên con nhớ kỹ lắm!
- Rủi cổ tới, cậu Nhã lại đang có cô nào trên phòng thì sao?
- Thì con thưa… cậu Nhã đi rồi. Hi! Hi!
Thiên ngao ngán:
- Mày ranh ma kiểu này tao nói bà ngoại Từ cho mày về dưới ở cho rồi!
Nguyệt hốt hoảng:
- Con có làm gì bậy đâu? Ngoại với cậu dặn con phải nghe lời cậu Nhã sai biểu, coi cậu Nhã như người trong nhà, nên… nên…
- Đủ rồi!
Thiên gắt lên. Anh bực dọc nhìn Nguyệt đang lo lắng ngó xuống. Đúng ra lỗi không phải ở nó. Con bé phải nghe theo lời của Nhã thôi. Trách là trách anh ta sớm gieo vào đầu con bé nhiều điều dối trá, làm những trò lọc lừa trong quan hệ nam nữ. Rõ ràng dưới mắt nhìn của Nguyệt, các cô gái đến với Nhã đều không ra gì. Vậy thì Nhã có ra gì đâu, rồi có lúc con ranh này sẽ bắt nọn Nhã. Thiên tin chắc như vậy!
Anh nghiêm nghị:
- Lo học bài đi! Lớn rồi làm việc gì cũng phải suy nghĩ. Đừng ham chút lời nhỏ mà gian dối. Con liệu cách làm sao thì làm. Cậu không ưa chuyện có nói không, chuyện không nói có của con với cậu Nhã đâu! Hồi chiều con nói dối với cô Nhật Phượng trước mặt cậu y như thật. Cậu khen tài con đó. Nhưng nè! Hãy coi chừng…
Nguyệt rón rén bưng khay trà xuống bếp. Thiên biết mình nói cho có lệ trước lẽ phải trái của đời thôi, chớ anh chẳng cách gì đổi khác được việc Nguyệt đang làm đâu. Vì bản thân mình, anh vẫn thừa biết Nguyệt nói dối từ lâu. Nhưng những lần đầu đó, anh phớt lơ coi như không biết, thì lần này, mắc mớ chi anh lại lên giọng rầy la chứ.
Còn lại một mình trong căn phòng rộng ấm ấm ánh sáng chiều tà, Thiên buồn buồn với bao nghĩ ngợi…
Tại sao người ta yêu dễ thế, mà anh thì yêu không dễ chút nào. Thiên lấy vợ rất sớm, khi vừa tốt nghiệp phổ thông. Mối tình đầu bồng bột đó mau chóng vỡ tan khi vợ anh chê anh thiếu bản lĩnh trong cuộc sống, chỉ bám vào mẹ để chạy theo một người đàn ông khác dạn dày, từng trải hơn anh. Thiên đã sống trong nổi mặc cảm không sao rút ra được của người đàn ông bị vợ bỏ.
Bị phụ bạc vừa là bị một nỗi đau lại cộng thêm vào nỗi nhục, Thiên sống lặng lờ khép kín cả năm trời mặc cho bà Mẫn Quyên lo âu rầu rĩ. Sau thời gian sống như… đã chết đó, anh bắt đầu lao vào công việc. Anh là một kiến trúc sư tài hoa, giàu sáng tạo, những mẫu thiết kế của anh được đánh giá cao và được ưa thích. Gia đình gốc giàu có lâu đời. Anh thảnh thơi chẳng lo gì cả. Vậy mà anh không hề có một cô gái nào trong tim mới khổ!
Nhiều đêm dài nằm thao thức với nổi cô đơn dằng dặc, Thiên thấy rõ anh không phải là người chung tình như mẹ anh và Đan Tâm vẫn nghi, có lẽ tại anh vô duyên đó thôi!
Thật ra cái mặc cảm ngày nào vẫn còn nặng trĩu trái tim anh. Mặc dầu bây giờ anh đã có danh có phận chớ không như ngày nào còn là sinh viên phải xin tiền mẹ nuôi vợ, nhưng Thiên vẫn khô khan khi nghĩ tới sẽ yêu và cưới vợ lần nữa. Chính cái tính phớt lờ và đôi khi ngang ngang của anh càng làm phụ nữ thích lao vào anh hơn, con gái bu quanh Thiên nhiều lắm, nhưng chính sự dễ dãi của họ và sự dễ dàng đạt được mục đích của mình đã làm anh chán. Chán nhất là gặp những cô vờ vĩnh rất… hãi kinh như kiểu Tường Vân. Có lẽ họ tưởng đàn ông từng bị vợ bỏ là những thằng ngốc hay những gã hề sẵn sàng đóng chung những màn tấu hài với họ hay sao ấy.
Cũng có thể bác sĩ Tường Vân quá cô đơn và muốn gây sự quan tâm chú ý nơi anh như Nhã đã phân tích. Nhưng không được, anh không thích Tường Vân, với những cô gái cũng vậy.
Thiên muốn người yêu thứ nhì cũng sẽ thành người vợ của anh phải là người anh tốn công, tốn sức chinh phục. Cô ta không thuộc mẫu người bu quanh, ái mộ anh, ca tụng anh và sẵn sàng… tất cả vì anh. Nhưng cô ta cũng không là người vô tâm bội bạc lúc cần sẽ phụ anh.
Thiên bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Chiều lắm rồi! Giờ này nếu có ai cũng một mình nghĩ ngợi lung tung như anh, thì người đó chính là Nhật Phượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.