Chương 9
Trúc Quân
19/05/2014
Vứt chiếc túi xách đựng tập vở lên bàn. Nhật Phượng nằm vật xuống giường rã rời mệt mỏi. Một tuần lễ đánh vật với thi cử đã xong, cô gầy rộc người thấy rõ. Cô ốm o một phần vì thức đêm học bài, hai phần vì lo, vì nhớ.
Suốt thời gian qua cô không làm sao gặp được Nhã dù cô biết chắc anh đi Đà Lạt về lâu rồi.
Đã có một lần Phượng dẹp hết lòng tự cao, lẫn kiêu hãnh để tới nhà Thiên tìm Nhã. Lần này cô cũng gặp bộ mặt quỷ quái ranh ma khôn trước tuổi của Nguyệt. Thấy cô, nó chỉ hé vừa đủ cánh cổng để thò đầu ra cộc lốc:
- Cậu Nhã không có nhà, cậu Thiên cũng vậy! Tìm… thì cũng lựa giờ khác chứ!
Không đợi Phượng hỏi han nhắn gởi gì cả Nguyệt đóng sầm cánh cổng sát bít bưng lại như muốn thị uy với cô rằng ở đây nó là chủ.
Hôm đó Nhật Phượng giận run, cô tức tối vì cái câu thòng thêm “cậu Thiên cũng vậy” của Nguyệt. Nghĩa là sao chứ. Có thể đã có nhiều cô gái đến đây với cả Thiên lẫn Nhã, họ là hạng gái gì cô không dám nghĩ tới, nhưng để con bé Nguyệt quơ đũa cả nắm như vừa rồi thì Phượng nhục không sao chịu nổi. Cô muốn gặp Nhã để hỏi cho ra lẽ nhưng lời Thiên đã nói trước đây. Lẽ nào anh nỡ đùa với tình yêu đầu đời của em?
Dưới bếp vang lên tiếng Nhật Uyên hát thật vô tư yêu đời làm Phượng khốn khổ.
“Khi ta nói yêu lần đầu.
Ngôn từ chợt biến đi đâu.
Bao năm dùi mài sách vở.
Tình yêu chỉ cần một câu.
Tình đầu trái xanh chưa chín.
Chắt chiu ấp ủ để dành.
Tình đầu lá non nắng mới.
Ước vọng đầu đời tuổi xanh….
Tình dây không chuốc bùa ngãi.
Mà sao bỗng chốc si mê….
- Bà mà tình đầu hả? Uyên? Nghe bà hát tui muốn nóng lạnh quá!
- Vô duyên như mày sao con gái nó mê được cũng hay đấy Trung?
Giọng Trung tửng tửng:
- Em chỉ vô duyên khi nói thật. Với con gái thì ít gã đàn ông nào nói thật lắm. Nhất là em, bởi vậy em lúc nào cũng “Hữu duyên đối diện thấy thương liền” hết. Chị Uyên à! Đời nay người ta thích nghe nói dối, thích được phỉnh phờ, bởi vậy em giai của chị lúc nào cũng có giá hết.
Phượng nhăn mặt trở nghiêng người, anh Trung nói đúng đó! Ai cũng thích nghe những lời phỉnh phờ. Tiếc thay những lời nói dối ta thường nghe là những lời nói dối không nhận ai. Vậy thì giữa Thiên và Nhã ai là người nói thật?
Phượng nghe đầu mình buốt nhức, trái tim rối bời vì những hoài nghi. Cô không nghĩ Nhật Uyên có… gì với Nhã, vì dạo này chị cô đã trở lại với Sơn, anh chàng từng bị chê là cù lần nhưng dai dẳng đeo đuổi Uyên cũng đã ba bốn năm. Hai người lại quấn quýt như thuở ban đầu.
Hôm ăn cơm ở nhà Đan Tâm về, Phượng chưa thắc mắc gì thì Uyên đã nói trước:
- Chị chờ anh Sơn ở đầu ngõ nhà bạn anh, ai ngờ gặp bà Đan Tâm. Sao? Ăn cơm khách ngon không?
Nhìn gương mặt không chút gì dối trá của Uyên, Phượng bèn gật đầu đáp bừa:
- Ngon! Vì cậu Hoài Tú lịch sự lắm! Ông ta tiếp thức ăn cho em liên tục.
Phượng nhớ lúc đó Uyên đã phán một câu:
- Ông Thiên thuộc loại cậu trời than mà hôm nay cũng chịu khó galang. Phải cần cảnh giác đấy nhỏ!
Bữa đó Phượng không để ý lời của Uyên, nhưng hôm nay cô chợt thắc mắc: Tại sao chị Uyên lại biết Thiên. Anh ta tới đây mỗi một lần và lần ấy không có chị Ở nhà. Vậy là… đã có lần Uyên tới nhà anh để tìm Nhã. Điều đó cũng đâu có gì quan trọng, vì Uyên vẫn nói rằng rầt thường gặp Nhã kia mà! Rõ ràng Thiên đã lợi dụng mối quan hệ của hai người để đặt điều nói xấu Nhã nhằm chia rẽ cô và anh. Đúng là Thiên sẵn sàng bôi nhọ bạn để ve vãn người yêu của bạn.
Suốt thời gian vừa rồi. Phượng đã đưa ra bao nhiêu giả thiết để nguyền rủa Thiên và để bênh vực Nhã, nhưng lòng cô vẫn nặng như chì với biết bao câu hỏi tại sao, tại sao. Cuối cùng cô vẫn không thôi nghi ngờ tình yêu của anh và không ngớt căm ghét miệng mồm rắn độc của Thiên:
- Ôi! Vì sao không đến với em. Hỡi anh
Lăn một vòng trên giường với cái gối ôm quen thuộc. Phượng mở to mắt khi thấy Uyên đang hất hàm nhìn mình.
- Ê! Phượng! Cậu con bé Hoài Tú tới hỏi thăm kết quả thi cử của em kìa!
- Chị nói em chưa về!
- Này! Này! Chị không quen nói láo, còn em, chị nhớ em cũng đâu hay vờ vĩnh, làm màu làm mè. Người ta có lòng, mình không nghĩ tới là mang tội đó.
Phượng ngồi dậy càu nhàu:
- Hôm nay chị nói chuyện hiền lành chẳng khác các soeur trong dòng tu kín. Em xuống để yêu cầu anh ta về cho rãnh, chớ không phải là sợ ba cái tội lỗi chị vừa nói đâu. Em cần phải cảnh giác như chị từng khuyên mà!
Bước tới gần phòng khách, Phượng hơi hẫng khi thấy Thiên và Trung đang đứng dậy như sắp đi đâu.
Thiên cười. Bỗng dưng Phượng lúng túng trước vẻ tự nhiên của anh:
- Mẹ bé Tú gởi Chocolat cho Phượng. Tôi có bổn phận mang tới tận nơi. Bây giờ xong trách nhiệm rồi tôi và Trung đi đánh bida được chứ?
Phượng hấp tấp hỏi tới:
- Không có ai nhắn gì tôi sao?
Nhìn bộ tịch cố nhíu mày để tập trung trí nhớ của Thiên. Phượng nóng hộ. Tại sao lúc nào anh ta cũng đùa được hết kìa?
Thiên cố tình lắc đầu một cách chậm chạp, khi bước theo Trung được vài ba bước, anh mới quay lại nói:
- À! Có chứ! Bé Tú nhắn cô Phượng thi xong tới nhà bé gấp. Vậy mà tôi lại quên.
Phượng nuốt nỗi nghẹn xuống. Thiên đúng là… là… Đang còn tìm một từ tệ nhất để gán cho Thiên, thì cô nghe tiếng Nhật Linh khẽ khàng vang lên sau lưng:
- Hắn ta khéo đấy chứ! Biết ngay em thi xong để tới thăm hỏi. Xem chừng em có phước hơn con Uyên, vì nó cứ đứng núi này trong núi nọ mãi.
Ngồi trên ghế Phượng làm thinh… Sao tự nhiên hôm nay bà… cóc lại mở miệng nói những lời trật lất thế nhỉ? Hình như có điều gì đó làm chị Linh vui hơn thường ngày?
Đúng nhất thì phải nói dạo này chị Linh trẻ trung yêu đời hơn trước đây. Đã có nhiều lần ngồi học bài, Phượng để ý thấy Linh thẫn thờ mơ mộng bên cửa sổ như trông đợi ai đó.
Anh Trung đã nháy mắt và bỏ nhỏ với cô rằng:
- Ê! Bà… bức tượng đá nhà mình đã có người bước tới gần, vái trời hắn ta đừng trợt ngã vì rêu phong trơn trợt phủ bám bên ngoài.
Biết rằng Trung độc mồm nhưng thâm tâm cô, Phượng cũng vái sao chị Linh đang có một… ai đó trong trái tim để ít ra chị ấy cũng cởi mở, quan tâm đến người khác như bây giờ đang quan tâm tới cô.
Anh Trung đã nháy mắt và bỏ nhỏ với cô rằng:
- Ê! Bà… bức tượng đá nhà mình đã có người bước tới gần, vái trời hắn ta đừng trợt ngã vì rêu phong trơn trợt phủ bám bên ngoài.
- Chocolat loại đặc biệt! Chị không nghĩ là anh chàng này có tâm hồn… ăn uống, nhưng sao lần nào tới cũng không bánh kem thì kẹo? Hắn ta rành “gu” của em đấy chứ! Vẫn thường gặp nhau ở nhà Hoài Tú chớ gì?
E dè nhìn bà chị khó tính. Phượng định đính chính là không có gì, nhưng sự đối kháng rất tự nhiên của cô lại xúi cô nói khác đi.
- Em nghĩ mình không phải là học sinh phổ thông…
Nhật Linh nghiêng người nghiêm khắc:
- Và anh ta cũng qua rồi thời sinh viên? Chà! Cao giá và cừu non! Phải thận trọng đó!
Phượng bướng:
- Em vẫn thận trọng từ trước tới giờ chớ đâu đợi tới hôm nay để nghe chị nhắc
Linh nhún vai. Hai chị em im lặng với nỗi niềm riêng của mình. Phượng đoán chừng Linh muốn tâm tình gì đó, nhưng bản tính lạnh lùng khép kín cộng thêm uy quyền của một phó giám đốc làm Linh ngần ngừ không nói được với em gái mình.
Nhật Phượng dè dặt mở lời:
- Bữa nay chị không đi học hả?
- Hết khóa rồi! Nghĩ xả hơi vài tuần.
- Làm việc suốt ngày căng thẳng, chị học thêm không mệt sao? Em mà như chị, để thời gian đó đi chơi cho thảnh than.
Giọng Linh đều đủ cam phận:
- Em khác, chị khác. Chị lớn tuổi rồi, biết đi chơi với ai?
- Tại chị nghĩ vậy, chớ chị Uyên nhỏ hơn chị mỗi một tuổi chớ mấy. Chị cứ đi chơi ào ào, bạn bè nhộn nhịp có sao đâu? Không đi chơi không quen… ai được đâu. Một mình hoài buồn chết.
Linh gượng cười nói lảng đi:
- Đi chơi cũng không có ai. Chuyện duyên số hơi đâu em lo! À! Thi làm bài được hết không?
- Được gần hết! Mà chị Linh nè.
- Gì?
Thấy Linh ngó mình với đôi mắt cảnh giác, Phượng chợt hết hứng tìm hiểu trái tim lạnh của bà chị, cô cộc lốc:
- Một lát ai đi rước mẹ vậy?
- Thì em hay thằng Trung cũng được.
- Sao chị không đi?
- À! … chậc! Chị mệt quá!
- Bộ em… khỏe à? Mới thi xong, chưa ăn cơm.
- Có chocolat cần gì tới cơm.
Nghe giọng nói đùa, nhưng nhìn thì gương mặt Linh lại lạnh tanh, Phượng khó chịu. Cô cáu lên:
- Chocolat có dính dáng gì tới em. Đợi… thằng chả đánh bida với anh Trung xong, em sẽ trả lại cho bỏ ghét.
Nói xong cô vào bếp giở lồng bàn ra ăn cơm. Thức ăn nguội lạnh làm Phượng nhói lên, nhói xuống, cô nhớ chuyện Nhã mời cô Tường Vân nào đó đi ăn cơm tiệm mà chua xót. Với anh, cô chưa khi nào được có những phút riêng tư ăn cùng như Nhã đã dành cho người ta. Tại Phượng là một con bé lóc chóc chưa đặt một địa vị nào trong xã hội, hay tại vì anh yêu cô thật tình nên quên nghĩ tới những chuyện… tầm thường nhưng cũng rất cần thiết đó?
Suy đi nghĩ lại. Phượng thấy mình có được gần gũi Nhã là bao, anh luôn là người chủ động trong việc gặp nhau. Chỉ ngồi bên anh vài lần trong các capheteria ấm cúng, sang trọng là Phượng đã hạnh phúc lắm rồi, cô không đòi hỏi gì hơn vì cô nghĩ Nhã luôn luôn là người chừng mực, anh biết giữ tình yêu trong sáng của hai người. Anh là người yêu và cũng là người anh thân thương của riêng cô từ thuở nào, anh có trách nhiệm với tình yêu của mình, anh không hề vội vã vì Phượng vẫn còn bé, anh không cần tốn thời gian đeo đuổi vì anh đã nắm được trái tim cô, anh biết rằng duy nhất anh là người đàn ông cô yêu.
Phượng thở dài buông đũa xuống. Tại sao cô phải lệ thuộc vào người khác đến khổ như vậy chứ? Cô cứ phải trông chờ đợi đến bao giờ? Bất chợt Nhật Phượng nhớ lời… dỏm dắt của Thiên. Nhã là người từng xa quê bảy, tám năm dài, rồi anh sẽ lại ra đi vì bây giờ gia đình anh có ở đây đâu. Cô và anh chưa ràng buộc nhau bởi bất cứ mối liên hệ nào ngoài lời tỏ tình mong manh của anh. Mà lời nói thì gió thoảng mây bay. Có lẽ đã đến lúc buộc Nhã phải danh chánh ngôn thuận tiến tới nói chuyện với gia đình rồi. Nếu anh thật sự yêu cô thì đó là việc làm đúng chớ có gì phải ngần ngại.
Chậm chạp dọn bát dĩa dơ vào thau, cô bắt đầu rửa. Ba cô ở lại Long An với ông bà nội, hai ông tướng Minh và Trung tha hồ đi hoang. “Đi hoang” là từ mẹ cô dùng để mắng hai cậu con trai cưng khi cả hai đi suốt đêm không về nhà.
Anh Minh thì lầm lì làm thinh còn anh Trung thì viện lý do này nọ, rốt cuộc trong nhà cũng không ai biết hai người làm gì, ở đâu vào những đêm đó. Hai ông ấy thì già đời quá rồi, làm sao có chuyện đi lạc mà lo, ý Phượng muốn đề cập vấn đề riêng tư kia… Rõ ràng anh, chị em cô ai cũng muốn dấu kỹ con người thật của mình. Tại sao vậy kìa? Phượng không hiểu nổi, nhưng bản thân cô, cô cũng đâu muốn để lộ ra cô đang yêu ai, đi chơi ở nơi nào, có thèm tâm sự nhưng chỉ thích tâm sự với bạn bè chớ không thích tỉ tê với anh chị trong nhà. Có lẽ trong gia đình này ai cũng là người tự lập và bươn chải giỏi trong mọi tình huống nên không cần sự giúp đỡ góp ý của kẻ khác.
Bước vào phòng giữa, Phượng mở ti vi xem để giết thời gian. Con người ta cũng lạ! Mới sáng nay Phượng còn nghĩ khi thi xong, việc đầu tiên là cô sẽ về nhà tắm cho thật mát rồi ôm gối ngủ một giấc quên đời, để bù những đêm gật lên gật xuống ngồi giữ quyển vở, nhưng bây giờ cô tỉnh như sáo, buồn ngủ là chuyện của hôm qua, hôm kia, không chừng tối nay cô lại thao thức khi tâm trí quá thảnh thơi còn trái tim thì quá nặng nề.
Chương trình ti vi đêm nay quá là nghèo nàn tệ nhất. Ngồi xem mục từ giới thiệu trên đài, mà cô chợt cười một mình khi nhớ gương mặt nhăn nhó của Trung. Anh cằn nhằn cứ như rằng: “Riết rồi hết dám xem ti vi với bạn gái, nhất là bạn gái mới quen. Vì một đêm không đoán được người ta quảng cáo bao nhiêu loại… băng vệ sinh phụ nữ để các đấng anh hào biết trước mà né cho khỏi xui”.
Lúc nghe Trung cằn nhằn, Uyên đã hợm hỉnh đùa:
- Té ra mày cũng sợ bi “kẹt” à. Thế mày “kẹt” mấy lần rồi. Và “kẹt” với loại băng nào?
Phượng chưa kịp cười hùn với chị Uyên khi thấy anh Trung thộn mặt ra ngớ, thì đã nghe giọng chị Linh rít lên:
- Thôi dẹp ba câu đùa bá láp ấy đi! Rẻ tiền quá!
Vốn kiêng mặt Nhật Linh, nhưng hôm ấy Trung cũng không nhịn để đốp chát lại:
- Tui em sinh sau đẻ muộn nên rẻ tiền hơn đồ cổ là phải rồi!…
Vậy đó! Chị Linh hình như không biết đùa, và Phượng thấy mình có cố gắng cỡ nào cũng không thể gần gũi chị ấy nhiều hơn nữa được…
Ngã người ra ghế bố, Phượng theo dõi màn hình một cách lơ đãng, những hình ảnh màu sắc nhẹ nhàng cùng các âm thanh ả ơi của điệu ca mau chóng đưa cô vào giấc ngủ không mộng mị.
Phượng bừng tỉnh khi bị Nhật Uyên kéo chăn:
- Dậy đi rước mẹ về Phượng!
Cô cự nự:
- Chị với chị Linh làm gì không đi?
- Bận có khách. Anh Nhã tới chơi nãy giờ.
Phượng tỉnh ngủ hẳn:
- Ai chứ?
- Anh Nhã, bạn anh Vi hồi đó đó…
Trời ơi! Vậy mà mình mê ngủ không hay gì cả. Nhật Phượng ngồi dậy:
- Sao chị không kêu em?
Giọng Uyên lạ lùng:
- Bộ anh là bạn mày sao mà kêu?
- Nhưng… anh Nhã cũng không phải là bạn chị.
- Thì nãy giờ tao làm người giúp việc lo pha trà bưng nước chớ có ngồi làm bà chủ tiếp khách đâu. Để cho bà Linh ngồi nói chuyện với Việt kiều mới xứng!
Nhật Phượng chẳng để ý điệu bộ hờn dỗi của Nhật Uyên, cô như mở cờ trong bụng khi sung sướng nghĩ rằng “Cuối cùng anh cũng đã đến vì yêu em”.
Bước xuống bếp rửa mặt, Phượng nheo mắt với mình trong gương rồi đi lên phòng khách.
Nhã đón cô bằng nụ cười tươi và cái nhìn chỉ riêng anh mới có. Ánh mắt anh âu yếm vờn lên gương mặt hơi ửng hồng của Phượng:
- Trông Phượng ốm hơn so với hôm gặp… ở nhà Nhật Vi. Chắc lo học thi dữ lắm phải không?
- Dạ! Em vừa học vừa trông dài cả cổ.
Linh nhíu mày:
- Trông cái gì dài cổ vậy Phượng?
Phượng gãi gãi đầu:
- Ý em muốn nói với anh Nhã là mấy hôm trước em vừa học vừa trông tới ngày thi. Ngày đó đáng sợ thật, nhưng muốn thi đậu thì đừng sợ. Vì có trông hay không, ngày ấy dứt khoát cũng sẽ đến.
Nhã nhìn Linh một cái rồi quay sang Phượng, anh trầm giọng:
- Ngày ấy đã tới rồi.
Và nhìn Phượng, anh thừa biết cô bé đang rất hài lòng.
Cố nén niềm vui xuống, Phượng phụng phịu:
- Em chỉ hơi hơi hài lòng thôi. Vì em còn phải chờ kết quả nữa.
Nhã bật cười tự tin:
- Kết quả sẽ rất tốt! Anh bảo đảm đó!
Nhật Linh góp lời vào:
- Sao anh dám chắc như vậy? Con bé này là gà xước, ngồi đâu gục đó, học ít ngủ nhiều. Anh thấy không? Mới giờ này đã đánh một giấc rồi. Y như gà!…
Phượng xụ mặt:
- Tự nhiên khai xấu em. Đây rồi tiếng dữ đồn tới… Canada cho chị vừa lòng!
Nhã vội giảng hòa:
- Nhật Linh đùa một chút mà Phượng đã giận rồi. Đúng là công chúa út có khác!
Định nói với Nhã là chị Linh không biết đùa đâu, nhưng khôn hồn sao Phượng kịp giữ mồm lại. Cô ngồi bẻ tay và biết mình với Nhã chỉ có thể ngầm trao nhau những ánh mắt nhung nhớ nồng nàn thôi.
Nhật Linh sửa lại cách ngồi và hỏi:
- Anh Nhã thấy ngôi nhà này có khác gì xưa không?
Nhã ngước mắt nhìn quanh, cái nhìn của anh không có vẻ ước lượng đánh giá mà đong đầy xúc cảm. Anh như đang chìm khuất trong kỷ niệm xa xăm nào đó.
Mãi một lúc sau anh mới giật mình rồi vội vã nói khi thấy mọi người đang chờ đợi.
- Đương nhiên tất cả đều đổi thay. Anh nhớ hồi đó ở gần bể cửa sổ có để ba bốn chậu xương rồng. Có một cây xương rồng tròn như quả bí đỏ rất nhiều gai, Nhật Trung thường gọi nó là hành tinh gai góc của chàng hoàng tử trong chuyện “Hoàng Tử Bé” mà Thu rất mê.
Nhật Uyên gật gù:
- Nhớ dai thật! Chị Thu đi lấy chồng và mang theo cái… tình chậu gai góc ấy rồi. Vì trong nhà này ngoài chị ra, không ai thích thứ cây toàn là gai mà không có lá ấy cả.
Giọng Nhã trầm hẳn xuống:
- Xương rồng là loại hoa đặc biệt chỉ có gai và hoa. Có lẽ số phận Nhật Thu cũng độc đáo như loại cây cô ấy thích.
Nhật Linh dửng dưng nói như nói về người xa lạ:
- Số phận của chị do chị chọn, trong nhà tụi em nào dám có ý kiến gì, bây giờ khổ, chị Thu cũng không trách ai được.
Tự nhiên Nhật Phượng khó chịu trước cách nói của hai bà chị. Cô thoáng thấy Nhã vướng chút gì như muộn phiền. Phượng đã từng tâm sự cùng anh rằng ở gia đình cô, mọi người rất vô tình với nhau, nhưng có lẽ anh không tưởng tượng được mức đó vô tình đó tới đâu, bây giờ nghe Nhật Uyên và Nhật Linh nói ra suy nghĩ của mình về chị Thu, chắc anh mới hình dung cô đã từng cô đơn như thế nào để bày tỏ thương cảm bằng ánh mắt thiết tha kia.
Còn Nhật Uyên với Nhật Linh mới thật là kỳ! Hai chị và Nhã chưa đủ thân tình như Phượng, sao lai đi nói về chị Thu như vậy chứ? Đành rằng đó là sự thật, nhưng có cần nhắc tới người vắng mặt với khách theo kiểu trên không?
- Coi chừng trời sẽ mưa to, vì bữa nay bà Linh nói nhiều quá!
- Phượng đi rước mẹ đi!
Tiếng Nhật Linh nhẹ nhàng cất lên như vừa nhắc nhở vừa ra lệnh làm Phượng… ức trong lòng. Hừm! Nếu biết Nhã tới vì ai thì chị Linh đã không sai bảo một cách bất lịch sự như thế này đâu.
Biết là không thể nạnh chuyện này với người khác, Phượng hoãn binh:
- Còn sớm mà chị Linh!
- Mẹ dặn bảy giờ rưỡi đến rước, bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi, sớm gì mà sớm.
- Nhưng ít ra vẫn còn sớm so với em phải không anh Nhã?
Phượng muốn khóc khi nghe anh vô tư trả lời:
- Đi sớm về sớm. Anh sẽ ngồi chơi tới lúc Phượng chở bác về mà.
Tức giận cô nói lẫy:
- Anh nên về thì hơn, vì thế nào trời cũng mưa to.
Nhật Linh chau mày:
- Sao em biết sắp mưa mà nói kỳ vậy?
Chỉ chờ Linh rơi vào bẫy là Phượng sáp lại ngay. Tủm tỉm với vẻ thích chí, cô cao giọng:
- Em nghe cóc mở miệng nãy giờ.
Nhật Uyên cười thành tiếng, cô bảo:
- Đi cho rồi đi chị… cả, ở đó láp ráp coi chừng ăn đòn đấy!
Ngước mắt nhìn Phượng, Linh nói như đang ra lệnh cho nhân viên của mình:
- Chìa khóa xe trong túi xách, vào lấy và đi kẻo mưa đúng như em tiên đoán.
Liếc vội Nhã một cái để tìm ánh mắt cảm thông, nhưng Phượng thất vọng khi nhận ra anh đang mãi mê nhìn về phiá bệ cửa sổ nơi ngày xưa để mấy chậu xương rồng anh An tặng chị Thu. Có cái gì đó lạ lùng toát ra từ anh, Phượng ngỡ ngàng đôi chút không hiểu sao lúc đó đôi chân cô tự động bước vào nhà trong để lấy chìa khóa của Nhật Linh.
Tối nay anh đến đây vì em hay vì ai hở Nhã?
Bước lại gương, cô nhìn kỹ mình lần nữa, rồi chậm chạp chải mái tóc dài quá vai, màu nâu mềm như tơ. Cô có giống Nhật Thu không nhỉ? Trong gia đình và cả trong dòng họ cô, ai cũng công nhận chị Thu là người đẹp nhất, chị Uyên còn thua xa lắm, sao lọ lem lọ nghẹ như cô dám giống nhỉ? Ngoại trừ mái tóc màu nâu hạt dẻ ra Phượng và là Phượng gà xước. Giống chị Thu thì hãnh diện vì đẹp, nhưng cuộc đời chị ấy sóng gió quá!
Lấy cái áo ấm bằng len màu rêu da khoác vào người, Phượng trở ra. Anh Trung đã về và đang cười hà hà với Nhã, thấy cô anh nói ngay:
- Anh chàng của em khá lắm! Chơi bida thuộc loại cừ, nói chuyện cũng sâu sắc khôn ngoan. Anh sếp hắn vào loại gà đá hăng!.
Bất ngờ và bối rối vì có mặt Nhã, giọng Phượng lạc hẳn đi:
- Không phải của em à nghen! Anh nói ẩu hông hà, em ghét hắn ta số một.
Nhật Trung xua tay:
- Rồi, rồi, không phải của em, nói thì phải nhớ, bây giờ lấy chocolat ra đãi anh Nhã chứ?
Uyên tán đồng:
- Đúng rồi! Nãy giờ có Chocolat mà quên. Nhờ có… chuyên gia ăn uống về mới nhớ, chị khui thử coi kẹo của kẻ mà nhỏ Phượng ghét ngon cở nào.
Nhìn hộp kẹo Uyên đặt xuống bàn Phượng làm thinh. Từ lúc Thiên đem tới đến giờ, cô chưa thèm ghé mắt xem “nó” mang hình vuông hình tròn ra sao. Cô định ngày mai sẽ đem đến nhờ Hoài Tú trả lại cậu con bé, vì Phượng biết hộp kẹo này của Thiên cho chẳng phải của chị Đan Tâm như lời anh ta nói.
Bây giờ biết làm sao đây? không lẽ từ chối lời đề nghị của “Ông chuyên viên ăn uống” Trung trước mặt Nhã à.
- Xời ơi! Hộp kẹo đẹp quá trời! Chị Uyên thấy chưa? Vừa có hình thức lại chứa đựng cả nội dung thơm nức mũi. Ai như thằng cha Việt kiều rơm nào của chị, tặng mỗi cái bông hồng mà lại già mồm nói: “Biểu tượng của tình yêu bất tử”. Trong khi chưa được một buổi hoa đã héo queo.
Nhật Uyên sượng trân nhìn vội Nhã, anh làm như không nghe lời Trung, cứ ngắm nghiá hộp chocolat rồi chậm rãi nói:
- Tôi đã thấy món quà đặc biệt này rồi!
Cắn môi, Phượng thầm than “khổ” trong miệng. Chắc Nhã đã thấy hộp kẹo ở nhà của Thiên chớ không đâu khác. Đang còn hoang mang Phượng bỗng nghe anh nói tiếp:
- Ở bên Mỹ có một ngày gọi là “Ngày tình yêu”. Vào ngày đó, các chàng trai sẽ mua tặng người yêu những hộp Chocolat như vậy. Nhật Phượng đúng là người hạnh phúc vì chàng của Phượng rất am hiểu chuyện tình.
Trung gật gù:
- Anh chàng này Việt Nam đặc mà chơi điệu nghệ không thua Việt kiều. Anh thấy hắn ta được lắm đấy Phượng.
- Em đã nói không phải mà…
Nhật Uyên góp vào:
- Hồi xưa chị Thu cũng một sách như em. Chỉ hành ông Ân chạy tới chạy lui đưa đón dưới mưa, ba mẹ hỏi tới, chỉ toàn chối là không có, không yêu, không thương gì hết.
Thoáng thấy cái nhếch môi của Nhã, Phượng ức lòng muốn khóc. Cô đứng vội dậy:
- Nhờ mọi người thanh toán dùm em món quà tình yêu này. Em không đụng vào đâu, vì em chẳng có tí tình nào với chủ nhân hộp kẹo đó cả. Bây giờ em đi rước mẹ đây.
Nhật Trung trêu cô:
- Chạy từ từ, đừng giận quá mà lọt ổ gà đó nhe… gà mờ.
Phượng phóng xe ào ào qua con đường vắng, cô tức Thiên thì ít mà giận Nhã lại nhiều. Anh thừa biết cô yêu anh, nhưng anh vẫn đang tâm nói những lời trêu chọc cho hả cơn ghen.
Ghen à? Trời ơi! Nếu Nhã biết hộp Chocolat đó của Thiên, thì chắc anh sẽ không ghen đâu. Trái lại có thể anh chẳng bao giờ thèm nhìn đến cô nữa. Nhưng mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn của cô mà! Phượng đến nhà bác Hai thì mẹ cô đã đi xích lô về rồi. Phượng đành phóng xe bạt mạng trở về. It ra cô cũng phải nói được vài lời gì đó cho Nhã hiểu rằng cô hoàn toàn không muốn nhận gói quà đó. Ít ra cô cũng phải nói xa nói gần cho Nhã hiểu cô chứ!
Nhưng khi tới nhà. Nhật Phượng thấy đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn mỗi Nhật Trung ngồi ngoài sân hút thuốc, chờ mở cổng cho cô.
Phượng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Trung bước tới dẫn xe vào sân. Anh nghiêm túc:
- Tao hỏi thật! Mày không thích Thiên à?
- Không!
- Sao vậy?
- Tại em không thích chớ sao. Hỏi gì kỳ!
Trung búng điếu thuốc ra xa. Tàn lửa đỏ bừng lên rồi tắt lịm trong đám cỏ ướt sương đêm.
- Nhà này bao giờ cũng thế! Khó lòng xích lại gần nhau ghê. Tại mày ngốc nhất nhà, tao thấy lo mới hỏi, chớ có như bà Linh hay bà Uyên ai mà dám đến gần. Thì thôi… Mệt! Bà nào cũng quái quỷ như nhau.
Phượng rầu rĩ làm thinh. Cô không dám mở lời nói với Trung về Nhã. Cô không quen tâm sự với anh chị của mình và thấy xấu hổ… Biết anh Trung có thông cảm với cô hay không, hay lại la toáng lên, vì cô biết Trung chẳng ưa thích gì Nhã.
Cô lên tiếng:
- Em tưởng mọi người còn trong phòng khách chứ. Ai dè anh Nhã về rồi.
Trung cười khan:
- Anh ngồi đó, ông ta có trổ tài nói láo được đâu mà không về sớm.
- Bộ anh hay nói… láo lắm sao?
Vừa khóa cổng rào lại Trung vừa nói:
- Nói láo đây có nghĩa là tán hươu tán vượn, dây dưa ve vãn con gái, chớ không phải là nói dối. Anh ta tới đây làm gì, nếu không phải là để tán con gái nhà này.
Lời Trung nói làm Phượng mất bình tĩnh, cô kêu lên:
- Anh lại nhìn người ta bằng cái nhìn khe khắt. Em có nghe anh tán ai đâu nào?
- Sao lại không? Em lại nhìn anh ta bằng cái nhìn bênh vực. Anh ta… nói bằng cái nhìn đầy tình ý - với riêng ai anh ta muốn trổ mòi. Anh để ý thấy mắt Nhã làm việc suốt tối nay ấy chứ!
Phượng nhăn mặt:
- Em không tin!
- Nhưng phải cảnh giác. Anh từng biết ông Nhã quá mà!
Sực nhớ có lần Trung đã nói như vậy, Phượng hỏi tới:
- Anh biết cái gì mới được?
- Ơ thì biết về mối tình của anh ta hồi trước khi đi Canada. Cũng dữ dằn chớ chơi sao!
Nuốt nước bọt, Phượng nghe cổ mình khô khốc:
- Nhiều… lắm hả?
Nhật Trung lừ mắt:
- Hỏi chi vậy? Mày tò mò quá! Chỉ nên biết là tránh xa anh ta ra thì tốt hơn.
Phượng ấm ức:
- Vậy cũng la người ta. Bởi vậy…
- Bởi vậy sao chớ?
- Bởi vậy trong nhà này, khó ai gần ai lắm. Đụng chút là la, chớ không khi nào giải thích, động viên hay thông cảm với em út…
Nghe giọng giận dỗi của Phượng, Trung nhăn nhó:
- Còn mày! Hễ anh chị động tới là đã nhè, ai mà dám nói thêm cho ngập lụt nhà cửa. Mà em hỏi chi chuyện ông Nhã. Anh thấy Thiên được lắm đó. Hồi nãy tụi anh ngồi uống cà phê nói chuyện khá lâu. Tay đó sâu sắc lại già đời, có kinh nghiệm sống phong phú.
- Nhưng anh ta có yêu em đâu. Anh cứ khen hoài… coi chừng te hen đó!
Trung cười cười:
- Chẳng có thằng nào không yêu lại tốn công đeo đuổi. Tin anh đi, kẹo chocolat của hắn ngon thật, nhưng đâu phải vì vậy mà anh nói vào dùm hắn đâu.
Phượng vùng vằng:
- Em ghét anh ta lắm!
Nhật Trung nghiêm trang:
- Nhưng em cũng không ưa anh Nhã chứ?
- Ơ! Anh lại nói tầm bậy.
Phượng hốt hoảng kêu lên. Rồi cô xuống nước hỏi:
- Ông Thiên có nói gì… em hôn?
- Không! Nhưng đừng đánh trống lãng nữa. Em thích Nhã chớ gì? Nè! Anh nói rồi, Nhã không hợp với em đâu. Nói đúng ra, anh ta không hợp với bất cứ ai trong gia đình mình.
Để mặc Phượng đứng chết trân dưới hàng hiên, Trung nhỏ nhẹ:
- Vào ngủ đi. Khuya rồi!
Phượng bướng bỉnh:
- Em không vào, nếu anh chưa nói tại sao em với anh Nhã không hợp nhau.
- Muốn biết thì em lên hỏi anh Vi ấy! Nhã bây giờ khác xa Nhã ngày xưa rất nhiều. Anh ta còn dám tới nhà mình, nghĩ cũng hay!
Dứt lời Trung lững thững bước ra khóa cổng. Phượng lẽo đẽo theo sau:
- Nói cho em biết đi. Chuyện gì vậy? Tại sao vậy?
- Anh sẽ nói với điều kiện em phải quên anh ta đi!
Phượng ngạc nhiên và đau đớn mờ cả hai mắt. Cô run rẩy thốt lên:
- Nghiêm trọng dữ vậy à? Nói đi, tại sao?
- Anh ta từng theo đuổi chị Thu.
- Nhưng chị Thu khước từ vì chị yêu anh An!
- Đúng vậy!
Nhật Phượng bỗng thấy mình bình tĩnh lạ lùng:
- Vậy có gì quan trọng đến mức em phải quên anh ấy? Trong cuộc đời này chuyện tình chị duyên em là lẽ thường mà!
- Nhưng với gia đình mình, chuyện này không thường chút nào cả. Em phải quên Nhã cũng như quên câu chuyện đêm nay.
Phượng rối bời trong tuyệt vọng:
- Em không quên Nhã được khi những lời anh bắt buộc không thuyết phục được em. Em với ảnh rất hợp nhau…
- Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như em nghĩ, em chịu cho Nhã mượn hình dáng mình để yêu người khác sao?
- Em không tin anh Nhã đối với em như vậy. Em không thể tin.
Trung có vẻ giận:
- Nghĩa là em không tin anh chớ gì? Thôi được, để anh nói hết cho em biết. Chính vì ông Nhã mà chị Thu và anh An chia tay mặc dù hai người vẫn còn thương nhau.
Nhật Phượng kêu lên:
- Vô lý! Ảnh đi tính ra tám chín năm rồi. Trong khi chị Thu và anh An mới bỏ nhau chừng ba năm nay.
Lắc đầu thương hại, Trung lên giọng giải thích:
- Về sống với nhau cơm lành canh ngọt đâu có việc gì phải nói, lúc hờn giận rồi ghen tuông thì quá khứ lại đòi mở sống dậy. Nhã là một dĩ vãng đáng nguyền rủa nhất, anh ta trở về ghé vào thăm anh Vi. Lẽ là chỗ làm của bà Uyên để đổi đô la, tất vào công ty của bà Linh để xâm nhập thực tế. Hừ! Thật ra có trời mới biết ông ta muốn gì. Bây giờ lại lòi ra chuyện Nhã thường ghé chỗ con bé Hoài Tú…
Nói tới đây Trung chợt im bặt, Phượng chợt hiểu Thiên là người đã… mách lẻo với anh chuyện riêng tư của cô. Lúc này Phượng không còn tâm trí đâu để rủa xả Thiên, trái tim cô buốt nhức, đầu óc cô mụ mẫm với những lời anh Trung vừa rồi. Lẽ nào anh đến với em vì em có những nét giống chị Thu. Lẽ nào những lời yêu thương ngọt ngào đắm say kia là những lời nói dối. Em không làm sao tin được điều đó, chẳng qua anh Trung đã cường điệu hóa mọi việc vì anh có ác cảm với anh thôi!
Mí mắt nặng trĩu, Nhật Phượng chậm chạp hỏi anh trai:
- Tại sao vì anh Nhã mà chị Thu và anh An ly thân?
Trung ngần ngừ:
- Có thể anh An ghen khi chị Thu nhắc tới Nhã…
- Vô Lý! Anh An quan hệ tùm lum với các cô ca sĩ, các nữ khán giả ái mộ nên chị Thu chịu không nổi mới ly thân. Từ trước tới giờ trong nhà, ai cũng nghe chị nói như vậy, bây giờ có anh là nói khác. Em không tin!
Phát một cử chỉ thất vọng, Trung im lặng nhìn lên trời. Anh cố gắng suy nghĩ và cẩn thận chọn từng lời:
- Có những điều anh không thể nói ra hết để em tin. Vì chị Thu muốn dấu. Em biết rồi đó! Chị Thu cũng như em, như anh, như mọi người trong nhà - coi bí mật đời tư của riêng mình là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nhật Trung thở dài:
- Nhưng vì em, anh sẽ nói đúng như anh phải nói. Anh An cho rằng bé My My không phải là con mình…
Đột nhiên Phượng ngồi xuống ôm mặt. Trung biết cô đang bị kích động. Anh vội vã nói tiếp:
- Đó là nghi ngờ của anh. Điều anh muốn khuyên em là hãy nghĩ tới chị Thu và tình cảm gia đình.
Cặp lông mày xếch của Trung hơi nhướn lên:
- Và em cũng phải nghĩ tới bản thân. Em sẽ không bao giờ được hạnh phúc nếu em tiến tới xa hơn nữa với Nhã. Bây giờ em có thể khóc lóc vài ba tháng, nhưng em không phải chịu nỗi cay đắng trong suốt cuộc đời còn lại. Em nên nghe anh, hãy quên hắn đi!
Rõ ràng đó là câu kết thúc cuộc nói chuyện ngàn năm một thuở của hai anh em. Một câu kết thúc đáng sợ!
Phượng hoang mang bước vào sau Trung, cô đóng cửa phòng và bóp ống khóa. Phải chi người ta có thể khóa được trái tim và đoạn tuyệt với những tháng ngày đã sống dễ dàng như cô vừa khóa cửa nhỉ?
Tựa vào tường lạnh nhám. Phượng tưởng mình sắp chết đuối vì nỗi đau mỗi lúc một thấm dần… Phải quên, phải quên! Nhưng tại sao phải quên? Tại sao cô phải tin và phải nghe lời của anh Trung chứ? Anh ấy vừa kể một chuyện hoang đường đó mà! Phượng trấn an mình rồi bước lên lầu bằng những bước nhẹ nhàng dứt khoát.
Suốt thời gian qua cô không làm sao gặp được Nhã dù cô biết chắc anh đi Đà Lạt về lâu rồi.
Đã có một lần Phượng dẹp hết lòng tự cao, lẫn kiêu hãnh để tới nhà Thiên tìm Nhã. Lần này cô cũng gặp bộ mặt quỷ quái ranh ma khôn trước tuổi của Nguyệt. Thấy cô, nó chỉ hé vừa đủ cánh cổng để thò đầu ra cộc lốc:
- Cậu Nhã không có nhà, cậu Thiên cũng vậy! Tìm… thì cũng lựa giờ khác chứ!
Không đợi Phượng hỏi han nhắn gởi gì cả Nguyệt đóng sầm cánh cổng sát bít bưng lại như muốn thị uy với cô rằng ở đây nó là chủ.
Hôm đó Nhật Phượng giận run, cô tức tối vì cái câu thòng thêm “cậu Thiên cũng vậy” của Nguyệt. Nghĩa là sao chứ. Có thể đã có nhiều cô gái đến đây với cả Thiên lẫn Nhã, họ là hạng gái gì cô không dám nghĩ tới, nhưng để con bé Nguyệt quơ đũa cả nắm như vừa rồi thì Phượng nhục không sao chịu nổi. Cô muốn gặp Nhã để hỏi cho ra lẽ nhưng lời Thiên đã nói trước đây. Lẽ nào anh nỡ đùa với tình yêu đầu đời của em?
Dưới bếp vang lên tiếng Nhật Uyên hát thật vô tư yêu đời làm Phượng khốn khổ.
“Khi ta nói yêu lần đầu.
Ngôn từ chợt biến đi đâu.
Bao năm dùi mài sách vở.
Tình yêu chỉ cần một câu.
Tình đầu trái xanh chưa chín.
Chắt chiu ấp ủ để dành.
Tình đầu lá non nắng mới.
Ước vọng đầu đời tuổi xanh….
Tình dây không chuốc bùa ngãi.
Mà sao bỗng chốc si mê….
- Bà mà tình đầu hả? Uyên? Nghe bà hát tui muốn nóng lạnh quá!
- Vô duyên như mày sao con gái nó mê được cũng hay đấy Trung?
Giọng Trung tửng tửng:
- Em chỉ vô duyên khi nói thật. Với con gái thì ít gã đàn ông nào nói thật lắm. Nhất là em, bởi vậy em lúc nào cũng “Hữu duyên đối diện thấy thương liền” hết. Chị Uyên à! Đời nay người ta thích nghe nói dối, thích được phỉnh phờ, bởi vậy em giai của chị lúc nào cũng có giá hết.
Phượng nhăn mặt trở nghiêng người, anh Trung nói đúng đó! Ai cũng thích nghe những lời phỉnh phờ. Tiếc thay những lời nói dối ta thường nghe là những lời nói dối không nhận ai. Vậy thì giữa Thiên và Nhã ai là người nói thật?
Phượng nghe đầu mình buốt nhức, trái tim rối bời vì những hoài nghi. Cô không nghĩ Nhật Uyên có… gì với Nhã, vì dạo này chị cô đã trở lại với Sơn, anh chàng từng bị chê là cù lần nhưng dai dẳng đeo đuổi Uyên cũng đã ba bốn năm. Hai người lại quấn quýt như thuở ban đầu.
Hôm ăn cơm ở nhà Đan Tâm về, Phượng chưa thắc mắc gì thì Uyên đã nói trước:
- Chị chờ anh Sơn ở đầu ngõ nhà bạn anh, ai ngờ gặp bà Đan Tâm. Sao? Ăn cơm khách ngon không?
Nhìn gương mặt không chút gì dối trá của Uyên, Phượng bèn gật đầu đáp bừa:
- Ngon! Vì cậu Hoài Tú lịch sự lắm! Ông ta tiếp thức ăn cho em liên tục.
Phượng nhớ lúc đó Uyên đã phán một câu:
- Ông Thiên thuộc loại cậu trời than mà hôm nay cũng chịu khó galang. Phải cần cảnh giác đấy nhỏ!
Bữa đó Phượng không để ý lời của Uyên, nhưng hôm nay cô chợt thắc mắc: Tại sao chị Uyên lại biết Thiên. Anh ta tới đây mỗi một lần và lần ấy không có chị Ở nhà. Vậy là… đã có lần Uyên tới nhà anh để tìm Nhã. Điều đó cũng đâu có gì quan trọng, vì Uyên vẫn nói rằng rầt thường gặp Nhã kia mà! Rõ ràng Thiên đã lợi dụng mối quan hệ của hai người để đặt điều nói xấu Nhã nhằm chia rẽ cô và anh. Đúng là Thiên sẵn sàng bôi nhọ bạn để ve vãn người yêu của bạn.
Suốt thời gian vừa rồi. Phượng đã đưa ra bao nhiêu giả thiết để nguyền rủa Thiên và để bênh vực Nhã, nhưng lòng cô vẫn nặng như chì với biết bao câu hỏi tại sao, tại sao. Cuối cùng cô vẫn không thôi nghi ngờ tình yêu của anh và không ngớt căm ghét miệng mồm rắn độc của Thiên:
- Ôi! Vì sao không đến với em. Hỡi anh
Lăn một vòng trên giường với cái gối ôm quen thuộc. Phượng mở to mắt khi thấy Uyên đang hất hàm nhìn mình.
- Ê! Phượng! Cậu con bé Hoài Tú tới hỏi thăm kết quả thi cử của em kìa!
- Chị nói em chưa về!
- Này! Này! Chị không quen nói láo, còn em, chị nhớ em cũng đâu hay vờ vĩnh, làm màu làm mè. Người ta có lòng, mình không nghĩ tới là mang tội đó.
Phượng ngồi dậy càu nhàu:
- Hôm nay chị nói chuyện hiền lành chẳng khác các soeur trong dòng tu kín. Em xuống để yêu cầu anh ta về cho rãnh, chớ không phải là sợ ba cái tội lỗi chị vừa nói đâu. Em cần phải cảnh giác như chị từng khuyên mà!
Bước tới gần phòng khách, Phượng hơi hẫng khi thấy Thiên và Trung đang đứng dậy như sắp đi đâu.
Thiên cười. Bỗng dưng Phượng lúng túng trước vẻ tự nhiên của anh:
- Mẹ bé Tú gởi Chocolat cho Phượng. Tôi có bổn phận mang tới tận nơi. Bây giờ xong trách nhiệm rồi tôi và Trung đi đánh bida được chứ?
Phượng hấp tấp hỏi tới:
- Không có ai nhắn gì tôi sao?
Nhìn bộ tịch cố nhíu mày để tập trung trí nhớ của Thiên. Phượng nóng hộ. Tại sao lúc nào anh ta cũng đùa được hết kìa?
Thiên cố tình lắc đầu một cách chậm chạp, khi bước theo Trung được vài ba bước, anh mới quay lại nói:
- À! Có chứ! Bé Tú nhắn cô Phượng thi xong tới nhà bé gấp. Vậy mà tôi lại quên.
Phượng nuốt nỗi nghẹn xuống. Thiên đúng là… là… Đang còn tìm một từ tệ nhất để gán cho Thiên, thì cô nghe tiếng Nhật Linh khẽ khàng vang lên sau lưng:
- Hắn ta khéo đấy chứ! Biết ngay em thi xong để tới thăm hỏi. Xem chừng em có phước hơn con Uyên, vì nó cứ đứng núi này trong núi nọ mãi.
Ngồi trên ghế Phượng làm thinh… Sao tự nhiên hôm nay bà… cóc lại mở miệng nói những lời trật lất thế nhỉ? Hình như có điều gì đó làm chị Linh vui hơn thường ngày?
Đúng nhất thì phải nói dạo này chị Linh trẻ trung yêu đời hơn trước đây. Đã có nhiều lần ngồi học bài, Phượng để ý thấy Linh thẫn thờ mơ mộng bên cửa sổ như trông đợi ai đó.
Anh Trung đã nháy mắt và bỏ nhỏ với cô rằng:
- Ê! Bà… bức tượng đá nhà mình đã có người bước tới gần, vái trời hắn ta đừng trợt ngã vì rêu phong trơn trợt phủ bám bên ngoài.
Biết rằng Trung độc mồm nhưng thâm tâm cô, Phượng cũng vái sao chị Linh đang có một… ai đó trong trái tim để ít ra chị ấy cũng cởi mở, quan tâm đến người khác như bây giờ đang quan tâm tới cô.
Anh Trung đã nháy mắt và bỏ nhỏ với cô rằng:
- Ê! Bà… bức tượng đá nhà mình đã có người bước tới gần, vái trời hắn ta đừng trợt ngã vì rêu phong trơn trợt phủ bám bên ngoài.
- Chocolat loại đặc biệt! Chị không nghĩ là anh chàng này có tâm hồn… ăn uống, nhưng sao lần nào tới cũng không bánh kem thì kẹo? Hắn ta rành “gu” của em đấy chứ! Vẫn thường gặp nhau ở nhà Hoài Tú chớ gì?
E dè nhìn bà chị khó tính. Phượng định đính chính là không có gì, nhưng sự đối kháng rất tự nhiên của cô lại xúi cô nói khác đi.
- Em nghĩ mình không phải là học sinh phổ thông…
Nhật Linh nghiêng người nghiêm khắc:
- Và anh ta cũng qua rồi thời sinh viên? Chà! Cao giá và cừu non! Phải thận trọng đó!
Phượng bướng:
- Em vẫn thận trọng từ trước tới giờ chớ đâu đợi tới hôm nay để nghe chị nhắc
Linh nhún vai. Hai chị em im lặng với nỗi niềm riêng của mình. Phượng đoán chừng Linh muốn tâm tình gì đó, nhưng bản tính lạnh lùng khép kín cộng thêm uy quyền của một phó giám đốc làm Linh ngần ngừ không nói được với em gái mình.
Nhật Phượng dè dặt mở lời:
- Bữa nay chị không đi học hả?
- Hết khóa rồi! Nghĩ xả hơi vài tuần.
- Làm việc suốt ngày căng thẳng, chị học thêm không mệt sao? Em mà như chị, để thời gian đó đi chơi cho thảnh than.
Giọng Linh đều đủ cam phận:
- Em khác, chị khác. Chị lớn tuổi rồi, biết đi chơi với ai?
- Tại chị nghĩ vậy, chớ chị Uyên nhỏ hơn chị mỗi một tuổi chớ mấy. Chị cứ đi chơi ào ào, bạn bè nhộn nhịp có sao đâu? Không đi chơi không quen… ai được đâu. Một mình hoài buồn chết.
Linh gượng cười nói lảng đi:
- Đi chơi cũng không có ai. Chuyện duyên số hơi đâu em lo! À! Thi làm bài được hết không?
- Được gần hết! Mà chị Linh nè.
- Gì?
Thấy Linh ngó mình với đôi mắt cảnh giác, Phượng chợt hết hứng tìm hiểu trái tim lạnh của bà chị, cô cộc lốc:
- Một lát ai đi rước mẹ vậy?
- Thì em hay thằng Trung cũng được.
- Sao chị không đi?
- À! … chậc! Chị mệt quá!
- Bộ em… khỏe à? Mới thi xong, chưa ăn cơm.
- Có chocolat cần gì tới cơm.
Nghe giọng nói đùa, nhưng nhìn thì gương mặt Linh lại lạnh tanh, Phượng khó chịu. Cô cáu lên:
- Chocolat có dính dáng gì tới em. Đợi… thằng chả đánh bida với anh Trung xong, em sẽ trả lại cho bỏ ghét.
Nói xong cô vào bếp giở lồng bàn ra ăn cơm. Thức ăn nguội lạnh làm Phượng nhói lên, nhói xuống, cô nhớ chuyện Nhã mời cô Tường Vân nào đó đi ăn cơm tiệm mà chua xót. Với anh, cô chưa khi nào được có những phút riêng tư ăn cùng như Nhã đã dành cho người ta. Tại Phượng là một con bé lóc chóc chưa đặt một địa vị nào trong xã hội, hay tại vì anh yêu cô thật tình nên quên nghĩ tới những chuyện… tầm thường nhưng cũng rất cần thiết đó?
Suy đi nghĩ lại. Phượng thấy mình có được gần gũi Nhã là bao, anh luôn là người chủ động trong việc gặp nhau. Chỉ ngồi bên anh vài lần trong các capheteria ấm cúng, sang trọng là Phượng đã hạnh phúc lắm rồi, cô không đòi hỏi gì hơn vì cô nghĩ Nhã luôn luôn là người chừng mực, anh biết giữ tình yêu trong sáng của hai người. Anh là người yêu và cũng là người anh thân thương của riêng cô từ thuở nào, anh có trách nhiệm với tình yêu của mình, anh không hề vội vã vì Phượng vẫn còn bé, anh không cần tốn thời gian đeo đuổi vì anh đã nắm được trái tim cô, anh biết rằng duy nhất anh là người đàn ông cô yêu.
Phượng thở dài buông đũa xuống. Tại sao cô phải lệ thuộc vào người khác đến khổ như vậy chứ? Cô cứ phải trông chờ đợi đến bao giờ? Bất chợt Nhật Phượng nhớ lời… dỏm dắt của Thiên. Nhã là người từng xa quê bảy, tám năm dài, rồi anh sẽ lại ra đi vì bây giờ gia đình anh có ở đây đâu. Cô và anh chưa ràng buộc nhau bởi bất cứ mối liên hệ nào ngoài lời tỏ tình mong manh của anh. Mà lời nói thì gió thoảng mây bay. Có lẽ đã đến lúc buộc Nhã phải danh chánh ngôn thuận tiến tới nói chuyện với gia đình rồi. Nếu anh thật sự yêu cô thì đó là việc làm đúng chớ có gì phải ngần ngại.
Chậm chạp dọn bát dĩa dơ vào thau, cô bắt đầu rửa. Ba cô ở lại Long An với ông bà nội, hai ông tướng Minh và Trung tha hồ đi hoang. “Đi hoang” là từ mẹ cô dùng để mắng hai cậu con trai cưng khi cả hai đi suốt đêm không về nhà.
Anh Minh thì lầm lì làm thinh còn anh Trung thì viện lý do này nọ, rốt cuộc trong nhà cũng không ai biết hai người làm gì, ở đâu vào những đêm đó. Hai ông ấy thì già đời quá rồi, làm sao có chuyện đi lạc mà lo, ý Phượng muốn đề cập vấn đề riêng tư kia… Rõ ràng anh, chị em cô ai cũng muốn dấu kỹ con người thật của mình. Tại sao vậy kìa? Phượng không hiểu nổi, nhưng bản thân cô, cô cũng đâu muốn để lộ ra cô đang yêu ai, đi chơi ở nơi nào, có thèm tâm sự nhưng chỉ thích tâm sự với bạn bè chớ không thích tỉ tê với anh chị trong nhà. Có lẽ trong gia đình này ai cũng là người tự lập và bươn chải giỏi trong mọi tình huống nên không cần sự giúp đỡ góp ý của kẻ khác.
Bước vào phòng giữa, Phượng mở ti vi xem để giết thời gian. Con người ta cũng lạ! Mới sáng nay Phượng còn nghĩ khi thi xong, việc đầu tiên là cô sẽ về nhà tắm cho thật mát rồi ôm gối ngủ một giấc quên đời, để bù những đêm gật lên gật xuống ngồi giữ quyển vở, nhưng bây giờ cô tỉnh như sáo, buồn ngủ là chuyện của hôm qua, hôm kia, không chừng tối nay cô lại thao thức khi tâm trí quá thảnh thơi còn trái tim thì quá nặng nề.
Chương trình ti vi đêm nay quá là nghèo nàn tệ nhất. Ngồi xem mục từ giới thiệu trên đài, mà cô chợt cười một mình khi nhớ gương mặt nhăn nhó của Trung. Anh cằn nhằn cứ như rằng: “Riết rồi hết dám xem ti vi với bạn gái, nhất là bạn gái mới quen. Vì một đêm không đoán được người ta quảng cáo bao nhiêu loại… băng vệ sinh phụ nữ để các đấng anh hào biết trước mà né cho khỏi xui”.
Lúc nghe Trung cằn nhằn, Uyên đã hợm hỉnh đùa:
- Té ra mày cũng sợ bi “kẹt” à. Thế mày “kẹt” mấy lần rồi. Và “kẹt” với loại băng nào?
Phượng chưa kịp cười hùn với chị Uyên khi thấy anh Trung thộn mặt ra ngớ, thì đã nghe giọng chị Linh rít lên:
- Thôi dẹp ba câu đùa bá láp ấy đi! Rẻ tiền quá!
Vốn kiêng mặt Nhật Linh, nhưng hôm ấy Trung cũng không nhịn để đốp chát lại:
- Tui em sinh sau đẻ muộn nên rẻ tiền hơn đồ cổ là phải rồi!…
Vậy đó! Chị Linh hình như không biết đùa, và Phượng thấy mình có cố gắng cỡ nào cũng không thể gần gũi chị ấy nhiều hơn nữa được…
Ngã người ra ghế bố, Phượng theo dõi màn hình một cách lơ đãng, những hình ảnh màu sắc nhẹ nhàng cùng các âm thanh ả ơi của điệu ca mau chóng đưa cô vào giấc ngủ không mộng mị.
Phượng bừng tỉnh khi bị Nhật Uyên kéo chăn:
- Dậy đi rước mẹ về Phượng!
Cô cự nự:
- Chị với chị Linh làm gì không đi?
- Bận có khách. Anh Nhã tới chơi nãy giờ.
Phượng tỉnh ngủ hẳn:
- Ai chứ?
- Anh Nhã, bạn anh Vi hồi đó đó…
Trời ơi! Vậy mà mình mê ngủ không hay gì cả. Nhật Phượng ngồi dậy:
- Sao chị không kêu em?
Giọng Uyên lạ lùng:
- Bộ anh là bạn mày sao mà kêu?
- Nhưng… anh Nhã cũng không phải là bạn chị.
- Thì nãy giờ tao làm người giúp việc lo pha trà bưng nước chớ có ngồi làm bà chủ tiếp khách đâu. Để cho bà Linh ngồi nói chuyện với Việt kiều mới xứng!
Nhật Phượng chẳng để ý điệu bộ hờn dỗi của Nhật Uyên, cô như mở cờ trong bụng khi sung sướng nghĩ rằng “Cuối cùng anh cũng đã đến vì yêu em”.
Bước xuống bếp rửa mặt, Phượng nheo mắt với mình trong gương rồi đi lên phòng khách.
Nhã đón cô bằng nụ cười tươi và cái nhìn chỉ riêng anh mới có. Ánh mắt anh âu yếm vờn lên gương mặt hơi ửng hồng của Phượng:
- Trông Phượng ốm hơn so với hôm gặp… ở nhà Nhật Vi. Chắc lo học thi dữ lắm phải không?
- Dạ! Em vừa học vừa trông dài cả cổ.
Linh nhíu mày:
- Trông cái gì dài cổ vậy Phượng?
Phượng gãi gãi đầu:
- Ý em muốn nói với anh Nhã là mấy hôm trước em vừa học vừa trông tới ngày thi. Ngày đó đáng sợ thật, nhưng muốn thi đậu thì đừng sợ. Vì có trông hay không, ngày ấy dứt khoát cũng sẽ đến.
Nhã nhìn Linh một cái rồi quay sang Phượng, anh trầm giọng:
- Ngày ấy đã tới rồi.
Và nhìn Phượng, anh thừa biết cô bé đang rất hài lòng.
Cố nén niềm vui xuống, Phượng phụng phịu:
- Em chỉ hơi hơi hài lòng thôi. Vì em còn phải chờ kết quả nữa.
Nhã bật cười tự tin:
- Kết quả sẽ rất tốt! Anh bảo đảm đó!
Nhật Linh góp lời vào:
- Sao anh dám chắc như vậy? Con bé này là gà xước, ngồi đâu gục đó, học ít ngủ nhiều. Anh thấy không? Mới giờ này đã đánh một giấc rồi. Y như gà!…
Phượng xụ mặt:
- Tự nhiên khai xấu em. Đây rồi tiếng dữ đồn tới… Canada cho chị vừa lòng!
Nhã vội giảng hòa:
- Nhật Linh đùa một chút mà Phượng đã giận rồi. Đúng là công chúa út có khác!
Định nói với Nhã là chị Linh không biết đùa đâu, nhưng khôn hồn sao Phượng kịp giữ mồm lại. Cô ngồi bẻ tay và biết mình với Nhã chỉ có thể ngầm trao nhau những ánh mắt nhung nhớ nồng nàn thôi.
Nhật Linh sửa lại cách ngồi và hỏi:
- Anh Nhã thấy ngôi nhà này có khác gì xưa không?
Nhã ngước mắt nhìn quanh, cái nhìn của anh không có vẻ ước lượng đánh giá mà đong đầy xúc cảm. Anh như đang chìm khuất trong kỷ niệm xa xăm nào đó.
Mãi một lúc sau anh mới giật mình rồi vội vã nói khi thấy mọi người đang chờ đợi.
- Đương nhiên tất cả đều đổi thay. Anh nhớ hồi đó ở gần bể cửa sổ có để ba bốn chậu xương rồng. Có một cây xương rồng tròn như quả bí đỏ rất nhiều gai, Nhật Trung thường gọi nó là hành tinh gai góc của chàng hoàng tử trong chuyện “Hoàng Tử Bé” mà Thu rất mê.
Nhật Uyên gật gù:
- Nhớ dai thật! Chị Thu đi lấy chồng và mang theo cái… tình chậu gai góc ấy rồi. Vì trong nhà này ngoài chị ra, không ai thích thứ cây toàn là gai mà không có lá ấy cả.
Giọng Nhã trầm hẳn xuống:
- Xương rồng là loại hoa đặc biệt chỉ có gai và hoa. Có lẽ số phận Nhật Thu cũng độc đáo như loại cây cô ấy thích.
Nhật Linh dửng dưng nói như nói về người xa lạ:
- Số phận của chị do chị chọn, trong nhà tụi em nào dám có ý kiến gì, bây giờ khổ, chị Thu cũng không trách ai được.
Tự nhiên Nhật Phượng khó chịu trước cách nói của hai bà chị. Cô thoáng thấy Nhã vướng chút gì như muộn phiền. Phượng đã từng tâm sự cùng anh rằng ở gia đình cô, mọi người rất vô tình với nhau, nhưng có lẽ anh không tưởng tượng được mức đó vô tình đó tới đâu, bây giờ nghe Nhật Uyên và Nhật Linh nói ra suy nghĩ của mình về chị Thu, chắc anh mới hình dung cô đã từng cô đơn như thế nào để bày tỏ thương cảm bằng ánh mắt thiết tha kia.
Còn Nhật Uyên với Nhật Linh mới thật là kỳ! Hai chị và Nhã chưa đủ thân tình như Phượng, sao lai đi nói về chị Thu như vậy chứ? Đành rằng đó là sự thật, nhưng có cần nhắc tới người vắng mặt với khách theo kiểu trên không?
- Coi chừng trời sẽ mưa to, vì bữa nay bà Linh nói nhiều quá!
- Phượng đi rước mẹ đi!
Tiếng Nhật Linh nhẹ nhàng cất lên như vừa nhắc nhở vừa ra lệnh làm Phượng… ức trong lòng. Hừm! Nếu biết Nhã tới vì ai thì chị Linh đã không sai bảo một cách bất lịch sự như thế này đâu.
Biết là không thể nạnh chuyện này với người khác, Phượng hoãn binh:
- Còn sớm mà chị Linh!
- Mẹ dặn bảy giờ rưỡi đến rước, bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi, sớm gì mà sớm.
- Nhưng ít ra vẫn còn sớm so với em phải không anh Nhã?
Phượng muốn khóc khi nghe anh vô tư trả lời:
- Đi sớm về sớm. Anh sẽ ngồi chơi tới lúc Phượng chở bác về mà.
Tức giận cô nói lẫy:
- Anh nên về thì hơn, vì thế nào trời cũng mưa to.
Nhật Linh chau mày:
- Sao em biết sắp mưa mà nói kỳ vậy?
Chỉ chờ Linh rơi vào bẫy là Phượng sáp lại ngay. Tủm tỉm với vẻ thích chí, cô cao giọng:
- Em nghe cóc mở miệng nãy giờ.
Nhật Uyên cười thành tiếng, cô bảo:
- Đi cho rồi đi chị… cả, ở đó láp ráp coi chừng ăn đòn đấy!
Ngước mắt nhìn Phượng, Linh nói như đang ra lệnh cho nhân viên của mình:
- Chìa khóa xe trong túi xách, vào lấy và đi kẻo mưa đúng như em tiên đoán.
Liếc vội Nhã một cái để tìm ánh mắt cảm thông, nhưng Phượng thất vọng khi nhận ra anh đang mãi mê nhìn về phiá bệ cửa sổ nơi ngày xưa để mấy chậu xương rồng anh An tặng chị Thu. Có cái gì đó lạ lùng toát ra từ anh, Phượng ngỡ ngàng đôi chút không hiểu sao lúc đó đôi chân cô tự động bước vào nhà trong để lấy chìa khóa của Nhật Linh.
Tối nay anh đến đây vì em hay vì ai hở Nhã?
Bước lại gương, cô nhìn kỹ mình lần nữa, rồi chậm chạp chải mái tóc dài quá vai, màu nâu mềm như tơ. Cô có giống Nhật Thu không nhỉ? Trong gia đình và cả trong dòng họ cô, ai cũng công nhận chị Thu là người đẹp nhất, chị Uyên còn thua xa lắm, sao lọ lem lọ nghẹ như cô dám giống nhỉ? Ngoại trừ mái tóc màu nâu hạt dẻ ra Phượng và là Phượng gà xước. Giống chị Thu thì hãnh diện vì đẹp, nhưng cuộc đời chị ấy sóng gió quá!
Lấy cái áo ấm bằng len màu rêu da khoác vào người, Phượng trở ra. Anh Trung đã về và đang cười hà hà với Nhã, thấy cô anh nói ngay:
- Anh chàng của em khá lắm! Chơi bida thuộc loại cừ, nói chuyện cũng sâu sắc khôn ngoan. Anh sếp hắn vào loại gà đá hăng!.
Bất ngờ và bối rối vì có mặt Nhã, giọng Phượng lạc hẳn đi:
- Không phải của em à nghen! Anh nói ẩu hông hà, em ghét hắn ta số một.
Nhật Trung xua tay:
- Rồi, rồi, không phải của em, nói thì phải nhớ, bây giờ lấy chocolat ra đãi anh Nhã chứ?
Uyên tán đồng:
- Đúng rồi! Nãy giờ có Chocolat mà quên. Nhờ có… chuyên gia ăn uống về mới nhớ, chị khui thử coi kẹo của kẻ mà nhỏ Phượng ghét ngon cở nào.
Nhìn hộp kẹo Uyên đặt xuống bàn Phượng làm thinh. Từ lúc Thiên đem tới đến giờ, cô chưa thèm ghé mắt xem “nó” mang hình vuông hình tròn ra sao. Cô định ngày mai sẽ đem đến nhờ Hoài Tú trả lại cậu con bé, vì Phượng biết hộp kẹo này của Thiên cho chẳng phải của chị Đan Tâm như lời anh ta nói.
Bây giờ biết làm sao đây? không lẽ từ chối lời đề nghị của “Ông chuyên viên ăn uống” Trung trước mặt Nhã à.
- Xời ơi! Hộp kẹo đẹp quá trời! Chị Uyên thấy chưa? Vừa có hình thức lại chứa đựng cả nội dung thơm nức mũi. Ai như thằng cha Việt kiều rơm nào của chị, tặng mỗi cái bông hồng mà lại già mồm nói: “Biểu tượng của tình yêu bất tử”. Trong khi chưa được một buổi hoa đã héo queo.
Nhật Uyên sượng trân nhìn vội Nhã, anh làm như không nghe lời Trung, cứ ngắm nghiá hộp chocolat rồi chậm rãi nói:
- Tôi đã thấy món quà đặc biệt này rồi!
Cắn môi, Phượng thầm than “khổ” trong miệng. Chắc Nhã đã thấy hộp kẹo ở nhà của Thiên chớ không đâu khác. Đang còn hoang mang Phượng bỗng nghe anh nói tiếp:
- Ở bên Mỹ có một ngày gọi là “Ngày tình yêu”. Vào ngày đó, các chàng trai sẽ mua tặng người yêu những hộp Chocolat như vậy. Nhật Phượng đúng là người hạnh phúc vì chàng của Phượng rất am hiểu chuyện tình.
Trung gật gù:
- Anh chàng này Việt Nam đặc mà chơi điệu nghệ không thua Việt kiều. Anh thấy hắn ta được lắm đấy Phượng.
- Em đã nói không phải mà…
Nhật Uyên góp vào:
- Hồi xưa chị Thu cũng một sách như em. Chỉ hành ông Ân chạy tới chạy lui đưa đón dưới mưa, ba mẹ hỏi tới, chỉ toàn chối là không có, không yêu, không thương gì hết.
Thoáng thấy cái nhếch môi của Nhã, Phượng ức lòng muốn khóc. Cô đứng vội dậy:
- Nhờ mọi người thanh toán dùm em món quà tình yêu này. Em không đụng vào đâu, vì em chẳng có tí tình nào với chủ nhân hộp kẹo đó cả. Bây giờ em đi rước mẹ đây.
Nhật Trung trêu cô:
- Chạy từ từ, đừng giận quá mà lọt ổ gà đó nhe… gà mờ.
Phượng phóng xe ào ào qua con đường vắng, cô tức Thiên thì ít mà giận Nhã lại nhiều. Anh thừa biết cô yêu anh, nhưng anh vẫn đang tâm nói những lời trêu chọc cho hả cơn ghen.
Ghen à? Trời ơi! Nếu Nhã biết hộp Chocolat đó của Thiên, thì chắc anh sẽ không ghen đâu. Trái lại có thể anh chẳng bao giờ thèm nhìn đến cô nữa. Nhưng mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn của cô mà! Phượng đến nhà bác Hai thì mẹ cô đã đi xích lô về rồi. Phượng đành phóng xe bạt mạng trở về. It ra cô cũng phải nói được vài lời gì đó cho Nhã hiểu rằng cô hoàn toàn không muốn nhận gói quà đó. Ít ra cô cũng phải nói xa nói gần cho Nhã hiểu cô chứ!
Nhưng khi tới nhà. Nhật Phượng thấy đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn mỗi Nhật Trung ngồi ngoài sân hút thuốc, chờ mở cổng cho cô.
Phượng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Trung bước tới dẫn xe vào sân. Anh nghiêm túc:
- Tao hỏi thật! Mày không thích Thiên à?
- Không!
- Sao vậy?
- Tại em không thích chớ sao. Hỏi gì kỳ!
Trung búng điếu thuốc ra xa. Tàn lửa đỏ bừng lên rồi tắt lịm trong đám cỏ ướt sương đêm.
- Nhà này bao giờ cũng thế! Khó lòng xích lại gần nhau ghê. Tại mày ngốc nhất nhà, tao thấy lo mới hỏi, chớ có như bà Linh hay bà Uyên ai mà dám đến gần. Thì thôi… Mệt! Bà nào cũng quái quỷ như nhau.
Phượng rầu rĩ làm thinh. Cô không dám mở lời nói với Trung về Nhã. Cô không quen tâm sự với anh chị của mình và thấy xấu hổ… Biết anh Trung có thông cảm với cô hay không, hay lại la toáng lên, vì cô biết Trung chẳng ưa thích gì Nhã.
Cô lên tiếng:
- Em tưởng mọi người còn trong phòng khách chứ. Ai dè anh Nhã về rồi.
Trung cười khan:
- Anh ngồi đó, ông ta có trổ tài nói láo được đâu mà không về sớm.
- Bộ anh hay nói… láo lắm sao?
Vừa khóa cổng rào lại Trung vừa nói:
- Nói láo đây có nghĩa là tán hươu tán vượn, dây dưa ve vãn con gái, chớ không phải là nói dối. Anh ta tới đây làm gì, nếu không phải là để tán con gái nhà này.
Lời Trung nói làm Phượng mất bình tĩnh, cô kêu lên:
- Anh lại nhìn người ta bằng cái nhìn khe khắt. Em có nghe anh tán ai đâu nào?
- Sao lại không? Em lại nhìn anh ta bằng cái nhìn bênh vực. Anh ta… nói bằng cái nhìn đầy tình ý - với riêng ai anh ta muốn trổ mòi. Anh để ý thấy mắt Nhã làm việc suốt tối nay ấy chứ!
Phượng nhăn mặt:
- Em không tin!
- Nhưng phải cảnh giác. Anh từng biết ông Nhã quá mà!
Sực nhớ có lần Trung đã nói như vậy, Phượng hỏi tới:
- Anh biết cái gì mới được?
- Ơ thì biết về mối tình của anh ta hồi trước khi đi Canada. Cũng dữ dằn chớ chơi sao!
Nuốt nước bọt, Phượng nghe cổ mình khô khốc:
- Nhiều… lắm hả?
Nhật Trung lừ mắt:
- Hỏi chi vậy? Mày tò mò quá! Chỉ nên biết là tránh xa anh ta ra thì tốt hơn.
Phượng ấm ức:
- Vậy cũng la người ta. Bởi vậy…
- Bởi vậy sao chớ?
- Bởi vậy trong nhà này, khó ai gần ai lắm. Đụng chút là la, chớ không khi nào giải thích, động viên hay thông cảm với em út…
Nghe giọng giận dỗi của Phượng, Trung nhăn nhó:
- Còn mày! Hễ anh chị động tới là đã nhè, ai mà dám nói thêm cho ngập lụt nhà cửa. Mà em hỏi chi chuyện ông Nhã. Anh thấy Thiên được lắm đó. Hồi nãy tụi anh ngồi uống cà phê nói chuyện khá lâu. Tay đó sâu sắc lại già đời, có kinh nghiệm sống phong phú.
- Nhưng anh ta có yêu em đâu. Anh cứ khen hoài… coi chừng te hen đó!
Trung cười cười:
- Chẳng có thằng nào không yêu lại tốn công đeo đuổi. Tin anh đi, kẹo chocolat của hắn ngon thật, nhưng đâu phải vì vậy mà anh nói vào dùm hắn đâu.
Phượng vùng vằng:
- Em ghét anh ta lắm!
Nhật Trung nghiêm trang:
- Nhưng em cũng không ưa anh Nhã chứ?
- Ơ! Anh lại nói tầm bậy.
Phượng hốt hoảng kêu lên. Rồi cô xuống nước hỏi:
- Ông Thiên có nói gì… em hôn?
- Không! Nhưng đừng đánh trống lãng nữa. Em thích Nhã chớ gì? Nè! Anh nói rồi, Nhã không hợp với em đâu. Nói đúng ra, anh ta không hợp với bất cứ ai trong gia đình mình.
Để mặc Phượng đứng chết trân dưới hàng hiên, Trung nhỏ nhẹ:
- Vào ngủ đi. Khuya rồi!
Phượng bướng bỉnh:
- Em không vào, nếu anh chưa nói tại sao em với anh Nhã không hợp nhau.
- Muốn biết thì em lên hỏi anh Vi ấy! Nhã bây giờ khác xa Nhã ngày xưa rất nhiều. Anh ta còn dám tới nhà mình, nghĩ cũng hay!
Dứt lời Trung lững thững bước ra khóa cổng. Phượng lẽo đẽo theo sau:
- Nói cho em biết đi. Chuyện gì vậy? Tại sao vậy?
- Anh sẽ nói với điều kiện em phải quên anh ta đi!
Phượng ngạc nhiên và đau đớn mờ cả hai mắt. Cô run rẩy thốt lên:
- Nghiêm trọng dữ vậy à? Nói đi, tại sao?
- Anh ta từng theo đuổi chị Thu.
- Nhưng chị Thu khước từ vì chị yêu anh An!
- Đúng vậy!
Nhật Phượng bỗng thấy mình bình tĩnh lạ lùng:
- Vậy có gì quan trọng đến mức em phải quên anh ấy? Trong cuộc đời này chuyện tình chị duyên em là lẽ thường mà!
- Nhưng với gia đình mình, chuyện này không thường chút nào cả. Em phải quên Nhã cũng như quên câu chuyện đêm nay.
Phượng rối bời trong tuyệt vọng:
- Em không quên Nhã được khi những lời anh bắt buộc không thuyết phục được em. Em với ảnh rất hợp nhau…
- Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như em nghĩ, em chịu cho Nhã mượn hình dáng mình để yêu người khác sao?
- Em không tin anh Nhã đối với em như vậy. Em không thể tin.
Trung có vẻ giận:
- Nghĩa là em không tin anh chớ gì? Thôi được, để anh nói hết cho em biết. Chính vì ông Nhã mà chị Thu và anh An chia tay mặc dù hai người vẫn còn thương nhau.
Nhật Phượng kêu lên:
- Vô lý! Ảnh đi tính ra tám chín năm rồi. Trong khi chị Thu và anh An mới bỏ nhau chừng ba năm nay.
Lắc đầu thương hại, Trung lên giọng giải thích:
- Về sống với nhau cơm lành canh ngọt đâu có việc gì phải nói, lúc hờn giận rồi ghen tuông thì quá khứ lại đòi mở sống dậy. Nhã là một dĩ vãng đáng nguyền rủa nhất, anh ta trở về ghé vào thăm anh Vi. Lẽ là chỗ làm của bà Uyên để đổi đô la, tất vào công ty của bà Linh để xâm nhập thực tế. Hừ! Thật ra có trời mới biết ông ta muốn gì. Bây giờ lại lòi ra chuyện Nhã thường ghé chỗ con bé Hoài Tú…
Nói tới đây Trung chợt im bặt, Phượng chợt hiểu Thiên là người đã… mách lẻo với anh chuyện riêng tư của cô. Lúc này Phượng không còn tâm trí đâu để rủa xả Thiên, trái tim cô buốt nhức, đầu óc cô mụ mẫm với những lời anh Trung vừa rồi. Lẽ nào anh đến với em vì em có những nét giống chị Thu. Lẽ nào những lời yêu thương ngọt ngào đắm say kia là những lời nói dối. Em không làm sao tin được điều đó, chẳng qua anh Trung đã cường điệu hóa mọi việc vì anh có ác cảm với anh thôi!
Mí mắt nặng trĩu, Nhật Phượng chậm chạp hỏi anh trai:
- Tại sao vì anh Nhã mà chị Thu và anh An ly thân?
Trung ngần ngừ:
- Có thể anh An ghen khi chị Thu nhắc tới Nhã…
- Vô Lý! Anh An quan hệ tùm lum với các cô ca sĩ, các nữ khán giả ái mộ nên chị Thu chịu không nổi mới ly thân. Từ trước tới giờ trong nhà, ai cũng nghe chị nói như vậy, bây giờ có anh là nói khác. Em không tin!
Phát một cử chỉ thất vọng, Trung im lặng nhìn lên trời. Anh cố gắng suy nghĩ và cẩn thận chọn từng lời:
- Có những điều anh không thể nói ra hết để em tin. Vì chị Thu muốn dấu. Em biết rồi đó! Chị Thu cũng như em, như anh, như mọi người trong nhà - coi bí mật đời tư của riêng mình là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nhật Trung thở dài:
- Nhưng vì em, anh sẽ nói đúng như anh phải nói. Anh An cho rằng bé My My không phải là con mình…
Đột nhiên Phượng ngồi xuống ôm mặt. Trung biết cô đang bị kích động. Anh vội vã nói tiếp:
- Đó là nghi ngờ của anh. Điều anh muốn khuyên em là hãy nghĩ tới chị Thu và tình cảm gia đình.
Cặp lông mày xếch của Trung hơi nhướn lên:
- Và em cũng phải nghĩ tới bản thân. Em sẽ không bao giờ được hạnh phúc nếu em tiến tới xa hơn nữa với Nhã. Bây giờ em có thể khóc lóc vài ba tháng, nhưng em không phải chịu nỗi cay đắng trong suốt cuộc đời còn lại. Em nên nghe anh, hãy quên hắn đi!
Rõ ràng đó là câu kết thúc cuộc nói chuyện ngàn năm một thuở của hai anh em. Một câu kết thúc đáng sợ!
Phượng hoang mang bước vào sau Trung, cô đóng cửa phòng và bóp ống khóa. Phải chi người ta có thể khóa được trái tim và đoạn tuyệt với những tháng ngày đã sống dễ dàng như cô vừa khóa cửa nhỉ?
Tựa vào tường lạnh nhám. Phượng tưởng mình sắp chết đuối vì nỗi đau mỗi lúc một thấm dần… Phải quên, phải quên! Nhưng tại sao phải quên? Tại sao cô phải tin và phải nghe lời của anh Trung chứ? Anh ấy vừa kể một chuyện hoang đường đó mà! Phượng trấn an mình rồi bước lên lầu bằng những bước nhẹ nhàng dứt khoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.