Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 60: Phép Thuật Thứ 60
meo meo
05/02/2017
Tiếng bước giày vang lên và bà vú cúi đầu :_Chào cậu chủ!
Nhỏ dường như không nghe thấy và cũng giả vờ như không có ai bước vào nhà , hắng giọng nói :
_Con đi trước! Lần sau con lại tới.
Mẹ nhỏ chợt với gọi theo:
_Ơ kìa Phàm! Con.....
Nhỏ đi vì sự xuất hiện của Kun . Nhưng chưa được bao lâu nhỏ lại quay vô trở lại ,mẹ nhỏ lại hỏi:
_Con quên gì sao?? mà chừng nào con về ??
Nhỏ cứ cầm ly nước trên tay bà vú rồi bưng uống ,xong rồi đi vào bếp nhưng vẫn vọng lại:
_Ngày mai con lại đến! cám ơn vú, nước ngon lắm
Nhỏ đi vội ra ngoài nhưng Kun lên tiếng:
_Ngày mai tới thì tối ở lại đây đi
Bước chân nhỏ dừng lại , nhỏ quay sang:
_Nhưng ...em có hẹn !
Nói xong nhỏ chạy ra ngoài ,như muốn chạy trốn ,mà cũng đúng là vậy _nhỏ đang chạy trốn sự ngượng của mình và Kun .Từ lúc mọi chuyện xảy ra nhỏ không thể nào quên được và nhỏ cũng chưa chuẩn bị tâm lýđể đối mặt. Vì vậy , nhỏ đã chọn cách chạy trốn và cũng tự tạo cho mình vỏ bọc chặn ngang tình cảm anh em . Nói miệng là có hẹn thôi chứ nhỏ vẫn cô đơn , sải dài bóng trên con đường vắng. Đi loanh quanh rồi nhỏ dừng ngay cửa hàng lưu niệm, khẽ nhói lòng. Bởi hình ảnh bức tượng 4 người quay quần hạnh phúc được đặt trên kệ của cửa hàng đã đập vào mắt nhỏ . Nén cơn đau lòng ,nhỏ đẩy cửa vào ,nhìn vào bức tượng nhỏ quay sang hỏi nhân viên :
_Bức tượng đó ,tôi mua được chứ ?
_Xin lỗi quý khách ,hàng đó là trưng bày .
Nhỏ hơi buồn rồi gật đầu . Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm mà hối tiếc . Nhưng có lẽ nhỏ không có duyên với bức tượng đó ,quay người tới gian hàng khác. Nhỏ lấy tay sờ vào mấy món đồ handmade mà hạnh phúc , cảm giác cầm vật nhỏ trên tay làm nhỏ cảm giác như mình lạc vào thế giới*nhỏ*. Lựa vài món cùng với vài cuộn len rồi nhỏ tính tiền , Nhìn về quầy thu ngan nhỏ đưa hàng nhưng tính tiền không phải nữ mà nam,dáng vẻ mạnh mẽ,khá ưa nhìn . Nhỏ đưa hàng rồi nói
_Phiền anh tính tiền giùm tôi!
Nam nhân ưa nhìn sờ tay lên bàn như tìm gì đó rồi đưa tày khắp chợt hỏi:
_Đồ cô để ở đâu ??
Nhỏ nhíu mày, nhỏ để bên giỏ rồi mà, ngước nhìn kĩ _thì ra nam nhân không thể nhìn , nhỏ tính mở miệng nói " Tôi để trên bàn " nhưng sợ làm người ta buồn liền cười vả lã :
_Tôi quên để ra , xin lỗi , haha ,đợi tôi
Nhỏ liền đưa đồ và để cạnh tay nam nhân , một lúc sau :
_của cô là 86,500
Nhỏ liền lấy ra đếm đủ rồi đưa :
_Tôi đưa đủ rồi mà xin hỏi ,bức tượng trưng bày không thể bán sao ?
Nam nhân chừng chừ suy nghĩ một cách im lặng ,nhỏ thì vẩn đợi chờ . 1 phút dài dẳng trôi qua . Bỗng từ phía sau vang lên tiếng nói chen chút vui mừng:
_Cậu chủ , cậu chủ tới rồi !
Nam nhân gật đầu rồi vẫn ngồi đấy . Nữ nhân viên thấy cậu chủ tính tiền thì hoảng hốt :
_Cậu chủ , cậu cứ nghỉ ngơi việc tính tiền để tôi làm !
Nhỏ nhìn cuộc đổi thoại thì nhận ra người naỳ là chủ và có vẻ hơi vô tâm_đó là suy nghĩ của nhỏ . Thấy cũng lâu mà chưa có kết quả , nhỏ hỏi lại lần nữa:
_Bức tượng trưng bày có thể bán không ??
Kết quả thế nào đây ??
Nhỏ dường như không nghe thấy và cũng giả vờ như không có ai bước vào nhà , hắng giọng nói :
_Con đi trước! Lần sau con lại tới.
Mẹ nhỏ chợt với gọi theo:
_Ơ kìa Phàm! Con.....
Nhỏ đi vì sự xuất hiện của Kun . Nhưng chưa được bao lâu nhỏ lại quay vô trở lại ,mẹ nhỏ lại hỏi:
_Con quên gì sao?? mà chừng nào con về ??
Nhỏ cứ cầm ly nước trên tay bà vú rồi bưng uống ,xong rồi đi vào bếp nhưng vẫn vọng lại:
_Ngày mai con lại đến! cám ơn vú, nước ngon lắm
Nhỏ đi vội ra ngoài nhưng Kun lên tiếng:
_Ngày mai tới thì tối ở lại đây đi
Bước chân nhỏ dừng lại , nhỏ quay sang:
_Nhưng ...em có hẹn !
Nói xong nhỏ chạy ra ngoài ,như muốn chạy trốn ,mà cũng đúng là vậy _nhỏ đang chạy trốn sự ngượng của mình và Kun .Từ lúc mọi chuyện xảy ra nhỏ không thể nào quên được và nhỏ cũng chưa chuẩn bị tâm lýđể đối mặt. Vì vậy , nhỏ đã chọn cách chạy trốn và cũng tự tạo cho mình vỏ bọc chặn ngang tình cảm anh em . Nói miệng là có hẹn thôi chứ nhỏ vẫn cô đơn , sải dài bóng trên con đường vắng. Đi loanh quanh rồi nhỏ dừng ngay cửa hàng lưu niệm, khẽ nhói lòng. Bởi hình ảnh bức tượng 4 người quay quần hạnh phúc được đặt trên kệ của cửa hàng đã đập vào mắt nhỏ . Nén cơn đau lòng ,nhỏ đẩy cửa vào ,nhìn vào bức tượng nhỏ quay sang hỏi nhân viên :
_Bức tượng đó ,tôi mua được chứ ?
_Xin lỗi quý khách ,hàng đó là trưng bày .
Nhỏ hơi buồn rồi gật đầu . Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm mà hối tiếc . Nhưng có lẽ nhỏ không có duyên với bức tượng đó ,quay người tới gian hàng khác. Nhỏ lấy tay sờ vào mấy món đồ handmade mà hạnh phúc , cảm giác cầm vật nhỏ trên tay làm nhỏ cảm giác như mình lạc vào thế giới*nhỏ*. Lựa vài món cùng với vài cuộn len rồi nhỏ tính tiền , Nhìn về quầy thu ngan nhỏ đưa hàng nhưng tính tiền không phải nữ mà nam,dáng vẻ mạnh mẽ,khá ưa nhìn . Nhỏ đưa hàng rồi nói
_Phiền anh tính tiền giùm tôi!
Nam nhân ưa nhìn sờ tay lên bàn như tìm gì đó rồi đưa tày khắp chợt hỏi:
_Đồ cô để ở đâu ??
Nhỏ nhíu mày, nhỏ để bên giỏ rồi mà, ngước nhìn kĩ _thì ra nam nhân không thể nhìn , nhỏ tính mở miệng nói " Tôi để trên bàn " nhưng sợ làm người ta buồn liền cười vả lã :
_Tôi quên để ra , xin lỗi , haha ,đợi tôi
Nhỏ liền đưa đồ và để cạnh tay nam nhân , một lúc sau :
_của cô là 86,500
Nhỏ liền lấy ra đếm đủ rồi đưa :
_Tôi đưa đủ rồi mà xin hỏi ,bức tượng trưng bày không thể bán sao ?
Nam nhân chừng chừ suy nghĩ một cách im lặng ,nhỏ thì vẩn đợi chờ . 1 phút dài dẳng trôi qua . Bỗng từ phía sau vang lên tiếng nói chen chút vui mừng:
_Cậu chủ , cậu chủ tới rồi !
Nam nhân gật đầu rồi vẫn ngồi đấy . Nữ nhân viên thấy cậu chủ tính tiền thì hoảng hốt :
_Cậu chủ , cậu cứ nghỉ ngơi việc tính tiền để tôi làm !
Nhỏ nhìn cuộc đổi thoại thì nhận ra người naỳ là chủ và có vẻ hơi vô tâm_đó là suy nghĩ của nhỏ . Thấy cũng lâu mà chưa có kết quả , nhỏ hỏi lại lần nữa:
_Bức tượng trưng bày có thể bán không ??
Kết quả thế nào đây ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.