Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 1: Chương Úm Bala : Phép Thuật Thứ 1
meo meo
18/12/2015
Thứ 6 hôm ngày, trời mưa tầm tã và không biết bao giờ ngừng. Tại ngôi
trường SENYAL , từng tốp học sinh đang đùa giỡn giữa sân trường mặc dù
trời rất lạnh. Tuy là con nhà giàu nhưng họ không hề chảnh chọe, họ vẫn
thích chạy nhảy dưới mưa hơn là ngồi trang điểm , họ thích ăn hàng vỉa
hè hơn là trong nhà hàng kia. Ừ thì nhà giàu ?? Nhưng họ vẫn là những
con người bình thường và cũng muốn tạo cho mình kỉ niệm học trò ^^ . Tai lầu một, có một cô gái đang đưa tay hứng lấy những hạt mưa , đó là Song lam , cô đơn giàn trong chiếc áo lông trắng to xụ và chiếc balo đen
nghịch ngợm. Cô mỉm cười thu hết những gì dưới sân trường vào máy ảnh,cô sẽ giữ nó để làm kỉ niệm cho mình . Cô muốn lắm! muốn chơi cùng các bạn nhưng sức khỏe hiện tại không cho phép cô , mỉm cười nhưng có chút
thoáng buồn. Cất máy ảnh vào cặp , cô lấy ly cà phê bên cạnh và chà xác
đôi tay vào như muốn sưởi ấm.Cô không muốn uống vì cô dành cho một
người, người cô yêu. Đang suy nghĩ thì giọng ai đó ngọt ngào kéo cô về
thực tại ;_Song lam , sau thơ thẩn thế ??
Cô quay qua , thì thấy một cô nàng dáng người nhỏ nhắn , đội mũ len khoác khăn choàng và bộ đồ thì rộng thùng thình , cô phì cười nhưng chỉnh giọng rồi nói :
_Tớ đợi tiếng reng chuông !!
Nhỏ đứng thở hồng hộc rồi nói :
_Cậu mặc vậy kẻo ốm rồi sao ??
_Không sao cả, nhìn cậu tớ đủ ấm rồi
Nhỏ ngớ ngẩn không hiểu và khi nhìn bản thân xong lại mắng yêu :
_Cậu thật quá đáng, trời lạnh thật nhưng tớ phải ngồi trong thư viện, tưởng ấm ai dè lạnh hơn cả , gió thôi làm tớ nổi cả da óc.
_thiệt là, có gì thì về nhà hẵng đọc
_Tớ không thích tẹo nào , ở nhà yên lặng nhưng nhà hàng xóm ồn ào làm tớ không chú tâm được
_Thôi chịu cậu , mà tiểu Phàm này !!
_sao thế Song lam ??
Cô chỉ vào mấy quyển sách nhỏ cầm và khẽ nói :
_Cậu cũng xem sách chính trị ư ??
Nhỏ lắc đầu nhưng nhìn xuống thì , nhớ nhẩm nhẩm rồi :
_A! của tên âm binh mà tớ đụng trúng cầu thang á, lo gặp cậu tớ gom đại không để ý
_bó tay người hậu đậu như cậu
_hihi
Hai người đang luyên thuyên về địa điểm ăn uống thì ai đó gọi
_Bạch phàm ,
Nhỏ quay lại , thì ra là người cô đụng khi nãy, cô lại gần và nói :
_Anh tìm tôi??
_Không tìm cô tôi tìm ai , tôi muốn cô đưa quyển sách , mau trả tôi
Nhỏ bĩu môi xong nói, :
_tôi cóc mà trả nhà anh , dám gọi cả tên lẫn họ của tôi , giờ lại dở giọng này , mơ đi , bà đây không trả
_cô đừng tưởng cô là con gái tôi không đụng nhé !!
_Thách anh đó, coi tôi xử anh sao ??
_trả sách cho bổn công tử
_bột mì
_hử ??
_Ghép câu anh vừa nói với câu tôi nói đi
_trả sách cho bổn công tử bột mì
_hahahha, ngu ghê
Cô đứng đằng sau àm cũng bật cười, chợt nghe tiếng reng chuông khẽ nói :
_Tiểu Phàm mình đi trước, tạm biệt anh bạn
Nhỏ quay qua nói :
_Có gì vui kể tớ nghe nhá!!
Cô gật đuầ rồi đội mủ và cầm theo ly cà phê đi thẳng.Còn đôi oan gia đó thì cãi mãi
_Cô dám gài tôi ??
_Mắc gì không dám
_Cô biết tôi là ai không ??
_Mặc xác nhà anh
_Tôi là Du nguyên hội phó hội học sinh
Nhỏ nghe xong mỉm cười, rồi trả sách không nói lời nào , đi thẳng nhỏ hỏi :
_Anh chắc anh là du nguyên ??
_Cô điên à ??
_tôi bình thường
Cậu nhìn nhỏ mà không nỗi khó hiểu , cô ta là loại gì thế nhỉ ?? Người như mọt sách lôi thôi , luộm thuộm nhưng lại dữ dằn và khó đoán thật. Còn cô, vừa đi vừa mỉm cười và hát vu vơ bản nhạc cô thích, cầm ly cà phê mong sao nó đừng nguội và trở nên lạnh ngắt. Cách vài bước và gần đến nơi - phòng nhạc, thì nó nghe giọng người ocn gái nào đó vang lên :
_Nhất bảo , anh tính đi theo con nhỏ khù khờ kia sao ??
_Không anh sắp đá nó rồi, để theo em , người yêu bé nhỏ à !!
Cô nghe xong , như mất tất cả nước mắt cô lăn dài nhưng cô không bật thành tiếng .Cô khụy xuống , ôm lấy hai gối mà khóc, đằng xa, một người con trai từ trong cửa kính nhìn ra _Thần nam, nhìn người con gái anh nhíu mày nhưng rồi làm việc tiếp. Cô khi nghe họ sắp về thì lau nước mắt , nhưng lại hậu đậu làm ly cà phê đổ và chất lỏng màu nâu đó lan ra mặt đất, cũng là lúc cặp đôi đó đi ra. Chuyện gì xảy ra, liệu cô phải đối mặt hay sao nhỉ ?????
Cô quay qua , thì thấy một cô nàng dáng người nhỏ nhắn , đội mũ len khoác khăn choàng và bộ đồ thì rộng thùng thình , cô phì cười nhưng chỉnh giọng rồi nói :
_Tớ đợi tiếng reng chuông !!
Nhỏ đứng thở hồng hộc rồi nói :
_Cậu mặc vậy kẻo ốm rồi sao ??
_Không sao cả, nhìn cậu tớ đủ ấm rồi
Nhỏ ngớ ngẩn không hiểu và khi nhìn bản thân xong lại mắng yêu :
_Cậu thật quá đáng, trời lạnh thật nhưng tớ phải ngồi trong thư viện, tưởng ấm ai dè lạnh hơn cả , gió thôi làm tớ nổi cả da óc.
_thiệt là, có gì thì về nhà hẵng đọc
_Tớ không thích tẹo nào , ở nhà yên lặng nhưng nhà hàng xóm ồn ào làm tớ không chú tâm được
_Thôi chịu cậu , mà tiểu Phàm này !!
_sao thế Song lam ??
Cô chỉ vào mấy quyển sách nhỏ cầm và khẽ nói :
_Cậu cũng xem sách chính trị ư ??
Nhỏ lắc đầu nhưng nhìn xuống thì , nhớ nhẩm nhẩm rồi :
_A! của tên âm binh mà tớ đụng trúng cầu thang á, lo gặp cậu tớ gom đại không để ý
_bó tay người hậu đậu như cậu
_hihi
Hai người đang luyên thuyên về địa điểm ăn uống thì ai đó gọi
_Bạch phàm ,
Nhỏ quay lại , thì ra là người cô đụng khi nãy, cô lại gần và nói :
_Anh tìm tôi??
_Không tìm cô tôi tìm ai , tôi muốn cô đưa quyển sách , mau trả tôi
Nhỏ bĩu môi xong nói, :
_tôi cóc mà trả nhà anh , dám gọi cả tên lẫn họ của tôi , giờ lại dở giọng này , mơ đi , bà đây không trả
_cô đừng tưởng cô là con gái tôi không đụng nhé !!
_Thách anh đó, coi tôi xử anh sao ??
_trả sách cho bổn công tử
_bột mì
_hử ??
_Ghép câu anh vừa nói với câu tôi nói đi
_trả sách cho bổn công tử bột mì
_hahahha, ngu ghê
Cô đứng đằng sau àm cũng bật cười, chợt nghe tiếng reng chuông khẽ nói :
_Tiểu Phàm mình đi trước, tạm biệt anh bạn
Nhỏ quay qua nói :
_Có gì vui kể tớ nghe nhá!!
Cô gật đuầ rồi đội mủ và cầm theo ly cà phê đi thẳng.Còn đôi oan gia đó thì cãi mãi
_Cô dám gài tôi ??
_Mắc gì không dám
_Cô biết tôi là ai không ??
_Mặc xác nhà anh
_Tôi là Du nguyên hội phó hội học sinh
Nhỏ nghe xong mỉm cười, rồi trả sách không nói lời nào , đi thẳng nhỏ hỏi :
_Anh chắc anh là du nguyên ??
_Cô điên à ??
_tôi bình thường
Cậu nhìn nhỏ mà không nỗi khó hiểu , cô ta là loại gì thế nhỉ ?? Người như mọt sách lôi thôi , luộm thuộm nhưng lại dữ dằn và khó đoán thật. Còn cô, vừa đi vừa mỉm cười và hát vu vơ bản nhạc cô thích, cầm ly cà phê mong sao nó đừng nguội và trở nên lạnh ngắt. Cách vài bước và gần đến nơi - phòng nhạc, thì nó nghe giọng người ocn gái nào đó vang lên :
_Nhất bảo , anh tính đi theo con nhỏ khù khờ kia sao ??
_Không anh sắp đá nó rồi, để theo em , người yêu bé nhỏ à !!
Cô nghe xong , như mất tất cả nước mắt cô lăn dài nhưng cô không bật thành tiếng .Cô khụy xuống , ôm lấy hai gối mà khóc, đằng xa, một người con trai từ trong cửa kính nhìn ra _Thần nam, nhìn người con gái anh nhíu mày nhưng rồi làm việc tiếp. Cô khi nghe họ sắp về thì lau nước mắt , nhưng lại hậu đậu làm ly cà phê đổ và chất lỏng màu nâu đó lan ra mặt đất, cũng là lúc cặp đôi đó đi ra. Chuyện gì xảy ra, liệu cô phải đối mặt hay sao nhỉ ?????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.