Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 8: Chương Úm Bala : Phép Thuật Thứ 8
meo meo
18/12/2015
Cả đám hết hồn, đứa thì lay mãi, bác và dì thì nhanh chân gọi bác sĩ .
Anh nhìn rồi bế cô lên phòng, lúc bế cô lên tay , anh cảm giác hơi quen
thuộc, nhưng thứ đó không làm sao nhãng anh, người anh yêu chỉ có cô bé
đó thôi. Đặt cô trên giường, anh rời đi và xuống phòng khách. Trong
phòng chỉ còn cô , nhỏ ,cậu và vị bác sĩ. Nhỏ như khóc nấc lên , tựa vào vai cậu, hai hàng nước mắt của nhỏ chảy mãi làm ướt sũng cả một vai áo
cậu. Nhìn nhỏ như thế, cậu khẽ đau lòng mà chần chừ định ôm nhỏ nhưng
rồi lại nghĩ '' cậu và nhỏ đã là gì của nhau đâu' Buông bàn tay xuống mà cứ đứng đó cho nhỏ tựa vào khóc. Vị bác sĩ nhìn nhỏ và nói :_Bạch
phàm, sức khỏe của Tiểu lam không tốt đâu cháu , ta khuyên trong vòng 3
tháng nên đưa đi ra nước ngoài đi, chứ tình trạng này sẽ từ từ nặng dần
và bệnh nhân sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng không ai biết. Hãy nhớ những gì ta nói
Tai nhỏ như không tin những gì nửa, 3 tháng 3 tháng thôi sao ?? Nhỏ thất thần, cậu thấy vậy khẻ gật đầu thay lời chào bác sĩ. Cậu dỗ nhỏ ra ngoài và đóng cửa phòng lại, vừa ra ngoài nhỏ ngồi bệt xuống tựa vào tường, nhỏ khóc mà không dám thành tiếng. Cậu ôm ngồi xuống dỗ nhỏ, như tìm được bờ tựa nhỏ vừa nói vừa khóc:
_Tại sao chứ ?? tại sao ông trời lại bất công với nó thế ?? Nó đã mất tất cả , giờ lại giành đi mạng sống của nó , làm sao nó chịu được đây. Nó đã quá đáng thương rôi mà...hức..hức.Mất gia đình, người thân ruồng bỏ.......chưa đủ hay sao ?? sao cứ phải chịu đủ mọi bất hạnh vậy ?? Rồi đây thời gian tới, làm sao nó phải đối mặt đây?? Suốt cuộc đời của nó, 17 18 năm, mà niềm vui phải đếm trên đầu ngón tay, nỗi buồn thì chồng chất,..........Thà nó cứ khóc đi, cứ yếu đuối đi, tại soa cứ nhẫn nhịn một mình nó chịu đựng chứ ?? huhu.._Nhỏ khóc nấc rồi ngả vào lòng cậu, nhìn đôi mắt sưng húp cảu nhỏ, tâm cảu cậu thắt chặt, bế nhỏ vào phòng và đắp chăn lại.Quay người đi, nhìn nhỏ cậu thầm nói '' Tôi biết song lam khổ nhưng em phải cố gắng lên, tôi sợ em là người gục trước '' Cậu xuống nhà, nhờ mọi người chăm sóc nhỏ và cô rồi ngồi với anh. Cậu nói :
_Cậu nghĩ sao ?? , có nên nói với Ken không ??
Anh trầm ngâm rồi lắc đầu. bây giờ anh rối lắm, khi bế cô anh thấy quen thuộc lắm nhưng không nhớ. Cứ thế cậu và anh rơi vào trạng thái im lặng. CHiều, cô tỉnh dậy, nhìn xung quanh , khẽ ngồi dậy, mang đôi dép và từng bước xuống nhà, chưa bước bao nhiêu thì đầu hơi choáng váng.Cô cô vịn tường suýt ngả thì ai đó đỡ và theo đó là giọng hoàng hốt của nhỏ :
_Cậu không sao chứ ??
Cô lắc đầu và nói với cậu : cám ơn cậu !!
_umk, bạn bè cả mà
Đỡ cô xuống, như nhớ gì đó, cô hỏi :
_Mình bệnh gì thế ??
Nhỏ nhập vai av2 nhanh miệng nói :
_Cậu đó, suy nhược cơ thể , nhớ anh nào mà bỏ ăn bỏ uống vậy ?? đừng nói giống tớ thích mấy anh soái ca nhé ???
Cô thở nhẹ, cứ tưởng cô bệnh nặng lắm , cô giọng ngọt ngào nói :
_Cậu thật là , soái ca chỉ có mỗi cậu yêu đấy
nhỏ mỉm cười và ôm lấy cô.cô cũng ôm lại, cậu mỉm cười nhìn nhỏ và cô, tình bạn hai người thật đẹp. Cậu thấy khá trễ nói :
_Mau xuống ăn thôi
Tiếng ọt ọt đâu đó vang lên làm nhỏ và cô đỏ mặt và bật cười, Dìu cô xuống cầu thang, mọi người cùng ăn. Anh thì ngồi đó và vẫn dây headphone đó, kì lạ thật, nhưng thôi cô không thích xen vào chuyện người khác. Ngồi vào ăn, không khí yên tĩnh chỉ lâu lâu nghe vài câu trêu ghọe rồi rơi vào trạng thái im lặng. Chợt điện thoại cô reo:
Người ơi, trả lời em đi
Rằng trong tim anh có em, không cần ai
Đừng nói dối, bởi vì em vẫn mong chờ, 1 câu nói từ trái tim anh em cần nghe
Nhớ những lúc bên cạnh anh, em cứ nghĩ sẽ mãi như thế này
Người ôm em, trao em từng hơi ấm
Để bình yên này bên em, để ta luôn được vui...
Em không muốn, anh nói dối làm trái tim anh thầm đau
Em chỉ muốn anh bên em và nói yêu em thật nhiều
Người đừng xa em, bởi vì khi mất nhau là con tim em phải quên đi hình bóng anh sẽ rất lâu (người em thích là anh)
Cô tìm thì thấy cậu đưa cho , bật lên nghe, thì một giọng nữ vang lên :
_Song lam , em song nhạc đây
Nhỏ chợt dừng lại, đôi mắt u oán hơn, đôi mày của cô nhíu lại , 2 người con trai cũng nhìn. Cô đáp:
_Em khỏe không ??
Đầu dây bên kia bật cười rồi nói :
_Ở dây rất vui chị ơi, em được ÔNG BÀ NỘI THƯƠNG LẮM !!
Song nhạc nhấn mạnh từng chữ ÔNG BÀ NỘI THƯƠNG LẮM, nhiêu đó thôi đủ để cô khóc,nhưng cô vẫn nói :
_Thế tốt rồi, mà em gọi chị có gì không ??
_em tính về nước, 3 tuần nữa em về chị chuẩn bị phòng nhá, phòng phải sạch sẽ, thơm tho mà em muốn chính là phòng chị á,hihi
Nhỏ đập đũa mạnh rồi cướp điện thoại nói :
_Mày câm miệng cho tao , mày ở đó có cuộc sống đó là do chị mày hết đó, mày không cám ơn mà làm vậy ư ??
Muốn ở, được để tao dọn chuồng heo cho mày ở , chị mày thì hiền gặp tao, đừng mong tao nhường nhịn,
Đầu dây bên kia nói :
_Em không cố ý , nếu có gì em xin lỗi nhưng em sẽ về và Chơi cùng với chị
Nhỏ điên lên :
_Chơi đầu nhà mày, cứ về bà đây tiếp hết , tiếp cho mày ra đường sống luôn
_em sẽ chờ_RỤP
Nhỏ bình tỉnh rồi ngồi xuống , cô thì vẫn ăn nhìn mọi người nói :
_Đừng để ý mọi người ăn đi
Nhỏ nói :
_Cậu chịu hay thiệt, nhường tất cả ư ?? Nhường ai không nhường nhường con thím đó
Cậu chưa hiểu lắm, còn anh thì ăn bình thường nhưng bộ óc thì đang cố tìm ra lời giải. Cô vỗ vai nhỏ và ăn tiếp, bữa ăn vì một cuộc điện thoại mà ảm đạm hơn. Mỗi người một tâm trạng, đau buồn có, lo lắng có, thờ ơ có, ........bữa ăn vô vị
Tai nhỏ như không tin những gì nửa, 3 tháng 3 tháng thôi sao ?? Nhỏ thất thần, cậu thấy vậy khẻ gật đầu thay lời chào bác sĩ. Cậu dỗ nhỏ ra ngoài và đóng cửa phòng lại, vừa ra ngoài nhỏ ngồi bệt xuống tựa vào tường, nhỏ khóc mà không dám thành tiếng. Cậu ôm ngồi xuống dỗ nhỏ, như tìm được bờ tựa nhỏ vừa nói vừa khóc:
_Tại sao chứ ?? tại sao ông trời lại bất công với nó thế ?? Nó đã mất tất cả , giờ lại giành đi mạng sống của nó , làm sao nó chịu được đây. Nó đã quá đáng thương rôi mà...hức..hức.Mất gia đình, người thân ruồng bỏ.......chưa đủ hay sao ?? sao cứ phải chịu đủ mọi bất hạnh vậy ?? Rồi đây thời gian tới, làm sao nó phải đối mặt đây?? Suốt cuộc đời của nó, 17 18 năm, mà niềm vui phải đếm trên đầu ngón tay, nỗi buồn thì chồng chất,..........Thà nó cứ khóc đi, cứ yếu đuối đi, tại soa cứ nhẫn nhịn một mình nó chịu đựng chứ ?? huhu.._Nhỏ khóc nấc rồi ngả vào lòng cậu, nhìn đôi mắt sưng húp cảu nhỏ, tâm cảu cậu thắt chặt, bế nhỏ vào phòng và đắp chăn lại.Quay người đi, nhìn nhỏ cậu thầm nói '' Tôi biết song lam khổ nhưng em phải cố gắng lên, tôi sợ em là người gục trước '' Cậu xuống nhà, nhờ mọi người chăm sóc nhỏ và cô rồi ngồi với anh. Cậu nói :
_Cậu nghĩ sao ?? , có nên nói với Ken không ??
Anh trầm ngâm rồi lắc đầu. bây giờ anh rối lắm, khi bế cô anh thấy quen thuộc lắm nhưng không nhớ. Cứ thế cậu và anh rơi vào trạng thái im lặng. CHiều, cô tỉnh dậy, nhìn xung quanh , khẽ ngồi dậy, mang đôi dép và từng bước xuống nhà, chưa bước bao nhiêu thì đầu hơi choáng váng.Cô cô vịn tường suýt ngả thì ai đó đỡ và theo đó là giọng hoàng hốt của nhỏ :
_Cậu không sao chứ ??
Cô lắc đầu và nói với cậu : cám ơn cậu !!
_umk, bạn bè cả mà
Đỡ cô xuống, như nhớ gì đó, cô hỏi :
_Mình bệnh gì thế ??
Nhỏ nhập vai av2 nhanh miệng nói :
_Cậu đó, suy nhược cơ thể , nhớ anh nào mà bỏ ăn bỏ uống vậy ?? đừng nói giống tớ thích mấy anh soái ca nhé ???
Cô thở nhẹ, cứ tưởng cô bệnh nặng lắm , cô giọng ngọt ngào nói :
_Cậu thật là , soái ca chỉ có mỗi cậu yêu đấy
nhỏ mỉm cười và ôm lấy cô.cô cũng ôm lại, cậu mỉm cười nhìn nhỏ và cô, tình bạn hai người thật đẹp. Cậu thấy khá trễ nói :
_Mau xuống ăn thôi
Tiếng ọt ọt đâu đó vang lên làm nhỏ và cô đỏ mặt và bật cười, Dìu cô xuống cầu thang, mọi người cùng ăn. Anh thì ngồi đó và vẫn dây headphone đó, kì lạ thật, nhưng thôi cô không thích xen vào chuyện người khác. Ngồi vào ăn, không khí yên tĩnh chỉ lâu lâu nghe vài câu trêu ghọe rồi rơi vào trạng thái im lặng. Chợt điện thoại cô reo:
Người ơi, trả lời em đi
Rằng trong tim anh có em, không cần ai
Đừng nói dối, bởi vì em vẫn mong chờ, 1 câu nói từ trái tim anh em cần nghe
Nhớ những lúc bên cạnh anh, em cứ nghĩ sẽ mãi như thế này
Người ôm em, trao em từng hơi ấm
Để bình yên này bên em, để ta luôn được vui...
Em không muốn, anh nói dối làm trái tim anh thầm đau
Em chỉ muốn anh bên em và nói yêu em thật nhiều
Người đừng xa em, bởi vì khi mất nhau là con tim em phải quên đi hình bóng anh sẽ rất lâu (người em thích là anh)
Cô tìm thì thấy cậu đưa cho , bật lên nghe, thì một giọng nữ vang lên :
_Song lam , em song nhạc đây
Nhỏ chợt dừng lại, đôi mắt u oán hơn, đôi mày của cô nhíu lại , 2 người con trai cũng nhìn. Cô đáp:
_Em khỏe không ??
Đầu dây bên kia bật cười rồi nói :
_Ở dây rất vui chị ơi, em được ÔNG BÀ NỘI THƯƠNG LẮM !!
Song nhạc nhấn mạnh từng chữ ÔNG BÀ NỘI THƯƠNG LẮM, nhiêu đó thôi đủ để cô khóc,nhưng cô vẫn nói :
_Thế tốt rồi, mà em gọi chị có gì không ??
_em tính về nước, 3 tuần nữa em về chị chuẩn bị phòng nhá, phòng phải sạch sẽ, thơm tho mà em muốn chính là phòng chị á,hihi
Nhỏ đập đũa mạnh rồi cướp điện thoại nói :
_Mày câm miệng cho tao , mày ở đó có cuộc sống đó là do chị mày hết đó, mày không cám ơn mà làm vậy ư ??
Muốn ở, được để tao dọn chuồng heo cho mày ở , chị mày thì hiền gặp tao, đừng mong tao nhường nhịn,
Đầu dây bên kia nói :
_Em không cố ý , nếu có gì em xin lỗi nhưng em sẽ về và Chơi cùng với chị
Nhỏ điên lên :
_Chơi đầu nhà mày, cứ về bà đây tiếp hết , tiếp cho mày ra đường sống luôn
_em sẽ chờ_RỤP
Nhỏ bình tỉnh rồi ngồi xuống , cô thì vẫn ăn nhìn mọi người nói :
_Đừng để ý mọi người ăn đi
Nhỏ nói :
_Cậu chịu hay thiệt, nhường tất cả ư ?? Nhường ai không nhường nhường con thím đó
Cậu chưa hiểu lắm, còn anh thì ăn bình thường nhưng bộ óc thì đang cố tìm ra lời giải. Cô vỗ vai nhỏ và ăn tiếp, bữa ăn vì một cuộc điện thoại mà ảm đạm hơn. Mỗi người một tâm trạng, đau buồn có, lo lắng có, thờ ơ có, ........bữa ăn vô vị
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.