Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 22: Chương Úm Bala : Phép Thuật Thứ 22
meo meo
28/12/2015
Nhưng ai mà biết nào, tại trên lầu một cô gái với hai hàng nước mắt bi
thương đang lăn dài trên đôi gò má trắng hồng. Cô nhìn người em gái nói
những lời đó thì không khỏi đau lòng, trong mắt cô song nhạc như một
thiên thần trong sáng nên cô đã hi sinh mọi việc để em cô hạnh phúc
nhưng giờ cô đã sai, sai hoàn toàn. Cô bất lực, một thứ chất lỏng nào đó chảy từ mủi làm cô phải vội vã chạy vào phòng vệ sinh. Đầu choáng dần
và thời gian cũng lâu , cô biết bệnh mình như thế nào, nhưng trước khi
khuyên được em mình thì cô không cho phép mình gục ngã được. Bước ra
ngoài mỉm cười, cô gõ phòng và kêu lũ trẻ dậy, 30 phút sau, xong xuối đồ ăn cũng đâu vào đó, cô dẫn lũ nhỏ vào bàn ăn. Nhỏ nhìn cô nói :_Hôm nay cậu muốn ăn món gì ??
Không biết nó từ đâu chỏ mỏ vô:
_Em muốn ăn nho
Nhỏ quay mặt liền nói :
_Muốn thì tự mà làm ăn đi bị liệt hử ??
Anh thấy vậy thì liếc cô và nhỏ xong ôm nó và nói:
_TỪ NAY SONG NHẠC LÀ BẠN GÁI TÔI
Mọi người kể cả cậu cũng hết hồn, nói trắng ra cậu không thích nó, ghét thì đúng hơn. Nhỏ thì liếc nó cháy da mặt nhưng nó chỉ nép mình vào ngực cảu anh giả vờ. Cô thì biết đứng nhìn thôi, xong cũng dọn đồ lên bàn ăn, lúc cô xếp đũa, anh đã lên và nói với cô :
_Đừng giả nai nữa, hãy sống thật với cô đừng hãm hại song nhạc nữa
Cô nghe mà đau lòng nhưng vờ lơ đi và kêu lũ nhỏ vào. Còn dưới bếp, khi đang bê nồi súp nóng thì nó giả vờ chân ra, suýt nữa nhỏ bị bỏng rồi thì cậu kéo nhỏ làm vỡ nồi súp. Nhỏ điếng hồn đi, cậu thì ôm nhỏ , nhỏ la lên :
_Con khốn , mày điên à?? ở không không gì làm gạt chân tao hử ?? mày gan lắm , coi tao làm gì mày
Nhỏ tính nắm tóc nó may cậu kéo lại, nó thì nhếch mép thách thức. Cô và anh nghe thì đi xuống, lũ trẻ tò mò đi xem tụi nó thốt :
_mẹ lam, súp kìa
Cô nhìn rồi nói :
_đừng lại , lên trên đi phỏng đấy
_vâng_cả đám đồng thanh
Cô lại nhỏ và nói :
_thôi lên ăn đi, để đó dọn sau
Đang định đi thì nhỏ bỗng la lên
_Á
Cô và cậu nhìn, tay nhỏ bị phỏng và bị anh nắm chặt:
_cô chưa xong thì chưa được đi !
Cô nhìn nhỏ mà xót quát lớn :
_ANH CÓ THÔI ĐI KHÔNG ??
Mọi người nhìn cô, có lẽ cô đã chịu quá đủ, nhịn, nhịn, cô đã phải nói từ này suốt 10 mấy năm rồi, cậu thya61 không ổn thì kêu mọi người bỉnh tỉnh :
_Bạn bè cả mà thôi đi
Ngồi trên bàn ăn,không khí hơi lạnh , mà u ám đúng hơn. Lũ trẻ khẽ kêu :
_ba, tụi con ... sợ
Cô quay qua nhìn, hình như lúc cô quát lũ trẻ đã nghe rồi, cô thở dài nói :
_Tụi con ăn đi rồi mẹ dẫn đi chơi, được không ??
Lũ trẻ nhìn nhưng hơi do dự, nhất bảo nói ;
_Lát ba , mẹ cùng mọi người sẽ đi, ăn nhanh thay đồ đẹp rồi đi nào!!
_Dạ
Không khí ổn lên, nhưng nó không muốn lại làm lố :
_Anh !!
Anh nhìn nó âu yếm hỏi :
_Sao thế ??
_mai em muốn học cùng anh
_được chứ !!
_em muốn ôn kỉ niệm với anh
Rầm, đũa nhỏ dằn xuống rồi cười nói :
_Tụi con thay đồ rồi đi, ngồi đây lát hư mắt
Rồi quay đi, cô lắc đầu , đưa lũ trẻ đi. THay đồ xong, cô và nhất bảo đội mủ và áo len cho lũ trẻ, tuyết rơi rồi nhỉ ?? Cậu thì vào và đem theo thuốc cho nhỏ băng tay, nhỏ cảm động nói :
_cám ơn cậu !!
_lần sau đừng như thế, chỉ có cậu thiệt thòi thôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu như thế
Nhỏ đứng dơ, thì cậu bật cười trùm mũ lên đầu nhỏ , xoa đầu rồi mỉm cười nói :
_Đi nào !!
Đương nhiên nó và anh cũng đi luôn, làm nhỏ hơi ghét nhưng khi cậu vỗ vai thì nhỏ nhịn. Trên đường tuyết đang rôi, nhưng bọn cô cứ chơi đùa thoải mái, tuyết cũng khá dày và trò chơi chọi tuyết bắt đầu. Lũ trẻ chơi cùng nhau, cô thoải mái và chụp hình lại. Mọi người tạo dáng và cười rất đẹp . Lúc cúi xuống nhặt tấm ảnh thì máu từ mũi cô nhỏ xuống, cô giật mình, cậu lấy khăn giấy đưa, cô giật mình cậu nói nhỏ :
_Cậu phải giữ sức khỏe, nhưng hảy cố lên như vậy cậu ..
Cô cúi xuống giọng hơi trầm nói:
_tớ biết chứ !! nhưng tớ phải cho em tớ quay lại là con người xưa
Cậu nhìn vào đôi mắt của cô, nó đẹp và thu hút lắm nhưng nỗi buồn chồng chất . Cậu quay đi, nếu đứng lại cậu khóc mất, khóc vì sự bao dung, và tình yêu thương em gái của cô.Cô ngồi đó, suy nghĩ nhiều lắm, ước muốn cô nhỏ lắm, muốn cuộc sống ấm áp với chồng và hai con cùng người em gái. Trời vẫn sáng, và vẻ đẹp ấy vẫn vậy, vẻ đẹp cô gái thuần khiết.
Không biết nó từ đâu chỏ mỏ vô:
_Em muốn ăn nho
Nhỏ quay mặt liền nói :
_Muốn thì tự mà làm ăn đi bị liệt hử ??
Anh thấy vậy thì liếc cô và nhỏ xong ôm nó và nói:
_TỪ NAY SONG NHẠC LÀ BẠN GÁI TÔI
Mọi người kể cả cậu cũng hết hồn, nói trắng ra cậu không thích nó, ghét thì đúng hơn. Nhỏ thì liếc nó cháy da mặt nhưng nó chỉ nép mình vào ngực cảu anh giả vờ. Cô thì biết đứng nhìn thôi, xong cũng dọn đồ lên bàn ăn, lúc cô xếp đũa, anh đã lên và nói với cô :
_Đừng giả nai nữa, hãy sống thật với cô đừng hãm hại song nhạc nữa
Cô nghe mà đau lòng nhưng vờ lơ đi và kêu lũ nhỏ vào. Còn dưới bếp, khi đang bê nồi súp nóng thì nó giả vờ chân ra, suýt nữa nhỏ bị bỏng rồi thì cậu kéo nhỏ làm vỡ nồi súp. Nhỏ điếng hồn đi, cậu thì ôm nhỏ , nhỏ la lên :
_Con khốn , mày điên à?? ở không không gì làm gạt chân tao hử ?? mày gan lắm , coi tao làm gì mày
Nhỏ tính nắm tóc nó may cậu kéo lại, nó thì nhếch mép thách thức. Cô và anh nghe thì đi xuống, lũ trẻ tò mò đi xem tụi nó thốt :
_mẹ lam, súp kìa
Cô nhìn rồi nói :
_đừng lại , lên trên đi phỏng đấy
_vâng_cả đám đồng thanh
Cô lại nhỏ và nói :
_thôi lên ăn đi, để đó dọn sau
Đang định đi thì nhỏ bỗng la lên
_Á
Cô và cậu nhìn, tay nhỏ bị phỏng và bị anh nắm chặt:
_cô chưa xong thì chưa được đi !
Cô nhìn nhỏ mà xót quát lớn :
_ANH CÓ THÔI ĐI KHÔNG ??
Mọi người nhìn cô, có lẽ cô đã chịu quá đủ, nhịn, nhịn, cô đã phải nói từ này suốt 10 mấy năm rồi, cậu thya61 không ổn thì kêu mọi người bỉnh tỉnh :
_Bạn bè cả mà thôi đi
Ngồi trên bàn ăn,không khí hơi lạnh , mà u ám đúng hơn. Lũ trẻ khẽ kêu :
_ba, tụi con ... sợ
Cô quay qua nhìn, hình như lúc cô quát lũ trẻ đã nghe rồi, cô thở dài nói :
_Tụi con ăn đi rồi mẹ dẫn đi chơi, được không ??
Lũ trẻ nhìn nhưng hơi do dự, nhất bảo nói ;
_Lát ba , mẹ cùng mọi người sẽ đi, ăn nhanh thay đồ đẹp rồi đi nào!!
_Dạ
Không khí ổn lên, nhưng nó không muốn lại làm lố :
_Anh !!
Anh nhìn nó âu yếm hỏi :
_Sao thế ??
_mai em muốn học cùng anh
_được chứ !!
_em muốn ôn kỉ niệm với anh
Rầm, đũa nhỏ dằn xuống rồi cười nói :
_Tụi con thay đồ rồi đi, ngồi đây lát hư mắt
Rồi quay đi, cô lắc đầu , đưa lũ trẻ đi. THay đồ xong, cô và nhất bảo đội mủ và áo len cho lũ trẻ, tuyết rơi rồi nhỉ ?? Cậu thì vào và đem theo thuốc cho nhỏ băng tay, nhỏ cảm động nói :
_cám ơn cậu !!
_lần sau đừng như thế, chỉ có cậu thiệt thòi thôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu như thế
Nhỏ đứng dơ, thì cậu bật cười trùm mũ lên đầu nhỏ , xoa đầu rồi mỉm cười nói :
_Đi nào !!
Đương nhiên nó và anh cũng đi luôn, làm nhỏ hơi ghét nhưng khi cậu vỗ vai thì nhỏ nhịn. Trên đường tuyết đang rôi, nhưng bọn cô cứ chơi đùa thoải mái, tuyết cũng khá dày và trò chơi chọi tuyết bắt đầu. Lũ trẻ chơi cùng nhau, cô thoải mái và chụp hình lại. Mọi người tạo dáng và cười rất đẹp . Lúc cúi xuống nhặt tấm ảnh thì máu từ mũi cô nhỏ xuống, cô giật mình, cậu lấy khăn giấy đưa, cô giật mình cậu nói nhỏ :
_Cậu phải giữ sức khỏe, nhưng hảy cố lên như vậy cậu ..
Cô cúi xuống giọng hơi trầm nói:
_tớ biết chứ !! nhưng tớ phải cho em tớ quay lại là con người xưa
Cậu nhìn vào đôi mắt của cô, nó đẹp và thu hút lắm nhưng nỗi buồn chồng chất . Cậu quay đi, nếu đứng lại cậu khóc mất, khóc vì sự bao dung, và tình yêu thương em gái của cô.Cô ngồi đó, suy nghĩ nhiều lắm, ước muốn cô nhỏ lắm, muốn cuộc sống ấm áp với chồng và hai con cùng người em gái. Trời vẫn sáng, và vẻ đẹp ấy vẫn vậy, vẻ đẹp cô gái thuần khiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.