Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa
Chương 25
Vệ Khúc Cửu Quân
19/06/2024
Lại nói về lai lịch của nữ nhân vừa rồi, Thư Duyệt, cốt truyện miêu tả sơ lượt không nhiều lắm, nhưng ở góc nhìn của Hạ Cảnh Xuyên, cô ta là một món quà vô giá. Ở khoảng thời gian sau khi có một đêm với Tâm Thư Như, đánh dấu mốc cho chuỗi ngày làm không thành việc nào của hắn.
Đen đủi, xui rủi không thể tả nổi.
Trong đó, có một phi vụ hợp tác giữa hai tập đoàn lớn với nhau, bởi đối phương xảy ra vấn đề cá nhân, không tôn trọng và không dốc sức chuyên tâm, quá trình trắc trở, kết thúc thảm hại.
Thời Tất Thanh xoa cằm, ánh mắt không dời khỏi trang fodder, hạng mục bên trên hắn đã đọc qua, tuy có kí ức và tác phong làm việc của nguyên chủ, nhưng biết là một chuyện. Làm quen và hiểu hết lại là chuyện khác, hắn chú tâm vài ba lần xem qua mới nắm bắt được bản hợp đồng này.
Mà Thư Duyệt, cũng đúng là thứ khiến sự hợp tác của hai bên xảy ra biến cố.
Quá trình bỏ trốn này nếu Thư Duyệt không tùy tiện đón lấy đầu xe Thời Tất Thanh, hẳn là hoàn mỹ không một kẽ hở nào. Mặc dù Hạ Cảnh Xuyên cùng Thư Duyệt từng gặp qua nhau trong yến tiệc, nhưng thời gian trôi qua cũng lâu.
Lần nữa gặp lại, không nhận ra là điều dễ hiểu thôi.
Càng nghĩ, Thời Tất Thanh càng muốn cười, hắn liễm diễm đôi mắt, ý cười cùng châm chọc ‘ May mắn của tôi cũng không tệ đâu nhỉ? ’
﹝Ừm﹞Hệ thống vẫn còn buồn bực, bộ dạng rũ xuống không có tí gì gọi là vui vẻ.
‘ Làm sao vậy? Có tâm sự? ’
﹝Không vui﹞
‘ …hiếm thấy a ’ Thời Tất Thanh dùng ngữ khí trêu chọc nói, hắn hành động không nhiều, chỉ ngồi yên vị trí.
Bởi vướng víu tầm nhìn của Trần Cảnh Dư cùng Thư Duyệt, hắn không dám làm gì quá khác người, Thời Tất Thanh ánh mắt nhìn hệ thống tựa cằm trên đùi, nói thật, Cố Doãn mang đến cho hắn nhiều hơn nhưng thứ cảm xúc mới lại.
Chung quy, Cố Doãn thân phận là hệ thống của hắn, nên mới tiếp cận gần được đến hắn như vậy. Sâu xa hơn về nguyên do, bởi vì đối phương trông rất giống bông tuyết lạnh lẽo, trắng đến trong sạch, thuần khiết.
Chứ không giống người, những ánh mắt đó khi nhìn thấy hắn, tham lam mê luyến, vươn lên bàn tay dơ bẩn, ý đồ kéo hắn xuống dưới thần đàn. Muốn thấy Thời Tất Thanh chật vật cùng rất nhiều, khinh miệt ghen ghét, si hán ghê tởm, làm hắn chán ghét, còn đem đến rõ ràng cảm giác mưu toan quỷ quyệt.
Mà Thời Tất Thanh ví Cố Doãn giống bông tuyết, bởi trừ bề ngoài, bản chất của bông tuyết nó cũng dơ dáy hơn bất cứ thứ gì.
Sự xinh đẹp, lạnh lẽo, nhưng cũng không thể chạm vào lâu. Ngắm, là được rồi.
Thời Tất Thanh chọc giữa mày hệ thống, đẩy gương mặt nó xa xa khỏi đùi, cả người Cố Doãn là lạnh, vậy mà hơi thở lại là khí ấm nhàn nhạt, vừa có vừa không. Mang đến loại kỳ quái cảm tưởng.
Thời Tất Thanh ‘ Là ai chọc cậu không vui? ’
‘ Đừng bảo lại là tôi đấy nhé? ’
﹝…﹞Cố Doãn nhìn kí chủ, nhẹ nhàng thở dài một hơi﹝Hazzz﹞
﹝Anh còn rất tự mình hiểu lấy﹞Mặc dù không chắc về việc tại sao bản thân lại không vui, chớp mắt đã quên, nhưng kí chủ nhận tội trước rồi thì bản thân nghĩ nhiều để tìm kiếm nguyên do làm gì.
Tội trên đầu bổ xuống Thời Tất Thanh là được.
Ừm, tại kí chủ cả!
Cố Doãn ánh mắt lại nhìn Thời Tất Thanh như tìm đúng nguyên tội mục tiêu.
Thời Tất Thanh nhếch nửa môi, cong lên một cách cười gượng ép, rồi trở về bình thường ‘ Cảm ơn, quá khen, thói quen ’
Cố Doãn cười khanh khách ﹝Vậy anh xin lỗi tôi đi!﹞
‘ … ’
Không.
Hắn không muốn.
‘ Xin lỗi ’ Thời Tất Thanh trong thức hải tự mình nghe thấy chính mình nói ra hai chữ hắn không muốn.
﹝Ha ha ha ha ~!﹞
﹝Vẻ mặt anh…hắc hắc…trông buồn cười chưa kìa!!﹞
﹝Hí hí ~﹞
Thiếu niên vui sướng ôm bụng cười thành tiếng lớn, giòn tan khanh khách tựa tiếng chuông bạc treo trong gió. Vui tai dễ nghe, Cố Doãn nước mắt cũng vì thế mà nổi lên, lấp lánh mê mang nhiễm đến đôi như biển đêm đen như sáng lên tia nắng.
﹝Hức!﹞Tiếng nấc cụt nho nhỏ chấm dứt tiếng cười.
Cố Doãn﹝…﹞
﹝Ực﹞
Một tiếng nuốt nước nghẹn ở cổ họng.
Thời Tất Thanh ‘ …:) ’
﹝Cách ~﹞
‘ Không cười nữa? ’ Thời Tất Thanh ác liệt lấy đi chai nước, không cho bàn tay run rẩy muốn đoạt lấy.
Cố Doãn che miệng, khó khăn vươn tay﹝Nước… ách!﹞
﹝Khực…﹞
﹝Hức!﹞
﹝Cho, tôi﹞Thiếu niên cố cắn răng nói rõ.
Thời Tất Thanh điềm tĩnh uống một ngụm nước mát ‘ Không cho ’
﹝Lão…Thanh… hức! …độc, ác!﹞
Thời Tất Thanh ‘ Ah ~ ’
Đen đủi, xui rủi không thể tả nổi.
Trong đó, có một phi vụ hợp tác giữa hai tập đoàn lớn với nhau, bởi đối phương xảy ra vấn đề cá nhân, không tôn trọng và không dốc sức chuyên tâm, quá trình trắc trở, kết thúc thảm hại.
Thời Tất Thanh xoa cằm, ánh mắt không dời khỏi trang fodder, hạng mục bên trên hắn đã đọc qua, tuy có kí ức và tác phong làm việc của nguyên chủ, nhưng biết là một chuyện. Làm quen và hiểu hết lại là chuyện khác, hắn chú tâm vài ba lần xem qua mới nắm bắt được bản hợp đồng này.
Mà Thư Duyệt, cũng đúng là thứ khiến sự hợp tác của hai bên xảy ra biến cố.
Quá trình bỏ trốn này nếu Thư Duyệt không tùy tiện đón lấy đầu xe Thời Tất Thanh, hẳn là hoàn mỹ không một kẽ hở nào. Mặc dù Hạ Cảnh Xuyên cùng Thư Duyệt từng gặp qua nhau trong yến tiệc, nhưng thời gian trôi qua cũng lâu.
Lần nữa gặp lại, không nhận ra là điều dễ hiểu thôi.
Càng nghĩ, Thời Tất Thanh càng muốn cười, hắn liễm diễm đôi mắt, ý cười cùng châm chọc ‘ May mắn của tôi cũng không tệ đâu nhỉ? ’
﹝Ừm﹞Hệ thống vẫn còn buồn bực, bộ dạng rũ xuống không có tí gì gọi là vui vẻ.
‘ Làm sao vậy? Có tâm sự? ’
﹝Không vui﹞
‘ …hiếm thấy a ’ Thời Tất Thanh dùng ngữ khí trêu chọc nói, hắn hành động không nhiều, chỉ ngồi yên vị trí.
Bởi vướng víu tầm nhìn của Trần Cảnh Dư cùng Thư Duyệt, hắn không dám làm gì quá khác người, Thời Tất Thanh ánh mắt nhìn hệ thống tựa cằm trên đùi, nói thật, Cố Doãn mang đến cho hắn nhiều hơn nhưng thứ cảm xúc mới lại.
Chung quy, Cố Doãn thân phận là hệ thống của hắn, nên mới tiếp cận gần được đến hắn như vậy. Sâu xa hơn về nguyên do, bởi vì đối phương trông rất giống bông tuyết lạnh lẽo, trắng đến trong sạch, thuần khiết.
Chứ không giống người, những ánh mắt đó khi nhìn thấy hắn, tham lam mê luyến, vươn lên bàn tay dơ bẩn, ý đồ kéo hắn xuống dưới thần đàn. Muốn thấy Thời Tất Thanh chật vật cùng rất nhiều, khinh miệt ghen ghét, si hán ghê tởm, làm hắn chán ghét, còn đem đến rõ ràng cảm giác mưu toan quỷ quyệt.
Mà Thời Tất Thanh ví Cố Doãn giống bông tuyết, bởi trừ bề ngoài, bản chất của bông tuyết nó cũng dơ dáy hơn bất cứ thứ gì.
Sự xinh đẹp, lạnh lẽo, nhưng cũng không thể chạm vào lâu. Ngắm, là được rồi.
Thời Tất Thanh chọc giữa mày hệ thống, đẩy gương mặt nó xa xa khỏi đùi, cả người Cố Doãn là lạnh, vậy mà hơi thở lại là khí ấm nhàn nhạt, vừa có vừa không. Mang đến loại kỳ quái cảm tưởng.
Thời Tất Thanh ‘ Là ai chọc cậu không vui? ’
‘ Đừng bảo lại là tôi đấy nhé? ’
﹝…﹞Cố Doãn nhìn kí chủ, nhẹ nhàng thở dài một hơi﹝Hazzz﹞
﹝Anh còn rất tự mình hiểu lấy﹞Mặc dù không chắc về việc tại sao bản thân lại không vui, chớp mắt đã quên, nhưng kí chủ nhận tội trước rồi thì bản thân nghĩ nhiều để tìm kiếm nguyên do làm gì.
Tội trên đầu bổ xuống Thời Tất Thanh là được.
Ừm, tại kí chủ cả!
Cố Doãn ánh mắt lại nhìn Thời Tất Thanh như tìm đúng nguyên tội mục tiêu.
Thời Tất Thanh nhếch nửa môi, cong lên một cách cười gượng ép, rồi trở về bình thường ‘ Cảm ơn, quá khen, thói quen ’
Cố Doãn cười khanh khách ﹝Vậy anh xin lỗi tôi đi!﹞
‘ … ’
Không.
Hắn không muốn.
‘ Xin lỗi ’ Thời Tất Thanh trong thức hải tự mình nghe thấy chính mình nói ra hai chữ hắn không muốn.
﹝Ha ha ha ha ~!﹞
﹝Vẻ mặt anh…hắc hắc…trông buồn cười chưa kìa!!﹞
﹝Hí hí ~﹞
Thiếu niên vui sướng ôm bụng cười thành tiếng lớn, giòn tan khanh khách tựa tiếng chuông bạc treo trong gió. Vui tai dễ nghe, Cố Doãn nước mắt cũng vì thế mà nổi lên, lấp lánh mê mang nhiễm đến đôi như biển đêm đen như sáng lên tia nắng.
﹝Hức!﹞Tiếng nấc cụt nho nhỏ chấm dứt tiếng cười.
Cố Doãn﹝…﹞
﹝Ực﹞
Một tiếng nuốt nước nghẹn ở cổ họng.
Thời Tất Thanh ‘ …:) ’
﹝Cách ~﹞
‘ Không cười nữa? ’ Thời Tất Thanh ác liệt lấy đi chai nước, không cho bàn tay run rẩy muốn đoạt lấy.
Cố Doãn che miệng, khó khăn vươn tay﹝Nước… ách!﹞
﹝Khực…﹞
﹝Hức!﹞
﹝Cho, tôi﹞Thiếu niên cố cắn răng nói rõ.
Thời Tất Thanh điềm tĩnh uống một ngụm nước mát ‘ Không cho ’
﹝Lão…Thanh… hức! …độc, ác!﹞
Thời Tất Thanh ‘ Ah ~ ’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.