Chương 22
Sung Tùng
09/12/2020
Lời tác giả:
Update ~*^^*
Cuối cùng thì tiên tử làm kiểu gì… vì mao không mà mở mãi không ra… OT2
Lần thứ 9 rồi đó, lần nữa mà còn không được, thì tui… đi ngủ!!! Hừm… T T
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~ =33=
22.
Lúc Tống Vũ gọi thì Thẩm Nhiên Phi còn đang bận phiền não, tiếng chuông điện thoại khác vang lên là hắn đã biết ngay là Tống Vũ, không kịp nghĩ đã lập tức nhấn tắt, sau đó ngẫm lại thì không hiểu mình làm vậy chi nhỉ? Từ khi nào mà da mặt mình đã mỏng thế này rồi.
Không phải chỉ là uống say xong gào khóc rồi xỉn quá làm loạn tí thôi sao, trước đó cũng đâu phải là không có đâu.
Nhưng trong đầu lại chợt hiện lên “hồi xưa toàn là người khác sáp qua mình mà lần này là tự mình sáp qua” dâng lên, làm hắn không thể vung tay tát một phát bay luôn cái suy nghĩ này của mình.
Hơn nữa còn khóc đến sưng cả mắt như vậy, thật sự là hơi lố quá rồi.
Thế nhưng ngẫm một hồi lại chợt nghĩ, cũng may người đó là Tống Vũ.
Cái tên này như một lời nguyền vậy, khiến Thẩm Nhiên Phi đột nhiên cảm thấy thật ra có mất mặt ở ngau trước mặt y không có gì là quá đáng sợ cả, thế là hắn gọi lại cho Tống Vũ.
Lúc điện thoại vang lên tiếng chuông chờ, hắn vẫn cảm thấy căng thẳng, nhưng không nghĩ là đối phương lại tắt điện thoại của hắn sau đó gọi lại.
Qua một hồi giày vò ray rứt như thế, tâm tình vốn đang căng thẳng không biết đã tự dằn vặt đến chỗ nào rồi.
Chỉ là một cuộc gọi sáng tỏ đơn giản.
Y hoàn toàn không hề có ý gì là muốn cười nhạo hắn cả, hỏi hắn có còn đau đầu không, rồi lại hỏi hắn khi nào rảnh, áo khoác và quần vẫn còn ở nhà y, cũng tiện trả quần cho y, lại còn nói thanh niên thi thoảng tranh cãi đôi ba câu qua mấy ngày là lại làm hòa nhau thôi.
Thấu hiểu và khoan dung như vậy khiến cho Thẩm Nhiên Phi thầm thấy áy náy trong lòng.
Ngày mai vừa khéo là ngày nghỉ của y, nên đương nhiên là cuộc hẹn ăn cơm được xếp sang mai luôn.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nhiên Phi cảm thấy hình như hai ngày nay ngày nào hắn cũng được gặp Tống Vũ, nhưng hơn cả là hoàn toàn không thấy chán chút nào.
Tâm trạng lắng xuống hồi lâu, đột nhiên lại nhớ đến Tần Lập Vân.
Không biết lần này cãi nhau đến lúc nào mới xong, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, là anh sai hay hắn sai, thì sang hôm sau Tần Lập Vân đều sẽ trưng cái bản mặt khó ưa đến làm hòa với hắn, có lúc hắn sẽ vui vẻ thả một bậc thang, có lúc sẽ lên mặt tự cao ra vẻ, nhưng kiểu gì thì cuối cùng rồi cũng phá công thôi.
Nhưng lần này thì sao đây?
Không biết Tần Lập Vân xuất phát từ mục đích gì mà tìm Tống Vũ bảo y đến dùng cơm, hắn thế mà lại thật sự quan tâm Tống Vũ đến mức nói muốn tuyệt giao với Tần Lập Vân.
Nghĩ vậy, hắn lại bắt đầu thấy đau đầu nữa, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, rõ ràng đang rất mệt mỏi, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Buồn bực vò tóc, nghĩ thầm đau dài không bằng đau ngắn, vẫn mò lấy điện thoại bấm gọi cho Tần Lập Vân.
Chuông chờ điện thoại vang lên rất lâu, nhưng không có ai nhận.
Sau khi tắt hắn lại gọi thêm một lần nữa, vẫn không có người nào bắt máy.
Thẩm Nhiên Phi đoán có lẽ là anh vẫn còn giận nên không nhận điện thoại của mình, hay là đợi qua hai ngày nữa chờ anh hết giận, lại gọi đến thì chắc sẽ đỡ hơn.
Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy yên tâm thoải mái hơn hẳn, lần này thì cuối cùng cũng có ngủ yên giấc.
Nói đến cũng rất xàm, sau khi Thẩm Nhiên Phi say rượu tỉnh lại chuyện đầu tiên mà hắn làm là móc điện thoại ra xem ghi chép cuộc gọi, mãi đến tận khi nhìn thấy cuộc gọi đến của Tống Vũ mới xác định được là hôm qua mình đúng là đã uống đến say mềm, cứ như là đang nằm mơ vậy.
Sau khi rửa mặt xong thì chờ thím Trương dọn cơm nước lên, vừa ăn vừa nghĩ ngày mai nên đi đâu ăn mới được.
Cơm Tàu hay cơm Tây, cơm Tàu thì nên đi đâu, cơm Tây thì nên đi đâu…
Cứ đứt quãng như thế, thậm chí ngay cả ăn tận ba bát cơm cũng không hay biết, chờ đến khi hắn cảm thấy hơi căng bụng thì đã không còn kịp nữa.
Đành phải vừa xoa cái bụng căng cứng vừa lết lên lầu.
Tối trước khi đi ngủ thì mở tủ quần áo ra, khoanh tay đứng nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy mình chẳng có bao nhiêu quần áo cả.
Chọn tới chọn lui, rồi lấy ra một bộ ra ngoài treo lên, cuối cùng đã nằm trên giường rồi, quay đầu nhìn lại bộ đồ đang treo lại cảm thấy không hài lòng, thế là lại từ trên giường bò xuống chọn một bộ khác nữa.
Đến lúc hắn cuối cùng cũng thấy hài lòng kéo chăn chuẩn bị đi ngủ rồi, hắn mới chợt nhớ ra là hẹn với Tống Vũ là buổi chiều mà, cần gì phải gấp gáp chuẩn bị quần áo từ tối chứ…
Hôm sau đến hơn mười giờ mới thức, lúc Thẩm Nhiên Phi lấy một cái xe khác ra chạy đến tiệm giặt ủi để giặt quần cho Tống Vũ thì tự nhiên thấy hơi phiền muộn.
Sao lần nào gặp y cũng phải đi đến tiệm giặt ủi trước hết vậy.
Lần trước là áo khoác, lần này là quần, lần sau là thứ gì nữa đây?
Là áo sơmi quần lót sao…
Giữa ban ngày ban mặt, mà đường não của Thẩm Nhiên Phi lại chạy theo một hướng kỳ lạ.
Không biết tại sao, mà hắn lại nhớ tới cái lần y bị ướt quần sau đó quay lưng lại với hắn thay quần, nghĩ mà thấy ngon miệng vô cùng.
Mãi đến tận khi cơ thể nổi lên phản ứng, hắn mới ý thức được là năng lực muốn tìm bất mãn của mình đã đạt đến một độ cao nào rồi.
Lúng túng giải quyết dục vọng, Thẩm Nhiên Phi liếc xem thời gian một cái rồi bắt đầu thay quần áo, đến cả làm tóc còn phải xoắn xuýt “nên dùng sáp vuốt tóc lên thì đẹp hay là để tóc rũ thì đẹp hơn” hết cả buổi, mãi đến tận khi đã sửa soạng “cẩn thận tỉ mỉ”, thì mới ưỡn ngực thẳng lưng ra khỏi cửa.
Update ~*^^*
Cuối cùng thì tiên tử làm kiểu gì… vì mao không mà mở mãi không ra… OT2
Lần thứ 9 rồi đó, lần nữa mà còn không được, thì tui… đi ngủ!!! Hừm… T T
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~ =33=
22.
Lúc Tống Vũ gọi thì Thẩm Nhiên Phi còn đang bận phiền não, tiếng chuông điện thoại khác vang lên là hắn đã biết ngay là Tống Vũ, không kịp nghĩ đã lập tức nhấn tắt, sau đó ngẫm lại thì không hiểu mình làm vậy chi nhỉ? Từ khi nào mà da mặt mình đã mỏng thế này rồi.
Không phải chỉ là uống say xong gào khóc rồi xỉn quá làm loạn tí thôi sao, trước đó cũng đâu phải là không có đâu.
Nhưng trong đầu lại chợt hiện lên “hồi xưa toàn là người khác sáp qua mình mà lần này là tự mình sáp qua” dâng lên, làm hắn không thể vung tay tát một phát bay luôn cái suy nghĩ này của mình.
Hơn nữa còn khóc đến sưng cả mắt như vậy, thật sự là hơi lố quá rồi.
Thế nhưng ngẫm một hồi lại chợt nghĩ, cũng may người đó là Tống Vũ.
Cái tên này như một lời nguyền vậy, khiến Thẩm Nhiên Phi đột nhiên cảm thấy thật ra có mất mặt ở ngau trước mặt y không có gì là quá đáng sợ cả, thế là hắn gọi lại cho Tống Vũ.
Lúc điện thoại vang lên tiếng chuông chờ, hắn vẫn cảm thấy căng thẳng, nhưng không nghĩ là đối phương lại tắt điện thoại của hắn sau đó gọi lại.
Qua một hồi giày vò ray rứt như thế, tâm tình vốn đang căng thẳng không biết đã tự dằn vặt đến chỗ nào rồi.
Chỉ là một cuộc gọi sáng tỏ đơn giản.
Y hoàn toàn không hề có ý gì là muốn cười nhạo hắn cả, hỏi hắn có còn đau đầu không, rồi lại hỏi hắn khi nào rảnh, áo khoác và quần vẫn còn ở nhà y, cũng tiện trả quần cho y, lại còn nói thanh niên thi thoảng tranh cãi đôi ba câu qua mấy ngày là lại làm hòa nhau thôi.
Thấu hiểu và khoan dung như vậy khiến cho Thẩm Nhiên Phi thầm thấy áy náy trong lòng.
Ngày mai vừa khéo là ngày nghỉ của y, nên đương nhiên là cuộc hẹn ăn cơm được xếp sang mai luôn.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nhiên Phi cảm thấy hình như hai ngày nay ngày nào hắn cũng được gặp Tống Vũ, nhưng hơn cả là hoàn toàn không thấy chán chút nào.
Tâm trạng lắng xuống hồi lâu, đột nhiên lại nhớ đến Tần Lập Vân.
Không biết lần này cãi nhau đến lúc nào mới xong, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, là anh sai hay hắn sai, thì sang hôm sau Tần Lập Vân đều sẽ trưng cái bản mặt khó ưa đến làm hòa với hắn, có lúc hắn sẽ vui vẻ thả một bậc thang, có lúc sẽ lên mặt tự cao ra vẻ, nhưng kiểu gì thì cuối cùng rồi cũng phá công thôi.
Nhưng lần này thì sao đây?
Không biết Tần Lập Vân xuất phát từ mục đích gì mà tìm Tống Vũ bảo y đến dùng cơm, hắn thế mà lại thật sự quan tâm Tống Vũ đến mức nói muốn tuyệt giao với Tần Lập Vân.
Nghĩ vậy, hắn lại bắt đầu thấy đau đầu nữa, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, rõ ràng đang rất mệt mỏi, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Buồn bực vò tóc, nghĩ thầm đau dài không bằng đau ngắn, vẫn mò lấy điện thoại bấm gọi cho Tần Lập Vân.
Chuông chờ điện thoại vang lên rất lâu, nhưng không có ai nhận.
Sau khi tắt hắn lại gọi thêm một lần nữa, vẫn không có người nào bắt máy.
Thẩm Nhiên Phi đoán có lẽ là anh vẫn còn giận nên không nhận điện thoại của mình, hay là đợi qua hai ngày nữa chờ anh hết giận, lại gọi đến thì chắc sẽ đỡ hơn.
Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy yên tâm thoải mái hơn hẳn, lần này thì cuối cùng cũng có ngủ yên giấc.
Nói đến cũng rất xàm, sau khi Thẩm Nhiên Phi say rượu tỉnh lại chuyện đầu tiên mà hắn làm là móc điện thoại ra xem ghi chép cuộc gọi, mãi đến tận khi nhìn thấy cuộc gọi đến của Tống Vũ mới xác định được là hôm qua mình đúng là đã uống đến say mềm, cứ như là đang nằm mơ vậy.
Sau khi rửa mặt xong thì chờ thím Trương dọn cơm nước lên, vừa ăn vừa nghĩ ngày mai nên đi đâu ăn mới được.
Cơm Tàu hay cơm Tây, cơm Tàu thì nên đi đâu, cơm Tây thì nên đi đâu…
Cứ đứt quãng như thế, thậm chí ngay cả ăn tận ba bát cơm cũng không hay biết, chờ đến khi hắn cảm thấy hơi căng bụng thì đã không còn kịp nữa.
Đành phải vừa xoa cái bụng căng cứng vừa lết lên lầu.
Tối trước khi đi ngủ thì mở tủ quần áo ra, khoanh tay đứng nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy mình chẳng có bao nhiêu quần áo cả.
Chọn tới chọn lui, rồi lấy ra một bộ ra ngoài treo lên, cuối cùng đã nằm trên giường rồi, quay đầu nhìn lại bộ đồ đang treo lại cảm thấy không hài lòng, thế là lại từ trên giường bò xuống chọn một bộ khác nữa.
Đến lúc hắn cuối cùng cũng thấy hài lòng kéo chăn chuẩn bị đi ngủ rồi, hắn mới chợt nhớ ra là hẹn với Tống Vũ là buổi chiều mà, cần gì phải gấp gáp chuẩn bị quần áo từ tối chứ…
Hôm sau đến hơn mười giờ mới thức, lúc Thẩm Nhiên Phi lấy một cái xe khác ra chạy đến tiệm giặt ủi để giặt quần cho Tống Vũ thì tự nhiên thấy hơi phiền muộn.
Sao lần nào gặp y cũng phải đi đến tiệm giặt ủi trước hết vậy.
Lần trước là áo khoác, lần này là quần, lần sau là thứ gì nữa đây?
Là áo sơmi quần lót sao…
Giữa ban ngày ban mặt, mà đường não của Thẩm Nhiên Phi lại chạy theo một hướng kỳ lạ.
Không biết tại sao, mà hắn lại nhớ tới cái lần y bị ướt quần sau đó quay lưng lại với hắn thay quần, nghĩ mà thấy ngon miệng vô cùng.
Mãi đến tận khi cơ thể nổi lên phản ứng, hắn mới ý thức được là năng lực muốn tìm bất mãn của mình đã đạt đến một độ cao nào rồi.
Lúng túng giải quyết dục vọng, Thẩm Nhiên Phi liếc xem thời gian một cái rồi bắt đầu thay quần áo, đến cả làm tóc còn phải xoắn xuýt “nên dùng sáp vuốt tóc lên thì đẹp hay là để tóc rũ thì đẹp hơn” hết cả buổi, mãi đến tận khi đã sửa soạng “cẩn thận tỉ mỉ”, thì mới ưỡn ngực thẳng lưng ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.